“Hôm nay em có nhiệm vụ dành cho anh hai đây.”
“Sao thế, Teruno?”
Vào ngày nghỉ lễ, nhân lúc đang định về phòng sau khi ăn sáng xong, tôi lại bắt gặp cô em gái Teruno đang đứng khoanh tay trước cửa phòng.
“Hông nghe em nói hở? Em có nhiệm vụ dành cho anh.”
“Ý là em muốn anh làm gì hử?”
“Cũng nhận thức rõ phết đấy. Đúng rồi anh ơi.”
Teruno gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Thế muốn anh làm gì nào?”
“Cảm ơn vì câu hỏi nha. Em muốn anh hai đến trung tâm mua sắm.”
“Trung tâm mua sắm?”
“Vâng. Em muốn anh tới đó mua cái con game được đặt trước á.”
Ngay khi tôi hỏi em ấy muốn tôi làm gì, thì lời yêu cầu đó lại không quá khó khăn cho cam. Tôi chỉ định hỏi một câu duy nhất thế này thôi.
“Được, mà Teruno không định đi với anh à?”
“À…Ừm. Em phải học để chuẩn bị cho bài kiểm tra…”
Mắt Teruno đảo quanh. Có lẽ ôn bài để thi chỉ là cái cớ thôi, với lại em ấy không muốn đến nơi đông người vào ngày nghỉ lễ. Tôi biết rõ Teruno không hòa đồng với mọi người xung quanh mà.
Ngay khi ngắm nhìn Teruno lần nữa, tôi thấy rõ mặt em ấy đang tỏ vẻ lo lắng. Có vẻ em ấy biết rõ cảm xúc thật của mình bị tôi nhận ra rồi. Giờ thì, làm gì đây nhỉ?
“Ờ, anh sẽ đi. Cho anh biết thông tin để lấy con game đó nhé?”
“Vâng! Cám mơn anh hai nhiều.”
Teruno gật đầu hạnh phúc. Chắc là tôi chiều Teruno hơi quá rồi, nhưng chỉ là tôi đây không thể từ chối yêu cầu của em gái thôi.
Sau khi nhận được thông tin chi tiết từ Teruno, tôi liền chuẩn bị rời khỏi nhà.
*****
“Thật vui vì đã có thể mua đồ an toàn.”
Một tiếng sau khi rời khỏi nhà, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách suôn sẻ.
Thật ra thì chả có vấn đề nào to tát cả, và tôi còn có thể chọn con game Teruno đã đặt trước ở cửa hàng điện tử mà không gặp khó khăn gì.Con game này còn đi kèm cả phần thưởng giới hạn, và có vẻ Teruno đã đặt trước là vì em ấy muốn quà tặng kèm đây mà.
Vì hôm nay chả có gì muốn làm cả, nên tôi chỉ nghĩ đến việc về nhà thôi. Nhưng, tôi bất ngờ phát hiện ra một người.
“Ơ, Shimizu-san đấy à?”
“...Hondou? Cậu làm gì ở đây vậy?”
Ngay khi gọi người đó, thì đấy đúng là Shimizu-san thật rồi.
Shimizu-san đang mặc áo khoác hải quân cùng với áo trắng và quần jeans. Tôi chưa hề gặp Shimizu-san ngoài trường bao giờ luôn, nên là bắt gặp cô ấy mặc thường phục cũng khá là tuyệt đấy.
“Biết ngay là Shimizu-san mà. Shimizu-san cũng đi mua sắm à?”
“Ừ. Cậu thì sao—”
“Hondou? Em có phải Daiki Hondou không? Khoan, là hàng thật luôn đấy à?”
Vừa mới hỏi xong, thì bỗng dưng có người lạ mặt nào đó hỏi tôi. Tôi liền hướng mắt về nơi phát ra giọng nói đó và thấy cô gái thấp hơn Shimizu-san một chút đang đứng ở đây. Cô ấy sở hữu mái tóc nâu dài ngang vai, mặc áo dệt kim cổ chữ V màu xanh nhạt và váy dài màu trắng. Nhìn qua vẻ ngoài thì có vẻ cô ấy cùng tuổi với tôi, thậm chí là hơn tuổi.
“Em là Daiki Hondou đây ạ, nhưng mà xin thất lễ, cho hỏi chị là ai vậy ạ?”
“Hả? Hông biết chị à?”
“Em xin lỗi….Em không biết gì hết.”
Phản ứng vừa rồi chứng tỏ cô ấy cùng tuổi hoặc hơn tuổi tôi, nhưng mà tôi vẫn chả biết cô ấy là ai.
“Ai nè, hình như chị hơi mờ nhạt thì phải?” (Không nổi tiếng ấy.)
“Ừ, chắc thế. Dù sao thì, đến nơi nào đấy quang đãng hơn đi.”
“Đừng có khiến bản thân “tàng hình” hơn cả thế chứ.”
Từ câu đùa cợt của Shimizu-san, thì có vẻ cô nàng tên là Ai đó rất thân thiết với Shimizu-san. Tôi liền lục lại trí nhớ về cuộc trò chuyện với Shimizu-san. Thế rồi tôi liền nhớ ra một chuyện.
“Lẽ nào chị là chị gái của Shimizu-san?”
“Ồ, thế là em có biết chị còn gì. Đúng rùi á. Chị là chị gái của Shimizu Kei, Shimizu Ai. Cứ thoải mái gọi chị là Ai nhé.”
“Vâng. Rất vui được gặp chị Ai ạ.”
Hồi trước tôi có nghe Shimizu-san kể là mình có chị rồi, cơ mà vì bầu không khí ấy khác với cô nàng quá nên tôi chả hề nhận ra chị ấy luôn.
“Tiện thể thì, Ai là hội phó hội học sinh của trường mình đấy.”
“Ôi, thật ư?”
Tôi liền hướng mắt nhìn Ai-san. Ai-san nhận ra được ánh mắt của tôi và vì lý do nào đó chị ấy lại nháy mắt.
“Phải đó. Không những là chị của Kei, mà chụy đây còn là hội phó hội học sinh Hyper Ultra của trường này đấy.” (Khánh: Thú thật là tôi cx đéo biết cái Hyper Ultra kia dịch kiểu gì.)
“Những lúc không cần thiết thì đừng có nói tiếng nước ngoài.”
Shimizu-san tỏ vẻ bực tức quở trách chị ấy.
“Ừm, nghe không bắt tai lắm à? Thôi quên chuyện đó đi. Thế, Daiki-kun đang làm gì ở đây thế?”
“Nhỏ em gái nhờ em mua đồ ý mà.”
“Ồ, hóa ra em có em gái à. Giờ em có định đi mua sắm luôn không?”
“Không. Em mua xong rồi ạ.”
Tôi liền cho Ai-san xem túi đựng con game mình đang mang theo.
“Hiểu rồi. Daiki-kun nè, thế em có dự định làm gì đến hết ngày chưa?”
“Vì xong việc rồi nên giờ em định về nhà ạ.”
“Nếu thế thì, đi với tụi chị nhé?”
“Dạ?”
Lời mời đột ngột quá, với lại não tôi đang không tài nào theo kịp chị ấy mất rồi.
“Này, nãy chị vừa nói gì đấy, Ai?”
Sau khi nghe thấy lời mời của Ai thì Shimizu-san liền tham gia cuộc trò chuyện.
“Vì chị muốn tám chuyện cùng Daiki-kun đó. Có vẻ Daiki-kun rảnh đấy, nên là ổn nhỉ?”
“Tự dưng mời Hondou như thế thì sẽ khiến cậu ta thấy khó xử lắm.”
Shimizu-san như bắt gặp ánh nhìn của tôi. Cảm giác như cô nàng đang ngầm bảo tôi từ chối thì phải.
“Không có vấn đề gì đâu, Daiki-kun nhỉ?”
Ai-san cũng nhìn tôi. Cảm giác như chị ấy đang ngầm bảo tôi đồng ý thì phải.
“Ơ, ừm…”
Tôi nghĩ bản thân là người không đắn đo gì khi đưa ra lựa chọn, nhưng mà cái tình huống tiến thoái lưỡng nan này thì “hết cứu” rồi. Dù có chọn phương án nào đi nữa thì tôi cũng có cảm giác người còn lại sẽ nói gì đó với tôi.
“Hondou.”
“Daiki-kun.”
Sắp hết thời gian rồi. Thôi đành quyết định như này vậy.
***
“May là không đông quá á.”
Chị em nhà Shimizu và tôi đang ở nhà hàng gia đình tại trung tâm mua sắm. Có lẽ là bởi vẫn còn chút thời gian trước khi đến bữa trưa nên bọn tôi mới có thể ngồi đây mà không cần phải xếp hàng đợi.
Shimizu-san và Ai-san thì ngồi cạnh nhau, trong khi Shimizu-san với tôi thì đang ngồi đối diện.
Cuối cùng thì, tôi đã quyết định đi mua sắm cùng chị em nhà Shimizu. Một phần cũng là bởi Ai-san lớn tuổi hơn tôi và phần còn lại thì là vì tôi nghĩ Shimizu-san sẽ tha thứ cho tôi.
“Đã cất công tới đây rồi thì sao tụi mình không ăn trưa sớm hơn xíu nhỉ. Chị gọi hamberger bít tết phô mai nha.”
“Em gọi món mentaiko pasta”
“Hả? Sao Kei không gọi món bánh kẹp như mọi ngày đi?”
“Im đi chị.”
Hóa ra mỗi khi tới nhà hàng gia đình là Shimizu-san lại gọi món bánh kẹp à? Chuyện này làm tôi thấy hơi kinh ngạc, và ngay khi đang suy ngẫm về điều đó thì, ánh mắt hai đứa chạm nhau.
Cô ấy lườm tôi kìa—-
“Cậu muốn nói gì tớ à?”
“Có đâu. Bánh kẹp cũng ngon mà nhỉ?”
“Đúng đó đúng đó, bánh kẹp cũng ngon mà. Kei nè, có chắc là em muốn gọi món mentaiko pasta không thế?”
“...Đành gọi bánh kẹp vậy.”
“Rồi, bánh kẹp nha. Daiki-kun muốn ăn gì nào?”
Ờ đúng rồi. Tôi quên gọi món mất tiêu, thế là tôi liền vội xem thực đơn.
“Ừm, cho em cabonara đi.”
“Được rùi.”
Ai-san gọi bồi bàn và đặt món cho cả ba người. Trong lúc đang đợi thức ăn mang tới, Ai-san bắt đầu lên tiếng hỏi tôi.
“Daiki-kun có bao nhiêu anh chị em thế?”
“Có mỗi em với nhỏ em gái thôi ạ.”
“Hồi nãy em có nhắc đến cô em gái đó rồi nhỉ. Cô bé tên gì á?”
“Tên con bé là Teruno, với phiên âm no (乃) trong Nogizaka (乃木坂) đấy ạ.”
“Tên gì nghe hay dữ. Teruno có dễ thưn không dị?”
“Vì là người nhà nên có thể em sẽ hơi thiên vị đó, nhưng em nghĩ con bé cũng dễ thương lắm.”
“Hiểu rùi. Vậy so với Kei thì em nghĩ ai dễ thương hơn?”
“NÀY!”
Shimizu-san liền xen ngang theo phản xạ. Hẳn là Ai-san thích trêu người khác lắm nhỉ. Hừm, trả lời chị ấy kiểu gì đây?
“Ừm, theo quan điểm của em, vẻ ngoài cùa Shimizu-san thì dùng từ xinh đẹp hợp hơn là đáng yêu đấy ạ.”
Đây cũng không hẳn là trả lời cho câu hỏi đó, nhưng mà đó là cách trả lời thành thật không dối trá duy nhất rồi.
Tôi tình cờ nhìn Shimizu-san, cơ mà cô nàng lại ngoảnh đi, và tôi đây cũng chả thể biết được cảm xúc hiện tại của cô ấy.
“Kei! Daiki-kun nghĩ rằng em rất xinh đó. Thích chưa!”
Chị Ai ngồi bên cạnh Shimizu-san liền xoa đầu cô nàng.
“Đừng có chạm vào tóc em. Rối hết lên bây giờ! Với lại vì thấy khó xử nên cậu ta mới nói vậy thôi.”
Shimizu-san đẩy mạnh tay Ai-san ra.
“Đâu phải đâu, Daiki-kun nhờ? Em đúng là nhát quá đê.”
“Ahaha…”
“Được rồi, chuyển sang câu hỏi tiếp theo. Ngày nghỉ thì em thường hay làm gì thế?”
“Hầu hết là ở nhà ạ. Em đọc manga, chơi với em gái, và thi thoảng nếu có thời gian thì bọn em chơi game cùng bạn ạ.”
“Hóa ra là người hướng nội nhỉ.”
“Em cũng không năng động lắm đâu.”
“Hiểu rùi. Cơ mà hoạt động ngoài trời cũng vui lắm, nên là thi thoảng em cũng nên thử đi. Tiếp nè, em có khả năng chịu đựng được những món ‘nặng mùi’ không?”
“Chịu đựng được những món ‘nặng mùi’?”
Tôi chưa hề biết đến chuyện đó. Chắc câu đấy nghĩa là có món nào mình ghét không đây mà.
“Chả biết em có hiểu được đúng không nữa, nhưng cả nhà với bạn bè toàn khuyên em là có thích hay không thì cũng phải ăn cho bằng hết thì thôi đó.”
“Vậy ra đó là lý do vì sao em có thể xử lý hết thứ vật chất hắc ám đó nhỉ?"
“NÀY!”
“Vật chất hắc ám là gì vậy ạ?”
Shimizu-san lại xen ngang nữa rồi. Cái thứ ‘vật chất hắc ám’ đấy rốt cuộc là cái gì nhỉ?
“Không có gì đâu, mình đổi chủ đề nha. Tiếp đến thì…Có vẻ chị hỏi nhiều quá rồi, Daiki-kun có muốn hỏi gì hông nè?”
“Hỏi gì ạ?”
Tự dưng bảo em đột ngột thế thì sao mà em nghĩ ra được câu hỏi đây.
“Không cần phải lo quá đâu. Kể cả là về món ăn ưa thích hay là môn học yêu thích thì cũng chả sao hết. Đúng hơn là, cũng không hẳn là phải hỏi gì đâu, cứ nói những gì em muốn là được.”
Chắc là tôi suy nghĩ hơi quá rồi. Thôi thì đành quyết định nói những gì tôi đang nghĩ vậy.
“Cũng không hẳn là hỏi han gì đâu, nhưng em đang nghĩ hai chị em đã đi mua sắm cùng nhau thế này thì hẳn phải thân thiết lắm nhỉ.”
Dứt lời, vẻ mặt của Ai-san liền dịu đi đôi chút.
“Chị cũng đoán là Daiki-kun sẽ nghĩ như vầy. Là vì bọn chị là hai chị em xinh đẹp và đáng yêu nhất đó!”