「Tôi của hiện tại... ư...?」
Tôi bối rối, không thể hiểu nổi tại sao Violet lại đột ngột trùm chiếc áo choàng đen che kín mặt, cũng như tại sao giọng cô ấy lại đột nhiên trầm xuống, điềm tĩnh lạ thường, hệt như một người hoàn toàn khác. Khi tôi còn đang loay hoay với ý nghĩa trong lời nói của cô, Violet tiếp tục bằng chất giọng trầm ổn đó.
「Khi khoác lên mình chiếc áo choàng đen này, tôi đã thực hiện vô số công việc vì quốc gia này... trong đó, chủ yếu là ám sát.」
「Á-ám sát...?」
「Vâng, đôi tay của tôi... đã vấy bẩn đến mức không thể nào cứu vãn được nữa... không, có lẽ không chỉ đôi tay, mà cả trái tim này cũng vậy... Từ khi sinh ra, tôi đã được giáo dục rằng những việc như thế là cần thiết cho tổ quốc, và vì mục đích đó, tôi có thể không một chút cảm xúc mà cướp đi sinh mạng của người khác... Không, không chỉ là sinh mạng, mà giờ đây tôi đã làm mọi việc trong sự vô cảm.」
Những lời Violet thốt ra nặng trĩu... nhưng ít nhất, ngay lúc này đây, qua từng lời cô ấy thổ lộ với tôi, tôi lại không hề cảm thấy vô cảm chút nào.
Violet nói tiếp.
「Và cho đến tận lúc nãy, tôi vẫn luôn che giấu cả ngoại hình lẫn tính cách thật của mình trước mặt Roddel-sama... Một người như tôi, làm sao có thể được xem là ‘xinh đẹp’ được chứ?」
Giọng Violet khẽ run lên.
Rồi cô ấy lí nhí nói tiếp.
「Tôi xin được hỏi lại một lần nữa, Roddel-sama... một tôi của hiện tại, ngài vẫn cho rằng tôi ‘xinh đẹp’ sao?」
「...」
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, bước đến đối diện Violet và quả quyết nói không chút do dự.
「Violet-san rất xinh đẹp... Bởi vì────」
Vừa nói, tôi vừa kéo chiếc mũ áo choàng của Violet xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ấy và tiếp tục.
「Một người vô cảm, sẽ không bao giờ rơi lệ như thế này.」
「H-h...!」
Violet-san giật mình, đưa tay quệt lên má rồi hoang mang khi nhìn vào bàn tay mình.
「Nước mắt... của tôi? Tại sao... tôi lại có thứ này chứ...」
「Còn không phải vì Violet-san là một người tốt hay sao?」
「Kh-Không, tôi không phải người như vậy, một người tốt không thể nào cướp đi sinh mạng của người khác mà không có một chút cảm xúc nào────」
「Violet-san làm vậy vì quốc gia... hoặc có lẽ, là vì một người nào đó rất quan trọng, đúng không?」
「H-h...!」
Violet mở to mắt, sự kinh ngạc ngập tràn khuôn mặt cô.
Tôi nói tiếp.
「Thành thật mà nói, tôi chẳng hiểu gì về ám sát hay những giao dịch mờ ám cả, chỉ thỉnh thoảng nghe loáng thoáng mà thôi... Nhưng ít nhất, trái tim của Violet-san tuyệt đối không hề vấy bẩn... Tôi xin đảm bảo điều đó. Hơn nữa, nếu đôi tay của Violet-san thật sự đã vấy bẩn, thì tôi càng phải cảm ơn cô.」
「...Cảm ơn, sao ạ?」
Tôi cúi đầu trước Violet.
「Chắc chắn rằng nhờ có những việc Violet-san đã làm từ trước đến nay, quốc gia này... và kéo theo đó là cả lãnh địa của tôi, đã được bảo vệ rất nhiều lần. Vì vậy, xin chân thành cảm ơn cô.」
Nghe tôi nói vậy, Violet bỗng khuỵu gối, quỳ gục xuống sàn.
「V-Violet-san!?」
Tôi lo lắng, định tiến lại gần thì đúng lúc đó, Violet cất tiếng.
「Một kẻ như tôi, lại được ngài cảm ơn... Roddel-sama, tại sao ngài lại có thể tốt bụng đến vậy?」
Tốt bụng...?
「Tôi cũng không rõ nữa, nhưng việc nói lời cảm ơn với người đã nỗ lực vì tôi và vì tổ quốc, chẳng phải là điều bình thường sao?」
「Roddel-sama...」
Violet ngước nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp.
「...À, đúng rồi.」
Tôi nhẹ nhàng tháo chiếc găng tay đen khỏi tay phải của Violet rồi nắm lấy bàn tay cô.
「R-Roddel-sama!? Ngài đang làm gì────」
「Quả nhiên, một người như Violet-san, người đã làm tất cả vì những người quan trọng của mình, không chỉ trái tim mà cả đôi bàn tay này cũng không hề vấy bẩn... Đây là một đôi bàn tay rất đẹp.」
「H-h...!?」
「Đôi bàn tay này đã làm biết bao điều vì tổ quốc và vì mọi người, đúng không... Thật sự, thật sự cảm ơn cô rất nhiều.」
Sau những lời đó của tôi, Violet đã khóc một lúc lâu.
────Đôi bàn tay của Violet, trắng ngần và mềm mại, với những ngón tay thon dài... thật sự rất đẹp.