“Trong quán cà phê hầu gái em cũng có thể bắt gặp bạn mặc đồng phục hầu gái váy ngắn siu cấp dễ thương đó, cơ mà Kei-san lại bảo là không thích mặc váy ngắn, nên chị mới phải miễn cưỡng thỏa hiệp và chọn bộ này á. Dù không chụp được ảnh Kei mặc váy trắng hồi nãy, nhưng bộ đồng phục hầu gái mang phong cách thanh lịch này nhìn cũng hợp đấy chớ.”
Ai-san khẽ cúi đầu vừa giữ váy. Có lẽ chị ấy hay tạo dáng kiểu này, làm sao mà không thể thấy ấn tượng cơ chứ
“Thực ra chị cũng muốn Daiki-kun mặc đồ hầu gái lắm. Nhưng chị đã hứa với Kei là không đưa ra yêu cầu quá đáng với Daiki-kun rồi, vả lại ở đây cũng không có trang phục dành cho nam giới.”
“Hả?”
Sao cảm giác chị ấy vừa cười vừa nói gì đó nghe kinh dị thế nhỉ
“Không hiểu sao mặt của Daiki-kun trông nó cú phi giới tính với đáng yêu kiểu gì ý, cơ thể cũng khá là thon nữa, nên chị nghĩ em mà giả gái thì cứ phải gọi là hết nước chấm luôn.”
“Ừm, em cảm ơn?”
Về khuôn mặt, thì thực ra tôi muốn trông nam tính hơn chút cơ, vậy nên bị gọi là dễ thương thực sự khiến tôi thấy khá là bối rối.
“Này, nếu không nói thẳng ra là không thích thì Ai sẽ ép cậu mặc đồ giả gái đấy.”
Shimizu-san, đứng theo dõi bên cạnh chị, liền đưa ra lời cảnh báo cực quan trọng với tôi
“Ừm, Ai-san, em không thích mấy bộ đồ kiểu này…”
“Èo, tiếc dạ. Daiki-kun, em trông giống hệt viên kim cương thô chỉ cần đánh bóng một chút là tỏa sáng ngay á…”
Trông Ai-san có vẻ khá là thất vọng. Cơ mà tôi thà cứ giữ viên kim cương thô như thế suốt nửa đời còn lại còn hơn
“Ừm, đành chịu vậy. Thôi thì cứ đợi Daiki-kun từ từ thay đổi cảm xúc dậy. Ngoài ra thì, Daiki-kun thấy Kei mặc đồ hầu gái trông như nào nào?”
Tôi liền hướng ánh nhìn về phía Shimizu-san
Có lẽ là bởi hỉnh ảnh Shimizu-san tóc vàng mặc đồng phục luộm thuộm hồi bọn tôi còn là học sinh năm nhất vẫn còn đọng lại trong tâm trí.
Nên tôi vẫn cảm thấy có chút khoảng cách khi thấy Shimizu-san tóc đen suôn mượt phong thái thanh lịch của hầu gái hiện tại
“G-Gì vậy? Đừng có nhìn tớ nghiêm túc như thế chứ…”
Dù Shimizu-san lườm tôi, nhưng có đe dọa cũng như không bởi cô ấy đang mặc đồ hầu gái. Và mặc dù bảo tôi không nhìn, nhưng Ai-san đã hỏi ý kiến của tôi, nên mới chăm chú ngắm nhìn dáng người của cô nàng như này.
“Ai-san thì là hầu gái toát lên vẻ năng động, còn Shimizu-san thì lại toát lên vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng nhưng cũng rất xinh đẹp. Em nghĩ cả hai đều xinh lắm đó ạ.”
“Ưm…”
“Khá lắm, Daiki-kun, khen cả hai cô cùng lúc luôn! Ước gì bạn thuở nhỏ của chị học tập được gì đó từ em nhờ. Với lại, Kei đúng là hầu gái điềm tĩnh, lạnh lùng với quyến rũ ghê lun á! Vui quá đê,”
“T-Trật tự!”
Shimizu-san ngoảnh mặt đi làm tôi không thể biết được vẻ mặt của cô nàng như nào.
“Con bé chả thành thật chút nào nhỉ? Ừm, giờ đã nhận được phản hồi của Daiki-kun rồi, nên là chúng ta đi chụp hình Purikura luôn thui nào!”
“....Thực sự phải mặc đồ này rồi đi chụp ảnh sao?”
Những lời Shimizu-san nói nghe chẳng còn chút sức lực nào cả, chắc cậu ấy không thích như vầy thật rồi
“Kể cả có trưng ra vẻ dễ thương hay cố gắng khiến trái tim chị lay chuyển thì cũng vô ích cả thôi! Được chụp ảnh cùng Kei thì chị đây có hóa quỷ cũng không sao hết nhé!”
Nói rồi, cô hầu gái năng động đó liền mạnh tay kéo Shimizu-san với tôi đến bốt chụp ảnh
“Giấc mơ hai chị em hóa trang thành hầu gái trở thành sự thật rùi! Vui quá là vui. Chắc hôm nay chị sẽ chết vì hạnh phúc ấy chứ nhể?”
“Em muốn biến mất quá…”
Sau khi chụp ảnh và mặc lại quần áo bình thường, chị em nhà Shimizu đều có cảm xúc thích thú khá là khác nhau.
“Sao trông em như sắp lặn ở thác Kyomizu thế? Chị em mình vui vẻ với nhau thế cơ mà.”
“Có mỗi chị thấy vui thôi! Cứ bắt người ta phải tạo dáng xấu hổ hoài!”
“Thế á…Daiki-kun, em thấy vui hem?”
“Ahaha…”
Tôi không khỏi mỉm cười khô khốc.
Lần này thì tôi mới hiểu được phần nào cảm xúc của Shimizu-san. Đến cả bản thân tôi còn thấy xấu hổ khi phải vừa tạo dáng vừa nháy mắt rồi lại còn “bắn tim” bằng cả hai tay nữa là.
“Daiki-kun cũng thế à…Chịu rồi nhỉ. Vậy, đến chỗ khác thôi!”
“Chúng ta…Lại đến chỗ khác chụp ảnh ạ?”
Shimizu-san do dự hỏi Ai-san.
“Đương nhiên! Cơ mà lần này chúng ta sẽ không hóa trang nữa. Mục đích duy nhất chỉ là chụp hình purikura thôi.”
“...Ừm, thế cũng được.”
Shimizu-san mệt mỏi tinh thần tới nỗi chỉ cần không phải cosplay thì làm cái gì cũng được hết.
“Daiki-kun cũng thấy được hẻ?”
“Vâng, không vấn đề gì hết luôn ạ.”
Vì đã tiến xa đến mức này rồi, nên tôi đành quyết định khô máu đến khi tàn cuộc luôn. Một phần cũng bởi quên mất mục đích tới trung tâm thương mại để làm gì, tôi cứ thế mà đến bốt chụp ảnh.
“Rồi, chụp hình thôi nào!’
Ngay khi Ai-san vào bốt chụp ảnh, chị ấy nhanh chóng đút tiền vào và bắt đầu chỉnh bốt chụp ảnh.
“Ừm, Ai-san, em có tiền mà…”
“Không sao. Lần này để chị bao. Thay vào đó thì, chúng ta nên tạo dáng như nào đây nhỉ?”
“Như nào cũng được.”
Trông Shimizu-san có vẻ chẳng nhiệt tình gì so với Ai-san nhỉ. Đúng hơn là, bảo Ai-san nhiệt tình quá cũng không sai đâu.
“Không, như vậy thì có ích gì chứ! Chúng ta phải kỉ niệm ngày đặc biệt này. Chả nhẽ mấy đứa không muốn tạo dáng đẹp để chụp ảnh sao?”
“Nếu trông kì quá thì nghỉ nhé.”
“Đừng lo, cứ tin chụy yêu của em đê.”
“Không thể tin nổi ý, đấy là lý do em nói câu vừa rồi đó.”
Trong lúc hai chị em đang tranh luận, thì đột nhiên giọng nói điện tử phát ra từ màn hình trước mặt bọn tôi.
[Camera sắp bắt đầu chụp hình. Đếm ngược đến lần chụp đầu tiên…]
“Ồ, chuẩn bị chụp phát đầu tiên này! Xếp hàng thôi mấy bé ơi!”
Nói rồi, Ai-san vừa kéo hai đứa đứng sau, tôi và Shimizu-san, lên phía trước một tí vừa đi ra xa rồi khom người xuống.
“Sao lần này Hondou với em lại đứng cạnh nhau vậy?”
“Mới nãy, Kei với chị mặc đồ đôi nên mới muốn đứng cạnh Kei á. Nhưng giờ chị lại thấp hơn hai đứa nên xếp chỗ đứng như này là hợp lý hơn rồi.”
“Ra là thế.”
Không ngờ đó lại là mục đích đằng sau việc xếp chỗ đứng này luôn.
Bọn tôi hiện đang đứng chụp ảnh ở phía trước màn hình.
Nhìn kĩ thì, khoảng cách giữa Shimizu-san và tôi khá là xa nhau.
“Shimizu-san à, mình lại gần hơn chút được không?”
“Đột ngột vậy…”
“Vì tớ với Shimizu-san đứng hơi xa nhau đó. Không được hả?”
“Ừm, vấn đề đâu phải ở đó…”
“Tụi mềnh hông có nhiều thời gian đâu! Bắt đầu với tạo dáng chữ V cơ bản trước nhé! Đếm ngược này, ba, hai…”
Tôi liền lấy tay tạo dáng chữ V và rồi lại gần Shimizu-san. Ngay sau đó, tiếng màn trập phát ra và ánh sáng liền loé lên.
“Xem nào…Ố ồ! Cũng khá là đẹp đấy chứ?”
Hình ảnh trên màn hình là cảnh ba người bọn tôi tạo dáng. Nhìn kĩ thì, cảm giác Shimizu-san trong ảnh cứ như định lại gần hơn hiện tại nửa bước về phía tôi vậy.