Cô bạn gái cũ không quan tâm đến tôi và nhỏ người yêu hiện tại, kiêm luôn bạn thuở nhỏ vì lí do nào đó lại đang tranh đấu với nhau!.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

51 387

Tro Tàn Biển Sâu

(Đang ra)

Tro Tàn Biển Sâu

Viễn Đồng

Ai biết lái thuyền thế nào không?!

4 15

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

157 10763

The Last Adventurer

(Đang ra)

The Last Adventurer

Dedart

Trong thời đại đen tối ấy, có một mạo hiểm giả vẫn tiếp tục chiến đấu đến cùng.

4 13

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

24 250

Vol 1 - Chương 4 *Phần Kết: Căng thẳng

Góp sức:

Trans: Muối biển

Edit: Injoku 

Edit: Người đọc hệ thuyền chìm

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Shouta Komori*

“Cậu biết làm sao để khiến một chàng trai trở nên bảnh bao hơn không?”

Izumi-san lướt nhìn bộ quần áo mà tôi đang mặc một lượt rồi quay sang hỏi.

Cách làm cho một chàng trai bình thường trở nên bảnh bao hơn à? Hmm, là gì vậy nhỉ? Mình thật sự không thể nghĩ ra. Đợi chút, không phải cô ấy đang giúp mình lựa một bộ quần áo sao!? Vậy thì——

“Có phải là gu ăn mặc không Izumi-san?”

“No no, sai rồi.”

“Ủa, không phải hả?”

“Đáp án đúng là——”

Izumi-san bỏ lửng việc tìm kiếm quần áo và xoay người lại. Cô ấy từ từ tiến lại gần chỗ tôi tôi cùng với chiếc áo sơ mi trắng và quần đen đang cầm trên tay.

Ủa, hả, sao vậy!? Không phải quá gần rồi sao!? Lẽ nào câu trả lời mà cô ấy nói đến chính là 'thân mật' ư? 

Không, không được đâu! Dù có là cảm ơn như thế nào, thì một cô gái không thể dễ dãi như vậy được——

Khuôn mặt của Izumi-san chợt sát lại gần. Trong vô thức, tôi từ từ nhắm mắt lại, vào lúc ấy——

“——Chính là làm đẹp đó!♡”

“Chết tiệt! Tôi cũng đoán được là nó mà!”

Hừm, tôi cũng chả mong đợi gì nhiều đâu! Dù sao, tôi cũng chỉ là một chàng trai bình thường thôi mà..

“Úi chà, đỏ mặt rồi sao? Lẽ nào cậu đang nghĩ đáp án là 'thân mật' thật đấy ư?”

“Cậu là siêu năng lực gia đấy hả!?”

“Ồ—— Nếu cậu muốn biết, tui có thể chỉ cho cậu từng chút một đó. Cục cưng à~~”

Izumi-san nhếch mép cười trong khi để ngón trỏ lướt trên ngực tôi..

Tôi thấy sống lưng mình hơi lạnh rồi đấy nhé, quả thật không ổn tí nào..

Đây, đây đâu phải là thiên thần, tiểu quỷ thì có!

“Fufu, nếu là quỷ, thì cũng chỉ là tỉu wỷ thôi đó nha!”

“Thôi, cậu đi guốc trong bụng tôi thật rồi!”

“Cậu đang nói gì thế, bị ấm đầu rồi đấy ư?”

“Này, miệng lưỡi của cậu cũng ác quá rồi đấy.”

"Rồi rồi, dù sao những trò đùa này cũng chỉ có mặt Shouta mới làm được thôi."

“Nếu có thể, tôi hy vọng ngay cả khuôn mặt của mình cũng nên được tôn trọng.”

"Mà thật ra cũng không thể khẳng định gu thời trang của cậu là sai."

"Nếu tôi không sai, vậy thì tại sao tôi phải nhận những lời chê bai ác đầy ác ý của cậu cơ chứ… "

"Thật sự, nếu cậu chỉ có mỗi gu thẩm mỹ về thời trang không thôi thì chưa đủ, điều này tớ có thể chắc chắn. Được rồi, có vẻ như kích cỡ cũng ổn. Tạm thời, hôm nay tớ sẽ chỉ cho cậu một ‘con cá’ thôi. Dù sao, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian gặp nhau sau này, cách câu ‘cá’ như thế nào tớ sẽ từ từ chỉ cho cậu sau."

"Cái đó…"

Tôi không theo kịp cuộc trò chuyện này nữa rồi, đừng bỏ tôi lại chứ.

Izumi-san đặt chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần đen lên người tôi, ướm thử rồi đưa cho tôi.

“Chúng ta đi thanh toán đi thôi! A, cậu mau vào phòng thử đồ thay quần áo trước đi, rồi sau đó chúng ta sẽ đến thẳng salon nhé. Fufu, tôi rất là mong đợi đó.”

“Wow——! Trông cậu khác hẳn lúc đầu luôn!”

Ngay sau khi tôi cắt xong mái tóc và bước ra khỏi tiệm Salon, tôi được Izumi-san chào đón bằng một tràng pháo tay nhiệt tình.

Khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần đen mà Izumi-san đã đưa. (Dường như người ta gọi nó là "quần vest”). Sau khi mặc lên, trông tôi có vẻ trưởng thành lên rất nhiều, tới mức bản thân cũng phải cảm thấy khó tin.

Tôi rất mừng vì tiêu chuẩn về ngoại hình của mình đã được cải thiện đáng kể. Nhưng thật sự vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Nói sao nhỉ, giống như tôi không biết liệu đây có còn là mình hay không nữa… nhưng tôi biết là bản thân đã cố hết sức rồi.

Lúc trước, mặc chiếc áo thun với chiếc quần short, trông tôi ngô nghê như một thằng nhóc. Nhưng bây giờ, thằng nhóc đó đã hết ngây thơ rồi.

“À. ừm… Izumi-san. Thú thật thì tôi cũng đã cảm thấy bản thân hoàn hảo hơn một chút, nhưng… trông nó hợp với tôi thật chứ?”

“Perfect! Cái quan trọng nhất vẫn chính là ‘sự chín chắn’ và ‘gọn gàng’. Chiếc quần âu mà Shouta đang mặc toát lên vẻ lịch lãm, thêm vào đó là sự gọn gàng từ chiếc áo sơ mi trắng. Trên hết, mái tóc và lông mày được cắt tỉa gọn gàng, cậu không thấy mình đẹp trai hơn trước sao?

“Ừm, quả thật…”

“Mặc dù trang điểm chính là một phép màu dành cho phái nữ, nhưng đa phần nam giới lại bị phế đi khả năng này. Vậy nên, điều duy nhất cậu có thể làm là cắt tóc và tỉa lông mày. “Cắt tóc ngắn hai bên đem lại cho cậu cảm giác gọn gàng và thoải mái. Lông mày cũng vậy, chỉ cần để chuyên gia tạo mẫu chăm sóc một chút, là cậu sẽ trở nên cực kỳ nam tính. Cuối cùng là vóc dáng của Shouta-san, dù sao cũng thon gọn sẵn rồi nên chỉ cần vậy thôi là Shouta đã trở thành một anh chàng điển trai rồi đó.”

Izumi-san đột nhiên hào hứng đến bất ngờ. Dường như đôi mắt của cô ấy còn đang sáng lên…

Cảm giác này, nó giống như cảm giác háo hức của một bà mẹ khi nhìn thấy con trai mình sắp bước vào một cuộc hành trình mới ấy hả?

Không còn những lời nói ác ý, thay vào đó, thứ mà tôi cảm nhận nhận được lúc này chính là tình thương, tình thương đến từ người mẹ Izumi. Có phải tuyết sắp rơi luôn rồi không… 

Với bộ trang phục này, tôi đã sẵn sàng cho kế hoạch chiều nay. Dù có là đi đâu, tôi cũng có thể tự tin mà không phải cảm thấy ngượng ngùng.

"Ano… cảm ơn cậu. Nhưng thế này có thật sự ổn không? Mà cũng đã đến lúc rồi nhỉ…"

"... Đừng lo lắng, đây là điều tớ muốn làm mà. Sẽ còn thú vị hơn nếu Shouta có bạn gái— thật đáng tiếc khi không thể nhìn thấy cô ấy có được hạnh phúc, mà đây cũng chính là điều duy nhất tớ hối tiếc đó."

Izumi-san thất vọng nói.

Tôi thực sự đã thay đổi nhiều đến vậy sao? Tôi không thể cảm nhận được điều đó đấy.

"Dù gì thì, cũng phải cảm ơn cậu đã ở bên tớ ngày hôm nay. Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

"Đâu có. Tớ có làm gì đâ..."

“Vậy nhé, tớ sẽ đi dạo quanh Trung tâm mua sắm thêm một lúc nữa. Nên là, chúng ta chia tay nhau ở đây nhé.”

“À, ừ, mình mới là người phải nói cảm ơn cậu!”

*Takamine Mayuka*

Bây giờ là một giờ chiều, tôi đang đứng trước cửa của một nhà hàng, nơi mà tôi có thể thưởng thức món phô mai yêu thích của mình.

Cũng bởi vì đây là khu trung tâm thương mại mới khai trương, nên lượng khách qua lại ở đây là khá đông.

"Chậc, cái tên Komori đó… cậu ta nghĩ cái quái gì mà để cho một cô gái phải đợi mình vậy?"

Tuy chỉ là người yêu giả, nhưng lần này là tôi mời cậu ta đi hẹn hò mà, chẳng phải cậu ta nên đến trước hay sao? Là một thằng con trai tại sao lại có thể đến muộn như thế chứ?

Vào lúc đó, ngay khi tôi đang định tỏ ra bất mãn…

[Tớ đang ở gần cửa hàng mà Mayu-nee nhắc tới rồi. Ngay cạnh bức tượng hình con gấu đấy.]

Hả, tượng hình con gấu nào cơ?

Tôi ngó nghiêng quan sát xung quanh.

Tượng gấu…A, là vậy sao, này! Đừng có mà lừa tôi!

Đây không phải là hành động của một chàng trai đang chọc tức một thiếu nữ hay sao! Tên khốn này... dám nói khoác vì đến muộn!? Đừng có mà coi thường tôi——

“Nè, nè. Em gái đang đi một mình à? Có muốn đi chơi với anh không?”

Chậc! Trong khi mình đang tức điên lên thì cậu ta lại cợt bỡn như thế sao?

Khi tôi ngước đầu lên nhìn, hóa ra đó không phải Komori mà là một gã tóc vàng nói năng bộp chộp. Nhìn dáng vẻ bề ngoài, thì có vẻ như là một sinh viên đại học. 

… Hà, thật là rắc rối.

Tán gái cao trung làm cái gì, đi mà tán mấy em đại học đi.

“... Xin lỗi, nhưng mà em đang đợi bạn trai của mình rồi.”

Biết rồi thì mau đi đi.

"À— Có sao đâu. Nhanh vứt thằng bạn trai đã khiến em phải đợi đi, rồi chúng ta cùng đi chơi với nhau nhé."

A, thật là khó chịu! Chẳng phải đã nói là tôi có bạn trai rồi hay sao?

Mau biến giùm cái. Sao mà rắc rối thế không biết... Có muốn nhìn bản chất thật sự của tao không? 

... Không được, ở đây có quá nhiều người. Nhỡ có ai đó nhìn thấy thật thì sao.

Nếu có tin đồn rằng Takamine Mayuka là một nữ sinh đầy mưu mô thì không phải mình sẽ gặp rắc rối sao. Hết cách rồi, đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng. Hắn ta chắc chắn sẽ phải bỏ cuộc thôi.

"Chuyện là... thực ra tôi là học sinh năm hai trung học."

Thế nào? Nếu biết tôi là trẻ vị thành niên, chắc chắn người như anh cũng sẽ phải bỏ c...

"—Thật sao!? Trông trưởng thành quá, anh tưởng em là sinh viên đại học cơ! Chẳng có vấn đề gì cả, còn may mắn là đằng khác. Được chơi với một nữ sinh cao trung còn đang đi học, không phải rất tuyệt vời hay sao!"

Cái gì!? Đầu óc tên này có vấn đề à!? Tôi thậm chí còn chưa đủ mười tám tuổi! Hắn định tấn công một nữ sinh cao trung chưa đủ tuổi sao??

Không được, tên này quá nguy hiểm! Phải mau chóng rời khỏi đây, tốt hơn hết là không nên tranh cãi với tên này.

"Này, em gái đi đâu vậy! Thôi mà, đi chơi với anh đi, một lát thôi!"

Điều tôi lo sợ đã xảy ra, hắn ta thực sự đã nắm chặt lấy cánh tay tôi.

Tôi vô vọng và hét lên trong tiềm thức.

“Đừng chạm vào tôi! Đủ rồi đó—”

“——Anh có phiền không? Cô ấy là bạn gái của tôi.”

""!?""

Một giọng nói quen thuộc. Nhưng trước mắt tôi, người đó không phải là Komori mà tôi từng biết.

Không chỉ ngoại hình mà cả khí chất nữa. Đôi mắt cậu ấy vô cùng sắc bén, như thể lườm chằm chằm vào tên xấu xa đang có ý định làm hại gia đình cậu vậy.

Khí chất thì cứ như một người tốt đang bị nuốt chửng vào bóng tối rồi dần trở thành một kẻ mất đi lý trí chỉ mong muốn được trả thù cho dù điều đó đồng nghĩa với việc phải đổ máu với tên xấu xa kia đi chăng nữa.

Thành thật mà nói, khí chất của Komori lúc này trông còn nguy hiểm hơn nhiều so với gã đàn ông quấy rối kia.

"Chẳng lẽ anh là người đã bám đuôi Mayu-nee? Nếu vậy thì hãy đến đồn cảnh sát ngay bây giờ."

"Cái gì!? Bám đuôi!? Cậu đang nói cái gì vậy! Tôi chỉ đang nói chuyện với cô ấy—"

“—Căn cứ theo quy định của luật về hành vi rình rập cùng các hành vi tương tự.”

Âm thanh này khiến người ta cảm thấy ớn lạnh ngay cả bầu không khí cũng dần đóng băng.

"Hả?"

"Điều 3: Nghiêm cấm bất kỳ ai thực hiện hành vi theo dõi, rình rập và các hành vi tương tự gây bất an cho người khác về an toàn thân thể, nơi cư trú, danh dự hoặc quyền tự do đi lại."

"Này, mày đang nói cái gì vậy…?"

“Điều 18: Bất cứ ai có hành vi bám đuôi sẽ bị phạt tù tới một năm hoặc phạt tiền lên tới một triệu yên. Nếu anh còn dám đến gần Mayuka một lần nữa, tôi sẽ dùng mọi cách để khiến anh bị trừng phạt. Cho dù có phải vu khống để ném được anh vào tù đi chăng nữa, tôi cũng sẽ làm.”

Komori khóa chặt cổ tay của gã đàn ông quấy rối.

b121276e-2f92-4474-9177-341cd72be550.jpg

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy rùng mình khi nhìn thấy vẻ mặt giận giữ của Komori.

"Chết tiệt... tên này bị sao vậy? Đầu óc hắn có vấn đề rồi!"

Với vẻ mặt lúng túng, tên tóc vàng hất phăng tay Komori ra và tháo chạy.

“Mình xin lỗi, Mayu-nee…”

"Ơ, cái gì cơ?"

“Đầu gối của tớ run quá không cử động nổi nữa rồi, có thể cho tớ mượn vai của cậu được không?”

Đúng là một tên đàn ông thảm hại! Nhưng mà lúc nãy... cậu trông cũng khá là… ngầu đấy.

Sau khi kết thúc bữa trưa và đã mua sắm đủ thứ, hiện tại chúng tôi đang dừng chân thư giãn tại một quán cà phê ngoài trời.

Nhân tiện, đây cũng là đề xuất của Komori: ‘Chúng ta đã đi bộ nhiều rồi, hay là mình nghỉ chân một chút nhé.’

Có một chuyện mà tôi đã muốn nói kể từ lúc gặp cậu ấy, và tôi nghĩ bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để nói ra điều đó.

“Nè, Shou-chan?”

“Ừ, có chuyện gì sao, Mayu-nee.”

“Shou-chan ấy—— là một người lăng nhăng phải không?”

“Why!?”

Komori nhăn mặt, ngửa hai bàn tay ra, hơi khom khom người lại và nghiêng người vè phía trước tỏ vẻ không hiểu.

Đúng là không thể đồng tình với cái biểu cảm đó chút nào.

"Ý tớ là, cậu lo rằng tớ sẽ mệt nên mới đưa tớ đến quán cà phê này để nghỉ ngơi phải không? Và còn nhường cho tớ chiếc ghế sofa nữa."

"Không, cái này..."

“Cậu giả vờ xách đồ như không có chuyện gì xảy ra, và cố tình đi cùng tốc độ với tôi đúng không?”

"Đây có phải là cách mà cậu tán tỉnh mấy cô gái khác không!? Không phải mọi thứ mà cậu thể hiện có hơi vô lý sao!?"

Nhưng điều tôi muốn nói thật sự là sự quan tâm mà cậu ấy dành cho tôi còn nhiều hơn thế.

Cậu ta nhường tôi đi vào phía trong khi đi trên vỉa hè, cả lúc lên xuống thang cuốn cùng thế và cậu ta cũng chẳng lúc nào lấy điện thoại ra nghịch cả. Còn cả những cử chỉ ân cần đối với tôi những lúc đó nữa. Đặc biệt, Komori còn rất thân thiện với trẻ em và người già, cậu ấy luôn mỉm cười với họ.

Lúc đầu tôi nghĩ: “Cậu ấy sao vậy, nhiệt tình hẹn hò với mình quá, giả tạo ghê, làm mình cười chết mất...” Nhưng tôi đã sai, chết tiệt! Tại sao cậu ta lại có thể tốt bụng đến như vậy!?

Lẽ nào là vậy? Là vì những điều này mà một cô gái xinh đẹp đứng trên đỉnh cao như Natsukawa lại phải lòng cậu ta?

Mặc dù không phải là người có tài và tương lai trông cũng chẳng sáng lạn gì nhưng tôi tin cậu ấy nhất định sẽ trở thành một người cha tốt, biết quý trọng và yêu thương gia đình...

Tuy cũng không hẳn là đẹp trai nhưng mà khi chau chuốt lại thì trông cậu ta cũng khá là ưa nhìn đấy.

──Mình cảm thấy thật tiếc cho con ả ngốc nghếch Natsukawa kia.

Mà thôi, một người phụ nữ mạnh mẽ như cô ta, ở một mình chắc chắn vẫn có thể sống tốt.

Chà, nói vậy chứ việc chỉ có mỗi mình tôi bị cậu ta làm cho rung động cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Được rồi, đã đến lúc phản công.

“Mà thôi. Bỏ việc này qua một bên đi, thực ra có một của tiệm mà mình rất muốn ghé thăm.”

“À, ừm. Vậy cũng được… Nhân tiện, cậu muốn đi đâu vậy?”

“Fuufu. Đó chính là──Cửa… hàng… đồ lót đó!♡”

*Natsukawa Shizuku*

“Đã no chưa nào, Kengo? Sắp đến lúc xuất phát rồi đó!”

“Chị muốn đi đâu?”

“Còn phải hỏi sao——Tất nhiên là tới cửa hàng đồ lót rồi!”

*Izumi Tenshi*

Dù sao cũng đã mất công đến trung tâm mua sắm, thôi thì trước hết cứ dạo quanh một vòng rồi về vậy.

Fufu, tuy rằng đi chung với Shouta vui thật đấy, nhưng mà…

Nếu dẫn một người con trai khác không phải người yêu của mình đi mua sắm như vậy, thì cũng hơi khó xử đấy nhỉ—— Như việc vào cửa hàng đồ lót này chẳng hạn.

*Komori Shouta*

Sau khi bị kéo tới cửa hàng đồ lót, tôi đã đứng bất động tại cửa lối vào.

Tầm nhìn mà tôi đang chứng kiến lúc này, chỉ là đồ lót, đồ lót và đồ lót - ngập tràn trên các giá kệ, một biển những chiếc đồ lót đang được trưng bày xung quanh.

Mặc dù lý trí của tôi biết rằng đó chỉ là vải, nhưng với một người còn trong trắng như tôi, thực sự nó vẫn quá kích thích!

…Ơ kìa!?

Trong khi bối rối và lo sợ sẽ bị lộ rằng mình vẫn còn là một tên trai tân. 

Tôi quay sang chợt nhìn thấy người mới ban nãy đã giúp tôi lựa quần áo, Izumi-san.

Cô ấy đang ôm lấy một xấp đồ lót tươi cười bước vào phòng thử đồ.

Tệ quá! Không, thật ra việc Izumi mua đồ lót ở đây thì chẳng có gì là sai cả. Nhưng không phải tôi và Mayu-nee cũng đang ở đây sao, tình huống này thật sự không ổn chút nào! Hơn nữa, nếu để Mayu-nee phát hiện thì tôi cũng không biết phải giải thích ra sao nữa!

Quả nhiên, tôi vẫn nên tới một gian hàng khác và đợi Mayu-nee. 

“Mình sẽ gặp lại sau khi cậu xong việc nhé!”

“Kìa, lẽ nào cậu đang ngại sao, Shou-chan. Không sao đâu, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà.”

Không! Như vậy không phải sẽ rất tệ sao!?

*Takamine Mayuka*

Cái tên ngốc này. Làm sao tôi có thể để cậu đi mua sắm một mình được, cậu nghĩ vì sao tôi lại đem cậu tới đây cơ chứ?

Kể từ lúc gặp cậu, tôi đã bị sự khác biệt của cậu làm cho rung động rồi đó, nếu không thể khiến cho cậu tỏ ra rối bời một chút thì chẳng xứng đáng với công sức mà tôi bỏ ra đâu.

Vì thế, tôi khoác lấy tay của Komori, cưỡng ép lôi cậu ấy vào cửa hàng nội y.

“Cậu không cảm thấy chúng rất dễ thương sao? Thật muốn thử chúng quá...Tớ muốn cho cậu xem thử, cậu có thể đợi tớ ở phong thử đồ không?”

“Sao cơ!?” 

“Sao cơ” là sao? Cậu nhạy cảm quá rồi đó.

… A, có rồi. Trước hết, mình sẽ mặc chiếc áo ngực này. Sau đó, mình sẽ kéo cậu ta vào phòng thử đồ.

Kuku, cậu ta nhất định sẽ bất ngờ lắm đây.

“Shou-chan!”

“Mình đây!”

Nè nè,âm thanh gì mà trông luống cuống thế. Cậu ta đã nghe thấy tiếng cởi quần áo của mình rồi sao? 

“Mình xin lỗi, Những cậu có thể thò tay vào trong mành được không?”

“Tại sao!?”

“Đi mà, tớ có vài thứ muốn cho cậu xem.”

“Không được, nó chắc chắn là đồ lót đúng không? Mình nhất quyết từ chối.”

“Làm ơn đi. Tay của tớ lúc này không thể thả ra được.”

“Không thể thả tay ra được ư!? Aー trời ạ, vậy như thế này đã được chưa!?”

“Um, được rồi, cảm ơn cậu nhé. Để mình trả ơn cho cậu—”

“Hả, sao cơ!?”

Tôi nắm lấy tay của Komori, rồi cưỡng ép kéo cậu ta vào phòng thử đồ.

Đúng là không thể cứ thế mà lột luôn quần ra được. Lúc này, tôi đã cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo ngực màu xanh nước biển mà thôi.

Hãy chiêm ngưỡng nó đi, vẻ đẹp vừa trong trắng thuần khiết lại vô cùng quyến rũ. Không phải tự khen mình hay gì đâu, nhưng thật sự, tôi rất tự tin với bộ ngực của mình. Sự mịn màng này, hình dáng này và kích thước này đều không thể chê vào đâu được.

“Ca,ca,ca, cái…!”

Xem kìa, xem kìa. Cậu ta tròn mắt há hốc miệng vì kinh ngạc rồi kìa. Trông cứ như con cá Koi ấy!

Trông cậu ta hốt hoảng chưa kìa. Nè, cẩn thận đừng có xịt hết máu mũi ra rồi ngất xỉu đấy nhá?

Cậu có muốn, tôi tháo nốt cái cài áo phía trước luôn không?

…Fufufu. Tuyệt thật. Hình như mình sắp khám phá ra thêm một sở thích mới rồi.

Nè, cậu muốn đi đâu!? Cậu nghĩ tôi sẽ để cho cậu chạy thoát dễ dàng như thế sao!? Phải cho tôi biết, cảm xúc thật của cậu trước—— Kya~ !?

*Sunagawa Kengo*

Tôi bị Nee-san kéo tay vào một cửa hàng nội y. Theo như chị ấy nói, việc mua một chiếc ‘quần lót ăn điểm’ là điều rất cần thiết.

Có vẻ như chị ấy đã hạ quyết tâm cùng tên Komori bước thêm một bước nữa rồi. Việc này chả có hại gì với tôi cả, nói đúng hơn, tôi còn mong đợi điều này ấy.

Nhưng tại sao lại là tôi, tại sao lại phải do thằng em này đi lựa đồ lót mới được cơ chứ. Tôi không hiểu!

Hơn nữa, nếu lỡ để Tenshi bắt gặp cảnh này… Không, kể cả nếu để tên Komori nhìn thấy thôi, kế hoạch của chúng ta không phải sẽ tan thành mây khói sao? Chị cũng nên biết điều đó đi chứ, này!?

Nhưng mà, người chị của tôi là loại người một khi đã đưa ra quyết định gì, thì sẽ không chịu lắng nghe ý kiến của bất kỳ ai khác. Làm một người em trai, tôi hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Để nhanh chóng chấm dứt cơn ác mộng này, tôi chộp lấy bất kỳ chiếc quần lót nào mà tôi có thể nhìn thấy trong tầm mắt.

“A— Được rồi! Em biết rồi! Em biết rồi mà! Thế còn cái này thì sao!?”

*Natsukawa Shizuku*

“Cho nên là Kengo, em có thể chọn cho chị chiếc quần lót mà bọn đàn ông thích nhất không?”

“Hả!? Tại sao lại là em!?”

“Nghe này, đừng bắt chị phải nói đi nói lại cùng một điều. Cảm nhận của con trai với con gái là không giống nhau. Để khiến đối phương cảm thấy hạnh phúc, thì ý kiến của người khác giới là điều cần thiết, đúng không?”

“A——Thật là! Em biết rồi! Em biết rồi mà! Thế còn cái này thì sao!?”

Eh… Con trai thích những kiểu quần lọt khe như thế này hả? Đúng là cảm nhận của con trai và con gái không giống nhau mà— Đợi một chút, cái này là cái gì vậy!?

Mặt sau gần như trong suốt! Hay đúng hơn là, Full hd không che— Đến cả mặt trước cũng thế!? Mặt trước cũng gần như trong suốt luôn!? Đến lúc đó, không phải cậu ấy sẽ nghĩ mình cố ý sao!?

“Đồ ngốc, em đang làm cái gì vậy!? Dù sao đi nữa cái này cũng xấu hổ quá rồi!”

*Izumi Tenshi*

Ủa? Sao mình cảm giác nghe thấy tiếng của Shouta-san đâu đây…

Chắc không phải đâu, nhỉ? Đây là cửa hàng đồ lót dành cho phụ nữ mà? Shouta-san là con trai, làm sao cậu ấy có thể vào đây được, đúng không… ?

* Komori Shouta *

“Cậu làm gì thế, Mayu-nee! Dù nói sao, thì chuyện này cũng quá đáng rồi!”

“Mình muốn Shou-chan chọn giúp cho mình. Cậu cảm thấy nó thế nào, có hợp với mình không?”

“Dù có hợp đi nữa, thì cũng đâu thể nhìn được cơ chứ!”

Trước mắt tôi là một bộ đồ nội y nữ sinh, và cảm xúc trong tôi lúc này đang hoảng loạn vô cùng. 

Tôi hốt hoảng rời mắt ra khỏi cơ thể của Mayu-nee và bắt đầu lẩm bẩm đếm số.

Tôi thật sự không biết tiếp theo mình sẽ phải làm gì nữa, chỉ nghĩ mình cần phải mau chóng rời khỏi phòng thử đồ thôi. Vậy nhưng…

“Chờ đã! Mau nói cho tôi biết cảm xúc thật của cậu đi— Kya~!?”

“Đợi ch~!?”

Bị vướng chân rồi sao? Mayu-nee đang ngã về phía tôi!? 

Cơ thể của cô ấy đè trực tiếp lên người tôi. Trong lúc luống cuống, tôi đã không thể chống đỡ được toàn bộ trọng lượng của cơ thể cô ấy. Vì vậy…

… Bịch!!

Tôi và Mayu-nee cùng nhau ngã lăn ra khỏi phòng thử đồ.

Cũng bởi lúc ngã cô ấy đã ngã lên tôi, nên lúc này đây cả cơ thể của tôi đều bị cô ấy nằm đè lên.

4b6135e7-0a33-497f-9fe4-579b1b8d12c6.jpg

Bộ ngực đầy đặn của nữ thần mùa màng đang đung đưa trước mắt tôi như một sự cám dỗ độc ác.

Mặc dù lúc này tôi đã vô cùng xấu hổ rồi nhưng điều khiến tôi càng sốc và xấu hổ hơn vẫn thực sự chưa đến.

““Komori…-kun!?””

Hình ảnh Natsukawa-san đứng lộn ngược và Sunagawa Kengo-san còn đang cầm chiếc quần lót vô cùng gợi cảm đang ở ngay trước mắt tôi.

Eh,eh……ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!? 

ToBeContinued…