Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

353 1768

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

13 79

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

101 4655

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

40 431

Volume 1 - Chương 1-4 Một gia đình mới

Được khoảng ba mươi phút kể từ lúc tôi và Frost-san có một trận đấu khẩu nho nhỏ…

“Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”

Đang lúc tôi ngồi trong phòng xem video thì bất ngờ nghe tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nói mang vẻ khó chịu vọng vào.

Trong nhà này, người có thể cất ra cái giọng như thế chỉ có một mà thôi.

Không ngờ cái người tên Frost-san ấy lại chủ động tiếp cận tôi cơ đấy…

“Có chuyện gì thế?”

“Cho tôi vào phòng được không?”

“…”

Tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

Trên kệ sách là hàng loạt tạp chí bóng chày, sách hướng dẫn luyện tập, cùng những cuộn băng cũ về các giải bóng chày chuyên nghiệp và Koshien mà tôi sưu tầm từ lâu.

Hơn hết, trên tường dán đầy áp-phích của một tuyển thủ ngoại quốc mà tôi luôn ngưỡng mộ từ nhỏ.

Thật lòng mà nói, những thứ này tôi chẳng muốn để người khác nhìn thấy chút nào.

“À… không cần vào đâu. Đợi một chút, tôi ra liền.”

Vừa nói, tôi vừa cẩn thận đóng cửa để cô ấy không nhìn được vào bên trong rồi mới bước ra hành lang.

“Hành động của cậu chẳng khác nào không muốn người khác thấy trong phòng mình có gì nhỉ?”

Dĩ nhiên, với hành động đáng ngờ như vậy thì bị Frost-san người có đôimắt sắc như dao nhận ra là điều hiển nhiên thôi.

“Con trai ở tuổi này mà, tất nhiên là có nhiều thứ không tiện để con gái nhìn thấy rồi.”

“C… cậu nói gì cơ!?”

Không rõ cô ấy đã tưởng tượng ra cái gì, nhưng khuôn mặt trắng như tuyết của Frost-san trong thoáng chốc liền đỏ bừng..

Phản ứng ngoài dự đoán thật đấy.

『Beast…!』

Frost-san nhìn tôi trừng mắt, ánh nhìn đầy oán hận.

Oh… hóa ra cô ấy cũng ngây thơ lắm nhỉ.

Dù vừa nãy là tiếng Anh nhưng tôi ít nhất cũng hiểu được nghĩa của chữ “Beast” là gì mà.

“Xin lỗi nhé. Mà… có chuyện gì muốn nói với tôi?”

“………”

Tôi xin lỗi thử xem sao, nhưng Frost-san chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm mà chẳng chịu nói gì cả.

Đằng nào thì người chủ động tìm tới đây là cô ấy, chắc chắn cô ấy mới là người có chuyện muốn nói. Thế nên tôi đành im lặng chờ cô ấy lên tiếng.

Rồi đột nhiên, cô ấy hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi.

“Tôi… như cậu thấy đấy, tôi vừa mới tắm xong. Đứng nói chuyện ngoài hành lang như thế này bị cảm thì phiền lắm, cho tôi vào phòng được không?”

Giờ tôi mới để ý, cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc vẫn còn hơi ẩm ,chắc vừa bước ra khỏi phòng tắm là đến thẳng chỗ tôi luôn.

Thật ra chuyện cô ấy vừa tắm xong thì tôi chẳng bận tâm lắm, nhưng xem ra cô ấy cố tình viện cớ để đòi vào phòng, chắc tại thấy tôi cố tình che giấu nên mới nghi ngờ gì đây mà…

“Bộ cậu muốn vào phòng của tôi là tôi cho vào à? hay vì cậu đang quan tâm đến mấy thứ bên trong phòng của tôi?”

『K… không phải! Tôi chỉ là…!』

Có vẻ hơi bối rối, Frost-san lại buột miệng nói bằng tiếng Anh.

Chắc sống với Jessica-san, cô ấy toàn nói tiếng Anh ở nhà nên mỗi khi căng thẳng lại vô thức không thể nói chuyện bằng tiếng Nhật được..

Mà ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng, ở trường chưa từng ai thấy cô ấy rối bời như vậy bao giờ nên mới chẳng ai đồn đại gì cả.

Tôi không hiểu chính xác cô ấy nói gì, nhưng chắc chắn là đang ra sức phủ nhận điều gì đó…

“Cậu đã bảo là muốn vào phòng rồi thì tức là có hứng thú gì rồi đúng không?”

『~~~~Không có! T… tôi chẳng có hứng thú gì hết! Một chút cũng không! Đừng có mà hiểu lầm lung tung!』

Xem ra mấy chuyện như trò chuyện kiểu này cô ấy rất tệ thì phải vì thế mà cô ấy nói rất là nhanh.

Nhưng khổ nỗi, vốn dĩ tôi đã rất là dở tiếng Anh, giờ cô ấy nói với tốc độ ấy thì làm sao tôi có thể hiểu nổi chứ.

“Này…này, làm ơn nói tiếng Nhật đi…”

Tôi đành lên tiếng nhắc nhở.

Nghe vậy, Frost-san mới như chợt nhận ra mình vừa dùng tiếng Anh, liền cố tình ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt vẫn đỏ bừng nhưng cố tỏ ra vẻ nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi.

“Đ… được thôi! Vậy nói ở đây cũng được chứ gì!”

Không biết sao từ nãy tới giờ câu chuyện xoay quanh kiểu gì mà ra kết luận này nữa, chắc là cô ấy tự thấy tình thế bất lợi nên mới quyết định rút lui đây mà.

Tôi thì vốn định nhân lúc tìm thấy điểm yếu của cô ấy mà tấn công tiếp, nhưng thấy cô ấy rút rồi thì tôi cũng chẳng cần làm khó dễ thêm làm gì.

Mà nói đi cũng phải nói lại, đồn đại về cô ấy bảo là lạnh lùng, xa cách, khó gần… nhưng tiếp xúc thật thì thấy cũng không hẳn như vậy.

Dù hay làm ra vẻ bề trên ta đây, thái độ mạnh mẽ, thậm chí còn hơi áp đảo người khác… nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra mấy phản ứng ngượng ngùng thế này thì đúng là khiến người ta thấy dễ gần hơn hẳn.

“Rồi, vậy rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Giờ cô ấy đã chịu nhượng bộ, tôi cũng chẳng nên khoái sâu vào làm gì. Có chuyện thì cứ nói thẳng rồi kết thúc cuộc trò chuyện này cho nhanh.

“Vừa nãy tôi lỡ bảo cậu là tên côn đồ… xin lỗi cậu nhé.”

“……Hả.. hả?”

Tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ áp đặt mấy yêu cầu vô lý gì cơ, nên đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, ai ngờ câu đầu tiên lại là… một câu xin lỗi.

“Tôi đã bảo là xin lỗi đấy… cậu không có nghe thấy à?”

Có vẻ nghĩ tôi chưa nghe rõ, Frost-san lập tức quay mặt sang hướng khác, giọng mang chút bực bội mà lặp lại câu đấy thêm một lần nữa.

Hóa ra cô ấy cũng biết nhận lỗi cơ à… quả thật ngoài dự đoán cơ đấy.

“Cơn gió nào đã khiến cậu nói ra những điều như này…?”

“Đừng có nhìn tôi như sinh vật lạ như thế chứ. Tôi chỉ cảm thấy mình đã làm sai mà thôi.”

Không lẽ cô ấy… bị Jessica-san mắng gì rồi à?

Nhưng dù là vậy thì cũng lạ thật, cô ấy mà lại có lúc ngoan ngoãn xin lỗi cơ đấy… thấy cứ sai sai thế nào ấy.

“Oh, nếu cậu đã nhận ra đó chỉ là hiểu lầm thì tốt quá rồi…”

Thành thật mà nói, nhìn cảnh này tôi chỉ có thể nghĩ… mai chắc trời sẽ đổ mưa to mất thôi…

“Nhưng dù gì thì tôi vẫn nghĩ việc cậu đi chơi đêm về muộn quá cũng không tốt đâu.”

À ha, hóa ra đây mới là chuyện chính cô ấy muốn nói.

Thế tức là, mục đích thật sự là sang phàn nàn đây mà.

…Chỉ có điều, thái độ của cô ấy giờ chẳng còn lạnh lùng như hồi mới gặp nữa.

“Dù chúng ra mới thành người một nhà thôi, tôi cũng không muốn tỏ ra độc đoán… nhưng đi chơi đêm như vậy nguy hiểm lắm, nên là dừng lại đi, đừng đi chơi đêm nữa.”

Frost-san khoanh tay, tránh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng đầy miễn cưỡng như thể đang cố gắng hạ mình xuống để nói như thế vậy.

Cảm giác đúng là khác xa hẳn với hình ảnh cô nàng lạnh lùng mà tôi từng được nghe kể.

Có lẽ bản chất cô ấy vốn chẳng xấu xa gì đâu… ờ, nhưng mà tính khí thì chắc cũng chẳng hiền lành cho lắm.

“Ờ, được rồi. Tôi đâu phải đồ côn đồ gì, nên cậu cứ yên tâm đi.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ cậu không phải là thứ côn đồ bên ngoài… chỉ là một đứa con trai nhẹ dạ cả tin đầy trăng hoa mà thôi.”

“……”

Ủa!?Cái gì đây, như vậy là sao!?

Thế cái câu xin lỗi ban nãy là trò lừa bịp à!?

Nói tôi nhẹ dạ thì cũng chẳng sai… nhưng nghe cứ như đang chửi khéo ấy nhỉ!?

Tôi có bao giờ tán gái bừa bãi gì đâu, yêu đương còn chưa một mảnh tình vắt vai kia kìa.

Chỉ là tôi biết chăm chút vẻ ngoài một chút để đỡ bị ghét thôi, chứ có phải muốn làm kẻ trăng hoa đâu.

“À… ha ha, nghe đau lòng quá đấy.”

Trong lòng có chút bực bội, nhưng tôi chỉ biết gượng cười đáp lại.

Phản ứng của Frost-san khiến tôi càng lúc càng khó đoán cô ấy là người thế nào.

Nếu không phải người xấu thì tôi cũng chẳng muốn làm căng như vậy, sống chung một nhà mà, tốt nhất vẫn nên giữ hòa thuận thì hơn.

“Vậy… cậu có chịu dừng cái việc đi chơi đêm không?”

Chết thật, vừa mới nghĩ vậy cô ấy đã hỏi ngay câu hỏi khó xử này…!

“Tôi sẽ… suy nghĩ thêm về chuyện đó.”

Dù sao tôi cũng không định bỏ thói quen tập luyện về đêm đâu.

Giờ mà gật đầu cái rụp rồi sau này bị bắt gặp đang lén đi thì càng to chuyện hơn.

Thế nên tôi mới cố tình trả lời một câu mập mờ như vậy… 

“Vậy là cậu chẳng định nghe lời tôi nói đúng không?”

Chà, quả nhiên cô ấy đâu có dễ bị qua mặt như thế.

Phiền phức thật…Giờ mà nói là ra ngoài để đi tập luyện thì cô ấy chắc chắn sẽ chẳng tin.

Mà chuyện tôi nỗ lực rèn luyện thì cũng chẳng muốn cho người khác biết làm gì.

“Thôi mà, đừng có làm căng như vậy. Tôi chưa bỏ ngay được, nhưng từ từ sẽ cải thiện dần mà.”

“Rốt cuộc cậu ra ngoài đêm hôm đêm khuya như vậy để làm gì hả?”

“Chuyện này thì… liên quan gì đến Frost-san đâu?”

“Ồh, vậy là cậu nói như thế à? Là em gái kế thì phải xác nhận xem ông anh của mình có làm những chuyện gì mờ ám hay không chứ. Đúng không, onii-chan?”

ef341635-7b38-45d2-a10f-eb4d0e9332aa.jpg

Khỉ thật… tôi tự đào hố chôn mình rồi.

Cứ tưởng cô ấy không thèm nhận mối quan hệ anh em cơ mà, giờ lại lôi ra làm cái cớ để soi mói mới đau chứ.

Ánh mắt sắc sảo kia… chắc nhiều thằng sẽ thấy kích thích lắm, nhưng tiếc cho cô là tôi chẳng có sở thích kỳ lạ đó đâu.

“Tuy là người một nhà thì cũng đâu cần kể hết mọi chuyện ra đâu đúng không?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng đi chơi khuya thế thì gia đình nào chẳng muốn ngăn cản lại cơ chứ.”

Đúng là nói như vậy thì tôi cứng họng lại thật…

Cô ấy chắc chắn sẽ chẳng bỏ qua nếu tôi còn giấu giếm mấy chuyện này.

Chắc cô ấy còn cố ý chọn nói chuyện ở đây chứ không phải phòng khách, vì sợ bố và Jessica-san mà biết thì càng thêm rắc rối.

Thật là cô ấy tính toán rất ghê gớm… giờ tôi nên lảng đi thế nào đây?

“Tôi chỉ đêm thôi mà đâu có ảnh hưởng gì đến Frost-san và mọi người đâu. Như thế cũng không được sao?”

“Nếu cậu gặp chuyện gì thì sao hả?”

“Ểh?”

Câu trả lời ấy khiến tôi hoàn toàn chết lặng.

『C… cũng chỉ vì là anh em một nhà nên tôi mới lo lắng cho cậu thôi, đừng có mà hiểu lầm đấy…!』

Khuôn mặt vốn đã bình tĩnh trở lại của Frost-san lại đỏ bừng lên lần nữa, cô ấy vội vàng thêm một câu gì đó như để chữa cháy, nhưng… vẫn là tiếng Anh nên tôi chẳng hiểu cô nói cái gì cả.

“H… hồi nãy cậu nói gì cơ?”

『Bộ lạ lắm à… là gia đình thì lo lắng cho nhau là chuyện bình thường chứ sao!』

Cô ấy càng nói càng đỏ mặt, giọng thì gắt gỏng hẳn lên.

“Nhưng mà… làm ơn nói tiếng Nhật đi được không… đừng nói tiếng Anh nữa…”

Dù có thấy cô ấy đang gấp gáp thế nào, tôi cũng chịu thua khi chẳng hiểu nổi lời nào cả.

Nghe tôi nói vậy, Frost-san sững người lại, chắc vừa nhận ra mình lại lỡ dùng tiếng Anh mất rồi.

“Khụ …”

Cô ấy ho nhẹ một tiếng để lấy lại bình tĩnh, gương mặt lại ra vẻ nghiêm túc như cũ.

Nhưng giờ nhìn kỹ thì thấy… cái dáng vẻ lúng túng ấy trông đáng yêu ra phết nhỉ?

Lạnh lùng gì tầm này nữa, đúng kiểu con gái vụng về thì có.

Đang nghĩ như vậy thì cô ấy quay mặt đi chỗ khác, lí nhí nói nhỏ một câu…

“Gia đình thì phải lo lắng cho nhau…đó là lẽ đương nhiên thôi mà…”

Ủa cái gì đây? Tsundere à?

“À… ờm… vậy ra là cậu đang lo cho tôi thật sao…”

Không lẽ từ nãy giờ chỉ là vì ngại ngùng nên mới tỏ ra vẻ tsun thế thôi á?

Hmm… nghiêm túc mà nói thì nhìn như vậy cũng dễ thương quá chứ…

“C… có gì kì lạ đâu chứ!? Là người một nhà thì quan tâm nhau là chuyện bình thường mà!”

Nói thì nói vậy, nhưng thử hỏi mấy ai có thể lo cho người hôm qua còn là người xa lạ như gia đình thật sự được chứ?

Còn tôi, hiện giờ vẫn đang gắng sức để coi Frost-san và Jessica-san như người thân trong nhà, nhưng cái cảm giác xa lạ vẫn còn nguyên đó.

Vậy mà cô ấy…

『...Sophia, không được cãi nhau nữa nhé?』

Giữa lúc Frost-san mặt đỏ bừng và gắt gỏng, Jessica-san nghe tiếng động trên tầng trên thì liền chạy lên.

Cũng đúng thôi, hai đứa đứng cãi ầm ngoài hành lang thế này bảo sao dưới nhà chẳng nghe thấy.m được 

Mà nói mới nhớ, Jessica-san cũng nói tiếng Anh luôn rồi kìa.

Bề ngoài bình tĩnh nhưng chắc trong lòng cũng hốt hoảng lắm đây…mà.

Dù gì thì nghe con gái và con trai mới của mình cãi nhau chắc hẳn bà cũng lo lắng lắm chứ.

『Đâu có đâu… bọn con có cãi nhau gì đâu…』

『Thế cũng đừng có mà tức giận nữa nhé?』

『Đ… đã bảo là không phải vậy đâu mà…』

Nói thì nói thế nhưng ánh mắt Frost-san lại lườm tôi đầy oán hận.

Tôi tuy chẳng hiểu tiếng Anh, nhưng nhìn sắc mặt là đủ biết cô ấy đang đổ lỗi cho tôi đây rồi.

… mà nghĩ kỹ thì chắc cũng tại tôi thật.

『Thôi nào, vào phòng mình rồi nói chuyện tiếp đi. Xin lỗi con nhé, Kento-kun.』

『Ơ…khoan đã…Mẹ…!』

Jessica-san nở nụ cười gượng gạo, đẩy nhẹ Frost-san về phía phòng cô ấy rồi cùng đi vào trong phòng sau đó đóng sầm cửa lại.

Chắc là Jessica-san muốn chấm dứt vụ này cho êm đây mà, sợ hai đứa mới thành anh em mà đã cãi nhau thì không hay cho lấm...

Chỉ có điều là…

“Chắc chắn Frost-san ghét mình mất rồi…”

Cuối cùng Frost-san thành ra người bị mắng còn tôi thì chẳng bị sao.

Jessica-san hiền lành thật đấy, nhưng chắc cũng sẽ dặn dò vài câu chứ chẳng bỏ qua dễ dàng gì đâu.

Nhớ lại lúc ăn trưa thấy dì ấy mắng Frost-san ghê gớm lắm, tôi càng thấy lo lắng…

Nếu vậy thì thể nào cô ấy cũng sẽ càng thù hận tôi hơn nữa.

“Không biết mấy ngày tới mình có sống yên ổn nổi không đây…”

Nghĩ vậy thôi mà tôi đã thấy tương lai đầy sóng gió đang chờ đợi rồi…

Đồ… cầm thú!