Chương 10 - Lắm người cầm lái, thuyền dễ lạc đường
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay là khởi đầu của một ngày chắc chắn không chỉ là một ngày bình thường.
Yuu: "Yo, xin lỗi vì để cậu đợi."
Hikari: "T-tớ đâu có đợi... hay gì đâu!"
Vẫn là nhà ga quen thuộc, nơi mà chúng tôi đi qua mỗi ngày trên đường đến trường.
Nhưng hôm nay thì khác. Lúc này là mười giờ sáng cuối tuần, muộn hơn nhiều so với giờ thường ngày.
Và ngay tại đây, ở chỗ này, tôi và cậu ấy... chúng tôi thực sự đã gặp nhau cho buổi hẹn.
"Mà này, nhà bọn mình ngay cạnh nhau, thế... sao không đi từ nhà luôn? Sao phải hẹn gặp ở đây?"
"Ừ thì... Ừm... Nếu đi cùng nhau, gia đình tớ có thể sẽ hỏi này nọ... ngại lắm..."
"Uầy, điểm hảo cảm thấp quá đấy!"
"Đang nói nghiêm túc mà, sẽ ngại lắm luôn ấy!"
À thì, đúng là có chút ngại thật, nhưng chẳng phải hẹn gặp nhau là phần thú vị nhất của một buổi hẹn hò sao?
Tôi đã đến sớm hẳn ba mươi phút.
Tim cứ đập thình thịch không ngừng, chỉ biết đứng đó chờ thôi.
Cảm giác ánh mắt của mọi người khi họ đi ngang qua.
Kiểm tra đồng hồ liên tục, nhìn kim phút gần như không nhúc nhích.
Tôi còn tự hỏi liệu cậu ấy có xuất hiện không... Càng lúc càng lo lắng hơn.
Nhưng khoảnh khắc cậu ấy bước tới, vẫy tay thoải mái và chào, "Yo!", mọi rối bời của tôi đều như tan biến, dường như mọi sự chờ đợi đều xứng đáng.
Tất nhiên tôi có thể nhắn nhanh một tin cho cậu ấy để tránh phải lo lắng thế (cơ mà nếu cậu ấy không trả lời tôi sẽ còn thấy lo hơn ấy). Nhưng riêng hôm nay... tôi muốn tận hưởng trọn vẹn cái cảm giác này. Nó là một phần của niềm vui mà.
"Được rồi, đi thôi, Hikari. Công viên giải trí giờ này chắc mở rồi đúng không?"
"Ừ-ừ...!"
Với cả, ừm... chỗ tin nhắn của tôi hiện tại đang nổ tung...
............
............
[ Đã tỏ tình chưa? ]
[ Chưa, vừa mới lên tàu thôi mà! ]
...Và thế là, buổi hẹn đầu tiên của tôi đã ngay lập tức bị đặt dưới sự giám sát bởi nhóm chat bốn người quen thuộc.
[ Nhưng hỏi thật đó, Hikari, sao cậu lại chọn một công viên giải trí nhỏ xíu thế? ]
[ Đúng đấy, Hikariiin, nếu là công viên giải trí thì ở Chiba có mấy chỗ lớn hơn nhiều! ]
[ ...Ừ, nhưng mấy chỗ đó sẽ đông kinh khủng ]
Tôi còn chưa kịp nói chuyện tử tế với cậu ấy, mà điện thoại đã tràn ngập tin nhắn từ ba người bạn ồn ào của tôi rồi. Cái cách họ "hỗ trợ" phải gọi là nhiệt tình quá đáng luôn, đến mức tôi không tập trung vào buổi hẹn nổi!
[ Chỉ là... hôm nay, phải là chỗ đó thôi ]
[ Ồ, vậy là một nơi đặc biệt với cậu và anh chàng của cậu à? ]
[ Ừ ]
[ Ồ, hiểu rồi. Chúc may mắn nhé. ]
[ Cảm ơn cậu Aya-chan ]
Aya-chan, người chín chắn nhất trong đám, ít nhất cũng trả lời một cách điềm tĩnh hơn so với hai người kia. Cũng vì thế nên tôi không thể cứ phớt lờ làn sóng lời khuyên "hữu ích" đang ập tới được.
[ Vậy, Hikari, khi đến nơi cậu định chơi trò gì trước? ]
[ Để bọn tớ gợi ý cách tỏ tình hoàn cho từng trò luôn~! ]
[ Ừ, ừm... Tớ sẽ, ừ... hỏi Ta~kun đã ]
"N-này, Ta~kun..."
"Hử? Sao thế?"
"Khi ta đến nơi..."
[ Cậu ấy... nói muốn ăn trưa trước ]
[ Hai người còn chưa vào công viên sao!? ]
[ ...Hình như cậu ấy bỏ bữa sáng ]
[ Hikariiin! Cậu ấy không nhận ra đây là buổi hẹn với bạn gái mình sao? ]
[ Này, này! Tớ chưa bao giờ gọi đây là buổi hẹn! ]
[ Tớ chỉ nói với cậu ấy là bọn tớ sẽ đi chơi thôi! ]
[ Thế rồi... cậu ấy tin thật luôn? ]
[ Này, Hikari, có khi cậu ấy... không thích cậu lắm đâu? ]
[ Không đời nào! Không phải thế! ]
"Này, Hikari, cậu nhắn tin với ai suốt từ nãy giờ thế?"
"Ừ, là... là mẹ tớ ấy mà! Mẹ hỏi tớ đi đâu và nhắc về giờ giới nghiêm với mấy thứ linh tinh."
"Haha, tớ cũng thế. Họ lúc nào cũng coi chúng ta là trẻ con, nhỉ?"
"Đ-đúng thế..."
"Muốn tớ nói trực tiếp với mẹ cậu không?"
"Nói gì cơ?"
"Rằng vì chúng ta đi cùng nhau nên không có gì phải lo ấy."
"K-không, không! Không cần đâu mà!"
[ Hikari, để tớ nói chuyện với cậu ấy. Phải bảo bạn trai cậu đừng đùa giỡn nữa mới được!! ]
[ Đã bảo là không có vấn đề gì rồi mà! ]
Nghiêm túc đấy, cả (Haru) trên mạng lẫn (Ta~kun) ngoài đời thực, họ đều bảo tôi đưa điện thoại, nhưng chuyện đấy làm sao mà được...?
Và cậu ấy vừa nói "Vì chúng ta đi cùng nhau nên không có gì phải lo." như không ấy... trời ạ!
[Quên đi, quá là phiền phức. Thà giờ kiếm đại một nhà hàng gia đình nào đấy rồi tỏ tình đi! ]
[ Đừng bỏ rơi tớ sớm thế mà Aya-chan...! ]
[ Đang nói nghiêm túc mà Hikari, chứ với một tên đầu đất như cậu ta, nếu không nói thẳng, hắn sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu. ]
[ Không sao! ]
[ Tớ có một kế hoạch tuyệt vời để xoay chuyển tình thế rồi! ]
[ Kế hoạch gì thế? ]
"Ừm, này, Ta~kun..."
"Hử?"
"Cậu, ừm... cậu nói cậu đói, đúng không?"
"Ừ, xin lỗi cậu nhé! Chúng ta có thể ăn gì đó ở chỗ gần nhà ga trước khi đi chơi không?"
"À thì, thực ra...!"
[ Cậu mang theo cơm hộp á? ]
[ Đ-Đúng thế! Tớ thậm chí còn dậy từ lúc 5 giờ sáng để làm luôn cơ! ]
Đúng vậy, đây là bước đầu tiên nằm trong kế hoạch bí mật của tôi.
À ừ được rồi, cũng không hẳn là bí mật lắm, vì cơm hộp tự làm luôn là một chiêu kinh điển cho các buổi hẹn hò rồi.
Nhưng có lý do nên nó mới trở thành kinh điển chứ – là vì nó hiệu quả!
Đáng ra tôi muốn đợi đến cuối ngày, sau khi chúng tôi đã dành thời gian bên nhau và thực sự thu hẹp khoảng cách, xong rồi lên sân thượng của công viên giải trí và "Tèn ten!", lấy hộp cơm ra gây bất ngờ.
Đành rằng thời gian có hơi lệch một chút, nhưng tôi tin rằng nỗ lực của mình, và tất cả tâm huyết tôi đặt vào buổi hẹn này, sẽ chạm được đến cậu ấy...
[ Cơm hộp tự làm cho buổi hẹn đầu tiên? Cậu không thấy thế có hơi quá sao? ]
[ Hả? ]
[ Cảm giác, kiểu, nó gần giống như tặng một cái áo len tự đan ấy! ]
[ K-Khoan đã, tới mức đó á!? ]
[ Ừ, nếu hai người đã là một cặp rồi thì không sao. ]
[ Nhưng Hikariiin, cậu ấy còn chẳng nghĩ về cậu theo cách đó mà, đúng không? ]
[ Tớ chỉ thấy chuyện này đang đi theo hướng cực kỳ khó xử thôi. ]
[ Ể...? ]
[ Không, thực ra nó dễ thương, rất giống cậu, Hikari. Kiểu ngây ngô với thực tế một cách đáng yêu. ]
[ Ểêêêê... ]
Tất cả nỗ lực của tôi, và tất cả tâm huyết này...
Những suy nghĩ tôi đã đặt vào buổi hẹn này...
"......"
"Ờ... Hikari? Cậu đứng hình rồi kìa."
"...Ta~kun."
"À ừ?"
"Chúng ta cứ... đến nhà hàng gia đình nào trước đi..."
Tôi là Shirasaka Hikari, mười sáu tuổi...
...Và buổi hẹn của chúng tôi chưa gì đã gặp phải chông gai... ngay cả trước khi bắt đầu.