Chương 9 - Lợi thế bạn thuở nhỏ
---------------------------------------------------------------------------
Hôm nay đáng lẽ ra cũng chỉ là một ngày bình thường...
Nhưng rồi vừa mới đây thôi, vào lúc mười một giờ ba mươi phút tối, đã xảy ra một sự kiện lớn.
"Hừm, nên đi đâu ta? Công viên gần nhà? Công viên trung tâm? Khu mua sắm? Thủy cung? Sở thú? Vườn bách thảo? Cung thiên văn? Bảo tàng nghệ thuật? Thư viện? Arcade? Sân bowling? Karaoke? Công viên giải trí? Sân vận động? Rạp chiếu phim? Nhà hát?"
Đã 30 phút trôi qua kể từ khi chúng tôi lên kế hoạch hẹn nhau đi chơi vào cuối tuần này...
Bị mẹ la "Nhanh mà đi tắm đi con!", thành ra giờ tôi đang ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng 42 độ, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng nay lại càng đỏ hơn trong làn hơi nước buổi đêm khuya.
Cái lúc mà đáng lẽ bản thân nên ngâm mình thư giãn, thì đầu óc tôi lại quay cuồng đến mức có chút hơi choáng váng.
Dù vậy, tôi vẫn đang vắt óc suy nghĩ, cố gắng lên kế hoạch cho một buổi hẹn hoàn hảo vào cuối tuần này.
Khi hỏi cậu ấy, "Cậu muốn đi đâu?" Thì cậu ấy chỉ đáp lại, "Hừm, đâu cũng được." Nghe trả treo chả khác gì cái kiểu mà nếu cậu ấy trả lời mẹ mình khi được hỏi về bữa tối thì cậu ấy chắc chắn sẽ ăn mắng ấy.
"Được rồi! Phải tận dụng tối đa lợi thế bạn thuở nhỏ thôi!"
Ừ, khi nói đến điều gì khiến tôi nổi bật hơn so với bất kỳ cô gái nào khác có thể thích cậu ấy, thì đó chính là át chủ bài của tôi.
Nói vậy chứ tôi cũng chưa gặp bất kỳ đối thủ thực sự nào khác đâu, nhưng dù sao thì...
Thế có nghĩa là nên tránh những nơi mà chúng tôi chưa từng đến.
Tôi muốn một nơi đã là của chúng tôi, nơi chúng tôi đã cùng nhau tạo nên những kỷ niệm.
Một nơi khắc sâu trong tâm trí cả hai, đầy hoài niệm, ấm áp, và có lẽ cả một chút tình cảm.
"...Cơ mà lần nào bọn mình đi chơi cũng có bố mẹ theo cùng hết!"
Ừ đúng rồi, hồi tiểu học, chúng tôi gần như cuối tuần nào cũng đi chơi cùng nhau.
Công viên, công viên giải trí, bãi biển, hồ bơi, trượt tuyết, trượt băng... gì cũng làm rồi.
...Cùng với bố mẹ. Lần nào cũng thế!
Mẹ tôi được nghỉ cuối tuần, nên bất cứ khi nào chúng tôi đi chơi, bà ấy sẽ hào hứng lên kế hoạch. Bà ấy sẽ tám chuyện không ngừng với mẹ của Ta~kun, hoàn toàn chìm vào thế giới riêng của họ, để mặc hai đứa chúng tôi...
"Khoan... thế thì... cũng tính là hai đưa ở một mình mà!"
Khi ký ức dần trở nên rõ ràng, những cảnh ồn ào, hỗn loạn trong quá khứ bắt đầu thay đổi. Có lẽ chúng không hoàn toàn bị phá hỏng như tôi nghĩ.
Trong ký ức của tôi, mẹ chúng tôi hầu như không tồn tại. Thay vào đó, tôi thấy cậu ấy -- hồi đó là một cậu bé nhút nhát, trầm lặng, và tôi thậm chí không coi cậu ấy là "con trai". Có lẽ tôi còn chẳng hiểu ý nghĩa đó.
Như lần ở công viên gần nhà. Mẹ hai đứa ngồi trò chuyện trên băng ghế, để lại chúng tôi chạy nhảy trên cánh đồng cỏ.
Ngay giữa công viên có một cái cây to lớn, nơi chúng tôi thậm chí còn khắc chiều cao của mình, như một cảnh điển hình trong mấy con game hẹn hò...
"Khoan! Mình đã luôn cao hơn cậu ấy mà cho đến tận lớp năm mà!"
À nhỉ... giờ mà nhắc lại chuyện so chiều cao ngày xưa, thì sợ là sẽ chạm vào điểm nhạy cảm của cậu ấy mất.
Tại vì hồi tiểu học tôi lớn nhanh lắm luôn.
Vừa cao, vừa năng động, và chắc chắn không thua kém gì đám con trai.
Không phải đang khoe khoang hay gì đâu! Nói thực thì giờ tôi mới là người có chút tự ti về chuyện đó.
Nhưng hồi đó, cậu ấy không chỉ thấp hơn tôi -- mà còn thấp hơn cả mức trung bình của lớp, và cũng cực kỳ trầm lặng. Mỗi lần chúng tôi chơi cùng nhau, cậu ấy chỉ lặng lẽ đi theo sau tôi...
"Hức... hức... hức..."
"Ta~kun, nghiêm túc đấy à? Sao cậu lại sợ thứ đó được chứ?"
"Nhưng... nhưng... nó xuất hiện bất ngờ quá..."
"Thôi nào, ai mà chả biết kịch bản phim kinh dị nào cũng có bối cảnh con quái vật sẽ tấn công nếu cậu ở một mình trong rừng!"
"Sao tớ biết được... Tớ chưa từng xem mấy cái này bao giờ..."
Đúng thế, mỗi lần chúng tôi xem phim kinh dị cùng nhau, cậu ấy luôn là người phát khóc đầu tiên.
Còn tôi? Tôi là đứa trẻ có khiếu hài hước kỳ quặc, dự đoán được tất cả pha hù doạ và mong đợi chúng với vẻ tự mãn.
"Này, Ta~kun, cậu không định hát sao?"
"Tớ... Tớ ngại hát trước mặt người khác lắm..."
"Gì chứ? Thế cậu còn đi karaoke làm gì?"
"Ừ thì... Vì cậu nói cậu muốn đi mà..."
"Trời ạ, sao không nói trước với tớ! Nếu biết vậy tớ đã lên kế hoạch làm gì đó khác rồi!"
"Ừ, ừm... Xin lỗi..."
"Thôi được, vậy ta ở lại một tiếng đã rồi đi... Cho đến lúc đó thì, giao cho cậu trọng trách đánh trống lục lạc nhé!"
Những thứ như karaoke hay bowling không phải sở trường của cậu ấy. Cậu ấy không thích làm gì khiến bản thân trở thành tâm điểm chú ý.
Trong khi tôi thì lại thích được người khác để ý tới, hát hò và thể hiện...
Chúng tôi hồi đó hoàn toàn trái ngược, không hợp nhau chút nào.
"Ư, hỏng rồi... Thật sự hỏng rồi..."
Cố gắng tận dụng lợi thế bạn thưở nhỏ bằng cách lên kế hoạch hẹn hò dựa trên những kỷ niệm cũ...
Nó luôn kèm theo những bất lợi bạn thưở nhỏ, và biến mọi thứ thành mối hiểm họa tiềm tàng.
Giờ nghĩ lại mới thấy, hồi đó có phải tôi hơi tệ với cậu ấy không? Lúc nào cũng làm những gì mình muốn, áp đặt sở thích của mình lên cậu ấy, và hoàn toàn phớt lờ việc cậu ấy sợ hãi hay không thích.
...Nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi hồi đó vốn như vậy rồi mà. Tôi đã luôn chỉ xem cậu ấy như một đứa em trai.
Cho đến tận cấp hai -- không, thực ra là cho đến một năm trước -- tôi vẫn chưa bao giờ xem cậu ấy là con trai. Với tôi cậu ấy chỉ đơn giản là người bạn thưở nhỏ, không hơn, không kém.
"Tại sao mình lại... thích một người như cậu ấy…? Phì... haha!"
Miệng tôi đang định nói ra, nhưng rồi lại không nhịn được phải bật cười.
"Tại sao mình lại phải lòng một người như cậu ấy chứ?"
Câu thoại kinh điển đúng chất lấy từ mấy bộ rom-com ra.
Trong phim, drama, manga, anime... Hồi nhỏ, tôi cứ xem những cảnh đó rồi nghĩ, "Đây rồi, đây rồi!" một cách mỉa mai, châm chọc.
Thế nên tôi chưa bao giờ cảm nhận được sức hút thực sự của những cảnh đó...
Tôi chưa từng trải qua cảm giác hồi hộp hay bướm bay trong bụng ấy.
"Haha, hahahaha... Haha, haa..."
Vậy... còn bây giờ thì sao?
Bây giờ, khi tôi thực sự đang yêu?
Bây giờ, khi tôi nghĩ về cậu ấy mọi lúc, cố gắng hết sức, dùng toàn bộ mọi thứ mình có chỉ để khiến cậu ấy thích tôi?
Tôi thậm chí còn sẵn sàng thay đổi bản thân vì cậu ấy.
Nhưng đồng thời... vẫn muốn cậu ấy chấp nhận con người thật của mình.
Kẹt cứng giữa hai đầu mâu thuẫn, loay hoay mãi không thoát ra nổi…
"Tại sao... mình lại phải lòng một người như cậu ấy chứ...?"
Bằng cách nào đó, câu thoại kinh điển này giờ lại có cảm giác khác.
Trước đây, tôi sẽ bật cười mỗi khi có nhân vật trên màn hình hay trong sách nói câu đó.
Nhưng giờ tự mình nói ra thế này... lại gần như khiến tôi muốn khóc.
"Được rồi...!"
Kế hoạch cho buổi hẹn đã được quyết định.
Tôi sẽ tận dụng tối đa lợi thế bạn thuở nhỏ của mình.
Cho dù nó sẽ đi kèm những bất lợi bạn thưở nhỏ, thì cũng mặc kệ thôi.
Tôi sẽ xuất hiện đúng như con người thật của mình.
Con người đã đối xử với cậu ấy như một đứa em trai khi chúng tôi còn nhỏ.
Hay con người giờ đây thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
Tôi sẽ mang theo tất cả những điều đó.
Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi...
Bởi vì dù có thế nào đi nữa, tôi tin rằng cậu ấy, con người cậu ấy bây giờ, sẽ vượt qua tất cả và chấp nhận con người thật của tôi mà thôi.
............
............
Tôi là Shirasaka Hikari, mười sáu tuổi...
...Và lần đầu tiên trong đời, tôi sẽ đi hẹn hò với người tôi thích.
............
À, với cả tất nhiên là tôi bị sốc nhiệt do ngâm nước lâu quá luôn.