Cô nàng Gyaru đột nhiên tiếp cận tôi sau khi tôi sửa xe đạp cho cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi tình cờ thấy cô bạn xinh đẹp và duyên dáng của mình đang cầm trên tay cuốn sách lãng mạn mang tên “Cách Để Một Chàng Trai Thích Bạn”. Thấy thế,tôi quyết định đưa ra vài lời khuyên về tình yêu.Thực ra, chàng trai mà cô ấy đang mơ mộng có vẻ là tôi!?

(Đang ra)

Tôi tình cờ thấy cô bạn xinh đẹp và duyên dáng của mình đang cầm trên tay cuốn sách lãng mạn mang tên “Cách Để Một Chàng Trai Thích Bạn”. Thấy thế,tôi quyết định đưa ra vài lời khuyên về tình yêu.Thực ra, chàng trai mà cô ấy đang mơ mộng có vẻ là tôi!?

神月

Nhân vật chính có một cô bạn xinh đẹp tên là Hizakura Makoto. Cô được cho là không hứng thú đến tình yêu vì chưa bao giờ nhận lời tỏ tình của bất kỳ chàng trai nào, dù nhiều người đã thổ lộ với cô.

3 24

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

37 618

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

(Đang ra)

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

Rifujin na Magonote

Để bảo vệ lòng tự hào và danh dự của chủng tộc mình, nhưng chủ yếu là để thỏa mãn mong muốn, anh quyết định lên đường thực hiện một nhiệm vụ lớn lao là tìm cho mình một người phụ nữ.

9 27

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

125 2216

A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

(Đang ra)

A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

みょん|Myon

Cô trông giống hệt những cô gái trong giấc mơ của anh ấy... và Touya dần quan tầm và để ý đến cô.Đó cũng là cách mà mọi thứ bắt đầu, thời điểm mà vần mệnh của cậu bắt đầu chuyển đổi

23 176

Web Novel (1~30) - Chương 14 (Plot tới rồi!)

---

< Góc nhìn của Seika >

Uwaaah... Mình lỡ nói quá rồi, còn thốt ra những lời yếu đuối ngọt ngào nữa chứ!

 Thực sự chẳng giống tôi chút nào. Nhưng mà, Kutsuzawa đã rất chân thành khi động viên tôi. Lúc lỡ buột miệng nói ra, tôi lo cậu ấy sẽ thấy phiền hay mất hứng, nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Cậu ấy thật tốt bụng. Nhìn tôi buồn bã, cậu ấy tỏ ra lo lắng tột độ, điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Kỳ lạ thay, đúng như cậu ấy nói, tôi bắt đầu nghĩ tích cực hơn, rằng cứ từ từ mà tiến thôi. Biết đâu, trong quá trình tiếp tục, tôi sẽ tìm được điều gì đó mình yêu thích, hoặc có khi sẽ nhận ra làm người mẫu chính là điều tôi sinh ra để làm.

“Cảm ơn cậu về hôm nay nhé.”

“Ừ, không... Thật ra tớ mới phải cảm ơn cậu, vì đã cùng tớ đi ngắm đồ, rồi còn nghe tớ than thở nữa...”

“Không sao đâu, tớ thấy vui mà.”

“Thế à, cậu nói vậy thì tớ mừng lắm, không uổng công mời cậu đi cùng.”

“Ừm, còn vụ làm tượng gỗ nữa. Khi nào cậu quyết định xong thì báo tớ nhé. Nếu là Imagawa Yoshimoto thì tớ có thể làm ngay, thậm chí cả đầu lẫn thân...”

“Này, về chuyện đó...”

Tôi nhanh chóng ngắt lời trước khi cậu ấy nói điều gì đó kỳ quặc. Chẳng có chút tôn trọng nào với các tướng quân thời Chiến Quốc cả, cậu ấy có thù oán gì với họ sao? Nhưng thôi, bây giờ chuyện đó không quan trọng.

Tôi hít một hơi thật sâu. Rồi thở ra, trong lòng tự cổ vũ bản thân.

“Cậu có nhớ bộ anime cũ này không? Bộ 'Phép thuật Miracle☆Crusaders' ấy, có nhân vật gọi là cô bé Kururu.”

Tôi quyết định liều. Đây là như một bước nhảy từ vách núi. Có lẽ tôi đã quá vội, đáng lẽ nên tiếp cận cậu ấy từ từ hơn, nhưng tôi muốn mọi thứ rõ ràng ngay bây giờ. Lúc tôi thấy cậu ấy bối rối về cách viết tên tôi bằng chữ Hán, tôi không thể không nghi ngờ.

Liệu Kutsuzawa có phải...

“À, tớ nhớ rồi. Hình như hồi đó tớ từng làm mấy bức tượng về bộ đó.”

Cậu ấy không nói chuyện với tôi mà dường như đang lục lại ký ức của chính tôi. Nhưng điều đó không quan trọng với tôi. Tôi chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn. Có phải tôi đã thắng cược rồi không? Kutsuzawa thực sự…. là Kou-chan…?

“Lúc đó tớ đam mê làm tượng lắm, tôi làm đủ thứ. Hình như trong số đó có cả nhân vật Kururu thì phải...”

Bình tĩnh nào. Chưa có bằng chứng chắc chắn. Chỉ còn một bước nữa.

“Cậu làm những bức tượng đó rồi sau đó thì sao?”

“Ừm? À, hình như tôi đã tặng cho một đứa bé trong bệnh viện thì phải.”

“Cái gì!?”

Thật sao? Đúng rồi. Kou-chan đây rồi! Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy cậu ấy. Không thể tin nổi là tôi lại có thể gặp lại cậu. Dĩ nhiên, tôi đã nghĩ đến chuyện chuyển đến đây với hy vọng gặp lại, nhưng thực sự tôi đã gần như bỏ cuộc rồi. Vậy mà bây giờ, tôi đã tìm thấy cậu. Có khi tôi phải bỏ hẳn một triệu yên vào hòm công đức ở ngôi đền mà tôi đã cầu nguyện mới được. Chuyện này thật là...

“Kou-cha...”

"Tớ nhớ người đầu tiên tớ tặng là một cô bé tên Meguru. Cô bé ấy vui lắm khi nhận được. Ấn tượng đó mạnh đến mức tớ chẳng còn nhớ rõ những người khác nữa."

...Gì cơ?

"Ừ thì, chuyện này cũng đã gần mười năm rồi, nên không lạ nếu tớ có quên. Vậy cậu muốn tớ làm tượng Kururu đúng không?"

“Không cần! Đồ ngốc Kou-chan!”

---

<Góc nhìn của Kousei>

Một tiếng quát bất ngờ vang lên. Tôi sững người, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì. Trong khi đó, Mizoguchi đã vội vàng chạy đi. Cô ấy lao thẳng về phía bãi đậu xe đạp ở trung tâm thương mại, nhảy lên xe và biến mất trong tích tắc.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy...?”

Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Tôi đã làm sai điều gì sao? Có lẽ vậy. Nhưng tôi thật sự không thể hiểu mình đã sai ở chỗ nào. Tôi cố nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng. Cô ấy gọi tôi là "Kou-chan". Suốt cả ngày hôm nay, cô ấy chỉ gọi tôi là Kutsuzawa-kun hoặc "anh", nhưng ngay giây phút đó, cô ấy lại gọi tên thật của tôi.

Rồi trước khi tức giận, cô ấy nhắc đến Meguru. Liệu Mizoguchi có quen biết Meguru à? Nhưng Mizoguchi chỉ mới chuyển đến đây năm nay. Cô ấy không thể nào biết Meguru được. Và cho dù có biết, điều đó cũng không phải là lý do để cô ấy giận dữ đến vậy.

Thật sự chẳng hiểu nổi. Trong đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh Mizoguchi-san với gương mặt đẫm nước mắt.