Trans: nixOMG
“Đáng lẽ tụi mình nên về sớm hơn.”
Chuyện xảy ra sau khi hai người họ đi hẹn hò và đang bắt xe buýt ở trạm gần nhất để về nhà.
Giờ là tuần lễ Vàng, nhưng vẫn có khá đông lượng người chen chúc về nhà sau khi xong việc hay trở về sau một kì nghỉ. Một cách vô tình, Amane và Mahiru cũng bị cuốn vào số đông người đó, và kết quả là phải lên chuyến tàu chật cứng người này.
Dù hiện chưa phải đông như lúc giờ cao điểm như trên TV nói, ở đó vẫn rất đông người, khiến Amane và Mahiru bị dồn vào sát tường.
Có một hương thơm thoang thoảng toả ra từ Mahiru, và thêm nữa, vì cao hơn Mahiru, Amane đang phải cố tự nhủ bản thân không được nhìn vào cái khe núi đầy cám dỗ kia. Ở trong một cái tình thế như này, cậu thật sự rất cần một tinh thần thép.
“Đành chịu thôi nhỉ. Đông người quá mà.”
“...Đông thật nhỉ? Xin lỗi nha.”
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu…eh, như thế này cũng ổn mà.”
Mahiru khẽ nói thêm. Amane cảm thấy bản thân cũng chẳng thể làm gì thêm nên chỉ có thể nở một nụ cười gượng.
“Ừ, tụi mình cũng chẳng thể làm gì khác được nhỉ.”
“...Ý tớ không phải thế.”
“Eh?”
“Không gì hết.”
Amane muốn hỏi ý của cô ấy là gì nhưng Mahiru lại lạnh lùng quay đầu đi, và có vẻ cô không có ý định sẽ nói tiếp nên có muốn hỏi thêm cũng vô vọng.
Vì bản thân vốn là một người khép kín, Amane tiếp tục giữ khoảng cách Mahiru để cô thoải mái hơn. Tuy nhiên, khi xe buýt đến trạm dừng, cánh cửa đối diện họ mở ra và có thêm một đống hành khách bước lên, kết quả là chiếc xe buýt trở nên chật chội hơn cả lúc nãy.
Vì lẽ đó mà Amane bị ép về phía Mahiru, khiến khoảng cách giữa hai người biến mất hoàn toàn. Họ giờ đây gần như buộc phải ôm nhau khiến Amane trở nên lúng túng.
Mahiru đang ôm chiếc túi của mình, nhưng hai người họ đã gần nhau đến mức muốn ôm nhau đến nơi. Thấy Mahiru chỉ còn tí nữa là bám vào ngực cậu, Amane nhíu mày lại trong sự xấu hổ và hối lỗi.
“Xin lỗi nha. Chật thật nhỉ?”
“...Không, um, tớ không phiền đâu. T-Tại tụi mình cũng đâu thể làm gì khác mà.”
Mahiru nói trong khi cúi gằm mặt xuống, và mặt của cô đang đỏ bừng hết cả lên.
Dưới ánh hoàng hôn đang chiếu qua cửa sổ, vẻ mặt đang đỏ bừng kia như rực rỡ hẳn lên. Amane như vô thức nhìn chằm chằm cô, và rồi thấy cô vùi mặt mình vào trong ngực của cậu trông như đang giấu một điều gì đó.
Sau đó Mahiru nhẹ ngẩng đầu lên, có lẽ là do cô đã nghe tim cậu đang đập như điên vì những cái “va chạm” nãy giờ, chợt, môi cô cong lên như muốn mỉm cười.
Và rồi, cô lại vùi mặt mình vào ngực của Amane một cách hạnh phúc. Và Amane đã phải cố giữ bình tĩnh lần nữa trước khi họ đến trạm dừng gần nhà.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage