Không ‘ghét’ đâu
Ngày thứ hai của lễ hội văn hoá đa đến, và dù bạn có muốn hay không, thì đây cũng là ngày cuối rồi. Không biết chủ nhân của cuốn nhật ký đó có thật sự ở đây không nữa, hay người đó đang theo dõi tụi tôi luôn nhỉ? Đúng là không biết đường để nói được.
Việc tốt nhất tôi có thể làm là cứ diễn cho tới khi người chủ đến gặp tụi tôi. Với những suy nghĩ đó trong đầu, cả Aotsuki-san với tôi đã cố hết sức...Và, cuối cùng.
“Suất diễn cuối cũng xong rồi, nhỉ.”
“...Ừa.”
Tụi tôi đóng rèm lại, và tiếng hò reo và vỗ tay của khán giả lại vang lên. Tôi chưa bao giờ thấy thoả mãn đến vậy trong đời. Thật sự thấy như tụi tôi đã làm được. Mà, nếu tụi tôi không thể tìm ra được chủ nhân của cuốn nhật ký, thì tất cả cũng như không mất…
“Chắc kế hoạch tìm người của tụi mình là vô ích mất rồi…”
Dù Aotsuki-san trông cũng thoả mãn nhiều như tôi, cô nở một nụ cười gượng.
“Ngay cả như vậy, tụi mình đã làm những gì có thể rồi. Với, chưa kể…”
“...?”
“Nếu tụi mình không thể hoá giải được lời nguyền, thì dù thế nào đi nữa, tui vẫn thích bà, Aotsuki-san.”
“Hả…!?”
Trong phút chốc, gương mặt Aotsuki-san đỏ bừng lên. Nếu bà phản ứng kiểu đó không chừng tui cũng bối rối theo giờ.
“S-Sao ông lại nói vậy chứ…!”
“Thì...Tui có nói là tui sẽ thành thật với những gì mình thích cơ mà…”
“N-Nhưng mà, tự nhiên không không nói vậy…”
Nhìn cô ấy đỏ mặt như vậy, tôi lại nhận ra cô nàng đáng yêu biết bao, và nó khiến tôi phải cười.
“Nè Aotsuki-san.”
“C-Cái gì?”
“Bà có vui không?”
Tụi tôi đã bận rộn miết với khâu chuẩn bị cùng nhiều rắc rối xảy ra dọc đường. Tụi tôi thậm chí còn không có thời gian để nhìn qua các lớp khác nữa. Nhưng dù vậy, giờ mọi thứ đã kết thúc rồi, nó giống như mọi thứ chúng tôi làm đã đủ thỏa mãn rồi. Aotsuki-san ngập ngừng chớp mắt với tôi vài lần, rồi chỉ gật đầu với một nụ cười. Một bầu không khí êm đềm và yên ả bao trùm chúng tôi—
“Um…”
““Dạa!?””
Ngay đó, tấm rèm được mở ra, và một người thò mặt vào ngay giữa họ.
“Xin lỗi, có chuyện mình muốn hỏi…”
“A, Shizuku-san?”
Ra là chị ấy có ở đây. Tôi không quá chú ý tới khán giả vì tôi lo tập trung vào diễn xuất.
“Ừm, cũng lâu rồi nhỉ.”
“Chị đang tìm Ga...Masuzu-san ạ?”
“Không, um…” Shizuku-san mở miệng, có chút hồi hộp. “Chị có thể gặp người đã viết kịch bản cho vở kịch được không…?”
“Là em viết…” Aotsuki-san giơ một tay lên.
Trong phút chốc, Shizuku-san như đầy bất ngờ, nhưng cũng có cảm xúc mạnh mẽ.
“Vậy là em...biết Shell à?”
“!” Tim tôi như hụt mất một nhịp vậy.
Aotsuki-san đặt một tay trên lồng ngực như để nén lại sự phấn khởi và niềm vui, và lấy cuốn sổ ra.
“Vậy là, cuốn sổ này…”
“Phải...nó là của chị…”
Thật luôn? Sự trùng hợp như vầy có thể xảy ra trong thực tế được à? Tôi đoán rằng phép màu sẽ không xảy ra nếu chỉ cầu nguyện không đâu. Thế mà, chẳng cần tới phép thuật, tụi tôi đã được gặp một lần.
“Làm ơn, sau cái này chị có thể đi với tụi em được không?”
“Shell. Phù thuỷ Shell, cô ở đây, đúng không. Hãy ra đây nào.”
Trên đỉnh của ngọn đồi nơi mà Shell được cho là đang sống, tôi gọi tên cô ấy. Cả Aotsuki-san lẫn Shizuku-san đều không ở với tôi. Vì tính chất của kế hoạch tôi nghĩ ra hồi trước đây, tôi để họ đợi chỉ một xíu thôi.
“Tôi yêu Shizuku-san.” Và đây, tôi nói dối. “Tôi đã tỏ tình với chị ấy, nhưng vì chị ấy vẫn quá sốc khi nghe rằng cô ghét chỉ, nên chị ấy không còn tin ai nữa. Vậy nên chị ấy sẽ không chấp nhận cảm xúc của tôi. Này Shell, là lỗi của cô đó. Tất cả là vì cô đơn phương tránh xa chị ấy. Nếu hai người giao ước với nhau như vậy thì không ai được hạnh phúc đâu.”
Shell không xuất hiện trước tôi. Không biết liệu cô ấy có thật sự ở đây không nữa? Không phải tôi không lo, nhưng tôi không thể nào để lộ bất kỳ điểm yếu nào được. Dù không có bất kỳ phản hồi nào, tôi vẫn tiếp tục nói. Shell không thể nhìn thấy được, nhưng với ma thuật, cô ấy sẽ có thể hiện thân được. Nếu Shell vẫn còn tình cảm với Shizuku-san, và muốn chị ấy được hạnh phúc, thì cô sẽ xuất hiện, tôi sẽ phải tin vào chuyện đó.
“Chỉ một lần thôi, nên cô làm ơn gặp chị ấy được không?”
Vẫn, không có phản hồi. Tôi tiếp sức vào nắm đấm của mình, và tiếp tục.
“Chị ấy thì vẫn sống cuộc sống của mình, vẫn bị tổn thương? Cô có nghĩ Shizuku-san có thể hạnh phúc được không!”
—Đột nhiên, như có một cơn gió nhẹ thoáng qua tôi. Trong một chốc tôi chớp mắt, có ai đó đã xuất hiện trước mắt. Đó là một cô gái với chiếc mũ tam giác, mặc một chiếc áo choàng dài cùng mái tóc vàng tuyệt đẹp. Cổ chính xác không được cao lắm, nhưng đôi mắt lạnh băng của cô khiến cô trông như một người lớn.
“...Vậy cô là...Shell.”
“Ừm, chính xác.”
Là phù thuỷ đã ẩn mình khỏi Aotsuki-san và Shizuku-san lâu đến vậy. Đối diện với cô như vầy, cô trông như một con người, nhưng cũng có cái bầu không khí bất thường thế này xung quanh cô ấy. Đúng là choáng ngợp thật mà.
“Cô có phiền đi với tôi không?”
“...Ngay bây giờ sao?”
“Càng sớm càng tốt, đúng không? Đi nào.”
Tôi không cho cô ấy một khắc để chần chừ, và dẫn cô xuống ngọn đồi. Tôi hơi bị căng suốt đoạn đường, nhưng chúng tôi đã chậm rãi đến được điểm mà tôi đã định.
“...Shizuku vẫn còn phiền muộn với những gì ta đã làm sao?”
Khi chúng tôi cùng bước đi, Shell cất tiếng.
“Phải. Chị ấy quý cô hơn bất kỳ ai khác, vậy mà tự nhiên nghe rằng cô ghét chỉ...Làm sao mà chị ấy không bị tổn thương vì cái lời từ biệt đơn phương ấy chứ.”
“......” Shell im lặng.
Không thêm lời nào nữa, tụi tôi vẫn bước đi. Dần dần, chúng tôi tới điểm đến, và tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn—Chỉ một chút nữa thôi.’’
“...Ngươi có hứa sẽ làm cho Shizuku hạnh phúc không?” Shell hỏi.
“Không.”
“... Cái gì?”
Tôi không phải là người sẽ làm chị ấy hạnh phúc đâu Shell.
“—Shell!”
Một giọng nói vang lên nghe như đã chờ khoảnh khắc này từng năm trôi qua rồi. Theo sau đó, Shizuku-san cố để ôm Shell từ đằng sau—
“...!?”
Nhưng cái ôm đó đã bị tránh mất. Kế hoạch buồn thay bị thất bại, nhưng ít ra khoảng cách giữa họ đã gần hơn nhiều rồi. Kể từ giờ, đây sẽ là cuộc chiến để lay động trái tim Shell…
“Cái...Các người đang âm mưu gì vậy!?” Shell rõ ràng bị quá bất ngờ, nên Shizuku-san với tôi giải bày sự thật.
Aotsuki-san cũng xuất hiện từ bóng râm của cái cây, quan sát bọn tôi.
“Cái phần mà tôi yêu Shizuku-san là nói dối đó.”
“Mình xin lỗi vì tụi mình đã lừa cậu. Nhưng mà, mình muốn gặp cậu bằng bất cứ giá nào đó, Shell à.” Shizuku-san nhìn Shell, và tiếp lời với nhiều lòng trắc ẩn nhất có thể. “Shell à, ngay cả bây giờ, mình vẫn—”
Tuy nhiên, Shell ngoảnh đi trước những lời đó, từ cảm xúc của Shizuku-san, và cố để chạy trốn.
“Đừng chạy đi!” Trong phút chốc, tôi với lấy tay của Shell.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng xèo xèo và cái tay chạm vào Shell giống như tôi đang chạm vào cái bàn ủi nóng bỏng vậy.
— ‘Để con người chạm vào ta là rất nguy hiểm.’
— ‘Có cảm xúc XXX với con người là điều cấm kỵ. Vậy nên, trừ khi có một ngoại lệ cụ thể, nếu con người chạm vào một phù thuỷ, da của chúng sẽ bắt đầu nóng lên, và bốc cháy.’
Đây là thứ được nói tới trong nhật ký của Shizuku-san, cùng với trí nhớ của Aotsuki-san trong quá khứ...Phải, đây chắc chắn nguy hiểm thật. Chỉ mới chạm tay cô ấy như vậy mà tim tôi đã cháy như địa ngục rồi. Đúng là đau ác thật. Nhưng, tôi vẫn không thể buông tay cô ấy ra được. Tôi tất nhiên muốn lời nguyền của Aotsuki-san được hoá giải chứ, không còn nghi ngờ gì nữa. Hơn hết là… Nếu tôi buông tay cô ấy ra thì sẽ chẳng có ai được hạnh phúc.
“Tôi hiểu mà, tôi thật sự hiểu chứ. Hay thật ra, tôi biết là cô chắc cũng thấy khó chịu nếu tôi cứ làm như một thằng biết tuốt. Cô chắc phải sợ làm tổn thương người khác lắm, nó cũng như mình bị tổn thương vậy. Ngay cả bản thân tôi cũng sợ khi nhận được tình cảm từ một người khác. Tôi nghĩ tất cả thứ đó chỉ là tưởng tượng, ảo giác thôi. Bởi vì...như vậy sẽ dễ hơn cho tôi. Thay vì phải đối mặt với người kia, tôi có thể tiếp tục mà không chịu bất kỳ vết thương nào.”
Nó chỉ đơn giản là để cố thuyết phục cô ấy. Tuy vậy, rất nhiều trong số đó đang nói về chính tôi. Tôi có thể thấy bản thân đang chịu đau đớn một khi đã bình tĩnh lại. Nhưng mà, cái nóng vẫn đang thiêu đốt tôi, nó khiến cái đầu tôi sôi sục đến nỗi tôi không còn nghĩ ngay được nữa. Do vậy, nói ra một ít chuyện xấu hổ được mà, nhỉ? Câu từ được sinh ra để truyền tải cảm xúc của chúng ta mà.
“Nhưng, nếu cô tiếp tục khước từ cảm xúc của Shizuku-san, nói chị ấy đừng tin cô nữa, cuối cùng nó sẽ chỉ làm chị ấy bị tổn thương thôi.” Tôi tuyệt vọng tìm cách truyền tải những suy nghĩ của mình.
Dẫu vậy, đôi bàn tay tôi chuẩn bị bốc cháy luôn rồi. Quyết tâm không buông tay dần bị lung lay, và sức nắm của tôi càng yếu dần. Đột nhiên, một cái tay khác xuất hiện kế bên tôi, nắm vào cổ tay Shell.
“Aotsuki-san!?” Cô phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng sẽ không buông nơi cổ tay đó. “Bà đang làm gì vậy? Đau lắm đó!”
“Đúng là có đau...Nhưng mà tui đã quyết cố hết sức rồi. Tui muốn lời nguyền đó biến mất, và tui không thể làm ngơ tình trạng này của Shizuku-san được. Chưa kể...để ông làm hết mọi chuyện mà chỉ đứng nhìn, làm sao tui có thể vậy được!” Cô giải thích khi đang nén cơn đau lại. “Shell...Nếu cô có tình cảm với Shizuku-san, thì cô cần phải đối mặt với nó cho thích đáng. Cô nuối tiếc với những gì mình đã nói trước đây, đúng không. Tôi đã luôn cố để không dính dáng tới người khác, tự dặn lòng rằng tôi không được phép có cảm xúc nồng ấm nào giữa nhau, và đặt dấu chấm hết cho bất kỳ chuyện gì không liên quan đến tôi. Nhưng mà, dành thời gian với Yafune-kun, cuối cùng tôi cũng hiểu được. Mỗi người đều có những cảm xúc quan trọng...những cảm xúc mà không thể và không nên bị lảng tránh…!”
“Dừng lại! Ta không muốn nghe mấy lời ngon ngọt vô nghĩa này!” Shell lắc đầu trái phải, phủ nhận những lời của Aotsuki-san.
Tôi nghĩ cổ chỉ đang cứng đầu thôi, nhưng mà...Tôi hiểu rồi. Cô ấy đã trải qua vài kỉ niệm đau buồn. Và, cổ đã bị tổn thương. Với bộ mặt của nữ nhân vật chính trong một bộ tragedy, cô còn không hề nhìn xung quanh. Bịt tai mình lại, cô muốn che đi bất kỳ tiếng động nào. Vậy nên tôi cũng mở miệng mình ra theo.
“Shell, cô đang đang cố bảo vệ mình bằng cách dùng Shizuku-san làm lý do, đúng không. Đương nhiên, đó không phải là chuyện xấu. Tôi cũng đã từng làm y như vậy...Nhưng mà.” Chính xác bởi vì tôi hiểu được cảm xúc của cô ấy, nên tôi có thể đoán được những gì cô ấy đang nghĩ trong thâm sâu. “Không thể nào mà cô chấp nhận chuyện đó được phải không! Cô vẫn có ít cảm xúc còn lại để nói cho chị ấy, không phải sao!”
Không muốn được thích, quyết định không tin vào những cảm xúc đó, chúng toàn là những cái cớ để không bị đau theo thời gian. Đó là cảm xúc thật của mình nhưng bị đi lùi lại. Mình sẽ không bao giờ có thể tránh được việc bị tổn thương được.
“Cô chưa từng hiện ra, nhưng ngay lúc tôi đem chuyện Shizuku-san chưa bao giờ hạnh phúc, thì cô xuất hiện, đúng chưa! Cô thậm chí còn hỏi xem tôi có thể làm cho Shizuku-san hạnh phúc được không! Vậy, tại sao cô không phải là người sẽ làm cho chị ấy hạnh phúc hả!?” Tôi bắt đầu la lên bằng hết lá phổi của mình.
Vì cơn đau cùng nỗi xấu hổ, nên mồ hôi tôi cứ tuôn ra không ngừng thôi. Cùng lúc đó, Shell nhìn vào tôi và Aotsuki-san. Một sắc màu đau thương và mệt mỏi hiện rõ trong mắt cô.
“...Đúng đó, Shell.”
—Và rồi, cô nhìn sang chị ấy.
“Đừng chạy đi...Làm ơn, hãy tin vào tình cảm của mình.” Shizuku-san ôm Shell từ đằng sau.
“Shizuku!?... Nóng lắm đó!?”
“Đâu, không hề.”
Mỗi khi con người chạm vào một phù thuỷ, người đó sẽ bị bỏng nặng. Tuy nhiên, có một ngoại lệ ở đây.
“Nè, Shell. Không biết nhiêu đây đã đủ làm chứng cho cảm xúc của mình cho cậu chưa?”
Shell nói Aotsuki-san rằng con người không được phép chạm vào phù thuỷ vì họ có thể biến những người phù thuỷ ấy thành những công cụ ma thuật. Vậy nên, cái ngoại lệ duy nhất—là nếu con người yêu phù thuỷ từ tận đáy lòng. Mọi cảm xúc xấc xược đều không được phép. Tuy vậy, nếu là một tình yêu đích thực, thì sẽ skinship được. Mà, đây cũng có chút đánh cược để thử nghiệm vào một tình huống thật. Mà ngay cả vậy, khi tôi hỏi Shizuku-san xem nếu tụi mình có thật sự nên làm như vậy không, chị ấy không chút chần chừ mà nói ‘Có’ với nụ cười rạng rỡ.
Không sợ bị thương, chị ấy ôm lấy Shell. Và, khác với tôi, chị ấy không bị thiệt gì dù chỉ một chút. Chuyện này khiến Shell nhìn chị ấy, và chúng tôi, trong bối rối. Cô chắc phải sợ khi bị chạm bởi Shizuku-san lắm. Nếu cảm xúc của Shizuku-san không phải là thật, thì nó sẽ làm đau cô ấy, và cả Shell nữa. Đó là lý do tại sao cô ấy quyết định không thử gì cả. Nhưng, cả Shell và Shizuku-san đều không thể tiến triển gì với nhau được.
“Shell...Mình thích cậu...Mình...yêu cậu.”
Hai người chắc đã đau khổ được một thời gian rồi. Nhưng, mọi thứ nên yên ổn kể từ đây rồi. Với những suy nghĩ đó trong đầu, cả tôi lẫn Aotsuki-san đều buông tay Shell ra.
“Shell, cậu nói rằng cảm xúc của mình cho cậu không là gì ngoài sự giả dối.” Giữa câu, Shizuku-san bắt đầu khóc. “Nhưng mà, mình đã luôn yêu cậu.” Như phản ứng này tạo ra một dòng điện vậy, cả Shell cũng bật khóc theo. “Mình đã luôn...luôn muốn gặp lại cậu.”
“......”
Cô nhìn có thể trẻ, nhưng tôi cá cô ấy đã sống lâu hơn tôi có thể phân định, cô đơn một mình. Cô là một phù thuỷ vụng về, không thành thật và đã bị biến đổi. Tay cô đang run lên, lơ lửng trên không trung, không biết phải nắm vào thứ gì.
“...Ta...cũng vậy…”
Dù vậy, tay cô cũng chầm chậm quấn quanh tấm lưng của Shizuku-san. Từ miệng cô nói lên những thứ mà cô không thể nói trong quá khứ—Những lời mà cô đã luôn muốn nói ra.
“Sự thật là...Mình không ghét bạn đâu, Shizuku...Mình thích bạn.” Shell ôm chặt lấy Shizuku-san. “Mình...yêu bạn, Shizuku…!”
Cả hai người đều khóc, nước mắt cùng rơi loã xoã xuống đất, như những vì sao trên bầu trời đêm vậy. Họ đang khóc, nhưng...dù vậy, tôi chắc chưa từng thấy ai khóc trong hạnh phúc như hai người họ đâu.
---
Paintagoned
Cứ nghĩ Shell bằng tuổi Shizuku mà trải qua nhiều lần rồi đi. Giống 16 tuổi lần thứ 1000 rồi đi~~