“Alo~ Có phải Dương Nguyệt Lan đấy không ạ?”
“Đây là phòng tuyển sinh của Học viện Phù Thủy. Hôm nay là ngày cuối để điền nguyện vọng. Tôi thấy em vẫn chưa điền nguyện vọng. Em có hứng thú ứng tuyển vào Học viện Phù Thủy chúng tôi không?” Tôi nhấc máy, một giọng nữ ngọt ngào vang lên, thanh âm quyến rũ khẽ dệt nên những viễn cảnh diệu kỳ, tựa như Phù thủy đang mê hoặc người nghe sa vào vòng cấm.
À phải, người kia đúng là Phù thủy thật, rốt cuộc cô ấy tới từ phòng tuyển sinh Học viện Phù Thủy mà.
“Alo, alo... À... Em chưa điền nguyện vọng, nhưng... điểm của em chỉ thấp hơn chuẩn đầu vào của học viện một chút thôi...” Vừa nghe máy, tôi vung tay minh họa khoảng cách ‘chỉ bằng đầu ngón tay’, tiếc rằng đối phương chẳng thể nào thấy được cử chỉ ấy.
“Và vì đã biết tên em là Dương Nguyệt Lan, hẳn là cô sẽ biết em là con trai chứ? Không phải học viện là trường nữ sinh sao?”
“Chúng tôi biết rõ điều đó. Tuy nhiên, chính vì em là nam sinh, học viện sẽ nới lỏng điểm chuẩn riêng cho ứng viên nam. Cuộc gọi này nói ngắng gọn có nghĩa là chỉ cần em đồng ý, em sẽ được tuyển thẳng vào học viện của chúng tôi.”
“Hả?”
Tôi trợn tròn mắt khó tin. Trường nữ sinh lại hạ điểm chuẩn cho nam sinh?
Chẳng lẽ vì thiếu nam giới nên cần tuyển sinh thêm vài người?
Lập tức, vô số hình ảnh những nữ sinh xinh đẹp hoặc những phù thủy gợi cảm lao vào nam sinh hiện lên trong đầu tôi... thành thật mà nói, khá đáng sợ.
Nhưng! Tôi lại khá mong đợi đấy!
Còn bạn gái tôi thì... à... thành tích của cô ấy vô cùng xuất sắc, vượt xa tầm với của tôi. Đã mấy ngày nghỉ hè trôi qua, cô ấy chẳng hề liên lạc với tôi, ngay cả một lời chia tay chính thức cũng chẳng có.
Lần trò chuyện cuối kết thúc ở bức ảnh cô ấy gửi bảng điểm cùng giấy báo nhập học sớm từ Học Viện Aphhemia.
Điều này có nghĩa gì?
Nó cho thấy rằng tôi nên có chút tự giác!
Tôi vẫn còn một chút EQ mà.
Học Viện Aphhemia.
Một trong ba học viện hàng đầu, nó đã hoàn toàn nằm ngoài tầm với của tôi.
Còn Học viện Phù Thủy mà tôi đang nghe điện thoại, tuy không thuộc top ba, nhưng cũng được xếp vào hàng đỉnh cao.
Chỉ có điều... thanh danh của Học viện Phù Thủy không mấy tốt đẹp. Ban đầu khi tìm hiểu, tôi tưởng đây là trường nữ sinh nên chẳng buồn tìm hiểu kỹ, cộng đồng mạng hiện nay cũng đang hạ thấp Học viện Phù Thủy.
Điểm mấu chốt là Học viện Phù Thủy không hề ra thông báo tuyển sinh, chỉ tuyển sinh âm thầm.
Giờ xem ra hình như họ chưa đủ chỉ tiêu nên mới liên hệ với người như tôi?
Đến cả con trai cũng không buông tha?
Hơn nữa, mỗi khi tới mùa nhập học, đều có chương trình ‘giữ chân học sinh’.
Tức là học viện cưỡng ép bắt cóc học sinh nhập học, đó cũng là lý do khiến thanh danh của họ tụt dốc.
Về chuyện Học viện Phù Thủy sao dám ngang ngược như vậy, chẳng lẽ chính quyền của thế giới này không hề can thiệp?
Đáp án đương nhiên là họ sợ phải can thiệp, căn bản là không dám!
Có lẽ người dân ở thế giới này đã quen và thích nghi với thế giới như vậy rồi. Nhưng với tư cách người xuyên không, tôi có thể nhìn thấu rất rõ ràng.
Sự tồn tại của các học viện nhất định là thế lực ngoại lai, xâm nhập từ bên kia thế giới. Họ lập ra học viện tại thế giới này để sàng lọc nhân tài, còn người thường thì giữ lại nhằm duy trì vận hành cơ bản.
Cứ nhìn tên những học viện nổi tiếng nhất hiện nay thì biết!
Ba học viện đỉnh cao: “Học Viện Pháp Sư”.
Đây cũng là học viện duy nhất của loài người hiện nay. Họ tuyên bố sẽ kế thùa tư tưởng pháp sư, bước đi trên con đường phi phàm, nhưng tôi hiểu rõ lịch sử phát triển ở thế giối này — nơi đây không hề có mảnh đất cho nghề pháp sư bén rễ. Sự chênh lệch ấy kỳ lạ chẳng khác gì việc một thế giới ma pháp lại không thể nào sản sinh ra nền văn minh tu tiên.
Ba học viện đỉnh cao: “Học Viện Thánh Thiên Thần”.
Học viện ấy do tộc Thiên Thần thành lập. Hơn nữa, tín ngưỡng thánh thần do Thiên Thần truyền bá trước giờ đã ăn sâu trong lòng dân chúng, khiến nhiều người sùng bái Thiên Thần, xây dựng thánh đường... Không ít người lấy làm tự hào khi trúng tuyển Học Viện Thánh Thiên Thần, trở thành một phần của tộc Thiên Thần.
Ba học viện đỉnh cao: “Học Viện Aphhemia”.
Nói cách khác đó chính là Học viện Tinh Linh, do tộc Tinh Linh thành lập. Bạn gái tôi đã trúng tuyển vào học viện này. Dù tôi ghen tị với cô ấy, nhưng tôi... chỉ biết bất lực, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà ngưỡng mộ.
Giáo trình của ba học viện này không còn giống như ở kiếp trước của tôi, học kiến thức chuyên ngành rồi ra ngoài làm việc.
Mà là cách nắm giữ sức mạnh!
Cách trở nên phi phàm!
Do đó, học viện dạy sức mạnh phi phàm còn được gọi là Học viện Phi Phàm để dễ phân biệt với đại học thông thường trong thế giới này.
Thế giới này tồn tại trong bầu không khí tương đối yên bình, thậm chí chỉ có một quốc gia thống nhất, sử dụng chung một ngôn ngữ toàn cầu.
Quyền lực quốc gia vốn đã không lớn, huống hồ chẳng có cơ quan thực thi pháp luật nào nắm giữ sức mạnh phi phàm.
Bởi lẽ ở thế giới này, nếu không vào được học viện thì không thể có được sức mạnh phi phàm...
“Bạn học có còn nghe máy không ạ?” Giọng nói dò hỏi vang lên từ đầu dây bên kia, dường như đã chuẩn bị tinh thần cho lời từ chối của tôi.
“À... Có, có. Ơ... cho em hỏi, nếu em không đồng ý, trường các cô có đến bắt cóc em về học viện không?” Tôi bông đùa thăm dò.
“Chúng tôi không, chúng tôi sẽ không cử người đi bắt cóc cưỡng ép. Thường thì chúng tôi chỉ tìm đến những thiên tài mà thôi.” Đối phương thành thật trả lời, như thể đã coi tôi là người nhà.
Nghe vậy, tôi nuốt nước bọt ực một cái. Nói thẳng ra mấy chuyện này liệu có sao không nhỉ?
Nhân tiện, Học viện Phù Thủy cũng không thuộc top ba học viện hàng đầu. Họ dám hống hách vậy sao? Chẳng lẽ những học viện kia không để ý và trừng phạt Học viện Phù Thủy?
Họ chỉ công kích trên mạng, chứ chưa bao giờ thực sự ra tay.
“Alo? Bạn học vẫn nghe máy chứ? Nếu có thể, xin hãy quên những gì tôi vừa nói, cảm ơn ạ.”
“Chúng tôi là học viện chính quy, tuyển sinh dựa vào thực lực bản thân. Hoàn toàn không có hành động quái dị như bắt cóc. Xin hỏi bạn học còn có hứng thú ứng tuyển vào Học viện Phù Thủy chúng tôi chứ?” Tốc độ nói dường như nhanh hơn, như cảm thấy đã lãng phí đủ thời gian với tôi.
“Hả? À! À, có chứ! Đương nhiên là em sẽ ứng tuyển!” Tôi vội vàng trả lời với nụ cười.
Dù thanh danh của Học viện Phù Thủy rất kém, nhưng nó vẫn là một trong những học viện phi phàm đỉnh cao nằm ngoài top ba. Lỡ mất cơ hội này, tôi sẽ rơi vào mấy học viện thú nhân hoặc nơi nào đó gọi là ‘học viện dã kê’.
Dù Học viện Phù Thủy vốn là trường nữ sinh, nhưng được đặt chân vào đã là chuyện tốt rồi. Chung quy lại, cũng là để chạm tới điều phi phàm, giành lấy sức mạnh, chỉ là khác con đường mà thôi.
Hơn nữa, tôi là người xuyên không, bản thân đã mang vốn liếng phi phàm. Dù không có hệ thống hay được một ông lão bí ẩn nào cho đồ gian lận đi nữa.
Nhưng được làm người xuyên không cho tôi cảm giác ưu việt khó tả.
Và cho dù thành tích không lý tưởng cho lắm, đánh giá độ thân hợp tâm linh chỉ ở mức ‘thân hợp phổ thông’, tôi lại có sự lĩnh ngộ độc đáo về minh tưởng.
Điểm số của tôi phần lớn dựa vào điểm thi môn Minh Tưởng, Ma Pháp Lý Luận và Nguyên Tố Luận.
Minh tưởng là phương pháp tăng cường tâm lực, khá phổ biến.
Chỉ cần nhắm mắt, tư thế chuẩn, tâm không vướng bận, tập trung tinh thần. Đây thuộc dạng công phu dưỡng thành, theo thời gian chất lượng giấc ngủ được cải thiện rõ rệt, tâm lực cũng tăng lên chút ít.
Nó đóng vai trò tiên quyết cho việc chạm tới điều phi phàm; độ mạnh tâm lực phần nào đại diện cho thiên phú.
Hơn nữa, có điều tôi chưa từng tiết lộ: Từ nhỏ tôi đã có thể khai mở Linh Thị!
Tôi thậm chí chẳng biết diễn tả Linh Thị này như nào. Theo lý luận lưu truyền trên mạng hiện nay cho rằng sau khi khai mở năng lực này, có thể nhìn thấy ‘Nội Giới’ — thứ người thường không thể thấy.
Thế giới này khá kỳ diệu; thế giới chúng tôi sống được gọi là Biểu Giới, còn thế giới sau khi khai mở Linh Thị chính là Nội Giới.
Kể từ khi xuyên không thành em bé, tôi đã thấy bức tranh thế giới hoàn toàn khác biệt.
Về sau tôi mới dần nhận ra đây chính là Nội Giới, và hoá ra tôi đã khai mở Linh Thị từ lâu.
Linh Thị cũng là ngưỡng cửa để được ứng tuyển vào học viện phi phàm; nếu đến kỳ thi đại học mà vẫn chưa khai mở Linh Thị, mặc định sẽ không đủ tư cách ứng tuyển vào học viện phi phàm, dù đạt điểm tuyệt đối. Chỉ có thể vào đại học thông thường để học nghề và đóng góp cho thế giới này.
Dù ở Học viện Phù Thủy tôi chắc chắn sẽ đội sổ, nhưng tôi tin thiên phú của mình có thể đưa tôi tiến xa hơn trên con đường trở nên phi phàm.
Dù nghe có chút tự nhiên, nhưng nếu bản thân không có chút tự tin thì còn nói gì đến điều phi phàm?
Tôi nhanh chóng đặt Học viện Phù Thủy vào nguyện vọng một và nhấn xác nhận ngay lập tức.
“Ơ... Cô giáo, em chỉ điền mỗi Học viện Phù Thủy. Làm ơn đừng lừa em.” Tôi vội nhắc khi đối phương chưa cúp máy.
“Chúng tôi có thể thấy ở đây; chúc mừng em đã có lựa chọn đúng đắn. Chào mừng ứng tuyển vào Học viện Phù Thủy chúng tôi!”
Đối phương lập tức gửi lời chúc mừng bằng giọng điệu vui tươi, trước khi tôi kịp nói gì, cuộc gọi đã bị ngắt, nhanh đến mức như sợ tôi đổi ý.
Mọi thứ cứ như một giấc mơ.
Chỉ trừ trước mắt tôi, ô nguyện vọng đã điền sẵn dòng chữ ‘Học viện Phù Thủy’.
Đối phương làm việc cực kỳ hiệu quả; có vẻ chuyện này là thật.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng thông báo ‘Đã đậu Học viện Phù Thủy’ với vẻ kinh ngạc không ngớt.
Nhanh thật đấy; không lừa đảo chứ?
Nhưng cũng đành chịu; chỉ có thể chờ thư nhập học được gửi về. Nhận được thư là tôi thu xếp đồ đạc lên đường ngay, không ngoảnh lại.
Rầm!
Cánh cửa sau lưng bị đạp mạnh bật mở, tôi đã quá quen với điều này.
“Ngày cuối rồi đấy! Mày không định đặt nguyện vọng nào à?!” Tiếng quát ầm ĩ vang lên inh ỏi, bóng người chắn ngang cánh cửa bị đạp bật, “Mày đăng ký Học viện Ác Ma Hạ Đẳng chưa? Đăng ký còn được tặng 50,000 tệ. Với điểm của mày, mày nghĩ mày đủ trình đăng ký chỗ nào? Nhanh lên, không đăng ký thì tao đăng ký cho!”
“Đăng ký, đăng ký, đăng ký! Cứ việc mà ôm đứa con trai bé bỏng của người đi! Học viện Ác Ma Hạ Đẳng là cái thá gì? Con có đăng ký thì 50,000 tệ kia cũng chẳng bao giờ lọt vào tay người. Con chẳng thèm ở cái nhà này nữa!”
Tôi phẩy tay tắt trang web. Không có mật khẩu của tôi, họ không thể tra được tôi đăng ký học viện nào, nên tôi nghiễm nhiên không cần phải lo.
“Mày! Mày! Tao thấy mày đúng là có vấn đề thần kinh thật rồi!” Cha chỉ tay vào mặt tôi nhưng không dám động tay.
Vì hồi nhỏ tôi từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, vì lý do này, họ không mấy tin tưởng vào đứa con trai cả.
Trong thời kỳ khuyến khích sinh đẻ này, họ đương nhiên là chọn nuôi thêm một đứa con, nên giờ tôi đã có em trai, và mẹ tôi lại đang mang bầu. Chẳng biết sẽ là em trai hay em gái nữa.
Hơn nữa, cha sợ tôi đột nhiên ‘tái phát bệnh’ sau đó gây thương tích cho ai đó, rốt cuộc là tôi bị gán mác ‘bệnh nhân tâm lý bẩm sinh’.
Nhưng tôi hiểu rõ bản thân mình không bị bệnh; không ai hiểu tôi hơn tôi. Đó chỉ là tác dụng phụ do Linh Thị mang lại; hồi đó tôi đơn giản là chưa thích ứng được.