Trans: Merikatori
Edit: Bluepumpkin
◇ ◈ ◇
Chương 1.3
“Akito và Kuonji chẳng hề thân thiết với nhau tí nào ha?” (Ryuya)
“Cậu nói phải. Tớ nghĩ hai người họ có quan hệ chẳng ra hồn trước khi bắt đầu chơi với tụi mình.” (Neika)
Ryuya và Neika, người đang đuổi theo sau, đang tò mò kể chuyện giữa tôi và Kuonji.
Việc họ muốn kể về chuyện của chúng tôi là điều dễ hiểu, vì Kuonji và tôi không hề thân nhau từ hồi học năm nhất sơ trung, và đến năm hai sơ trung thì bọn tôi bắt đầu chơi cùng hai người đó.
Nói thật, tôi chả biết tại sao lại thế~
Đó là giữa tháng Bảy, mùa hè đầu tiên của sơ trung sắp đến.
Kuonji từ lớp khác đột nhiên xông vào lớp một nơi mà tôi học ở đó.
Ngay khi nhìn thấy tôi, trông cô ấy như thể muốn nói gì đó vậy, nhưng khuôn mặt cô đỏ bừng hết cả lên và chẳng thể nói câu nào. Trông như thể là đang hoảng sợ vậy.
Sau một hồi, câu nói đầu tiên của cô nàng như vầy nè~
“C-C-Cậu kia! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cậu đâu, được chứ!?”
Hử? Bạn không hiểu đúng không? Không sao đâu, tôi cũng chả hiểu gì hết đây.
Mấy đứa bạn đang ngồi gần tôi lúc này cũng thấy khó hiểu vì câu nói vừa rồi.
Đúng là hồi đó tôi không phải là người tốt. Tôi nghĩ là mình có tính cách không phù hợp tới nỗi có thể gọi là kẻ tồi tệ.
Dù vậy nhưng tôi vẫn luôn chăm chỉ học hành và luyện tập nên tôi có thể được tha thứ cho những chuyện hồi đó. Chính vì thế, tôi vẫn đạt được điểm khá cao.
Nhưng mà, khi tôi đột ngột nhớ ra những điều cô ấy nói lúc năm nhất… khiến tôi hơi bực đấy. Có vẻ não tôi vẫn coi cô nàng ấy là thiên địch đấy.
…Dừng lại ngay, thật phí năng lượng khi lại phát bực vì mấy chuyện như này. Gác lại sang một bên thôi nào.
Bọn tôi đến lớp thứ năm mà không gặp phải vấn đề nào. Đây đó, mấy bạn nữ đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
Nhóm gyaru trong lớp tôi có tinh thần rất sôi nổi. Dù họ đã học cao trung được nửa tháng nhưng vẫn đứng đầu về đẳng cấp.
Và, một trong số họ nở nụ cười tuyệt đẹp khi thấy tôi.
“A! Sana-tan, chào buổi sáng~”
Mái tóc dài màu hồng nhạt với những gợn sóng buông xõa, áo sơ mi mở đến hết hàng cúc thứ 3 và váy cô nàng ấy khá là ngắn. Cô được gọi là một gyaru điển hình đấy.
Tuy nhiên, nét trang điểm của cô trông rất tự nhiên và không hề lòe loẹt chút nào. Vẻ mặt ngây thơ và giọng nói ngọt ngào ấy đã khiến cô trông trẻ hơn so với độ tuổi.
Cô ấy tên là Tsuchimikado Hiyori. Cô ấy là bạn tôi quen biết nhau do tình cờ.
“Chào buổi sáng, Tsuchimikado.” (Akito)
“Mồ~ Gọi tớ là Hiyori được không? Tớ không thích điều ấy vì họ của tớ nghe chán lắm~” (Hiyori)
“Sao lại thế? Tớ thấy ngầu mà, Tsuchimikado.” (Akito)
“Là Hi~yo~rin~!” (Hiyorin)
Cô ấy có phải là trẻ con hay gì đó không vậy trời?
Và rồi, cô nàng gal tóc đen, (hình như tên là Kuroseya) người đang theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhìn cả 2 một cách xen kẽ vì thấy hứng thú, và hỏi rằng:
“Ể ~ Gì đây? Hiyorin và Sanada quen nhau à?” (Kuroseya)
“Ừ! Cậu ấy là Người định mệnh của Hiyori đó!” (Hiyori)
“... Hả?” (Akito)
Ể? Cô ấy nói gì vậy?
“Thật hả Akki?” (Neika)
“Chuyện đó làm tao ngạc nhiên lắm đấy. Có phải đó là lý do vì sao mày lại do dự khi kể chuyện đó ra sớm hơn đúng không, Akito?” (Ryuya)
“Đợi đã, Neika, Ryuya, không phải vậy đâu. Hơn nữa, dừng việc nói những điều có thể gây hiểu lầm đi, Tsuchimikado.” (Akito)
Khi tôi búng nhẹ lên vầng trán xinh đẹp đang hé ra của cô ấy, cô vừa xoa xoa vừa hạnh phúc nói, “Đau~” Tôi thực sự không biết phải làm gì với cô nàng này cả…
Ngay khi thở dài, Kuroseya mở lời với đôi mắt long lanh.
“Rồi sao? Rồi sao? Tại sao người định mệnh của Sanada lại là Hiyori vậy?” (Kuroseya)
“Hừm ~ Hiyori đã bị quấy rối vào ngày nhập học, cậu biết không? Tớ sợ tới mức không thể thốt ra thành tiếng luôn đó, nhưng người đã tới cứu tớ lúc đó là Sana-tan đấy ~!” (Hiyori)
Cô ấy nhìn tôi một cách nhiệt thành sau khi nói vậy.
Tôi cảm thấy có gì đó khó chịu và khi hướng mắt về phía sảnh–Ể!!?
“...”
Có phải Kuonji đang trừng mắt như quỷ với tôi không vậy…!?
“Trông cậu vẫn đáng sợ lắm đấy, Riran-chan.” (Rion)
“Tớ không đáng sợ đâu!” (Riran)
Không, nhìn cô đáng sợ lắm đấy.
Nhưng mà Tsuchimikado, không để tâm tới sự hiện diện của Kuonji, tiếp tục nói.
“Lúc đó, tớ lo về chuyện nhập học tới mức khóc như em bé luôn ấy. Nét trang điểm, tâm trí và tim tớ đều loạn hết cả lên, và trông tớ hệt như là ‘Ư, không quan tâm gì nữa!’ Tớ cảm giác như mình bỏ cuộc tới nơi rồi.” (Hiyori)
Đúng thật là Tsuchimikado đã khóc nhiều tới nỗi tôi không thể để cô ấy một mình lúc đó được.
“Nhưng mà, lúc ấy Sana-tan cũng đã đến cứu tớ. Cậu ấy mua cho tớ cacao và sô cô la ngọt ở của hàng tiện lợi đó~ Cậu ấy cũng cố gắng động viên Hiyori đến tận phút cuối cùng. Đó là lý do tại sao Hiyori ở đây hôm nay đấy, nhờ có Sana-tan đó ~!” (Hiyori)
Tsuchimikado mỉm cười với tôi sau khi nói vậy. Và những người vừa nghe những gì cô nói đều ngưỡng mộ hét lên.
“Tốt bụng thật đó, Akito!”
“Hệt như dự đoán luôn Akki! Đúng là đồ sát gái mà!”
“Dừng lại đi, xấu hổ lắm…” (Akito)
Tôi không hề giúp mọi người vì tình yêu.
Tôi giúp Tsuchimikado vì tôi biết cô ấy sẽ cùng tham gia vào kì thi tuyển sinh vào trường cao trung Ginnan.
Nếu đó là một cô gái thi ở một trường cao trung khác, có lẽ tôi đã giao chuyện ấy cho kiểm soát viên và nhanh chóng đến thẳng phòng thi rồi.
Nhưng khi nghĩ về nỗ lực mà cô ấy đã bỏ ra để thi vào cùng trường cao trung với tôi thì tôi không thể để cô ấy một mình được, vậy thôi.
“Đó là lý do tại sao chuyện đó tiếc thật đấy. Hiyori nghĩ chắc rằng Sana-tan là một người…” (Hiyori)
“Nào, nào Hiyori. Không hề có phép màu nào như vậy đâu, cậu biết chứ?” (Akito)
“Boo~!” (Hiyori)
Nói rồi Tsuchimikado uống hộp nước trái cây trong khi được những Gyaru khác an ủi.
Nếu Tsuchimikado là người định mệnh của tôi thì… Cô ấy sẽ được chiều chuộng suốt quãng đời còn lại và sẽ trở thành người vô vọng mất.
“Vậy, người định mệnh của Tsuchimikado là người như thế nào vậy?”
“Thì-thì tớ đoán là~? Tớ nghĩ rằng ‘Ồ, hiểu rồi~’ khoảnh khắc cậu ấy xuất hiện trong tâm trí tớ.” (Hiyori)
Phản ứng của cô nàng không phải hơi lạnh nhạt quá sao?
“Cậu thì sao, Sana-tan? Trông cô ấy như thế nào vậy?” (Hiyori)
“Được rồi~ Tớ nghĩ đến lúc quay lại bàn học của mình rồi đó~” (Akito)
*Pặp* *Pặp* *Pặp* Ryuya nắm lấy 2 vai tôi, Neika thì nắm tay trái, còn Tsuchimikado thì tay phải.
“Này, này, đừng có trốn chứ Akito” (Ryuga)
“Sẽ dễ dàng hơn nếu cậu nói ra đấy, biết không?” (Neika)
“Tớ muốn nghe những điều cậu sắp nói, Sana-tan~” (Hiyori)
Không phải họ quá thân thiết với nhau trong những trường hợp như này sao?
Tôi nhẹ nhàng nhìn Kuonji. Cô còn đang bận nói chuyện với Ryuguin, nhưng mà cô nàng nghe hết cả rồi.
Thật ra là, cô thậm chí còn muốn biết tôi định nói gì đấy.
Tôi ghét cô ấy, thực sự rất ghét cô ấy. Tôi muốn hét lớn lên rằng cô ấy là thiên địch của đời mình.
Tuy nhiên, trong thâm tâm…Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy chút nào…
“Cũng bình thường thôi, chắc vậy…?” (Akito)
“Vậy ai dễ thương hơn, Hiyori hay là cô ấy?” (Hiyori)
“Khó nói lắm, nhưng tớ nghĩ cả 2 người đều dễ thương? Nhưng với tư cách là người định mệnh của tớ thì tất nhiên cô ấy dễ thươ— Hả!?” (Akito)
Cô ấy hỏi tôi liệu Kuonji có dễ thương không, và tôi nói rằng cô ấy có! Kuonji thì… không biết gì luôn, cô mải trò chuyện với Ryuguin tới nỗi dường như không nghe gì hết.
“Hửm~? Cô ấy dễ thương hơn Hiyori đúng không?” (Hiyori)
“Đương nhiên là Hiyori dễ thương hơn cô ấy rồi~”
“Ugyuu~ Ehehe~”
Tsuchimikado rất vui khi được Gyaru vây ở hai bên.
Tôi-tôi không muốn đi sâu vào chủ đề này nữa đâu.
“Ư-Ừm thì, tớ phải trực vào sang nay, nên là…?” (Akito)
“Tao sẽ hỏi chi tiết sau nha, Akito~!” (Ryuya)
“Đừng có trốn chứ, Akki~!” (Neika)
Im lặng giùm tôi cái.
◇ ◈ ◇
“Mặt cậu bị sao vậy, Riran-chan?” (Rion)
“Không có gì đâu…” (Riran)
Ở đây Akito đang phá vỡ bức tường thứ tư đấy nhé