Cô gái đã từng phản bội tôi là nữ thần của trường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

23 2383

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

188 15380

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

207 24218

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

5 57

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

176 807

WN - Chương 39: Đối mặt

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

----------------------------------------------------------------------------------------------------

[Góc nhìn của mẹ Kitami.]

Đó là chuyến tàu dài 1 tiếng rưỡi từ nhà của tôi cho đến đây. Từ đây, tôi lại tiếp tục đi thêm 15 phút nữa trên chuyến xe buýt.

Tôi—Taeko Kitami, đã trở về nhà của của gia đình người chồng quá cố.

“Đã lâu không gặp, thưa cha, thưa mẹ.”

“Chào con, Taeko. Vào đi, vào đi nào.”

Mẹ chồng và bố chồng tôi liền tiếp đón tôi một cách chu đáo.

Đối với cả hai người bọn họ, thì tôi chính là một trong số ít liên kết còn lại với người chồng quá cố. Đương nhiên, Shuya và Sachi đều là những liên kết như vậy.

Lần cuối tôi được gặp họ là khoảng hơn 1 năm trước. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng đã rất lâu kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau rồi.

Nó có lí do cả. Shuya đã bắt đầu ra ở riêng và gần như cắt đứt liên lạc với tôi.

Kể từ đó, chúng tôi vẫn tới đây để thăm họ hàng năm. Và tôi thì phải đóng vai một người mẹ.

Và Shuya cũng chẳng hề nói gì khi thấy tôi giả vờ như vậy. Thằng bé chắc hẳn cũng đã tự nhận ra được. Ý nghĩ ngu ngốc của tôi.

Cả bố và mẹ đều rất tử tế với gia đình chúng tôi.

Con trai của họ, báu vật của cả hai người bọn họ, vẫn sẽ luôn được trân trọng như là một người mà họ đã từng yêu thương cho tới khi lìa đời.

Bọn họ đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, đặc biệt là về vấn đề tài chính. Sau cái chết của chồng tôi, mặc dù tiền bảo hiểm đã được chi trả, nhưng chỉ kết hợp nó với khoản lương của tôi thôi thì không đủ để đưa cả hai đứa trẻ lên đại học.

Bọn họ đã hỗ trợ và giúp đỡ chúng tôi trong vấn đề tiền bạc. Tôi không phải được họ cho mượn. Mà là bọn họ đã chu cấp cho chúng tôi.

Như thể đó là lẽ dĩ nhiên.

Chúng tôi đã cùng ngồi vào phòng khách và uống trà.

Trong một hồi lâu, chúng tôi đã không nói gì nhiều. Chủ đề chính trong cuộc trò chuyện của chúng tôi thường là về 2 đứa trẻ.

Sachi và Shuya đều đang rất khoẻ, tôi nói. Bọn họ cũng hỏi xem là liệu chúng đã biết là mình muốn làm gì cho tương lai chưa.

Trong quá khứ, tôi đã có thể nói với họ rằng mọi chuyện đều ổn.

Cháu của bố mẹ đều đang lớn lên rất mạnh khoẻ.

Chân tôi, đầu gối tôi, tay tôi, cả cơ thể tôi đều đang run rẩy.

Tôi biết. Kể từ giờ trở đi, tôi sẽ bị đánh giá.

Mục đích duy nhất mà tôi đến thăm họ chỉ là vì khoản tiền để cho Sachi học lên cao hơn.

Nói trắng ra, thì tôi đến đây chỉ vì thiếu tiền.

Và bọn họ cũng hiểu điều đó.

Và có lẽ, hay đúng hơn, là chắc chắn bọn họ sẽ chi trả cho con bé.

Bọn họ biết rõ là chỉ với sức của mình tôi thì sẽ không thể nào đủ để cho hai đứa học lên cao hơn.

Bọn họ sẽ không trách tôi. Trái lại, bọn họ thậm chí còn khen ngợi tôi vì đã làm rất tốt mặc dù chỉ có một mình.

Đó là con người của họ.

Chồng tôi cũng giống như vậy đấy. Anh ấy là một người cực kỳ lương thiện. Tôi đã bị thu hút bởi con người đó của anh ấy.

Tôi không muốn phạm sai lầm nữa.

May thay, Shuya chính là người đã giúp tôi nhận ra điều đó.

Tôi không thể để cho bản thân cứ sai mãi được.

“Thưa cha, thưa mẹ, con cần nói chuyện với mọi người.”

Bọn họ liền trông nghiêm túc hơn trước câu nói của tôi.

Bọn họ có lẽ đang tưởng rằng là tôi sẽ nói về tiền. Chắc hẳn họ đang nghĩ là tôi sẽ thỉnh cầu họ tăng thêm phần tiền trợ cấp cho khoản phí đóng học sắp tới.

Họ trông rất bình tĩnh. Họ không hề cho rằng lời thỉnh cầu đó là phiền phức chút nào.

--Ah, tôi đã từng sợ. Tôi đã từng tưởng tượng ra phản ứng của bọn họ, và trái tim tôi đã sợ hãi.

Tôi đã liên tục nói dối họ. Tôi đã liên tục phản bội những người quan tâm tôi nhiều đến nhường này.

Tôi đã chạy và chạy, vậy mà vẫn có người với lấy bàn tay của tôi, và giúp tôi có thể ngồi đây.

Tôi đang sợ là tự bàn tay mình sẽ phá huỷ đi mối liên kết duy nhất còn lại với chồng tôi.

Nhưng trên tất cả--

--Tôi sợ là mình sẽ không còn có thể gặp lại Sachi và Shuya nữa.

Tôi đang ở đây để đối diện với nó.

Tôi không làm vậy vì nghĩa vụ. Đây là một khát vọng.

Nghĩa vụ không phải là từ phù hợp để diễn tả nó. Đây chỉ là điều mà tôi muốn làm.

Tôi không cần trách nhiệm. Tôi cần phải ở đây.

“Hôm nay, con—”

Tôi đã thú nhận. Từng chút từng chút tội lỗi của bản thân.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage