Ngày đầu tiên của chuyến đi, bầu trời nắng đẹp đến mức khó tin. Dự báo thời tiết trên TV nói rằng sẽ không có mưa trong mùa mưa năm nay. Nhân tiện thì, đây mà là mùa mưa á.
Câu lạc bộ văn học chúng tôi đã bắt tàu trước khi di chuyển tới nơi bằng xe buýt. Hiện giờ, chúng tôi đang ở Bãi biển Shiroya. Nơi này cũng khá gần nhà trọ mà chúng tôi thuê.
Trong lúc trải tấm thảm đi biển ra, tôi ngắm nhìn bãi biển nắng đổ lửa với vẻ choáng váng. Ánh sáng chói chang từ mặt trời thiêu đốt khiến mắt tôi hoa lên hết cả.
「Khá lắm Nukumizu.」
Cái người đang trông rất vui vẻ trong khi dựng ô che nắng chính là nhân tố “ngàn năm mới thấy mặt” Shintaro-senpai của bọn tôi. Tôi nợ ảnh nhiều lắm. Nhờ có anh ấy mà tôi mới thoát khỏi cảnh ngủ lại với toàn con gái.
「Ủa, anh đang nói về chuyện gì vậy?」
「Thì là về Yanami và Yakishio đó. Anh không ngờ là cậu lại dẫn theo được theo hai cô bé dễ thương hết chỗ nói tới đây đấy.」
Trông senpai có vẻ hơi bồn chồn khi nhìn về phía phòng thay đồ.
「Còn chưa kể đột nhiên chúng ta lại được ra biển chơi nữa chứ.」
「Em xin lỗi ạ, chuyện này cũng là tại Yanami-san m…」
「Cảm ơn cậu nhiều lắm. Ý anh là vậy cơ.」
Senpai tóm lấy vai tôi và lắc.
「Ơ, anh thực sự thích đi biển tới vậy sao?」
「Đồ bơi. Giời ơi, đồ bơi đấy. Chẳng mấy khi chúng ta có dịp được chiêm ngưỡng bốn cô gái trong câu lạc bộ mình diện đồ bơi đâu, cậu có hiểu không?」
「Nhưng hai trong số đó là bạn học cùng lớp của em. Em đã nhìn thấy hai người họ mặc đồ bơi trong tiết thể dục rồi」
「Cậu đang nói cái gì vậy? Đồ bơi trường và đồ bơi cá nhân là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau đấy.」
Quả thật, về thiết kế hay độ hở hang thì chúng đúng là một trời một vực.
Thấy tôi không để ý chuyện đó cho lắm, Chủ tịch chỉ biết nhún vai đầy bất lực.
「Nghe anh nói cho thủng nè. Đồ bơi trường là một thứ bắt buộc. Cậu không có bất cứ lựa chọn nào ngoài việc mặc chúng, đúng không?」
「Đúng thế.」
「Ngược lại, các cô gái mặc đồ bơi cá nhân bởi vì họ thích chúng. Cậu có thể hiểu được điểm khác biệt giữa hai điều này chứ ?」
「Em vẫn đang nghe đây anh.」
Những gì senpai đang nói đã lôi kéo được sự chú ý từ tôi.
「Bình thường thì, con gái sẽ rất ngại phải lộ vai hay khoe đùi của mình. Thậm chí họ còn có nguy cơ bị người khác coi là đồ lẳng lơ nếu như để lộ bụng trần.Tuy nhiên, với lý do chính đáng là đi biển, các cô gái sẽ có thể mặc những bộ đồ bơi mà, nói thật thì chẳng khác biệt với đồ lót là bao.」
Tamaki-senpai nhìn đau đáu về phía bầu trời, hai tay siết chặt.
「Cậu sẽ hoàn toàn được tha thứ nếu ngắm nhìn bọn họ…Không, đúng hơn thì sẽ là bất lịch sự nếu không ngắm.」
Tôi hiểu rồi. Tôi thực sự không thể phản bác được lý lẽ của anh ấy. Đây chắc hẳn là thứ được gọi là ‘phép màu của mùa hè’.
「Em hiểu rồi. Là do thằng em này đây có mắt như mù.」
「Não thông rồi đấy.」
「Nhưng em có điều này rất muốn hỏi, có liên quan tới chuyện mà anh vừa nói. 」
「Được thôi. Nói anh xem.」
「Anh bảo rằng đồ bơi trường học là một thứ bắt buộc, đúng không ạ?」
「Đúng là anh đã nói thế.」
「Hay nói cách khác, họ phải để lộ ra làn da cơ thể của mình một cách miễn cưỡng. …Em nói đúng chứ?」
「Anh hiểu rồi. Từ quan điểm của cậu thì, điều này sẽ chỉ làm cho các giờ học Thể chất thêm phần cuốn hút chứ gì.」
Chủ tịch trầm ngâm gật gù sau khi lắng nghe ý kiến từ tôi.
「Nó cũng giống kiểu, được nhìn ngắm các cô nàng thú nhân bị bày bán ở chợ nô lệ nhỉ. Cậu hiểu biết phết ha.」
「Không, em không hề hiểu cái ví dụ đó của anh một chút nào cả.」
Về vụ này thì em không có cùng phe với anh đâu.
「Hai người đang rì rầm chuyện gì thế hả?」
Vừa mới xuất hiện, Tsukinoki-senpai đã lập tức véo tai Tanouki-senpai
「Đau, đau! Cơ mà, Koto này, cậu không mặc bikini à ?」
Tsukinoki-senpai càng véo dữ hơn sau câu hỏi đó. Tiếng thét của Chủ tịch cũng đạt tới một ngưỡng deciben hoàn toàn khác.
Nhìn vào trang phục của senpai lúc này thì, chị ấy đang mặc một bộ áo tắm một mảnh màu đen có dây buộc ở phần ngực.
「Thôi được rồi, đừng có vớ vẩn nữa. Chúng ta ra biển chơi đi.」
Chủ tịch đã bị lôi đi xềnh xệch.
「Ồ, chúng ta đã có ô rồi. Cảm ơn Nukumizu-kun nhé.」
Yanami-san, người được nhắc đến ban nãy, chưa gì đã thủ sẵn trên tay một cốc đá bào được rồi.
Ngay khi đang định nhắc gì đó về cốc đá bào thì toàn bộ ý thức của tôi bị nước da trắng ngần của Yanami làm cho choáng ngợp.
Nhỏ lúc này đang mặc một bộ bikini cơ bản là bình thường…Mà, phải lộ da lộ thịt nhiều cỡ này mới tính là bikini bình thường nhỉ?
Mặc cho việc ăn ngày ăn đêm, nhỏ vẫn sở hữu một vòng eo thon thả tới bất ngờ. Đối nghịch với nó, ờm, tôi biết nói sao cho phải nhỉ? Đối nghịch với nó là những bộ phận sỡ hữu mức độ phát triển tương ứng với sức ăn của nhỏ, chính là những nơi mà “bộ đồ bơi năm ngoái” không còn đủ sức che đậy nữa. Cảm tưởng như đồ bơi lúc nào cũng sắp đứt ra vì bị căng quá mức.
Cái này, nó không còn nằm ở vấn đề hợp hay là không hợp nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này chỉ có thể là tạ ơn thần linh mà thôi.
「Sao? Vẻ quyến rũ trong bộ đồ bơi của tớ đây khiến cậu câm lặng rồi hả?」
「Ể, đâu ra, tại sao cậu lại nghĩ tớ thế nhỉ? T-tớ còn chẳng nhìn.」
Ngay cả tôi cũng cảm thấy mình chẳng lừa nổi ai. Yanami khoái chí chui vào bóng râm của chiếc ô.
「Tớ ăn xong chỗ này đã rồi xuống biển sau.」
「Ể, xuống cùng bọn tớ đi Yana-chan! Biển đẹp lắm luôn kìa!」
Cô gái xuất hiện kế tiếp là Yakishio. Cô nàng đang hướng mắt thẳng ra biển một cách hào hứng, một bên tay đang giữ trái bóng chuyền bãi biển.
Cả Yakishio cũng mặc bikini. Đó là loại mà không có dây vắt qua vai. Mặc cho sự khác biệt giữa phần da trắng nõn với những phần đã bị sạm nắng của cô nàng khá là đáng kể, kiểu dáng ở phần ngực của bộ bikini mà cô nàng chọn vẫn là loại có dây.
Và, nếu để nói về những gì tôi thấy được khi nhìn vào giữa phần ngực đó thì…
Tôi chỉ còn biết gửi ngàn lời cảm ơn tới người đã thiết kế ra bộ đồ bơi này. Anh ta có chấp nhận thẻ quà tặng Amazon không nhỉ.
「Cả cậu nữa Nukkun! Đi thôi nào!」
「Tớ ở lại trông hành lý một lúc đã. Yanami-san cũng chưa ăn xong mà. Yakishio-san cứ chơi trước đi…」
「À thế hả Nukumizu-kun? Thách tớ cơ đấy?」
…Thách? Thách gì cơ?
Trước khi tôi kịp hỏi thì Yanami-san đã xử xong cốc đá bào.
「Cảm ơn vì bữa ăn!」
「Ể, sạch sẽ rồi sao?」
「Đúng là Nukumizu-kun, dăm ba cốc đá bào, chỉ là nước thôi mà…AU, AU, AU!」
Yanami ôm lấy gáy rồi bật lùi lại phía sau.
「Má nội ơi, đừng có ăn đồ lạnh nhanh quá.」
「Cậu có sao không Yana-chan?」
「Đầu tớ nhói quá…」
Yanami đáp, mắt đã đẫm lệ.
Biết ngay mà, mình đã từng cảm thấy thế rồi. Nhỏ này thực sự có chút ngốc nghếch nhỉ?
「Yanami-san, đợi hết đau rồi cứ ra biển chơi đi. Để tớ trông hành lý của cậu cho.」
「Cảm ơn ha, tớ ổn rồi. Đi thôi.」
「Lát nữa Nukkun cũng phải ra chơi nữa đấy nhé!」
Hai cô nàng nói xong liền phóng thẳng ra bãi biển, nơi đang hứng từng cơn sóng vỗ dạt vào bờ. Yakishio cầm trái bóng chuyền ném một phát thật mạnh thẳng vào lưng Chủ tịch. Cái quái, đây không phải mới là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau à?
Trong lúc tôi đang khắc sâu hình bóng của mọi người vào nhãn cầu, bất giác một cảm giác kì kì dâng lên trong lòng. Cảm giác đó giống như tôi đã quên mất cái gì đó thì phải…
Trong lúc tôi còn đang mải nghĩ, ai đó dùng bàn chân trần sút thẳng lên lưng tôi.
「N-Nukumizu. M-mắt cậu nh-nhìn rất là dê.」
À đúng rồi, tôi đã quên béng mất con nhỏ này.
Komari đang mặc một chiếc áo khoác dài tay. Nhỏ ngồi xuống tấm thảm, nhưng cách tôi một đoạn tương đối.
「Cậu không tính ra chơi với họ hả?」
「T-tôi ơ-ở đây c-cũng được.」
Đang được vây quanh bởi những ba cô gái, Chủ tịch cười như được mùa. Xem ra ảnh đang sướng như lên tiên rồi. Hình như bọn họ cũng tậu cả một chú cá voi sát thủ bơm hơi nữa.
Về phần Komari, nhỏ đang quan sát mọi người chơi đùa với vẻ hơi cáu kỉnh.
「Sao cậu không ra chơi với Chủ tịch đi? Hiếm lắm mới có dịp cả lũ ra biển chơi thế này.」
「I-im đi.」
Komari bắt đầu nghịch chiếc điện thoại được bọc trong túi chống nước. Bất chợt, nhỏ lên tiếng, mặt vẫn cúi gằm.
「M-mà này, Nukumizu t-thích Yanami hả?」
「Ớ? Sao cậu nghĩ vậy?」
Tôi chưa từng nghĩ về chuyện đó một lần nào. Nói cho cùng thì nhỏ vẫn đang thích cái cậu Sosuke Hakamada kia mà, và tính ra cũng mới bị từ chối gần đây thôi chứ nhiêu.
「T-tại hai người b-bọn cậu lúc nào cũng dính lấy nhau.」
「Có mà cậu chỉ có thể thấy Yanami-san mỗi lần gặp tôi thì có.」
Chịu đấy. Thực sự đây là những gì mọi người ngày nay nghĩ trong đầu mỗi khi thấy một nam một nữ đi với nhau à?
Hai đứa bọn tôi lúc trên lớp chẳng chào nhau lấy một câu nữa là nói chuyện. Theo như phỏng đoán của bản thân thì Yakishio là người duy nhất trong lớp biết tôi với Yanami có quen biết nhau.
「Với lại Yanami-san với tớ vì một vài nguyên nhân nên mới qua lại với nhau thôi. Nếu vì thế mà tính là thích thì khác nào tớ lại giống mấy cha nội đổ gái chỉ vì con nhà người ta nói chuyện với mình có mấy câu à.」
「Ế.」
Komari kéo khoá áo khoác lên. Tôi nghĩ nhỏ vừa mới gia tăng sự đề phòng đối với tôi.
「…Vậy nên ấy, tớ đang muốn nói rằng tớ không phải loại người chỉ vì người ta nói chuyện với mình mà đã đổ đâu.」
Nhỏ này, có miếng duyên nào chết liền.
Đúng lúc này, tôi liếc thấy bộ đồ bơi dưới lớp áo khoác của Komari.
「A, cậu đang mặc áo bơi của trường hả.」
「Đ-đi có mỗi m-một ngày. M-mua phí tiền.」
Komari ném cho tôi một ánh nhìn thô lỗ.
「C-chắc đồ bơi này là Nukumizu c-cuống cuồng mua chứ gì?」
「Haha, trật lất. Nhìn hơi cổ lỗ sỉ một tý thế thôi chứ bộ này là tôi mua năm ngoái đấy.」
「N-nhưng vẫn còn nguyên mác này.」
Cái méo!? Để nhỏ bắt thóp mất rồi.
Quan sát tôi cuống cuồng quơ tay kiếm cái mác, Komari cười khúc khích, dáng vẻ hệt như một tiểu quỷ.
「…Rồi, tôi mua lúc đi học về ngày hôm qua đấy, thoả mãn chưa?」
Komari, được lắm.
Tôi siết chặt hay nắm tay.
「Đây là một chuyến đi chơi biển với gái đấy, ô kê? Dù có là thằng này thì cũng làm sao mà không háo hức cho được.」
Mặc dù tôi không biết liệu có nên nói như thế với một cô nàng kiểu như Komari hay không, nhưng ánh mắt khinh thường của nhỏ chắc cú đang đâm xuyên thấu tim gan tôi.
「B-bơi thì trên lớp cũng có đấy thôi?」
「Má ơi, chúng ta đang đi chơi đấy. Thả cửa một tý thì chết ai đâu?」
「T-thì thử tưởng tượng mà xem. V-ví dụ như cậu đi chơi với bạn bè.」
À há, cơ mà trí tưởng tượng của tôi đã chết ngoẻo thời khắc cậu bắn ra từ ‘bạn bè’ rồi.
Komari nhận ra thái độ của tôi.
「N-nếu vậy thì, giả dụ cậu t-thuê bạn bè vậy.」
Cảm giác bình thường lập tức ùa trở lại.
「Nếu n-người ta hỏi cậu muốn chơi gì, c-cậu sẽ chọn…chơi bóng chứ?」
「Không.」
Tôi trả lời không một giây do dự.
「T-trượt nước?」
Câu trả lời vẫn sẽ là không mà thôi, có điều…
「…Komari à, cậu bỏ lỡ mất một giả thuyết lớn rồi đấy.」
Yanami hiện đang tỏ ra vô cùng khoái chí khi các cô nàng đang đánh đu trên con cá voi sát thủ bơm hơi.
Còn Yakishio thì trượt té thêm lần nữa trong nỗ lực đứng dậy. Những bọt nước bắn tung toé hoà cùng với tiếng cười giòn giã.
「G-giả thuyết…?」
「Nếu đối phương là một cô gái, và cô ấy đang mặc đồ bơi…」
Cái giả thuyết ‘bạn thuê’ làm cho chuyện này nghe có phần đen tối hơn hẳn.
「…Thì chắc là tôi sẽ chơi liền, dù có là đánh bóng hay trượt nước.」
Tôi đứng dậy và đưa ra một kết luận dứt khoát. Komari nhìn tôi với vẻ mặt giống như đang nhìn một cái cống rãnh bốc mùi.
「T-thế thì, phiền cậu biến đi cái nhỉ!?」
*
Tôi lim dim đôi mắt và nằm xoãi tay chân trên bãi cát nóng rẫy.
…Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. Trong những tháng ngày tươi trẻ, được đi chơi với những cô gái trong bộ đồ bơi. Chắc đây sẽ là nguồn động viên mãi mãi cho cuộc đời cô độc của tôi.
Chợt trên đầu tôi xuất hiện cảm giác lành lạnh. Thì ra Yanami đang đi phát nước quả cho tất cả mọi người.
「Nhớ đừng để mất nước ha. Trưa nay chúng ta ăn gì nhỉ?」
Yanami vừa tách đôi đũa ra làm hai vừa hỏi. Dù không muốn nhưng ánh mắt của tôi vẫn rơi vào hộp yakisobađang nằm gọn ghẽ trên đùi nhỏ. Ê, đó chẳng phải bữa trưa của cậu rồi hay sao?
Tsukinoki-senpai nhìn quanh cả bọn một lượt, tay thì đang bận buộc tóc.
「Chúng ta mua gì đó rồi ăn tại đây luôn vậy. Ăn gì giờ nào?」
Ngay khi senpai vừa mới lên tiếng lấy ý kiến của mọi người, Yanami lập tức giơ tay.
「Dạ, yakisoba thì sao ạ?」
Mùi của nước xốt quả thực khiến bụng tôi réo lên biểu tình. Chỉ nội nghĩ tới hương vị của nó cũng đủ khiến bạn cảm thấy đói meo rồi.
「…Ơ nhưng Yanami-san, chẳng phải cậu đang ăn yakisoba rồi còn gì?」
「Đấy là tại tớ đói thôi, chứ vị nó dở ẹc à. Linh tính của tớ mách bảo rằng cái quán nằm ở góc đường mới là ngon nhất á.」
Yanami vừa nói vừa húp mì sùm sụp. Quá rõ ràng, nhỏ đang ôm một bụng mưu mô, tính cách ăn thêm một phần nữa đây mà.
「Vậy thì mình xung phong đi mua.」
Yakishio dùng khăn tắm lau khô người rồi đứng dậy.
「Cảm ơn em. A Nukumizu, em đi cùng em ấy luôn nhé.」
Chủ tịch nói trong lúc mắt đang đảo quanh với vẻ cảnh giác.
「Người ta hay kiếm cớ bắt chuyện với con gái nếu thấy họ đi một mình, cho nên chúng ta cần tránh triệt để việc này càng sớm càng tốt.」
「Đó là loại chuyện chỉ xảy ra trong thế giới 2D thôi mà anh?」
Song, để tâm một tý cũng không thừa.
Yakishio và tôi cùng nhau đi ngang qua bãi biển. Mặc dù việc được cùng sánh bước với một thiếu nữ mặc đồ bơi khiến tôi tương đối căng thẳng, nhưng cảm giác nó đem lại đúng là không chê vào đâu được. …Cơ mà sao suy nghĩ vừa rồi của mình cứ như của tụi chíp hôi tiểu học thế nhở?
「Hôm qua bọn mình về hơi trễ chút. Cậu đi đường không có vấn đề gì chứ?」
「À tất nhiên rồi. Tớ cũng thường về tầm giờ đấy sau khi sinh hoạt câu lạc bộ mà.」
Và thế là cuộc trò chuyện kết thúc. Mà chết dở, mình đáng ra không nên nhắc lại về chuyện hôm qua chứ nhỉ? Nghĩ tới đấy, tôi cảm thấy thất vọng vô cùng cực về kỹ năng giao tiếp của mình.
「Ể, Nukkun đang lo cho tớ sau chuyện ngày hôm qua đó à?」
Yakishio nhìn qua tôi, người đang im lặng đầy ngượng nghịu.
「Cơ mà tớ cảm thấy mình vừa làm một chuyện hết sức thừa thãi, chỉ tổ khiến cậu thêm buồn ấy.」
「Ui da, nói như nào nhỉ? Đúng là tớ có buồn. Ngay cả bây giờ, tớ có thể khóc trong vòng 2 giây nếu tớ muốn đấy, cậu tin không? Nhưng đó là vấn đề khác rồi. Tớ mới là người quyết định mình muốn khóc hay là không. Vả lại, tớ chỉ muốn ngày hôm nay được chơi thật vui vẻ với mọi người mà thôi.」
Yakishio nặn ra một nụ cười khiên cưỡng. Cô nàng sút mạnh xuống nền cát.
「Ngố tàu như cậu ấy thế mà cũng kiếm được một cô bạn gái, giỏi thật chứ…」
「Ừ, công nhận Ayano vừa thông minh vừa đẹp trai.」
「Thật nhỉ!? Nhưng thế chưa phải đã hết đâu. Cậu ấy còn hài hước nữa, và với ai cậu ấy cũng tốt bụng cả…」
Nói tới đây, Yakishio buông thõng vai một cách buồn nản.
「…Dù đã ở cạnh nhau suốt mấy năm trời, nhưng hình như cậu ấy thậm chí chưa từng coi tớ là một cô gái thực sự nhỉ?」
「À thì, ừ, cũng có khả năng, nhưng tớ không nghĩ đó là chuyện xấu gì, đúng không?」
「Dừng dừng, có ai an ủi kiểu cậu không.」
Yakishio tiến sát về phía tôi với vẻ mặt nghiêm nghị. Ừ công nhận, tớ cũng cảm thấy vậy.
「Yakishio-san này. À ừm, dù sao thì, …cứ quên hết đi và sống vui ngày hôm nay đã ha.」
「Ừ, cậu nói chí phải.」
Yakishio đột nhiên chững lại và nở một nụ cười thật tươi với tôi. Hàm răng của cô nàng trắng bóc.
「Hehehe.」
「…Gì đấy?」
Cô nàng cười khúc khích và bất thình lình nắm lấy tay thôi.
Trời đất thiên địa quỷ thần!? Gì thế này?
「Được rồi, đi thôi nào!」
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Yakishio phớt lờ vẻ bối rối của tôi và bắt đầu lao đầu chạy. Tôi ba chân bốn cẳng bám theo cô nàng.
「Đ-đợi đã!」
Ặc, cô nàng nhanh dã man. Cảm giác như cô nàng sắp xé toạc cánh tay tôi ra khỏi vai rồi vậy.
Mình chết mất. Theo kịp bằng niềm tin và hi vọng à.
Hai chân tôi vấp vào nhau, và tôi ngã sấp mặt xuống nền cát. Yakishio cũng chịu chung số phận khi tôi kéo cô nàng ngã xuống.
「Nukkun, cậu chậm quá! Như rùa bò ấy!」
「Không, có mà cậu nhanh quá thì có Yakishio-san!」
Tôi lồm cồm đứng dậy, người ngợm toàn cát với cát. Yakishio vẫn nằm sõng soài trên nền cát và cười khanh khách.
「Có mà cậu chậm, siêu chậm! Nhìn cậu người toàn cát kìa, buồn cười chết đi được!」
Yakishio bật cười giòn tan.
「Hả? Ừ, đây chậm đấy, thích ý kiến ý cò không!?」
Chẳng hiểu cậu đang muốn nói cái gì nữa luôn.
Tôi lấy tay phủi cát trên mặt. Mặt tôi giờ độc toàn cát không.
「Dừng lại đi! Tớ sắp vỡ bụng mất…」
Yakishio không còn kiểm soát được cơn buồn cười của mình nữa. Cô nàng ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. Về phần mình, tôi chỉ còn biết phủi cho sạch cát trong im lặng.
「Má, …đủ rồi đấy.」
Gương mặt của Yakishio lúc này cũng đã dính những cát với cát. Cô nàng gạt đi giọt lệ đang đọng ở khoé mắt.
「…Yakishio-san, đi mua cơm trưa nhanh rồi còn về nào…」
「Cậu không cần phải thêm kính ngữ như thế đâu. Bọn mình bằng tuổi mà?」
Yakishio giơ tay về phía tôi. Cô nàng vẫn đang nằm ườn người dưới đất.
「Tay.」
「Hửm? Có vấn đề gì vậy, tay cậu dính bọ hay gì à?」
Yakishio chớp chớp mắt. Thế rồi, cô nàng tự đứng dậy và phủi cát.
「Công nhận, cậu y như những gì mà Yana-chan nói. Tớ không thích điểm này ở cậu tý nào.」
「Cậu đang nói tới điểm nào của tớ cơ?」
Yakishio khẽ đấm nhẹ vào ngực tôi.
「Chắc cậu không biết chứ, con gái ấy, thi thoảng cũng thích được chiều chuộng đó nha.」
「Ồ, tớ hiểu rồi.」
Hôm nay mình đã học được vài điều.
Tôi nhanh nhảu tỏ ra đồng tình với cô nàng.
Yakishio trợn tròn mắt nhìn tôi. Cô nàng khẽ lầm bầm.
「Xì, thế nên tớ mới không thích điểm này ở cậu.」
Ơ thế, rốt cục chúng ta đang nói tới điểm nào ở tớ vậy trời?
*
「Xin lỗi đã để mọi người phải chờ. Bữa trưa về rồi đây.」
「Ê Yakishio, ngưng vung vẩy coi.」
Chúng tôi đã không quản đường xa, mua được yakisoba về từ “tiệm xa nhất”. Về tới đây thì người ngợm đứa nào đứa nấy đã toàn cát với cát.
「Xì, đợi hai cậu mà mọi người mòn mỏi hết cả.」
Đã đánh chén sạch sẽ phần yakisoba trước đó, Yanami vui vẻ đón nhận phần yakisoba thứ hai.
Nhỏ này lúc nào cũng có một chiếc bụng đói. Ấn tượng thực sự đấy, Anna Yanami à. Thảo nào mọi người luôn nói rằng họ cảm thấy an tâm khi ở cạnh cậu.
Với lại quan sát cách mà Yanami chia chỗ yakisoba sao cho hầu hết chúng đều trôi vào phần của bản thân, tôi cảm thấy mình không nên đánh giá thấp nhỏ một tẹo nào.
「Hơ, Komari, cậu không ăn à?」
Komari không hề động đũa. Thay vào đó, nhỏ lại đang bồn chồn dùng ngón tay nghịch cát.
「C-chủ tịch đang đọc tiểu thuyết tôi viết.」
Ra là vậy. Cuối cùng thì cũng ra dáng chuyến đi của một câu lạc bộ Văn học rồi.
Tôi lấy miệng tách đôi đũa làm hai.
Lúc nhận phần yakisoba của mình, Chủ tịch ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại.
「Anh đọc xong rồi. Để xem nào, cốt truyện thú vị đấy. Tối nay chúng ta nộp nhé.」
「V-vâng.」
Komari mỉm cười nhẹ nhõm.
「Chắc chỗ này rơi vào đâu đó 10 nghìn từ nhỉ? Đọc lại một lượt nữa xem sao nhé rồi chúng ta chia nó thành ba chương truyện.」
「C-chia ấy ạ…?」
「Ừ, thường thì các tác phẩm được nộp lên sẽ có một chương truyện dài độ 3-4000 từ. Yếu tố thu hút của chương cũng phải lựa sao cho thật thú vị để có thể thoả mãn được độc giả. Tiêu đề và lời giới thiệu cũng là bắt buộc nữa.」
Tôi vừa thưởng thức phần yakisoba của mình, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ.
Vị cay nồng đang lan toả khắp khoang mũi tôi. Thì ra là thế. Đề xuất của Yanami có khác, quả thực không bõ công mà. Hương vị của nước xốt hết sức đặc trưng.
「E-em đã thêm t-tiêu đề rồi mà.」
「Hừm, theo anh thì tiêu đề của em ổn áp đó. Cơ mà tại sao chúng ta không thử thêm một tiêu đề phụ có thể bộc lộ được nội dung nhỉ?」
Chủ tịch chấp thuận tiêu đề mà Komari đưa ra. Ảnh thậm chí còn đề xuất việc thêm tiêu đề phụ giống những bài dự thi khác trong cuộc thi <Cùng trở thành tác giả!>
…Mà nhân đây thì, sợi mỳ này dai thật đấy. Nó không giống như loại rẻ tiền mua ở siêu thị. Theo như mình đoán thì đây là mỳ tươi sản xuất hàng ngày từ một nhà máy chuyên dụng.
Tôi nhìn Yanami. Cô nàng đáp lại một cách tự mãn bằng việc giơ ngón cái của mình lên.
「T-tiêu đề phụ nên là g-gì đây ạ?」
「Hừm, …ví dụ thế này nhé, tớ cho tiêu đề phụ là <Câu lạc bộ văn học trên bờ biển> chả hạn. Nukumizu, cậu sẽ thêm gì tiếp?」
「Ể, tới lượt tớ ấy hả?」
“Trái bóng” bất ngờ được thảy sang cho tôi. Có ai hiểu rằng tôi đang hết sức tập trung vào phần yakisoba của mình không vậy? Cơ mà, trong hoàn cảnh được vây quanh bởi toàn những cô gái trong bộ đồ bơi, tôi cũng không muốn bản thân mình phát ngôn ra mấy câu đần độn.
「Thế <Và rồi chẳng còn ai> thì sao?」
Tôi cố hết sức để nối tiếp ý tưởng của Chủ tịch. Anh ấy gật đầu mạnh.
「Nghe rất ổn nếu đó là một bộ tiểu thuyết huyền bí đấy. Độc giả có thể hiểu cốt truyện một cách dễ dàng nhờ việc sử dụng tiêu đề của một tác phẩm nổi tiếng. 」
「C-chủ tịch t-thì sao ạ?」
「Để anh nghĩ xem. …Theo như kinh nghiệm của bản thân thì, anh thích mấy tiêu đề kiểu như <Chúng tôi không hề biết rằng đây là một bãi biển khoả thân!?>, hoặc là <Có thật là cởi càng nhiều thì điểm sẽ càng cao không!?>. Anh cá là nếu đặt tiêu đề như vậy thì sẽ hút lượt xem….」
Trước khi Chủ tịch kịp nói xong, Tsukinoki-senpai đã gõ đầu ảnh. Thế là Chủ tịch phải ngồi xổm xuống vì đau.
「Đủ rồi đấy Shintaro, ngưng ngay cho tôi nhờ.」
「N-này nhá…Koto, có phải tôi đang yêu cầu bà cởi đồ đâu?」
「I-M N-G-A-Y!」
Rồi rồi, hai anh chị cũng ngưng cho em nhờ với. Phải ăn cơm chó của hai người, có vui vẻ gì cho cam đâu.
「Ể, Yana-chan này, tớ thấy Câu lạc bộ Văn học đang làm mấy chuyện khó hiểu ghê á.」
Vừa dùng đũa để lần mò mấy món topping trộn trong phần yakisoba của mình, Yakishio vừa nói.
「Ừ á, cơ mà Remon-chan ơi, phần của cậu có thịt không?」
「Có bạch tuộc đấy, nhưng tớ chẳng thấy miếng thịt nào cả.」
「Tớ muốn thịt cơ…」
「Tớ cũng thế…」
Yanami và Yakishio hai mắt ngân ngấn lệ, ngậm ngùi húp phần mỳ của mình. Họ hệt như hai đại ngốc cô nương, được cái rất hợp nhau.
「C-cởi đồ…? C-chúng ta phải c-cởi đồ sao?」
Komari lầm bầm, mặt cúi gằm nhìn điện thoại.
「Komari à, đó chỉ là ví dụ thôi mà. Việc bắt nhân vật phải cởi đồ là hoàn toàn không cần thiết.」
「N-nói cách khác, cậu cũng sẽ c-cởi đồ sao, Nukumizu?」
Thế quần nào chuyện lại thành ra thế này được nhể?
「Không. Không ai cần phải cởi đồ hết. Cậu nên ăn cho xong đi thì hơn.」
*
Lúc này cả bọn đang ngồi nghỉ sau bữa trưa. Bất chợt, Yakishio bật dậy. Chắc cô nàng đã thấy chán với việc cứ phải ngồi không một chỗ.
「Hình như có một sự kiện ở phía đằng kia bãi biển mà nhỉ? Chúng ta đi xem đi.」
「…Chắc ở đó có quầy bán đồ ăn ha.」
Yanami lầm bầm, miệng đầy nhóc ngô chiên ăn lót dạ sau bữa trưa. Tất nhiên nhỏ cũng đã bật dậy.
Phải nói rằng nhỏ mới ăn xong đấy. Đúng là một cô nàng tràn đầy năng lượng. Tôi bất giác ngẩng đầu. Phần bụng trần của Yanami đập vào ngay trước mắt tôi.
「Oái, khoan đã, Yanami-san. Cầm lấy áo choàng này.」
Yanami nhìn vào chiếc áo choàng đi biển mà tôi đang giơ ra cho nhỏ. Nhỏ trợn tròn mắt, vẻ như đang không thể tin nổi vào mắt mình.
「Áo choàng? Ôi dào, dăm ba nắng nôi, không si nhê với tớ đâu.」
「Không phải, ý tớ là…bụng cậu…」
Nói xong, tôi liền ngoảnh mặt đi.
2 phần yakisoba + ngô chiên = bụng đã như trống đồng.
Yanami giật chiếc áo choàng từ tay tôi, sau đó ném thẳng vào mặt chủ nhân.
「T-tớ cũng có áo khoác nhé! Chính bởi vậy mà tớ không thích điểm này ở cậu đấy, Nukumizu-kun à!」
Nhỏ vớ lấy áo khoác của mình và vội vàng rời khỏi. Tay nhỏ vẫn đang cầm khúc ngô chiên.
Yakishio nở một nụ cười nhiệt thành với Komari khi mà nhỏ này vẫn đang dán mắt vào màn hình điện thoại.
「Komari-chan cũng đi cùng đi. Cậu đã ngồi cả ngày rồi mà?」
「Ể?!」
Mắt của Komari bơi vòng quanh trong lúc nhỏ đang loay hoay dùng điện thoại để đáp lại Yakishio.
Chủ tịch cầm lấy tay Komari.
「C-chủ tịch!?」
「Komari-chan cũng nên đi đi. Cứ coi như là đi lấy tư liệu tham khảo cho tiểu thuyết của em.」
「N-nếu Chủ tịch đã có lời thì em…」
「Ngoan lắm. Koto, bà cũng đi cùng mấy đứa nhé.」
「Được rồi, đi nào Komari-chan.」
Senpai nắm lấy tay Komari và dắt nhỏ đuổi theo hai cô nàng kia. Chủ tịch và tôi đứng vai kề vai, dõi theo họ một cách thầm lặng.
「Để hội con gái đi một mình có ổn không đó anh? Nhỡ có ai đó cố kì kèo bắt chuyện với họ thì sao?」
「Có Koto ở đó thì cậu cứ yên tâm. Bả được mệnh danh là ‘Kẻ huỷ diệt Flag’ mà.」
Tôi không rõ liệu đây có được coi là sự tin tưởng mà Chủ tịch đặt ở chị ấy hay không nữa. Anh ấy rút điện thoại ra.
「Với cả anh cũng muốn chuẩn bị cho việc nộp bài tối nay nữa.」
「À vâng, vốn dĩ chuyến đi này phải là ‘giai đoạn đóng hộp’ mà.」
Mình cũng phải viết cái gì đó thôi.
Nhưng đúng lúc đang lo âu kiểm tra ghi chú trong điện thoại của mình thì tôi nhận được một tin nhắn từ Chủ tịch. Hình như còn có cả một tập tin đính kèm nữa.
「Gì đây anh?」
「Muốn đọc thử tác phẩm của Komari không?」
Thái độ của ảnh mang chút vẻ tự mãn, khiến tôi phải mở tập tin trong sự hiếu kỳ.
*
Bản báo cáo của Câu lạc bộ Văn học
<Những mẩu chuyện ấm áp tại tiệm cà phê Youkai>, tác giả Chika Komari.
Yuri Mizuhara là một nữ sinh cao trung năm nhất.
Một ngày nọ, trên đường đi học về, cô xảy ra va chạm với một con thú.
「Một con cáo ư…?」
Và rồi, đôi mắt của Yuri bị cuốn theo màu lông của chú cáo. Một màu bạc toát lên vẻ thanh nhã. Không kiềm được lòng, Yuri bám theo chú cáo đó.
Để rồi vô tình, cô lạc vào một con phố lạ lẫm. Vào lúc đó, hiện lên trước mắt cô là một tiệm cà phê được bao phủ bởi dàn thường xuân Nhật. Và như thể đang mời gọi Yuri, cánh cửa của tiệm cà phê tự động bật mở.
「Xin lỗi đã làm phiền, cho cháu hỏi đường với ạ.」
Bên trong tiệm là một người đàn ông cao lớn trong trang phục đầu bếp. Yuri nhìn vào bộ tóc dài màu bạc được buộc gọn gàng của người đàn ông đó với vẻ ngỡ ngàng.
「Ây da, đi theo anh. Ngồi xuống đây đi. Điều tối thiểu nhất anh làm được cũng là rót cho em một chén trà đã.」
「Chào anh. Anh có thể làm ơn cho em hỏi đường…」
「Nơi này được biết tới với cái tên Hư vô Lộ. Nếu không ăn gì đó thì quý khách không thể rời đi được đâu.」
Một anh chàng bồi bàn trẻ tuổi xuất hiện ngay lúc mà Yuri vẫn còn đang đầy hoang mang.
「Đã lâu lắm rồi tiệm chúng tôi mới có khách hàng. Xin mời quý khách ngồi xuống đây.」
Chàng thanh niên trẻ tuổi xưng danh là Sumire dùng một nụ cười mơ màng để tiếp đón Yuri.
「Chào mừng quý khách tới với Ngôi nhà bị lãng quên của Hư Vô trấn.」
Về sau, cô gái đã không còn nhớ nổi mình đã ghé tiệm cà phê đó bao nhiêu lần. Hôm nay vẫn như bao hôm khác, Yuri đang ngồi kế bên ô cửa sổ trong lúc thả hồn theo khung cảnh bình yên ở nơi này.
Người chủ của cửa tiệm, được gọi với cái tên “cậu chủ” chỉ thường lui tới đều đặn mỗi 3 ngày. Người duy nhất thường xuyên có mặt tại tiệm là Sumire-san. Nhưng bởi tiệm gần như chẳng có lấy một mống khách hàng bao giờ, cho nên điều đó không phải là một vấn đề to tát cho lắm.
Yuri như thường lệ lại nhấc chiếc tách lên và tận hưởng cảm giác đắm mình trong hương thơm của trà hoa cúc. Bất thình lình, một người đàn ông xông vào từ phía cửa. Cơ thể của ông ta toả ra một thứ hào quang ma quái không có ở người thường.
Gương mặt của Sumire-san lập tức chuyển màu trắng bợt.
「Ông chủ!」
「Hôm nay là ngày Ước hẹn. Mang cho ta món ăn đó mau.」
「X-xin lỗi ông chủ, nhưng hôm nay cậu chủ không ở đây…」
「Nếu vậy thì, như đã Ước hẹn, toàn bộ Hư vô Trấn sẽ tan biến.」
Sumire-san run rẩy chụp lấy Yuri.
「Yuri, xin cô! Nếu không thể thực hiện được Ước hẹn, tôi sẽ tan biến cùng với Hư vô Trấn mất. Làm ơn hãy thay tôi nấu một món ăn! 」
「Ể? Khoản đó tôi kém lắm. Thế Sumire-san không biết nấu ăn ư?」
Sumire-san khó chịu lầm bầm.
「Tôi không thể sử dụng được lửa.」
Đối với Yuri, cô chưa từng có kinh nghiệm nấu ăn thực sự. Bởi vậy, cô chỉ có thể làm được món omurice mà bản thân đã từng cùng mẹ chuẩn bị trước kia, lòng thấp thỏm lo âu. Trong lúc đó, người đàn ông nhấc thìa cơm lên, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Một thìa, hai thìa…người đàn ông luôn dọn sạch phần thức ăn trên chiếc thìa trong một lần xúc lên duy nhất. Biểu cảm của ông ta cho cô biết rằng ông ta không hề thích nó. Xong xuôi, người đàn ông lắc đầu và đặt chiếc thìa xuống.
「Lần sau khi ta tới, nấu cái gì đó thực sự nuốt được cái coi.」
Trên chiếc đĩa lúc này vẫn còn một nửa phần omurice bị bỏ mứa lại. Dứt lời, người đàn ông rời khỏi.
「Cô tuyệt thật đấy Yuri! Ông chủ lúc nào cũng chỉ ăn có một miếng là đã bỏ về rồi!」
Và rồi, từ phía sau một Sumire-san đang phấn khởi, chủ tiệm xuất hiện.
「Xì, cuối cùng thì Cha cũng chịu về.」
「Cậu chủ!」
Cậu trai trẻ xúc lấy một thìa thức ăn từ phần omurice còn lại.
「Nhạt toẹt.」
Đoạn, cậu ném thìa trở lại chiếc đĩa.
「Nhưng không quá tệ.」
「Ý anh là sao hở!? Vì anh mà tôi mới phải nấu cái đó đấy nhá! Mà này, đây là cách anh đối xử với khách hàng của mình ấy hả?」
「Nếu đã nói vậy thì, thôi việc làm khách hàng của chúng tôi, cô thấy sao? Từ mai cô sẽ là đầu bếp của cửa tiệm này.」
「Ai thèm làm đầu bếp cho tiệm cà phê nhà anh chứ!?」
Yuri ra sức phản kháng, nhưng lại bị chàng trai ép vào bức tường.
「Chẳng phải là do cô đuổi theo tôi trước hay sao? Đồ bám đuôi.」
「Tôi đuổi theo một chú cáo bạc, không phải anh…」
Chàng trai lấy đầu ngón tay nâng cằm của Yuri lên.
「Tên tôi là Tsukiko. Nhớ cho kỹ.」
Chàng trai thì thầm kề bên tai của Yuri.
「Và tôi sẽ khắc sâu mùi hương của mình vào tận xương tuỷ của cô.」
*
…Mình hiểu rồi. Ra là thế này sao.
Đọc xong tiểu thuyết của Komari, tôi ngửa mặt lên nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời.
「Hiểu rồi. Hoá ra nó là như thế này.」
Tôi lặp lại những suy nghĩ ấy, nhưng lần này là thành lời.
Tôi không phải dân chuyên, nhưng phải thừa nhận rằng lối hành văn rất mượt mà. Nó khiến tôi đọc một lèo từ đầu tới cuối truyện.
「Khá ổn áp đúng không?」
Tamaki-senpai vui vẻ nhìn tôi hỏi.
「Văn phong của Komari-chan tốt thật đấy.」
「Vâng, công nhận. Ít nhất thì em không nghĩ rằng mình có thể viết được một thứ gì đó tương tự thế này.」
Vì không muốn tỏ ra rằng mình đã đầu hàng một cách dễ dàng, tôi phát biểu có đôi chút tự phụ.
「Chúng ta cũng có vài thành viên mới nữa. Xem ra cuối cùng thì Câu lạc bộ Văn học cũng có thể đâu vào đấy rồi.」
Phía dãy quầy hàng đằng xa có tiếng mọi người đang hò reo cổ vũ. Chủ tịch liếc nhìn về hướng đó để quan sát xem có chuyện gì đang xảy ra.
「Mà tiện thể cho em hỏi, Chủ tịch đã viết gì vậy?」
「Anh á? À anh thì, 3 năm trước đã từng có lần đăng tải bài dự thi lên cuộc thi <Cùng trở thành tác giả> này rồi.」
「Ể, nghe hay thế? Cho em xem với?」
「Cho người khác xem thứ anh từng làm ra như này, ngại chết đi được.」
Chủ tịch rút điện thoại ra, đầy vẻ xấu hổ. Sau đó, đập vào mắt tôi là một tựa đề ngờ ngợ quen thuộc.
<Nữ nô lệ mà tôi mua thế nào lại là một mạo hiểm giả cấp S, thành ra tôi bắt đầu ăn bám cô ấy.>
Không phải, từ từ, chính xác thì mình đã đọc nó rồi.
「Em biết bộ này này. Em đã từng đọc qua rồi.」
「Thật sao? Đây là lần đầu tiên anh gặp được độc giả của mình ngoài đời đấy.」
Mặc dù cũng từng nghe nói nhiều về các tiểu thuyết gia online độ tuổi học sinh, nhưng tôi không ngờ rằng Chủ tịch cũng là một trong số đó. Vậy ra ảnh chính là tác giả với số điểm tích luỹ lên tới 20,000 nhờ vào những bộ tiểu thuyết của mình - Tarosuke-sensei.
「Uầy, điểm của anh đỉnh vãi. Anh chắc tới trình xuất bản được sách rồi đúng không ạ?」
「Câu chuyện đó vẫn xa vời lắm. Ngoài kia còn có bao nhiêu người giỏi hơn anh mà.」
「Có thật là thế không? Những tác phẩm của anh đang được đón đọc bởi vài ngàn độc giả đó, anh có biết không?」
「Yanami-san cũng bảo là bao giờ xong thì sẽ gửi bản phác thảo của em ấy qua. Còn cậu thì đến đâu rồi Nukimizu?」
「Em mới viết tóm tắt thôi. Phần cốt truyện vẫn đang nằm ở mức độ dàn ý. Biết nói sao nhỉ? Thực tế thì, tới lúc bắt đầu viết rồi, em mới nhận ra rằng mình không biết nên viết cái gì.」
「Thế thì, hôm nay cậu cứ nghĩ ra tiêu đề và phần mở đầu đi đã. Vào những lúc như thế này, điều quan trọng nhất chính là phải đặt bút viết, cho dù nó chỉ là một dòng đi chăng nữa.」
Lời khuyên này tới từ một người đã viết ra hơn một triệu từ. Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
「À mà hôm qua em gửi anh bản tóm tắt rồi đó. Anh thấy sao? Em đang định bắt tay vào việc dựng cốt truyện ngay tối nay.」
「Ừm thế nào ấy hả, …nữ chính hơi thiếu độc thoại.」
「Tức là tình tiết khiến nữ chính phát sinh tình cảm với nam chính vẫn chưa đủ thuyết phục sao anh?」
Chà, mình cần viết thêm độc thoại nội tâm cho cả nam chính lẫn nữ chính.
「Không, ngược lại mới đúng. Theo như cậu viết thì nữ chính bắt đầu thích nam chính sau khi anh ta giúp đỡ cô ấy, đúng không?」
「Vâng. Nữ chính bị sự dịu dàng của nam chính làm cho cảm động, nên cô ấy dần bớt cảnh giác với ảnh, để rồi sau đó trở nên đắm đuối anh chàng.」
「Nhiêu đó mới chỉ nằm ở xây dựng tình tiết thôi.」
「Ơ?」
「Yêu một ai đó chỉ vì người ta cứu giúp mình hay đối xử tốt với mình, về cơ bản chỉ là một kiểu trao đổi tinh thần. Tình yêu mà đi kèm với điều kiện thì không phải thứ tình cảm thuần khiết.」
Tôi cứ đinh ninh rằng Chủ tịch chỉ đang bông đùa thôi. Nhưng không, anh ấy trông khá nghiêm túc.
「Cũng giống như nước chảy chỗ trũng vậy, trong thế giới của những con chữ, nam chính chỉ cần thở thôi cũng đã được yêu rồi. Cái gọi là “đắm đuối một ai đó” ấy, nó cũng đồng nghĩa với việc hai người họ một ngày nào đó sẽ chia tay nhau. Những nữ chính đó không hề thích nam chính. Thay vào đó, họ bị ép vào cái khuôn khổ, tỏ ra khao khát và không tiếc lời ngợi ca nam chính vô điều kiện.」
Sau khi nói một tràng, Chủ tịch ngước lên bầu trời với vẻ đau đớn.
「Anh cũng muốn được chuyển sinh và được tất cả mọi người yêu quý như thế. …Không biết đi bơi sau khi nhậu một bữa có giúp anh isekai được không nhỉ.」
「Anh nên đợi tới lễ Vu lan ấy. Theo em thì đi vào hôm đó chắc sẽ thông quan qua thế giới kia dễ hơn đấy.」
Song tôi không hề nghĩ rằng Chủ tịch lại là một con người nhiều phiền muộn vậy. Dù cho ngoại hình điển trai, tính tình vui vẻ, và có một người bạn thuở nhỏ xinh đẹp tới nhường đó. Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà.
Trong lúc cả hai còn đang đang trò chuyện, hội con gái đã quay trở về.
「Ê, tụi này về rồi đây! Có quà này!」
Yakishio đang ôm trong tay một đống pháo hoa.
「Nhiều thế. Tụi con gái bọn cậu mua đấy hả?」
Yakishio từ tốn chuyển đống pháo hoa sang cho tôi.
「Tớ lao tới rồi bắt đầu chạy đua, và sau đó, bùm, tớ lấy được cờ và nhận được chỗ pháo hoa thôi.」
Ra là vậy. Chẳng hiểu gì hết cả.
Thấy tôi đơ đơ, Tsukinoki-senpai giải thích.
「Yakishio-san tự nhiên tham gia vào một cuộc đua cướp cờ, và chỗ này là phần thưởng của em ấy.」
「Ư-ừ, c-cậu ấy nhanh dễ sợ.」
Komari gật đầu hưởng ứng.
「Ây yô, không tệ nhỉ. Khen thêm đi, ahihi.」
Đối lập với Yakishio đang quắn quéo trong hạnh phúc, có một cô nàng trông khá là âu sầu.
「Sao vậy Yanami-san? Nom buồn thế.」
「Chẳng có…quầy bán đồ ăn nào ở đó cả.」
Yanami nhìn về phía cửa hàng ăn, tỏ ra thèm thuồng. Tôi có thể thấy đôi môi nhỏ đang mấp máy thành từ “takoyaki”.
「Cậu cứ ăn nhiều quá là tới bữa tối nghỉ đấy.」
「Ể…sao lại thế?」
Thắc mắc ‘sao lại thế’ ư…ý gì vậy trời?
Trên gương mặt của Yanami là vẻ bối rối thực lòng. Cơ mà, ‘sao lại thế’ á? Này hẳn là thuộc phạm trù triết học rồi.
「Mà, bữa tối là bọn mình tự chuẩn bị nhỉ. Có những món gì vậy?」
「Chà chà chà. Nukimizu-kun à, yên tâm, cậu không cần phải lo lắng về vấn đề thiếu thịt đâu.」
Yanami mỉm cười tự tin.
「Tớ đã đặt một chỗ gần khu cắm trại rồi. Tối nay tụi mình ăn nướng.」
「Ể…」
Gượm đã, chẳng phải nhỏ này bảo tới đây để đi trốn buổi tiệc nướng à? Mình thích carry cơ. Cơm rang hộp cũng ngon nữa.
「Gì? Nukumizu, sao nom cậu không thích thú cho lắm thế.」
Yanami đang ôm hoài nghi trước phản ứng hời hợt của tôi.
「Tiệc nướng đó, ô kê?! Thịt đó!? Chưa thoả mãn cậu sao?」
Thế rồi Yanami chợt vỗ tay bốp một phát như kiểu vừa mới nhận ra chuyện gì đó.
「À, tớ hiểu rồi. Yên tâm, cam kết là vẫn sẽ có thịt bò ha. Suy cho cùng thì cả bọn đều đang học cao trung mà.」
Yanami tỏ vẻ tương đối tự mãn. Nhỏ giơ ngón cái lên với tôi.
「Này cho tớ hỏi, chứ thịt bò thì liên quan gì đến học sinh cao trung?」
「Thì cậu không được phép ăn thịt bò khi còn đang trong chương trình phổ cập giáo dục bắt buộc, có phải không?」
「…Đâu ra.」
「Ể? Nhưng bố tớ bảo thế.」
Ơ khoan, sao vụ này nghe giống một câu chuyện buồn vậy ta?
「Hơ? Thế nó nằm trong luật pháp à? Hay là nội quy trường nhỉ?」
「À có khi nó là do công ty của bố cậu đấy. Cậu biết đấy, nó kiểu như cái công ty mà nhân viên chỉ được phép mua xe hơi Toyota thôi ấy.」
Ngon lành, pha chốt của mình quá là ổn đi. Nên kết thúc chủ đề này tại đây thôi.
「Công ty à…ừ nhỉ. Không biết bố đi đang làm việc gì ta…?」
Yanami cúi gằm. Mạch sầu thảm vẫn chưa hề bị dứt điểm.
「À không, ừ thì, ông ấy chắc chắn là đang đi làm, đúng không?」
「Đ-đúng thế! Bố làm việc rất là chăm chỉ luôn á. Nhưng trên công ty bố làm việc tệ lắm.」
Đừng nói nữa mà, Yanami. Cậu còn nói nữa là tớ sẽ khóc mất.
*
Sắp sửa đến giờ lên xe buýt.
Còn phải tắm rửa với thay đồ nữa nên giờ là lúc mà chúng tôi cần phải đi về. Chắc Yanami cũng no xôi chán chè với món takoyaki rồi.
Lúc thu dọn đồ đoàn, tôi để ý thấy dường như Yakishio chưa vui chơi đủ. Cô nàng bắt đầu tập mấy động tác giãn cơ, mặt hướng về phía biển.
「À, Komari-chan này. Nay cậu vẫn chưa xuống biển chơi nhỉ?」
「Ể, à…」
Komari cố lôi điện thoại của nhỏ ra khỏi túi chống nước một cách gấp gáp.
Yakishio chớp lấy thời cơ. Cô nàng nhoẻn miệng cười, bế thốc Komari lên theo kiểu bế công chúa.
「Á!?」
「Được rồi, đi thôi!」
「Đi vui vẻ nha.」
Chúng tôi vẫy tay chào Yakishio trong lúc cô nàng bắt đầu phóng đi. Mặc cho Komari vùng vẫy, cô nàng vẫn không chút si nhê. Thấy gì không mấy bồ, toàn nữ cường cả đấy.
「À, em đi thu ô.」
「Nhớ trả cả con cá voi bơm hơi nữa nhá. Anh thu dọn đồ đoàn cái đã.」
Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào từ phía biển. Hoà vào âm thanh đó, là tiếng la hét của một người. Chà, tiếng la của Komari dễ thương không ngờ luôn đấy chứ.
「Ê Shintaro, nhóm con gái lát phải xuống giữa tuyến để ghé qua siêu thị mua đồ. Nên là hai ông con trai chịu khó bê đồ về phòng trọ trước nhé?」
Dứt lời, Tsukinoki tháo băng đô xuống. Mái tóc đen của chị ấy bung xoã trên bờ vai trần.
Senpai dùng khăn tắm để lau khô tóc, cả người tựa vào Chủ tịch, miệng nhẩm kiểm tra lại lịch trình.
「Bọn tôi mua sắm xong là vừa kịp chuyến buýt sau luôn.」
「Koto, tóc bà đang chạm vào tôi đấy. Lạnh chết đi được.」
「Ngưng ý kiến. Ăn đấm giờ.」
Bọn họ vẫn thả thính nhau như thường lệ. Dỗi thực sự.
「Ư-ướt hết rồi.」
Komari vừa vắt áo khoác vừa rền rĩ, người ướt như chuột lột. Nước biển phô bày ra phần bụng của bộ đồ bơi trường học của nhỏ.
…Mình hiểu rồi.
Cuối cùng thì tôi cũng ngộ ra được điều mà Yanami đã nói khi trước. Nó là một sản phẩm dị thường của cảm giác xấu hổ pha lẫn sự trái luân thường đạo lí. Có lẽ chỉ có những kẻ ở đẳng cấp cao mới nhận ra được giá trị thực sự từ bộ đồ này của nhỏ.
「Komari-chan, cậu thấy thế nào? Nước biển tuyệt lắm phải không?」
Yakishio vén mái tóc ướt và vòng tay bá lấy vai Komari.
「M-mặn…」
「Ừ, tuyệt ha.」
「T-tôi bảo là mặn!」
「Thì nước biển là thế mà! Cậu nói linh tinh quá đi, Komari-chan à.」
Yakishio bật cười vui vẻ.
Komari à, cậu không kiếm được một cuộc trò chuyện bình thường ở cô nàng này đâu.
Tsukinoki-senpai vỗ tay lấy chú ý.
「Được rồi, hết giờ chơi rồi! Tới lúc thay đồ và về phòng trọ thôi nào!」
…Công nhận là vui thật. Cơ mà tới lúc phải giải tán rồi sao?
Đặt cây ô lên vai, tôi thầm nghĩ.
*
Mặt trời đang dần lặn. Kéo theo đó là sự dịu đi nhanh chóng của cái nóng như thiêu như đốt ban ngày.
Không gian dần xuất hiện tiếng những loài bọ tôi chưa từng biết tới đang râm ran gọi nhau. Nghe sợ vãi.
「Tớ để rau đã rửa ở đây nhé.」
「Cảm ơn cậu. Mà hộ tớ để mấy đồ đã thái xong rồi lên đĩa với được không?」
Hiện giờ, cả hội đang ở gian bếp ngoài trời nằm trong khu cắm trại. Yanami xung phong chuẩn bị bữa tối, nhưng chẳng hiểu vì sao mà nhỏ lại nhờ tôi phụ cùng.
Mà cứ tưởng đâu là người xung phong thì nhỏ phải giỏi vụ băm chặt lắm…nhưng không, không ổn, hết sức không ổn. Nhỏ đang thái cà rốt bằng một kỹ thuật hết sức đáng báo động.
「Yanami-san, cậu có chuyện gì muốn nói với tớ phỏng?」
「Ể? Đâu có gì đâu, giúp tớ xắt chỗ cà rốt nạo rồi này đi. Được chứ?」
Dĩ nhiên kỹ năng xắt cà rốt mà tôi trình diễn cũng tệ hại hệt như Yanami mà thôi.
「Tại vì cậu muốn sự giúp đỡ từ tớ chứ không phải từ Yakishio nhỉ.」
Hai tay Yanami khựng lại.
「…Tiết học nấu ăn, đã bao giờ cậu ở cùng nhóm với Remon-chan chưa?」
「Hửm, chưa từng.」
Yanami đột nhiên trưng ra một ánh nhìn xa xăm.
「Cậu ấy tới lửa cũng không biết nổi, dao cũng không biết dùng. 」
Chuyện quái gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ vậy? Từ vẻ bề ngoài thì Yakishio là một cô gái giỏi thể thao và đầy vẻ hấp dẫn, và nằm ngoài tầm với của tất cả. Nhưng sau khi tiếp xúc rồi, tôi mới nhận ra rằng cô nàng thực ra khá là vô tích sự.
「Nói thật với cậu chứ cậu ấy là một ứng cử viên tiềm năng cho việc phóng hoả đấy.」
「Mà kệ đi.」
Dù sao thì chuyện ai người nấy lo thôi. Tôi chuyển qua một chủ để mà mình có hứng thú.
「À mà Yanami-san này. Tớ đọc tiểu thuyết cậu viết rồi.」
「Ể, cậu đã đọc rồi sao? Ngài ngại nhờ.」
「Đọc vui phết. Văn phong cũng khá mượt mà nữa.」
Tiểu thuyết mà Yanami viết là một bộ truyện đời thường đơn thuần. Bối cảnh diễn ra trên con đường tới trường. Cuộc trò chuyện rất chân thực đã thực sự truyền tải được tình cảm của cô gái đã luôn chần chừ trong việc nói câu chào với cậu trai mà mình thầm thích.
「Với lại, tớ không biết chỉ nội teriyaki trong cửa hàng tiện lợi cũng mang nhiều kiến thức đến thế đấy. Đáng để học hỏi.」
「Thật nhỉ, thế mà chẳng hiểu sao không một ai biết hết á.」
Ơ dừng khoảng chừng là 2 giây, bọn tôi đang nói về cái khỉ khô gì vậy? Mà kệ, miễn Yanami hài lòng là được.
Xong công việc sơ chế, tôi đi ra ngoài bãi cắm trại. Ở đó, Chủ tịch đang quạt than, còn Tsukinoki-senpai thì đang quạt cho Chủ tịch.
「Ơ, Yakishio đâu rồi ạ?」
Tôi không thấy bóng dáng cô nàng.
「Chị nghĩ em ấy ở quanh đây thôi.」
Thì ra cô nàng đang ở một chỗ khuất ánh sáng. Yakishio lúc này đang ngồi bó gối thu lu, tay bóc đậu. Mặt cô nàng lem nhem nhọ than.
…Hình như đã có chuyện không hay xảy ra.
「Để em ấy một mình đi. Lúc này đừng làm phiền em ấy.」
「Vâng, kệ cậu ấy một mình vậy.」
*
Thịt > thịt > tiêu xanh > thịt > thịt > xúc xích.
Làm như thể sáng giờ chưa nạp đủ thịt, Yanami vẫn không hề dừng đà đánh chén của mình lại.
Còn trình tự của tôi là cải bắp > hành tây > bắp ngô. Miếng thịt mà tôi đang chăm bẵm bị Yanami nhanh như sóc nẫng tay trên.
「Ê, chưa chín đâu…」
「Không thành vấn đề. Lạ nha, Nukumizu-kun lại tâm lí mấy chuyện này quá đi.」
Yanami chén ngon lành miếng thịt vẫn còn nhễu máu.
Sự khác biệt giữa chín tái và chín kỹ là một trời một vực. Tôi lập tức chấp nhận thất bại và quay qua gặm miếng cà rốt nướng trong lúc nhìn một vòng quanh các thành viên khác.
「Ngon quá đi! Có phải thịt nướng kiểu Mexico không thế?」
Yakishio chóp chép không ngừng. Nước thịt màu đỏ lem ra cả bên ngoài miệng cô nàng.
「Ê Shintaro, tôi nướng xong rồi đây. Ông giơ đĩa ra coi.」
「C-chủ tịch ơi, e-em cũng nướng xong rồi.」
「Cảm ơn nha. Úi trời, ăn uống ngoài trời đúng là ngon hơn hẳn mà.」
Shintaro-senpai đang xây dựng dàn harem của riêng mình. Và như thường lệ, tôi không biết mình có nên cảm thấy ghen tỵ với ảnh không nữa.
「Cậu toàn ăn gì không thế Nukumizu? Thịt này ngon quá trời luôn đó. Thử coi nào.」
「À ừ, được rồi.」
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Tôi có một cảm giác chẳng lành. Sau khi chú ý quan sát bọn họ, tôi mới nhận ra một điều.
…Tại sao ai cũng ăn thịt hết vậy?
Giờ đã là quá muộn để tôi có thể cảm thấy sốc rồi. Yanami gắp lấy một miếng thịt và để nó lên vỉ nướng.
「Remon-chan ơi, miếng này ngon lắm đấy. Hình như là bò Argentina thì phải? Mà, bò nào mà chả phải tới từ châu Mỹ.」
「Ể, Yanami hiểu biết ghê. Argentina à…ừm, hình như cách đây xa lắm phải không? Liệu đây có phải thịt bò lên tuổi không vậy?」
Yakishio vừa bỏ thêm một miếng thịt nữa vào mồm, vừa thán phục Yanami hết lời. Tsukinoki-senpai bất lực nhún vai.
「Đó không phải là ‘thịt bò lên tuổi’ đâu, Yakishio-chan à. Chuyến đi sang năm, em cũng nên tham dự đi. Tới lúc đó chị sẽ cho em thưởng thức ‘thịt bò lên tuổi’ thứ thiệt.」
Chẳng phải chị ấy đã năm ba rồi sao? Bộ senpai tính sang năm vẫn đúp ở lại Câu lạc bộ Văn học hay gì?
「L-lâu lắm rồi em mới được ăn t-thịt bò…」
Komari nhét miếng thịt bò vào miệng mình theo một cách hết sức đau khổ. Tất cả mọi thứ mà Yanami đặt lên vỉ nướng trước đó đều đã yên vị trong dạ dày cả bọn.
…Không nghi ngờ gì nữa, mấy con người này đều thuộc hội “Mị không phiền việc chén thịt tái đâu”.
Tôi chưa từng nghĩ tới viễn cảnh tứ bề thọ địch như thế này. Tuy nhiên, tôi không thể cứ ngồi yên chịu trận được. Thế nên, tôi chuyển mục tiêu qua một loại thức ăn khác.
Loại mà bản thân có thể tiêu thụ ngay cả khi còn sống. Đôi đũa của tôi thẳng tiến phóng tới miếng xúc xích vừa mới được đặt lên vỉ nướng trước đó.
「Nukkun, tớ vừa mới đặt cái đó lên thôi. Cậu phải đợi thêm tý đã.」
「Đ-đúng là đồ ă-ăn tham.」
Tại sao mọi người phải hành hạ mình theo cách này cơ chứ? Sao lại có thể buông lời cay đắng, trong khi từng người các cậu, ai cũng đang ăn thịt sống thế kia hả?
Những yêu cầu vô lí hết chỗ nói của bọn họ nghiền nát trái tim tôi. Yanami mang một chiếc đĩa đựng thịt nướng qua chỗ tôi.
「Chắc Nukumizu-kun phải đói lắm rồi nhỉ? Đây, miếng này ăn được rồi đấy.」
Tôi nhanh chóng kéo chiếc đĩa của mình xa ra khỏi miếng thịt tái đó. …Tôi có cảm giác rằng mình từng trải qua loại chuyện này trước đây rồi.
Tsukinoki-senpai giơ một chiếc đĩa khác về phía tôi.
「Nhóc đói lắm rồi phỏng? Đây.」
Trên đĩa là một miếng cơm nắm - là cơm nắm nhân đậu đỏ.
「Chị lấy nó từ đâu vậy ạ?」
「Từ trại khác đấy, chín rồi nên nhóc cứ yên tâm.」
Ra là vây. Miếng cơm nắm này ngon hơn hẳn mấy cái cơm nắm muối vừng.
「Này là của một cô bé sơ trung dễ thương cho bọn chị đấy. Chị đang định đáp lễ em ấy bằng một ít thịt cơ, nhưng loáng cái đã không thấy em ấy đâu nữa.」
Tôi lập tức dáo dác nhìn quanh. Xung quanh chỉ toàn người lạ.
…Hầy, đời nào có thể có chuyện đó được, nhỉ? Tôi phẩy tay đuổi lũ ruồi bọ đang vo ve xung quanh miếng cơm nắm đậu đỏ và bắt đầu nhâm nhi.
*
Ánh hoàng hôn lúc này đã bị bầu trời xanh thẫm nuốt chửng. Tất cả chúng tôi đồng loạt bị màn đêm bao trùm.
Khắp nơi văng vẳng tiếng bọ và tiếng ếch kêu. Khu rừng cũng xào xạc không ngớt. Nếu lắng nghe thật kỹ, ngọn núi về đêm cũng trở nên sống động tới lạ thường.
Tsukinoki-senpai giơ tay mình ra đằng trước. Một tia sáng vàng bắn ra từ ống giấy cuộn, tạo thành một đường parabol. Tia sáng sau đó chuyển từ vàng sang xanh lục. Cuối cùng, nó bắn tung toé ra những đốm sáng lấp lánh ánh đỏ trước khi dần tắt ngúm.
Tsukinoki-senpai nở một nụ cười đầy quyến rũ. Nụ cười ấy, là dành cho Tamaki-senpai. Người được nhắc tới lúc này lại đang không hề chú ý đến chị ấy vì đang bận rộn lựa pháo hoa. Senpai lặng lẽ sút vào lưng Chủ tịch.
「Ngắm pháo hoa cái coi.」
「Thì tôi đang lựa coi đốt cái nào tiếp đây còn.」
「Ể, cơ mà…ê nhìn kìa, cái này to quá ông ạ. Chỉ một người thì không đủ để chơi nó đâu! Chơi cùng tôi đi!」
「Quả này thì một người là dư xăng rồi. Ê, được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi. Đừng sút nữa mà!」
Hai người này. Sao họ không cưới nhau xừ nó đi nhỉ?
Tôi thở dài, gắp tiếp chỗ thịt còn lại lên vỉ nướng. Với chỗ lửa còn lại, tôi cam đoan rằng mình có thể nuôi nấng thành phẩm của mình “nên người”. Được rồi, tên bé sẽ là ‘Setsuko’ nhé.
Tiếng thuốc pháo nổ đùng đoàng vang khắp không gian. Yakishio thì đang vẫy cây pháo hoa cầm tay quay vòng quanh, trong khi Komari co rúm cả người lại và trối chết trốn chui trốn nhủi.
「Hai cậu ấy làm thân nhanh thật đó.」
Yanami đang nhâm nhi nốt chỗ tiêu xanh còn xót lại. Nhân tiện thì, chúng vẫn sống nguyên.
Hai người họ thân thiết thật á? Mà kệ đi, tôi cũng cho là vậy.
「Cậu không tính chơi pháo hoa hả Yanami-san?」
「Tớ muốn ăn xong món tráng miệng đã.」
À, nhân nói tới tráng miệng cho tiệc nướng thì…
「Hừm hừm hừm. Chính nó, đây chính là thứ tớ cần!」
「Phải Marshmallow khôn…」
「Nội tạng!」
Yanami cười rạng rỡ, tay lôi ra một chiếc túi.
Đùa nhau à?
「Đây là cách kết thúc buổi tiệc nướng của nhà tớ đấy.」
Ở đây chúng tôi không nói về gia đình Yanami. Cơ mà, vào lúc này, tôi chỉ còn biết xuôi theo chiều gió thôi.
Mặt bên kia của bé Setsuko cũng đã bắt đầu toả mùi thơm rồi. Nếu em ấy là người thật, thì giờ chắc cũng đâu đó đang tầm tiểu học. Xem nào, bé Setsuko đảm bảo hợp với cặp sách màu đỏ lắm cho coi. Chà chà, tới lúc lật bé lại để bé được ‘well-done’ rồi.
「A, tớ xin miếng này nhé.」
Miếng thịt mà tôi dồn hết tâm huyết để nuôi nấng, nay đã bị đôi đũa của Yanami trắng trợn cướp mất.
「Setsuko!?」
Không, Setsuko, ta đã mất bao công sức để nuôi nấng con mà. Những ký ức đầy chất ảo tưởng thoáng chạy ngang đại não tôi.
「Setsuko?」
「À thì, không có gì đâu…」
Yanami cười ranh mãnh, giơ cao đôi đũa lên.
「Nếu muốn ăn thì phải nói chứ. Đây, A~n.」
「Hở? Ể?」
Tôi chậm rãi mở miệng sau khi đã xác nhận không có ai ở xung quanh. Vị của nước thịt và vị béo ngậy lan toả trên đầu lưỡi tôi.
「Có ngon không?」
「C-có.」
「Thế, bao nhiêu nhỉ?」
Hả!? Vậy ra mục đích của cậu là vậy đó hử? Tôi không thể tin nổi con nhỏ này dám cả gan đùa giỡn với trái tim đơn thuần của một cậu trai.
Nhưng, nếu như phải cho một mức giá thì,
「7-700…」
「Hí, tớ đùa thôi.」
Yanami ôm bụng cười sảng.
「Ehehe, cậu vừa cố nói gì ấy nhể? Khoan? 700 yên phải không?」
「T-tớ không có…」
Tôi cúi gằm đầu, tránh nhìn vào nhỏ. Yanami khúc khích cười, tiến sát về phía tôi.
「Hây da, tớ không ngờ bón cho cậu ăn lại được giá vậy đâu đấy. Ehehe.」
「Không phải. À ừm thì, tại đây không phải chuyện mà con gái thích là làm được. Mấy chuyện kiểu đó, thì câu biết đấy, là chuyện hiếm có mà.」
「Hehe, cậu nói chí phải. Muốn ăn miếng nữa không? Yên tâm, tớ đây sẽ chiều cậu hết nấc.」
Nhỏ rõ là đang chọc ghẹo tôi. Tôi muốn bật lại lắm, nhưng tôi không nghĩ mình có cửa thắng.
Tôi lặng lẽ quay qua ngắm mọi người đang chơi đùa với pháo hoa.
Yakishio đang tung tăng vòng quanh và vẽ lên một vòng tròn với cây pháo hoa mới trên tay. Những đốm lửa bao quanh cô nàng toả sáng lấp lánh trước khi tắt lịm và biến mất vào màn đêm. Vẫn như thường lệ, cô nàng tỏ ra hết sức năng động, nhưng theo một cách chẳng dễ thương tẹo nào.
Còn Komari thì đang dồn hết sự tập trung vào việc nướng mặt đất bằng cây pháo hoa của mình. Có phải mặt đất đã giết bố mẹ cậu hay gì không đấy?
Từng người đều đang có cách tận hưởng niềm vui riêng của mình. Như Yanami chẳng hạn, nhỏ khoái đánh chén thịt nướng hơn là ra ngoài kia nghịch pháo hoa.
Thôi được rồi, giờ Setsuko cũng đã ra đi, Yanami thì vẫn đang cắm mặt vào thịt thà, chắc mình cũng ra nghịch pháo hoa tý vậy.
Tôi đứng dậy, rút ra từ túi pháo hoa to đùng đoàng một cây pháo con con. Nó là một cây pháo hoa loại rẻ tiền với tay cầm hình khẩu súng. Cơ mà nhớ lại thì, hồi nhỏ tôi cũng từng nghịch kiểu này.
Hồi đó tôi dùng pháo hoa để nướng những viên sỏi trên mặt đất, làm ra vẻ đang hành hình bọn chúng. Ủa khoan, chẳng phải như thế thì cũng giống Komari hiện tại à?
Trong lúc châm pháo, tôi ngoảnh qua liếc sang phía Komari.
Bên cạnh đống lửa lập loè, Komari đang châm một cây pháo to. Tuy nhiên, sau vài lần cố gắng, cây pháo vẫn không hề bắt lửa. Nhưng cuối cùng thì, những đốm sáng lấp lánh cũng chịu phụt ra từ ống pháo.
Nhưng nó lại lập tức tắt ngúm.
Chắc là cây pháo bị ẩm. Khi tôi còn đang mải nghĩ, Komari quay ngược đầu pháo về phía mình và ngó vào trong.
Bị ngốc à!
Bùm. Cây pháo nổ trước cả khi tôi kịp hét lên.
Tôi loá mắt ngay tức thì.
Sau khi thị lực của tôi hồi phục trở lại, tôi thấy Chủ tịch đã đứng đó. Trong tay ảnh là chiếc ống pháo. Chủ tịch cau mày, ném cây pháo hoa đã bị nghiền nát qua một bên.
「Komari-chan, em có bị thương chỗ nào không?」
「E-em không sao…」
「Có thật là em có ổn không đó?」
Chủ tịch kiểm tra tay của Komari, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt nhỏ. Ảnh nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
「Em nhìn rõ chứ? Có đau chỗ nào không?」
「K-không, …em ổn mà.」
「May quá rồi. …Ngộ nhỡ mà mặt em bị thương thì anh biết phải làm sao đây?」
Chủ tịch lấy lại bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
「N-nhỡ mặt em bị thương cũng không sao. …A-anh kệ em đi. C-chủ tịch, tay anh…」
「Em bị ngốc hay gì? Nhỡ ra như thế mà em vẫn kêu ổn được à?」
Chủ tịch xỏ tay vào túi, vẻ bàng quan.
「Đ-đằng nào thì cũng chẳng có ai thèm nhìn mặt em…」
「Ít nhất thì em cũng phải tự ngắm chính mình chứ, đúng không?」
「Ể, …c-chắc thế ạ.」
「Ngày nào mà cũng phải thấy sẹo trên mặt thì đầu em sẽ chỉ toàn ký ức xấu thôi. Anh ghét cái viễn cảnh đó lắm.」
「C-chủ tịch…」
「Thế nên, đừng có tự hạ thấp bản thân mình như thế, nghe chưa. Em phải tự tin lên chứ…」
「T-Tamaki-senpai!」
Giọng nhỏ vang vọng khắp bầu trời đêm.
Ngay cả tôi cũng có thể nghe được Komari đang thở lớn tới cỡ nào. Và ngay khoảnh khắc tiếp theo…
「E-em yêu anh!」
Lời tỏ tình đột ngột khiến cho thời gian như ngừng lại.
Yanami vẫn đang lật dở miếng thịt. Yakishio đứng như trời trồng, mặc cho cột lửa phụt ra từ cây pháo hoa đang làm cháy tóc cô nàng.
Sau khi hồi tỉnh từ cơn sốc, Chủ tịch từ từ mở miệng. Cả người ảnh vẫn đang ngay đơ.
「Komari-chan? Ưm, em nói vậy ý là sao…」
Komari hít thật sâu thêm một lần nữa. Thế rồi, nhỏ nói một tràng, rành mạch từng từ.
「N-nghĩa là là em yêu anh! Em yêu Chủ tịch! E-e-em đã luôn yêu Chủ tịch!」
Những lời của Komari cứ thế túa ra như vỡ đập.
「E-em rất hạnh phúc vì Chủ tịch luôn coi sóc em! Em yêu Chủ tịch rất nhiều, nên là x-xin anh hãy hẹn hò với em ạ!」
Giọng nhỏ về cuối càng lúc càng khàn đặc. Sau khi đã bày tỏ hết tất cả, Komari dường như đã hết sạch sức lực và gục đầu xuống, nước mắt lã chã.
Nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, Tsukinoki-senpai đứng lặng như đá tảng.
Yanami vẫn đang bận rộn ăn. Yakishio thì đang cuống cuồng dùng tay dập lửa trên tóc. Hai thánh này, gì vậy trời?
「…À ừm, thì, chuyện này có hơi đột ngột nhỉ.」
Chủ tịch cất lời, phá tan bầu không khí tĩnh lặng tưởng như vĩnh cửu. Miệng ảnh cứ hết há ra, rồi lại ngậm lại, cứ như đang cân đo đong đếm xem liệu mình nên nói gì.
Cuối cùng, anh ấy cũng nặn ra được một câu. Thời gian đã bắt đầu trôi trở lại.
「Cho anh chút thời gian nhé. Anh sẽ suy nghĩ về chuyện này.」
Komari gật đầu. Giây kế, nhỏ ngoái qua nhìn Tsukinoki-senpai một cách đầy sợ sệt trước khi ù té.
…Trời ạ, đừng có nói là.
Tsukinoki-senpai từ tốn đi về phía Chủ tịch trước sự chứng kiến trong yên lặng của ba khán giả.
「…Shintaro. Chuyện này là sao?」
「Koto. Bà hỏi tôi thật đó hả? …Bà có nghĩ hỏi như thế cũng quá đột ngột không đó?」
Tsukinoki-senpai lôi bàn tay đang xỏ túi quần của Chủ tịch ra và xịt nước lên đó.
「Phiền bà rồi, có tý tẹo thuốc pháo thôi ấy mà. Tôi không có bị bỏng gì đâu.」
「…Thế là, ông thậm chí còn bảo rằng ông sẽ suy nghĩ về lời tỏ tình hả. Chẳng phải trả lời em ấy kiểu bỏ lửng như thế sẽ càng khiến chuyện tệ hơn sao?」
Tsukinoki-senpai cẩn thận dùng khăn mùi xoa băng tay của Chủ tịch lại.
「Koto.」
「Điều tử tế nhất ông có thể làm là đi từ chối em ấy cho rõ ràng đi!」
Senpai nắm lấy tay Chủ tịch và lườm xéo ảnh.
「Đợi đã, Koto…」
「Tại sao vậy!? Tại sao ông không từ chối em ấy!?」
Trước câu hỏi của Tsukinoki-senpai, Chủ tịch chỉ còn biết lúng túng quay đi.
「…Chuyện tôi đồng ý hay từ chối Komari-chan là chuyện riêng giữa tôi với em ấy. Không liên quan tới bà, bà hiểu không?」
Sự yên lặng lại một lần nữa bao trùm. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng dế kêu và tiếng ì xèo của thịt trên vỉ nướng.
「…Phải ha, Shintaro và tôi cũng chỉ là bạn thuở nhỏ thôi mà.」
Senpai nói ra câu ấy một cách điềm tĩnh. Sau một khoảng lặng, chị ấy lấy hết sức tát thật mạnh vào mặt Chủ tịch.
「Chỉ là bạn thuở nhỏ mà thôi!」
Sau khi lặp lại câu đó thêm một lần nữa, chị ấy cũng lập tức chạy đi. Tamaki-senpai vẫn đứng sững.
Có một cây pháo hoa hình rắn đang ở ngay cạnh chỗ Yakishio.
…Tốt rồi. Mình nên bỏ hết mọi thứ ra khỏi đầu và chơi pháo hoa hình rắn kia thôi.
Đúng lúc tôi đang cố trốn tránh thực tại thì cả Yanami lẫn Yakishio cứ hối thúc tôi bằng cách chớp mắt với cau mày liên tục. Ý bọn họ là muốn mình ra nói vài câu với anh ấy hả?
Tôi thì sợ. Còn Yanami và Yakishio thì không ngừng hối thúc tôi. Tôi có thể nghe loáng thoáng hai người họ thì thầm “Làm đi!”
「Ưm, Chủ tịch ơi.」
Chủ tịch nhìn tôi với ánh mắt vô hồn.
「Là Nukumizu à. …Xin lỗi nhé, anh đã phá hỏng chuyến đi của tụi mình rồi.」
「K-không sao đâu ạ. Anh cứ để mọi chuyện tụi em lo. Còn giờ thì, anh nên đuổi theo người ta đi.」
「Đuổi theo người nào giờ, cậu bảo anh với?」
Ôi anh ơi, cái này thì tự anh phải nghĩ đi chứ. Tôi suýt nữa để vọt những lời này ra khỏi cửa miệng.
「Tuỳ anh quyết định.」
Song, nói thế này cũng chả khác kiểu kia là bao.
「Anh hiểu rồi. …Xin lỗi nhé, còn đâu anh nhờ cậy em cả vậy.」
Chủ tịch lảo đảo, biến mất vào trong màn đêm.
Những người còn lại đồng loạt bất giác thở dài. Diễn biến này nằm ngoài dự tính của cả bọn.
「Ưm…phiền mấy bạn dập lửa và thu dọn đồ đạc giúp mình với ạ?」
Nhân viên khu cắm trại run rẩy lên tiếng. Anh chàng trông hết sức khó xử.
Chắc cú lúc ảnh đang định lên tiếng thì chuyện ban nãy phát sinh. Xem ra anh ấy đã quan sát thấy tình hình bọn tôi từ phía xa.
「Xin lỗi anh, bọn em sẽ dọn ngay bây giờ ạ.」
「Vậy phiền bạn nhé. Hình như mấy bạn đang bận nhỉ.」
Người này, có phải quá tốt bụng rồi không? Tôi mau lẹ bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.
「Đã rõ.」
Yanami gật đầu hưởng ứng.
「Em sẽ dọn hết chỗ này vào bụng mình ngay bây giờ ạ.」
*
「Uầy, tớ không biết Komari-chan yêu Chủ tịch luôn á. Cậu ấy dũng cảm ghê.」
Ở trước bồn rửa, Yakishio đang siết lấy miếng bọt biển đầy bọt xà phòng. Cô nàng ngước nhìn lên trời cao, như một thiếu nữ đang say men tình.
「Dưới bầu trời sao này, cậu ấy đã tỏ tình với người mình thương nhất! Lãng mạn quá đi! Đúng là thời nay toàn là cọc đi tìm trâu ấy nhé…」
Nói tới đó, thái độ phấn khích tự nhiên của cô nàng bỗng nhiên bặt tăm. Miếng bọt biển bất thần rơi khỏi chiếc đĩa.
「…Thật nhỉ, không thể cứ chỉ há miệng chờ sung được. Cuối cùng thì, tới giờ tớ đã ngộ ra.」
Chẳng hiểu kiểu gì mà hai nữ chính thua cuộc đây rất thích tự sát muối vào nỗi đau của bản thân. Trường hợp này thì mình cũng đến bó tay. Tôi vừa buộc túi rác vừa tự nhủ.
「Cơ mà, Nukkun nè. Sao tớ tưởng Chủ tịch đang hẹn hò với Tsukinoki-senpai rồi?」
「Trông giống thế thật, nhưng chưa phải vậy đâu. Cơ mà tớ thấy chuyện ấy chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.」
Song, xét từ những gì mà Chủ tịch đã nói, thì Komari vẫn còn cửa, đúng không ta? Ai mà ngờ Tsukinoki-senpai lại là một ứng cử viên tiềm năng cho danh hiệu ‘nữ chính thua cuộc’ cơ chứ.
「Đúng đấy. Hai người họ nom nom nom nom nom.」
Yanami vừa nói vừa nhai, hai má chật ních những thịt với thịt. Nhỏ phát biểu cứ như thể mình đã nằm lòng mọi chuyện.
「Ừ ha, Chủ tịch với phó chủ tịch thực sự rất hợp nhau.」
「Phải không, Chủ tịch nom nom nom nom nom.」
「Công nhận, tớ cũng thấy thế.」
Vì lí do nào đó mà hai thánh này đang có một cuộc trò chuyện tâm đầu ý hợp. Yakishio hẳn phải có mánh mẹo độc đáo của riêng mình.
Cảm thấy hơi lạc lõng, tôi lặng lẽ rời khỏi chỗ. Tôi có một sự tự tin rất lớn vào năng lực biến mất không một dấu vết của mình. Hai người kia còn chẳng nhận ra tôi đã không còn ở đó nữa là.
…Lượn lờ một hồi, tôi bắt gặp nhà vệ sinh khu cắm trại nằm lọt thỏm trong màn đêm. Ánh sáng bên trong lờ mờ. Mà, “xử lí” xong cái đã.
Bồn tiểu ở đây được gắn trên một bức tường cao ngang tầm mắt. Trước mặt tôi, khu rừng đang xào xạc vang động, và những chiếc bóng cứ rung chuyển không ngừng.
Khi mà chỉ nội sự tĩnh lặng cô độc đã đủ đáng sợ, giờ tự dưng lòi ra người nào ở chốn này thì đúng là kinh hoàng.
「Nukumizu…」
「Ááá!」
Một giọng nói tới từ phía sau lưng khiến tôi sợ vãi đái. May mắn thay, tôi đang đứng ngay trước bồn tiểu.
「Chủ tịch ơi, anh đừng doạ em thế chứ!」
「Nukumizu, làm ơn nghe anh bảo…」
「Anh chờ em “xả” xong xuôi đã ạ! Oái, đừng túm vai em mà!」
Kéo khoá quần xong, tôi rửa tay sạch sẽ. Được rồi, để xem ảnh định nói cái gì.
「Thế anh trốn trong phòng vệ sinh suốt từ nãy tới giờ đấy ạ, Chủ tịch?」
「À thì, anh chẳng biết mình nên làm gì hết cả…」
Chẳng phải việc đầu tiên anh nên làm là đuổi theo hai người kia à? Vậy mà thay vào đó, anh lại lề mề, rồi đi than thở với hậu bối của mình trong cái nhà vệ sinh này?
「Nukumizu, chúng ta có thể nói đôi ba câu về chuyện này được không?」
Thật hả trời? Anh tính nhờ em tư vấn tình cảm đó ạ? Tôi ném cho senpai ánh mắt ‘không thể tin nổi’. Còn chưa kể, đây là tình tay ba. Thà ảnh hỏi làm thế nào để cho con giun mồi có thể đấm mồm cá vàng có khi còn dễ hơn.
「Biết nói sao giờ? Em phải công nhận là, từ góc độ nào thì Chủ tịch cũng rất là sát gái đó. Thế nên kẻ hèn này sao mà tư vấn cho anh được ạ.」
「Em nói vậy chết anh. Số năm độc thân của anh bằng đúng số tuổi đấy. Ngoài Koto ra thì anh chưa từng nhận được sôcôla Valentine từ ai khác, chứ đừng có nói tới tỏ tình.」
「Nói vậy chẳng phải ít nhất cũng có người tặng anh quà Valentine rồi sao?」
「Chị ấy, suốt từ bé tới giờ, năm nào cũng tặng cho anh món sôcôla ‘tình bạn’. Nên để mà nói thì anh bị ấn tượng bởi sự kiên trì của chị ấy hơn.」
Thế quái nào hai thằng con trai lại đi nói về chuyện như này trong một cái nhà vệ sinh công cộng vậy? Một kiểu trò chơi ngoại nhập hay gì?
「Với cả, anh chưa từng được con gái rủ ra ngoài đi chơi bao giờ. Có lẽ cái ‘đen tình’ mà người ta hay nói là dành cho anh rồi.」
Anh ngẩng đầu lên giùm em với. Thằng này sẽ cho anh sáng mắt ra, rằng ai mới thực sự là kẻ ‘đen tình’ ở đây, okay.
「Bỏ qua mấy cái râu ria đó, thì vấn đề là anh vẫn khúc mắc với lời tỏ tình của Komari, đúng không ạ? Vậy chẳng phải điều này nghĩa là anh có tình cảm với bạn ấy hay sao?」
「Với anh, Komari-chan là một hậu bối vô cùng dễ thương, nhưng anh không hề coi em ấy là đối tượng để yêu đương.」
「Thế tại sao anh trả lời rằng sẽ suy nghĩ?」
「Đang yên đang lành thì bị hậu bối tỏ tình, một thằng nam sinh tầm thường như anh cũng cảm động lắm chứ. Nên là dĩ nhiên anh phải suy nghĩ rồi.」
Ể, thật luôn? Nhưng anh đã bỏ qua một vấn đề rất lớn rồi đấy.
「Ơ nhưng, em hỏi cái này với. Không phải Chủ tịch đã có Tsukinoki-senpai rồi sao ạ?」
Tiện thể, chẳng phải chính bởi người ta mà anh mới không nhận được bất kỳ sôcôla hay lời tỏ tình nào à?
Chủ tịch buông thõng vai.
「Hầy, vì liên quan tới chị ấy nên anh nói thật cho em nghe vậy.」
「Ơ.」
「…Chị ấy đã từ chối lời tỏ tình của anh.」
「Ể!?」
Không thể nào. Hai người toàn phát cơm chó cho con dân mọi lúc mọi nơi cơ mà.
「Hả, có phải anh làm thế hồi bốn hay năm tuổi gì đó không thế ạ?」
「Không, chuyện xảy ra vào Giáng sinh năm ngoái.」
Gần một cách không tưởng. Nếu là vậy thì chắc giờ tôi đã hiểu tại sao Chủ tịch lại phản ứng như vậy. Bị một hậu bối dễ thương tỏ tình trong khi đang cố quên đi việc mình bị từ chối mới chỉ vài tháng trước.
Cũng khó trách khi mà ảnh lại tỏ ra khó chịu như vậy, dù cho đối tượng tỏ tình là Komari.
「Thế nên dạo này anh mới ít khi lui tới câu lạc bộ đó. Cơ mà, dù cho anh đã làm như vậy rồi, Koto vẫn tỏ ra thân thiết với anh.」
Chủ tịch xụp người xuống ôm đầu gối. Chủ tịch à, chúng ta đang ở trong một cái nhà vệ sinh đó, anh biết không?
「Em nghĩ mà xem. Tại sao anh lại bị người đã từ chối mình vả mặt cơ chứ? Anh chịu thôi, chẳng hiểu mô tê gì sất nữa.」
Quả thực, ngay tới tôi cũng không hiểu nổi phản ứng bạo lực đó của Tsukinoki-senpai.
「Dù gì thì, điều tối thiểu anh có thể làm là quay về và nói cho rõ ràng mọi chuyện.」
Tôi vỗ vai Chủ tịch.
「Nhìn từ hành động của chị ấy, em dám chắc là có đủ thứ hiểu lầm đang diễn ra lúc này đấy ạ.」
「Em là…một ‘Chuyên gia tình ái’ ư?」
Ái cái đầu anh ấy. Nhưng rốt cục tôi lựa chọn đầu hàng, và nở một nụ cười tươi hết cỡ.
「Ấy, anh đừng nhìn mặt mà bắt hình dong ha. Thực ra em đây chính là một ‘Bậc thầy tình trường’ đó.」
*
Lúc tôi trở về khu cắm trại, Yanami và Yakishio vẫn đang hì hụi rửa bát bên bồn nước.
Tôi đoán nhiệm vụ của mình tới đây coi như đã xong. Mọi chuyện còn lại giờ phụ thuộc cả vào Chủ tịch. Khi mà tôi đang chuẩn bị sắn tay áo lên để tiếp tục công việc dọn dẹp đang dở dang thì Yanami sấn tới truy hỏi.
「Nè, Nukumizu, vừa rồi cậu chạy đâu thế!?」
Dường như tâm tình nhỏ đang không được tốt. Phải chăng là do tôi bỏ đi mất trong lúc mọi người vẫn còn đang bận dọn dẹp?
「À thì, tớ đi vệ sinh tý ấy mà…」
「Tớ mượn cậu kể à!」
Thế đứa nào vừa mới hỏi dứt khỏi miệng xong thế mẹ trẻ? Cậu có biết mình đang xấu tính lắm không?
「Tsukinoki-senpai mới ban nãy đã gói ghém đồ đạc và rời khỏi nhà trọ rồi đấy!」
Ể, thật hả trời? Trời lúc này đã rất tối, ra ngoài là quá nguy hiểm. Tôi bần thần nhìn về hướng Yanami chỉ. Kế tới, tôi đồng thời cũng nhận ra rằng nhỏ đang ném cho mình ánh nhìn “Thật không thể tin nổi”.
「Cậu có đang nghe không đó, Nukumizu-kun?」
「Ể? Là sao?」
「Con gái đi một mình buổi đêm nguy hiểm lắm đó!」
Vậy ra là, cậu muốn tôi đuổi theo chị ấy hả? Ể, thằng này cũng sợ bóng tối lắm chứ bộ.
Tôi vẫn từ tốn lau rửa bát đĩa. Thấy vậy, Yanami thúc lưng tôi một phát.
「Remon-chan đã đi kiếm Komari-chan rồi. Giờ tớ sẽ đi tìm xem Chủ tịch đang chui ở xó nào. Còn cậu nhanh nhanh đuổi theo Tsukinoki-senpai đi nhé!」
「Tớ á? Nhưng mà ngoài kia tối om rồ…hầy da, thôi được rồi, đi ngay đây.」
…Yanami lúc này trông còn đáng sợ hơn cả trời tối.
Tôi đành lao đầu về hướng mà Tsukinoki-senpai đã rời đi và sử dụng đèn flash của điện thoại để soi lối.
Sau một hồi dò dẫm, tôi bắt gặp một cô gái đang ôm chiếc balo đựng hành lí, ngồi thu lu dưới ánh đèn của trạm dừng xe buýt. Tôi gọi lớn tên đàn chị của mình và rồi chạy một mạch tới đó.
「Ồ…Nukumizu-kun, là nhóc sao.」
Senpai tỏ rõ vẻ thất vọng sau khi nhận ra người tìm thấy mình là tôi. Rất xin lỗi chị vì em không phải Chủ tịch.
「Senpai, chị đang định đi đâu thế? Chỗ này ngược hướng với nhà trọ rồi mà.」
「Về nhà. Chị không muốn đi chơi đi bời gì với cái loại trai đó nữa.」
Senpai khoác balo lên vai và nhanh chóng rời đi.
「Đừng mà chị ơi. Giờ này xe buýt hết chạy rồi.」
「Kiểu gì cũng có cách để cho chị mày tới được nhà ga.」
Để đi bộ được tới đó có mà gãy chân, vả lại trời còn tối như hũ nút, không có lấy một ánh đèn nữa.
「Lằng nhằng quá, chị cứ ngồi xuống và nói chuyện một chút đi ạ. Tiện thể có cái ghế băng ở đây luôn nè chị.」
「Ơ, Nukumizu-kun, từ từ đã!」
Tôi giật mạnh chiếc balo trên lưng senpai xuống.
「Chị đang vội lắm. Đưa trả chị hành lí, mau.」
「Chị cứ thong thả chút đi đã ạ.」
Tôi ngồi phịch xuống ghế, giơ vài chai nước đã mua trước đó ra cho chị ấy.
「Gogo no Kocha, Kochahanaden, chị chọn loại nào?」
「…Gogo no Kocha.」
Cuối cùng thì Tsukinoki-senpai cũng bỏ cuộc và thở dài một hơi trước khi ngồi xuống chiếc ghế băng. Rồi, tạm coi như mình đã giữ chân được chị ấy.
Cơ mà, nói cái gì giờ? Sớm biết thế này thì hỏi Yanami trước có phải hay rồi không. Hai chúng tôi cùng nhìn đăm đăm về phía con đường núi tối thui.
「Shintaro đã nói gì để khiến em chạy tới tận đây vậy?」
「Ơ? À không, biết nói thế nào nhỉ?」
Tsukinoki-senpai cau mày khi trông thấy tôi loay hoay tìm câu trả lời.
「…Không trả lời được à?」
「À dạ thì, Chủ tịch đi về hướng nhà trọ để tìm senpai ấy. Thế nên hai anh chị mới không chạm mặt nhau.」
Theo như tôi nghĩ thì là vậy. Chủ tịch ơi, anh làm ơn đừng tự huỷ nhé.
Tsukinoki-senpai nhấp một ngụm trà đỏ. Kế đó, chị ấy ngả người ra chiếc ghế băng.
「Chị xin lỗi nhé, lẽ ra đây phải là một chuyến đi ‘cả đời có một lần’ của mấy đứa.」
Con người này, ăn nói giống hệt như Chủ tịch. Tôi mở nắp chai nước.
Chuyện đáng ra đã có thể đơn giản hơn biết bao nhiêu nếu vấn đề chỉ nằm ở hai người là Chủ tịch và chị ấy. Tiếc là giờ đây Komari cũng đã bị cuốn vào chuyện này. Tình tay ba à, mình chịu thôi.
「Komari-chan thế nào rồi?」
「Em không rõ. Nhưng Yakishio đang đi kiếm bạn ấy rồi, chị đừng lo.」
Senpai vẫn lặng thinh, trái tim nặng nề. Một lát sau, chị ấy cất lời.
「…Con trai, chỉ thích con gái yếu đuối, cần được bảo bọc thôi, chị nói có phải không nhóc?」
Tới nước này rồi mà chị vẫn có hứng nói chuyện tình cảm nữa hả, senpai ơi? Tại sao mọi người cứ thích quăng cái chủ đề này vào mặt thằng này thế hả trời. Hẳn là họ phải tuyệt vọng lắm nên mới tìm tới mình.
「Chị nói không sai ạ, nó là một quan điểm khá là điển hình.」
「Con gái giống như Komari được yêu thích hơn nhiều nhỉ…」
「Không, em là em không có nghĩ vậy đâu.」
「Thay vì nhìn vào xu hướng, em thấy rằng tình cảm của hai người ra sao mới là quan trọng hơn. Senpai và Chủ tịch, nói sao nhỉ, à, trời sinh một cặp.」
「Chị cũng từng nghĩ như vậy đấy, cho tới lúc nãy.」
Sự tự tin của chị bay biến đi đâu mất rồi? À mà còn, Chủ tịch cũng có nói rằng chị từ chối ảnh nữa. Chuyện khỉ gì đây không biết nữa?
「Em thấy hai người nên nói chuyện với nhau rõ ràng đi đã ạ. Từ góc độ người ngoài cuộc, em có thể cảm thấy hai anh chị kiểu đang hiểu lầm nhau ấy.」
「Làm gì có cái gì gọi là hiểu lầm? Cậu ta không từ chối lời tỏ tình của Komari. Thế chẳng phải điều đó nghĩa là cậu ta đang lưỡng lự về việc hẹn hò với em ấy à?」
Mèn ơi, mình phải nói thế nào mới được đây? Tôi cố hết sức lựa câu chữ để nói.
「À thì, Chủ tịch ấy, ừm, ảnh nghĩ rằng có thể chị ghét ảnh đó.」
「Hả? Sao lại thế!?」
Tôi lục lại trí nhớ. Chắc chắn đã có hiểu lầm xảy ra khi mà chị ấy từ chối lời tỏ tình của Chủ tịch. Chuyện sẽ chỉ càng rối hơn nếu tôi đi thẳng vào vấn đề. Thôi thì, đây là lúc để chơi bài lòng vòng để tìm ra câu trả lời cho vấn đề trên.
「Đêm Giáng Sinh năm ngoái, chị có đi chơi cùng với Chủ tịch, em nói đúng không?」
「Cậu ta còn kể cả chuyện này với nhóc nữa hả?」
「Có thể coi là vậy ạ. Thế, Chủ tịch, anh ấy hôm đó, ờm…ảnh có nói điều gì với chị không?」
「Gì là gì?」
「Chị làm ơn hãy cố nhớ lại giùm em xem sao đi. Chủ tịch có nói ra suy nghĩ của anh ấy không ạ?」
「…Chị chỉ nhớ mỗi việc cậu ta thể hiện rằng mình thích Burgers DomDom nhường nào trong lúc mồm đang nhai Burgers Mos mà thôi.」
Hai người làm cái trò gì trong buổi đi chơi Giáng sinh thế hả trời? Theo cảm nhận của tôi thì, ngay cả Chủ tịch cũng sẽ không bày tỏ tình cảm của mình với Senpai trong lúc đang ăn burger.
「Còn gì khác nữa không ạ? Kiểu như, dắt chị đi ngắm nhìn trời đêm, hay là dưới dàn đèn neon chả hạn? Chị có nhớ khung cảnh nào đặc biệt lãng mạn không?」
「Đời nào thanh niên đầu đất đấy biết dắt chị tới mấy chỗ đó cơ chứ?」
「Vậy thì không nhất thiết phải là địa điểm cụ thể nào. Có thể là tay nắm tay để giữ ấm cho nhau trong trời đông buốt giá này, cùng nhau quàng một chiếc khăn, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong bánh? Hay là đèn neon đột nhiên bừng sáng, và bản jazz của Kazumasa Oda nổi lên vào thời khắc ánh mắt hai người giao nhau.」
「Cái cuối chẳng phải có hơi cổ lỗ sĩ quá à?」
Trời đất, rốt cục làm thế nào mà ảnh tỏ tình với chị được hay vậy? Tôi không tin Tsukinoki-senpai lại có năng lực lờ đi một lời tỏ tình trước sự mê hoặc của đêm vọng Giáng sinh.
「À, cơ mà cậu ta có nói gì đó với chị, lúc mà bọn chị đang đứng với nhau cạnh cây thông Noel ở nhà ga.」
Đúng rồi, chính nó! Được đó, Chủ tịch. Dăm ba cái DomDom Burgers không thành vấn đề.
「Dạ thế, Chủ tịch đã nói gì với chị vậy!?」
「Hình như…cậu ta bảo là ‘Nếu lỡ mà không có ai thèm hốt bà thì vẫn còn có tôi, nên là bà cứ yên tâm’ sau khi đã ghẹo chán ghẹo chê chị.」
Đừng có bảo đấy chính là lời tỏ tình mà Chủ tịch nhắc tới đó nhé. Nó nhảm hơn cả những gì tôi nghĩ nữa.
「Thế rồi chị trả lời ảnh sao?」
「Biến đi cho nước nó trong. Chị nhớ là mình đáp lại vậy.」
Senpai chắc hẳn đã không hiểu ý tứ phía sau đoạn hội thoại này. Chị ấy bàng hoàng nhìn tôi.
「Có vấn đề gì sao, Nukumizu-kun?」
À dạ, em thấy trả lời như chị âu cũng là bình thường. Với cả em đang cố nghĩ coi kiểu gì mà câu đó lại tính là một lời tỏ tình được thôi ấy ạ.
Tamaki-senpai đúng là, con người ảnh trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài đó. Tôi đang cân nhắc việc đề xuất ảnh đọc vài cuốn tiểu thuyết romcom sau vụ này.
「…Tỏ tình?」
Tsukinoki-senpai khẽ lầm bầm.
「Gì cơ!? Cái đó là tỏ tình ấy hả? Cậu ta tính cái câu đó là một lời tỏ tình sao!?」
Tiếng la của Senpai hoà vào màn đêm.
「À thì, nó cũng giống ‘Tớ muốn được ăn canh miso cậu nấu mỗi sáng’ ấy ạ. Theo em là thế.」
Hay lắm, senpai không hề nhận ra chuyện đó. Cơ mà thực sự đấy, người chỉ ra chuyện này có nên là tôi hay không?
「Giáng sinh đó nhóc, chúng ta đang nhắc đến Giáng sinh đó!? Và coi xem kia có ra dáng lời tỏ tình đêm vọng Giáng sinh của một nam sinh cao trung năm hai không?! Cậu ta óc bã đậu chắc!? Chán sống rồi phải không!?」
Chết tiệt, lỗi tôi, mồm miệng hơi buông thả rồi. Chuyện càng lúc càng gãy đều là trách nhiệm của tôi cả.
「Bình tĩnh chị ơi, đó chỉ là một trong các khả năng hoặc một hướng giải thích thôi…」
「Chị mày vẫn phải cho cậu ta biến mất bằng được khỏi cái thế giới này.」
Trong lúc senpai đang la hét, tôi có thể nghe thấy tiếng ai đó đang sột soạt trên nền cát.
「Đừng mà. Xin bà đừng…」
Tôi quay người lại. Chủ tịch đang thở dốc sau khi phi một mạch tới đây.
「Chủ tịch!」
Hay rồi, còn đâu tôi sẽ để lại cho họ vậy. Tôi lặng lẽ lủi mất dạng, quay đầu hướng về nhà trọ.
Chuyện gì sẽ xảy tới tiếp theo không liên đới gì tới mình nữa. Đúng vậy, mình thoát rồi.
Bất thình lình, ai đó bịt miệng và lôi tôi vào bụi cỏ ven đường.
「Này!」
「Suỵt! Trật tự!」
Đó là giọng của Yanami. Tôi gật đầu.
「Với tư cách thành viên của câu lạc bộ, tớ nhất định phải chứng kiến khoảnh khắc này. Ê, cậu thấp cái đầu xuống đi.」
Trái tim tôi khẽ loạn nhịp khi Yanami thì thầm bên tai.
「Này, không phải tụi mình làm thế này là đang nghe trộm à…」
Yanami lặng lẽ véo eo tôi. Xem ra tôi không có quyền phản đối rồi.
Chúng tôi cùng núp trong bụi, tập trung theo dõi cuộc trò chuyện của Chủ tịch. Thi thoảng, cổ tay hai đứa lại chạm nhau. Mùi của thịt nướng, xen lẫn mùi từ mồ hôi và xịt khử mùi kích thích mũi tôi.
…Chủ tịch tiến lại gần Tsukinoki-senpai, người đang cúi gằm mặt, một cách hết sức rụt rè.
「À ừm thì, xin lỗi bà.」
「Tôi nghe nhóc Nukumizu kể rồi. Có thật là thế không?」
「Ý bà là…chuyện xảy ra hồi Giáng sinh sao?」
Thay vì trả lời câu hỏi, Tsukinoki-senpai tiếp tục nói.
「Tôi với ông đã ở cạnh nhau hơn 10 năm trời rồi, có đúng không?」
「Ừ thì, đúng. Từ hồi lớp 1 chúng ta đã bắt đầu học chung lớp rồi.」
「…Đám con gái trong lớp từng ghét tôi ra mặt bởi tôi không dễ thương.」
Dường như senpai đang hồi tưởng lại chuyện gì đó. Chị ấy nhắm mắt lại và cắn môi.
「Nếu bà đã không muốn nhắc lại thì đừng cố nữa.」
「Nhưng Shintaro lúc đó đã bảo vệ tôi, phải không? Ông đã che chở tôi, dù cho mọi người xung quanh không ngừng chế giễu.」
「Đó là tại tôi ghét việc bà bị bắt nạt hơn là bị người khác giễu cợt.」
Không hề có chút gượng ép nào trong lời đáp của Chủ tịch. Anh ấy chỉ trả lời hết sức bình tĩnh.
「Thế nên tôi chẳng thích điểm này ở ông tẹo nào…」
Senpai ngượng đỏ cả mặt, tới độ từ chỗ tôi vẫn thấy rõ mồn một. Chị ấy giơ hai tay lên che miệng.
「Tới trung học thì ông tự dưng nổi tiếng hẳn lên. Làm tôi tốn bao nhiêu công mới đuổi được đám ruồi bọ vo ve đi.」
「Cái gì cơ? Sao bà nói nghe như kiểu, chính bà là lí do tôi không nổi tiếng nổi vậy?」
Không phải nghe như đâu anh, chính xác là do chị ấy đấy. Tôi thầm than thở.
「Tôi đã đợi ông từ rất lâu rồi. Quá lâu. Dù cho tôi đã chờ đợi ông biết bao nhiêu ngày tháng…」
Tsukinoki-senpai hít một hơi thật sâu, sau đó chị ấy oà khóc trước mặt Chủ tịch.
「Sau ngần ấy thời gian tôi chờ tôi đợi, lời tỏ tình mà ông trao cho tôi là như thế ư!? Sẽ chẳng có ai đồng ý khi nhận được lời tỏ tình như vậy đâu! Tình cảm trăm năm cũng sẽ nguội lạnh mà thôi!」
Nói xong, Tsukinoki-senpai thở hổn hển. Chị ấy nhìn thẳng vào Chủ tịch.
「…Haha, bà nói không sai.」
Chủ tịch bật cười và vỗ đầu Tsukinoki-senpai. Senpai run lên vì sốc.
「Nếu thế thì, tôi đành phải khiến bà yêu tôi thêm 100 năm nữa vậy.」
「…Hi vọng ông nói được làm được.」
Tsukinoki-senpai’s tựa đầu vào vòm ngực của Chủ tịch.
Chủ tịch sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cũng cẩn thận vòng tay ôm trọn lấy cơ thể của Tsukinoki-senpai, cứ như thể đang ôm một tác phẩm nghệ thuật bằng thuỷ tinh dễ vỡ.
*
「Lãng mạn quá đi…」
Yanami ngắm nhìn hai người đó một cách say sưa, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lại. Không được, tôi không thể chứng kiến cảnh này thêm một giây nào nữa.
「Tới lúc đi rồi, Yanami-san.」
「Ể, nhưng sắp tới khúc cao trào mà…」
「Không được, nếu tiếp tục ở lại đây thì bọn mình sẽ thành nghe trộm mất.」
Mặc dù chúng tôi nãy giờ đã là lũ nghe trộm sẵn. Tôi túm lấy tay Yanami và lôi nhỏ đi.
「Đợi một tý đã, Nukumizu.」
「Phần còn lại cứ kệ hai người họ thôi.」
「Cơ mà cậu tính nắm tay tớ bao lâu nữa đây?」
Ặc!? Tôi vội vàng buông tay. Thôi hỏng, do ảnh hưởng từ bầu không khí lãng mạn ban nãy và việc tôi với Yanami đang ở gần nhau tời nhường nào, mà tôi đã trở nên táo bạo hơn so với bình thường.
「Ừm, x-xin lỗi cậu! T-tớ không cố tình!」
「À không, chuyện có gì đâu mà cậu phải xin lỗi.」
Yanami chợt phát hiện ra gương mặt lúc này đã đỏ au của tôi. Nhỏ liền nở một nụ cười tinh quái.
「Ể, sao vậy nè? Hay là Nukumizu-kun cũng muốn tỏ tình tớ thế?」
「Mơ đi.」
「Ầy, sao phải ngại. Thích thì cứ triển đi, mặc dù có thế nào thì tớ cũng đành phải từ chối cậu thôi.」
「Tớ đã bảo là mơ đi rồi mà.」
Tôi vội vã rời đi. Yanami lẽo đẽo bám theo sau, miệng cười khúc khích.
「Nè, cậu không ấn tượng với chuyện vừa mới xảy ra sao!? Hay cậu không muốn yêu đương?」
Dứt lời, nhỏ nhìn thẳng vào mặt tôi với một nụ cười tiểu quỷ.
「Muốn chứ, nhưng dù gì cậu chả từ chối tớ mà, đúng chưa?」
「À ừ thì, đúng là thế, cơ mà…」
Nhỏ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
「Cơ mà biết đâu tớ vẫn sẽ thơm cậu một cái thì sao?」
「Nhưng cậu vẫn sẽ từ chối, phải không?」
「…Nukumizu-kun ngốc chết đi được.」
Yanami nhún vai cạn lời.
「Thôi quên đi.」
「Ể, quên gì đi cơ?」
Yanami nhướn mày, vẻ không thể tin nổi. Phản ứng này là sao?
「Tớ thấy hơi lo cho Komari. Mau về thôi.」
「Ừ, về thôi nhỉ. Cơ mà, vừa rồi…」
Yanami cứng nhắc nghiêng đầu, rồi lặng lẽ lặp lại một cách nhỏ nhẹ.
「…Quên nó đi, được chứ?」
*
Thời khắc vặn nắm cửa phòng con trai, tôi nhận ra rằng cánh cửa đã bị khoá ngoài.
Phần tệ nhất chính là, Chủ tịch đang giữ khoá phòng. Tính ra thì, tôi nên nghỉ ké trong phòng con gái trước khi anh ấy trở về. Nhưng nếu có thể làm vậy thì tôi đã không phải nhăn nhó khổ sở như bây giờ.
Thái độ lạnh lùng và giữ khoảng cách của Yanami càng làm suy giảm nhuệ khí của tôi. Dù rõ ràng là ban nãy nhỏ vẫn đang trêu tôi như bình thường, nhưng đột nhiên nhỏ lại trở nên lạnh như băng. Chẳng thể hiểu nổi bọn con gái.
Tôi thở dài và đi lang thang quanh khu nhà trọ. Liệu có con bọ cánh cứng nào sẽ rơi xuống hay không ta?
Tôi nghe tiếng quẩy tiệc tùng khi đi ngang qua một khung cửa sổ. Hình như ở khu này đang có một đoàn gồm thành viên hội học sinh thuộc nhiều trường khắp nơi tụ hội về.
Tôi chủ động né khỏi cái khung cửa sổ sặc sỡ ánh đèn đó và tiếp tục tản bộ. Vào lúc đó, tôi thấy một người đang ngồi thu lu. Trên tay đứa con gái đó là một đốm cầu sáng màu cam đang run rẩy.
Đó là Komari. Chẳng phải đáng ra Yakishio phải đang ở cùng Komari sao?
Trong lúc vẫn còn đang mải phân vân xem liệu có nên bắt chuyện không, tôi tiến lại gần nhỏ.
「Komari đó à. Tôi không biết là cậu ở đây đấy.」
「…X-xì, là Nukumizu à.」
Bỏ mẹ, nhỏ này xét theo lí thuyết là mới vừa bị từ chối.
Cảnh cuối cùng tôi thấy trước khi rời đi ban nãy chính là Chủ tịch và senpai ôm chặt lấy nhau. Trái tim mong manh của tôi sẽ không thể tiếp nhận nổi những gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu tôi bảo với nhỏ chuyện này. Người nói ra điều này phải là Chủ tịch…
Komari không thèm đoái hoài tới việc tôi đang trông vô cùng khả nghi tới thế nào. Thay vào đó, nhỏ thò tay vào trong túi áo của mình.
「P-pháo bông. Nhiều quá, một mình tôi chơi không hết được.」
Tôi chấp nhận lời đề nghị của nhỏ, ngồi xổm xuống và châm một que pháo.
Một đốm lửa vàng cam lập tức loé rạng, không hề giống những gì trong trí nhớ của tôi. Tôi ngơ ngẩn ngắm nhìn cây pháo bông đang dần vo lại thành một quả cầu.
Giây kế tiếp, những tia sáng quen thuộc bung toả xung quanh quả cầu đó.
…Thì ra pháo bông trông như này ha.
Đã từ rất rất lâu rồi tôi mới lại chơi pháo bông. Bao giờ về đến nhà, tôi chắc chắn sẽ rủ Kajyu cùng chơi.
Sau khi đốt thêm vài que pháo trong im lặng, tôi thận trọng liếc sang Komari. Mắt chúng tôi chạm nhau.
「…S-s-sao?」
「À không có gì. Mà đáng lẽ ra Yakishio phải ở cũng cậu chứ?」
「L-lúc nãy cậu ấy có ở đây. C-cậu ấy đốt một cây pháo xong thấy chán nên về phòng rồi.」
Cũng dễ hiểu, pháo bông cũng không phát nổ rộn rã hay bung toả trên trời cao mà.
「Nhưng thấy cậu thân thiết với Yakishio như vậy, tôi cũng mừng.」
Tôi cứ thế nói ra mà không nghĩ ngợi quá nhiều. Komari trợn tròn mắt, tỏ vẻ không tin nổi.
「C-cậu coi đó là thân thiết sao…? C-Cậu là cái lỗ hả?」
Đó là cách cậu dùng từ ‘lỗ’ hả trời? Cảm giác như mình vừa bị biến thành một loại khái niệm nào đó vậy.
Thôi thì, xem ra Komari cũng đang ít nhiều có thể nói chuyện một cách bình thường được. Có lẽ đó là một phần hiệu ứng vẫn còn từ lời tỏ tình ban nãy.
Dù sao thì, tôi tốt hơn hết vẫn nên dắt nhỏ về lại phòng con gái trước khi nhỏ biết kết cục bi thảm đang đón chờ mình. Phần còn lại, đành nhờ cả vào mấy đứa con gái…
「L-lúc nãy Chủ tịch có qua đây.」
Bộp. Cây pháo bông hình cầu rơi xuống nền đất.
「Vậy à. Thế rồi sao nữa?」
「T-tôi bị anh ấy từ chối rồi.」
Nhỏ trả lời không chút lưỡng lự và đưa cho tôi một cây pháo bông khác.
「Tôi c-chính thức bị từ chối rồi.」
Nhỏ châm cây pháo bông mà tôi đang cầm và nói bằng một giọng không cảm xúc.
「V-vậy à. …À ừm, ít nhất thì, Chủ tịch cũng đã cho cậu một câu trả lời đàng hoàng.」
Nếu tôi mà là anh ấy, tôi chắc chắn sẽ không trả lời ngay, thay vào đó sẽ là tỏ tình với người mình thích trước.
「T-tôi biết thừa N-Nukumizu sẽ không t-từ chối trước.」
「Sao cậu biết?」
「B-bởi cậu là đồ tồi tệ nhất.」
Tôi hoàn toàn câm nín.
Phần đầu của cây pháo bông lúc này đã trở thành một trái cầu lửa vàng cam lập loè.
Những tia lửa từ cây pháo bông của Komari và tôi, không hẹn mà gặp, đồng loạt bung toả ra khắp xung quanh. Chúng thắp sáng gương mặt của Komari.
「Chủ tịch đã c-cân nhắc. A-anh ấy thực sự đã cân nhắc đến việc h-hẹn hò với tôi.」
Komari dù mỉm cười nhưng trông hoàn toàn suy sụp, nước mắt đã lưng tròng.
「Ehehe…dù chỉ là một thoáng, nhưng t-tôi đã đánh bại được Tsukinoki-senpai.」
Tấm lưng nhỏ bé của Komari run rẩy. Trái cầu lửa đã cháy kiệt tắt ngúm và rơi xuống nền đất.
Komari nhìn đăm đăm xuống đất và lầm bầm với chất giọng khàn đặc.
「T-tôi sắp khóc rồi. …Đi ra chỗ khác đi.」
Nhỏ cầm cây pháo đã tắt và thì thầm nói chữ được chữ mất.
「Xin cậu đấy…」
*
Tôi lặng lẽ trở về nhà trọ và thả người xuống chiếc ghế băng ngoài tiền sảnh. Tôi bật nắp lon cà phê, nhưng lại không có tâm trạng để uống.
Mọi thứ xảy ra ngày hôm nay đều là quá sức đối với não bộ và cảm xúc của tôi.
Đèn ngoài tiền sảnh sáng leo lét.
Tôi ngước mặt nhìn trần nhà và suy nghĩ về cả bọn.
Năm người chúng tôi trước kia chưa từng có bất kỳ mối liên hệ gì với nhau trước kia. Song, cả năm vẫn quây tụ lại một chỗ như ngày hôm nay.
Có điều, rồi chuyện gì sẽ xảy tới sau chuyến đi này đây?
Cả Yanami lẫn Yakishio đều không thực sự có hứng thú đối với Câu lạc bộ Văn học. Hai người họ chỉ giống như những chú chim đang trú tạm, chờ đợi mưa tan mà thôi. Có lẽ rằng, một khi trời quang mây tạnh, họ sẽ bay đi mất.
Komari chắc chắn sẽ không còn xuất hiện bởi tình thế khó xử. Ở chiều hướng ngược lại, Chủ tịch và senpai chắc hẳn cũng có suy nghĩ tương tự.
Tuần sau là lễ bế giảng rồi. Những bữa trưa giữa tôi và Yanami rồi sẽ ra sao?
Tôi nhấp một ngụm cafe.
Và suy nghĩ về loại tiểu thuyết mà mình nên viết.
*
Sáng ngày thứ hai, cả bọn tập trung lại trong phòng họp chung.
「Vậy giờ anh sẽ nộp chương đầu tiên nhé.」
Chủ tịch gõ một cú xuống chiếc laptop. Âm thanh từ phím ‘Enter’ vang lên một cách rõ ràng.
Chương 1 sáng tác đầu tay của tôi <Những kẻ trốn chạy mối tình đầu> chính thức được phát hành.
「Nó có hơi khác dàn ý mà em nộp cho anh bữa nọ nhỉ.」
Chủ tịch có lời nhận xét như vậy, âu cũng không khó hiểu. Bởi sau cùng thì, mới ngày hôm qua, câu chuyện vẫn còn đang kể về cuộc sống an nhàn ở dị giới. Nhưng giờ đây, nó đã biến thành một câu chuyện tình thanh xuân bi hài diễn ra tại một khu mua sắm trong thành phố nhỏ nọ. Thực ra thì tôi mới là người cảm thấy ngạc nhiên nhất đây.
「Tại bỗng nhiên em muốn viết bộ truyện này ấy.」
Tôi mới chỉ viết được chút mở đầu. Công việc này cũng chỉ ngốn hết có 3 phút.
「Em muốn phát triển câu chuyện từ từ theo nhịp của riêng mình ấy anh.」
「Anh cảm thấy như vậy ổn đó. Rồi, việc tiếp theo, đã có người bình luận dưới bộ tiểu thuyết mà Yanami đăng ngày hôm qua rồi này.」
「Ể? Thật hả anh?」
Yanami vừa cắn một miếng bánh mỳ nhân dưa lưới - bữa sáng của nhỏ, vừa ngó vào màn hình chiếc laptop. Nhỏ đọc dòng bình luận một cách phấn khích. Sau đó, Yanami khúc khích và nhoẻn cười nhìn tôi.
「Bình luận này là của Nukumizu-kun, tớ nói có đúng không nhỉ?」
「Ể, à thì, đúng là của tớ.」
Tôi hơi ngượng. Chẳng phải tác giả phải là người cảm thấy xấu hổ hơn sao? Khá là khó tin khi vai trò đó lại bị ném sang cho độc giả.
「Hửm, vui ghê. Cái điểm này là gì thế anh?」
「Để anh xem. Điểm này dựa trên việc độc giả đánh dấu trang hoặc để lại bình luận trong bộ truyện. Có người đã để lại đánh giá cho em đấy.」
Chủ tịch vừa di chuột vừa húp viên thạch.
「C-chắc đó là em.」
Komari bước vào trong phòng, trên người mặc một bộ đồ thể dục dài tay. Toàn bộ căn phòng trở nên im bặt bởi sự bối rối.
Komari lờ đi bầu không khí đó và bước thẳng tới chỗ Chủ tịch.
「Buổi sáng vui vẻ nha Komari-chan.」
「B-buổi sáng vui vẻ ạ. E-em đã nộp tác phẩm của mình cho Chủ tịch rồi đó. …C-cảm phiền anh giúp em đăng tải với ạ.」
Komari cúi đầu. Chủ tịch hơi sượng sùng gật đầu trước khi lấy lại laptop.
「Phần chính truyện có rồi, và…mấy cái này là nhan đề với giới thiệu bộ truyện đúng không nhỉ? Nhìn đầy đủ rồi đó.」
Chợt cánh tay chủ tịch khựng lại lúc ảnh đang sắp sửa thêm nhan đề cho tác phẩm.
「Komari-chan này, anh hỏi. Em có chắc là ổn không đó?」
「Vâng, anh cứ dùng nhan đề đó cho em ạ.」
Komari nuốt nước bọt, sau đó tiếp tục.
「V-và xin anh đừng tách nội dung ra. E-em muốn đọc chương 1 như vậy.」
Nhỏ nói một mạch.
Trước ánh mắt nghiêm túc của Komari, Chủ tịch cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
「Anh hiểu rồi. Chắc là làm theo em bảo hợp lí hơn ha. Đây là cách tốt hơn để thể hiện được điểm mạnh ở tiểu thuyết của Komari-chan mà.」
Sau khi tặng cho Komari một nụ cười dịu dàng, anh ấy lại tiếp tục cặm cụi với chiếc laptop.
「OK, nộp xong rồi đó. Đây, truyện đã xuất hiện trên trang phát hành mới nhé.」
Komari nhìn vào màn hình và vui vẻ bật cười rúc rích. Vẫn với nụ cười ấy, nhỏ đối mặt với Chủ tịch thêm một lần nữa.
「C-cảm ơn anh. E-em không rảnh trang web này lắm. M-mong anh từ giờ chỉ giáo thêm.」
「Yên tâm, cứ để đó cho anh.」
Đây là lần đầu tiên tôi được thấy bộ mặt này của Komari. Mặc dù nhỏ lúc nào cũng nhìn tôi như thể tôi là một cục rác bỏ đi.
Vẫn còn một người chưa lên tiếng. Tsukinoki-senpai thực sự đã yên lặng sáng giờ. Chị ấy ngồi ở một chiếc bàn cách xa chúng tôi.
Komari cứ hết nắm rồi lại duỗi tay trước khi quyết định ngồi xuống phía đối diện Tsukinoki-senpai. Nhỏ trông hơi quẫn trí.
「S-senpai b-buổi sáng vui vẻ ạ.」
「Ừ, chào buổi sáng, Komari-chan.」
Dứt lời, cả hai lại chìm vào yên lặng. Đúng lúc sự tĩnh lặng nặng nề đang dần bao trùm căn phòng, Komari lên tiếng.
「E-em nộp xong tác phẩm của mình rồi đó ạ. Chị đọc qua nhé.」
「Ừ…chị sẽ để lại nhận xét cho em.」
「C-cảm ơn chị ạ.」
Họ lại chìm vào im lặng thêm một lần nữa.
Tình hình tiếp diễn như vậy thêm một lúc nữa. Sau đó Komari lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
「Ư-ưm, n-ngày mai senpai vẫn đến câu lạc bộ được không ạ? K-không có senpai ở đó, e-em thấy cô đơn lắm.」
Komari cúi gằm mặt ngượng ngập, rồi nói tiếp.
「V-với cả cái người đáng sợ từ hội học sinh đó cũng sẽ lại tới nữa.」
「Ư-ừ nhỉ! Cứ để đó chị lo. Chị sẽ đá cô ả ra khỏi phòng cho em!」
Cuối cùng thì nụ cười cũng xuất hiện trở lại trên gương mặt Tsukinoki-senpai. Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa mới có suy nghĩ ấy thì những giọt nước mắt bự chảng bắt đầu rơi lã chã từ đôi mắt của chị ấy.
「Ưm,…ơ? Chị xin lỗi nhé, chị không kiềm được. Ể?」
Komari nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh senpai.
「S-senpai à, em sẽ ổn thôi mà. Nên là chị đừng lo nhé.」
「Komari-chan…chị cứ nghĩ rằng em sẽ không bao giờ tới nữa. Cảm ơn em…cảm ơn em nhiều lắm.」
Komari cũng oà khóc và ôm lấy Tsukinoki-senpai.
Sau một hồi nức nở, Tsukinoki-senpai nín khóc. Chị ấy lau nước mắt và ngẩng đầu lên.
「Truyện của Komari-chan lúc nào cũng hay hết. Lần này chị cũng rất trông đợi đó nhé.」
「E-em vui lắm ạ. S-senpai không viết gì hết à?」
「À thì, nếu chị viết thành phiên bản đại chúng, thì truyện của chị sẽ kết thúc sau 20 dòng mất.」
Tsukinoki-senpai vừa nói vừa bối rối nhìn vào điện thoại của mình.
「Như vậy khác gì bảo tiểu thuyết của chị chẳng có gì khác ngoài mấy cảnh đồi truỵ?」
Ơ, nhưng đó là sự thật mà chị? Con số không biết nói dối đâu.
「S-senpai, mình đi thôi.」
「Ừ, đi thôi nào.」
Hai người họ cùng nắm tay nhau đi tới bàn nơi mọi người đang ngồi. Chủ tịch nở một nụ cười chào đón cả hai.
Dĩ nhiên, đây không có nghĩa là đã happy ending. Tamaki-senpai và Tsukinoki-senpai đã chính thức hẹn hò với nhau, còn Komari thì bị từ chối. Hiện thực này vẫn sẽ không đổi.
Mọi thứ sẽ không còn có thể như cũ nữa. Chúng ta chỉ còn có thể từng bước một tạo dựng những mỗi quan hệ mới. Tôi đã từng lựa chọn giữ bản thân tránh xa khỏi lối đi ấy. Nhưng đối với những người khác, đó là con đường mà họ chọn. Miễn là còn sống, thì đó là một thứ bạn không thể mãi tránh né.
Rốt cục thì mình rồi cũng sẽ phải đưa ra những quyết định như vậy vào một ngày nào đó. Bởi giờ đây mình đã phần nào dính dáng vào trong mối quan hệ của mọi người.
Trong lúc quan sát Chủ tịch, một suy nghĩ kỳ quặc nảy lên trong tâm thức tôi. Cảm giác như họ đang dần xa lánh tôi vậy. Vào đúng khoảnh khắc ấy, ai đó chìa ra cho tôi một mảnh giấy.
「Cầm lấy nè, Nukumizu. Cậu đăng tải lên cái website gì gì hộ tớ được không?」
Dù mới chỉ trôi qua có một ngày, làn da của cô nàng vốn đã rám nắng nay lại càng thêm sậm màu.
「Ủa này là nhật ký hình ảnh à cậu?」
「Ừ, tớ thấy ngoài tiền sảnh có bút chì màu á. Nên là tớ lấy về để vẽ nhật ký hình ảnh ấy.」
Cô nàng vẽ lại khung cảnh trên bãi biển ngày hôm qua. Ể, thanh niên nào ngã sóng soài dưới đất đây nhể? Người đứng cạnh cậu ta thì rõ ràng là Yakishio rồi.
「Ơ khoan, đây là tớ á?」
「Hehe, chuẩn không cần chỉnh. Nukkun chứ ai nữa.」
Nó nhìn như thể Yakishio đang lê theo một cái xác vậy.
「Chà chà, đẹp thế. Nom buồn cười ra phết ha mấy đứa.」
Chủ tịch ngó bức ảnh và khẽ lẩm bẩm.
「Tiếc là mình không đăng tải được bức này lên website rồi. Nói cho cùng thì nó là nơi chỉ để đăng tải chữ mà.」
「Hay là chúng ta lập một tài khoản Twitter cho Câu lạc bộ Văn học nhỉ?」
Chủ tịch lập tức vỗ tay ngay khi nghe xong đề xuất của tôi.
「Cái này hay đấy. Chúng ta có một tài khoản mốc meo từ lâu lắm rồi. Dùng cái đó là được nhỉ.」
Tsukinoki-senpai sụt sịt, tay với lấy tấm Nhật ký hình ảnh.
「Chị nhớ là trong văn phòng có một cái máy scan. Để chị xin phép họ cho mình sử dụng. Komari đi cùng chị luôn nhé.」
Tsukinoki-senpai dẫn Yakishio ra khỏi phòng.
Tôi nhàn nhã ngồi đọc tiểu thuyết nhà làm trên điện thoại. Nó đã chính thức được đăng tải trực tuyến. Chuyện này cảm giác khá là phi thực tế.
「Ồ, có người bình luận về truyện của mình rồi nè.」
Tôi hồi hộp nhấn đọc, và lập tức nhận ra mình nhận được mức điểm thấp nhất. Chỉ có một bình luận duy nhất ở đó: Ảo tưởng của một thằng trai tân.
「Hả!? Ai mà thô lỗ dữ thần. Mình có thể chặn tay này lại được không vậy?」
Ơ, khoan. Thế qué nào mà cha nội này biết mình là trai tân?
「Komari…bình luận của cậu hả?」
Komari mỉm cười ranh mãnh.
「T-tôi sẽ suy nghĩ lại n-nếu cậu viết những phần sau một cách tử tế.」
「Cậu cứ chống mắt lên mà xem. Tôi sẽ khiến cậu phải nhả điểm tối đa ra bằng được thì thôi.」
Chương giao đoạn - Ngay cả khi bạn không ngoảnh lại, cô bé vẫn luôn ở đó.
Có một nhóm thanh thiếu niên đang tụ tập trong căng tin của nhà trọ.
Nổi bật lên giữa họ là một thiếu nữ với mái tóc trắng. Cô nàng nhàn nhã đọc thông tin từ mảnh giấy dán trên tường.
<Chuyến tham quan của tập thể các Hội học sinh Cao trung - Sơ trung thuộc thành phố Toyohashi>
Yumeko Shikiya - nữ thư ký đang học năm 2 của Cao trung Tsuwabuki, đang chờ bữa trưa của mình.
Cô nàng đeo cặp kính áp tròng màu trắng. Đôi mắt cổ đang quan sát theo những đàn em cần mẫn.
Một trong số đó thu hút được sự chú ý từ cô. Cô bé trong chiếc tạp dề ấy đang làm việc cực kỳ năng nổ.
Cô bé là người phụ trách việc phát cơm cà ri. Tốc độ xới cơm và rưới phần cà ri lên đĩa thức ăn của cô bé còn nhanh hơn cả tốc độ người ta xếp vào hàng.
Cô bé còn đảm bảo việc cấp cho các cậu con trai đói bụng phần cơm cà ri đầy đặn hơn. Với các bạn nữ thì lại ngược lại.
Shikiya từ tốn lấy một chiếc đĩa trước đó đã được một nam sinh sử dụng. Một nụ cười nở trên gương mặt cô.
Cô bé vẫn chia cho Shikiya định lượng của nữ sinh dù cho cô đã sử dụng một chiếc đĩa của nam sinh.
Lúc phát cơm, cô bé ấy sẽ cẩn thận xới sao cho cơm không bị vương vãi ra ngoài. Kế tới, cô bé sẽ làm phẳng bề mặt phần cơm trước khi rưới cà ri lên trên. Phần cơm bên dưới hoàn toàn được giấu đi.
「Các bạn nữ ơi, làm ơn hãy ngồi đợi ở bên bàn này giúp mình với ạ. Mình chuẩn bị phát salad ngay bây giờ đây.」
「Em…thực sự chăm chỉ quá nhỉ…」
Khi Shikiya lên tiếng, cô bé tỏ ra ngạc nhiên. Cô bé nhìn chằm chằm vào đôi bờ vai và phần eo lộ da thịt của Shikiya.
「Dâm dục…」
「Ể,…sao cơ…?」
「À không có gì đâu ạ. Chỉ là em cảm thấy học sinh trường Cao trung Tsuwabuki thực sự biết cách ăn mặc trưởng thành thôi ấy chị.」
「Người ta…lúc nào cũng bảo thế.」
Cô bé vừa phân phát salad cho các học sinh trường khác vừa sắp xếp các đơn đặt món. Dưới sự hướng dẫn của cô bé, khâu chuẩn bị cho bữa tối diễn ra một cách suôn sẻ.
「Em có muốn…vào trường bọn chị không…?」
「Có ạ. Em có anh hai đang học năm nhất ở trường Cao trung Tsuwabuki. Năm sau bọn em sẽ có thể cùng nhau đi học rồi.」
Cô bé nở một nụ cười đầy mê hoặc. Khi mà cô bé tháo chiếc khăn đang cuốn trên đầu xuống, một mái tóc đen xinh đẹp xổ ra.
「Hôm nay em đã được nghe rất nhiều cuộc trò chuyện quý giá đó ạ. Lúc nào đó chị có thể kể em nghe thêm về trường của mọi người được không?」
「Được thôi, …nếu em không ngại, …muốn ngồi với chị không?」
Cô bé nhìn theo hướng mà Shikiya chỉ. Ở phía đó, Chủ tịch Hội học sinh trường Cao trung Tsuwabuki Hibari Hokobaru đang vẫy tay với họ.
「Em có. Giờ chị đợi em đi xin phép đã nhé.」
Cô bé sửa lại chiếc tạp dề của mình một cách chỉn chu và nhìn quanh căn phòng. Tất cả mọi người đều đã có một chiếc đĩa đựng cơm cà ri phía trước mặt.
「Nhân tiện thì, …em có làm món gì đó cho bữa chiều rồi nhỉ. …Cơm nắm nhân đậu đỏ phải không…?」
「Vâng, em làm một ít thay cho một lời chào hỏi ấy mà.」
Cô bé giơ ngón tay lên với điệu bộ thần bí.
「Vậy à. …À phải rồi, chị là…Yumeko Shikiya, …thư ký Hội học sinh trường Cao trung Tsuwabuki. Còn em…?」
Cô bé nhỏ nhắn nhoẻn miệng cười, tay bưng một chiếc đĩa đầy ắp cơm cà ri.
「Em là Kajyu Nukumizu, thành viên uỷ ban thuộc Hội học sinh trường Sơ trung Momozono ạ. Em rất mong sẽ sớm được hợp tác với tiền bối.」
Trong bản dịch Eng sử dụng ‘hook’, là một thuật ngữ được sử dụng nhiều trong marketing, mang nghĩa là “Điểm níu chân độc giả”, khiến họ hào hứng, muốn khám phá tiếp phần sau. Động tác giơ kiểu nút like, thump up Nukumizu sử dụng tên cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “And then there were none” xuất bản năm 1939 của nhà văn Agatha Christie raw là '狭間の町の迷い家へ', dịch sát thì sẽ ra là Ngôi nhà bị lãng quên của thị trấn Hazama. Khúc này chuyển ngữ hơi khó nên mình sẽ giải nghĩa từng cụm một. Đầu tiên là ‘迷い家へ’(mayoiga), là thuật ngữ dùng để chỉ các ngôi nhà ma, nhà bị bỏ hoang trên núi, thường mang lại tài lộc cho người ghé thăm nó, thường được sử dụng khi nói tới các ngôi nhà xuất hiện trong truyện kỳ bí, quái dị. Khi dịch thuần sẽ là ‘Ngôi nhà bị lạc’(Eng là Lost Home). Tiếp theo là ‘狭間の町’, dịch thô sẽ là một thị trấn nằm ở khoảng giữa. Mình dựa vào ngữ cảnh của truyện để tạm dịch như trên, nhưng có một khả năng cụm từ cũng ám chỉ tới thành phố Hazama có thực(dù khả năng này không cao). Một điểm thú vị nhỏ là, 狭間の町 cũng là tên một thị trấn trong Genshin Impact. Bên trên đều là mình dịch tạm, chưa nghĩ ra tên gọi tối ưu, nên nếu ai có ý tưởng gì thì comment ở dưới chương giúp mình nhé. Tsukiko (月狐) dịch word by word chính là Cáo Mặt Trăng. Vu lan, còn được gọi là lễ báo hiếu, là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo và phong tục Việt Nam, Trung Hoa. Lễ này trùng với Tết Trung nguyên của người Hán và cũng trùng hợp với ngày Rằm tháng 7 Xá tội vong nhân của phong tục Á Đông. Có thể nói, lễ Vu lan là ngày chính của tháng Cô hồn, nên Nukumizu mới bông đùa rằng hôm đó dễ isekai hơn Cho bạn nào chưa hiểu, lí do mà gia đình Yanami nói dối cô nàng về việc không được ăn thịt bò trong lúc còn đi học, thì sự thực là gia đình Yanami thuộc dạng không có điều kiện, trong khi thịt bò lại rất đắt, chưa kể tới sức ăn kinh khủng khiếp của cô nàng nữa chứ. Câu đùa về công ty Toyota thì là về việc các công ty nội địa ở Nhật chỉ ủng hộ hàng Nhật thôi, giống “Người Việt dùng hàng Việt” ấy. Xốt Teriyaki là một loại nước xốt mặn ngọt đặc trưng của Nhật Bản, thường được dùng trong các món thịt, cá nướng hoặc chiên, nhằm tạo màu sắc sáng bóng, ngon mắt cho món ăn. Thành phần chính của Teriyaki gồm: Xì dầu, rượu nấu ngọt mirin, rượu sake và đường. Tại một số nơi, người ta cho thêm mè hay tỏi vào xốt. Nguyên gốc là ‘aged beef’, là một kỹ thuật để thịt bò khô lại một cách tự nhiên, tới khi mọc mốc ở bên ngoài. Tới lúc chế biến, lớp mốc sẽ bị loại bỏ, thu được thịt với chất lượng tuyệt hảo ở bên trong. Lí do là bởi khi ấy, enzim trong thịt sẽ bị vỡ ra khiến thịt mềm hơn, nước cũng bị rút khỏi thịt khiến thịt co lại, hương vị tập trung và đậm đà hơn. mượn reference cách đặt tên 1 số page, còn đại ý của câu thì cũng không khác lắm, là Nukumizu không muốn nhắc tới chuyên nhà Yanami-lí do khiến cô nàng trôi dạt tới chuyến đi này. Well-done là thuật ngữ dùng để trạng thái thịt chín hoàn toàn. Nguyên thể của cụm đó là ‘目が節穴’ Cụm này có thể hiểu thành “Có mắt không tròng”, hay thô thiển hơn thì nó giống như đang nói “Mắt cậu có vấn đề à?/Mắt cậu mù à?” Tuy nhiên, Komari chỉ sử dụng Hán tự cuối 穴, mang nghĩa ‘lỗ, hố, v.v’ giải thích tên chương: Trận Dunkirk là một trận chiến quan trọng diễn ra vào đầu giai đoạn thế chiến Hai, khi quân Pháp đại bại trước Phát xít Đức,phải rút lui về eo biển Măng sơ để tháo chạy qua Anh. Cảng Dunkirk là cảng duy nhất còn xót lại để thực hiện cuộc di tản này. Yakisoba, nghĩa là mì xào Còn Sōsu Yakisoba, nghĩa là mì xào nước xốt, là một món ăn Nhật Bản nhưng có nguồn gốc từ Trung Quốc và được coi là một biến thể của miến xào Trung Quốc.