Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 5

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 11

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4315

Oneshot - Chương 01 - Mối quan hệ

“Yeah! Lại thắng nữa rồi nha~!!!”

Tiếng vui reo hò vang lên, Izuha Yume giơ hai tay ăn mừng như thể vừa phá đảo cả thế giới.

Đó là một buổi chiều trong tuần, ngay sau giờ tan học.

Trong đôi tay đang vung cao của cô ấy là một chiếc tay cầm chơi game. Thứ đó cứng hơn tôi tưởng, và đủ đau nếu chẳng may bị ném trúng, nên người đang đứng ngay phía sau chính là tôi đành phải xoay người tránh đòn như thể mạng sống phụ thuộc vào nó.

Tại sao tôi biết nó đau à?

Đơn giản thôi. Bởi vì trước đây tôi đã bị “ăn hành” không ít lần rồi.

Nói “thôi đừng làm thế nữa” cũng chẳng ăn thua… cô nàng này vốn chẳng biết sợ là gì, thế nên lâu dần, tôi tự hình thành phản xạ né tránh như một bản năng sinh tồn.

Lần này, dù có hơi sượt qua vành tai phải, tôi vẫn thành công thoát hiểm trong gang tấc.

“Phùuuu…” hơi nóng phà ra tận đáy phổi.

Nhưng màn hình TV trước mặt thì không nhân nhượng. Nhân vật bé gái trong game do Yume điều khiển vung chiếc chùy sáng lóa, giáng thẳng vào chiến binh áo đen của tôi. Một cú đầy chí mạng.

Và thế là cô nàng trong hình hài thiên thần nhưng tâm hồn otaku kia lại hân hoan giơ tay chiến thắng.

Đủ rồi đấy! Cậu định đánh đến bao giờ? Thanh máu của tớ từ lâu đã cạn sạch rồi, biết không!?

Tôi muốn hét lên như thế khi chứng kiến nhân vật anh hùng của mình phát ra tiếng rên đầy bi thương, rồi ngã gục và không bao giờ đứng dậy nữa.

Đối thủ thì như thế nào? Một cô bé tiểu học với chiếc mũ vàng và cặp randoseru xanh nhạt ấy vung vẩy xích sắt kêu leng keng, rồi còn ném cho tôi một cái nháy mắt đắc thắng nữa chứ.

“Tomoya-kun, Tomoya-kun.”

Cô nàng vô tư kia quay lại, gọi tên tôi với giọng ngân ngân như chuông.

Khi đầu cô khẽ động đậy, những sợi tóc mềm mại lướt qua mũi tôi, nhẹ nhàng như gió xuân.

“Gì vậy?”

“Tomoya-kun này, cậu thật sự… dở game hết thuốc chữa luôn nha!!!”

“Gừ… Tớ không quen chơi mấy thứ này thôi. Ở nhà tớ đâu có cơ hội động vào đâu.”

“Ô~ hả? Nghe cứ như đang bào chữa vậy. Con trai mà, yếu quá là không hay đâu nha~”

Cô ấy cười thành tiếng, miệng mở to nhưng mắt thì khép hờ, để lộ một vẻ tinh nghịch như cố tình trêu chọc tôi.

“Muốn thì tớ nhường cậu cả handicap nhé? Thế nào?”

“Không cần. Và… xích ra một chút đi.”

“Không đâu~. Chiếc ghế này là phần thưởng chính đáng của người chiến thắng mà. Ngồi dễ chịu cực luôn. Vả lại, đừng quên ai là người đề nghị… “Ai thắng sẽ được yêu cầu đối phương làm bất cứ điều gì” đấy nhé.”

“Tớ không nhớ mình đã nói “bất cứ điều gì” đâu…”

“Ờm thì~ chi tiết nho nhỏ thôi mà, bỏ qua đi.”

Cô nàng hừ mũi một tiếng, rồi bắt đầu ngân nga điệu nhạc vui vẻ. Trong đôi mắt to tròn kia, cũng giống như ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, chỉ phản chiếu hình bóng của mỗi mình tôi.

…Gần quá rồi đó.

Hiện giờ, tôi là cái đệm ghế bất đắc dĩ, đang ngồi chơi game đối kháng cùng cô bạn khác người này.

Cụ thể hơn thì… thân hình nhỏ nhắn của Yume gọn gàng lọt thỏm giữa hai chân tôi, cánh tay tôi vòng ra trước, gần như ôm lấy phần eo nhỏ nhắn của cô ấy để cầm tay cầm. Ngực tôi áp sát vào lưng của cô, và tim tôi… chắc chắn đang đập đủ lớn để truyền thẳng vào người cô ấy.

Nếu ai đó không biết chuyện mà tình cờ nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ hiểu lầm ngay lập tức.

Cũng may, ít ra ở đây chẳng có ai khác. Đó là điều duy nhất khiến tôi yên tâm.

Tôi đã đến ngôi nhà này không ít lần, nhưng ngoài tôi và cô nàng Izuha Yume, chưa từng có bóng dáng người thứ ba trong căn phòng khách này.

“Nhé nhé, nếu Tomoya-kun thắng được tớ, tớ sẽ nhường chỗ ngồi này luôn. Hoặc cậu thích gối lên đùi thì cũng được luôn nha. Hehe~ Gối lên đùi của cô bạn cùng lớp xinh đẹp đó là giấc mơ của mọi cậu con trai tuổi mới lớn đấy nhỉ? Tomoya-kun là fan của “team ngực”, “team đùi”, hay à~ tớ hiểu rồi, chắc là ‘team mông” hả?”

“Xin từ chối tất cả. Không ngực, không đùi, cũng chẳng phải mông.”

“Cứng nhắc ghê. Đúng là không thành thật gì cả.”

Nói thế nhưng cô nàng “ảo tưởng” kia vẫn thoải mái dịch lại gần trong vòng tay tôi, xoay xoay tìm tư thế dễ chịu nhất.

Rồi như tìm được điểm lý tưởng, cô khẽ dừng lại.

“Này, ôm chặt hơn một chút đi. Tớ… hình như thích cảm giác này hơn.”

“Này này, cậu biết tớ đang phải cẩn thận cỡ nào không…”

“Ôi dào, đừng lắm lời. Kẻ thua thì im mồm đi.”

“Nhưng mà, thế này thì chẳng còn ở mức “bạn bè” nữa đâu.”

“Tớ đâu có nhiều bạn. Khoảng cách “chuẩn” của tình bạn là gì ấy nhỉ, chẳng biết đâu nha♪”

“Đừng xạo.”

“Nhanh nào, nhanh nào. Đừng nhát như thế. Chẳng phải ở trường cậu cũng hay đùa với bạn bè à? Trong đó chắc cũng có con gái nhỉ? Ừm… tự nhiên thấy bực mình rồi đó.”

“Cậu đang nghĩ tớ là cái thể loại gì vậy hả?”

Dù miệng phản bác, cuối cùng tôi vẫn nghe lời, siết chặt tay hơn một chút.

Đáng xấu hổ thật. Ôi, đáng xấu hổ quá đi thôi, Kuguruki Tomoya.

“Ơ… ơ này. Cảm giác này… tốt ghê á. Quá là ổn. Fufufu~”

Gò má cô nàng hơi hồng lên, cổ trắng mịn cũng thoáng đỏ như đang tỏa ra nhiệt.

“Đỏ mặt rồi kìa. Dừng lại bây giờ được chưa?”

“Chưa hề được nhé.”

“Này cậu.”

“Á! Đừng thổi hơi vào cổ tớ bất ngờ thế chứ! Giật mình đó.”

“Cổ cậu đỏ lên rồi. Thật sự cậu muốn ngồi thế này nữa hả?”

Nghe tôi nói, cô lập tức đưa tay che gáy. Nhưng chẳng che kín được hết; giữa những kẽ ngón tay, vẫn lộ ra màu hồng phớt như cánh anh đào, một dấu vết chẳng thể giấu.

“Đ-đâu có! Không phải vậy mà!”

“Nhìn là biết đang rối rồi nè.”

“Chỉ là… lâu rồi mới ngồi gần một bạn trai cùng tuổi như vậy, nên… hơi phấn khích quá thôi.”

“Cái lý do đó nghe như đang tự đào hố chôn mình đấy?”

“... Ưm.”

Lời phản công nhẹ nhưng lại đâm trúng tim đen. Cô nghẹn lời, thoáng cúi đầu xuống.

Thế nhưng Izuha Yume đâu phải dạng dễ bỏ cuộc. Nhanh chóng nhếch miệng cười, áp má vào ngực tôi, cọ qua cọ lại.

“Này, cậu đang làm gì đấy?”

“Ồ hô? Ồ hô hô? Tim cậu đập loạn rồi nha? Hay là… cuối cùng cậu cũng phát hiện ra tớ đáng yêu đến mức nào rồi? Đổ tớ rồi hả?”

“Đừng có mà mơ.”

Tôi dập tắt ngay.

Thế nhưng cô nàng lại cố tình hiểu sang nghĩa khác, hoặc đúng hơn là hiểu theo cách có lợi cho mình.

 “Trời ơi, ngại kìa! Dễ thương quá!” cô vui vẻ reo lên, vừa trêu vừa cười khúc khích. 

“Tomoya-kun ngại nhìn dễ thương ghê.” Không có dễ thương gì hết. “Có mà, đỏ mặt rõ rành rành kìa.” Không có! “Thật không? Thật đó nha?” Thật!

“À mà này, Tomoya-kun định nói kiểu khách sáo, cứng nhắc như thế này đến bao giờ vậy? Nghe ngứa cả tai quá.”

“Ý cậu là sao?”

“Tớ bảo nhiều lần rồi, bỏ cái giọng kiểu “đi đứng lễ phép” đó đi. Hay nhé, coi như đây là hình phạt lần này đi. Từ giờ, nói chuyện thoải mái, tự nhiên, giống bạn bè ấy.”

“Nhưng…mà”

“Đã là bạn, thì phải nói chuyện thoải mái mới đúng chứ? Tớ cũng đang nói tự nhiên với cậu đây này.”

Tôi im lặng suy nghĩ một chút. Nhưng thật ra, chẳng có gì phải đắn đo.

Nếu cô ấy đã nói muốn như vậy, thì tôi chỉ việc làm theo thôi.

Bởi vì, giữa bọn tôi vốn dĩ là một mối quan hệ kiểu như thế.

“Được rồi. Được rồi mà, Izuha… Không, nếu đó là điều Yume muốn thì từ giờ tớ sẽ làm vậy.”

“Rất tốt. Giờ thì, thêm một trận nữa nhé?”

Cô nàng nói rồi nhanh chóng rời ánh nhìn khỏi tôi, quay lại màn hình với dáng vẻ của một game thủ cuồng nhiệt. Tôi cũng chẳng kém, lại siết chặt tay quanh chiếc tay cầm.

Không thêm lời nào, chúng tôi mỗi người chọn nhân vật. Lần này, tôi bỏ qua anh hùng bóng tối, đổi sang một nữ kỵ sĩ tóc vàng mắt xanh, trông cực kỳ kiêu hãnh và cứng cáp...

Trận đấu bắt đầu ngay lập tức.

Chắc lần này tôi cũng lại thua thôi. Cô ta vừa giỏi hơn hẳn về kỹ năng, vừa chơi đủ các trò “ngoài lề” để phá tôi thì sao tôi đọ nổi.

Điều đáng giận là… con nhỏ này lại xinh.

Xinh đến mức khiến người ta phải nghi ngờ rằng Thượng đế đã dồn hết tâm huyết vào để nắn tạo hình. Không chỉ gương mặt. Tóc cô ấy óng mượt, làn da trắng mịn như sứ. Thân hình thì… khỏi nói. Vòng eo thon gọn, nhưng những chỗ nên có đường cong thì lại cực kỳ nổi bật, cứ như đang thẳng thừng nhắc nhở tôi về sự khác biệt giới tính vậy.

Hãy thử tưởng tượng đi một cô bạn cùng lớp như thế, đang ngồi chèm bẹp trên đùi mình, vừa hét “Yo!” vừa “Hốp!” trong khi lắc lư dữ dội sang trái sang phải trước màn hình. Chỉ nghe thôi đã có cảm giác như sắp vang lên những âm thanh “pyon~” mềm mại rồi.

Tôi cũng mới 15 tuổi thôi.

Nói thật, cái gì cần có cũng đều đang dư thừa.

Rõ ràng đây chẳng khác gì tra tấn.

Vốn dĩ tôi đâu phải kiểu cày game, bảo sao mà chơi nổi trong tình cảnh này. 

“Yeah~! Combo tuyệt chiêu nhập thành công rồi~!” đang nghĩ thì đã nghe tiếng reo mừng, và chỉ vài giây sau, nữ kỵ sĩ của tôi trên màn hình bị nhân vật của cô ấy đánh gục không thương tiếc.

“Buhuhuhu~! Quá yếu!”

“Ê, ai yếu hả!”

Hai tay đều bận, tôi đành lấy cằm chọc thẳng vào đỉnh đầu cô ta.

“A đau~!” Cô nàng nhăn nhó, đôi mắt rưng rưng, nhưng lại dụi đầu vào tay tôi như mèo con.

“Gì vậy~ làm gì thế?”

“Bực thôi.”

“Fufufu~”

“Sao cười? Đụng ngay chỗ nguy hiểm à?”

“Không, nhưng mà… cảm giác này giống bạn bè thật ghê~.”

“Chúng ta đang là bạn bè mà.”

“Ehehe~ đúng rồi. Bạn của mình~ ehehehe~ fufufufufu~.”

Khuôn mặt cô ta bỗng nhiên trở nên… hơi đáng lo ngại.

“Ôi trời, trong ghê quá…”

Nụ cười “fufufu” đang rạng rỡ chợt tắt lịm, thay bằng tiếng khóc nức nở…

“Ueeeee! Cậu ác quá đi! “Ghê quá’’ nghe đau lòng lắm biết khônggggg!”

“Rồi rồi, xin lỗi. Có gì đâu mà khóc dữ vậy.”

“Hức… đang dỗ tớ hả?”

“Thật ra chỉ muốn lướt qua cho nhanh thôi, nhưng cậu nghĩ là dỗ thì… tùy cậu.”

“Haah… chẳng dịu dàng gì cả!! Học nói khéo chút đi chứ! Tinh thần của tớ mềm hơn cả đậu hũ đấy biết không!”

“Cái đó mà tự khai luôn à?”

“Thua game rồi lại dùng lời nói để hành hạ tớ, đúng là hèn hạ! Hèn hạ!”

“Ờ thì… cậu tự đâm vào thôi chứ ai làm đâu.”

Tôi thật sự đâu có ý đó mà?

“Nghĩa là thế này đây!”

Ngay lúc đó…

Khuôn mặt đỏ bừng, má phồng lên vì giận dỗi, cô nàng bỗng xoay người lại, bất ngờ trượt ngón tay dọc ngang bên hông tôi. Một luồng điện buốt chạy khắp người.

Khó chịu nhất là… nhột kinh khủng.

“N-Này, cậu đang làm gì đấy?”

“Phạt vì thua thôi mà. Trận vừa rồi tớ lại thắng nữa, đúng không?”

“Thua gì mà chơi bẩn… ưh!? …”

“Ô hô, “ưh” luôn đấy. Fufufu. Thử kêu giọng dễ thương hơn coi!”

Cái giọng nghe như một ông chú lại phát ra từ một nữ sinh 15 tuổi.

“Này, lộ bản chất ông chú rồi đấy. Dừng ngay đi.”

“Nói gì kỳ vậy? Một cô bạn cùng lớp đáng yêu thế này mà cậu bảo là ông chú à? Quá đáng nha. Êy êy~”

“Chờ, dừng… khúc… khụ, khúc khích! Hahaha… gừ, nhột chết mất!”

“Êy êy! Ê~y! Hahaha! Sao càng lúc càng vui thế nàyeeeeeeee!!!”

Rột rột, rột rột…mỗi lần những ngón tay nhột nhạt kia lướt qua, cả cơ thể tôi như bị điện giật, run bắn lên từng nhịp. Não tôi tê dại, cảm giác mềm nhũn. Không ngờ… đây lại là điểm yếu chí mạng của tôi sao.

“Khoan! Tớ chịu! Haha, tha đi, chịu thua! Tớ sai rồi màaaa!”

Tôi chịu thua, nhưng cô nàng thì càng lúc càng hưng phấn mà lấn tới.

“Haa… haa… Tomoya-kun dễ thương ghê. Cơ bụng cũng săn chắc nữa, tuyệt thật đó.”

Lời khen pha hơi thở gấp gáp, đôi mắt lấp lánh đầy nguy hiểm. Thật sự đó là… ánh nhìn của một tên tội phạm thì đúng hơn.

Hết cách, tôi buộc phải dùng vũ lực.

“Được rồi nhé! Đủ rồi đó!”

Tôi nắm lấy vai cô nàng “biến thái” đang ở cự ly gần và đè cô xuống.

Dù gì thì sức vẫn là tôi mạnh hơn.

Thân hình mảnh mai, nhẹ đến bất ngờ, tôi dễ dàng ép cô xuống sàn. Quá nhẹ đến mức tôi còn phải chống một tay xuống sàn để không đè hẳn lên người cô.

Bóng tôi phủ trùm lên toàn bộ dáng người nhỏ nhắn ấy.

“...Ah…”

Tiếng thốt lên… chẳng rõ là của ai.

Rèm cửa khẽ bay, một luồng sáng ùa vào phòng khách mờ tối. Gió ngoài trời mang theo tiếng trẻ con chơi đùa vọng lại.

“Ja~ ne! Ừ, mai gặp nhé!”

Có lẽ là bọn học sinh tiểu học, giọng chưa vỡ, ngập trong màu cam của buổi chiều.

Chỉ đến lúc ấy, cô nàng mới như sực nhớ ra một điều hiển nhiên…

Rằng tôi là một thằng con trai 15 tuổi.

Và cô ấy là cũng một cô gái 15 tuổi.

“A… à… Tomoya-kun?”

Mặt đỏ bừng hơn lúc nãy, giọng run run, cô nàng nhắm chặt mắt lại như thể chuẩn bị cho điều gì đó. Từ cổ áo hơi xộc xệch, thấp thoáng làn da mềm mại chẳng giống con trai. Đôi môi đỏ mọng hé ra, hơi thở gấp gáp, mang theo vị ngọt… khiến đầu tôi choáng váng.

Khoan đã, không phải thế này!

Không phải thế!

Tại sao lại làm cái vẻ mặt “Mọi thứ tùy cậu, cứ đến đi” như thế chứ!? Mau đẩy tôi ra đi chứ! Hay là… tôi phải tự rút ra? Đúng rồi, tôi nên làm vậy! đầu tôi đang gào thét.

Nhưng cơ thể chẳng chịu nghe lời.

Trái tim đập mạnh đến mức nhức nhối, tai ù ù đi.

Chỉ cần hé miệng, hơi thở kia sẽ chạm lên đôi môi ấy mất…

Cổ họng khô rát, lời nói tắc nghẹn. Thay vào đó, tiếng nuốt khan vang lên rõ rệt.

Cả hai đều biết… điều này là sai. Nhưng cũng đều hiểu, một bước nữa thôi là sẽ vượt qua ranh giới ấy.

Một lực cuốn trào, lấn át lý trí từ đầu đến chân.

Thêm mười giây nữa… không, chỉ cần năm giây mọi thứ sẽ đi quá xa.

Nhưng cứu tinh đã kịp xuất hiện…

Reng reng reng! chiếc điện thoại đặt hẹn giờ rung lên, báo hiệu… giờ “làm bạn” đã kết thúc.

“…C-có vẻ… hết giờ rồi, Izuha.”

“…V-vâng. Haa… hết hồn luôn. Tớ cứ tưởng… mình sắp thành người lớn luôn cơ.”

“Nói nhảm gì thế. Thôi, trả tiền đi.”

497aaf4e-b3c6-4795-8c6b-21b38773fa8f.jpg

“Hừm. Một người đàn ông mà ngay cả một câu “nói chuyện chăn gối” cho tử tế cũng không làm được thì làm sao mà được con gái thích chứ.”

“Cái gì mà nói chuyện chăn gối. Giữa tớ với cậu đâu phải quan hệ kiểu đó.”

“Vâng vâng, biết rồi. Cậu đúng là hay kéo người ta trở về hiện thực nhỉ.”

Vừa nói, Izuha nhẹ nhàng trượt ra khỏi vòng tay tôi, đứng dậy. Cô lấy ví ra, rút đúng số tiền đã hẹn và đưa cho tôi.

Mấy tờ nghìn yên lướt qua tay, tôi đếm lại trong tích tắc, rồi cúi đầu đáp lễ…

“Chuẩn rồi. Cảm ơn nhé.”

“Không có gì đâu. Ngày mai cũng nhờ cậu giúp nữa nhé, Tomoya-kun.”

Nhìn thì có vẻ như là tình bạn, nhưng sợi dây kết nối giữa tôi và Izuha chẳng phải là “tình bạn” gì cả. Nó là một cái hợp đồng, rõ ràng và thực tế, được ràng buộc bằng “tiền”.

Vậy nên, nếu phải miêu tả mối quan hệ giữa Kuguruki Tomoya và Izuha Yume bằng một từ…

…Thì đó chính là… “Việc làm thêm bán thời gian.” 

Với Izuha, tôi chỉ là một người bạn giả vờ được thuê bằng tiền mà thôi…