Không thể hiện được vẻ đàn anh của mình, tôi bỏ tai khỏi đầu Koido, và bọn tôi vừa nói chuyện vừa nghịch điện thoại như mọi khi.
Khi tôi đang xem video về một gia đình chơi cùng một chú chó, Koido hỏi,
“Hinata-senpai cứ như cún con ấy nhỉ?”
“Cún con á? Ừ thì, Hinata thích chó thật, nhưng mà…”
“Chị ấy luôn vui tươi, hòa đồng với mọi người, chân thành với người mình thích, lại còn thích được nuông chiều nữa. Từ những gì em được nghe kể về chị ấy thì nghe cũng giống đấy.”
“…Quả thật.”
Những khi cô ấy tỏ ra buồn rầu khi bọn tôi ngừng ôm nhau, trông như cún con bị lấy mất đồ ăn ấy.
Nghĩ vậy khiến hình ảnh cô ấy trong đầu tôi trở nên dễ thương hơn nữa.
“Trái lại, Yosaki-senpai thì giống mèo nhỉ. Một bé mèo Ba Tư sống trong một dinh thự rộng lớn.”
“Anh hiểu ý em mà.”
“Bản chất điềm tĩnh và tự chủ, luôn tạo một bức tường vô hình ngăn cách người khác, nhưng lại vụng về quan tâm đến những người mình mở lòng. Sống theo niềm tin của bản thân như vậy giống mèo ghê.”
“Ra là vậy.”
Dáng vẻ chín chắn khiến cô trông như một bé mèo khó gần.
Trái với vẻ ngoài lạnh lùng là khao khát được chiều chuộng, nhưng cô không biết cách để thể hiện ra điều đó.
Quả nhiên, cả hai người họ đều có những điểm quyến rũ riêng mà, nổi tiếng cũng phải thôi.
“Koido, anh… không, không có gì đâu.”
“Gì đấy gì đấy? Anh đang bắt chước em đấy à? Định trả đũa sao?”
“Xin lỗi, anh không cố ý thế. Tại anh tính nói nhưng nghĩ lại nên thôi. Cứ kệ đi.”
“À. Mà, em cũng không trả lời nổi câu đó đâu.”
“Gì, anh đã hỏi gì đâu. Sao em nói như thể biết anh nghĩ gì rồi ấy?”
“Eh? Chẳng phải về chuyện Yosaki-senpai hay Hinata-senpai sẽ hợp với anh hơn sao?”
“Ầy, đáng sợ quá thể đáng rồi đấy. Em là nhà ngoại cảm à?”
“Em là thiếu nữ ma pháp Mai-chan á – nào nào, đừng nhìn em như thế. Em nói bừa ấy mà!”
Thấy Koido hoảng hốt giải thích, tôi cảm giác mình vừa trả đũa thành công.
Tên này quả là chẳng còn chút phẩm giá đàn anh nào nữa rồi.
--Ừ là tôi đấy.
Cơ mà, em ấy nói bừa mà lại đúng vậy á?
Có khi Koido là nhà ngoại cảm thật… chắc chẳng có chuyện đó đâu.
“Khụ. Chà, để đảm bảo rằng em sẽ không ảnh hưởng đến lựa chọn của anh, em sẽ không cho anh biết mình đang nói về ai, và nhớ lấy là đây chỉ là quan điểm cá nhân của em thôi đấy nhé.”
Ah, vậy ra Koido tính trả lời thật à, em ấy giơ ngón trỏ lên.
“Lựa chọn này sẽ khiến anh trở nên hạnh phúc nhất.”
“Anh…? Nếu thế thì, người nào khác sẽ không được hạnh phúc sao?”
“Không, em không nghĩ thế đâu. Nhưng việc đó tốn bao lâu thì em không biết.”
“Đừng nói mấy thứ hão huyền nhé.”
“Là thế đấy. Ở cái thời đại mà chuyện ly hôn là bình thường thế này, thì tình yêu thề nguyện cũng có thể tan vỡ đấy.”
Ánh mắt Koido nhìn về xa xăm, tôi chưa bao giờ thấy vẻ buồn này trên gương mặt em ấy.
Tôi chưa kịp mở miệng thì em ấy nói tiếp, “Em nghĩ là anh—"
“—không phải kiểu người mưu cầu hạnh phúc, mà chỉ lấy niềm hạnh phúc của người khác làm niềm vui của mình nhỉ?”
“Anh giống người tốt thế à?”
“Trong mắt em thì là thế. Còn về lựa chọn thì…”
Koido đưa tay trái lên.
“Nếu anh lựa chọn thế này, thì người ấy sẽ cực kỳ hạnh phúc, và anh cũng sẽ được hạnh phúc luôn.”
“Có khi nào được ở bên cạnh người yêu quý lại không hạnh phúc à?”
“Nếu anh nói thế thì chọn lẹ một người mà hẹn hò đi.”
“Ừ nhỉ… xin lỗi.”
“Hoặc tại sao không hẹn hò với cả hai?”
“Đó là thứ phi thực tế nhất đấy.”
“Ừm, chắc vậy nhỉ. Đến em cũng nghĩ nó cứ sai sai ấy.”
“…Haizz.”
Rốt cuộc, lời khuyên của Koido-sensei trở nên phức tạp quá mức, nên tôi không nghĩ mình có thể áp dụng được.
Có lẽ tôi không nên lúc nào cũng cứ chạy trốn khỏi vấn đề của mình thế này.
Đột nhiên, cánh tay trái tôi cảm nhận được có gì đó mềm mại, và tiếng thét ‘Eek!’ bên cạnh.
“Bọ! Có bọ! Em không chịu được bọn này đâu!”
“Trời cũng ấm hơn mà, nên hẳn là có nhỉ. Mà em thả anh ra được không?”
“Gì chứ! Senpai máu lạnh quá đi à! Để đàn em của mình bị bọ tấn công thế cũng được à!?”
“Ừ, ừ. Định mệnh đấy em.”
“Không, thật đấy! Em không có đùa đâu!”
Rốt cuộc, tôi chẳng thể tìm thấy con bọ mà Koido nói ở đâu, cảm giác như em ấy chỉ cố tình làm thế thôi.
Thế nhưng, cảm giác khi em ấy bám vào cánh tay tôi, có gì đó hoài niệm.
“Thật à… thế ở đâu?”
“Ah, đây này!”
“Để anh gạt đi cho. Nên là thả anh ra đi.”
“Không! Em sẽ dùng senpai như khiên thịt!”
“Cái khiên thảm hại này đang bảo sẽ trở thành ngọn thương giúp em đấy.”
“…Gì vậy chứ, anh làm tim em loạn nhịp á.”
“Koido này. Em bình thản ghê ha?”
“Không, không, không! Em đang sợ thật á!”
Cuối cùng cũng chẳng tìm thấy nó đâu, còn Koido thì không chịu buông tay tôi ra cho đến giờ về lớp.
***
Giờ nghỉ trưa kết thúc, bọn tôi mau chóng ai về lớp nấy.
Chạy vội lên tầng, tôi thầm nghĩ may mà mình vẫn đến kịp, thì bỗng thấy Haru đang đứng trước cửa lớp. Thấy tôi, cô phàn nàn.
“Sao muộn thế?”
“Ah, tại tớ mới làm một giấc trong phòng y tế ấy mà.”
“Vậy sao? Để tớ chỉnh tóc cho cậu nhé.”
“…Oh, vậy nhờ cậu.”
“Để xem nào… Nhưng mà Seko cao quá, tớ không thấy gì cả! Ngồi xuống đi!”
Haru bật nhảy tại chỗ, theo đó thứ khác cũng nảy lên theo.
Cũng may là hiện giờ xung quanh không có ai, tôi vội ngồi xuống đề phòng có người đến bất cứ lúc nào.
“Oh, Seko thực sự ngoan ngoãn ngồi xuống nè. Để xem nào, tóc cậu…”
Khi khoảng cách chiều cao rút ngắn, Haru nhìn xuống, đặt tay lên đầu tôi chỉnh tóc rối, dù hẳn là sẽ chẳng có gì vì vốn dĩ tôi đâu có ngủ.
Thế nhưng việc này vẫn kéo dài một hồi nữa, tay Haru di chuyển như đang xoa đầu tôi.
“…Hinata? Cậu đang xoa đầu tớ đấy à?”
“Eh!? À, không, tớ chỉ đang chỉnh tóc cho cậu thôi.”
“Thật không đấy?”
Có thật sao?
Nghĩa là cả sáng nay tôi đi lòng vòng khi đầu còn rối bù ấy hả?
…Ngại thật đấy. Sao không có ao nói cho tôi biết nhỉ.
Sau khi xoa đầu tôi một hồi, Haru bảo ‘Vậy được rồi’ và tôi đứng dậy.
Giờ đầu Haru lại nằm dưới tầm mắt tôi. Ừm, vị trí này vẫn thoải mái hơn.
“Cảm ơn nhé.”
“Ừ-Ừm. Seko bất cẩn ghê á.”
“Tớ không muốn bị Hinata nói thế đâu.”
“Gì! Tớ đang quan tâm đến cậu đấy!”
Bọn tôi vừa nói chuyện vừa quay lại lớp.
Sau khi thành công chống chọi lại cơn buồn ngủ sau tiết học, tôi thấy Haru lại chỗ mình.
“Sao thế?”
“Ừm… Tớ không hiểu phần này. Cậu giải thích cho tớ với?”
“Ah, ừ. Hình như là cậu thực sự có động lực rồi đấy nhỉ.”
“Tớ nghiêm túc mà! Nếu không thì bọn mình sẽ bị tách ra mất…”
Nếu Haru không cải thiện năng lực của mình cho đến mùa hè này, cô ấy sẽ không thể theo ban tự nhiên, và sẽ tách khỏi lớp bọn tôi.
Thế nên cô ấy mới đang cố gắng như vậy.
Cũng may là tôi hiểu được phần Haru hỏi, nên tôi dễ dàng giải thích.
Thấy cô giải quyết câu ví dụ, thì dường như là cô ấy đã hiểu rồi.
“Tuyệt. Cậu hiểu đúng rồi đấy. Giỏi lắm Hinata.”
“Ừm! Cảm ơn Seko nhé!... Ah, ừm, tớ làm ổn chứ?”
“Hm? À ừ, cậu làm tốt lắm. Cậu đã có động lực rồi, giờ chỉ cần kết quả nữa thôi. Nếu tiếp tục cố gắng thế này, Yosaki sẽ chấp nhận thôi.”
Seko-sensei là kiểu người sẽ khen ngợi và khuyến khích người khác mà, nên theo mong muốn của học sinh, phải khen cổ đàng hoàng chứ.
“Ehehe… Vậy, cậu xoa đầu tớ được không?”
“…Sao?”
Haru nhỏ giọng nói.
Tôi cũng thấp giọng đáp lại.
“Haru này, đang trong lớp mà, không ổn đâu.”
“Không. Tớ muốn được cậu xoa đầu cơ. Hồi nãy tớ xoa đầu cậu rồi mà.”
“Đó là để chỉnh tóc rối đấy chứ… Haizz. Lát nữa đến cầu thang phía tây nhé.”
“Ừm!”
Tôi rời khỏi lớp trước Haru, hướng đến chỗ cầu thang đã hẹn. Nó nằm ở cuối hành lang, nơi có những lớp học ít khi được sử dụng.
Chờ một hồi, Haru mau chóng chạy đến. Thấy tôi, cô ấy cười tươi nhảy đến, khiến tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Koido ban nãy.
“Ehehe. Lần đầu tiên làm vậy với Ren ở trường á. Tớ vui lắm.”
“Vậy à.”
“…Cảm giác như cậu có mùi khác với mọi khi á.”
“M-Mà, trước khi có ai đó đến thì bọn mình nhanh nào.”
Linh cảm có gì đó đáng ngại ở nàng cún Haru này, tôi vội xoa đầu cổ.
Lúc xoa đầu Koido tôi cũng nghĩ thế này, sao tóc con gái lúc nào cũng thơm và mượt thế?
Haru nheo mắt khẽ kêu ‘Mmmh.”
Tôi vô thức chăm chú xoa đầu Haru. Sau tầm 30 giây, tôi nhấc tay lên khỏi đầu Haru. Vẻ mặt cô có chút thất vọng.
“…Haru, đến khi nào cậu đạt thêm kết quả tốt thì tiếp tục nhé.”
“Ah… ừm! Tớ sẽ cố hết sức! Ehehe.”
Tôi cũng chỉ còn biết nói thế thôi. Cái tình thế kỳ lạ khi tôi phải xoa đầu Haru mỗi khi cô ấy cố gắng đã được hình thành, mà thôi kệ, miễn cô ấy có động lực là được.