"Phù... Ngon quá... Thật sự ngon quá..."
"Ryuu-tan, Ryuu-tan~."
"Vâng?"
"Chắp tay lại..."
"À, vâng."
"Cảm ơn vì bữa ăn!"
"Cảm ơn vì bữa ăn."
"Giỏi lắm~!"
"Đừng có xoa đầu tôi! Mà này Kirari..."
"Là Kirarin!"
Cô ấy dí sát mặt lại.
"27 tuổi rồi mà gọi là Kirarin nghe không kỳ sao?"
"Tình yêu thì làm gì có kỳ hay không!"
"Dù có dùng tình yêu che đậy thì..."
"Muốn nói chuyện thì anh phải gọi em là Kirarin nhé?"
"Haizz, vậy Kirarin."
"Dạ! Ryuu-tan~♡!"
"Sao chị khắt khe về lễ nghi thế? Bắt nói 'cảm ơn vì bữa ăn' rồi xoa đầu..."
"Ơ, em thấy bình thường mà~?"
"Chị đột nhập qua cửa sổ mà lại nói đó là chuyện bình thường sao?"
"Nhà em khá giả nên nghiêm khắc về phép tắc lắm đấy. Em được giáo dục chuẩn chỉnh mà!"
"Chuẩn chỉnh... ha..."
"Sao thế? Có vấn đề gì à?"
"Không, có vấn đề này tôi định hỏi mãi rồi..."
"Gì thế?"
"Sao chị lại mặc đồ của tôi?"
Cô ấy đang mặc chiếc áo tôi mua mùa đông nhưng không hợp, giờ bỗng dưng xuất hiện trên người cô ấy.
"Em thấy có nên mặc thôi."
"Nhưng tôi cất sâu trong tủ mà?"
"À~ radar bíp bíp phát hiện đó."
"Chị có radar á?"
"Radar phản ứng với đồ của Ryuu-tan."
"Đáng sợ quá, đập nó đi được không?"
"Không. Mà cũng không đập được vì không thấy được mà."
"Hả?"
"Vì là radar vô hình! Không đập được đâu!"
"............ Đáng sợ quá. Câu nói đó. Thật đấy."
Vô hình là sao?
Loại không nhìn thấy được?
Hay loại không được tra cứu?
Tôi không thích mấy thứ kinh dị nên dừng lại đi.
"Tóm lại là em có radar! Có radar này thì dù anh có giấu đồ ở đâu cũng tìm ra hết! Ghê chưa ~ufufu!"
"Ghê ghê. Càng ghê hơn nếu dùng vào việc khác."
Bảo sao dù mình có trốn kĩ thế nào vẫn bị cô ta tìm thấy, đáng sợ quá.