Trans: nixOMG
“Amane-kun, cậu đeo thử cái này được không?”
Hai người họ đang đi dạo quanh cùng nhau tại một trung tâm mua sắm, và Mahiru đột nhiên kéo lấy tay áo Amane rồi thì thầm với cậu.
Họ tình cờ đi ngang qua một cửa hàng bách hóa bày bán rất nhiều món đồ, và khi nghe thấy Mahiru kêu mình, Amane đoán rằng có lẽ cô đã thấy một thứ gì đó khá tốt. Cậu đi về phía cô và thấy Mahiru đang giữ trên tay một cặp kính.
Đó là một chiếc kính không độ. Dù là trong giống như mấy cái hàng giảm giá của mấy cửa hàng bách hóa, nhưng nếu để đeo trang trí thì chắc không sao.
“Được thôi, nhưng tại sao?”
“...Để cải trang một tí, nhỉ? Tớ nghĩ nếu cậu mang kính thì người khác sẽ khó mà nhận ra so với cậu của bình thường đó.”
Amane cảm thấy mặc dù lời cô nói cũng có phần đúng, nhưng hình như cô làm việc này chủ yếu là vì tò mò thì đúng hơn.
(Cái này chỉ để cải trang thôi. Mình cũng chỉ đeo thử thôi chứ chả phải trả tiền gì hết.)
Nghĩ thế, Amane hài lòng đeo chiếc kính mà Mahiru đã chọn.
Thị lực của cậu vẫn tốt, nên khi phải nhìn thế giới thông qua một cái kính khiến cậu có hơi lạ lẫm một tí.
Điều đó khiến Amane cảm thấy hơi không thoải mái cho lắm, “Như nào?”, cậu hỏi Mahiru nhưng hoàn toàn không hề ngờ rằng cô lại nhìn đi chỗ khác.
“...Nó hợp với cậu lắm.”
“Cậu nói thế trong khi bản thân lại đang quay mặt đi hướng khác à?”
“Nó hợp với cậu hơn tớ nghĩ, hay đúng hơn là…cậu trông nghiêm túc hơn bình thường.”
“Cậu nói như thể bình thường tớ nhếch nhác lắm vậy, nhưng, à thì, tớ đâu có nghiêm túc như cậu nói đâu.”
Amane biết rằng cậu luôn tập trung khi học trong lớp, nhưng cậu cũng biết rằng vẻ mặt của cậu lúc nào cũng trông như thiếu động lực, luôn bơ phờ hay đúng hơn là thiếu sức sống. Nên có lẽ đeo kính sẽ hợp với cậu hơn.
“Y-Ý của tớ không phải thế! Umm…cậu trông sáng sủa, thông minh và đẹp trai hơn bình thường. Tóm lại là, cậu trông tuyệt lắm!”
“Ý cậu là bình thường tớ trông lười nhác lắm đúng không?”
“Không phải…ừm…Tớ phải nói như nào đây…T-Tớ chỉ muốn nói là vẻ đẹp trai này khác với bình thường ấy!!”
Mahiru buộc phải khẳng định lại những gì cô ấy vừa nói ra khiến cho Amane đứng lặng một hồi.
Và rồi Mahiru cũng nhận ra bản thân vừa vô tình khen Amane đẹp trai quá nhiều lần, khiến mặt cô đỏ lựng, đôi mắt long lanh đầy sự xấu hổ.
“Th-Thì ý tớ là thế đó. Là vậy đó.”
Bằng một giọng run rẩy, Mahiru cố biện hộ cho bản thân bằng những từ ngữ vốn không có tác dụng để giải thích cho lắm, và như để che giấu sự xấu hổ của bản thân, cô liền trốn đến một quầy đồ khác.
Còn Amane, người đang bị bỏ rơi, nhận ra mặt mình không biết đã đỏ chót từ lúc nào. Rồi cậu chầm chậm lấy chiếc kính xuống.
(...Mà, chắc mua một cái cũng không có thiệt thòi gì đâu ha.)
Sau đó, cậu đi đến thanh toán chiếc kính mà Mahiru đưa cho cậu, chắc chắn đó là một khoản thanh toán cực kỳ bình thường.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage