Cô gái đã từng phản bội tôi là nữ thần của trường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 86

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7341

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 70

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 135

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 133

WN - Chương 16: Mệnh lệnh và ước muốn bất công

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Này, thằng chó bắt cá hai tay. Tới đây với tao một lúc.”

Sáng thứ 6. Tôi đã bị kìm kẹp bởi Kenji – Kenji Shirakawa.

Tôi đã biết được họ của cậu ta qua hai cậu bạn ngồi đằng sau vào lúc mà cậu ta vừa bước vào lớp. Nói cách khác, là chỉ mới vài phút trước.

“Không.”

Rõ ràng là tôi sẽ không thích rồi. Ý tôi là, cậu gọi tôi là thằng bắt cá hai tay là sao?

“Đừng có giả ngu với tao. Nếu mày không đi, thì tao sẽ nói cho cả trường biết mọi chuyện.”

“Mọi chuyện” của cậu ta là ý gì?

“Hmm? Đương nhiên là chuyện mày từng bắt nạt Sonoda chứ còn gì!”

“…cậu, Shirakawa.”

Tên này vừa làm rồi đấy.

Cậu ta đã nói toẹt ra và khiến cho mọi người xung quanh tôi biết rồi còn đâu.

Điều này đã chứng thực thông tin, thứ mà từng chỉ là tin đồn, trở nên chắc chắn hơn với những người bạn cùng lớp của tôi.

“Thế cậu muốn gì từ tôi?”

Đúng là một tên phiền phức.

“Hảa? Đáng ra mày phải biết rồi mà nhỉ?”

Với câu nói đó, Shirakawa nhếch mép cười.

Tôi đang có một linh cảm cực, cực tồi tệ.

“---Tao đang bảo mày phải chịu trách nghiệm đấy.”

Shinohara là người nói vậy ngay khi vừa bước vào lớp.

“Mày đúng là thắng chó hạ đẳng mà. Mày chẳng thèm hối lỗi một tí gì, song còn kéo theo cả Fukumura nữa.”

Gì cơ…? Tôi đã kéo theo cả Fukumura là sao? Ý cậu ta chẳng lẽ là…

“Mày không biết sao? Mày đúng là thằng tệ nhất mà. Maika đã bỏ học kể từ ngày hôm qua rồi!”

Chà, vậy ra đó là chuyện đã xảy ra, tôi nghĩ.

“Đó là điều mà Fukumura đã nói sao?”

Không vòng vo. Tôi hỏi thẳng vấn đề chính và quan trọng nhất.

“Hả!? Vào thời điểm như thế này thì không sai được đâu! Đừng có cố đánh trống lảng với tao!”

Tôi không có đánh trống lảng gì hết. Về mặt thời gian, thì đó không phải là khả năng duy nhất đâu.

Cậu ta thật sự nghĩ mình là nguyên nhân của chuyện này rồi.

Việc Fukumura bỏ học có lẽ là điều nằm ngoài mong đợi dựa trên phản ứng của 2 tên này.

Những tên này đã thật sự tin rằng là việc lan truyền những tờ giấy đó sẽ không ảnh hưởng chút nào tới Fukumura cơ dấy.

Tôi tự hỏi không biết là liệu hôm nay Fukumura có bỏ học thật không…

Dù sao thì, mấy gã này (phỏng đoán) có vẻ như là cũng không biết được là ai đã dồn ép Fukumura.

“Thế, ý mấy cậu bảo tôi phải “chịu trách nhiệm” là sao đây?”

Cơ mà, tôi cũng chẳng làm được gì nhiều, dù cho cậu có bảo tôi phải chịu trách nhiệm đi chăng nữa.

Shinohara là người trả lời câu hỏi của tôi.

“Tao chỉ yêu cầu mày làm một chuyện mà bất cứ con người nào cũng phải làm thôi!”

Quay về phía tôi, người không thể hiểu được ý của cậu ta, Shinohara nói tiếp.

“---Tao muốn mày phải xin lỗi cả hai người bọn họ. Mày có làm được không?”

Một lần nữa từ sâu thẳm trong trái tim, tôi đã nhận ra rằng hai tên này thật sự đều là những thằng đần.

Xin lỗi vì cái gì cơ? Không đợi tôi phản hồi, Shinohara lại tiếp tục.

“Được rồi, vì ngày mai mày sẽ được nghỉ hai ngày. Nên hãy xin lỗi bọn họ vào thứ Hai.”

“Đúng rồi đấy. Nếu như đến lúc đó mà mày vẫn chưa xin lỗi, thì chắc là mày cũng biết hậu quả là gì rồi chứ!?”

Chịu, biết chết liền, và hai người có thể vui lòng ngừng cái trò cố tỏ ra vẻ cool ngầu mỗi khi nói có được không? Suy cho cùng, thì hai người cũng đâu có thông minh cho lắm đâu.

“Thế nhé, cứ vậy đi.”

Bọn họ nói vậy và rời đi.

Bầu không khí trong lớp hiện giờ thật khó miêu tả.

Cảm thấy không thoải mái, tôi liền gục đầu xuống bàn và chờ cho tới khi tiết chủ nhiệm bắt đầu.

***

Sau lần đó, hai người bọn họ đã không liên lạc lại với tôi.

Tôi cũng không làm gì nhiều mà cứ thế đi thẳng về nhà.

Khi vừa về đến nhà, tôi đã đi vào phòng tắm rửa trước.

Sáng nay thật sự là một mớ hỗn độn. Cảm giác mệt mỏi bị rửa trôi đi khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.

Tôi đã hoàn thành việc tắm rửa và đang chuẩn bị bữa tối ngay khi Sachi vừa về đến nhà.

“…Em về rồi.”

“Hmm? Mừng em về…?”

Tôi ngay lập tức nhận ra là Sachi đang hành xử rất lạ.

Con bé trông không hẳn là đang buồn, nhưng con bé trông cứ như là đang suy ngẫm về một chuyện gì đó vậy.

“…Có chuyện gì thế?”

Tôi không thể không hỏi về chuyện đó. Không phải là do tôi thích lo lắng cho người khác hay gì đâu.

“Ah ừm…lát nữa chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Ồ, vậy sao. Anh không phiền đâu.”

Thường thì con bé sẽ luôn nói với tôi điều gì đó.

Nhưng con bé có vẻ như là con bé vẫn chưa sẵn sàng. Tôi đã nghĩ như vậy.

Không cần phải ép buộc con bé làm gì. Tôi yêu cầu Sachi đi tắm trước và tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

***

“Vậy thì, về chuyện lúc nãy…”

Sachi rồi sau đó nói ngay khi con bé vừa rửa xong bát đĩa.

Sachi trông rất nghiêm túc, một biểu hiện mà con bé không thường trưng ra, nó đã khiến cho tôi thẳng lưng lại một chút trong vô thức.

“Em đã về nhà muộn hôm nay, đúng không? Anh thấy đấy, em đã tới nhà mẹ một lúc.”

“Ra là vậy.”

Bảo sao con bé lại về muộn. Nhưng tại sao nó lại quan trọng?

Việc con bé sống chung cùng tôi hiện tại đã quá là bất thường rồi, nên đó là cách mọi chuyện sẽ xảy ra, không có lí do gì để nghiêm trọng quá vấn đề cả.

“Em đã nói với bà ấy rất nhiều thứ. Về chuyện gì đang xảy ra, cuộc đời phía trước của em sẽ như thế nào.”

“Anh hiểu…”

“Vậy nên, em có một chuyện cần nhờ Onii-chan.”

“Chuyện gì?”

Tôi đồng ý. Sachi nói tiếp.

Đó là một yêu cầu mà tôi không thể nhớ được là lần đầu tiên của nó đã như thế nào.

“---Ba người chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài vào ngày mai không?”

“Mẹ, Sachi, cả ba người chúng ta sao?”

“Đúng. Ba người chúng ta. Em muốn đi chơi cùng anh.”

Thật lòng thì, tôi đã lưỡng lự.

Bởi vì mẹ tôi đã…

“Nhân tiện thì, mẹ đã đồng ý rồi.”

“Eh? Bà ấy nói vậy thật à?”

Tôi đã khá bất ngờ.

Giống như là lúc mà Sachi thú nhận chuyện đang ở cùng với tôi vậy, cảm giác như thể là hình ảnh mà tôi biết về mẹ giờ đã khác đi.

“Vậy nên là, nếu anh thấy ổn, thì Onii-chan…anh nghĩ sao?”

“…Anh.”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ xem là mình nên làm gì.

Tôi không muốn, nhưng tôi cũng không muốn phản bội lại ước muốn của Sachi.

Ở một mặt khác, tôi chắc chắn rằng là khi tôi gặp bà ấy, tôi sẽ…

Piri piri piri.

“Eh…từ mẹ sao?”

Lạc trong suy nghĩ, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi trên điện thoại.

Đó là từ mẹ.

“----Làm ơn đi. Em rất muốn anh đi cùng.”

Sachi nói vậy. Điều đó khiến cho lập trường của tôi lung lay một chút.

Tôi cầm điện thoại lên.

“---Alo? Là…con đây…vâng…nhưng mẹ này…mẹ có một phút không?”

“…có.”

Giọng của bà ấy từ đầu bên kia nghe có phần run rẩy.

Giờ đây khi đã trả lời cuộc gọi này, thì tôi đã không còn đường lui nữa.

“Mẹ xin lỗi vì đã gọi đột ngột. Nhưng ngày mai, nếu như Shuya thấy ổn, thì mẹ tự hỏi là liệu chúng ta có thể gặp nhau không. Cả Sachi và mẹ, cả ba người chúng ta.”

Lời đề nghị của mẹ cũng giống như của Sachi.

Mặc dù vậy, tôi cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên. Đó là một lời đề nghị mà tôi chưa bao giờ mong rằng là nó sẽ xuất phát từ mẹ.

“…Con cần chút thời gian. Con sẽ gọi lại cho mẹ sau.”

“…Mẹ hiểu rồi. Cảm ơn con vì đã chịu nghĩ về nó.”

Cảm ơn con. Những lời đó khắc sâu trong tôi một cách lạ thường.

Trước khi tôi có thể xác nhận ẩn ý đằng sau nó, thì mẹ đã cúp máy.

“…Đáng lẽ ra em mới là người phải mời anh đi, nhưng em nghĩ là mẹ đã muốn tự mình mời anh.”

Sachi kể lại.

“Nhưng làm ơn, em biết là nó không công bằng chút nào, nhưng xin anh.”

Chà, thật vậy. Như Sachi nói, nó thật không công bằng.

Thường thì tôi sẽ việc cớ. Nhưng bởi vì Sachi, nên tôi đã không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận.

“Được rồi, anh sẽ đi.”

Lần đầu tiên trong đời, cả ba người chúng tôi đã quyết định ra ngoài cùng nhau.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Ngu Simp rách