Cô Phù Thuỷ cùng Nàng Tiên Cá
Đu theo Gami và tụi kia đi xem một buổi biểu diễn trực tiếp, đi lễ hội, làm nhân viên sự kiện bán thời gian. Đây là cái mùa hè mà tôi đang sống. Nếu bạn mà không bỏ thời gian và công sức vào để chăm lo cho tình bạn như thế này thì chắc chắn sẽ mất chỗ ngay khi kỳ nghỉ kết thúc.
Khi kỳ hai lại đến, tất cả vị thế và các mối quan hệ chưa ổn định sẽ biến mất, và bạn biết vị trí của mình ở đâu rồi. Không có bất kỳ ai debut thành công sau kỳ nghỉ hè cả. Đương nhiên kết quả vẫn là vị trí của Aotsuki-san vẫn như cũ, cô đã thu về cho mình danh hiệu ‘Nữ hoàng cô đơn độc miệng’. Không ai có gan mà tiếp cận cô, và tôi cũng tránh nói chuyện với cô ấy trong lớp. Tuy nhiên, dù trong ngày có bận rộn tới cỡ nào thì chúng tôi vẫn gặp nhau ở công viên đó vào buổi tối.
Một người như mình không nên giao du với cô ấy đâu. Và dù tôi có nhận thức được chuyện này thì tôi vẫn tiếp tục gặp mặt cô như thế. Mà chỉ khi không có ai đang quan sát thôi nhé. Nếu ai gọi tôi là thằng hèn thì tôi chỉ có thể gật đầu ‘Tán thành’ với người đó. Vì không ai biết về quan hệ giữa chúng tôi nên chẳng ai có thể nói vậy được.
“Gami nè~ Sau cái này tụi mình làm gì đây?”
Tan học, khi tôi hỏi Gami, nhỏ cười trong lúc hút sụt sụt món trà chanh sữa socola dâu tây hoàng gia.
“Tao chuẩn bị đi ghép cặp đó. Ghen tị hem?”
“Thật à? Tao thấy tội nghiệp mấy đứa con gái còn lại.”
“Ý mày là sao?”
“Ý là, mấy thằng đực rựa thế nào cũng nhắm vô mày đúng chưa?”
“Hừmm.”
Nét mặt của nhỏ như muốn thốt ra ‘Tất nhiên’ rồi kìa. Đây là thái độ phải nói là hoàn hảo trước nữ hoàng nên nhỏ ấy vẫn đang có tâm trạng tốt.
“Rồi sao, trước giờ mày khác khác mọi khi là vì buổi ghép cặp đó à Gami?” Sakana chui vào cuộc trò chuyện.
Là một thằng rất lôi cuốn, và hắn ta rất thích được gái vây quanh, khiến cậu ta thuộc chiều đối lập hoàn toàn với con người thật của tôi, nhưng cũng cần quá lâu để cậu ta trở thành bạn với tôi. Trong lúc tụi tôi đang đeo quanh Gami đùa giỡn này nọ, cậu ta chỉ bất thình lình chen vào như vậy. Khi đến lúc bắt cặp trong giờ thể dục, tôi thường hay cặp chung với cậu ta. Cũng không phải tôi đặc biệt thích tên đó, nhưng đẩy cậu ta sang phe thù sẽ làm tôi bị từng fan một của cậu ta ghét cho xem, nên tôi đành cố để thân thiết với hắn thôi.
“Chính xác. Với mấy tên ở bên trường khác nữa.”
“Hơ, không ngờ thật. Mày với Yafune lúc nào cũng sáp với nhau, tụi mày không hẹn hò cũng làm tao bất ngờ đó.”
“Bởi Gami-sam với tao thì quá là phí phạm.”
“Yafune, mày tính khịa tao à?”
“Có đâu có đâu~ Tao thấy vậy thiệt mà. Tao cá chắc mày sẽ kiếm được một thằng còn ngon hơn luôn. Tụi nó sẽ bám lấy bám để mày như cá cắn câu cho xem.
“Vậy là sao hả cha nội. Mà, mày cũng có lý ấy nhỉ!”
“Phù, nhỏ cũng tự mình nói luôn rồi.”
“Yafune giống chó cưng hơn bạn trai á nha.”
“Tao là chó hả!?”
“Mày không thấy vui à? Lại đây, sủa cái nghe chơi.”
“Quào, đúng là nữ hoàng hàng thật rồi! Haha”
Không khác gì một cuộc trò chuyện hời hợt. Nhưng, cả Gami lẫn Sakan đều nổi bởi ngoại hình như vậy, làm bầu không khí như được thổi hồn vào.
“Vậy nha, tao không có nhiều thời gian nói chuyện với tụi mày đâu. Bái bai~” Gami quay phắt người lại làm tà váy bay phấp phới theo, nhỏ rời đi.
Ngay sau khi nhỏ ấy hoàn toàn biến mất rồi, tôi vẫn giữ nụ cười như trước đó, quay sang Sakana.
“Ý mày là gì đó hở~”
“Ơ, tao có nói gì lạ à?”
“Cái gì mà về tao với Gami hẹn hò hay sao á.”
“Phải rồi, tao thấy Gami hình như thích mày thật đó. Sự thật là nhỏ lôi cái vụ ghép đôi ra là chỉ để mày ghen tị thôi, mày không thấy vậy à?”
“Mày không nghe nhỏ đó à? Tao là chó nuôi của nhỏ mà, gâu gâu!”
“Ê sao mày giả tiếng chó hay thế! Haha. À tao cũng có hẹn riêng rồi, nên xin phép nhá~” Sakana cười trong lúc rời đi.
Ý tôi là, tôi biết cậu ta đến từ đâu và nói mấy chuyện yêu đương như thế này cũng không có gì hết, nhưng chỉ mong là tên đó đừng quy chụp tôi vậy nữa. Đương nhiên mấy người đó có quyền tự do đi ghép cặp và hẹn hò bao nhiêu cũng được. Cho dù có là một gương mặt nổi tiếng hay là dân thường đi nữa, miễn họ đừng làm phiền tôi quá mức thì không vấn đề gì. Cho dù đó là Gami hay Sakana. Mà tôi cũng thấy khó xử khi gán những nhãn này cho họ lắm chứ.
Sau cùng thì tôi là cái thằng giả làm người thường để trà trộn vào đám đông mà, nên tôi đã chọn cho mình con đường này rồi… Dù sao thì, vậy nghĩa là hôm nay có giờ rảnh rồi nhỉ. Chắc mình nên lao thẳng về nhà đọc mấy cuốn light novel vậy.
Ngay khi hướng đến tủ giày, tôi thấy Aotsuki-san ngay trước phòng thiết bị đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi. A, tôi thấy có gì không ổn. Sẽ có vài ba chuyện xảy ra đây.
“Aotsuki-san, em lại làm trực nhật một mình nữa sao? Cô chưa nói em phải đến đây với một bạn à?”
“Mấy người đó không làm đâu cô.”
“Xời… Làm một mình khó lắm, cô biết mà…… A.” Tôi ráng nhanh chân lướt qua bọn họ, mà sao Sensei cũng phát hiện tôi rồi. “Yafune-kun! Vừa đúng lúc luôn. Em phụ với Aotsuki được không?”
“Sensei ơi, em không cần phụ giúp gì hết.”
“Nào. Em làm một mình sẽ không xong nổi dâu. Chưa nói cô cũng muốn em thân thiết với mọi người nữa. Nên làm cho xong việc này với ai đó đi!”
Chủ nhiệm lớp tôi, Shirahama-sensei cũng khá hoà đồng với học sinh của cổ, nhưng cũng không có miếng tinh tế nào hết, nên nó cũng như con dao hai lưỡi vậy. Với thái độ vui tươi và bề ngoài dễ thương, cô chắc chắn cũng có tiếng với tụi con trai, mà tôi cũng có nghe nhiều đứa con gái cũng không chịu nổi cổ. Dù Aotsuki-san có dùng cử động mắt để phô ra sự không ưa thì Sensei cũng chẳng để ý đến chút nào, và tiếp tục.
“Sẽ ổn thôi~ Chỉ cần thu dọn phòng thiết bị rồi vứt mấy tài liệu không cần dùng vào máy cắt thôi! Yafune-kun nè, em không được bỏ việc giữa chừng đâu đó! Khi nào xong, hai đứa lo mà quay lại báo cô nhé!”
Mặc dù cái người chịu trách nhiệm thật sự cho việc này thì đã trốn mất tăm rồi? Vô lý. Sau khi giải thích cho chúng tôi cách để sắp xếp đống tài liệu và xử lý chúng thế nào, Sensei rời đi. Nhờ vậy, Aotsuki-san và tôi bị bỏ lại trong căn phòng—
“……”
“……”
Tụi tôi trao đổi một ánh nhìn đơn giản nhưng chẳng có cuộc hội thoại nào cả. Với một chút khoảng cách giữa hai đứa, tụi tôi bắt đầu làm việc.
“Đây có phải ý hay không hả trời…?”
Căn phòng thiết bị này khá giống như cái kho vậy. Có hàng tá tài liệu cũ, với cả đám bản in khác bị bụi phủ kín nên thu dọn hết mọi thứ cũng tốn kha khá thời gian đây. Tôi có thể thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ từ từ đỏ dần. Cuối cùng cho đến khi tụi tôi xong gần hết đống việc, chúng tôi vẫn chưa qua lại lời nào, giống như hai con rô bốt làm việc văn phòng vậy. Dù bây giờ chỉ có mỗi hai đứa, bầu không khí rõ khác so với những lần gặp mặt mọi khi ở công viên.
“Aotsuki-san, bà xong chưa?”
“Tôi chỉ còn phải phân loại đám đồ trong thùng các tông này thôi…”
“Vậy để tui phụ bà cho xong luôn.”
Khi tôi mở chiếc thùng ra, đập vào mắt là những bản in cũ kỹ.
“Sao người ta lại có hết mấy thứ này ở đây ta? Với tại sao tụi mình phải xử lý đống này ngay từ đầu chứ?”
Đây phải nói thật sự là xui xẻo cho cả Aotsuki-san và tôi, bị nhờ dọn dẹp đống hỗn độn này.
“...Hả? Gì đây?”
Ở góc của chiếc thùng là một cuốn sổ tay dày. Nó màu hồng, bìa thì đầy các ngôi sao và mèo, cho thấy sự nữ tính của nó.
“Chắc có ai để quên ở đây ha?” Lật qua các trang, tôi đọc vài nội dung trong trỏng. “Không được dùng trong lớp, nhưng giống một cuốn nhật ký hơn…?”
“... Tôi thấy tụi mình không nên xem cái này đâu.” Aotsuki-san cho tôi một ánh nhìn kỳ quặc.
Chắc cô không thấy thoải mái đào sâu vào chuyện này.
“Bà nói đúng, nhưng để nó lại đây thì… vậy đó. Chắc sẽ có cái tên hay lớp được ghi trong đây… Mà, tôi nghĩ chắc nó của một người đã tốt nghiệp rồi…”
Nhờ lướt qua vài trang, tôi đã đến mấy trang có hình trong đó.
“Mấy bức vẽ này là sao?”
Một chiếc mũ tam giác, một chiếc áo choàng dài… với một cây đũa thần bằng gỗ? Nhìn như một phù thuỷ bạn có thể thấy trong tất cả các truyện fantasy tụi tôi đã thấy. Tuy vậy, bức tranh không được đẹp lắm, nên cũng khó mà nói được.
* Ngày 25 tháng Bảy
Mình đã gặp một phù thuỷ.
Người đó mang chiếc mũ và đồ đen như màn đêm. Tóc vàng phản chiếu màu ánh trăng. Một cây đũa thần dài được làm từ gỗ.
Đó là ngoại hình của một phù thuỷ mình đã thấy trong sách tranh mình đã đọc hồi nhỏ, với lại cậu ấy là một cô gái rất dễ thương… Khoảnh khắc đầu tiên mình thấy cậu ấy, mình vừa biết rằng mắt mình lấp lánh trong hưng phấn.
Lúc mình nhảy cẫng lên cậu ấy để ôm một cái thiệt to, cô phù thuỷ ấy chỉ đánh mình bằng cây đũa thần. Cậu ấy trông rất tức giận. ‘Để con người chạm vào ta là quá nguy hiểm. Đừng lại quá gần ta’, cổ nói.
Tên của cô phù thuỷ ấy là Shell, chắc là vậy. Từ những gì cậu ấy nói với mình, không nhiều người có thể thấy Shell, dù nó có hơi khác với giác quan thứ sáu, nhưng bạn phải có khả năng mới được vậy.
Mà, bản thân Shell có thể quyết định nếu cô muốn hiện thân hay không… nhưng, một con người như mình thấy được cậu ấy cũng khá là hiếm đó.
Shell kêu mình ‘Về nhà đi’ và lúc đầu không thèm nói chuyện với mình.
Nhưng, được gặp một phù thuỷ thật sự là lần đầu của mình nên mình muốn kết thân với cậu ấy, vậy nên lúc nào cũng là mình đơn phương nói chuyện vậy đó.
Về trường học, về cái bánh mình ăn gần đây, về con mèo mình thấy trên đường tới trường.
Shell chưa bao giờ bình luận hay ám chỉ rằng cậu ấy đang nghe cả, nhưng cô phù thuỷ chỉ ngồi xuống gần đó, không có ý định bỏ đi.
Sau khi hết một ngày và mặt trời bắt đầu lặn xuống, Shell bảo mình ‘Ta chuẩn bị luyện bài ma thuật hàng ngày, nếu thích thì hãy xem ta’. Cô vung đũa phép và—trên bầu trời chực tối, như đàn đom đóm to lớn, những quả cầu ánh sáng xuất hiện mềm mại.
Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp mà mình chưa thấy bao giờ, nó khiến mình muốn được xem hoài.
Khi mình cười và thốt lên ‘Đẹp quá’, má của Shell trở nên ửng đỏ và cậu ấy lảng mặt đi trong lúc nói ‘Vậy sao’.
Cô ấy nói nó chỉ là luyện tập hàng ngày thôi, nhưng chắc cô chỉ muốn cho mình thấy cái này sao?
Mình nghĩ chắc Shell dễ bị bối rối, nhưng dưới sâu thì rất tốt bụng.
Mình lỡ yêu Shell rồi. Khi mình hỏi cậu ấy xem ngày mai mình đến thăm cậu ấy được không, cậu không nhìn vào mắt mình và nói ‘Miễn là ngươi đừng chạm vào ta, ta sẽ không phiền đâu’.
Vì cô không trực tiếp nói không nên mình thấy vui lòng. Mình chắc chắn sẽ đến thăm Shell ngày mai, và cả ngày sau nữa.
“Cái quái gì đây… Tui tưởng là cuốn nhật ký, mà sao nó nghe như bản thảo của cuốn tiểu thuyết vậy… Ý là, phù thuỷ Shell à?”
Đó là một pha tổ lái bất ngờ sang thể loại fantasy, được rồi. Chắc người viết cuốn này nghĩ ra vài ý cho kịch bản trong lúc viết nhật ký đây mà. Chuyện này có thể xảy ra mà ha, cái khoảng này là lúc bạn thấy như mình đang làm manga hay tiểu thuyết gì đó. Tôi lại hay bị mất động lực ngay trước khi bắt đầu rồi.
“......!”
“Aotsuki-san? Sao vậy?”
“Này, đưa cái đó cho tôi!” Cô vẫn đang quan sát cuốn sổ từ lâu, chỉ bây giờ mới tước đi từ tay tôi, lướt đôi mắt dọc theo trang sách.
Không biết ai kêu “Tụi mình không nên xem cái này đâu…’ hở? Bà thì đang đọc như kiểu nguyên mạng sống phụ thuộc vào cái đó vậy. Chuyện gì đang xảy ra thế ta? Đó chắc chắn là biểu cảm nghiêm túc kìa. Vì Aotsuki-san thì đang chìm đắm hoàn toàn trong cuốn sổ, tôi chỉ yên lặng đứng kế bên cô đọc lướt qua nó. Sau phần mở đầu đó, đoạn ghi chú đó mô tả những cuộc gặp gỡ khác giữa tác giả và cô phù thuỷ đó.
Lúc đầu, cô phù thuỷ vừa lạnh lùng vừa xa lánh, nhưng cô dần mở lòng với người viết. Cùng lúc đó, cô nàng tác giả bắt đầu trân quý cô phù thuỷ hơn nữa. Tuy nhiên, mối quan hệ của họ dần đến hồi kết cùng thời điểm mùa hè trôi qua.
*Ngày 31 tháng Tám
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi.
Dành cả mùa hè này với Shell, đây chắc là khoảng thời gian vui nhất cuộc đời mình.
Vì những người khác không thấy được Shell nên tụi mình không thể đi đến nơi đông người. Nhưng mà, được nghe tiếng ve sầu trên các cành cây, làm mát chân bên dòng sông gần đây và nằm trên thảm cỏ ngắm nhìn các vì sao…
Kể ra cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng đối với mình, nó giống như kho báu vậy. Kể từ ngày mai, trường học sẽ bắt đầu trở lại, nhưng mình vẫn sẽ đến gặp Shell sau giờ học thôi—hay đó ít nhất chỉ là dự tính của mình thôi. Tuy nhiên.
—Shell dặn mình đừng gặp mặt cậu ấy nữa. Khi mình hỏi tại sao, đây là những gì cậu ấy nói.
Mình là con người, còn Shell là phù thuỷ. Tụi mình là hai thực thể mà nên không gặp mặt thì hơn. Vì vậy Shell nói ‘Ta không thể cướp thêm thời gian nào của ngươi nữa’. Cô nói rằng con người nên giành thời gian với những con người khác. Và, cậu ấy quyết định như vậy là vì chính lợi ích của mình.
...Nếu mình phải đoán thì, Shell chắc hẳn đã thấy mình từ chối lời mời của đám bạn vài ngày trước. Cậu ấy chắc chắn thấy lo vì mình sẽ không thể kết thêm bạn với tình hình này. Vì Shell không thể bị nhìn thấy bởi bất kỳ ai khác mà mình vẫn chơi với cậu ấy, nên bọn họ chắc đã nghĩ mình là lập dị…
Nhưng, mình yêu Shell. Nó giống như yêu người khác vậy. Một lúc trước mình đã nhận ra. Cảm xúc của mình cho Shell khác với tình bạn thông thường. Mỗi khi mình ở với cậu ấy, mặt mình nóng bừng lên, và tim mình rộn ràng đập ồn kinh hoàng. Chỉ mỗi sự hiện diện của cậu ấy đã khiến trái tim mình ấm áp.
Bất kỳ người nào khác đều không đủ tốt hết. Chỉ có mỗi Shell thôi. Sau cùng cậu ấy luôn lắng nghe chuyện của mình. Khi mình thấy buồn vì bất đồng với mẹ, cậu ấy không hỏi gì mình và chỉ tặng mình một bông hoa xinh đẹp. Lúc mình nói mình muốn thấy cầu vồng, cậu ấy làm cho nước phun ra dưới ánh nắng để làm ra một cây-cầu-vồng thật.
Shell đôi lần cũng có những lời không hay, và cực kỳ vụng về nữa. Theo mọi người, họ có thể nói rằng tính cách cậu ấy không tốt lắm (dù ít ai biết tới cô phù thuỷ ấy để mà nói cơ).
Dù gì thì mình biết Shell vẫn tử tế hơn bất kì ai. Vậy nên mình mới nói Shell. ‘Nếu mình có cậu, mình sẽ không cần bạn nữa’. Và sau đó, cậu ấy cho mình thấy một biểu cảm mà mình chưa từng thấy trước đây. Cô nở một nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt trông chẳng vui chút nào, thay vào đó trông như cậu ấy sắp khóc vậy.
Người đó nói rằng cảm xúc chỉ là nhất thời. Người đó còn nói cảm xúc của mình là giả. Và, mình đã quá sợ khi nhận ra điều này.
Mình không biết làm sao để bày tỏ nỗi lòng mình cho cậu ấy. Câu từ của mình cứ bị kẹt trong họng. Nên thay vào đó, mình hỏi Shell. ‘Cậu có ghét mình không?’. Và rồi, cô đáp.
— ‘Ta ghét những người như ngươi.’
Ngay sau đó, cô ẩn mình bằng phép thuật. Không biết mình đã gào bao nhiêu, tìm cậu ấy bao nhiêu, cậu lại không bao giờ hiện ra với mình nữa. Trong một thời gian dài, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Chắc cậu ấy thật sự không muốn nhìn thấy mình một lần nào nữa… Nhưng dù vậy. Cảm xúc của mình không hề nhất thời. Cho dù cậu ấy có ghét mình, mình vẫn luôn… luôn yêu Shell.
“Thật là câu chuyện buồn…”
“...Cái này…”
“Aotsuki-san?”
Giọng cổ đang run lên.
“Tôi...Tôi…”
“Sao vậy? Bà ổn không đó?”
Cô nâng ánh nhìn từ cuốn sổ hướng lên tôi. Một sức thuyết phục mạnh mẽ hiện rõ trong mắt cô.
“Tôi… muốn tìm chủ nhân của mấy cái ghi chép này!” Cô nói với giọng dứt khoát.
Tôi chưa bao giờ thấy Aotsuki-san thế này. Cô luôn sống mà không toan tính điều gì, nhưng đây hẳn là lần đầu tiên cô ấy muốn tự mình làm gì đó, hay tìm kiếm thứ gì mà mình muốn làm. Bởi cổ đã nghiêm túc đến vậy, tôi muốn một lòng một dạ hỗ trợ cô, ấy vậy mà…
“À mà, mấy cái ghi chép này lại không có tên trong trỏng…”
Ngay cả phía sau, hay trên vô số các trang mà tụi tôi đã lật qua, không hề tìm được một cái tên của tác giả. Ngay cái cuốn nhật ký nữa chứ, toàn bộ được viết theo góc nhìn thứ nhất. Có một vài cái tên trong đó thuộc về mấy người bạn, chẳng hạn như ‘Acchan’ hay ‘Yuupon’, khổ cái lại không có manh mối gì về tên thật của họ cả.
Các mục của nhật ký sau ngày 31 tháng Tám thay đổi đáng kể bởi có rất nhiều ngày giữa các mục và chỉ có một vài dòng mỗi lần thôi. Dù gì nếu đọc cho đến cuối cùng thì cũng khá chắc chắn rằng chủ nhân đã tốt nghiệp rồi.
“Tạm thời tụi mình dọn dẹp cho xong rồi báo với Sensei. Chắc cô sẽ biết gì đó giúp ích cho mình.”
“Eh? Không thể xảy ra được đâu~!”
Và đây là câu trả lời chúng tôi nhận được từ Shirahama-sensei sau khi cho cổ xem mớ ghi chú đó và nói ‘Tụi em muốn tìm chủ nhân của nó’.
“Là vầy nè, cô không biết bạn học sinh đó, còn nếu cô phải đoán thì người đó chắc phải tốt nghiệp từ lâu rồi. Rồi cô phải cho tụi em biết hết tất cả mấy học sinh tốt nghiệp đó hiện tại đang làm gì, nên không có được đâu, không và sẽ không bao giờ!”
“...Sensei, em rất muốn tìm cho bằng được người đó đang ở đâu bây giờ.”
“Cô biết, nhưng em phải hiểu thế này…” Sensei trông rắc rối trước Aotsuki-san. “Nếu mình không biết tên của người đó, rồi cái năm người đó tốt nghiệp thì chỉ như mò kim đáy bể thôi à. Cho dù mình có tìm được giáo viên nào nhận ra nét chữ luôn, thì thầy cô cũng không được tiết lộ bất cứ thông tin cá nhân nào như số điện thoại hay mấy thứ tương tự, vì làm vậy là trái với luật của trường.”
Cô nói chuyện đó thì hoàn toàn đúng. Thử nghĩ xem người đang tìm sẽ cảm thấy gì nếu tụi tôi xen vào chuyện đời tư của người đó chỉ vì chúng tôi ích kỉ đọc cuốn nhật ký đó. Mà người đó cũng có lỗi một phần vì đã để quên quyển nhật ký ngay từ đầu nhỉ.
“N-Nhưng…!”
“Sao ngay từ đầu em lại nhất quyết tìm tác giả của nhật ký này vậy Aotsuki-san?”
Bị Sensei hỏi, Aotsuki-san để lời của mình kẹt lại trong họng và đảo mắt đi.
“...Em cũng không có lý do thật sự.”
Đây phải nói là cách chọn từ tệ nhất có thể trong cảnh này rồi. Tôi không biết lý do của cô ấy là gì, nhưng cô chỉ cần đưa ra bất cứ thứ gì ngoài cái đó chứ. Đến đây rồi thì Sensei sẽ không giúp đâu.
“Cảm ơn hai đứa đã phụ dọn cái phòng đó. À mà, bỏ đống sổ sách cho đàng hoàng được không? Với cũng trễ rồi nên lo về nhà đi nghe chưa.”
Được tiễn bằng một nụ cười, hai đứa tụi tôi rời phòng giáo viên. Rồi giờ hai đứa nên làm gì bây giờ? Vì nhà Aotsuki-san thì gần, tụi tôi chắc chắn sẽ đi về chung. Cùng đi tới ga tàu, đi cùng chuyến tàu về nhà...Dù chẳng mảy may có học sinh nào xung quanh nhưng nếu ai đó thấy chúng tôi trên đường về, hiểu lầm chắc chắn sẽ xảy ra.
“Tôi sẽ đi trước. Ông không mau đi đường vòng nào khác đi?”
“Eh? Ý tui là, tụi mình không cần phải làm tới vậy đâu…”
Nhưng cổ chẳng thèm nghe tôi và lao thẳng lên đằng trước.
“...Tôi nói là tôi không muốn về với ông. Tôi không có quan tâm hay là gì hết.”
...Nói kiểu đó khác gì la lên là quan tâm 100% đâu. Chắc cổ biết tôi đang nghĩ gì rồi. Rằng tôi không muốn mấy đứa cùng lớp biết chuyện hai đứa hay trò chuyện với nhau. Nhưng đích danh Aotsuki-san không đổ thừa hay trách móc gì tôi về chuyện này, làm tôi thấy tội lỗi cắn vào người mình. Những lúc như vầy cô chỉ cần nói ‘Thật ngu xuẩn’ rồi dẹp nó sang một bên thôi.
Trên đường về, tôi nán lại một chút ở tiệm sách gần đó và đọc qua vài cuốn tạp chí thời trang hướng tới nam giới (buồn cái không phải light novel vì có thể sẽ có ai đó thấy tôi ở đây). Sau đó nhảy lên tàu, và bước về nhà—
Như thường lệ, Aotsuki-san vẫn ngồi trên xích đu ở nơi công viên quen thuộc. Nhưng mà sự khác biệt so với trước đây nằm ở chỗ cô ấy chỉ đơn giản là ngồi trên xích đu, không cầm sách trên tay. Khá rõ ràng là cô đang buồn rồi. Chẳng lẽ biết được rằng tìm chủ nhân của cuốn sổ đó là bất khả thi nó sốc đến thế sao? Sao thế ta? Sao những ghi chép ấy lại quan trọng với cô đến vậy nhỉ?
Hay đó là người cổ biết sao? Không được, tụi mình còn không biết được tên của người đó nữa. Tôi chẳng có ý tưởng gì hết. Nhưng, tôi có thể hiểu được nó quan trọng nhường nào xét theo mức độ thất vọng của cô. Không phải ai cũng sẽ hiểu những gì một người đã trải qua được. Một ví dụ duy nhất mà tôi có thể đưa ra đó là khi mọi người xúc phạm và gọi tôi là kinh tởm vì thích anime dù nó là thứ gì đó rất quan trọng đối với tôi. Vì tôi không muốn người khác dẫm đạp lên những gì mình thích nên tôi đã giấu lẹm nó đi theo ý mình. Bởi vậy tôi biết mọi người đều có những thứ quý báu đối với họ mà tôi chưa chắc gì đã hiểu được.
“...A…”
Trong lúc đó, Aotsuki-san đã ngước mặt lên và thấy tôi.
“Bà vẫn còn ở đây à.”
“Ông không cần phải ép mình đâu.”
Cổ nói vậy, và tôi được nhắc nhớ rằng mình vẫn ngó lơ cô ấy ở trường.
Nhưng, vì tôi là một thằng hèn nên tôi chuyển chủ đề.
“Về chuyện cuốn nhật ký.”
“...Ừm.”
“Chủ nhân của cuốn nhất ký này... Tui không biết người đó là ai, nhưng người đó quan trọng với bà lắm phải không, Aotsuki-san?”
“......”
Im lặng tức là xác nhận. Nhưng tôi cá tính cách cổ sẽ ngăn cô nói thêm cho tôi nhiều hơn thế.
—Dù vậy, tôi vẫn muốn giúp cô. Dĩ nhiên nó thật thảm bại khi tôi cảm thấy như vậy, dù cho chúng tôi không phải bạn bè gì. Người mà tôi muốn cứu giúp trước mắt chính là bản thân tôi. Tôi muốn được giúp chính tôi trước kia không có đồng minh hay bất cứ thứ gì vì tôi bị bắt nạt trên danh nghĩa một thằng otaku tởm lợm. Tôi thấy chính mình trong sự cô đơn và vụng về của cô ấy.
Sau cùng con người chỉ sinh ra để giúp chính bản thân họ. Nghe kinh tởm thật. Dù vậy, cho dù chỉ là giả bộ thôi, nó vẫn khá hơn không làm gì cả. Aotsuki-san mà ghét con người ích kỷ của mình thì cũng ổn thôi.
“Bà cho tôi xem cuốn sổ đó lần nữa được không?”
Sensei bảo chúng tôi vứt đi, nhưng tôi cá chắc Aotsuki-san vẫn chưa vứt liền đâu.
Như mong đợi, cô lấy quyển sổ ra khỏi cặp. Nhận được, tôi nhìn lướt qua một lần nữa. Chắc sẽ có vài mẩu thông tin quan trọng trong đây thôi. Không thể dựa dẫm vào nhà trường được rồi. Như tôi nghĩ, trang cuối là cái trang cực kỳ thú vị.
Với thứ này, mình sẽ tốt nghiệp.
Mình vui vì mình đã được nhận vào trường học mà mình mong ước, nhưng vì ngôi trường này ở xa nên mình sẽ không thể ở trong thị trấn này được.
Thật lòng, mình buồn lắm.
Bởi vì, đây là thị trấn mà mình đã gặp Shell.
Kể từ hôm ấy, mình không bao giờ được gặp cậu ấy lần nữa…
Nhưng, mình vẫn nhớ tới Shell.
Này, Shell. Cậu gọi những cảm xúc của mình chỉ là nhất thời và giả tạo, nhưng… mình vẫn nhớ cậu.
Cậu nói là cậu ghét mình, nhưng mình vẫn yêu cậu ngay cả bây giờ.
Dĩ nhiên mình không thật sự hiểu được làm sao mà có thể yêu cậu như thế này dù mới trải qua một mùa hè.
Nhưng, cậu là người thấu hiểu được sự cô đơn của mình. Đó có lẽ là lý do mà mình yêu cậu.
Shell à, cậu cố giữ mình lạnh lùng, nhưng chính cậu lại là người dễ bị lẻ loi. Mình đã ráng giữ nụ cười trên môi, nhưng thực tế là mình rất cô đơn, và buồn sầu. Vì tụi mình đều giống nhau, nên cậu hiểu được mình. Nhưng, vẫn chưa đủ, chắc là vậy.
Thật không công bằng để cậu rời bỏ mình mà còn nói là vì lợi ích của mình nữa cơ. Mình cô đơn lắm, Shell. Nhưng, nếu mình khóc thì cậu chắc sẽ còn ghét mình nhiều hơn nữa. Vậy nên mình sẽ rời thành phố này với nụ cười trên môi.
—Mà, mình yêu nơi thành thị này, và trường học nữa. Nên mình muốn quay lại ít nhất mỗi năm một lần...Chắc là vào dịp lễ hội văn hoá nhỉ. Mỗi năm các lớp đều làm việc rất cật lực, nên đến xem sẽ vui lắm. Chưa kể…
Không biết bao nhiêu sự cô đơn hay buồn mình phải chịu, mình vẫn không muốn quên nơi thị trấn này.
“...Hình như mình có thể tìm ra người chủ nhân ở lễ hội văn hoá đó?”
Aotsuki-san sáng bừng lên như ngôi sao giữa trời đêm. Dẫu vậy, không có thứ gì để đảm bảo rằng chủ sở hữu sẽ thật sự đến lễ hội văn hoá mỗi năm. Người đó có thể bận rộn với đại học hay việc làm của người đó luôn rồi, nhiều khi còn không có thời gian để về nhà nữa chứ. Tôi chỉ không tài nào nghĩ được biện pháp nào tốt hơn vào lúc này.
“Nhưng...tụi mình tìm người đó ở lễ hội văn hoá bằng cách nào?”
Vì tôi là năm nhất, nên bản thân tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm gì về lễ hội văn hoá cả, nhưng năm ngoái tôi có đến tham quan nên cũng có được khái niệm chung chung về lễ hội này rồi. Như trong nhật ký có nói, lễ hội văn hoá trường chúng tôi có rất công sức đổ vào, cùng rất nhiều khách tham quan ghé qua. Không thể nào chúng tôi có thể hỏi từng người một được. Nếu tụi tôi chỉ đơn phương thông báo rằng có người làm mất cuốn sổ, người đó chắc chắn sẽ ghét chúng tôi cho xem, và tôi cũng không nghĩ Sensei sẽ cho chúng tôi làm vậy nữa.
“Công nhận phức tạp thật. Nếu người đó có đề tên trong cuốn nhật ký thì đã dễ hơn nhiều rồi.”
“...Mà nếu thông báo để người đó tìm đến tụi mình thì lại không khác gì bắt nạt cả.” Aotsuki-san cúi mặt xuống. “Tôi nghĩ là không khả thi rồi.”
Vì ‘Tâm trạng xấu = nhanh mồm nhanh miệng mà làm gì đó đi’ là châm ngôn sẵn trong đầu, tôi nói với giọng vui tươi.
“Vậy thế này nè!? Mình sẽ làm một thông báo công khai chỉ mỗi người trong cuộc mới hiểu được thôi!”
“Eh...ông đang nghĩ gì trong đầu vậy?”
“Thì bà biết đó! Mới là ý tưởng thôi mà!”
Có cái là, tôi vừa suy nghĩ trong lúc nói nên tôi cũng không hiểu được mình đang nói cái quái gì nữa. Mà, cứ để im lặng vầy hoài sẽ làm xấu đi, nên tôi tiếp tục nói.
“Một phần của cuốn nhật ký đó giống như một bản thảo, phải không? Có một vài cái tên xuất hiện ở đoạn cuối, với nó thậm chí còn nói tới người phù thuỷ tên Shell này. Vậy, sao mình lại không dùng phần đó cho lễ hội văn hoá đi.”
“Dùng phần đó?”
“Là vầy nè, ví dụ như…….một vở kịch thì sao?”
Đây là sự phát triển thường xảy ra trong light novel ha. Nhắc tới các sự kiện trong lễ hội văn hoá, nơi đây luôn có hai lựa chọn giữa một vở kịch, và một buổi biểu diễn trực tiếp. Hay thậm chí là một quán cà phê cosplay toàn các nữ chính xinh đẹp không.
“Nhưng mà… về cơ bản nó là nhật ký nên nếu mình chỉ đưa hết 1-1 vào vở kịch thì giống như vi phạm quyền riêng tư rồi.”
“Phải rồi, cái phần nhật ký thì không ổn thật. Nhưng nếu mình sắp xếp các ý tưởng liên quan đến đoạn bản thảo vào một vở kịch, vậy chẳng lẽ không ổn sao? Mình để mỗi nguyên tác ở đằng sau mà chỉ người trong cuộc mới hiểu, và chỉnh sửa phần còn lại thôi”
“Sắp xếp...để mỗi nguyên tác ở đằng sau…”
“Đúng. Mình sẽ dùng cái phần phù thuỷ và làm sân khấu không theo kiểu Nhật hiện đại, nhưng là một thế giới fantasy. Một phù thuỷ thường hay xuất hiện trong mấy khung cảnh vầy đúng không? Vầy thì mình chỉ cần thêm một số sự kiện quan trọng và cụm từ để làm cho người chủ hiểu được dễ hơn.”
Ngay cả trong lúc giải thích cho lập luận của mình, tôi đã nghĩ rằng mình bị làm sao rồi. Đó chỉ là suy nghĩ nực cười thôi. Chưa tính tới việc chúng tôi còn cần thêm sự giúp đỡ từ mọi người để làm được chuyện đó ở lễ hội văn hoá. Trên hết là, tụi tôi phải viết ra một kịch bản mà mọi người đều tán thành. Dù chúng tôi có thể ép sức mình, nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu có họ giúp. Đặc biệt xét theo thứ hạng của Aotsuki-san trong lớp. Thì một lần nữa, tôi không nghĩ rằng Aotsuki-san sẽ đồng ý với ý tưởng này.
“...Ừm, vậy thôi, xin lỗi nhé. Tôi không nghĩ ra được cái gì khác.”
“...Ông đúng là >vô dụng< mà, Yafune-kun.”
“Haha, tàn nhẫn ghê.”
“Eh, không, đợi…”
“...Hm?”
“...Không, không có gì hết. Tôi cũng chẳng thể nói được.” Aotsuki-san đung đưa chiếc xích đu và nhảy ra, tiếp đất một cú tuyệt đẹp.
Nhiều khi là do tôi tưởng tượng thôi, nhưng dường như biểu cảm chán nản của cô ấy trước giờ đã hoàn toàn biến mất. Nếu có gì thì, cô còn trông như có động lực nữa—
“Yafune-kun.”
“Eh, sa—”
Ngay khi cô ấy gọi tên tôi, Aotsuki áp sát gương mặt vào tôi. Thật lòng mà nói, cổ cực kỳ sát đó. Tụi tôi đang ở một khoảng cách đủ gần để đôi môi có thể chạm vào nhau rồi.
...Eh? Gì cơ? Cổ đang ra hiệu cho tôi hôn cô ấy sao? Mà mắt của cô đâu có nhắm lại đâu. Cổ đang nhìn chằm vào tôi nữa. Với lại, sao cổ lại hôn ở đây chứ?
Chúng tôi còn không phải là cặp đôi nữa cơ. Nhưng, được thấy cô ở khoảng gần thế này, phải công nhận cô là một mỹ nhân thật sự.
“Ừm… Aotsuki-san?”
Tệ rồi. Vì cổ đang sát mình như vầy, tôi có thể đánh hơi được mùi hương ngọt thoảng từ cô ấy. Không biết cổ chăm sóc cho mái tóc óng ả ấy thế nào ta… Thêm cả dầu gội nữa. Với lại trước khi một sự thôi thúc nguy hiểm trào dâng trong tôi, Aotsuki-san lui ra.
“...Aotsuki-san? Vừa rồi là gì vậy?”
“...Không có gì.”
“Bà nói câu đó nhiều rồi, tui thấy như… Ý tui là, vừa rồi giống như…”
“...? Gì, ông muốn phàn nàn hay ý gì?”
“Ý tui là...nếu bà gần tui đến vậy, tui không tài nào không nghĩ rằng bà định hôn tui đâu.”
Đáp lại lời nói của tôi, Aotsuki-san nghiêng đầu khó hiểu, chết lặng. Má ơi, tôi đã cố làm như đang bình tĩnh và… ừm, không-sởn-gai-ốc, nhưng giọng của tôi thì run hết lên. Phải chăng những suy nghĩ kinh tởm của lộ hết ra ngoài rồi à!?
Trong lòng tôi vẫn đang run như cầy sấy vậy, chắc là Aotsuki-san cuối cùng cũng bắt kịp với những gì tôi đã nói, bởi đôi mắt cô mở to.
“Cái...c-c-cái gì cơ, ông đang nghĩ cái gì, biến thái!”
“Ý tui vầy nè, mặt bà thì sát tới vậy… À với lại, hình như bà hơi hoảng quá nhỉ?”
“T-Tại vì tự nhiên ông tự nhiên lôi vụ h-h...hôn ra đó! Tục quá! 18+!”
“Tôi hơi bị chắc là hôn phù hợp với mọi độ tuổi đó nha!?”
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy đang làm như một tsundere thôi, mà chắc là vì cổ chưa có kinh nghiệm thôi.
“C-Cho ông biết đó, tôi không hề nhìn nhận ông kiểu đó đâu!”
“Vâng, em biết mà.”
Cho dù cổ thực sự có cái nhìn tích cực về tôi, đó vẫn là thứ gì đó không nên được hình thành hay phát triển. Đương nhiên, tôi không ghét Aotsuki-san hay gì hết. Chỉ là, vì thậm chí tụi tôi còn không là bạn bè, không thể nào mà hai đứa có thể đi xa hơn vậy được.
Chưa nói Aotsuki-san còn không biết được bản chất thật của tôi mà. Nếu biết rằng cô đang có cảm xúc trước một con người giả tạo thì thật là hài hước mà. Dù vậy, cổ cũng không phải là người có lỗi. Tất cả là do tôi vì đã giấu đi con người thật của mình. Che giấu con người thật của mình mà lại muốn được người khác thấu hiểu, đúng là ích kỷ cùng cực rồi. Tôi là người lừa dối cô ấy và là người xứng đáng nhận toàn bộ lời khiển trách.
—Vì thế tôi không muốn dành bất cứ cảm xúc nào cho Aotsuki-san, và tôi muốn cô ấy cũng làm điều tương tự với tôi.
“Đến lúc quyết định xem mấy đứa muốn làm gì cho lễ hội văn hoá rồi, nên lo mà bàn qua cho đàng hoàng với mọi người đi nha~!”
Trùng hợp thật, trong giờ chủ nhiệm sáng hôm nay, Shirahama-sensei lôi cái chủ đề này ra.
“Cô còn vài việc phải làm nên cô sẽ giao phần còn lại cho cán sự lớp nhé! Bái bai~” Và cứ như vậy, Sensei đi mất tăm.
Cổ vẫn thảnh thơi như mọi ngày, hở. Lớp trưởng đứng trước bảng kêu gọi sự chú ý của mọi người.
“Mọi người ai có ý tưởng nào đặc biệt không?”
Im reeeeeee.
Mọi người đều im lặng như đã có giao ước rồi vậy. Chà, gặp tình huống khó rồi. Nhất là làm người đầu tiên. Bạn đâu muốn được nổi bật hay bị trêu cười vì ý tưởng của mình đúng chứ. Với đại đa số người, họ thường muốn lựa chọn được ưa chuộng hơn sẽ được một người nào đó chọn giùm. Không ai muốn phải gánh thêm trách nhiệm cả.
Chuyện này sẽ kéo dài cho xem. Không thể nào sẽ có người giơ tay trong trường hợp như thế nà—
“.........”
Đang khi quan sát xung quanh, bắt gặp ánh mắt của những người khác, tôi nhận ra ở góc thuộc tầm nhìn của mình. Một cánh tay, được giơ lên bởi một cá thể duy nhất.
“Eh...A-Aotsuki-san.”
Được lớp trưởng gọi, cô chậm rãi đứng lên.
—Đừng nói là...Không, không thể nào. Đây chắc chắn có hiểu lầm mà, phải không?
Aotsuki-san nhẹ nhàng bước lên trước lớp, khi cô bước tới bảng, cô ấy quay lại trước mặt mọi người—
“Lớp...sẽ làm một vở kịch.”
Đằng đó tự quyết định luôn rồi à!? Cổ nghiêm túc về chuyện mới nói ngày hôm qua thiệt luôn? Với cho dù cô ấy nghiêm túc thật, làm sao mà cổ có thể bình tĩnh thông báo trước mọi người thế này chứ!?
Vì cái thông báo đột ngột này, cả lớp đều bị khuynh đảo và chìm trong sự bối rối. Đây...có phải lỗi của tôi không? Vì tôi đã nói mấy thứ ngu ngốc hôm qua, nên giờ cô ấy...Eh, kiểu này thì tôi giúp kiểu gì đây?’
“Hả? Đằng đó nói cái gì vậy?”
Ngay khi mọi người không biết phải nói gì, một giọng bức bối cất lên phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Người gì mà không thèm nói chuyện với ai bao giờ, ngồi thì ở góc lớp, giờ tự nhiên muốn làm cho lễ hội văn hoá à? Bộ nghĩ mình là ai vậy?” Hiển nhiên lời than phiền này đến từ không ai khác ngoài Mikagami Masuzu, nữ hoàng Gami. “Bộ muốn nổi tiếng đến vậy sao? Ghê quá đi~”
“...Không...phải vậy…”
Vẫn như lúc thông báo vừa rồi, nhưng giọng cô cứ như sắp bị ngắt đi. Cô ấy chắc đang lo dữ lắm. Dù có nổi tiếng vì sở hữu thứ gọi là độc miệng—Không, chính xác là vì cái đó mà cô mới gặp vấn đề trong việc biểu lộ cảm xúc của mình trước mặt mọi người thế này. Cổ nên lưu tâm rằng ý tưởng của mình sẽ không được mọi người đồng thuận vì chính xác lý do đó đâu. Và dù có vậy, cô vẫn giả đò. Điều đó cho thấy cô đang tuyệt vọng cỡ nào rồi.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Và tôi sẽ làm việc của mình cho chỉn chu.”
“Hờ… zậy sao.” Gami lườm Aotsuki-san, toả ra một lượng áp lực kinh hoàng. “Vậy thì, nếu đằng đó chịu viết kịch bẩn, đóng vai chính, và mấy thứ khác, thì đây xin kiếu. Đằng này với những người khác sẽ không giúp cho đâu.” Gami làm tiếng khịt mũi đầy kiêu ngạo, như cô biết rằng Aotsuki-san sẽ không thể nào làm được.
Trách nhiệm của Aotsuki-san là quá lớn. Cô không nên nhúng tay vào sự khiêu khích này đâu… Vậy mà.
“Đ-Được, tôi sẽ làm!”
Aotsuki-san nhúng vào ngay tắp lự! Làm ơn suy nghĩ kỹ trước khi hành động dùm cái! Nếu không thì bà sẽ gặp rắc rối lớn đó!
“......Hmm.” Đôi mắt của Gami như một loại động vật ăn thịt đang nhìn con mồi của nó vậy. “Tao thì được thôi. Có ai phản đối không?”
Đương nhiên, nếu nữ hoàng đã nói vậy rồi, không ai sẽ dám chống lại. Mà tôi nghi là cũng không ai có gì để phản đối lại đâu. Mấy người này có thể sẽ không hoàn toàn đồng thuận, nhưng miễn là trách nhiệm không bị quy về tụi nó là được rồi.
“Vậy quyết định rồi nhé~ Tao cũng không muốn chuẩn bị gì hết. Nên nếu tao đẩy được việc sang cho Aotsuki-san thì tụi mình chơi thôi~!”
Tao đoán tụi mày sẽ xem là may mắn vì cả đám kiếm được gì đó để làm cho lễ hội văn hoá dễ tới thế này, nhưng mà… Thay vì chơi bời, tao lại không thấy gì ngoài rắc rối ở đây nè.
*
Mình bị lời nguyền làm khó, nó sẽ đổi bất kỳ dấu hiệu nào của cảm xúc tích cực thành ngược lại. Cách duy nhất để xoá bỏ lời nguyền đó có lẽ là gặp mặt người phù thuỷ đã giáng lên mình từ đầu. Tên của phù thuỷ trong cuốn nhật ký đó là… ‘Shell’.
Đó là tên của cùng một phù thuỷ đã đặt lời nguyền lên mình. Và kể từ đó, cô ta chẳng bao giờ xuất hiện trước mình lần nữa. Dù mình có tìm biết bao nhiêu thì gặp được cô vẫn là một điều không tưởng. Nhưng, nếu mình có thể gặp được chủ nhân của cuốn nhật ký đó, mình có thể sẽ gặp được. Đó là tất cả lựa chọn mình có. Ngay cả một tia hi vọng nhỏ nhoi này mình cũng không thể để nó vụt mất được.
Trước khi đi ngủ, mình vẫn nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ và nhìn lên trần nhà—Mình không muốn lời nguyền này biến mất hoàn toàn. Cuối cùng đây chính là những gì mình tự gây nên mà. Chỉ...duy nhất một lần thôi, mình muốn nói cho Yafune-kun biết những cảm xúc thật lòng của mình. Nói rằng mình rất biết ơn, và làm cậu ấy yên tâm vì cậu ấy tốt bụng hơn cậu nghĩ. Mình không cần gì thêm hết. Cô ta có thể niêm phong cảm xúc tích cực của mình lại sau đó.
Mà, mình không muốn để Yafune-kun nghĩ rằng mình thật sự ghét cậu ấy… Vì chuyện đó, mình đã cố hết sức trong giờ chủ nhiệm hôm nay…! Mình cực kỳ hoảng sợ khi nói với mọi người về ý tưởng của mình. Mình biết những ai không ưa mình sẽ phàn nàn thôi.
Chưa nói đây còn là lễ hội văn hoá đầu tiên của tụi mình ở cao trung. Chắc chắn sẽ có những thứ khác mà mọi người muốn làm nên mình không ngờ ham muốn ích kỷ của mình lại được dễ dàng chấp nhận như vậy… Nhưng cuối cùng đã quyết là tụi mình sẽ đóng một vở kịch, mình cũng thấy nhẹ nhõm vì được phép lo vụ kịch bản.
...Dù mình biết rằng Mikagami-san làm vậy chỉ để mình chịu khổ thôi. Cô ta khó mà biết được rằng đây chính xác là những gì mình mong đợi. Nếu như cô ta có xem thường mình, mình cũng mặc kệ. Sau cùng cô ta cũng đúng mà. Mình hầu như không đụng chạm gì đến lớp nên cũng hơi to gan khi muốn tự nhiên nắm thế chủ động. Mình hiểu rằng mọi người đều ghét mình.
...Dù vậy, mình không thể để cơ hội này chạy thoát được. Mình cần phải tìm chủ nhân của những ghi chép này.
Ấy vậy mà, Yafune-kun vẫn rất tử tế, còn quá đáng tin cậy nữa… Đang khi ôm chặt chiếc gối, những suy nghĩ ấy tràn ngập trong đầu mình. Ở trường cậu ấy không trông như sẽ dành thời gian với mình, và tụi mình chỉ thực sự nói chuyện ở nơi công viên đó. Nhưng, chuyện đó có thể xảy ra mà. Mình không tài nào nói ‘cảm ơn’ hay ‘xin lỗi’ được. Những gì mình có thể làm là xúc phạm cậu ấy.
Đến mức này rồi, Yafune-kun sẽ bị cuốn vào mớ hỗn độn này, và mọi người sẽ đối xử khác lạ với cậu ấy. Mình là người duy nhất phải trải qua chuyện đó. Mình biết ơn cậu ấy, nhưng nếu mình nói ra tình cảm của mình...cậu ấy chắc chắn sẽ phủ nhận thôi. Nhưng, dù cho Yafune-kun có tự cho mình là không tốt bụng tý nào, mình vẫn xem cậu ấy là một người tuyệt vời.
Dù ông không thể trân trọng và thích bản thân mình, sẽ vẫn có người không đồng tình với ông đó. Mà… tại hoàn cảnh của mình bây giờ nên mình không thể nói vậy với cậu ấy. Mình nghĩ rằng mình có thể truyền tải thông qua thứ gì đó ngoài câu chữ. Có lẽ cậu ấy sẽ hiểu được mình nghĩ gì thông qua đôi mắt mình… Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà.
Với những suy nghĩ đó, mình đã tiếp cận gương mặt của Yafune-kun tôi qua ở công viên mọi khi. V-Và rồi, cậu ấy lầm tưởng rằng mình muốn h...hôn cậu ấy! Đó đâu phải ý định của mình đâu!
Đ-Đúng là mình có thích Yafune-kun, nhưng là thích trên danh nghĩa tình bạn, và hoàn toàn không phải theo nghĩa lãng mạn! Mình chỉ muốn cho cậu ấy biết lòng biết ơn của mình thôi, không còn gì hết!
N-Nói chung thì, để cho Yafune-kun thấy được sự biết ơn của mình, mình thật sự cần phải xử lý lời nguyền này. Với nó thì, mình sẽ cố hết sức… ở lễ hội văn hoá cho dù mình có phải tự lực cánh sinh đi chăng nữa. Bởi vì...tui không muốn làm phiền ông thêm như tui đã từng làm nữa đâu, Yafune-kun. Tui muốn ông cười vui với mọi người xung quanh mà không có tui ở bên…
N-Nhưng… nếu có thể, nếu chỉ trong một khoảng ngắn ngủi thôi, nếu ông để mắt tới tui...Tui sẽ hạnh phúc lắm đó.
*
Một tuần đã trôi qua sau khi ý tưởng làm một vở kịch cho lễ hội văn hoá của Aotsuki-san được thông qua. Hiện giờ chúng tôi đang trong khoảng thời gian tự học.
“Câu lạc bộ của tụi tui làm bánh kếp cho lễ hội văn hoá đó~ Cả đám có làm thử trước rồi, mọi người thì cứ dùng bất cứ nguyên liệu gì mình thích luôn~ Vui cực kỳ luôn á!”
“Nghe nè~ câu lạc bộ của tui thì làm socola chuối đó! Nghe siêu tục luôn ha? Lol.”
“So với cái đó thì tụi mình hầu như cần phải chuẩn bị gì cho lớp hết chơn~”
Dù tụi tôi đã nhận được bài để làm trong quá trình tự học, tụi học sinh giỏi thì đã làm xong hết rồi, còn mấy đứa còn lại chỉ việc copy qua là xong, nên đa phần mọi người đều đã lập nhóm để tám rồi. Vì Aotsuki-san không thể hưởng lợi từ những thứ đó nên cô nàng chỉ ngồi trong một góc của lớp học, tự xử với đống ghi chép của mình.
Tôi có nhìn thoáng qua số ghi chú đó và hình như cô ấy đang xử lý phần kịch bản cho vở kịch. Dạo gần đây cô chỉ tập trung vào việc đó từ vài ngày trước, tôi sẽ không bất ngờ nếu công việc đó được tiếp tục cho tới tận khuya muộn. Kể từ giờ chủ nhiệm hôm đó, tôi không còn thấy cô nàng ở công viên đó nữa…
Cô ấy có thể trông như hoàn hảo, nhưng tôi cũng có thấy cô bị mất tập trung đôi lần. Ngay cả lúc này, cô nàng đang cố giữ mình tỉnh táo bằng cách nhéo má hay chọt cây bút vào tay. Nhìn thấy vậy cũng đau lắm chứ nếu tôi thành thật mà nói. Sau cùng là do tôi khởi xướng ý tưởng này, nên tôi cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Liệu tôi có nên để cô ấy như vậy không?
—Liệu tôi có lại nhắm mắt làm thinh lần nữa không?
Một dòng ký ức chạy trong đầu tôi, đưa tôi về lại hồi năm hai trung học, cái ngày của hội thi thể thao. Đó là một ngày trời trong, với ánh nắng gay gắt dù đang là mùa thu, và cái mùi của sân vận động kích thích mũi tôi. Một người bạn cùng lớp bị trơ trọi một mình, còn tôi, chỉ làm như mình không thấy gì hết—
“Ê Yafune.” Đang khi lạc trong dòng suy nghĩ. Gami khều vai tôi. “Mày đang lơ mơ chuyện gì đó? À mà, bài mới của Ngọc Bong Bóng hay cực kỳ luôn đó, mày thấy sao? Nghe nè. Với lần tới đi karaoke nhớ hát bài này nhá~”
Nhỏ nhét một bên earphone vào tai tôi, và giữ đầu còn lại trong tai mình. Khi nhỏ phát bài nhạc, nó cứ như là tôi không được phép nghĩ gì khác, và áp lực từ nhỏ bảo tôi phải làm vậy. Tôi hiểu mà, hiểu lắm. Nếu bây giờ tôi là đồng minh của Aotsuki-san, tôi sẽ mất vị trí hiện tại trong lớp. Tôi không có ngu đến vậy đâu.
“Rồi—sẽ—ra sao… Ây Yafune? Mày có đang nghe không vậy?”
“Hm? À xin lỗi, mày vừa mới nói gì vậy Gami?
“Hở? Mày dám không nghe tao nói à?”
“Xin nhỗi xin nhỗi. Tao chú tâm vô bài hát quá mà. Hay dữ thần luôn đó.”
“Đúng chưa? Nhớ đừng có trốn tránh đó.” Gami kéo một đầu earphone ra, và thì thầm vào tai tôi. “Mày chỉ cần nghe mỗi tao thôi. Mày là con chó của tao mà.”
“Ê ha, ai là chó của máy đó~?” Tôi bật lại, nhưng đằng sau nụ cười đó tôi chỉ nghĩ rằng được sinh ra với tài năng thống trị người khác thật tuyệt biết bao, tự tin thì dư thừa với một người như nhỏ rồi, đây thì đối nghịch với tôi là cái chắc.
Đặc biệt nếu bạn đặt Gami và Sakana chung với nhau, sự khác biệt trong đẳng cấp giữa tôi với bọn họ thì rõ ràng đến mức đau lòng. Tôi chỉ xây dựng một bộ mặt ưa nhìn, và bản chất kinh tởm thật của tôi nằm đằng sau đó. Không biết tại sao mọi người lại không nhận ra ta. Dù trên mặt chúng tôi đều giống nhau, nhưng chúng tôi không thể không khác nhau được. Nó làm tôi muốn la lên rằng ‘Tụi mày không nhận ra là có một thằng otaku kinh tởm trong đám à!?’.
Và một lần nữa, chắc mình là một tên độc ác siêu cấp rồi, toàn gắn nhãn tất cả mọi người và mọi thứ xung quanh mình. Mà tôi không thể nào quay lại những ngày địa ngục trần gian của quá khứ được. Thế nên tôi đã làm mọi cách để thay đổi bản thân rồi. Rồi thì, ở đây còn gì để mình có thể làm đây?
Tìm một cách để tôi có thể giải quyết được mà không cần phải đánh mất vị trí của mình, đương nhiên rồi. Cái quan trọng không phải là giữ bí mật bằng mọi giá, nhưng là để vượt qua mọi chuyện mà không cần phải tiết lộ điều gì hết.
“Kính chào……. Ah, Yafune-kun. Lâu rồi không gặp~ Hiếm thấy đi một mình nha. Khoẻ không?”
Sau giờ học, tôi đến một nhà hàng gia đình, nơi một Senpai đang làm mà tôi đã quen từ hồi mới chuyển vào trường trung học mới, sau lần debut của tôi. Ổng cũng học chung trường cao trung với tôi.
“Lâu rồi không gặp~ Em đến để gặp anh đó Namiki-senpai.”
“Wah, làm anh ngại ghê. Chắc phải có động cơ bí mật gì đó phải không?” Ảnh cho tôi nụ cười điển trai với một giọng vui tươi.
Mỗi khi tôi gặp ông anh này nó nhức mắt lắm. Khác với tôi, ổng là một dân thường chính hiệu, sinh ra để đứng trên người khác.
“Giờ em gọi món nhá. Vì em khách hàng nên anh lo mà đối đãi cho xứng nha~ Haha.”
“Vậy thì ít nhất gọi món gì mắc mắc cho xứng đáng thời gian của anh nhé, thưa quý khách~”
“Ây ây, kiểu giọng gì thế, lol.”
Dù ổng hơn tôi một tuổi, hai tên vẫn có thể nói chuyện thẳng băng như vầy. Ổng lại không thích mấy người khô khan quá. Lúc tôi còn năm hai trung học, tôi biết Senpai thông qua một liên hệ của tôi, còn ổng là người nổi tiếng nhất.
Tôi order một suất dùng quầy nước, vài món đám bạn hay gọi và khoai tây chiên. Sau một lúc chờ đợi. Senpai đem đồ ăn đến bàn tôi. Senpai thì không hoàn toàn ngồi ở bàn tôi, nhưng ít nhất ổng cũng có nói chuyện với tôi một xíu vì lúc này nhà hàng cũng không đông khách lắm.
“Rồi ngọn gió nào đã đưa em tới đây, Yafune? Em chắc chắn không thể nào đến đây chỉ để gặp anh, đúng chưa? Nhóc đang có ý đồ gì đó?”
“Đúng là Senpai, tinh ý ghê~” Lấy ít coca ở quầy nước xong, tôi cười để giữ bầu không khí thoải mái. “Thật lòng thì em có chuyện muốn xin lời khuyên của anh.”
“Hmmm, vậy để anh nghe chú mày xem.”
“Trong lớp em đang có vài trục trặc, anh biết đó~”
“A, hình như anh có nghe qua rồi. Có một cô nàng tuyệt vời nào đó trong lớp em đúng không? Người đẹp được đồn đoán đó.”
“Anh đang nói ai? Aotsuki-san? Hay Gami? Hai người đều là người đẹp lung linh hết. Với lại em muốn mượn sức của anh xíu.”
“Ehhh, anh phải làm gì vậy? Anh đây không muốn bị mấy đứa dễ thương ghét nhá~”
“Mà, không phải em có công với Senpai sao? Em là ông Tơ của anh đó đúng chưa?”
Đúng thế, cô con gái Senpai để ý hồi trung học lại ở trong lớp tôi, và ngồi gần tôi. Vậy nên tôi đã hỏi từ đầu đến đuôi những gì cô ấy thích, những nơi cô ấy thích đi, cửa hàng nào cô ấy hay ghé và chuyển hết sang cho ông anh.
“Vẫn vậy chứ gì? Hai người em thấy như vợ với chồng ghê.”
“Im đi, anh mày thuộc kiểu sẽ dồn hết tình yêu vào mối tình đó nha!”
Tôi không tính cà khịa ổng hay gì hết. Sau cùng đúng là hai người đã hẹn hò từ trung học rồi nên tôi nghĩ hai người đó đúng là đáng ngưỡng mộ thiệt chứ. Nếu muốn thì chắc tôi sẽ có được một cô bạn gái chỉ có mỗi ngoại hình, nhưng tôi không nghĩ rằng hai đứa vẫn sẽ bên nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy. Chưa kể tôi sẽ còn thấy tội lỗi vì lừa dối cô ấy nữa. Vì vậy tôi sẽ không ham hố một mối quan hệ lãng mạn. Và tôi cũng không nghĩ rằng con người thật của mình sẽ kiếm được cô bạn gái nổi đâu.
“Rồi, sao cũng được. Anh sẽ nghe chú em sau khi tan ca nhé. Không hứa trước gì nha.”
“Ít ra thì cũng nói để anh giúp em ch” dù đang xạo đi chứ. Em sẽ đãi món gì đó cho.”
“Ngốc ạ, anh mày không khổ đến nỗi phải để đàn em đãi đâu. Ít ra cũng cho một tô ramen lớn chứ!”
“Cái nào? Lol.”
Cả hai tên đều cười và tôi nghĩ về kế hoạch tác chiến trong tương lai. Tôi không thích chui đầu vào vòng vây của những kẻ mạnh, nhưng càng nhiều người tôi có thể dựa vào lại càng tốt. Nếu tôi có thể nhờ ổng giúp, kế hoạch của tôi sẽ thành công...
“Hú!”
Namiki-senpai nhanh chân thật. Ngay ngày kế tiếp sau khi xin lời khuyên, ngay khi giờ nghỉ trưa vừa tới, ổng đã đến lớp tôi rồi.
“Anh đến chơi xíu nhá!”
“Eh, là Namiki-senpai kìa!”
“Wahhh, có việc gì mà anh tới đây thế?”
Dù chúng tôi có ở khác năm đi chăng nữa, khi nhắc đến một người nổi tiếng như Senpai thì ngay cả mấy đứa năm nhất cũng biết ảnh.
“À thì, anh là thành viên của uỷ ban tổ chức lễ hội nên anh cần phải kiểm tra xem các lớp làm ăn thế nào. Sao rồi? Có tiến triển nào chưa?”
Mặc cho Senpai có vui vẻ thì cũng chẳng có ai đáp lại, và bầu không khí nguội xuống. Nhưng Senpai cũng không bị lay động, ổng vẫn giữ nụ cười hòa nhã và trấn an của mình.
“Hừm, cái kiểu u ám này là sao ta? Để anh đoán coi, mấy đứa chắc chưa làm được gì hết phải không? Cứ đà này mấy đứa sẽ thành trò cười cho mấy lớp khác bây giờ~”
Tôi chắc trong suy nghĩ mọi người đều sẽ đồng ý. Cho dù khâu chuẩn bị diễn ra dễ dàng, không ai muốn bị trêu cười khi đến ngày chính diễn ra lễ hội văn hoá.
“Senpai à, nếu anh thấy hào hứng với lễ hội văn hoá thì cũng đừng đam mê vậy chứ, nhìn ghê quá!”
“Im đi Yafune! Đừng có nói vậy là ghê nhá, em đang làm anh mày tổn thương đó!”
Ngay khi bầu không khí trở nên ngượng nghịu, tôi liền nhảy vào và làm vui lên. Nhờ lời mắng lại của Senpai nên tiếng cười đã vang lên khắp phòng.
“Thôi được gòi, Yafune! Anh mày ra lệnh cho em làm người hùng của lễ hội văn hoá lớp này!”
“Hở!? Anh nói cái gì vậy?!”
“Nghĩa vụ của người hùng là làm cho lễ hội văn hoá được thành công tốt đẹp! Chú mày phải cứu cái lớp này!”
“Nói vậy còn khó hiểu hơn nữa trời! Lol”
Những người xung quanh bắt đầu tham gia, chen vào mấy câu như ‘Sao không! Làm đi Yafune!’ hoặc là ‘Á à, người hùng lễ hội văn hoá nhá!’ hay tựa tựa như vậy. Được rồi, nhờ vậy mà tôi đã ó quyền chính thức được giúp cho cái lễ hội văn hoá này. Nếu không thì chẳng ai sẽ chịu làm vì Aotsuki-san cả, và nó chỉ khiến vị trí của cô xấu đi.
Vậy nên tôi sẽ dùng lý do như thế này để trở thành trụ cột. Nhưng mà, tôi cũng không thể phá mất vị trí của mình được. Với lại, tôi cũng không thể để Aotsuki-san một mình được. Dù có vậy tôi cũng chưa sẵn sàng để bỏ đi tất cả vì cô ấy đâu. Tôi muốn giữ vị trí của mình. Tôi không vụng về hay bộc trực như cô ấy. Tôi cũng chẳng có thông minh đâu. Việc tốt nhất tôi có thể làm là chịu đựng cho đến cuối cùng.
“Và vì như vậy, tui đã thành người hùng lễ hội đó!”
“...Ông có bị ngốc không?”
Tôi thật tình nghĩ rằng mình đã cố hết sức rồi đó, nhưng cái người để tôi làm vậy hình như lại không đồng tình. Chà, đúng như những gì tôi mong đợi. Dù không xuất hiện ở công viên được vài ngày, dường như hôm nay cô ấy đã sẵn sàng để trách móc tôi, cô đã đợi tôi sẵn khi đứng trước chiếc xích đu.
“Chuyện trưa nay là sao… Đó là do ông làm hết, đúng không?”
“Ai biết được? Bà có bằng chứng không?”
“...Sao ông lại cố chui đầu vào rắc rối này làm gì?”
“Ra là bà cũng nhận ra có nhiều vấn đề sao?” Khi tôi nói vậy, tôi nhận lại một ánh mắt nhọn hoắt.
“...Tôi chưa hề nhờ ông giúp.”
“Đúng rồi, bà thật không công bằng mà Aotsuki-san.”
“Hở?”
Con người trên thế giới này luôn được chia thành hai phe ‘thật’ và ‘giả’. Tuy nhiên, cảm xúc của một người không thể bị chia làm hai như thế, và đôi khi cũng không phải đổi trắng thay đen nữa, nhưng lại lai ra màu xám mất rồi.
“Cho dù bà không cần phụ, khi tui thấy bà như vậy thì tui buộc phải giúp, thế thôi.”
Câu đó vừa thật, lại vừa giả.
“...Ông...đúng là đồ ngốc thật mà.”
“Haha, tui chỉ—”
—Tui chỉ muốn làm bạn với bà thôi, Aotsuki-san.
Tôi không muốn chỉ nói chuyện với cô nàng ở nơi công viên tối tăm này. Tôi muốn được có một cuộc trò chuyện bình thường ở lớp nữa cơ. Tui muốn được giúp bà mà không phải dựa vào ba cái kịch bản ngu ngốc này. Những cảm xúc này bị vướng mắc trong tôi, nhưng…
Đó là một điều ước sẽ không bao giờ thành hiện thực, và là một ảo tưởng cả tôi cũng không muốn thành hiện thực. Nó như kiểu ‘Muốn điểm cao mà không muốn học’ vậy đó. Tôi không muốn phải công khai bản thân, hay đánh mất vị trí của mình ở lớp. Tôi không có ý định cho chuyện đó. Sau cùng thì, mọi người xung quanh tôi là những gì quan trọng nhất. Đó là tại sao tôi chỉ có thể giúp cô ấy theo cách vòng vo. Tôi vẫn ích kỷ như mọi khi, thật tôi tự ghét mình quá mà.
“Không, không có gì hết.”
“Vậy à.”
“Bà không hỏi thêm sao?”
“Ai cũng có gì đó thà không nói thì hơn… Tôi cũng vậy.”
“Như lý do mà bà ráng tìm chủ nhân của cuốn nhật ký trong vô vọng à?”
“Một trong số đó, ừm…” Sau một hồi im lặng, cô tiếp tục. “...Có vài điều tôi muốn nói với ông ngay bây giờ, nhưng tôi không thể.”
“... Là gì vậy?”
“Tôi không thể nói được. Không phải bây giờ.”
“Không phải lúc này nghĩa là… Một ngày nào đó?”
“......”
“Nè, nói gì đi chứ~”
“...Im đi.”
“Aotsuki-san.”
“Cái gì?”
Một luồng gió thu thổi nhẹ qua chúng tôi, làm tóc cô ấy bay theo. Cơn gió thoảng ấy mang theo một mùi hương ngọt ngào khiến cho tim tôi lỡ đi một nhịp.
“Nhớ cố hết sức nha. Tụi mình chỉ có một cơ hội ở lễ hội văn hoá đầu tiên của cao trung này thôi đó.”
Aotsuki-san chớp mắt vài lần, rồi chỉ giấu mặt mình đằng sau cuốn sổ. Không cần gương mặt đó, tôi cũng có thể biết rằng. Tai cô ấy đang ửng đỏ.
“........Ừm. Tôi sẽ cố hết sức. Hiển nhiên rồi.”
Và, đang là giờ nghỉ trưa của ngày tiếp theo.
“Hố le hế lô, người hùng của lễ hội văn hoá đây!”
“Nhìn như mới chơi đá thế Yafune~ Lol.”
Tôi đến căn tin để mua thức ăn, và khi tôi trở lại lớp học, đám bạn cùng lớp cười ồ lên.
“Ý là, tui được Namiki-senpai nhờ mà, biết không? Sao mà dám ăn không ngồi rồi được~”
“Ông lúc nào cũng thân với Namiki-senpai ghê ha. Mình cũng muốn thử một phen coi sao, lần tới giới thiệu mình với~”
“À, không có chuyện đó đâu. Ổng lúc nào cũng chim chuột với bạn gái hết.”
“Ehhh, buồn ghê. Nhiều khi hai người lại chia tay nếu mình nghiêm túc theo ảnh đó~ Ảnh hợp gu của mình quá mà.”
Tính chia cắt đôi uyên ương luôn hả trời? Con gái phải nói là đáng sợ thật.
“Nói chung là, tui dở cái khoản từ chối yêu cầu của người khác lắm~ Tụi tui quen từ hồi trung học rồi, nên nhiều khi ổng lại tiết lộ mấy cái bí mật xấu hổ của tui nếu tui không giữ lời nữa thì khổ~ Hahaha.”
“Ehh, nghe thú dzị thế~ Mình cũng muốn nghe vài chuyện xấu hổ của ông đó Yafune~”
Tôi chỉ đang tính pha trò hùa theo dư luận thôi, mà sao ngực tôi lại đau thế. Bình tĩnh lại nào. Mình chỉ bị bắt nạt hồi năm nhất trung học thôi. Vào năm hai mình đã thay đổi bản thân rồi. Không ai ở đây nên biết về quá khứ của tôi được.
“Thôi nào, đã vậy thì...Aotsuki-saaan, bắt tay vào làm kịch bản nè!”
Dùng nghĩa vụ lớn lao được trao cho tôi làm cái cớ, tôi gọi tên cô trước mặt mọi người. Tuy nhiên, vì đây là lần đầu nên tôi cũng hồi hộp lắm chứ. Nếu chỉ có hai đứa thì vượt qua cũng dễ dàng hơn. Thế nào mọi người cũng sẽ nghi ngờ tụi tôi khi đến ngày biểu diễn cho xem. Vậy nên, làm cởi mở ngay từ đầu là tốt nhất.
“Ê Aotsuki-san, bà làm tới đâu rồi?”
Chắc kèo sẽ có người đang nghe chúng tôi trò chuyện cho coi, cũng phải đành chịu thôi.
“Không...Không có gì liên quan đến ông hết.”
Aotsuki-san rõ ràng đang thấy kỳ quặc khi tự nhiên làm như chúng tôi chưa từng trò chuyện bao giờ dù hai đứa nói chuyện hầu như mỗi ngày ở công viên đó, giọng cô đang cho thấy điều đó. Dù tôi là người muốn giúp cô, nhưng cô ấy là người cứu tôi thay vào đó. Tôi nén cơn đau như cắt trong lồng ngực, và cười.
“Đừng vậy chứ~ Tui là anh hùng lễ hội đó biết không? Ít ra cũng cho tui biết tiến độ chứ?”
Sau khi cô đã ngẫm nghĩ lựa từ kỹ lưỡng rồi, cô lúng túng đáp lại.
“...Tôi vẫn...chưa hoàn chỉnh được kịch bản...C-Có vấn đề gì không?”
Có thể thấy vài cuốn kịch bản trong tay cô ấy. Không hẳn là cô không làm gì, nhưng giống như cổ đã thử vài lần nhưng vẫn chưa đạt được chất lượng cô mong muốn. Cô ấy nhìn như có hơi hướng giống một người theo chủ nghĩa hoàn hảo vậy.
“Tôi rất muốn đem nhân vật nữ phù thuỷ này vào, mà để một người đóng hai vai thì khó quá...Chưa kể tôi còn không thể làm hết mấy món dụng cụ cần thiết nữa…”
Hiểu rồi. Ra là vì cổ không có đồng minh để phụ, cô ấy chỉ là diễn viên duy nhất, và buộc phải giới hạn vở kịch lại. Với người mới thì đây hẳn là bất khả thi để xử lý.
“Vậy, để tui đóng một vai thì thế nào~”
“...Ông có nghiêm túc không vậy?”
“Cực kỳ nghiêm túc. Tui luôn muốn tham gia một vở kịch mà~”
“Nhớ lời thoại phải nói là khó lắm đó...Tôi không quan tâm nếu ông hối tiếc đâu.”
“Ehh, đừng vậy mà. Bạn trung học của tui có đến nữa nên tui cũng muốn ra dáng xíu chứ. Không thôi nhàm lắm.”
Tôi giữ nó nhẹ nhàng tình cảm hết mức có thể, nói sao để không có tâm trạng xấu nào được sinh ra trong lớp.
“Tao thấy mày không cần phải thất vọng đến vậy đâu.” Trong tích tắc, giọng lạnh băng của Hoàng hậu vang khắp phòng. “Với lại, Yafune. Mày thật sự tính giúp nhỏ đó à?” Gami ngồi ở chỗ nhỏ cách chúng tôi một khoảng, nhấm nháp sandwich của nhỏ, rồi đứng dậy và đến chỗ chúng tôi.
Nhưng, tôi vẫn giữ nụ cười giả tạo của mình.
“Mà mày cũng nghe rồi đúng chứ? Namiki-senpai đã giao tao làm anh hùng lễ hội rồi mà~”
“Mày không mặc kệ được à?”
“Đừng vậy chứ Gami~ Hay là mày tham gia với tụi tao luôn? Mày thế nào cũng làm tâm điểm cho coi.”
“Đương nhiên là vậy rồi. Tao không thể nào bị cái thứ đó làm khó được. Với lại, chính miệng nhỏ đó nói là sẽ tự lo hết rồi mà.”
“Đừng nói vậy mà. Mày là mỹ nữ luôn mà, Gami, mày cần phải thể hiện ra chứ.”
“......”
Chà, tôi không nghĩ mấy lời đó mang nhiều nghĩa tới vậy đâu. Ngoài câu từ rả, giữ một nụ cười cũng quan trọng không kém.
“Tào lao. Mày thích làm gì thì mày làm.” Gami để lại những lời đó và rời khỏi căn phòng.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, bầu không khí trong lớp trở nên nhẹ nhàng hơn.
“...Tóm lại thì, để tui đóng một vai cho, Aotsuki-san~”
“...Ông có chắc không?”
“Đương nhiên đương nhiên chứ. Vậy nha. Còn mô-típ cho vở kịch là gì đây?”
Tiền đề ở đây là những ghi chép sẽ dùng làm sườn của câu chuyện. Nhưng trong trường hợp này bạn không thể chỉ diễn hết theo là xong, và để đưa vào vở kịch một cách hợp lý, chắc chắn cách dễ nhất là gom nó vào chung với một truyện cổ tích.
“Khi nói về truyện có phù thuỷ, sao mình không làm truyện Lọ Lem hay Bạch Tuyết đi...Mà, với hai người thì cũng hơi bất khả thi thật.”
Mình đều phải cần hoàng tử cho cả hai truyện, với một mẹ đỡ đầu, mấy chị gái, rồi nhiều khi thêm bảy chú lùn nữa.
“Nè! Có ai tự nguyện đóng phụ một vai không? Ở đây đang tuyển thêm nhân sự nha!” Tôi thử kêu gọi mọi người bằng giọng điệu vui vẻ, thế mà…
Hoàn toàn im ru. Không ai thèm nhìn tụi tôi cơ chứ. Đúng vậy, như tôi dự đoán~
“Sakanaaa! Phụ tao coi bạn hiền ới!”
“Đem nhỏ nào lại đây nếu muốn hỏi tao kiểu đó đi. Tao lại không coi mày như bạn hiền vậy nhá~”
“Gớm quá.”
“Mà tao không phiền đâu.”
“Eh?”
Tưởng sẽ nói ‘không’ chứ, nên nghe ‘có’ từ miệng tên đó phải nói là sốc thật. Mấy người xung quanh của phản ứng giống vậy.
“Nói chứ, đây là lễ hội văn hoá đầu tiên của tao ở cao trung mà, hiểu không? Tao thà làm gì đó vui vui còn hơn không làm gì hết. Tao chỉ không muốn bị nhỏ Gami lườm nên mới im lặng đến giờ thôi~”
Cậu ta nói như không, nhưng thật lòng mà nói, tôi lại thấy có đó. Vì Gami không ưa gì Aotsuki-san nên không ai dám làm phật ý nhỏ. Không có Gami, tôi chắc rằng sẽ có nhiều người thật sự ngỏ ý giúp đỡ. Với lại vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy hai người họ sẽ thân thiết với nhau trong thời gian gần. Không hẳn là Aotsuki-san đặc biệt độc miệng với Gami, nhưng phải là ngược lại mới đúng.
Tôi cũng hiểu được cảm giác của họ, không muốn bị liên luỵ. Họ đều không muốn chống lại thượng đế đầy quyền lực. Tôi chẳng thể nào bảo vệ được ai nếu bị Gami ghét.
“Ahh, nhưng mà nếu tao tham gia thì tao muốn được vai nào ngầu ngầu với nổi xíu. Chứ làm culi đi mua đồ hay phụ viết kịch bản thì đau lòng lắm! Tao sẽ để hai tụi mày lo chuyện đó~”
“Mày xem ra lại là cái thằng tệ nhất nhỉ!?”
“Sao mày không coi như mày thấy cảm kích vì được tao đề nghị giúp đi? Cho tao vai hoàng tử đi, nha! Cố hết sức làm kịch bản nhé~” Sakana vẫy tay với tôi và quay lại chỗ tụi con gái đang vây quanh cậu ta.
Đương nhiên đám con gái sẽ tham gia cuộc vui với ‘Ehh, Sakana-kun sẽ đóng vai hoàng tử sao~?’ hay ‘Mình mong được thấy quá đi~’ và còn hơn thế nữa. Trời đất quỷ thần ơi, sao mình lại có thằng bạn trời đánh thế này chứ. Tôi không thể có được mấy người bạn như trong light novel được hay sao?
“Thôi kệ, mình có một phù thuỷ, một cô gái, với một hoàng tử. Vậy thì...Lọ Lem ha?”
“...Truyện về tình yêu thì có hơi…”
“Sao thế?”
“...Tại vì...Tôi không nói được...mấy lời đó…”
“Bà không nói được mấy lời đó?”
“Không có gì...Tôi đang nói là tôi không muốn tự làm mình bẽ mặt đâu.”
“Hiểu rồi~ Vậy thì, Nàng Tiên Cá đi?”
“Nàng Tiên Cá?”
“Trong đó, nàng tiên cá hầu như không nói mà, đúng rồi. Trong đó cũng có yêu đương nữa, mà nó giống với tình yêu bi thảm hơn, nên không có mấy cảnh tình tứ xấu hổ đâu…”
“...Tôi biết rồi…!” Mắt Aotsuki-san bừng lên với hi vọng.
...Nhìn cổ như vầy, cảm xúc của cô chắc chắn không ngừng thay đổi, hở. Dù cách lựa từ của cô có khó nghe với sắc bén đó, nhưng cảm xúc của cô đã cho cô ấy cảm giác trẻ trung hơn, và tôi thấy cũng dễ thương đó chứ. Sao tôi lại chưa từng nhận ra điều này chứ...Phải rồi, vì nơi đây sáng sủa hơn. Trước đây tụi tôi chỉ trò chuyện trong bóng tối và công viên mờ tịt. Dưới ánh đèn của lớp học, giờ đây tôi có thấy rõ hơn gương mặt cô ấy.
Ánh mắt nghiêm túc của cô hướng xuống mớ ghi chú trước mặt, và thậm chí chỉ một hành động đơn giản như vậy đã khiến người ta mê mẩn rồi. Khi tôi lén nhìn mọi người xung quanh, cũng có người đang cảm giác tựa vậy với mấy dòng suy nghĩ như ‘Hơ? Aotsuki-san thật ra cũng đáng yêu đó chứ?’, cũng đúng thật, vì cổ là mỹ nhân mà. Đương nhiên người đang được nhắc tới không hề biết chút gì, và chỉ nắm lòng bàn tay lại.
“Tôi thấy như...tôi có thể làm được rồi...tôi sẽ ráng hết sức.”
Như cô ấy nói, cổ đã làm việc rất chăm chỉ để hoàn thành kịch bản vào ngày hôm sau. Trước đó cổ mới chỉ thêm đầy ý tưởng trong cuốn tập thôi, nhưng giờ cô đã nhập mọi thứ lên PC rồi, và đưa tôi tờ giấy để ‘đọc đi’.
Trong giờ nghỉ, tôi lướt mắt qua và lúc tan học, khi mọi người khác đã rời khỏi lớp, hai chúng tôi ở lại. Tôi dùng khoảng thời gian này để đưa ra ấn tượng của mình.
“Tui thấy kịch bản được lắm. Mà không ngờ bà có thể hoàn thành trong một ngày luôn đó.”
“Bị ép diễn hết các vai một mình là điểm vượt trội nhất đó. Giờ tôi có thêm diễn viên, rồi có mô-típ nữa, công đoạn viết dễ hơn nhiều rồi.”
“Hay quá. Dàn xếp các phần của nhật ký vào trong Nàng Tiên Cá...nhìn như không phải lần đầu bà viết đâu nhỉ.”
“Không hẳn...Đây là lần đầu tôi viết đó, nhưng mà ngay từ đầu tôi >ghét< đọc sách lắm.”
“Eh, bà ghét đọc sao?”
Sao nghe như câu từ của cô nàng không ăn nhập miếng nào ta?
“Eh...À, thì, có nhiều thứ để ghét trong thế giới này mà, ha.”
“Đúng thật là cách nhìn bất cần đời.”
“I-Im đi.”
“Mà tui thấy kịch bản này hay đó.”
Với Nàng Tiên Cá làm nền tảng, phần mở đầu nhật ký được lồng vào kịch bản một cách hợp lý. Đây vẫn là một truyện yuri, nhưng vì tụi mình chỉ có một diễn viên nữ, nên nhân vật phù thuỷ đã được biến tấu lại thành nam ảo thuật gia.
—Trong một mùa hè nọ, Nàng Tiên Cá bắt gặp ảo thuật gia Shell. Rồi hai người họ bắt đầu gặp mặt mỗi ngày ở bãi biển, và họ dần mở lòng với nhau. Họ trò chuyện và nhà ảo thuật kia cho Nàng Tiên Cá xem rất nhiều phép thuật, từng ngày dần trôi qua. Dần dần, Nàng Tiên Cá cảm nắng chàng ảo thuật gia. Tuy nhiên nhà ảo thuật lại nghĩ rằng Nàng Tiên Cá có cảm tình với hoàng tử.
Một ngày, Nàng Tiên Cá quyết định tiến một bước xa hơn, và tiếp cận chàng ảo thuật gia, nói rằng ‘Chàng sẽ ban cho thiếp điều ước chứ?’. Đáp lại, nhà ảo thuật trao cho Nàng Tiên Cá thứ thuốc thần bí, vẫn hiểu lầm rằng điều ước của nàng là được ở chung với hoàng tử.
Kết cục là, với sức mạnh của thứ thuốc đó, Nàng Tiên Cá trở thành một nàng công chúa thật thụ, và là hôn thê của hoàng tử. Chưa kể loại thuốc đó còn thêm một hiệu ứng phụ là nàng sẽ không thể bày tỏ tình cảm với bất cứ ai ngoài hoàng tử.
Cuối cùng vào ngày hôn lễ diễn ra nhưng Nàng Tiên Cá vẫn chưa vừa lòng với nhà ảo thuật. Chàng ảo thuật gia ấy cũng có cùng suy nghĩ với nàng, và hối tiếc rằng anh ta không thể truyền đạt nỗi lòng của mình, nên chàng đã đến để gặp nàng. Họ được đoàn tụ. Ngay khi tay họ chuẩn bị chạm nhau, quân lính đã ập đến bắt họ (sẽ không diễn ra trên sân khấu nhưng sẽ tìm phương án để giải quyết chuyện đó), và bị chia tách theo lệnh của hoàng tử. Họ đều thề sẽ lại tìm lại nhau và sẽ bày tỏ tình cảm của họ cho trọn vẹn—đó sẽ là phần kết.
Câu chuyện có chút buồn, nhưng cả nhật ký lẫn nguyên tác của Nàng Tiên Cá đều thuộc thể loại tragedy. Nó là một vở vừa fantasy vừa tình cảm sẽ làm người xem muốn khóc thôi. Nhìn có vẻ phần nhật ký có bị lãng quên đôi chút, nhưng Aotsuki-san đã thêm vài lời thoại trong vở diễn để đảm bảo nó không bị quên đi.
“...! T-Thật sao?”
Ồ, nhìn cổ vui khi được khen kìa. Dễ thương thật… Cái cách mà mắt cô ấy sáng lên, giá như cô cười như vậy trước mọi người trong lớp, họ chắc chắn sẽ chào đón cô nồng hậu cho xem.
“Vậy thì tui sẽ dùng cái này làm bản thảo, rồi học mấy lời thoại của tui.”
“Ùm, được đó...Vậy còn Sakana-kun thì sao? Ông đưa kịch bản cho người ta hồi sáng rồi phải không?”
“Tên đó lại đi chơi với gái như mọi khi rồi.”
“.........Không biết ổng có ổn không nữa?”
“Ừ-Ừm, tui sẽ bắt tên đó tham gia lần sau, chắc luôn. Ổng ít ra có tự nguyện giúp nên mình tốt nhất nên lấy những gì có thể đi.”
Mà, khả năng cao là thằng này chỉ cần kêu ‘Không chịu được, luyện tập chán quá’, rồi lại bỏ chúng tôi lần nữa.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Đây là lần thử đầu. Hai đứa đều có bản thảo trong tay và đọc to lời thoại ra. Vì tụi tôi không có hoàng tử ở đây để thử vai nên tôi làm thay. Phần lớn đều ổn, nhưng...khi đến Aotsuki-san dưới vai tiên cá, hừm… Cũng diễn tới cuối được.
“Haa…”
Sau khi kết thúc dòng cuối, Aotsuki-san thở một hơi hài lòng. Cô trông phấn khởi như tim muốn rơi ra ngoài rồi.
“Yafune-kun, ông không tệ đâu. Nhiều khi ông lại có vé trong câu lạc bộ diễn xuất đó.”
Tôi diễn như cơm bữa đây mà. 24/7, tuỳ biến theo thời gian thực luôn. Mà, ở nhà tôi cũng phải nghỉ mà.
“Tôi thế nào, Yafune-kun? Diễn xuất tôi sao?” Cô ấy nhìn tôi trong sự hào hứng, mong đợi lời khen, tôi đoán vậy.
“.....”
“Đ-Đợi chút, sao ông lại nhìn đi chỗ khác?”
“Tui thật lòng với bà được không?”
“Đương nhiên rồi. Tôi muốn nghe những gì ông thật suy nghĩ chứ.”
“Phải nói là cực kỳ tệ.”
“Hả?! Tệ đến thế sao!?”
Nhìn Aotsuki-san như bị sét đánh vậy.
“Ý tui là, giọng bà thì khó mà nghe được, với nó còn run như cầy sấy nữa.”
“S-Sao tôi biết được, tôi đã bao giờ diễn như vầy đâu, rồi tôi cũng hiếm khi nói chuyện mà…!”
“Tông giọng của bà thì ngang phè mà bà cũng tràn đầy tự tin nữa, nhìn hơi bị tếu đó.”
“Ô-Ông vẫn chưa xong nữa!? Ông đi quá xa rồi đó!?”
“Hừm, chỉ là lễ hội văn hoá thôi, nên cũng không ảnh hưởng lắm đâu.”
“Ông đang nói gì vậy? Nếu mình đã làm thì phải làm cho thật hoàn hảo! Tôi chỉ cần nói lớn hơn, ha! Tôi sẽ xem qua vài khóa học luyện giọng online!”
“Được rồi. Chỉ mong là bà làm được trước khi đến lễ hội thôi.”
“D-Dám cà khịa tôi…! Cứ nhìn đi, tôi sẽ làm ông há hốc miệng, Yafune-kun!”
“Đó là phần thưởng của tui giúp bà sao?”
...Hở? Tụi mình nói chuyện bình thường thì được. Trời, công nhận vui thật. Dù không có gì vui ở đây nhưng tôi lại cười. Đã bao lâu kể từ khi tôi thật sự thích trò chuyện ở trường thế này?
“Luyện diễn cũng quan trọng, mà tụi mình cũng phải tập trung vào mấy khâu chuẩn bị khác nữa. Như trang phục hay đại loại vậy nữa. Mấy cái đó thì sao?”
Ngày hôm sau khi đã tan trường, khi chúng tôi đang trong buổi tập thứ hai, tôi thấy cần thiết phải hỏi vậy. Vì lễ hội sẽ diễn ra vào ngày 10 và 11 tháng 11 nên chúng tôi có đâu đó một tháng để chuẩn bị.
“Tôi sẽ làm chuyện đó. Về khoản may vá tôi cũng không tệ đâu.” Cô lướt ngón tay qua làn tóc, phô ra một nụ cười ngạo mạn. “Tôi không có vô tích sự hay giống vậy đâu. Chắc chắn là không.”
“Có phải bà vẫn đang cay vụ tui kêu bà diễn dở phải không? Tức cười thật.”
“Im đi! Với cái giọng đó là sao hả?” Cô ngước mặt lên khinh thường tôi. “Tôi cá là ông đang nghĩ tôi vừa vụng về vừa vô dụng đúng không?”
“Đâu ra. Nhìn bà chắc khâu dệt cũng dữ lắm. Chưa kể một mình bà còn viết toàn bộ cái kịch bản mà không cần giúp gì hết, nên tui chỉ có thể ngưỡng mộ thế thôi.”
“Nếu muốn kêu tôi là đứa cô độc thì cứ nói đại luôn đi!?”
“Thôi thôi thôi, với bà còn phải lo mấy cái đạo cụ, rồi thêm phông nền lớn cho sân khấu nữa.”
“Đúng rồi… Chưa tính tới vật liệu tôi cần cho trang phục nữa, nên chắc tôi phải bỏ hết ngày mai đi shopping thôi.”
“Đi shopping...một mình luôn?”
“Còn ai có thể đi theo nữa đâu?”
“Vậy còn người trước mặt bà thì sao? Bộ tui là con ma à?”
“......Eh?”
Phản ứng vậy là sao ta? Chẳng lẽ ý tưởng đó sốc dữ vậy à?
“Ông tính...đi với tôi sao, Yafune-kun?”
“..........Hở?”
Từ từ, giờ thì cổ lặp lại câu của tôi, làm mình cũng phản ứng lại y chang luôn.
“Thì ý tui là, cuối cùng tui là…”
Hm? Tôi là gì trước cô ấy? Chúng tôi không trong một mối quan hệ mà có thể gọi là bạn bè. Vậy thì, liệu tôi có phải là thằng hỗ trợ có thời hạn không? Hay là đồng minh? Liệu đó có phải là cách để miêu tả mối quan hệ giữa chúng tôi cho thoả đáng không? Tôi không ghét Aotsuki-san hay gì hết, nhưng tôi muốn kẻ một lằn ranh phân định cho rõ ràng. Nếu một vài Senpai ở trường bắt nạt cô ấy, tôi sẽ không cứu cô. Tôi chắc chắn không thể nào mà cứu cô ấy được. Tôi chỉ muốn phụ giúp cô hết mức có thể thôi, được giới hạn tới lễ hội văn hoá sắp đến.
Vì nó, tôi đã nhờ Senpai giúp. Tôi không thể nào mạo hiểm vị thế của mình được. Đó là thứ gì đó mà tôi không thể bước xuống được, và là thứ mà sẽ không bao giờ thay đổi. Không thể xảy ra được sau khi tôi đã làm mọi thứ để ‘thay đổi’ bản thân. Luôn trân trọng bản thân mình thật nhiều là điều lô-gíc duy nhất. Muốn được người khác giúp hay muốn được giúp người khác, tất cả chỉ là lòng tham mà thôi.
Rồi, nếu tôi làm Gami phật ý thì sao? Những đứa khác trong lớp sẽ xem tôi ra gì đây? Tôi lắc đầu và tiếp tục nói.
“...Nói chung là, để tui đi theo cho. Không thể để con gái như bà xách mấy thứ lỉnh kỉnh vậy được. Nhưng chắc cũng nên rủ thêm Sakana. Càng đông càng tốt.”
Sau cùng Sakana lại bỏ buổi tập hôm nay tiếp, nhưng khi tôi gửi hắn ta tin nhắn về vụ shopping thì ngay lập tức có hồi đáp.
‘Xin lỗi nhaaa, tao có kế hoạch khác cho cuối tuần rồi. Được mấy đứa con gái tao quen hồi trung học rủ đi. Được gái dễ thương vây quanh khắp chốn đã thật. Ghen tỵ không!’
Haha. Nếu mà có một cuộc đấu sinh tồn trong lớp này, tôi sẽ diệt cậu ta đầu tiên.
“Sakana không đi rồi.”
“Vậy à...Rồi chỉ có hai đứa thôi nhỉ?”
“.......”
Aotsuki-san khẽ nghiêng đầu khi nhìn tôi. Tôi không nghĩ cổ cố tình làm vậy đâu, nhưng cái cử chỉ kiểu như thế dễ gây hiểu lầm cực kỳ đó. Tôi cố giữ bình tĩnh, và tiếp tục.
“Vậy thì, ngày mai gặp ở trước ga tàu ha?”
“Ừm...A, nói thật là, ngày mai không được!”
“Eh?”
“G-Gặp nhau vào Chủ nhật… nhé?”
“Được thôi…?”
“Quyết định vậy nha.”
Tôi thì không có vấn đề gì, mà không biết tại sao nhỉ. Chắc cô nàng mới nhớ ra việc gì quan trọng thì phải? Tôi thấy là lạ, nhưng thôi bỏ qua.
---
Paintagoned
Đại khái là cái sườn của vở kịch. gg để biết thêm chi tiết. Đại khái là cái sườn của vở kịch. gg để biết thêm chi tiết. bi kịch