Cô nàng Yankee Shimizu bàn bên đã nhuộm tóc đen mất rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01 - Chương 3: Cơm hộp của Shimizu-san

Shimizu’s POV.

***

“Lẽ ra không phải là như vậy…”

Tôi vô tình nói những lời ấy ra, không phải để cho người ta nghe thấy ngay khi úp mặt xuống gối trong phòng. Rồi tôi liền ngồi lên giường và nghĩ về buổi học nấu ăn hôm nay.

Mục đích của việc tham gia tiết học nấu ăn ngày hôm nay là để cùng nấu với người ấy…Daiki Hondou. Vì học chung lớp nên cơ hội nấu nướng cùng nhau cũng dễ dàng hơn tôi nghĩ. Kế hoạch ban đầu vốn là để cho mọi người thấy trong quá trình cùng làm việc thì bản thân là một “đầu bếp có tay nghề”. Cơ mà điều không hề ngờ trước được lại là việc Hondou có kinh nghiệm về chuyện bếp núc hơn những gì tôi dự đoán, và kỹ năng “đốt bếp” của tôi cũng khá là kinh khủng nữa. (Khánh: Biết ngay mà. Vì yêu nên mới nấu ăn chứ gì.)

(Không ngờ là khoảng cách giữa hai đứa lại xa vời như thế…)

Đúng thật là tôi thường không nấu nướng ở nhà và cũng hay trốn tiết nấu ăn nữa, vậy nên sau việc đó thì tôi được gọi đến để cùng nấu nướng với giáo viên nữ công gia chánh.

Nhưng trước khi bắt đầu nấu cùng lão thì tôi cứ nghĩ là dùng dao thái nguyên liệu dễ như ăn bánh cơ. Kết quả là, Hondou dạy tôi suốt quãng thời gian đó, và tôi không thể cho cậu ấy thấy mình có thể lo chuyện bếp núc. Cơ mà, dù có hơi khác so với ý định ban đầu, nhưng những chuyện xảy ra khi ấy vẫn thật tuyệt vời….

(Tay cậu ấy thô hơn mình nghĩ.)

Nhơs lại khoảnh khắc lúc đó làm tôi phải lắc đầu nguầy nguậy.

Là vì tay của Hondou cứng rắn và nam tính hơn mình tưởng không nhỉ? Trải nghiệm được người khác giới chạm tay duy nhất của tôi là ký ức về việc được bố nắm tay hồi bé, nhưng chuyện đấy không tính.

(Cậu ấy bảo là cậu ấy rất vui khi được nấu ăn cùng mình…)

Tôi vừa rên rỉ vừa lăn lộn trên giường.

Hẳn là Hondou ấy cũng nói rằng mình rất vui khi được nấu ăn cùng ai đó rồi. Chỉ vì nghe lời nói đó của Hondou mà mình đã thấy phấn khích như này rồi ư?

Tôi liền lấy tay vỗ má.

Chuyện gì đã xong rồi thì thôi cho qua đi. Điều quan trọng nhất là phải quay lại đúng hướng đã. Bằng mọi giá, phải cho cậu ta thấy mình không phải “đầu bếp dở tệ” mới được.

Câu hỏi là làm thế nào bây giờ. Vì thời gian tới sẽ không còn tiết nấu ăn nữa nên tôi cần phải tạo cơ hội khác. Ngay khi đang nghĩ hướng giải quyết và rồi nhìn vào phần ghi chú đã lưu lại trên điện thoại, tôi liền nhớ đến chuyện tình yêu mà Hondou và Matsuoka đã bàn luận lúc truóc.

[Vậy chắc là Daiki rất thích cơm hộp được người thương làm cho nhỉ?]

[Chắc là đúng rồi đấy…]

Lúc Matsuoka hỏi Hondou rằng cậu có thích cơm hộp nhà làm không, cậu ấy đã trả lời là có.

Nếu vậy, chỉ cần khiến cậu ấy cảm thấy hạnh phúc đồng thời thể hiện kỹ năng nấu nướng bằng cách làm cơm hộp rôi đưa cho Hondou thì coi như là một mũi tên trúng hai đích luôn rồi còn gì. Cứ nghĩ là tôi đã tìm ra ý tưởng rất là hay ho cơ, ai dè lại nảy sinh một vấn đề như thế này.

(Tự dưng đưa cậu ấy hộp cơm tự làm thì chẳng phải lạ lắm sao?)

Tôi đã đừng xem cảnh một cô gái nào đó đưa cho người mình yêu cơm hộp tự làm trong manga rồi, nhưng tôi cũng thắc mắc liệu chuyện đấy có thực sự xảy ra ở ngoài đời không, ít ra thì tôi cũng chả nhớ mình được chứng kiến tận mắt cảnh đó. Có thể là chuyện đó có diễn ra ngoài đời thực, chỉ là tôi không biết thôi.

Nghĩ lại thì tự mình đưa ra đánh giá đúng là khó thật, nên tôi đành quyết định xin quan điểm của người khác.

“Ê, Ai, có đó không?”

Tôi liền rời khỏi phòng và sang phòng bên cạnh, gõ cửa rồi gọi tên chủ căn phòng này. Sau đó thì tôi liền nghe thấy tiếng bước chân ở bên trong, và cánh cửa từ từ mở ra

“Hử, Kei, sao thế?”

Cô chị gái Ai nhà tôi, chủ của căn phòng này, tò mò nhìn tôi qua khe cửa.

“Em muốn hỏi chị mấy câu…”

“Gì cơ? Việc Kei có chuyện để hỏi chị đúng là hiếm thật đó!!! Chắc là mấy chuyện trên trời dưới biển nào đó vào ngày mai chứ gì? Giờ cứ vào phòng chụy đê có mấy món ăn vặt đó. Nào nào, vào đi vào đi.”

“Ồn quá! Bỏ tay ra!”

Ngay lúc Ai cố kéo tay tôi vào phòng thì tôi liền hất tay chị ấy ra. Cái mồm liến thoắng của bà Ai này vẫn khó chịu thật. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã đi nhờ chị gái giúp đỡ rồi đấy.

“Đã bảo là em chỉ hỏi mấy câu thôi. Nói ở đây cũng được rồi.”

“Cóchắc chưa? Bố mẹ đứng ở hành lang thôi cũng có thể nghe thấy được đó. Để họ nghe lỏm được có ổn không đấy?”

“Ư.”

Tôi không định nói để hai người nghe được là điều sai trái đâu, nhưng mà càng ít người biết về chuyện này càng tốt mà.

“...Nào nói xong thì em đi liền.”

“Được rồi được rồi! Để chị dẫn Kei vào phòng nhé.”

Ai vui vẻ ôm chầm lấy tay tôi kéo vào phòng.

“Thế, em muốn hỏi gì với hội phó hội học sinh tài sắc vẹn toàn này nào?”

“Đừng có tự nhận bản thân xinh đẹp này nọ nữa đi. Với cả, chị cũng có học giỏi lắm đâu…”

Giờ thì Ai và tôi đang ngồi đối diện nhau ngay chỗ bàn mini này. Từ lúc thành học sinh cao trung tới giờ thì tôi hầu như không qua phòng Ai lần nào, từ đó tới giờ trông có vẻ cũng chả thay đổi nhiều lắm. Phòng này chỗ nào cũng có đống truyện tranh, game với cả thú bông.

“Như em nói hồi nãy, em muốn hỏi chị chuyện này.”

“Gì đấy? Bí quyết để có được làn da trắng muốt, xinh đẹp tuyệt vời như chụy đêy đấy hả?”

“...Em đi đây.”

“Đùa thôi mừ! Đùa tí thôi mừ! Chị thích nghe chuyện Kei kể lắm á!”

“...Lần tới mà đùa em nữa là đi thật luôn đấy.”

“Đã rõ! Thưa đội trưởng!”

Ai liền ngừng lại rồi đưa tay lên chào. Tôi tự hỏi không biết mình có thể nghe được câu trả lời cho câu hỏi ấy trước khi quay lại phòng không.

“Chị biết đó…Nếu tự dưng có ai đấy đưa cho Ai cơm hộp thì chị nghĩ thế nào?”

“Nghĩa là Kei định đưa cho ai đó hả?”

“Không, ý em là, em được nhận hộp cơm từ một người hay bắt chuyện với mình.”

“Hờ, nhưng sao lại đột ngột thế?”

Tự dưng đưa cơm hộp tự làm cho nguời khác giới nghe lạ lắm à? Lẽ ra tôi nên nghĩ lại về chiến lược của mình ngay từ đầu mới phải.

“...Hiểu rồi. Thông tin hữu ích ghê. Em đi đây.”

Ngay khi định rời đi, Ai liền nắm chặt lấy tay tôi.

“Từ từ đã. Về chuyện đó chị chả hiểu gì hết á, với cả cứ thế này thì chị không ngủ được mất. Sao em không kể chi tiết cho chị nghe đi? Đừng lo, chị đêy sẽ không để cô em gái bé bỏng nhà mình thấy thất vọng đâu!”

Không biết chị ấy định hiểu cái câu hỏi vừa rồi như nào, và tôi cũng không chắc liệu có nên kể cho bà nghe mọi chuyện không. Nói thẳng ra thì tôi thấy khó chịu cực kỳ. Cơ mà công nhận là bản thân cũng đang thấy rối hết cả lên rồi.

“Em không kể chị nghe mọi chuyện đâu.”

“Đừng lo, chị đêy là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời, chỉ cần nghe thôi cũng hiểu hết mọi chuyện trên đời này luôn đó!”

“Thế thì chị nên biết rõ mọi thứ từ cái câu hỏi vừa nãy mới đúng chứ nhỉ…”

Trong thâm tâm, tôi thở dài rồi bắt đầu giải thích cho bà chị Ai nghe.

“Ừm, ý là Kei muốn thể hiện kĩ năng bếp núc cho người đang chăm sóc em à? Và vì mục đích ấy nên em mới muốn làm cơm hộp rồi đưa cho cậu ta chứ gì.”

“Tóm gọn lại là như thế đó.”

Sau vài phút giải thích, tôi đã thành công trong việc truyền đạt mục đích trong khi giấu tên Hondou và vài sự kiện trong quá khứ.

“Được đó chứ? Sao không thử đi bé?”

“Nãy chị mới nói [Đột ngột dữ vậy] còn gì?”

“Em có nói là vì tự dưng lại được nhận cơm hộp từ cậu thanh niên đó mà nhỉ? Nếu Kei kể chị nghe chuyện này sớm hơn thì chuyện đó sẽ rẽ sang ý nghĩa khác lắm rồi.”

“Khác cái gì cơ chứ?”

“Nhận được cơm hộp tự làm của cô gái nào đó là mơ ước của mọi đấng mày râu đó! Là một thứ họ muốn nhận được bằng mọi giá luôn đấy!”

“Thế à?”

Nghĩ lại thì Matsuoka cũng nói câu y hệt như thế, cơ mà tôi không hiểu tại sao lại vậy.

“Ừm đúng rồi đó. Và nếu Kei muốn làm nó thì cũng hơi phí, cơ mà đã thử đâu! Cùng tiến đến sự kiện chỉ có một lần duy nhất trong đời của giới trẻ thôi nào!”

“Ờ, dạ…”

Tôi không tài nào giấu nổi vẻ hoang mang trước sự năng động của Ai. Không biết tại sao Ai lại có nhiều động lực hơn tôi nữa, nhưng chứng kiến sự tích cực của chị ấy cũng làm tôi đây vui lây. Cơ mà vẫn còn hơi lo.

“Kể cả có làm được đi nữa thì, cứ đưa cho cậu ta mà chả có lý do gì thì chẳng phải khó lắm sao?”

“Bé có thể bảo là thứ này là để cảm ơn vì tiết học nấu ăn lúc trước được mà.” (Ai)

Hiểu rồi. Ý tưởng đó tôi còn chưa nghĩ đến luôn.

“Thế, em biết món mình muốn nấu là gì chưa?”

“Không. Em chưa quyết định.”

Tôi muốn làm luôn cả thứ mà Hondou nói rằng trong cơm hộp có món đó thì cậu sẽ thấy rất vui, thịt lợn xào gừng, nhưng món ăn khác thì vẫn chưa quyết định.

“Thế thì mình phải bắt đầu làm luôn thôi. Chị bắt đầu thấy trông đợi lắm rồi đó!”

“Gì thế?”

“Ể? Dĩ nhiên là chị sẽ giúp Kei làm cơm hộp rồi.”

Ai nhìn tôi như muốn bày tỏ rằng chuyện đó là đương nhiên vậy.

“Em có thể tự làm cơm hộp mà.”

“Này-Này, quên luôn chuyện về việc em phải dựa vào anh chàng đó suốt cả tiết nấu ăn rồi à?’

“Ư…”

Chuyện đó liền gợi lại ký ức về việc Hondou dạy tôi cách dùng dao rất nhiều lần suốt buổi học nấu ăn đó.

“Chị là người duy nhất có thể giúp em mỗi sáng vì mẹ có lẽ là khá bận thôi. Đây không phải thích thì giúp đâu, nhưng lần này, chị đêy sẽ tặng cho em dịch vụ siêu đặc biệt luôn nhé!”

“Đừng có lảm nhảm như mấy đứa bán hàng qua mail coi.”

“Xin lỗi, chị không kiềm chế lại được ý mà. Dù sao thì, chị nghĩ tỉ lệ thành công của em sẽ khác hoàn toàn nếu không có chị đây giúp đỡ đấy, Kei không nghĩ thế hả? Cứ rảnh cái là chị lại làm đồ ngọt. Đảm bảo có thể giúp được chút ít đấy.”

Có thể Ai nói đùa, nhưng chị ấy lại có kinh nghiệm về chuyện bếp núc hơn tôi. Nếu muốn đưa cho Hondou hộp cơm “chất lượng cao”, tôi nghĩ mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ chị ấy.

“...Sáng có dạy sớm được không chị?”

“Đó không phải vấn đề nghiêm trọng với người chị Ai này đâu. Nếu Kei nói rằng [năn nỉ chị yêu đấy], chị sẽ giúp em nguyên ngày luôn.”

“Ai lại nói thế bao giờ?”

Tôi không nhớ mình đã từng nói thế trong đời đâu.

“Ể~ Chỉ nói một câu thôi mà! Năn nỉ đóa!”

Ai liền xoa hai tay. Có lẽ nếu không nói vậy thì chị ấy sẽ không dừng lại đâu.

“...Năn nỉ chị yêu đấy…Rồi.”

“Dễ thưn quá~! Được rồi, chị hai yêu dấu sẽ toàn tâm toàn ý giúp em!”

Muốn sủi quá đi. Tôi muốn đi khỏi đây càng sớm càng tốt…

Và thế là động lực của tôi dẫu có bị sa sút nghiêm trọng ngay từ đầu đi nữa thì tôi vẫn phải bắt đầu chuẩn bị làm cơm hộp cùng Ai.

***

“Ê, hôm nay tâm trạng Shimizu-san còn tệ hơn thì phải?”

“Cậu cũng nghĩ thế à? Nghe đồn là cô ấy đã gây chiến với đứa nào đó khác trường thế là bị thương ở tay đấy.” (Khánh: Thật ra là vì không biết dùng dao….Lúc nấu ăn cùng con Ai bé Shimizu nhà bình bị đứt tay liên tục.)

“Ừ chắc cậu nói đúng rồi đó. vì Shimizu-san đã nhuộm tóc đen và chả hề bỏ tiết nữa, nên cứ tưởng cô ấy đã nghiêm chỉnh hơn rồi cơ, ai dè vẫn thế.”

Mấy đứa bạn học đang xì xồ bàn tán về tôi, cơ mà tôi làm gì còn súc để lườm chúng nó nữa. Tất cả là vì cái hộp cơm tự làm này.

(Tệ nhất trần đời luôn còn gì.)

Cơm hộp thì chuẩn bị xong rồi. Bà chị Ai giúp tôi thì đã không còn nở nụ cười thường thấy nữa, cơ mà dù gì thì cũng xong xuôi đâu đấy rồi. Vấn đề là chất lượng thôi.

Món trứng tráng lúc làm xong thì lại thành “vật thể hắc ám bí ẩn”, nhìn thôi cũng không biết đấy là nước tương hay bị cháy khét lẹt nữa, cả cái món thịt lợn xào gửng yêu thích của Hondou cũng bị “hắc hóa” luôn rồi.

Lần này, dù có sự giúp đỡ của Ai nhưng tôi vẫn bị đứt tay rất nhiều lần, và dẫu vết thương có nông đi nữa thì tôi vẫn khiến Ai thấy vô cùng lo lắng.

Cơm hộp đã làm xong này không phải thứ có thể đưa cho người khác.

Ban đầu, tôi muốn tự mình xử lý hết hộp cơm nhà làm này. cơ mà Ai, chắc là thấy có trách nhiệm với tôi, đã đề xuất rằng cả hai đứa nên chia nửa ra. Nhờ lời đề nghị của chị mà tôi đã có thể làm xong cơm hộp, nhưng bụng thì cồn cào quá.

[Nói thật là kĩ năng “đốt bếp” của Kei còn vượt xa so với tưởng tượng của chị luôn rồi.]

Ai nhìn tôi với ánh mắt vô hồn rồi nói vậy đấy.

“Chào buổi sáng, Shimizu-san.”

“Chào buổi sáng.”

Lúc đang nhớ lại về sự việc sáng nay, trước khi kịp nhận ra thì Hondou đã ngồi ngay cạnh tôi rồi.

Dù biết Hondou vô tội, nhưng tôi lại vô thức nhướng mày chỉ vì cái hộp cơm thất bại hồi sáng.

“Ừm, Shimizu-san. Tớ làm gì sai à?”

Chắc là vì thấy mặt tôi nên Hondou mới nở nụ cười tỏ vẻ bối rối như thế.

“Cậu không làm gì sai cả.”

Thực ra thì Hondou chả làm tôi giận gì cả. Là vì vấn đề của bản thân nên mới cáu vậy thôi.

“Nếu thế thì, cậu gặp rắc rối gì à? Nếu không phiền thì, để tớ nghe cậu nói được chứ?”

“...Không có gì đâu.”

Dĩ nhiên là không thể than với cậu ấy rằng tôi thấy nản bởi làm cơm hộp nhưng mà lại thất bại rồi.

“Ừm, rồi…Hửm? Shimizu-san, tay cậu bị thương kìa, có sao không?”

Tôi vội giấu tay, cơ mà muộn quá rồi. Bất cẩn thật sự. Giờ phải kiếm cớ gì đó thôi…

“...Tớ gặp phải vài chuyện ấy mà. Vết thương không sâu lắm, nên là đừng để ý làm gì.”

“Hiểu rồi. Nhưng mà nhớ cẩn thận nhá.”

Cái cớ đó nghe chán đời kinh khủng, cơ mà có vẻ Hondou đã chấp nhận rồi. Dù thấy nhẹ nhõm, nhưng rồi tôi lại bắt đầu buồn ngủ, chắc là phản ứng của việc dậy sớm hơn mọi ngày rồi.

“Tớ ngủ luôn đây, nên là đừng gọi dậy nhá.”

“Ừ, nào giáo viên gần đến thì tớ gọi dậy.”

“Đã bảo là không cần đánh thức tớ rồi mà…”

Thường thì, bọn tôi sẽ tranh luận về việc có nên đánh thức tôi dậy hay không, nhưng cá là tôi đã kiệt sức về tinh thần sau khi làm cơm hộp từ sáng, hôm nay lại còn dậy sớm kinh khủng nữa chứ.

Vào giờ nghỉ trưa, vì đã ăn xong bữa trưa với lại chả có gì để làm nên tôi đành nằm bò ra bàn.

Tôi có thể nghe thấy Hondou và Matsuoka đang tám nhảm ở bên cạnh.

“Tao muốn được ăn mấy món Seto-san tự làm quá đi….”

“Toshiya này, mày vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra trong tiết nấu ăn à?”

“Lúc đấy tao cứ tưởng mình đã chấp nhận mọi chuyện rồi cơ, nhưng chả phải thằng nào cũng muốn ăn những món người thương tự làm sao?”

“Chủ đề này có vẻ hơi quá rồi, cơ mà chắc mày nói chuẩn đấy. Hiếm khi có cơ hội được thưởng thức những món ăn được người thương nấu lắm, với lại tao nghĩ việc đấy thì đứa nào cũng thấy hạnh phúc thôi.”

Có vẻ Hondou cũng có hứng với mấy món nhà làm của người khác giới. Ngon rồi, vậy nghĩa là mình đã nỗ lực đúng hướng rồi.

“Đúng chưa!? Chả biết liệu Seto-san có làm cơm hộp rồi tặng cho tao không nhỉ…”

“Giờ thì nghe giống mơ mộng hão huyền hơn là tưởng tượng đấy…”

Chắc là vì hai người họ là bạn thân nên thi thoảng Hondou mới có thể nói thẳng thừng với Matsuoka như vậy.

“Có mơ mộng hão huyền hay tưởng tượng đi nữa thì tao cũng chả bận tâm. Chắc chắn sau này tao sẽ biến chuyện đó thành hiện thực!”

“Chúc may mắn.”

“Ừ, ý tao là, kể cả không phải là món nhà làm của người mình thích đi nữa thì những món ăn nhà làm của người khác cũng được đấy.”

“Công nhận. Tự lo chuyện bếp núc cũng được, nhưng việc có người nấu cho mình cũng rất là đặc biệt đấy.”

Thông tin hữu ích ghê. Nghĩa là họ sẽ thấy rất vui khi được người nào đó nấu cho, kể cả không phải người thương đi nữa.

“Nói mới nhớ, tao thấy thắc mắc, cái lần bàn chuyện yêu đương lúc trước ý, Daiki có nghĩ đến việc tự làm cơm hộp không nhỉ?”

Tự dưng Matsuoka lại hỏi Hondou.

“Có nghĩ rồi. Nhưng cuối cùng thì đành bỏ cuộc vì tao không thể dậy sớm.”

“Hiểu. Thế là mày phải dựa vào quán ở trường mấy ngày nay chứ gì.”

“Đoán thế. Nhưng lúc mà bàn chuyện cơm hộp này nọ, tao có thấy hơi tò mò và lần tới nếu dậy sớm thì định làm thử một hộp đấy.”

Tôi chỉ tình cờ nghe cậu ta nói thôi, và bây giờ thì gặp rắc rối thật rồi. Kỹ năng nấu ăn của Hondou với tôi khác biệt rất rõ rệt. Nếu Hondou tự làm cơm hộp thì việc tặng cho cậu ấy sau này sẽ trở nên khá là vất vả.

Cứ tưởng khi cảm thấy hài lòng sau vài lần luyện tập rồi thì tôi có thể tặng hộp cơm cho cậu ấy cơ, nhưng giờ tôi mới nhận ra là bản thân cần phải nhanh chóng hoàn thành hộp cơm ấy.

“Mà này, tuần vừa rồi tâm trạng của Shimizu-san chả tốt chút nào cả, mày biết tại sao khong?”

“Nghe đồn là vết sẹo trên tay cô ấy ngày càng nhiều lên vì ngày nào cũng gây chiến với học sinh khác trường đó, có giả thuyết rằng có người đã khiến Shimizu-san buồn với cả mấy giả thuyết linh tinh khac nữa. Cơ mà tao chả biết bên nào đúng nữa. Chuyện duy nhất tao đây biết là với cái tình trạng này thì mình không nên dính dáng gì đến Shimizu-san thì hơn.”

“Đồng ý. Tao cũng sẽ cẩn thận hơn.”

Cảm giác có mấy thằng trong lớp đang bàn tán về tôi ở góc lớp, cơ mà tôi chả còn sức để phàn nàn nữa rồi.

Từ lúc bắt đầu làm cơm hộp đến giờ cũng được một tuần, và nói thật, tôi vẫn chưa thấy hài lòng về cơm hộp của bản thân lắm.

Bất kể sáng nào Ai cũng tận tình chỉ bảo tôi đi nữa, thì kỹ năng bếp núc vẫn chả cải thiện tí nào, với cả dù mẹ có bắt đầu dạy tôi vài ngày trước, nhưng kết quả vẫn y như vậy. Càng tiếp tục xơi hết hộp cơm đầy thất bại ấy ngày qua ngày, Ai và tôi càng thấy nản lòng hơn.

(Không ngờ kỹ năng nấu nướng của mình lại tệ như thế…)

Không ai có sức để ăn mấy món dở tệ đấy mỗi sáng đâu, nên tôi đành để vào trong hộp cơm rôi mang đến để ăn trưa thôi.

Nếu còn tiếp tục làm cơm hộp thì sẽ rất khó cho tôi và còn tệ với Ai nữa. Nên từ hôm nay tôi đành quyết định dừng làm cơm hộp.

Giờ ăn trưa, tôi liền lôi hộp cơm mẹ làm cho từ trong cặp ra và hộp cơm tự làm. Giờ nghỉ trưa hôm nay phải xử lý hết hai hộp cơm này thôi. Muốn thở dài quá đi.

“...Haizz.”

Đó không phải giọng tôi. Tôi liền hướng mắt về nơi phát ra giọng đó, thế là tôi thấy Hondou đang trống cằm, trông có vẻ hơi lơ đãng.

“Sao đấy? Mặt cậu u ám quá kìa.”

Vì tò mò quá nên tôi đành hỏi vì hiếm khi thấy Hondou thở dài như vậy.

“À, xin lỗi Shimizu-san nha.”

“Không cần xin lỗi. Sao thế?”

Vì đã chủ động bắt chuyện nên ít ra thì tôi vẫn muốn biết tường tận lý do cậu ấy thở dài như thế.

“À thì, nay tớ quên đồ.”

“Quên gì cơ?”

“Ví. Nhờ thế nên tớ không thể mua đồ ăn trưa đấy. Tớ đang không biết nên làm gì bây giờ đây.”

Ngó lên bàn Hondou thì đúng là không có món bánh mì cậu ấy hay ăn vào giờ nghỉ trưa thật. Nhưng nếu vấn đề chỉ có thế thôi thì giải pháp đơn giản cực kì.

“Chỉ là vấn đề tiền bạc thôi, sao không vay Matsuoka ý? Ít ra cậu ta có thể cho cậu vay ít tiền mua đồ ăn trưa mà.”

“Đúng. Nếu nó ở đây thì Toshiya sẽ cho tớ vay tiền, nhưng giờ nghỉ trưa bữa nay thì nó ra ngoài họp ở câu lạc bộ bóng đá rồi.Ước gì tớ có thể nhận ra mình quên ví trước khi Toshiya rời đi.”

Tôi liền nhìn quanh lớp học, và đúng là chả thấy Toshiya ở đâu thật.

“Ừm, giờ tớ chả thể làm gì được nữa rồi. Chắc là bữa nay nhịn ăn trưa thôi. Xin lỗi vì đã khiến Shimizu-san thấy lo nha.”

“Tớ có lo cho cậu đâu.”

“Cũng phải.”

Cuộc trò chuyện này bỗng chốc bị gián đoạn. Là nam sinh cấp ba, thì có lẽ Hondou rất là sành ăn, và nhịn ăn trưa hẳn phải khổ sở lắm. Tôi vừa ngó xuống gầm bàn vừa nghĩ vậy, và ở đó có hẳn hai hộp cơm.Ờ đúng rồi nhỉ, nay mang tận hai hộp cơm đi cơ mà. Cơ hội bất ngờ ập đến thật rồi.

“Hondou này.”

“Sao thế?”

Hondou liền hướng mắt về phía tôi. Không thèm giao tiếp qua ánh mắt, tôi liền đặt hộp cơm lên bàn Hondou.

“Shimizu-san, hộp cơm này là sao vậy?”

“…Lấy đi.”

“Hả?”

“Ý là, tớ cho cậu hộp cơm này đấy.”

Trông Hondou có vẻ muốn hỏi tại sao lắm.

“Tớ thích lắm, nhưng thế thì cậu sẽ khong có cơm hộp mất thôi.”

“Tớ có hộp khác mà.”

Tôi liền chỉ vào hộp cơm kia trên bàn.

“À đúng nhỉ.Thế, hộp cơm này là của ai đấy?”

“Của ai cũng chả quan trọng đâu…Nhìn kìa, bởi muốn trả ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ lúc học tiết nấu ăn nên tớ mới đưa cậu thôi đó. Với cả bản thân cũng không thể làm xong hai hộp cơm lận đâu, nên cậu đừng có lo.”

Hondou nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, cá là cậu ấy không hiểu tại sao tôi lại có hai hộp cơm. Tôi không thể nói mình đã mang cơm hộp tự làm siêu cấp thất bại đến để đưa cho cậu ấy đâu.

“Nếu là của Shimizu-san thì được thôi.Cảm ơn cậu nhiều, tớ đành vui vẻ chấp nhận vậy.”

“Ừ.”

Trông Hondou có vẻ vẫn chưa thấy hoàn toàn thuyết phục lắm, nhưng lúc thấy tôi còn hộp khác thì cậu ấy mới quyết định nhận lấy hộp cơm.

Rồi tôi liền nhận ra rằng. Ai làm hộp cơm tôi đưa cho Hondou vậy nhỉ?

Cả hộp cơm tôi làm và của mẹ làm cho đều cùng dáng với màu sắc, và nếu không nhìn tận mắt bên trong thì tôi không thể biết được hộp nào ra hộp nào. Nên là chả thể xác định được tôi đưa cho Hondou hộp cơm nào nữa.

Trong lúc đang hoảng, tôi thấy Hondou đang định mở hộp cơm ra.

“Lâu rồi không thấy hộp cơm của người khác lắm, nên là cũng thú vị phết.”

Cậu ấy tình cờ kiểm tra thứ bên trong hộp cơm ấy. Hộp cơm tôi đưa Hondou chắc chắn là cái tôi làm rồi.

(….Vậy là chấm hết rồi đúng không.)

Tôi nghĩ là mình nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Mấy món bóng đêm kia giờ đây đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Hondou luôn rồi.

Tôi muốn chộp luôn cơm đó ra khỏi Hondō ngay lập tức, nhưng chút lý trí đã giữ tôi lại. Vừa mới đưa cậu ấy thôi mà đã lấy lại rồi thì chả hợp lý tí nào cả.

“Tớ thử luôn nha Shimizu-san?”

Hondou liền gọi tôi mà chả hề nhận thức được rằng tôi đây đang đấu tranh nội tâm vô cùng gay gắt. Kể cả giờ đây, tôi chỉ muốn yêu cầu cậu ấy đổi hộp cơm thôi, nhưng cùng lúc ấy tôi đây cũng muốn cậu ấy ăn món mình nấu. Giờ trong đầu nó chia thành hai phe luôn rồi.

“..Ừm.”

Cuối cùng thì tôi đành quyết định để cậu ta ăn cơm hộp mình làm.

“Cảm ơn. Vậy thì, mơi cả nhà xơi cơm.”

Hondou liền cầm đũa lên mà không hề thấy chán đời trước mấy món “hắc hóa” kia. Sau khi suy xét một hồi, cậu liền với lấy món tamagoyaki đen ngòm mà tôi đã làm hàng ngày tuần vừa qua và đút vô miệng.

Tôi liền nhìn mặt Hondou cơ mà chả thấy biến sắc tí nào cả. Lạ thật, vì đây là một trong những món có thể đánh mất nụ cười của cả nhà tôi mà.

Nhân lúc đang nhìn cậu ấy chằm chằm, Hondou liền ngoảnh về phía tôi, có lẽ là nhận ra ánh nhìn đó rồi.

“Sao thế? Cậu cũng muốn thử hộp cơm này à?”

Không biết Hondou có nghĩ tôi là ngươi sành ăn không nhỉ.

“Không, tớ chỉ thắc mắc cậu định bắt đầu ăn món gì trươc thôi.”

“Đúng là có người nói rằng cách mọi người bắt đầu ăn cơm hộp thể hiện rõ tính cách. Tớ là kiểu người ăn tamagoyaki trước đấy.”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Hondou trước khi ăn món ấy thì có vẻ là đã nhận ra “thực thể màu đen huyền bí ấy” là tamagoyaki rồi.

“Ngoài gia đình ra thì tớ chưa hề ăn tamagoyaki người khác làm bao giờ, cơ mà món tamagoyaki này có mùi độc lạ phết.”

“Độc lạ, là những gì cậu nghĩ về món đó đấy hử?”

Ừm, tôi đoán như vậy còn hơn là bảo ăn chả ra gì, hoặc cậu ấy chỉ tự ép mình nói rằng nó ngon thôi.

“Xin lỗi, lẽ ra tớ không nên nói thế nhỉ? Đây là món tamagoyaki có hương vị tớ chưa hề biết tới luôn đó, nên là chả biết nhận xét sao cho phù hợp nữa.”

“…Không sao.”

“Nếu có thể nghĩ được lời nhận xét gì đó thì tớ sẽ cho cậu biết.”

Nói rồi, Hondou liền ăn tiếp. Nhân lúc thưởng thức hộp cơm mẹ chuẩn bị cho, tôi liền liếc sang bên cạnh để xem xem Hondou thế nào.

Món tiếp theo Hondou chọn là thịt lợn gừng, món ăn tôi đã ngày nào cũng thử tuần vừa qua. Dù trong hộp cơm vẫn còn mấy món ăn tôi cảm thấy khá ổn nhưng sao cậu ấy cứ ưu tiên ăn mấy thứ tôi nghĩ mình làm chả đâu vào mấy đâu thế nhỉ?

(Ít ra cho đến khi tớ chuẩn bị tinh thần thì hãy ăn mấy món khác đi chứ…)

“Ờ, Shimizu-san? Cậu cứ nhìn tớ chằm chằm như thế thì khó nuốt trôi thức ăn lắm.”

“Hondou, cậu ổn chứ? Cậu có đang ép bản thân phải ăn thứ đó không vậy?”

Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.

“Tớ thấy hơi sợ trước câu hỏi đó đấy. Cái món thịt lợn gừng này có gia vị nào cậu thường không cho vào à?”

“Tớ không cho gì vào cả nhưng …ý là, Hondou này, có thật là cậu không cảm thấy gì sau khi ăn món thịt lợn gừng đó không vậy?”

Lúc Ai lần đầu nếm thử, chị ấy bảo món thịt lợn này tệ đến mưc đau lòng luôn ý.

“Chịu. Vì thích thịt lợn gừng nên lúc ăn thì tớ cũng hơi mong đợi đó…”

Như đã nghe nói lúc trươc, có vẻ Hondou là người rất thích thịt lợn gừng. Nhưng đấy không phải câu trả lời tôi muốn nghe lúc này.

“Nếu không thích thì cứ nói ăn chả ra gì là được mà.”

“Tại sao? Tớ sẽ không nói thế đâu. Đặc biệt là sau khi Shimizu-san đưa tớ hộp cơm cậu làm.”

“Cậu ý, sao cậu lại nghĩ tớ làm cơ chứ…?”

Vì không hề báo trước rằng mình làm cơm hộp nên ai cũng sẽ nghĩ là bố mẹ tôi làm cho. Không biết Hondou dựa vào đâu mà phát hiện ra luôn ý.

“Vì lúc hỏi Shimizu-san món thịt lợn gừng này có vấn đề gì à, thì cậu đã khẳng định là không có gì mà, đúng chưa? Tớ nghĩ nếu Shimizu-san không làm món thịt lợn gừng thì cậu đã không nói như thế rồi.”

“Cơ mà có đủ chứng cứ đâu?”

“Với cả, nãy cậu có bảo thấy không ngon thì cứ chê là không ngon đi. Tớ không nghĩ Shimizu-san sẽ nói thế nếu cậu không tự làm món đó đâu.”

“Ưm…”

Dù rất muốn lên tiếng bào chữa, nhưng tôi lại cảm thấy lời nói dối ấy sẽ bị vạch trần ngay lập tức.

“Chắc là tớ đúng rồi nhỉ, về hộp cơm cậu đã dày công làm ra này ý, có chắc để tớ ăn sẽ không sao không đấy, Shimizu-san?”

Làm gì giờ? Tôi có nên tiết lộ sự thật cho cậu ấy không đây? Tôi làm hộp cơm ấy cũng chỉ vì muốn Hondou ăn thôi, với cả thấy cậu ấy ăn cũng làm tôi thấy hạnh phúc lắm…Không, nghĩ đến việc nói câu đó thôi cũng làm tôi muốn sủi vì xấu hổ rồi. Và thế là sự im lặng bao trùm quanh tôi với Hondou.

“Shimizu-san?”

Hondou liền phá vỡ sự im lặng, chắc là vì thấy khó hiểu về việc tôi không hồi đáp lại câu nào đây mà.

“...lo.”

“Gì cơ?”

“Tớ bảo là đừng có lo. Hộp cơm đó chỉ là thứ tớ thích thì làm thôi. Với cả việc đưa cho cậu là vì tớ không nghĩ hôm nay mình có thể xử lý hết chỗ này.”

“Nấu ăn cả tuần mà bảo là thích thì làm hử?”

Hondou nói trúng tim đen luôn. Tôi nghĩ cậu ấy chỉ bày tỏ sự nghi ngờ thôi, nhưng chuyện đó càng khiến tôi thấy thắc mắc liệu có phải mình lỡ nói điều gì đó quan trọng quá không.

“Sao cậu biết tớ đã làm cơm hộp cả tuần qua thế…?”

Tôi vội ngắt lời giữa chừng. Nhưng trông Hondou có vẻ đã biết rõ câu trả lời rồi. Hondou liền chỉ bàn tay chi chít băng gâu của tôi và nói rằng:

“Cậu dán băng gâu lên tay vì ngón tay bị thương lúc nấu ăn phải không? Ban đầu, tớ không hiểu sao cậu lại bị thương, nhưng sau khi thấy hộp cơm hôm nay thì cuối cùng tớ cũng hiểu.”

Không như mấy đứa còn lại trong lớp, Hondou chả hề nghĩ tôi đánh nhau nên mới bị thương như vậy.

—Trong lòng tôi dần dấy lên cảm giác ngữa ngáy khó tả.

“Shimizu-san? Nè!”

Những lời Hondou nói khiến tôi rung động mất rồi, tôi đã từ bỏ ý định giải thích lý do tại sao mình đã làm cơm hộp cả tuần qua. Dù có cố nghĩ vội đi nữa, nhưng không có gì hiện ra trong đầu ngay được cả. Thôi thì cứ cố giữ mình lại đã.

“...:Lúc nào bắt đầu làm cơm hộp thì cũng chả quan trọng đâu. D-Dù sao thì, việc đưa cậu hộp cơm đó cũng chả có lý do gì đặc biệt lắm đâu! Hiểu chưa!?”

“Ừm, rồi. Nếu Shimizu-san đã nói thế thì được thôi.”

Hondou có vẻ đã quyết định không gặng hỏi vấn đề đó nữa.

“Nếu hiểu rồi thì ăn lẹ đi.”

“Ừm. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Sau đó, Hondou tiếp tục ăn hộp cơm trong im lặng và cuối cùng cũng “xử lý” hết sạch.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“...Ăn xong rồi thì trả hộp cơm đi.”

Tôi với tay về phía Hondou và giục cậu ấy đưa hộp cơm.

“Tớ muốn rửa sạch rồi mới trả.”

“Đã bảo là vì tớ không thể tự mình xử lý hết cả hai hộp cơm rồi mà, với cả hộp cơm này là để cảm ơn cậu vì tiết học nấu ăn. Dĩ nhiên là tớ sẽ giúp cậu đến cuối rồi.”

“Thế thôi vậy. Một lần nữa, cảm ơn Shimizu-san vì bữa ăn nhé.”

Nói rồi, Hondou liền đưa tôi hộp cơm đã được bọc khăn lại.

“...Ừ.”

“Với lại—Tớ có thể nói thêm câu nữa chứ?”

“G-Gì?”

Thấy cậu ấy yêu cầu như thế làm tôi thấy hơi căng thẳng chút.

“Tớ thực sự rất biết ơn vì hộp cơm hôm nay đó. Vì để quên ví và gặp rắc rối thật sự nên việc ấy đã giúp đỡ tớ nhiều lắm. Tớ rất vui vì đã được nhận hộp cơm Shimizu-san tự làm. Lần tới tớ sẽ làm gì đó cho cậu để cảm ơn nha.”

–Tớ rất vui…Tớ rất vui…Tớ rất vui…

Những lời ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi cảm thấy Hondou như đã ngầm khẳng định rằng tuần địa ngục, khó khăn, mệt mỏi vừa qua cho đến tận bây giờ không phải là vô ích vậy.

“Shimizu-san có ổn không vậy?”

Những lời Hondou nói đã đưa tôi trở về “thực tại”. Có vẻ tôi đã thấy vui sướng đến mức “bay lên chín tầng mây” luôn rồi.

“Không cần cảm ơn đâu. Chỉ là…”

“Gì cơ?”

“Nếu tớ lại có hứng làm cơm hộp thì cứ ăn đi nhé.”

Hondou trông có hơi ngạc nhiên một lúc, nhưng rồi liền nở nụ cười.

“Ừ. Vậy thì, tớ mong chờ lắm đấy.”

Sâu trong tim, tôi liền giơ nắm đấm lên (tư thế chiến thắng.)