“...Khụ! Khụ!”
“Đúng là bị cảm thật rồi đấy. Hôm nay cậu nghỉ ngơi đầy đủ đi.”
“...Đúng là nhục nhã thật mà.”
“Cậu làm võ sĩ ở nơi nào đấy hả.”
Kazuki gượng cười trước câu nói của Kasumi đang nằm trên giường, rồi cậu quay lưng lại. Mặc dù muốn vươn tay đến tấm lưng đang dần cách xa mình nhưng Kasumi lại không thể làm phiền cậu ấy hơn nữa nên cô kìm nén cảm xúc cô đơn của mình và nhìn theo tấm lưng đó.
“Sau khi học xong thì tớ sẽ về ngay. Nên là cậu hãy làm cô bé ngoan ngoãn và chờ tớ đi đấy!”
“...Tớ có trẻ con đến thế đâu.”
“Ừ nhỉ. Thế thôi tớ đi đây.”
Lần này thì Kazuki ra khỏi phòng và đi luôn.
Hôm nay đáng ra là một ngày không khác mọi khi. Tuy nhiên, sáng sớm khi mới thức dậy thì sức khỏe Kasumi đã không ổn rồi. Kazuki nhận ra khuôn mặt đỏ ửng của cô nên cậu đã đo nhiệt độ ngay lập tức, vì sốt khá cao nên cậu đã quyết định để cô ấy nghỉ học.
“...Mình không làm được bento rồi. Đúng là nhục nhã mà.”
Đã vài tuần trôi qua kể từ lúc cô bắt đầu sống cùng Kazuki, việc cô làm bento trở thành thói quen thường ngày rồi. Cũng vì cô muốn nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cậu và đó cũng là niềm vui hơn bất cứ điều gì của cô mỗi ngày nên hiện giờ cô đang thấy nuối tiếc.
“...Không có Kazuki đúng là tĩnh lặng thật đấy.”
Kazuki thì đi học mất rồi, cậu sẽ không trở về cho đến tận chiều tối cơ.
Sự yên tĩnh này cảm giác như những ngày thường nhật của cái hồi cách đâu không lâu khi mà không có Kazuki cạnh bên. Duy chỉ có sự cô đơn và buồn tẻ, nhưng đó là những ngày tháng không được dựa mình vào Kazuki. Tuy nhiên, chỗ mà cô đang ngủ ở đây là giường của Kazuki nên cảm giác cô đơn cũng không đến mức đó.
So với những tháng ngày mà mình có chờ đợi bao nhiêu lâu cũng không thể gặp được Kazuki thì chẳng phải là điều gì to tát lắm.
“...Cái này, chắc là do hôm qua mình ngâm trong bồn tắm rồi”
Thực tế là hôm qua, cô đã mạnh dạn đột nhập vào bồn khi Kazuki đang tắm dở.
Với mục đích để thực hiện ước nguyện muốn tắm và ngâm mình trong bồn với cậu. Kazuki rất bất ngờ khi Kasumi đột ngột vào phòng tắm, nhưng ngay lập tức cậu thở dài bó tay và đành chấp nhận.
“...Hì hì”
Nghĩ lại sự việc lúc đó, cô tự nhiên tủm tỉm cười.
Lúc đó cậu ấy đã đỏ mặt, nhất định là cậu đã nhận thức Kasumi là nữ giới rồi. Tuy nhiên, giữa chừng, có vẻ như cô nhớ lại chuyện ngày xưa, để không cho mình cảm thấy ngượng ngùng nữa, cô nói.
“...Không sao đâu. Mình là cô gái có sức quyến rũ mà”
Cô đang tự cao ư, không phải thế đâu.
Dù cho là bây giờ cô vẫn chưa được cậu ấy ý thức một cách hoàn toàn, nhưng cô sẽ cố gắng, để dần dần Kazuki sẽ nhận ra rằng cô cũng là một người con gái.
“...Hà”
Suy nghĩ về Kazuki thì đúng là hạnh phúc quá, nhưng cùng với đó là cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.
Cô phải khỏe lại càng sớm càng tốt, để được như thế thì giấc ngủ là không thể thiếu được. Nếu mình thiếp đi thì nỗi cô đơn khi đợi cho đến lúc Kazuki trở về nhà cũng thuyên giảm đi… vừa nghĩ như vậy, Kasumi chìm vào giấc ngủ.
Kasumi đôi lúc cũng nằm mơ.
Đó thường là giấc mơ mà Kazuki rời bỏ cô đi. Đúng thế, ngay cả bây giờ cô vẫn thấy giấc mơ đấy.
“...Kazuki!”
Kazuki - dù cho cô gọi như vậy, cậu ấy đứng ngay trước mắt cô nhưng vẫn không ngoảnh lại.
Không chỉ thế, cậu ấy còn bước đi cùng với một người con gái khác mà không phải là Kasumi. Vì người mà đang nhận lấy nụ cười, sự tốt bụng, sự quan tâm vốn là phải dành cho Kasumi, nhưng người ở đó không phải là bản thân mình nên trong lòng Kasumi sôi máu lên cảm giác ghen tuông.
“...Tôi sẽ không cho phép cô ở bên cạnh Kazuki đâu. Nhất định sẽ không cho!”
Nói là giấc mơ thôi, nhưng trong lúc đang mơ thì nó lại chính là hiện thực.
Dù lòng ghen tuông sôi sục lên, nhìn thấy cảnh Kazuki rời bỏ cô, trái tim cô đau đớn. Vươn tay ra vẫn không với tới được, nếu thế thì hãy mở mắt ra đi - cô nghĩ vậy, nhưng vẫn không thể quay về hiện thực được.
Trong khoảng thời gian cho đến trước khi cô mở mắt ra, Kasumi vẫn liên tục nhìn cái khung cảnh mà mình không muốn thấy.
“Để chuyện không thành như thế này thì mình phải cố gắng thôi… Ừm!”
Trong cô dấy lên một sự quyết tâm mạnh mẽ.
Mối tình đầu thì sẽ không thành hiện thực, cô thường hay nghe điều đó. Tình yêu với người bạn thuở nhỏ thì sẽ không đạt kết quả, đó cũng là điều mà cô từng nghe.
[Kasumi lúc nào cũng chạy theo Rindou nhỉ!]
Thế thì có gì xấu đâu, nhưng Kasumi của ngày xưa thì lại không thể mạnh mẽ nói ra điều đó.
Những lúc như thế, Kazuki lại luôn bảo vệ cô, đằng sau tấm lưng ấy, cô đã bị cậu cuốn hút. Có nhiều đứa bạn cùng cấp đã nói ra những lời chẳng thích thú tí nào với Kazuki mỗi khi cậu bảo vệ Kasumi. Cứ mỗi lần như vậy, Kasumi lại như sắp khóc, cô được Kazuki động viên cứu giúp.
[Đừng để ý làm gì. Tớ sẽ mãi bảo vệ cậu mà.]
“...Cậu, cậu nói dối rồi còn gì.”
Kể cả bây giờ cô vẫn cười và thì thầm câu nói đó.
Bởi vì sau tất cả, giờ đây cô được trải qua thời gian cùng với Kazuki. Cậu ấy đã luôn luôn ở bên cạnh cô, nay cậu đã quay trở lại rồi. Cậu đã có thể trở về với Kasumi, người mà luôn ở bên cậu… điều đó thực sự rất là hạnh phúc.
Chẳng biết tự lúc nào, khung cảnh đáng ghét trước mắt không còn nhìn thấy nữa.
Không chỉ có thế, ở đâu đó có cảm giác ấm áp, hơi ấm đó như đang mời gọi Kasumi, kéo cô trở về với hiện thực.
“...?”
Kasumi mở mắt ra thì thứ mà đang chào đón cô đương nhiên là trần nhà của phòng Kazuki rồi.
Cô nhìn đồng hồ thì thấy đã quá trưa rồi, có vẻ cô đã ngủ khá lâu. Mặc dù cơ thể còn chút yếu ớt, nhưng cô cảm thấy dường như nhiệt độ đã giảm rồi. Sau khi cô ăn một bữa trưa đơn giản xong, vì cơn buồn ngủ đã bị thổi bay mất rồi nên giờ cô đành ngồi bất động chờ thời gian trôi đi mà thôi.
“Mừừ...”
Nhưng mà quả thực, không có Kazuki thì đúng là chán quá mà.
Bình thường khi cô đi học, có bạn bè nên cô không thấy chán. Ở một mình không ngờ lại chán thế này… lâu lắm rồi Kasumi mới nghĩ vậy.
Chán quá… chán quá… chán quá đi, trong khi cô đang nghĩ như vậy thì thời gian thấm thoát trôi qua.
Lúc đồng hồ vừa điểm 4 giờ chiều thì vừa đúng lúc Kazuki trở về. Chẳng hiểu vì sao nhưng Kasumi lại giả vờ ngủ.
“Tớ về rồi đây… á cậu đang ngủ à”
Nhưng cô có ngủ đâu, Kasumi cười thầm trong tim, cô chỉ đang nhắm mắt lại rồi cảm nhận sự hiện diện của Kazuki đang đến gần cô mà thôi. Cô cố nhịn cái cảm giác bộc phát muốn ôm chầm lấy Kazuki khi cậu ấy đến gần bên giường, mắt cô cứ nhắm chặt lại.
“So với hồi sáng thì có vẻ là đỡ hơn rồi nhỉ. Nói mới nhớ là, Kasumi hồi xưa mà bị cảm thì cũng chỉ cần nghỉ một chút là khỏe ngay rồi.”
Cậu đặt tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ.
Kazuki thở phào yên tâm rồi tiếp đến, cậu xoa đầu Kasumi.
“...Những lúc như thế này, Kasumi hay giả vờ ngủ đấy nhỉ… cậu đang ngủ thật à?”
“...”
Cô bất giác giật thót mình.
Dù vậy, may mắn là cô vẫn chưa bị Kazuki nhận ra, có vẻ như là cậu ấy vẫn hoàn toàn tin rằng cô đang ngủ.
“Mau khỏe đi nhé. Quả thực là, tớ thích nhìn thấy cậu khỏe mạnh cơ. Với cả là tớ cũng không thấy khó chịu… khi tiếp xúc cơ thể với cậu hằng ngày đâu. Đúng thật là, khi có Kasumi ở bên cạnh thì tớ không thấy nhàm chán, hơn nữa tớ còn cảm thấy mình vui vẻ lên cơ.”
Nghe câu nói của Kazuki, cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên, đến việc bị cảm còn chẳng đáng mang ra để so sánh.
Ngay lập tức cô muốn mở mắt ra để cho Kazuki thấy mình, nhưng quả thực là cơn cảm lạnh vẫn còn chưa khỏi hết, cũng không hẳn là không có khả năng lây bệnh cho cậu ấy nên cô đành chịu đựng.
(...Kazuki đúng là xấu tính mà … nhưng mình cứ im lặng nghe cậu ấy nói thế này lại mới là xấu tính nhất ha)
Vì Kazuki, nên giờ mình phải giả vờ ngủ thôi.
Nhưng mà… dù sao thì mình cũng hy vọng cậu ấy sẽ tha thứ, cho phép mình trầm ngâm suy tư về niềm hạnh phúc này - Kasumi tủm tỉm cười.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage