Cảm giác ấy vẫn còn đọng lại trên môi.
Tôi đưa tay chạm lên, chẳng có gì ở đó cả, nhưng cảm giác mềm mại vẫn nằm trong tâm trí.
Mới hồi nãy thôi, khi đi về cùng Misa, cô ấy đã hôn tôi. Khoảnh khắc ấy vẫn còn khiến tôi rung động đến giờ.
Tôi tiếp tục bước đi để rũ bỏ cảm giác ấy.
Đến công viên mọi khi, rẽ trái sẽ về nhà tôi, nhưng tôi rẽ phải đến một nơi khác.
Tôi có thể lên tàu, nhưng vì không muốn Misa phát hiện, một phần cũng muốn ở một mình nữa.
Đầu óc vẫn cứ nghĩ đến chuyện này, thì làm sao đến nơi ấy được.
Tôi đến nơi sau 30 phút đi bộ. Là căn nhà quen thuộc mà tôi vừa ghé qua.
Tôi lấy điện thoại ra gọi, và sau 2 hồi chuông cũng có người nhấc máy.
R-Ren? Sao thế? Hiếm khi mới thấy Ren gọi tớ đó nha, ehehe.
“Cậu ra ngoài một chút được không?”
Sao vậy…? L-Lẽ nào?
Từ cửa sổ tầng 2, một cô nàng dễ thương ló ra.
Thấy tôi, cô ấy nở nụ cười tươi rói, rồi biến mất và xuất hiện ngay trước mắt tôi, vẫn đang mặc bộ đồng phục.
“Ren! Ah… Misa không đi với cậu sao?”
“Yosaki đã về rồi.”
“V-Vậy à. Nhưng tại sao Ren lại ở đây? Tớ vui lắm, nhưng mà hơi thắc mắc chút.”
“Tớ quên một thứ ấy mà.”
“Quên á? Lần trước qua đây cậu để quên gì à?”
“Không phải thế đâu.”
Haru thắc mắc nhìn tôi đưa một chiếc túi cho cô.
“Tớ quay lại để tặng cậu cái này.”
“Tặng tớ? Cậu tặng tớ ư?”
“Ừ. Cậu mở ra luôn đi.”
Haru cẩn thận mở chiếc túi nhỏ ra. Ngay khi thấy thứ bên trong, cô ôm chầm lấy tôi với đôi mắt như sáng lên.
“Ren! Đây là!”
“Tớ không tìm được cái y hệt, nhưng cái này có cùng thiết kế hoa hướng dương ấy, cậu thấy sao?”
“Tớ vui lắm… Cảm ơn nhé Ren, tớ sẽ trân trọng nó.”
Đó là thứ tôi đã mua trong kỳ nghỉ Tuần Lễ vàng, nghĩ rằng nếu không làm thế có thể Haru sẽ ra sống tìm tiếp mất.
Hơn nữa, với việc tự mua tự tặng thế này, tôi cũng tự xác nhận mối liên kết giữa hai đứa luôn.
Haru do dự tách khỏi tôi, rồi gắn chiếc kẹp lên mái tóc, hỏi tôi với nụ cười ngượng ngùng.
“Cậu thấy sao?”
“Hợp với cậu lắm. Nói thật tớ đã khá lo vì chọn theo góc nhìn của tớ đấy.”
“Ehehe. Tớ hạnh phúc lắm. Cảm ơn Ren nhiều. Tớ sẽ thật trân trọng thứ này. Tớ sẽ không làm mất nữa… Ah, nhưng nó có đắt không?”
“Không sao đâu… Lần đó, tớ đã có thể đến chỗ Haru trước khi tên Arahira đó kịp giở trò. Nhưng vì tớ do dự nên mới đẩy cậu vào tình thế đó… Nên là, cứ coi như đây là lời xin lỗi của tớ nhé.”
“Không sao mà Ren, không phải lỗi của cậu. Tất cả là tại tên senpai đó! Với lại, cậu biết không, tớ đã nhận ra vài chuyện.”
Lúc ấy, ánh sáng như mờ đi trong mắt Haru.
“Nhớ lúc tớ để lại hickey trên người Ren không? Lúc đó tớ hạnh phúc lắm… nhưng tớ cũng muốn được Ren đánh dấu nữa. Tớ muốn được công nhận rằng mình là của Ren. Những thứ tớ mang trên người cũng sẽ là do Ren chọn. Khi trời trở lạnh, tớ sẽ luôn mang đôi găng tay Ren tặng hồi Giáng Sinh. Còn giờ thì tạm thời chỉ có chiếc kẹp tóc này thôi. Thế nhưng tớ vẫn muốn thêm nữa. Nhưng lại không muốn bắt cậu phải mua chúng. Tớ sẽ tự mua mọi thứ, nên nếu cần gì cứ nói cho tớ biết—Ah!”
Tôi ôm chặt Haru khi cô ấy đang không được ổn định cho lắm.
Dù ngạc nhiên trong thoáng chốc, nhưng Haru cũng mau chóng ôm chặt lại tôi.
“…Ren, tớ xin chuyện này được chứ.”
“Để tớ nghe xem là gì cái đã.”
“Gì vậy chứ, cậu ác ghê… Ehehe. Nãy tớ nói rồi đấy, tớ cũng muốn được Ren đánh dấu, rằng cơ thể mình là của Ren. Nên là, cậu có thể--"
Haru chưa dứt lời thì môi đã bị khóa lại rồi.
Sự mềm mại khiến tôi thấy muốn giữ thế này mãi mãi, nhưng liền tách ra sau vài giây.
Haru trông có vẻ choáng váng.
“Thế này thì môi của Haru thuộc về tớ rồi chứ?”
“Ừ-Ừm! Đúng vậy! Môi của tớ thuộc về Ren… Ehehe. Mà, đây là lần đầu tiên Ren tự hôn ai đó phải chứ?”
“Phải rồi. Cậu là người đầu tiên đấy Haru.”
“B-Biết mà! Yay, lại thêm một lần đầu nữa của Ren. Lần đầu của Ren… Ehehe.”
Tôi có nên nói luôn không nhỉ? Sẽ không phải lắm, nhưng có lẽ đây là thời điểm thích hợp nhất.
Tôi đặt tay lên vai Haru.
“Haru này, về việc tớ muốn nói hôm trước—Tớ thích Haru Hinata.”
“…Thật ư?”
“Ừ.”
“…Tớ vui lắm. Vậy thì, từ bây giờ chúng ta—"
“Nhưng bọn mình không thể hẹn hò được.”
“…Vì Misa sao?”
“Ừm. Tớ vẫn còn thích Yosaki. Nên là, tớ mong cậu sẽ chờ cho đến khi tớ sắp xếp lại hết cảm xúc của mình. Thật sự xin lỗi cậu.”
“…Không sao đâu. Tớ cũng đã quyết tâm rồi, nên không có vấn đề gì hết.”
Haru nói trong lúc nhìn tôi với đôi mắt chìm dần vào màn đêm.
“Tớ sẽ đợi cậu mãi mãi.”
***
Sau khi về nhà, tôi nhận được hàng loạt tin nhắn.
Là từ Koido.
Koido là một người hoạt bát và cá tính. Dù mới chỉ gặp tôi thôi mà đã gửi hàng đống tin nhắn về đủ thứ lung tung rồi.
Từ những tin nhắn ấy, tôi được biết em ấy nhập học trường tôi từ nhà cách đây năm con phố.
Khá là bất thường khi em ấy đi xa thế, và có vẻ như em ấy cũng không có bất cứ người quen từ hồi sơ trung nào ở đây.
Dù đã nói rằng mình sẽ chẳng hứng nói chuyện nhảm đâu, nhưng xem xét chuyện sau này thì tìm hiểu thêm về tính cách em ấy cũng không phải ý tồi, nên tôi vẫn trả lời bình thường. Còn em ấy thì cứ liên tục gợi chuyện, thành ra cả hai cứ mãi tán nhảm thôi.
***
Giờ nghỉ trưa hôm sau.
Tôi nói rằng mình cần đến phòng y tế, rồi ra khỏi lớp hướng thẳng đến khu sân sau.
Đã có người chờ ở đấy rồi. Là Koido.
“Em đến sớm nhỉ.”
“Ah, anh đã vất vả rồi senpai. Thì, chỗ này gần lớp năm nhất hơn mà!”
“Cảm giác như chẳng giống bọn mình mới gặp nhau hôm qua chút nào cả.”
“Chắc vậy ha, chúng ta nói chuyện cũng nhiều mà. Dù senpai bảo mình không thích trò chuyện, mà vẫn rep tin nhắn của em đấy thôi! Anh là tsundere à?”
“Không. Anh chỉ muốn biết thêm về em thôi… không, nói vậy dễ hiểu lầm lắm nhỉ.”
“Gì thế gì thế? Anh đang định nhắm vào em sao senpai? Em xin lỗi! Em không có hứng thú với chuyện yêu đương đâu!”
“Em khá giống một người quen của anh đấy. Cũng kiểu tiểu quỷ như này… Koido giống bản rep của cô ấy vậy. Mà đừng lo nhé, em cũng không tệ đâu.”
“Này, nói thế có hơi thô lỗ với em à nha! Dù không hiểu lắm nhưng em bị tổn thương á!”
“Không hiểu thì sao tổn thương?”
“Ừ nhỉ. Vậy kệ thôi ha.”
Những cuộc trò chuyện của tôi và Koido, giống như lúc này đây, lúc nào cũng khá thoải mái.
Em ấy rất linh hoạt trong việc đáp lại những câu hỏi về phía mình, nói chuyện với em ấy khá là dễ chịu.
Tuy nhiên, có một lí do khiến tôi không thể giữ mối quan hệ senpao-kouhai thân thiết được.
Đó là vì Haru.
“Thật luôn. Em nghĩ senpai chắc sẽ đến thôi, ai ngờ đến thật này.”
“Chúng ta đang định nói chuyện về Hinata phải chứ?”
“Đương nhiên rồi. Mai Koido này sẽ không nói dối senpai đâu… nhưng ánh mắt đó, anh không hề tin em nhỉ?”
“Cũng không hẳn. Mà ngay từ đầu em đã khá đáng ngờ rồi.”
“Nói thế là không được nha senpai!... Dù sao thì, về Hinata-senpai.”
Koido vừa càu nhàu vừa chuyển chủ đề, khiến cuộc trò chuyện vẫn mang tâm thế thoải mái.
“Hinata-senpai thích anh phải không?”
“…Tự dưng hỏi gì vậy?”
“Anh là người đã giục đấy.”
“Đúng thế, cơ mà… sao em lại nghĩ vậy?”
“Ah? Nhìn vào mắt Hinata-senpai là biết mà.”
…Thật luôn á?
Tôi, cái thằng trong cuộc này chẳng biết gì luôn.
“Có vẻ như senpai cũng biết rõ nhỉ.”
“Sao em lại biết được chuyện đó… Mà từ từ. Em mới nói anh ‘biết rõ’ ư?”
“Vâng. Vì lúc này đây, senpai đang biết rõ được cảm xúc của Hinata-senpai phải chứ?”
“…Đáng sợ thật.”
Từ đôi mắt trước mặt tôi, có thể nói Koido không hề đoán mò, mà là có căn cứ cụ thể.
“Em thậm chí còn nhận ra Yosaki-senpai đã bắt đầu thích anh rồi cơ.”
“Chẳng phải em bảo mình không hứng thú với chuyện tình cảm à?”
“Của bản thân em thôi. Chuyện của người khác thì em thích lắm!”
“Em phiền phức quá đấy.”
Mặt này khá giống với Saki-chan. Dù về mặt làm một cô nhóc tiểu quỷ thì không bằng, nhưng ở gần một cô gái như này thực sự khiến tôi thấy lo lắng.
Cảm giác như cuộc sống thường nhật của tôi sẽ bị cản trở quá.
“Oh, nhưng đừng lo nhé. Em sẽ không nói với ai đâu!”
“Được vậy thì tốt.”
“…Anh tin em chứ?”
“Em bảo sẽ không nói dối anh mà đúng không? Với lại, nếu em có ý định thì giờ ai cũng phải biết rồi. Anh thì nổi rồi, Koido có vẻ cũng nhiều người biết nữa, nên tin này sẽ có độ tin cậy cao. Thế nhưng không hề có bất cứ lời đồn nào cả, nên anh chỉ còn biết tin Koido thôi.”
“…Cảm ơn anh.”
“Sao em lại cảm ơn anh?”
Koido chỉ cười đáp lại ‘Tự dưng em muốn thế thôi~”
“Vậy thì, tại sao em lại nói với anh chuyện này? Chắc không định đe dọa anh đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là không rồi! Em sẽ không làm chuyện đó đâu! Thực ra em khá là lo đấy. Tại sao trưa hôm qua anh lại ở đây? Thường thì anh sẽ đi với hai người họ cơ mà. Rõ ràng là có chuyện gì đó giữa ba người rồi, và anh, là nguyên nhân chính cảm thấy không thoải mái nên mới phải chạy trốn ra ngoài đây.”
“Em nói phải, đáng sợ ghê đấy.”
“Với lại, việc anh giúp em hôm qua, cũng chỉ là anh đang xả giận vào ai đó thôi nhỉ? Dù em thấy vui nhưng như thế là không tốt đâu đấy nhé.”
“Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ quá đi. Gì vậy chứ, em hiểu anh đến thế luôn ấy hả?”
“Hehe. Không có gì thoát được khỏi tầm mắt của em đâu!”
Koido tỏ vẻ đắc thắng, nhưng chuyện này không đáng để cười cho lắm.
“Được rồi, em đã trả lời câu hỏi cảu anh. Giờ đến lượt anh. Giữa ba người đang có chuyện gì thế?”
“…Dù anh có không nói thì chắc em cũng sẽ sớm tìm ra được thôi.”
“Hmm, vậy sao?”
“Em còn không thèm phủ nhận kìa… Trời ạ.”
Tôi đành đầu hàng cam chịu tình thế này và nói hết những rắc rối của mình ra cho Koido.