—Tích tắc, tích tắc
Những chiếc bánh răng vẫn tiếp tục quay đều.
Một cách điều đặn, máy móc, đầy lẽ đương nhiên.
Và vì thế, chúng tiếp tục đếm dòng thời gian khi chúng vẫn còn tồn tại.
Cho dù những chiếc đồng hồ có dừng lại đi chăng nữa, thì việc đó cũng chẳng nghĩa lý gì.
Chò dù có bị hư hại, méo mó đi chăng nữa, thì bánh xe thời gian vẫn tiếp tục quay.
Một cách điều đặn, máy móc, đầy lẽ đương nhiên.
Tích tắc, tích tắc—
Đoạn mở đầu (Tái tạo)
Đầy bất ngờ.
Nhưng thế giới đã bị phá hủy từ rất lâu rồi.
Va Chạm Thiên Thạch, Những Kẻ Xâm Lăng Từ Vũ Trụ, Đại Dịch, hay Ngày Tận Thế—
Xuyên suốt lịch sử, con người đã tưởng tưởng ra đủ loại giả thuyết xem ‘thế giới sẽ kết thúc’ như thế nào.
Và cứ mỗi lần như thế, họ lại bị choáng ngợp bởi sự kích động như hoang tưởng này, nhưng cuối cùng thì cũng chẳng có gì xảy ra cả. Và rồi, họ lại cảm thấy lo lắng rằng chẳng có gì xảy ra cả, và một vòng lặp của tình trạng trên xuất hiện, như là một con chó chạy theo vòng tròn rượt đuổi chính cái đuôi của mình vậy.
Nhưng thực tế thì chẳng là thứ được tiểu thuyết hóa đến đỉnh điểm như thế.
Chẳng có bất kì thiên thạch khổng lồ nào đâm sầm vào Trái Đất cả.
Cũng chẳng có những tên người ngoài hành tinh đến từ nơi tận cùng của Dải Ngân Hà để chinh phục thế giới cả.
Cho dù có loại đại dịch nào đi chăng nữa thì nó cũng hoàn toàn bị đánh bại khi đối mặt với nền y học của loài người.
Và ngoài ra, nhân loại cũng chẳng quá ngu ngốc đến mức tự diệt vong vì sử dụng những đầu đạn hạt nhân của mình.
‘Sự kết thúc của thế giới’ thật sự thì chẳng cần đến bất kì giả tưởng, hay hồi hộp hay lãng mạn nào cả.
Cái sự thật đầy nhàm chán nhưng lại chuẩn xác này đây cho thấy rằng không cần phải đem những xúc cảm như thế vào hồi kết này đâu.
Hãy để chúng tôi nói về sự kết thúc ở đây.
Một ngày nọ, Trái Đất đột nhiên chết đi.
Chẳng có gì bất thường, chẳng có sự thay đổi hay cảnh báo khi nào chuyện đó xảy ra được công bố cả.
Các nhà khoa học kết luận rằng ‘tuổi thọ’ đã hết.
Tuổi thọ của Trái Đất thì được ước tính còn khoảng năm tỉ năm nữa, nhưng thật ra học lại tính nhầm năm tỉ năm.
Thật quá ngu ngốc.
Tất cả mọi người đều chết lặng đi, không thể nói ra một lời nào, những cũng chẳng có điều gì họ có thể làm cả.
Bên cạnh đó, cho dù họ có tính toán đúng hay sai đi chăng nữa thì kim đồng hồ cũng chẳng bao giờ quay ngược lại cả, và tuổi thọ của Trái Đất cũng chẳng thể kéo dài được.
Trái Đất thì chẳng phải là một ngôi sao vĩnh cửu, và cũng chẳng có được cái kết hoành tráng như một vụ nổ siêu tân tinh được. Đây không phải là một tai họa gây ra bởi sự chuyển động của cách mảnh kiến tạo, điều mà sẽ khiến cho cả nhân loại đi đến hồi kết của mình, và tạo ra một sự cảnh tượng hoảng loạn trong khi mong chờ điều đó xảy đến. Năng lượng dự trữ trong hành tinh đã bị sử dụng hết, và nó chậm lại trong khoảng một trăm năm, dần dần cho đến đi nó trở thành một Hành Tinh Chết...
Chẳng có gì thay đổi trong khoảng thời gian này cả.
Một thực tế chẳng thú vị gì cứ tiếp diễn.
Lịch sử của nhân loại đã chấm dứt vào thời điểm đó.
—Thế thì, hãy để cho chúng tôi nói về những gì đầy quê mùa xảy ra tiếp theo đó.
Loài người, trở nên tuyệt vọng vì Trái Đất đã trở thành một Hành Tinh Chết, xây dựng một con tàu vũ trụ chuyên chở khổng lồ trong công cuộc tìm kiếm một hành tinh mới, và rời khỏi Hệ Mặt Trời.
Và giống như những bộ phim khoa học giả tưởng từ cách đây không lâu, câu chuyện đầy lãng mạn của việc lang thang trong vũ trụ bao la, kiếm tìm một hành tinh tương tự Trái Đất, bắt đầu.
Họ không hề hay biết họ sẽ đi đến nơi đâu, và cũng chẳng có gì đảm bảo rằng họ sẽ đến được đích đến của mình. Công nghệ không gian thì vẫn còn khiếm khuyết, và nhiều khả năng là họ sẽ trở thành bụi vũ trụ.
Chẳng ai biết được rằng họ sẽ gặp kết thúc gì trong giữ chuyến du hành đầy nguy hiểm này.
Bon voyage
Tuy nhiên, không như những người đã ra đi ngoài vũ trụ, hầu hết nhân loại chọn ở lại trên Trái Đất.
Cũng có những nhà nghiên cứu tiếp tục chiến đấu, biểu hiện rõ quyết tâm của loài người, nhưng tất cả họ đều chỉ đem về sự thất bại.
Và cũng giống như việc người chết không thể nào sống lại được, hành tinh này đây cũng chẳng thể được tái sinh.
Vẫn còn vài trăm năm nữa trước khi Trái Đất trở thành một hành tinh chết, và trên hành tinh đang hướng về cái chết của nó, loài người chấp nhận sự tuyệt vọng mà như thòng lọng treo trên cổ họ này đây.
Đối với mọi người, khoảng thời gian này thì thật quá ngắn ngủi để nghĩ ra biện pháp đối phó, thế những cũng thật quá dài để giữ mãi cảm giác lâm vào khủng hoảng.
Những nguồn tài nguyên và năng lượng cạn kiệt thậm chí cũng đã ngăn loài người khỏi việc gây ra một trận chiến cuối cùng.
Ở giai đoạn này đây, thực tế chẳng cho thấy bất kì dấu hiệu gì của một cốt truyện giả tưởng cả.
—Tuy nhiên, 30 năm sau ngày hành tinh chết đi.
Thực tế đầy lỗ mãng kia lại đem đến sàn diễn cho một người.
Ông ấy chẳng phải là một nhà khoa học, hay một chính trị gia, lại càng không phải là một người lãnh đạo giáo phái. Đương nhiên là ông ấy cũng không phải là một nhà ảo thuật có thể ngẫu nhiên tạo nên phép lạ theo ý thích của mình.
Lý do tại sao mọi người lại lắng nghe con người chẳng ai biết đến đó chắc có lẽ là vì sự tuyệt vọng—hay có thể là họ đã từ bỏ mọi hy vọng rồi.
Nhưng sau đó, từ những lời ông ấy nói ra, thậm chí là cả những người nằm trong đáy tuyệt vọng cũng sửng sốt bởi sự vô lý đến dường nào của chuyện đó.
“Tôi đã phát minh ra một kế hoạch chi tiết mà có thể vận hành mọi chức năng của thế giới này thông qua bánh răng.”
Ông ấy là một kỹ sư đồng hồ.
Con người gọi bản thân ông ấy là “Y” này đây, thì sở hữu một lượng thông tin khổng lồ mà chẳng ai khác trên thế giới có thể nắm bắt được, và tuyên bố với toàn thể thế giới.
“Hãy xem tôi đây. Tôi sẽ tái tạo lại toàn bộ thế giới thành những chiếc bánh răng—”
Vào ngày ấy, lần đầu tiên thực tại đã vượt qua sự tưởng tượng.
Đây là cái tên mà ông ấy đặt cho bản kế hoạch chi tiết với vô số cái bánh răng kia.
—“Clockwork Planet”
θ
Cậu ta bất ngờ choàng tỉnh.
Này, cậu thấy tỉnh táo chứ rồi chứ? Cậu có hoàn toàn chắc chắn về những gì cậu định làm trong tương lai không? Được rồi, bình tĩnh lại và nghĩ lần nữa xem. Ngay lúc này đây thì vẫn còn thời gian để ngoái đầu lại nhìn đấy, đừng có làm những việc như thế chỉ vì một khoảnh khắc liều lĩnh đấy. Bên cạnh đó, việc đó thì mang lại lợi ích gì cho cậu chứ?
(Lợi ích...?)
Nói cách khác, quay trở về.
Và rồi một nghìn năm sau...
Mong ước của Naoto Miura, điều mà có giá trị ngang bằng hiểm nguy cậu ấy chịu.
Naoto nín thở khi cậu nằm giữa bồn nước và thiết bị điều hòa nhiệt độ trên đỉnh của một tòa nhà cao tầng, kiềm chế con tim gần như rơi vào tình trạng quá khích, và điều hòa nhịp thở của mình.
(Đây là—)
Có cần phải nói thế sao? Tất cả là bởi vì cô ấy.
Bỏi vì con người cực kì đáng yêu kia mong muốn điều đó. Không, cô ấy không biết được mình trông ra sao, nhưng cô ấy chắc chắn là rất đáng yêu. Đó là lý do tại sao chẳng có vấn đề gì cả, cậu chắc chắn phải đến được với cô ấy, để ôm cô ấy thật chặt, để cho đầu cô ấy ngả trên đùi cậu trong khi cậu nhẹ nhàng vỗ về nó, để làm rối tung mái tóc cô ấy lên, để yêu cô ấy một cách cuồng nhiệt nhất.
Đúng vậy, cậu đã quyết định rồi. Cậu chẳng hề hoảng sợ, sử dụng đầu óc của mình, bình tĩnh một chút, và không nương tay. Nếu có bất kì ai dự dịnh ngăn cản cậu, cậu sẽ hạ gục bất kì ai ngáng đường cậu, thậm chí nếu đó là tổng thống.
Cậu vỗ ngực để tự động viên mình.
Cậu xác nhận lại tình hình.
Giờ thì đã khuya, và sớm thôi ngày mai rồi sẽ đến.
Cạnh mái nhà chẳng thể cản trở quang cảnh ánh đèn rải rác dọc các con đường, thể hiện cho một dòng sáng thanh tẩy bóng đêm.
Chúng là những bánh răng chuyển đổi năng lượng thành ánh sáng, ánh sáng của đèn bánh răng.
Dưới những ánh đèn rực rỡ, không thể thấy được bầu trời đầy sao.
Những gì đôi mắt trần có thể thấy được chỉ là Mặt Trăng ánh bạc và ‘Đường Xích Đạo’ vận hành dưới sự ảnh hưởng của trọng lực.
“Giờ thì...”
Naoto dựa sát vào tường trong bóng đêm, và nhìn xuống con đường.
Những gì hiện ra dưới đấy là ‘Thị Trấn Đồng Hồ’—Akihabara
Từ rất lâu trước đây, nó là một khu vực sầm uất nổi tiếng là một quận dành cho thiết bị điện tử, và vào thời điểm này, nó vẫn còn là thủ đô của môi trường tân tiến nhất.
Có cả anime, manga, game, và cũng có bánh răng, các bộ phận máy móc, và những bộ phần tự vận hành. Nó là thành phố của sự giải trí cùng với hàng loạt các cửa hàng khác nhau từ lớn đến nhỏ, một mảnh đất màu mỡ của các hoạt động.
Một kí ức lóe lên trong đầu cậu, gợi nhắc cậu rằng cậu đã từng đến nơi này để cho một ‘Cuộc Hành Hương Đến Miền Đất Thánh’, và đã dành rất nhiều thời gian cho nơi này.
Nhưng vào thời điểm này, cậu chẳng có tình cảm với nơi này.
Vì cậu đã đạt được một thứ còn tuyệt vời hơn nữa—và từ giờ trở đi, cậu sẽ tiếp tục kiếm tìm nó.
“Được, đến lúc rồi.”
Sau khi lẩm bẩm câu nói ấy, Naoto đưa đầu vào.
Cậu nhặt lấy những sợi cáp rải rác trên sàn, và gắn chúng vào chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây rẻ tiền trên đầu cậu.
Chúng thì được kết nối với một máy trộn khuếch đại, một thiết bị hiệu ứng, một bộ điều khiển tiếng ồn và đủ loại thiết bị âm thanh. Ngoài ra cũng có vài micro kết nối với chúng.
Naoto bật chiếc máy lên, và ngồi xếp bằng lại.
Với một tiếng ù trầm, chiếc máy bắt đầu hoạt động. Cậu hít một hơi thật sâu, và lồng ngực cậu đang đập một cách rộn ràng, thùm thụp, đưa những dòng máu nóng chạy đi.
Tai cậu không có một chút sao nhãng nào trong đấy.
Và rồi cậu ấy gọi.
“—Marie, cô sẵn sàng rồi chứ?”
“—Tất nhiên rồi, cậu nghĩ tôi là ai cơ chứ?”
Câu trả lời được đáp lại bằng giọng của một cô gái đầy thanh lịch, và khi một giọng nói như đầy kiêu ngạo song hống hách như của những người quý tộc lọt vào tai Naoto thì nghe chẳng khó chịu chút nào cả.
“Tất cả trông cậy vào cô đấy, Meister” “Tất nhiên rồi. Xin hãy chú ý đến việc của cậu ở đây đi.”
Tuân lệnh, Naoto gật.
Và rồi, cậu thao tác các thiết bị, đổi đường dây micro và nói,
“—Halter, phía bên ông thế nào rồi?”
“—Ta đang mất dần kiên nhẫn đây. Sẵn sàng để hành động bất kì lúc nào.”
Một giọng nói đầy nam tính trầm nhưng lại rất quyến rũ trả lời,
“Nhưng cậu vẫn ổn ở phía đấy chứ? Cậu cảm thấy thế nào rồi? Cậu là nhân vật chủ chốt ở đây đấy, Naoto. Tất cả đều phụ thuộc vào cậu đấy.”
“Chỉ là một chuyển nhỏ mà thôi. Không vấn đề gì.”
“Thế thì hãy nhanh chóng hoàn tất việc này đi. Khi chúng ta quay về, lão già này đây sẽ đãi cậu một chầu đấy.”
Naoto nghe thấy lời nói đầy gấp rút của ông ấy, đi cùng với một vài cú huýt sáo, và nở một nụ cười đầy khô khốc. Sự căng thẳng trong cậu đã phần nào vơi đi vì chuyện này.
Sau đó, Naoto đổi đường đây một lần nữa, và gọi người cuối cùng.
“—RyuZU, em sẵn sàng rồi chứ?”
“—Cậu chủ Naoto, xin hãy cho phép em cho một lời khuyên đầy chân thành. Việc hỏi về một điều gì đó mà cậu đã hoàn toàn tự tin thì là một hành động ngu ngốc đấy. Mức thông minh của cậu thì đã mức thấp đến kinh ngạc rồi đấy, vì thế nếu em có thể yêu cầu cậu thì xin cậu ít ra hãy thông minh hơn một chút khi cậu hành động.”
Câu trả lời mà cậu nhận được lại là một lời mỉa may đầy châm chọc.
Những lời nói mà sẽ làm tan vỡ trái tim của người nghe thì lại đến từ một cô gái đầy điềm đạm—một giọng nói đầy hoạt bát mà tương tự như một chiếc hộp nhạc vậy.
Naoto mỉm cười, và rồi nhắm mắt mình lại.
“Anh nói này, RyuZU.”
“Vâng, chuyện gì thế?”
“Anh yêu em.”
“—Em nghĩ, như là một con lợn, nếu cậu chết đi thì sẽ rất tốt đấy.”
“Phii~”
Vai Naoto rung lên khi cậu cười khúc khích; những lời trách mắng đầy đáng yêu kia thì thật rất tuyệt.
Ta ta ta, cậu gõ nhẹ lên bàn điều khiển, và đứng đây.
“Được rồi, hãy nghe một bản nhạc trong một lúc nào.”
Naoto nhìn thẳng vào những chiếc micro xếp dưới chân cậu.
“Hãy bắt đầu đếm ngược nào, mọi người? Ba, hai, một—”
Khi cậu đếm ngược, cậu vươn tay mình lên trời.
Cậu nhìn xuống Akihabara, trải dài trước mắt cậu, và như một nhạc trưởng đang dẫn một dàn nhạc giao hưởng vậy, bắt theo những giai điệu cậu viết nên trong tai mình, và rồi vung tay xuống một cách đầy uy lực.
Naoto vẫn nở nụ cười trên môi,
“—Bắt đầu nào!”
θ
Chốc sau,
Có một cơn động đất dữ dội có bán kính 30km, với Quận Akihabara là tâm chấn.
Tất cả mọi phương tiện thông tin liên lạc đều đứt quãng, và “Những Bánh Răng Cộng Hưởng” trong đấy cũng bắt đầu vận hành vượt qua các thông số kĩ thuật của mình.
Một loạt các tháp bánh răng cốt lõi, thứ mà quy định các chức năng của thành phố, bắt đầu hoạt động theo cách mà chưa từng thấy trước đây bao giờ.
Đây không phải là một sự cố bình thường, và cũng chẳng phải là dấu hiệu của sự hư hỏng sau nhiều năm hao mòn. Hệ thống vẫn đang vận hành một cách bình thường, nhưng vì lý do nào đó, nó lại chẳng vận hành theo thiết lập của người quản lý nó.
Và năm phút sau khi chuyện đó xảy ra.
Các phương tiện thông tin liên lạc đã bị đứt quãng trong một lúc đột nhiên hoạt động trở lại.
Mọi người, những người mà chẳng thể làm gì và đứng xem mọi chuyện trong yên lặng, lại nghe thấy một ‘lời tuyên bố của tội phạm’ qua sóng truyền hình và radio, từ một tên tội phạm bị kích động một cách dữ dội.
“Chào buổi tối, quý cô—và—quý ông!! Tất cả những tên ngu ngốc, tầm thường và những công dân bình thường không nằm trong những mục ấy!! Xin thứ lỗi cho ta vì đã phá hỏng buổi tối cuối tuần đầy vui vẻ của các người!!”
Giọng nói được phát ra đã được qua xử lý.
Việc đoán tuổi và giới tính của giọng nói này, điều mà khiến cho những người nghe nó phải ngập ngừng, thì là điều không tưởng.
“Về phần ta là ai—chà, việc này thật quá xấu hổ nên hãy bỏ nó qua một bên đi! Tên khốn này đây thì thật sự lại xấu hổ đấy! Hãy thử lại lần nữa sau khi đã tăng điểm yêu mến lên được chứ? Chà, thật ra, ta cũng đã cảm thấy hơi buồn ngủ được một lúc rồi đấy, ta chỉ muốn thưởng thức một ly cocoa lớn thật ngon trước khi ngủ và lên giường thôi, nhưng ta không thể làm thế được! Xem đây!!”
Một giọng nói phớt lờ mọi phản ứng từ phía khán giả khi nó cứ tiếp tục cuộc trò chuyện một bên như là tên DJ say rượu vậy.
“À, à, mọi người có biết chuyện này chứ? Từ một nghìn năm trước, chúng ta đã sao chép bầu khí quyển, lực hấp dẫn, năng lượng địa nhiệt và đủ loại hiện tượng bằng việc sử dụng những bánh răng—và rồi? Nếu trí óc mọi người không đầy những thứ bỏ đi thì ta cho rằng các người có lẽ cũng đã nghĩ đến một việc nhất định ít nhất là một lần trong đời rồi—đúng chứ?”
—Không đời nào.
Giữa đám đông đã ngừng suy nghĩ, một vài có khả năng suy nghĩ xa và một số ít người nắm bắt được tình hình vô thức nuột nước bọt cùng lúc.
Một tưởng tượng không thể nào tin nổi và đầy kinh hoàng xuất hiện trong tâm trí họ.
—Có phải nó không, có phải vậy không, có phải thế không? Làm sao mà một chuyện ngu ngốc như thế lại có thể xảy ra chứ?
Và rồi giọng nói lại còn bị kích động hơn nữa, rõ ràng là phản bội những lời cầu nguyện nhỏ nhoi từ mọi người.
“ĐÚNG—VẬY!! Gửi tất cả những người đang nghĩ ‘không đời nào’ lúc này! DING DING DING! Các người hoàn toàn chính xác đấy! ĐÓ CHÍNH LÀ CÂU TRẢ LỜI CUỐI CÙNG KHÔNG THỂ NÀO TIN ĐƯỢC!!!”
—Không thể nào.
Nhưng nếu như đó là sự thật thì hiện tượng kì lạ này có thể được chặn đứng.
Các phương tiện thông tin liên lạc bị đứt quãng cùng lúc, những bánh răng cộng hưởng thể hiện ý định của tên tội phạm, những chức năng của thành phố lại nằm ngoài tầm kiểm soát của Phòng Quản Lý; tất cả những điều trên đều dẫn đến một kết luận duy nhất.
Chủ nhân của giọng nói đã biểu lộ sự khẳng định một cách đầy tự hàng và vui thích.
“VÀO NGÀY NÀY! NGAY LÚC NÀY! TỪ GIÂY PHÚT NÀY! TA ĐÂY ĐÃ GIÀNH ĐƯỢC QUYỀN KIỂM SOÁT TẤT CẢ NHỮNG BÁNH RĂNG TRONG QUẬN AKIHABARA. TUYỆỆỆỆT—!”
—Hiện tại, hành tinh này là một bản sao được làm bằng những bánh răng.
Rất nhiều chiếc bánh răng, nhiều như thể những vì sao trên trời, thì sáng tạo nên một cơ chế đầy phức tạp dùng để thu lấy năng lượng từ lực hấp dẫn của Mặt Trăng, và hoạt động dựa trên lực hấp dẫn của Trái Đất.
Nhưng ở thời đại này, vì bản thiết kế đã bị mất, không ai có thể nắm bắt được bất kì hiểu biết về cấu trúc này. Hàng trăm người dẫn đầu trong các kỹ sư đồng hồ đã tập hợp lại với nhau, nhưng cũng chỉ đủ để duy trì hoạt động của chúng mà thôi.
Tuy nhiên,
Nhà thiết kế—thường được biết đến là “Y”, lại kiểm soát một cách hoàn hảo kiến trúc đó.
“Y” là thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử loài người.
Nhưng cùng lúc đó, ông ấy chỉ là một con người, chẳng phải thần thánh hay ma quỉ, và cũng chẳng phải là một pháp sư có thể làm mọi thứ theo ý mình. Vì thế, về mặt lý thuyết thì việc có ai đó khác có thể làm điều tương tự là hoàn toàn có thể.
Do đó, bất kì ai có quyền kiểm soát những chiếc bánh răng thì có thể tự do điều khiển môi trường trên hành tinh này, và sử dụng sức mạnh khổng lồ này.
Trong thế giới mà được tái tạo hoàn toàn từ những chiếc bánh răng này, điều đó đồng nghĩa với sức mạnh tối thượng.
Một sức mạnh ngang bằng Chúa Trời.
“Được rồi! Để ăn mừng thành tựu đầy tuyệt vời ngày hôm nay này đây, ta đã chuẩn bị một món quà tuyệt vời cho mọi người! Đừng có mà quá vui mừng đến mức làm ướt quần đấy nhé, được chứ!?”
Những người hiểu được những gì đang diễn ra thì cảm thấy máu mình bị đông cứng lại, và những ai không bắt đầu cảm thấy không yên thì lại có được một linh cảm xấu.
Làm ơn, xin đừng để chuyện này xảy ra.
Tuy nhiên giọng nói là tiếp tục thông báo cho họ một cách đầy vui vẻ, phớt lờ lời nguyện cầu này từ mọi người.
“Ơ—thời gian hiện tại là 00:12, ngày Tám tháng Hai, 32 độ C. Nhưng mọi người biết không? Bình thường, và thời gian này, nhiệt độ trung bình ở đây thì chỉ khoảng 5 độ C thôi. Bởi vì sự cố trong việc tái tạo lại môi trường này mà mọi ngươi ở đây thì phải chịu đựng một đêm không ngủ đầy oi bức, và vì thế!”
Một giọng nói đầy vui vẻ và trêu chọc vang vọng.
Nhưng ý nghĩa nội dung giọng nói đó truyền tải thì lại là một điều nguy hiểm cho mọi người đang có mặt ở đây.
“Ta sẽ chấm dứt cái mùa hè đầy khắc nghiệt từ trước cho đến giờ này đây. Có nghĩa là trong 72 giờ tới, ta sẽ hạ nhiệt độ quanh Quận Akihabara xuống âm 150 độ C.”
Mọi người đều không nói nên lời.
Chủ nhân đầy ngu ngốc của giọng nói này vừa mới nói gì thế? Chấm dứt chuyện gì đó? Âm 150 độ C? Thông thường thì đó không phải là môi trường mà con người có thể sống trong đó.
Những lời nói của họ không mất đi vì sự sợ hãi
Mà là vì Akihabara sẽ bị đóng băng về mặt vật lý.
“À, không không, đừng có cảm ơn ta. Các người không cần phải quỳ gối xuống để khấu đầu trước ta đâu. Ta thì cảm kích khi thấy mọi người trông như thế nào khi họ kêu lên và đóng băng đến chết đấy.”
—Điên loạn.
Đây là nét biểu hiện duy nhất mà có thể miêu tả cái giọng nói có hơi vui vẻ đó.
Một tên điên lập dị như thế lại có thể hoàn toàn điều khiển nhiệt độ.
Mọi người đều cảm thấy cơn ớn lạnh vì thực tế đầy kinh hãi này.
“Thôi chết! Ta quên mất! Ta phải chứng minh rằng đây không phải là một lời bịp bợm hay là một trò đùa!!”
Giọng nói phát ra một cách đầy lãnh đạm như thể là quên tắt điện đi vậy, và nó tiếp tục như là một người hướng dẫn viên trên xe buýt.
“Thế thì, mọi người, xin hãy nhìn ra tháp Tokyo từ cửa sổ gần nhất.”
Và với câu nói đó, mọi người đều ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tháp Tokyo.
Đó là một ngọn tháp radio cũ kĩ, được làm từ bộ khung thép màu đỏ và trắng.
Sau khi bỏ điện năng đi, cột mốc lãnh thổ của Tokyo này đây đã trở nên lỗi thời, và được bảo tồn như là một di tích lịch sử trong hơn 1000 năm.
Và rồi—
Sự thay đổi chỉ kéo dài trong một chốc.
Với việc tất cả mọi người đang nhìn nó, toà tháp bằng kim loại màu đỏ hiện lên trong đêm phát ra tiếng kêu cọt kẹt, và bị đóng băng trắng toát. Việc đóng băng thì nhanh chóng và tuyệt đối như là nhúng một bông hồng vào trong nitơ lỏng vậy.
“Á—!!”
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ tòa tháp bị nghiền nát bởi chính trọng lượng của mình, trở thành hàng loạt những mảnh vụn, và sụp đổ mà không để lại dấu vết gì.
Mọi người đều câm lặng, và chỉ có thể ngây người ra nhìn khi những mảnh phế liệu lắc lư...
—Những gì họ vừa thấy là sự thật sao?
Họ đã tận mắt chứng kiến chuyện này, nhưng trí óc họ lại từ chối chấp nhận nó.
Nó thật rất kì quái, một cảnh tượng mà đáng lý ra không thể nào xảy ra được.
...Nhưng sự thật vẫn ở ngay trước mắt họ.
Tòa tháp, thứ mà đã đứng vững một cách tự nhiên hơn 1000 năm, giờ đã không còn ở đấy. Nó đã biến mất như là một ảo ảnh trong chỉ vài giây.
“Ta tự hỏi liệu mọi người có thích điều này hay không? Màn trình diễn đêm nay chỉ có thế! Xin hãy chú ý là đừng để bị cảm lạnh đấy, và tận hưởng buổi tối ấm áp này đi. Chúc ngủ ngon! Cám ơn mọi người vì đã chú ý lắng nghe! Adios Amigo!”
—Chỉ 10 phút ngay sau khi lời tuyên bố này của tên tội phạm kết thúc.
Khu vực đô thị với 40 triệu dân sống trong đó đã trở thành một nơi đầy hỗn loạn, và chỉ trong vài phút, hoạt động của thành phố hoàn toàn bị tê liệt.
θ
Ở trên nóc của tòa nhà, Naoto thì đang thở hổn hển vì bài phát biểu đầy căng thẳng mà cậu vừa nói xong.
Và khoảnh khắc đó, một giọng nói đến từ đằng sau.
“—Này, đã khổ cho cậu rồi.”
Cậu quay người lại.
Halter đang dứng ở đấy.
Ông ấy là một người to lớn hói đầu, và cụm từ tên quái đản đầy cơ bắp chắc sẽ rất thích hợp, và cách mà ông ấy lặng lẽ bước đến bên cạnh Naoto cùng với nụ cười trên mặt khiến cho ông ấy giống như một con Chi Báo ăn thịt vậy.
“Giờ thì cậu đã trở thành một tên khủng bố đáng kinh ngạc bị truy nã quốc tế rồi đấy—một siêu sao, đúng không nhỉ? Cảm giác khi được nêu tên trong sách giáo khoa Trung Học thì thế nào?”
“Không tồi đâu.”
Naoto nở một nụ cười nhẹ để đáp lại lời nói đầy phù phiếm của Halter.
Cậu chẳng cảm thấy khích động gì cả sau khi thực hiện một tội ác mà cả thế giới chưa từng thấy trước đây, và cũng chẳng cảm thấy sợ hãi khi là kẻ thù của cả thế giới. Những gì cậu cảm thấy chỉ đơn giản là sự giải thoát sau khi hoàn tất một công việc mà thôi.
Đột nhiên, một ánh đèn rực rỡ rọi lên người cậu.
“—Xác nhận mục tiệu. Tất cả nhân viên bắt đầu đổ bộ và bắt sống mục tiêu.”
Ba chiếc trực thăng thì ở phía bên kia của ánh đèn.
Những chiếc trực thăng có vũ trang thì giống như những con thằn lằn bay màu đen khi chúng chao lượn một cách đầy im lặng trên không, và chĩa ánh đèn cùng những khẩu súng máy của chúng về phía hai người trên mái nhà.
Sau đó, sáu nhóm—mười tám bóng đen cả thảy, tất ca đều nhảy khỏi thân chiếc trực thăng. Những cái bóng trông như khỉ đột cùng với những cánh tay ngắn ngủn và cơ bụng săn chắc, và chúng từng tên một đáp trên sàn bê tông nứt răn rắc.
Halter xoa cái đầu hói của mình, và lầm bầm,
“Ba chiếc trực thăng tàng hình và những tên Người máy được trang bị vũ trang đầy đủ. Ta cho là việc này có thể đoán được trước khi là siêu sao đây, cậu đúng là có những người hâm bộ đầy háo hức ra tay trước để tiếp cận cậu đấy, đúng không?”
“Nếu họ muốn xin chữ kí thì chỉ cần xếp hàng thôi chứ.”
Đáp lại hai người đang tán chuyện một cách vô vị kia, loa của chiếc trực thăng vang lên.
“Cảnh báo! Đưa tay lên đầu và nằm xuống! Các người sẽ bị bắn nếu chống cự!”
Mười tám Người máy đồng loạt chĩa súng về phía hai người cùng lúc với lời cảnh báo được đưa ra.
Đối mặt với áp lực không lời này, Halter, người mà đang đổ mồ hôi trên trán mình, thì thầm,
“Được rồi, chúng ta làm gì đây? Có hơi xấu hổ một chút, đúng không? Ta không nghĩ là họ lại nhanh đến thế.”
“Ý ông là gì khi nói thế chứ...đã kết thúc rồi, đúng không?”
Tuy nhiên Naoto vẫn bất động, và chẳng có bất kì ý định từ bỏ nào cả.
Cậu chỉ thở dài.
Vì—tình hình đã ở lúc cao trào rồi.
Chẳng có gì mà họ có thể làm được nữa, hay cũng chẳng có gì họ nên làm. Naoto hiểu rõ điều này.
“Chẳng phải thế sao, RyuZU?”
“—Đúng vậy, tình huống hiện tại đã được loại bỏ.”
Vào lúc đó.
GTCH, không khí bị nén lại, và cả ba chiếc trực thăng bị thổi bay đi cùng lúc. Chúng xoay lòng vòng vì dộng cơ ở đuôi vẫn còn chạy khi những chiếc trực thăng rơi xuống.
Cùng lúc đó, tất cả mười tám Người máy đều dừng hoạt động. Đầu của chúng rơi xuống và tay bị bẻ gãy, và chân thì bị cắt lìa—bọn chúng ngay lập tức bị biến thành đống sắt vụn, và sau khi rơi ra thành tự mảnh, chúng nổ tung.
Naoto che mặt mình lại để chắn những cơn gió và va chạm bay đến khi cậu chú ý điều gì đó.
Trước khi cậu ấy nhận ra,
Một cô gái đang đứng trước mặt cậu.
Đó là một cô gái đầy xinh đẹp mặc một bộ váy cổ điển màu đen.
Mái tóc ánh bạc của cô ấy tung bay trong giữa cơn bão khi cô nhẹ nhàng vén chiếc váy ngắn của mình lên.
Làn da trắng như tuyết của cô thì cũng đầy bắt mắt cho dù trong màn đêm đi nữa, cô ấy có một đôi môi tràn sức sống, đỏ tươi và đầy đặn, đôi mắt của cô rực sáng như những viên đá quý ánh vàng, phản chiếu khung cảnh đang diễn ra.
Khi cơn bão dịu đi, cô ấy cúi chào Naoto một cách đầy thanh lịch, và nói,
“Xin lỗi vì đã để cậu đợi, Cậu Chủ Naoto—ngoài ra, cậu vẫn chưa chuẩn bị quà cám ơn sao? Em tự hỏi liệu anh có hiểu hay không nhưng việc hành động một cách nhanh chóng và có hiệu quả trước khi em yêu cầu là nhiệm vụ của một cậu chủ đấy.”
Naoto mỉm cười và gật đầu,
“Cám ơn đã cứu anh.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Thật tuyệt khi có em ở cạnh, RyuZU. Em là Người máy giỏi nhất đấy, RyuZU. Anh chẳng biết phải làm gì khi em không ở đây, RyuZU. Đúng như mong đợi từ em, RyuZU.”
“...Em có thể thấy cậu kéo dài những câu nói một cách quá lố thế nào đấy, Cậu Chủ Naoto. Hương vị nhạt nhẽo và cách giáo dục đầy thô tục đó đều quá rõ cho mọi người trông thấy, và mặc dù những thứ đó chỉ đơn giản là những lời hùng biện đầy lôi thôi—không thể tránh được vậy. Em sẽ nhận lấy những lời ấy một cách miễn cưỡng vậy.”
“Em đúng là một tsundere đấy, RyuZU.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Naoto bị nện xuống sàn bê tông vì nấm đấm của RyuZU.
Và khi ông liếc nhìn cảnh này, Halter hỏi,
“Nhắc mới nới, Quý Cô này, ta nhớ kế hoạch ban đầu là cô chịu trách nhiệm việc thu hồi mà. Chuyện gì xảy ra với Cô Chủ rồi?”
“Tôi đã bỏ cô ta lại.”
“Bỏ lại...?”
“Đối phương tấn công sớm hơn chúng ta dự định hai phút ba mươi bảy giây, vì thế tôi đã đẩy nhanh kế hoạch và bảo đảm an toàn của Cậu Chủ Naoto trước. Sẽ thật rắc rối nếu như tôi phải cứu cậu ấy sau khi cậu ấy bị bắt.”
“Cám ơn rất nhiều về chuyện đó, nhưng còn Công Chúa thì sao?”
“Không vấn đề gì.”
—Và vì thế,
RyuZU lùi lại một bước.
Một tiếng súng nặng trịch vang lên, và một viên đạn sượt qua ngay nơi mà RyuZU vừa đứng lúc nãy.
Người nổ súng—là một cô gái trắng trẻo trẻ tuổi đang đứng trên mái nhà, trước cầu thang thoát hiểm.
Marie Bell Breguet.
“...Nguy hiểm đấy, Công Chúa.”
“Halter.”
Cô gái nhanh chóng tiến đến khi cô chào Halter, người mà đang đổ mồ hôi lạnh.
Nếu cô ấy nở nụ cười rạng rỡ và bước ra đường thì chắc chắn vô số đàn ông hoàn toàn đổ cô ấy đấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao và mái tóc nhẹ bay màu vàng nhạt rất hợp với thái độ đầy kiêu ngạo của mình.
Nhưng đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô lại bừng cháy ngọn lửa thịnh nộ.
“Đi đem thứ bảo vật đó lại đây. Tôi phải đập tan con ấy và tạo lại cấu trúc tính cách của cổ ngày hôm nay.”
Halter nhún vai và thở dài,
“Xin đừng có bắt ta làm một chuyện không thể chứ, Cô Chủ. Cô mong ta làm điều này bằng cách nào chứ?”
“Còn cách nào khác để thể hiện khả năng thật sự của ông chứ? Đi bắt thứ bảo vật đó với kĩ năng cận chiến phòng cách lính thủy đánh bộ hay gì đó đi—nếu ông làm hư nó thì cũng không sao đâu.”
“Ta vẫn luôn thuộc lực lượng vũ trang. Dù gì thì, có chuyện gì thế?”
Marie chẳng trả lời khi cô ấy vung cây gunblade nhỏ—cây Coil Spear trong tay mình xuống đất, biến nó thành dạng kiếm.
“CON BẢO VẬT CHẾT TIỆT NÀY—BỎ TÔI LẠI ĐẰNG SAU VÀ CHẠY ĐI ĐÚNG NGAY LÚC CHÚNG TÔI BỊ TỤI CẢNH BINH NGƯỜI MÁY BAO VÂY!”
Cô ấy rống lên với tất cả sức mạnh của mình khi cô ấy vung thanh kiếm chém RyuZU.
Cú vung sắc sảo cùng với sức mạnh từ phần thân trên, tuy nhiên nó lại bị RyuZU tránh dễ dàng khi cô ấy nhẹ nhàng nhảy về phía trước để tránh.
“Ôi trời, lớp sơn mạ đã bị tróc.”
“NGƯƠI THẬT QUÁ ỒN ÀO ĐẤY!”
“Nếu Quý Cô Marie đây là một cô gái thiên tài có thể làm mọi chuyện đúng như bản thân luôn tuyên bố, thì những tên Người Máy chỉ đáng vứt đi kia chẳng phải là vấn đề, cho dù có là mười hay hai mươi tên, tôi nói có đúng không?”
“LÀM QUÁI NÀO MÀ CHUYỆN ĐÓ LẠI CÓ THỂ CƠ CHỨ!? TÔI GẦN NHƯ ĐÃ NGHĨ RẰNG MÌNH SẼ CHẾT LÚC ĐÓ ĐẤY!!”
“Thật—”
RyuZU mở to mắt mình trong sự kinh ngạc.
“...Tôi xin lỗi. Mặc dù tôi đã cố hết sức để đánh giá thấp Quý Cô Marie đây nhiều nhất mình có thể, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại là một con mồi nhỏ bé hoàn hảo như thế...xin hãy cho phép tôi bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc nhất của mình.”
“...Tao sẽ xé xác ngươi ra! Tao chắc chắn sẽ xé xác ngươi...!”
Thanh Coil Spear của Marie lại thay đổi hình dáng, và ngay khi cô ấy chuẩn bị sử dung lưỡi kiếm của nó.
“Im lặng nào—”
Naoto vẫn nằm dài trên sàn bê tông, lầm bầm với một giọng đầy nhỏ nhẹ.
Cả ba người phản ứng lại với giọng nói này, dừng mọi hành động của họ, và chuyển cái nhìn của mình về cậu ấy một cách lặng lẽ.
Naoto đưat tai mình sát mái nhà bê tông, và tiếp tục.
“Những tên đó—đang hướng đến “Cục Kích Hoạt”, đúng như những gì chúng ta đã tiên liệu.”
Từ, từ rất xa—
Cậu chỉ đơn giản là lắng tai nghe,
Và có thể nghe thấy những tiếng bước chân đến một cách hoàn hảo—từ tận dười lòng đất cách 5378m dưới chân họ.
“3021 Người máy, và 1765 lính bộ.”
“...Ta đoán nhiêu đó chắc là toàn bộ quân đồn trú mà họ có thể triển khai ngay lập tức.”
Halter gãi đầu mình, và mỉm cưởi khi đối mặt với cơ hội này.
Marie cầm lấy thanh Coil Spear của mình, và nói,
“Nhung vị trí của chúng ta đã bị xác nhận rồi, đúng không?”
“Từ những gì tớ có thể nghe thấy, có bảy chiếc đang đến—không phải là loại trực thăng tàng hình đâu. Chúng là những chiếc trực thăng tấn công trang bị Súng Máy Đa Nòng thực sự đấy—không có bất kì con Người máy nào trong những chiếc đấy.”
“Chúng chắc là những chiếc trực thăng hỏa lực mạnh mà Nhật Bản hiện tại có thể huy động...loại PTK-A47 sao?”
RyuZU hỏi,
“Bọn chúng có phải là mối nguy đáng kể không?”
“Chúng là những chiếc trực thăng tấn công không người lái độc lập với hai khẩu Pháo Cộng Hưởng được lắp đặt trên đó...nói thế này, chỉ cần bảy chiếc như thế là có thể biến cả khu vực này thành bình địa mà không cần tiếp tế đấy.”
“Được rồi, đi thôi. Này, Naoto, chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
Halter hỏi.
Naoto đột nhiên ngồi dậy.
“Bọn chúng sẽ đến trong—372 giây nữa.”
“Chúng ta hãy rút lui trước khi gặp kẻ địch vậy. Tôi sẽ mang hành lý.”
RyuZU xếp những thiết bị của Naoto lên nhau và nhấc chúng lên một cách dễ dàng. Naoto Miura, 16 tuổi, Nam, người Nhật Bản.
Một học sinh trung học rất đỗi bình thường—nhưng cậu ấy, người đã trở thành kẻ khủng bố nguy hiểm nhất trong lịch sử, lại có một tài năng độc nhất.
Đó là—
Naoto tháo ra những sợi cáp không cần thiết ra khỏi chiếc tai nghe của mình, và rồi lại đeo chiếc tai nghe lên lại.
Sau đó cậu bật Điều Khiển Tiếng Ồn lên.
...Aaaa.
Cậu hít thở sâu.
...Cuối cùng thì giờ cũng đã bình yên.
Khi thấy Naoto như thế này, Marie nhẹ nhàng hỏi,
“Này, Naoto, cậu không sao chứ?”
“...Hm, đại loại thế.”
“Dù gì thì, cậu cũng cảm thấy có chút nặng nề từ chuyện đó...”
“Không. Đó là lỗi của tớ...xin lỗi.”
Sau đó, giơ ngón cái lên đằng sau cậu.
“Có vẻ như là có một nhà chứa ở trong căn nhà đằng kia đấy.”
“………………………………Hả??”
“Tớ—(rắc) thật sự chẳng bao giờ hiểu làm thế nào...”
Trước khi Naoto có thể nói xong, cậu đã bị đấm thẳng vào cẳm bởi một Marie đang ngượng chín mặt.
Khả năng độc nhất của cậu.
“Siêu Thính Lực.”
Cậu có thể nghe thấy bất kì thứ gì một cách chuẩn xác.
Cho dù đó là một chuyện xảy ra trong một tòa nhà cách xa.
Cho dù đo là hàng nghìn tiếng bước chân đến từ nơi cách xa hơn 5km.
Hay cho dù đó là âm thanh của những bánh răng quay khớp vào nhau một cách độc lập.
Trong một thế giới được xây dựng hoàn toàn bằng những bánh răng, đó là—
Halter nhìn chằm chằm vào Marie, người đang không nói không rằng giậm vào sau gáy của Naoto trong khi cậu nằm một đống.
“Quên chuyện đó đi, Cô Chủ ơi. Nước ép não đó sẽ ảnh hưởng tương lai cả thế giới đấy.”
“Cách vận hành cả thế giới này thật quá là điên rồ.”
“...Chà, chính xác thì chuyện đó nghe một cách vô lý như thế nào với cô thế?”
Halter sau đó nhìn chằm chằm vào Naoto, rên rỉ dưới chân Marie, và thở dài,
“Nhanh lên thôi. Không phải là lúc để chơi đùa đâu.”
“...À, đừng lo, Halter.”
Naoto nói khi cậu loạng choạng đứng dậy, phủi đi đất cát trên quần áo cậu, và điều chỉnh lại tai nghe của mình.
“Miễn là chúng ta hành động cùng nhàu thì một thành phố với 40 triệu dân cũng sẽ nằm trong tay chúng ta mà thôi.”
“...Nếu điều đó xảy ra thì sẽ thật tuyệt đấy.”
Người đàn ông trung niên, người mà bản chất lo lắng chẳng hợp với vóc dáng của mình chút nào, gãi đầu mình khi ông nói thế.
θ
Nhóm của Naoto chạy xuống những bậc cầu thang đằng sau lối thoát hiểm, và thoát khỏi tòa nhà một cách an toàn.
Họ đi qua những chiếc trực thăng đã phát nổ khi rơi xuống, và chạy thẳng đến vòng xoay trước nhà ga.
Màn hình lớn trước nhà ga thì đang hiển thị một thông báo khẩn cấp, rõ ràng là đang thông báo cuộc tấn công khủng bố chưa từng có tiền lệ này.
Học sinh bỏ học, Naoto Miura.
Kĩ sư đồng hồ thiên tài, Marie Bell Breguet.
Bảo vệ đồng thời là cựu quân nhân, Vainney Halter.
Và—Người máy đầy bí ẩn, RyuZU.
Bọn họ thì đều khác nhau cả về quốc tịch lẫn tuổi tác, và một trong số họ lại chẳng phải là người nữa.
Cuộc gặp gỡ gì mà nhóm người này, những người mà chẳng có điểm chung nào cả, đã trải qua chứ?
Tại sao họ lại trở thành những tên khủng bố nguy hiểm nhất trong lịch sử cơ chứ?
Động cơ đằng sau những hành động đấy.
Những ý tưởng bị ngăn cấm và những mong muốn đầy ngạo mạn.
Tiếp diễn quanh những chiếc bánh răng cài vào nhau, bí ẩn của thế giới này.
Đúng vậy đấy, tất cả đều bắt đầu từ một tháng trước—
Tiếng Pháp, nghĩa là ‘Thượng Lộ Bình An’.
Bản dịch tiếng Anh không có giải thích nên mình cũng chỉ đoán đại, Meiter ở đây là tiếng Đức, có nghĩa là Master, và vì sau đó Halter cũng có gọi Marie là Công Chúa nên mình nghĩ ở đây Meister là chỉ Marie..
Tiếng Tây Ban Nha, có nghĩa là “Tạm biệt các bạn”.