Trans: Merikatori
Edit: Bluepumpkin
Cảm ơn vì đã giúp mình chương này nhé!!
◇ ◈ ◇
Prologue
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu một tiết học căng thẳng đã kết thúc.
Đây cũng là tiết học cuối cùng của ngày hôm nay. Do không có việc gì làm sau giờ học nên tôi sẽ đi về thẳng nhà.
Vừa ngâm nga vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, thì đúng lúc ấy.
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi thì bỗng một cô gái khoanh tay đứng chặn trước mặt tôi, với dáng vẻ như thể muốn nói: “Trông khó chịu thật” vậy.
“Ê, Sanada” (Riran)
“…Chậc”
Lại là cô ta nữa à...
Do có bố là người Nhật còn mẹ là người ngoại quốc nên cô sở hữu một mái tóc vàng óng dài đến ngang vai.
Hàng mi dài cùng đôi mắt hạnh nhân, mang một màu đỏ như rực cháy.
Cô sở hữu một vẻ đẹp hoàn hảo, khác xa so với người Nhật. Vẻ khiêu gợi toát ra từ cơ thể ấy.
Cơ thế ấy gây choáng ngợp tới nỗi khó có tin được là của một học sinh cao trung.
Bị hớp hồn bởi một bộ phận âu cũng là bản năng tự nhiên của đám con trai mà… Và cái đó có thể nhìn thấy dễ dàng dù đã qua một lớp áo khoác dày cộm của cô. Gói trọn trong một từ ‘khủng bố’. Vậy đấy.
Không nghi ngờ gì nữa, cô nàng đây chính là người xinh đẹp nhất trường.
Thế nhưng…
“‘Chậc’? Ý cậu là sao hả? Xin lỗi ngay cho tôi!” (Riran)
“Này nhé, cậu thấy thế nào nếu tôi cũng đột nhiên đứng chắn ngang cậu như này hả?” (Akito)
“Tôi sẽ đấm cậu đấy.” (Riran)
“Dẹp đi, đồ bạo lực.” (Akito)
Cô ta dữ tới nỗi đến cả tôi cũng chẳng thể nào ưa được. Bộ ghét tôi thế cơ à.
Không, mình cũng không thể nói toẹt suy nghĩ của người khác ra như thế được, nhỉ.
Mỹ nhân mang nửa dòng máu Nhật này tên là Kuonji Riran.
Mối quan hệ giữa hai người chúng tôi đã chẳng ra thể thống gì kể từ hồi còn học sơ trung, và cô ta lúc nào cũng kiếm chuyện với tôi hết.
Kuonji khẽ thở dài.
“Sanada, cậu là người duy nhất chưa nộp vở bài tập toán đấy.” (Riran)
“Sao cô biết chuyện đó? Bộ cô theo dõi tôi hay gì à?” (Akito)
“Hả, gì chứ? Dĩ nhiên là không rồi. Tôi được cô nhờ đi thu vở đó. Tôi đây là chỗ tin cậy của cô giáo luôn đó nhé.” (Riran)
Kuonji chỉ về phía bàn giáo viên với vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
Bốn mươi quyển vở bài tập được xếp chồng trên bàn giáo viên, nhiều đấy. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì đống sách đó cũng không phải thứ một đứa con gái có thể bê được.
…Mà, dù sao cũng chẳng phải việc của tôi, cứ đưa vở cho cô ta rồi chim cút khỏi đây thôi.
Khi tôi đưa quyển vở của mình ra, cô ấy vui vẻ nhận nó rồi cố gắng ôm lấy chồng vở kia đi.
Bởi vì số lượng quá lớn nên chồng tập mất ổn định, trông như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào. Thì lớp có tới tận 40 người nên điều đó cũng là lẽ thường thôi.
Ý tôi là, Minowa-sensei à, đừng để một bạn nữ phải mang nhiều thế này chứ.
“Ê, cậu có ổn không vậy?” (Akito)
“Fu. . .fu~. Tôi…có…thể…xử…lý…đống…này…!” (Riran)
Tay chân đang run lẩy bẩy thế kia thì rõ ràng là có cái nịt mới ổn ấy. ...Chết tiệt, không thể đứng nhìn được mà.
Chuẩn bị ra về xong xuôi, khoác cặp lên lưng rồi, tôi liền cướp lấy gần hết đống vở sắp rơi kia.
Kuonji ngạc nhiên. Với khoảng 5 quyển vở còn lại trên tay, nhỏ đờ người nhìn tôi. Mặt nhỏ đỏ bừng bừng rồi bắt đầu nổi đoá.
“N-Này, chờ đã! Tôi là người duy nhất được nhờ làm việc này mà! Trả đây tên ngốc kia!” (Riran)
“Tôi đâu thể nhắm mắt làm ngơ được. Tôi không phải loại người nhẫn tâm đến mức cứ thế mà bỏ đi nhé.” (Akito)
“Fu~! ...Vậy cảm ơn nhé.” (Riran)
Cô nàng này là một người rất kỉ luật, đặc biệt là trong việc nói cảm ơn với thiên địch của mình.
Rồi sau đó…
“Phư phư. Hai cậu lại diễn cặp đôi hài kịch đấy à?” (Rion)
““Bọn tớ không phải một đôi nhá!””
Và giọng nói đó...
“Ryuguin, tớ đã nói điều này suốt bao lâu rồi, dừng ngay cái trò trêu tớ như vậy đi.” (Akito)
“Ph-Ph-Phải đó! Người này là ai vậy ta!” (Riran)
“Câu đó của tôi mà!” (Akito)
“Hả? Cậu bất mãn cái gì cơ?” (Riran)
“Đúng hơn là chỉ không hài lòng một chút.” (Akito)
“Mưgừgừ gừ gừ gừ…!”(Riran)
Kuonji nhe nanh hăm doạ tôi. Bộ cô là cún à?
Ryuguin, người đang vui vẻ theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi, ôm chầm lấy Kuonji và xoa đầu nhỏ.
“Sanada-kun nè, tha lỗi cho cậu ấy nha. Cậu ấy không giỏi thành thật cho lắm.” (Rion)
“H-Hả!? Cậu đang nói cái gì thế Rion?! Không có ai thành thật được như tớ đâu nhé.” (Riran)
“Rồi rồi, biết rồi mà.” (Rion)
Trông hệt như nụ cười của Đức Mẹ vậy. Ryuguin thực sự rất dễ thương.
Cô ấy sở hữu cho mình mái tóc suôn dài với màu đen óng ả. Đôi mắt đen giống như mái tóc của cô, trông thật bình lặng, êm ả. Nốt ruồi ngay dưới mắt trái mang một cảm giác thật quyến rũ. Vòng 1 có hơi khiêm tốn nhưng bù lại, tay chân cô dài như người mẫu cùng với một khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô ấy được gọi là “Yamato Nadeshiko”. Phải, “Yamato Nadeshiko” đó. Một từ cực kì phù hợp với cô ấy, Ryuguin Rion. Tôi thực sự muốn Kuonji uống chút rượu tiên của Ryuguin. Đảm bảo cô nàng sẽ trở nên chỉn chu, dịu dàng và dễ thương hơn chút đỉnh.
“Cậu vừa nghĩ đến điều gì đó thô lỗ đúng không?” (Riran)
“Do cậu tưởng tượng thôi.” (Akito)
Dừng ngay cái việc tùy tiện đọc suy nghĩ người ta đi nhá.
Trong lúc đang đi dọc hành lang với chồng vở trên tay thì Ryuguin, người đi cùng tôi và Kuonji bỗng lên tiếng như thể cô vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“À, nhân tiện thì, ngày mai là “Ngày định mệnh” ha.” (Rion)
À, đúng rồi. Ngày mai, ngày 22 tháng 4 còn được biết đến với cái tên “Ngày định mệnh.”
Vào ngày đó, một sợi chỉ đỏ sẽ xuất hiện ở ngón áp út bên tay trái của những chàng trai và cô gái bước sang tuổi 16.
Đây là một căn bệnh kỳ lạ mang tên “Hội chứng Sợi tơ hồng định mệnh”.
Có người nói rằng, sợi chỉ đỏ kết nối với một người nào đó trên thế giới, một người mà cùng tầm tuổi với bạn sẽ đột nhiên xuất hiện vào cái ngày định mệnh ấy. Cùng lúc đó, bạn có thể thấy được gương mặt của người kia trong tâm trí mình.
Không rõ vì nguyên nhân gì mà sợi chỉ đó không thể cắt hay đốt cháy được.
Không, ngay từ đầu nó đã không phải một căn bệnh, mà là một phép màu do thần linh ban tặng.
Đó là lý do tại sao sợi chỉ đỏ xuất hiện trên ngón áp út bàn tay trái được gọi là “Sợi tơ hồng định mệnh.”
Tôi không dám chắc sợi chỉ đỏ của mình sẽ kết nối với người nào. Bởi vậy tôi đang tò mò không biết người đó sẽ là ai.
Trong lúc tôi đang hiếu kỳ về người định mệnh của mình thì Ryuguin giơ tay trái lên với đôi mắt lấp lánh.
“Tớ tự hỏi không biết mình sẽ được kết nối với người như nào. Tớ rất mong chờ đó, Riran-chan.” (Rion)
“Ồ, thế á? Bộ cậu không thấy ghét việc để người khác quyết định người mà cậu thích bất chấp nguyện vọng của cậu ư?” (Riran)
“Riran-chan, kể cả cậu có ghét đi chăng nữa thì đó vẫn là “Người định mệnh” của cậu thôi.” (Rion)
“Hmm…” (Riran)
Đúng thật nhỉ. Bố mẹ mình cũng từng kể rằng họ đã yêu nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ.
À không, thực ra, hai người nói rằng họ đã thích nhau từ cái khoảnh khắc mà dung mạo đối phương hiện lên trong tâm trí, đến tận lúc họ tính đến chuyện kết hôn.
“Sợi tơ hồng định mệnh” thần bí thật ha?
--------------------------------------------------
Tôi không có tham đâu, nhưng tôi muốn được cô nàng ngực bự nào đó nhẹ nhàng nuông chiều tôi cơ. Tôi không hề tham một chút nào đâu nhé.
Điều này quan trọng nên tôi phải nhắc lại hai lần.
Trong khi đang suy nghĩ về chuyện đó (chắc chắn không phải đang ảo tưởng!), tôi có thể thấy Kuonji liếc về phía tôi nhiều lần qua khóe mắt.
“Sao?” (Akito)
“...Ế? C-Cái gì cơ?” (Riran)
Cậu đang nhìn tôi đấy hử?
“Cậu đang nhìn tôi đấy. Nếu có vấn đề gì thì tôi sẵn lòng lắng nghe.” (Akito)
“Không có đâu. Cậu tưởng tượng cả thôi.” (Riran)
“Cậu đang nhìn tôi mà.” (Akito)
“Tôi không có nhìn!” (Riran)
Cô nàng này cứng đầu thật. Mà tôi cũng chẳng cần quan tâm liệu cô ấy có nhìn hay không đâu.
“Được rồi, Riran, tớ sẽ chờ ở ngoài vậy.” (Rion)
“Ừm, gặp cậu sau.” (Riran)
Kuonji mở cửa phòng giáo viên ra.
Cô Minowa, giáo viên dạy toán nhận ra điều này rồi mỉm cười nhìn chúng tôi. Cô là một giáo viên đã có tuổi và được mọi người trìu mến gọi cô là người bà của ngôi trường này.
“Ây dà~ vẫn như mọi khi nhỉ, Rian và Akito thân thiết với nhau thật đó ha?.” (Minowa-sensei)
““Tụi em không có.”” (Akito+Riran)
“Cô sẽ rất vui nếu hai đứa kết duyên với nhau đấy.” (Minowa-sensei)
““Tụi con không có vui đâu… này đừng có bắt chước tôi chứ!”” (Akito+Riran)
Trời ạ, cô ấy làm tôi phát rồ lên mất.
Việc này đã luôn diễn ra kể từ hồi sơ trung rồi. Tôi không nhớ mình đã làm gì để khiến cô ấy giận tôi nữa, nhưng mà…
Tôi không biết nhỏ đang tính làm cái quái gì nữa.
“Hứ, tôi ghét cậu. Thực sự ghét cậu lắm luôn đấy, bleh.”
Cô cố gắng dọa nạt tôi bằng việc lè lưỡi nhỏ nhỏ xinh. Ừm thì, tôi thừa biết đến cái động thái đấy của cô nàng luôn rồi, chậc.
Khi chúng tôi rời phòng giáo viên, Ryuguin đang đứng đợi ở ngoài hành lang chạy đến và ôm chầm lấy Kuonji.
“Mừng cậu trở lại!” (Rion)
“Ư…Rion, đau lắm đó…!” (Riran)
Ryuguin lè lưỡi một cách tinh nghịch. Dễ thương quá đi!
Kuonji đón nhận cái ôm của Ryuguin và khẽ thở dài.
“A… Ước gì “Người định mệnh” của mình là Rion.” (Riran)
“Tớ cũng không thấy phiền nếu như đó là Riran đâu.” (Rion)
“Xin lỗi nhưng tớ không thể làm vậy được.” (Riran)
“Ích kỉ vậy!” (Rion)
Bộ câu chuyện phát triển theo hướng yuri rồi à?
...Tôi chẳng còn gì để làm cả thôi thì đành đi về vậy.
“Này, Sanada! Ngày mai tới phiên cậu trực nhật đó! Đừng có mà quên nghe chưa!” (Riran)
“Cô là mẹ của tôi à?” (Akito)
“Trả lời tôi nhanh!” (Riran)
“Vâng, vâng.” (Akito)
“Phải là ‘Tớ biết rồi’ chứ!” (Riran)
Có chắc là cậu không phải mẹ tôi không thế?
Sau giờ học, tôi về đến nhà và làm việc như thường lệ, nằm ườn trên giường và ngồi đọc mấy tập light novel và manga mới được phát hành. Nhưng thật sự là hôm nay tôi không tài nào mà tập trung nổi.
Hiện giờ đã là 23:50 rồi. Chỉ còn 10 phút nữa thôi là sẽ sang ngày 22 tháng 4, “Ngày định mệnh.”
Thực ra thì, tôi đã rất cố gắng kể từ sau giờ học, và cảm giác như mình đang trải qua một ngày dài nhất trong cuộc đời.
Hừm. Không biết Người định mệnh của tôi là người như thế nào nhỉ. Là người Nhật hay là người ngoại quốc ta? Tò mò thật đó.
Hừm, tôi không cần phải quan tâm đến vấn đề này, bởi Tiếng Anh đã trở thành ngôn ngữ chung của Sợi tơ hồng định mệnh rồi.
Tim tôi đập ngày một nhanh hơn trong sự hồi hộp, nhưng kim giây của đồng hồ chằng hề tăng tốc lên chút nào. Nó vẫn tích tắc với tốc độ rất bình thường.
Như những gì tôi đã đề cập trước đây, ba mẹ và những người khác nói khi sợi chỉ đỏ xuất hiện, hình ảnh của đối phương sẽ hiện ra trong tâm trí mình.
Tôi chắc rằng họ không hề biết tên Người định mệnh, nhưng họ không thể ngừng việc nghĩ đến người đó.
Tôi tự hỏi Người định mệnh của mình sẽ trông như thế nào nhỉ… Hy vọng người đó là người dễ thương hoặc xinh đẹp.
Nếu như Ryuguin là người định mệnh của tôi thì tôi sẽ rất hạnh phúc. Mà, tôi không chắc chuyện đó có thể xảy ra không nữa…
Tôi nhìn lại vào đồng hồ đeo tay. Chỉ còn lại gần năm phút nữa trước khi sang ngày mới.
Tôi đã sống được 16 năm rồi, nhưng đây là 10 phút dài nhất trong đời của mình.
Toàn thân tôi run rẩy dù trời không lạnh, chỉ thấy trống ngực mình đập liên hồi.
Còn 4 phút nữa.
3 phút
2 phút
1 phút.
Được rồi! Tôi đã sẵn sàng rồi đây!
“Akito Sanada, em yêu anh.”
…Hử?
Mái tóc ngắn màu vàng. Cặp mắt đỏ dạng quả hạnh nhân và vòng 1 khá bự so với lứa tuổi học sinh.
Trong tâm trí tôi, người mang vẻ đẹp khác xa với người Nhật đang dịu dàng mỉm cười với tôi.
Và người đó là...
“...Riran… Kuonji…!?”
—Riran Kuonji—
…..???!!!
…Việc này…không thể nào…không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào, KHÔNG THỂ NÀO!?
Hiện tại đã là ngày 22 tháng 4, là Ngày định mệnh rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, Sợi tơ hồng định mệnh đã xuất hiện trên ngón áp út bàn tay trái của tôi.
Và trong tâm trí, tôi có thể thấy được gương mặt của Sanada.
“Anh yêu em, Riran Kuonji.”
…!
Akito...Sanada…!
Mái tóc đen không quá dài cũng chẳng quá ngắn. cặp mắt dài và hình quả hạnh nhân.
Và còn có một cơ thể săn chắc như dân đấm bốc nữa.
Luộm thuộm, lôi thôi. Cậu ta luôn có một hoặc hai cô gái đi bên cạnh mình.
—— "Người tôi thích"...
Tôi không biết ngày mai mình sẽ trông như thế nào đây nữa.
“Sanada là đồ ngốc….!”
Đại hoà phủ tử: người phụ nữ truyền thống lý tưởng