◇Góc nhìn của Lux◇
Ngày diễn ra chuyến thăm Hoàng cung theo lời mời của Felisiana đã đến, ngay từ sáng sớm, tôi đã lên xe ngựa để đi đến đó.
Hôm nay Siana có việc bận nên đây là buổi sáng hiếm hoi cô ấy không ra tiễn tôi. Nhưng vì tôi đã trò chuyện rất nhiều với Siana vào tối hôm qua rồi, nên hiện tại tôi cũng không cảm thấy cô đơn cho lắm.
Hơn nữa, nhờ trò chuyện với cô ấy mà cảm giác căng thẳng khi đến Hoàng cung gần như đã tan biến. Giờ đây, tôi thực sự rất mong chờ khoảng thời gian được ở bên Felisiana.
Thông thường thì khi nghe tin người thân thiết của mình sắp đi đến Hoàng cung, chắc chắn ai cũng sẽ có chút lo lắng. Nhưng Siana lại chẳng hề tỏ ra căng thẳng khi nghe tôi nói sẽ đi đến đó. Có lẽ chính vì ở bên một người như Siana mà sự lo lắng trong tôi cũng vơi đi chăng?
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại trước cổng Hoàng cung sau vài chục phút di chuyển. Tôi bước xuống xe.
「Đ-Đây là… Lâu đài hoàng gia... Là Hoàng cung…」
Nó cao đến mức tôi không thể biết được có bao nhiêu tầng, số lượng cửa sổ cũng nhiều không đếm xuể, còn có vài nơi được xây theo hình dạng những ngọn tháp.
Tôi đã nhìn thấy nó từ xa rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ được đến gần thế này, lại còn trong tư cách một vị khách được mời đến.
「B-Bây giờ… mình sẽ vào trong này sao…」
Hoàn toàn lạc lõng── Cảm giác đó khiến tôi suýt nữa thì co rúm người lại, nhưng tôi lập tức lắc đầu và khẳng định lại quyết tâm của mình.
Là chủ nhân của Siana, tôi không thể dễ dàng có những suy nghĩ yếu đuối như vậy được…!
Đúng rồi… và hơn nữa──
「Không chỉ Siana, mà ngay cả Felisiana-sama cũng đã nói rằng mình sẽ trở thành một lãnh chúa tuyệt vời…!」
Cả Florence nữa, tuy chuyện hôn ước đối với tôi vẫn còn quá sớm để bàn tới, nhưng cô ấy cũng đã nói rằng tôi có tiềm năng trở thành một gia chủ tốt trong tương lai!
Để đáp lại sự kỳ vọng của họ, tôi không thể cúi đầu một cách thảm hại được. Phải ngẩng cao đầu lên mà bước tới!
Với lòng quyết tâm đó, tôi ngẩng mặt lên và vững bước tiến về phía trước.
Và khi tôi đến trước cổng Hoàng cung, một giọng nói quen thuộc vang lên.
「Lux-kun, cậu đến rồi đấy à.」
「Felisiana-sama! Chào buổi sáng ạ!」
Vừa nói, tôi vừa cúi đầu chào.
「Chào buổi sáng, Lux-kun… À, và cậu không cần phải cúi đầu đâu nhé? Hiện tại tôi không tương tác với cậu với tư cách công chúa, mà chỉ đơn thuần là trên phương diện cá nhân mà thôi.」
「V-Vâng, xin lỗi người.」
Tôi xin lỗi vì đã vô thức cúi đầu, rồi lại ngẩng mặt lên.
Lúc này, Felisiana-sama nói.
「Violet, hãy chào hỏi đi.」
Nghe vậy, Violet, cô gái tóc tím trong bộ trang phục hầu gái màu đen đứng bên cạnh Felisiana, nhìn về phía tôi, cúi đầu chào.
「Chào buổi sáng, Roddel-sama! Hôm nay tôi đã rất mong chờ được gặp ngài!」
「Tôi cũng vậy! Violet-san!」
Khi tôi đáp lời, Violet ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.
「…」
───Tại sao vậy nhỉ?
Violet toả ra một năng lượng rất tươi sáng, nhưng… ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại có vẻ gì đó rất đau khổ──
「Vậy thì Lux-kun, tôi sẽ dẫn cậu đến phòng khách nhé.」
「A, vâng ạ!」
Tôi có chút bận tâm về tình trạng của Violet-san, nhưng trông cô ấy không có vẻ gì là không khỏe nên tôi quyết định tạm thời gác chuyện đó lại. Cả ba chúng tôi cùng nhau bước vào bên trong lâu đài Hoàng gia.
Vừa bước vào có thể nhìn thấy một đại sảnh, ở chính giữa là một cầu thang, có lẽ đó là lối dẫn lên tầng trên, hai bên là thảm đỏ trải dọc theo hành lang.
「Chúng ta sẽ theo cầu thang này lên tầng ba.」
Có vẻ như phòng khách ở trên tầng ba, thế nên chúng tôi bắt đầu men theo cầu thang để đi lên.
◇Góc nhìn của Violet◇
Trong lúc leo cầu thang, Violet chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.
───Khi bị đôi mắt trong sáng, rạng ngời và thuần khiết của Roddel-sama nhìn vào, tôi có cảm giác như thể bóng tối bên trong tôi bị phơi bày ra vậy… Trước mặt ngài ấy, dù là đang làm nhiệm vụ, việc phải diễn một vai khác với con người thật của bản thân cũng khiến tôi cảm thấy thật đau đớn.
Từ trước đến nay, Violet chỉ phân loại nhiệm vụ dựa trên tiêu chí dễ hay khó. Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác "đau đớn" hay "không đau đớn".
───Nhiệm vụ là tìm hiểu sở thích về trang phục phụ nữ của Roddel-sama… Từ trước tới giờ, tôi đã nhận vô số mệnh lệnh từ tiểu thư và hoàn thành tất cả. Nhưng nhiệm vụ lần này, liệu tôi có thực sự làm được không? Phải tiếp tục diễn một vai hoàn toàn trái ngược với bản chất của mình trước mặt Roddel-sama… một việc khổ sở như vậy, liệu tôi có thật sự làm được không, thưa tiểu thư…
Vừa suy nghĩ miên man khi đang bước từ tầng hai lên tầng ba───Violet đột nhiên bước hụt một bậc thang.
「…!」
Cơ thể cô mất thăng bằng. Với khả năng của Violet, cô hoàn toàn có thể tận dụng cú trượt chân này để xoay người và đáp đất một cách hoàn hảo… nhưng...
───Bộ dạng khó coi này… không được, phải tập trung vào nhiệm vụ!
Violet ngay lập tức tự trách bản thân vì đã lơ là, cô định xoay người để lấy lại thăng bằng── thì ngay lúc đó, một giọng nói vang lên.
「Violet-san!!」
Đó là giọng của Lux, người đang đi ngay phía trước. Trong khoảnh khắc ấy, cậu ấy vội nắm lấy cánh tay Violet, đồng thời vòng tay ra sau lưng đỡ lấy cơ thể cô, ngăn không cho cô ngã xuống.
「Cô có sao không!? Violet-san!」
Với vẻ mặt hoảng hốt, Lux lo lắng hỏi.
Bị Lux nắm tay, được cậu vòng tay ra sau lưng đỡ lấy, và được quan tâm ở một khoảng cách gần đến thế… Mọi khả năng của Violet đều xuất sắc, đặc biệt là năng lực thể chất, nên trong suốt cuộc đời mình, cô chưa từng được ai lo lắng như vậy──và giờ đây, đôi mắt chân thành của Lux đang nhìn thẳng vào cô.
「Tại sao… ngài lại lo lắng đến thế? Ngã từ độ cao này thì tôi cũng sẽ không có thương tích gì nghiêm trọng đâu ạ.」
Quên cả việc phải diễn, Violet buột miệng hỏi câu hỏi vừa nảy ra trong đầu. Nhưng Lux lập tức đáp lại bằng một giọng quả quyết.
「Cô đang nói gì vậy! Dĩ nhiên là tôi không muốn Violet-san bị thương, dù chỉ là một vết xước nhỏ nhất!」
「H-h…!?」
Đối diện với một cảm xúc chưa từng có ai dành cho bản thân, Violet hoàn toàn sững sờ. Hoang mang, bối rối, kinh ngạc, đầu óc cô không tài nào theo kịp tình hình hiện tại.
Và rồi, Violet vô thức cúi mặt xuống.
「V-Violet-san?」
Lux tỏ ra bối rối trước hành động đột ngột của Violet, nhưng cô chỉ lí nhí đáp.
「Roddel-sama… chúng ta… nên đến phòng khách thôi ạ.」
「À… phải rồi nhỉ.」
Nghe Violet nói vậy, Lux gật đầu và buông cô ấy ra.
Felisiana, người đã lặng lẽ quan sát toàn bộ sự việc từ nãy đến giờ, lên tiếng.
「Giờ ổn cả rồi chứ?」
Nghe Felisiana hỏi, Lux và Violet cùng đáp lời.
「Vâng, ổn rồi ạ!」
「Không có vấn đề gì ạ.」
Nghe vậy, Felisiana quay mặt về phía trước và nói.
「Vậy thì chúng ta hãy tiếp tục đến phòng khách thôi.」
Thế rồi, cả ba lại tiếp tục bước đi.
Lúc này, Violet đã trở lại với vẻ mặt bình thản như thường lệ, nhưng───khi cô cúi mặt xuống ban nãy, gò má cô đã thoáng ửng hồng.
「Mình… Mình…」
Violet không thể nào hiểu nổi tâm trạng của chính mình, nhưng cô biết cô không thể lặp lại hành động vừa rồi. Vì vậy, cô gắng tập trung ý thức trở lại vào nhiệm vụ, rồi cùng hai người kia bước vào phòng khách.