3 giờ 18 phút, 24 giây sáng.
Marie Bell Breguet thức giấc.
Cô đạp tung tấm chăn và phóng dậy.
Cô đang ở giữa một căn phòng nhỏ tối tăm, có lẽ từng được dùng để cất sách, cô nín thở và nghe ngóng xung quanh mình.
(Đó là…)
Không biết vì sao, cô cảm thấy một sự bồn chồn đầy bí ẩn.
Cô đã chìm vào giấc ngủ vùi vì sự mệt mỏi từ cuộc hành trình dài rồi, thế nhưng lại bất ngờ thức giấc. Trái tim trong lồng ngực trái của cô nhói đau dữ dội.
Cô chầm chậm ra khỏi chiếc giường tạm của mình và bước xuống sàn.
Xung quanh im phăng phắc.
Và vẫn còn vài giờ nữa bình minh mới ló dạng.
Các nhân viên vẫn còn đang cho cơ thể và trí óc mình nghỉ ngơi để chuẩn bị cho nhiệm vụ đầy khó khăn đang chờ đón họ. Những người vẫn còn đang thức giấc chắc có lẽ là những người làm việc ca đêm, phụ trách việc giám sát. Marie cũng bị lôi cuốn bởi ham muốn được chui vào bên dưới tấm chăn một lần nữa... nhưng cô lại kìm nén bản thân mình.
Cô không thể nào phớt lờ cảm giác đầy kì lạ lúc đó được.
Kể từ thuở ấu thơ của mình, cô đã gần như đi đến vô số những địa điểm khác nhau, cũng phát hiện ra vô vàn những bất thường và hiểm nguy.
Tài năng và kinh nghiệm của cô đang cảnh báo cô. Trong tình huống này, cô có cảm giác như thế là nhờ những yếu tố đó.
Vì vậy mà nói rằng không có gì xảy ra là không thể nào.
“Ai đấy!?”
Marie hét lên, đoạn nhanh chóng đứng dậy.
Cô khoác chiếc áo khoác, lê bước chân nặng trĩu của mình và kéo cánh cửa ra.
Cô bước vào dãy hành lang tối mờ, và rồi có thứ gì đó khẽ cử động bên cạnh cánh cửa. Đó là một người đàn ông trung tiên, trọc đầu với một vẻ ngoài cao lớn như một con gấu, nhưng sự hiện diện của ông lại mờ nhạt đến mức đáng sợ.
Ông ấy, Halter, thì lại đang nằm trên sàn, dưới một chiếc chăn và từ từ ngẩng đầu mình dậy.
“...Có chuyện gì thế, Công Chúa? Cô mơ thấy điều gì đáng sợ sao?”
“Ông muốn chết đấy hả?”
Marie liếc nhìn Halter với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đứng dậy, lão béo ú. Gom tất cả những dữ liệu tính toán của khoảng 120 giây cho tôi liền lúc này đi.”
“Được rồi. Tôi sẽ đi lấy chúng...à, còn nữa.”
“Chuyện gì nào!? Nh-Nhanh lên đi! Lẹ lên!”
Trên khuôn mặt mang vẻ đầy kinh hoàng của Marie, Halter nói,
“Tôi hiểu rồi. Nhưng cô ít ra thì cũng mặc một chút đồ ló vào được không?”
“?”
Sửng sốt, cử động, nét mặt và cả hơi thở của Marie đồng loạt biến mất.
“...”
Không gì cả.
Cô ấy chẳng mặc gì cả.
Hay đúng hơn là, cô ấy đang trần như nhộng.
Một cô gái thiên tài đang đứng lấy tay chống hông đầy tự hào, và, cũng đang lộ hàng.
“~~~~~~~~~~~!!!”
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, Halter đã biến đi đâu mất rồi.
Nắm tay cô ấy vô thức đưa lên đã mất đi mục tiêu của mình, và khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng khi cô nhanh chóng quay vào phòng.
Halter nhanh chóng quay trở lại theo lệnh của Marie.
Marie chẳng để mắt đến mà cứ nhặt những bộ quần áo mà cô ấy đã quẳng ra trong căn phòng lên, và ngay khoảnh khắc cô mặc chúng vào người, tiếng gõ cửa vang lên.
“—Ông có thể vào rồi.”
Cô ấy nói một cách cứng nhắc.
Khoảnh khắc cô ấy nói điều đó, Halter bước vào cùng một chồng dữ liệu.
Marie dự định ít ra thì cũng đánh cho vỡ một trong hai ống chân của Halter trong khi chờ đợi, nhưng rời cũng phải từ bỏ việc đó khi cô ấy trông thấy các thành viên của đội quan sát theo sau Halter.
Dẹp vẻ ngoài trước một tên quá khích đầy vạm vỡ của cô ấy đi, không đời nào cô ấy lại có thể trở nên mất danh giá trước mặt các thành viên đầy ưu tú của mình.
Marie cưỡng lại mong muốn tặc lưỡi mình khi cô ấy ném một cái nhìn sắc lẻm về phía Halter.
—Đi chết đi, đồ lưu manh.
Liệu Halter có thể hiểu được ý nghĩa dằng sau cú lườm đó hay không thì vẫn còn trong vòng nghi vấn. Ông ấy khẽ cúi người mình và đặt chồng dữ liệu trong tay lên bàn.
Trưởng nhóm quan sát, Hannes, lấy một mảnh dữ liệu ra, và đưa nó cho Marie.
“Giáo sư Marie, từ những dữ liệu quan sát mà chúng ta đã thu thập được—”
“Có một sự thay đổi ngắt quãng trong trọng lực sao?”
Marie nắm lấy cơ hội trả lời trước tiên.
Khi những lời của mình bị cắt ngang, Hannes mở to mắt mình ra.
“Ồ, tôi thực sự ngạc nhiên đấy. Giáo sư đã nhận ra được rồi sao?”
“Chỉ đoán bừa thôi. Tôi có cảm giác rằng mọi chuyện sẽ như thế.”
“Đúng vậy, như người đã nói, giáo sư. Giá trị đã gia tăng từ 0.92 lên đến 1.04 trong một giờ đồng hồ vừa qua. Đã có ba trường hợp cách quãng không đều nhau trong việc thay đổi giá trị trọng lực.”
“...Thay đổi 0.1G sao? Không, đáng lý ra phải là một sự khác biệt nhỏ hơn thế, đúng không? Việc cô xoay xở quan sát được điều này là một chuyện tốt đấy. Chẳng phải đây là một chấn động đủ lớn để đánh thức mọi người dậy cả sao?”
Halter lóng ngóng ngắt lời bằng vài câu từ kính trọng.
“Dù gì thì ông cũng đã bị biến thành một cybord mất rồi. Cơ chế Tourbillion được ghép bên trong cơ thể ông có nghĩa là bất kì mức độ lỗi nào trong việc thay đổi trọng lực đều cũng sẽ bị loại bỏ hết.”
Marie trả lời khi xem xét cơ thể to con và cao lớn hơn bất kì ai khác.
Halter, hành động như là vệ sĩ và thư kí của Marie, lúc ban đầu là một ‘kĩ thuật viên’ được sinh ra trong quân đội, và cơ thể của ông đã bị biến thành một cybord kể từ khi còn rất nhỏ. Sức mạnh vật lý của mạnh đến mức ông có thể phá tan một automata chiến đấu chỉ bằng một cú đấm mà thôi, nhưng đổi lại, ông ta mất đi sự nhạy bén tinh tế của các giác quan.
“Cho dù thế, giá trị này thì cao lắm cũng chỉ vào khoảng sức nặng của một người đi thang máy mà thôi, có phải không?”
“Nhiêu đó cũng đủ rồi. Mà đó vẫn không phải là vấn đề chính.”
“Mặc cho bản thân của sự thay đổi chỉ là lỗi mà thôi, nhưng vấn đề lại nằm ở chính giá trị thay đổi. Những giá trị trên đồ thị tuần suất cho thấy một tình huống chưa từng có tiền lệ nếu như chúng ta so sánh với dữ liệu trong ba mươi năm gần đây. Mặc dù giá trị trọng lực vẫn duy trì ở mức 1.03…”
“Nếu chúng ta đọc kĩ dự liệu quan sát được, không ít thì nhiều,”
—Marie cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề hơn, và dừng nói.
Không phải là sức nặng sẽ khiến bản thân cô gục ngã, nhưng sự thay đổi đó không phải là thay đổi có thể phớt lờ đi được.
Marie bình tĩnh phân tích sức nặng trọng trường đặt lên trên người cô, và lầm bầm,
“—Giờ đã là 1.34 rồi.”
“Giáo sư Marie, chuyện này dù gì thì…”
“Đúng vậy, chúng ta không thể giải quyết chuyện này bằng một suy luận ‘chỉ đơn giản là bất thường trong trọng lực’ đơn thuần được. Nhìn vào tốc độ thay đổi này thì tất cả mọi người ở phía trên bánh răng sẽ bị ảnh hưởng mất.
Điều đó có nghĩa là,
“Trong trường hợp tồi tệ nhất thì chúng ta có thể sẽ có một sự sụp đổ cấu trúc thành phố.”
"—!"
Những lời đầy bình tĩnh của Marie khiến mọi người có mặt trở nên căng thẳng.
Sự thay đổi trọng lực kéo dài này đây thì cao lắm cũng chỉ bằng việc ai đó trong trạng thái say rượu mà thôi.
Nhưng giả nêu có một lực trọng trường còn mạnh hơn thế nữa thì sao? Hay là khi không trọng lực diễn ra thì sao?
Bọn họ có thể sẽ bị nghiền nát bởi chính sức nặng của mình, hoặc họ có thể bị tống bay đi vào trong không gian.
Hoặc có lẽ là thiệt hại có thể còn hơn cả tình huống có thể ngăn lại nữa, và hệ thống máy móc sẽ bị hỏng hóc.
Nếu như chỉ là một chiếc xe hơi hay một tòa nhà/lâu đài, nhưng nếu như mười toàn ‘Tòa Tháp Đồng Hồ’ điều khiển môi trường của thành phố và tòa ‘Tháp Chính’ đứng ngay giữa trung tâm, vươn cao đến tận tầng binh lưu bị phá hủy thì sao—bọn họ sẽ chẳng thể nào xây dựng lại thành phố này được nữa.
Thành phố Kyoto này sẽ biến mất vĩnh viễn.
‘Hành Tinh Clockwork’, một thế giới được tạo thành từ những bánh răng, một kĩ thuật đen tối mà chẳng có ai có thể sao chép ngay cả sau 1000 năm.
Chuyện này cũng thế đối với Meister này, một trong 6305 Meister trên thế giới này.
“—Nghe tôi nói đây, mọi người.”
Marie lên tiếng.
Cô ấy nhìn quanh những công nhân với vẻ không yên, và nói bằng một giọng đầy cương quyết.
“Tôi cho là mọi người đều nhận ra rằng tình hình hiện giờ rất nguy cấp. Đây chắc chắn là một trường hợp lạ lùng, cho dù là về việc cử đi vô cùng đột ngột hay là một bản báo cáo hư hại rất đỗi đơn giản—”
Khi nói đến chỗ ấy, cô ấy ngừng lại.
Đôi chân dang rộng bằng đôi vai minh, tay trái chống hông trong khi tay phải từ từ được đưa lên.
Mặc cho việc sở hữu cơ thể của một cô gái nhỏ nhắn, người cô toát lên khí chất như một nữ hoàng.
“Mọi người ở đây đều được coi là kĩ thuật viên hàng đầu. Chắc rồi, chúng ta có lẽ không thể nào sánh bằng ‘Y’, người tạo nên thế giới này, nhưng mọi người và tôi đều là những người ưu tú được tập trung lại từ khắp nơi trên thế giới. Không ai có thể vượt qua được chúng ta cả, và không có sự hỏng hóc nào mà chúng ta không thể nào khắc phục được cả. Trước tiên, chúng ta phải nghĩ đến chuyện này và thừa nhận nó.”
Những lời nghe như ngạo mạn kia khiến cho từng công nhân có mặt thay đổi vẻ mặt của mình.
—Phải rồi, chẳng ai trong số kĩ thuật viên được cử đến đây lại là một kẻ thiếu năng lực cả.
Tất cả bọn họ đều bắt đầu từ ‘Rearing’, và sau khi lễ rửa tội của việc làm việc tại hiện trường, đều được thăng cấp lên thành Gazelle’. Một khi họ kết hợp tài năng và kinh nghiệm của mình cùng nhau, họ đạt đến được đẳng cấp ‘hàng đầu’, những thợ kĩ thuật dầy dạn kinh nghiệm.
Không có ngoại lệ nào trong số họ cả, từ người ra lệnh là Marie cho đến những nhân viên quan sát, họ là những tài năng hài đầu mà bất kì doanh nghiệp nào, thậm chí là cả ‘quân đội’ cũng mở rộng vòng tay chào đón họ.
“Đúng vậy. Chúng ta là ‘Meister Guild’.”
'Meister Guild'.
Một tổ chức quốc tế với mục dích duy trì và bảo vệ cấu trúc hành tinh. Hơn phân nửa số lượng Meister trên thế giới đều có liên quan đến tổ chức đầy những kĩ thuật viên này đây, và tổ chức này sở hữu những công nghệ và thiết bị tiên tiến nhất để đối phó với đủ loại hỏng hóc trên thế giới này.
Hành động của họ chẳng hề bị cản trở bởi bất kì chính phủ hay tôn giáo nào. Bọn họ là một tổ chức phi chính phủ.
Đây là ‘Meister Guild’.
“Đúng thật là ‘Guild’ luôn có những lý do đặc biệt để hối thúc chúng ta từ nửa kia của thế giới can thiệp vào nơi đây. Thái độ của ‘quân đội’ thì cho thấy rằng bọn họ dường như đang có những thỏa thuận không thể nhắc đến được...chà, chúng ta dù gì thì cũng đã quen với việc bị bọn họ ghét bỏ rồi mà, đúng không?”
Có một vài nụ cười khô khốc thể hiện trên khuôn mặt của những nhân viên, cho thấy kinh nghiệm của họ khi đối phó với ‘quân đội’.
“Có vẻ như là công việc lần này sẽ tốn khá nhiều công sức đây, vì thế hãy tận hưởng công việc nhiều nhất chúng ta có thể nào.”
Giọng điệu của Marie có vẻ như cho thấy rằng đó mới thật sự là ý định của cô ấy, nghe cô ấy có vẻ như thật sự bực mình rồi.
“Tôi đây không biết còn có xảy ra chuyện gì nữa, nhưng chúng ta có thể kết luận rằng ‘chúng ta không còn thời gian nữa đâu’.”
Đâm lao thì phải theo lao thôi, với tâm lý như thế, cô ấy nói,
“Đội quan sát, hãy nhanh chóng xác nhận tầng nào của tòa tháp trung tâm gây ra hiện tượng này. Bất kì kĩ thuật viên bình thường nào ở ngoài kia cũng đều cần ít nhất một năm để hoàn tất công việc này—tôi muốn mọi người hoàn tất chuyện này trong hai tuần!”
""Tuân lệnh!"""
Marie đã giao cho họ một yêu cầu vô vùng khó khăn đến nực cười, nhưng tất cả nhân viên hiện diện đều đáp lời một cách đầy nhiệt tình.
●
Sau khi dõi theo đội quan sát rời đi để tiến hành công việc của mình nhữ đã được hướng dẫn, Marie nằm dài xuống chiếc giường tạm bợ.
"Aaa...mệt thật."
"Vất vả cho cô rồi. Bài diễn văn đó xúc động thật đấy."
Marie rên rỉ khi ngước nhìn lên trần nhà, và Halter trao cho cô một chiếc cốc đang nghi ngút khói. Bên trong là ca cao nóng, cùng rất nhiều sữa và đường được khuấy đều.
Marie ngồi dậy để nhận lấy chiếc cốc, và cong môi nhăn nhó.
"Tôi cảm kích mấy người đó thật đấy. Có thể bị lừa bởi một vài câu nói xuất phát từ một đứa con gái như tôi."
"Mọi người đều cố tình bị lừa đấy thôi. Dù sao thì tất cả họ cũng đều là người trưởng thành cả."
"Thật sao?"
"Tất nhiên rồi. Làm sao một kẻ ngốc lại có thể là một Meister và thực sự hành động một cách đầy bình thản sau khi thấy công năng của thành phố đang dần hỏng hóc cơ chứ? Tôi chỉ là một kĩ thuật viên ở hạng 'Gazelle' nhưng đến tôi cũng biết được đến thế."
"..."
Halter đem một chiếc ghế gấp đến bên cạnh Marie, và ngồi xuống trước mặt cô.
"Đáng sợ thật. Đây không phải là thứ mà chúng ta có thể chịu đựng được. Nếu như cô phạm sai lầm ở đây, thì mọi người sẽ chết, và cả thành phố sẽ tan thành tro bụi mất. Không có cách nào cứu vãn được cả. Mặc cho chuyện đó, mọi người đều làm việc như thể là những con bạc vậy, sợ hãi nhưng sẵn sàng đánh cược - cô thấy đấy, vẫn còn một quý cô nhỏ tuổi đang ra vẻ kiên cường mặc dù cô cũng đang chờ chính bản thân mình.”
"...Nghe đúng là có vẻ ngốc thật.”
"Tất nhiên rồi. Chuyện này đáng cười đấy."
Halter khẽ cười, và nói tiếp.
"Cô cười, bị lừa, thế những vẫn còn kiên cường. Nếu như một quý cô đáng yêu như thế lại có thể cười cho qua chuyện đó như vậy, thì chẳng phải những người lớn lại trốn chạy khỏi nhiệm vụ của mình sẽ rất đáng hổ thẹn hay sao?"
"Ông mà cũng nói thế được á, Halter."
Marie mỉm cười, nâng chiếc cốc đến bên đôi môi mình.
Cô thích phần đường trong ca cao và nó tạo ra một cảm giác đầy tuyệt vời trong trí óc đầy mệt mỏi của cô.
"Thế thì, ông đi làm việc đi xem nào? Như là người lớn ấy."
"Vâng, như ý cô muốn, thưa Công Chúa."
"Hãy đi điều tra 'quân đội'. Tôi muốn biết những gì họ biết.”
"Hửm? Chẳng phải họ đã hứa là sẽ tiết lộ tất cả thông tinh cho chúng ta lúc này sao?"
"Đúng thật là chẳng có điều gì đáng nghi ngờ trong dữ liệu mô phỏng mà họ đã cung cấp cho chúng ta, nhưng không phải là họ sẽ ngoan ngoãn trao hết tất cả dữ liệu cho chúng ta. Tôi muốn bằng chứng và phần nội dung đó."
"Ý cô là—"
Halter hạ thấp giọng mình và nói bằng một vẻ đầy nghiêm nghị,
"'Quân đội' đang giấu giếm tin tức về một sự cố đầy nghiêm trọng sao?"
"Ít nhất thì chúng ta có thể giả định rằng chuyện đó là có thể."
"...Chẳng lẽ tình hình tệ đến thế sao?"
"Có lẽ. Việc tổng bộ 'Guild' không tóm tắt cho chúng ta nghe bất kì điều gì trước khi cử chúng ta đến tận đây rất đáng lo ngại đấy."
"Có lẽ là những thông tin riêng thì sao? Nhưng nếu họ đã nắm được trong tay bất kì bí mật nào mà 'quân đội' và chính phủ Nhật Bản có, thì ít nhất tổng bộ cũng sẽ giải thích mà, phải không?"
"Có lẽ họ không có bằng chứng chắc chắn nào. Bên cạnh đó, không phải là 'Guild' chẳng có dính líu gì đến thế giới bên ngoài cả. Bọn họ không thể phớt lờ ý định của năm đại tập toàn chống lưng chúng ta - và cũng có một nhóm những kẻ muốn trừ khử tôi."
"...Này này, đáng sợ đấy."
Marie mỉm cười.
"Bởi vì chuyện đó nên ông mới có mặt ở đây, đúng không?"
Marie Bell Breguet.
Meister trẻ tuổi nhất trong lịch sử lại là nàng công chúa bé bỏng của chủ tịch Công Ty Breguet, một trong năm tập đoàn khổng lồ.
Bởi vì tài năng và uy thế của cô, cô đã quen với những cái nhìn ghen tị và căm ghét mặt dù cô chẳng bao giờ bị chỉ trích thẳng trước mặt cả. Cũng có rất nhiều kẻ vô lại muốn đốn ngã cô, và khi những kẻ đó muốn đối phó với cô bằng bạo lực thì nhiệm vụ của Halter là bảo vệ cô.
"Nếu chỉ là tôi đã lo lắng thái quá thì không sao, nhưng tôi muốn chắc chắn chuyện này."
"Đã rõ. Dù sao thì tôi cũng sẽ đi coi thử chuyện đó ra sao."
Khoảnh khắc Halter đứng dậy, có người nào đó gõ cửa.
"? -Vào đi."
"Xin phép ạ."
Một thành viên của đội quan sát vừa mới rời khỏi phòng cách đây không lâu, bước vào phòng sau khi được Marie cho phép.
"Chuyện gì thế? Có tiến triển gì trong công việc không?"
"Chà, thật ra thì, tôi đến báo cáo về container dành cho YD-01."
"Hửm? Các người tìm thấy RyuZU rồi sao?"
Marie vô thức đứng dậy, và người nhân viên trở nên lúng túng, có vẻ như là đang gặp khó khăn trong việc trò chuyện.
"Chà, về chuyện đó...sau khi phân tích quỹ đạo bay theo hướng ngược lại, chúng tôi đã xoay sở để xác nhận được nơi container rơi xuống. Chúng tôi đã cử một đội đến hiện trường để thu hồi nó về..."
"Và rồi?"
Marie cảm thấy bồn chồn về cái vẻ không yên của người nhân viên ra sao khi cô nắm chặt lấy tay mình.
"Không may mắn thay, nó rơi thẳng vào một tòa nhà."
"...Một tòa nhà?"
"Vâng. Vì tác động của cú rơi đó, chà...toàn bộ căn nhà đã đổ sụp."
"–HẢ!?"
Cổ họng cô vô tình bật ra một âm thanh đầy kì lạ.
Cùng lúc đó, chiếc cốc trượt khỏi tay cô.
Dòng ca cao nóng chảy đổ ào xuống đầu gối cô, khiến cô phải lăn tới lăn lui vì nóng.
Người nhân viên trẻ tuổi chỉ có thể hỏi một cách đầy lo lắng trong khi cô gái thiên tài kia gần như là bất tỉnh,
"Ng-Người không sao chứ, Giáo Sư Marie!?"
"Ừ...T-Tôi không..."
Marie trả lời trong khi kiếm chế tiếng rên đang dâng lên đến cổ mình một cách đầy vô vọng. Cô chộp lấy chiếc khăn mà Halter đứng bên cạnh đưa cho, và cùng với đôi mắt rưng rưng, cô nhìn chằm chằm vào người nhân viên,
"T-Tòa nhà đổ...sập sao?"
"V-Vâng, chà...nói thế này vậy, có vẻ như từ đầu nơi đó là một tòa nhà cũ kĩ xiên vẹo rồi,"
"Chờ đã, này! Đừng có bảo tôi là có người chết đấy!?"
Halter gần như rít lên, và người nhân viên báo cáo tình hình nhanh chóng phủ nhận chuyện đó.
"Không, trong tất cả những sự kiện đó thì điều may mắn trong đó là chúng tôi vẫn chưa thấy được bất kì người nào mất mạng cả. Chỉ có vài người sinh sống trong một tòa nhà rộng lớn đó thôi, và cũng được một quãng thời gian khá lâu từ cú rơi cho đến khi tòa nhà sụp đổ nên có vẻ như là mọi người đều đã có thể di tản kịp thời."
"V-Vậy sao?" "Thế thì tốt đấy.."
Marie trả lời trong khi lau đống ca cao khỏi mình, nhưng người nhân viên lại tiếp tục,
"C-Chà, về chuyện đó...thì cũng không hẳn là một điều hay ho gì."
"? Còn có vấn đề nào khác nữa sao."
"Nói cách khác, tòa nhà đã sụp đổ."
"Cậu vừa nhắc đến chuyện đó rồi."
Marie cau màu một cách đầy ngờ vực, và người nhân viên thể hiện một vẻ đầy lo âu,
"Tôi nói rằng nó đã sụp đổ! Container YD-01 đã sụp xuống bên dưới mạng lưới thành phố cùng với tòa nhà rồi!"
"-!!!"
Lần đầu tiên sau một quãng thời gian cũng khá lâu, Marie cảm thấy như mắt mình thu nhỏ lại chỉ còn là những chấm nhỏ.
Rồi cô lại vô tình hỏi.
"Cậu vừa nói gì thế?"
“Container YD-01 đã sụp xuống bên dưới mạng lưới thành phố. Tin tốt là những phàn gạch đá vụn đã bị đổ sập đó vẫn còn ở trên phần vỏ, nhưng nhiều khả năng là việc thu hồi sẽ vô cũng khó khăn khi chúng ta không có những máy móc để giải quyết gỗ và bụi..."
"Này..."
Halter đặt tay lên trán và rên một tiếng.
Lần này, đến cả ông cũng chẳng có vinh hạnh đưa ra một lời nhận xét lém lỉnh, nhưng khi thấy chủ nhân của mình vẫn còn trong cơn sốc, ông cuối cùng cũng định thần lại được, và nhỏ tiếng,
"...Dù sao thì hãy liên lạc với tổng bộ trước đã. Giải thích thiệt hại lần này trước người phụ trách bộ phập pháp lý, và đưa máy móc khai quật đến đây. Thứ đó là nguồn lực mà Tập Đoàn Breguet không thể nào phớt lờ được, vì thế có lẽ họ sẽ cử ai đó sang đây một khi chúng ta giải thích mọi chuyện."
"Đ-Đúng...Tôi đoán thế. Tôi xin lỗi, nhưng tôi có thể giao quy trình thủ tục lại cho ông không?"
"Được rồi."
Halter gật đầu, và đưa cậu nhân viên báo cáo tình hình ra khỏi phòng.
Marie đóng cửa, và bị bỏ lại một mình trong phòng, cong môi mình lên một cách đầy tự ti.
"...Có vẻ là chuyện này đang thực sự trở thành một công việc khá là vui vẻ đây."
●
Cùng lúc đó-3 giờ 17 phút, 46 giây sáng.
Naoto Miura mở mắt
Cậu đang ở trong một công viên thể thao với sân bóng rộng rãi và mấy khu trò chơi cho lũ nhóc nhỏ. Cậu đang nằm ở một khu vực nghỉ ngơi trong một góc công viên, ôm chặt tai và nghiến chặt răng mình.
"...Im đi."
Có một âm thanh đầy méo mó.
Việc cậu nghe thấy những thứ âm thanh đầy khó chịu bất thường từ cấu trúc thành phố là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng tiếng rít kia lại vô cùng đặc biệt.
Ở tầng hầm thứ hai mươi bốn của tòa tháp trung tâm, khoảng 70,620m dưới mặt đất, những bánh răng đang phát ra âm thanh chẳng mấy dễ chịu gì.
Chúng làm cậu tỉnh giấc. Thường thì cậu dùng cặp tai nghe ưa thích của mình để chặn âm thanh đó – tuy nhiên, tai nghe của cậu...hay đúng hơn là...
"Tại sao...mình lại ngủ ở một nơi như thế này cơ chứ?"
Cậu thầm nhủ, nghiêng đầu sang một bên.
Cơ thể cậu nặng như chì, vì cậu đã ngủ trên một nơi cứng như đá. Cảm giác như thể chả ngủ nghê được gì hết.
"Cậu đã tỉnh rồi, Cậu Chủ Naoto."
Một giọng nói rất đỗi êm tai vang lên từ phía sau, làm thức tỉnh hẳn cái đầu vẫn đang nửa tỉnh nửa mê của cậu.
Cậu quay lại nhìn và thấy một khuôn mặt thiên thần chỉ cách cậu vài tấc, và vô thức lui đầu mình ra phía sau.
Đôi mắt bảo ngọc vàng óng của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cậu,
Cô là một người đẹp vô cùng lộng lẫy - thế nhưng lại có nét mặt khó đoán của một vật thể nhân tạo.
...Mình đoán đây là...?
Cậu vùng vẫy để điều chỉnh tư thế của mình, nhưng rồi lại ngã nhào về phía trước.
Vì áp lực năng đột ngột đè nặng lên cậu.
Bàn tay chống đỡ cơ thể mình trượt đi, và cậu ngã khỏi chiếc ghế.
Phía sau đầu cậu nện mạnh vào thành cứng của chiếc ghế.
“OOOUUUUUCCCCHHHHHH!!!! ĐẦU MÌNH NỨT ĐÔI RA MẤT!!!"
Và trong khi Naoto vẫn còn đang rên rỉ, ôm chặt lấy đầu mình trong đau đớn, một giọng nói đầy đáng yêu vang lên từ phía trên.
"Đây có phải là một kiểu vận động mới không vậy? Đây nhất định là một kiểu dáng đầy phong cách đi trước thời đại chăng.
"Không phải! Vừa nãy là gì thế?"
"Có vẻ như là một dao động trong trọng lực. Tôi đoán đó là một lỗi nhỏ trong cấu trúc của thành phố này."
"Cái chính phủ chết tiệt này. Sao không lo bảo trì thành phố đi cơ chứ!"
Naoto lầm lầm và đứng dậy.
Cậu phủi bụi khỏi quần áo mình, và đối mặt với chủ nhân của giọng nói rất êm tai này.
Cô gái quỳ gối ngồi trên chiếc ghế, Naoto bẽn lẽn đỏ mặt khi nhận ra mình đã ngủ trên đùi cô nàng từ nãy đến giờ.
"Cô được gọi là, RyuZU...có phải không?"
"Vâng. "Em là đơn vị đầu tiên của dòng Initial-Y, RyzZU."
Khi thấy cô ấy nở một nụ cười thanh nhã như thế khi đáp lại, ký ức của Naoto cuối cùng cũng trở nên rõ ràng khi cậu nhanh chóng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm trước.
Và rồi, sau khi xem xét qua hết những gì đã xảy ra, cậu chỉ có thể cười vô hồn.
"…Tối hôm đó đúng là điên thật."
Mọi thứ đều vẫn như thường lệ cho đến khi cậu quay về nhà mình.
Nhưng khi cậu tiến vào phòng tắm thì một thiên thạch lại rơi xuống, và hóa ra thiên thạch đó lại là một kiện hàng đầy bí ấn với một automata mang dáng vẻ thiên thần bên trong – và cuối cùng cậu lại quyết đinh ở lại trong tòa nhà đang sụp đổ và tiến hành sửa chữa automata đó khi tính mạng cậu nghìn cân treo sợi tóc.
"À, phải rồi! Chuyện gì đã xảy ra với nhà của tôi thế?"
"Nếu là về ngôi nhà mà cậu chủ sống trong đó, thưa Cậu Chủ Naoto,"
Để đáp lại lời của Naoto, RyuZU trả lời cùng một cái nhìn trân trân.
Ở hướng nhìn của cô ấy là một cột khói đỏ cao nghi ngút bốc lên, tan dần vào trong bầu trời đen kịt.
"Có phải đó là...căn hộ mà tôi đã từng sống không?"
"Vâng. Có một cơn hỏa hoạn sau đó thì sập nhà, vì thế chúng ta di tản đến đây."
Khi lắng nghe kĩ thì cậu có thể nghe thấy được tiếng kèn rền vang của đoàn xe chữa cháy đan xen những tiếng huyên náo trong thành phố.
Có vẻ như khu công viên này nằm cách căn hộ cậu vài dãy nhà; sau khi bình tĩnh lại, cậu nhìn quanh, và xác nhận rằng những khu vực xunh quanh đều là những cảnh vật quen thuộc.
"...Haha, tạm biệt nhé, ngôi nhà của ta...vậy giờ mình thành vô gia cư rồi sao?"
Naoto nghẹn ngào hồi tưởng lại những kí ức khi cậu ngắm nhìn nơi từng là nhà cậu, giờ đây chó chẳng khác gì một bãi đất hoang tàn.
"Mình cũng chẳng có tiền bạc gì cả. Giờ phải làm gì đây..."
"Về chuyện đó."
RyuZU lên tiếng một cách đầy bình thản.
"Em đã lấy quần áo và những thứ có giá trị ra ngoài trước khi nhà của cậu hoàn toàn sụp đổ rồi."
"Sao cơ?"
Nghe vậy, mắt Naoto nhìn chăm chú vào những vật được đặt trên bàn.
“Ohh! Ví tôi, sổ ngân hàng và con dấu! Cả tai nghe của tôi nữa!"
Cậu đeo chiếc tai nghe rẻ tiền ưa thích của mình lên ngay lập tức. Ngoài những vật kể trên kia, còn có cặp đi học, đồng phục, giày, thiết bị cầm tay, và những vật khác của cậu được đặt ở đấy nữa.
Cứ ngỡ rằng những vật đáng giá của cậu đã tan thanh cát bụi cùng với căn hộ của mình, Naoto hú lên trong sung sướng với cái kết cục đầy bất ngờ này.
"Xin hãy thứ lỗi em vì đã tự mình đọc sổ ngân hàng của cậu...tên của cậu là Naoto Miura...có phải không?"
"Hở?"
Khoảnh khắc cô ấy hỏi cậu điều đó, Naoto nhận ra rằng mình vẫn chưa giới thiệu bản thân mình.
"À...chà, đúng vậy."
"-Thế thì."
RyuZU vẫn ngồi yên trong tư thế seiza khi cô ấy cúi đầu với vẻ đầy kính trọng.
"Em rất là cảm kích vì cậu đã chỉnh sửa cho em. Ngoài ra, mặc dù em không chắc lắm, nhưng em thật lòng xin lỗi vì đã phá hủy nơi cư ngụ của cậu, thưa Cậu Chủ Naoto. Có lẽ em nên chôn đầu những kẻ chịu trách nhiệm cho chịu đó xuống đất, và bắt chúng xin lỗi, hiện giờ, em..."
RyuZU có phong thái theo kiểu cổ và rất nhã nhặn, Naoto lại bị cuốn hút bởi vẻ giận giữ đầy nộc độc trong lời xin lỗi của cô.
Những đặc tính kĩ thuật mà cô ấy thể hiện sau khi được sửa chữa lại vô cùng đáng kinh ngạc.
Cô ấy đã có sự nhanh nhẹn để trốn thoát cùng Naoto khỏi tòa nhà đang sụp đổ.
Và hơn nữa, cô ấy thậm chí còn xoay xở thu thập được gia tài của cậu từ tòa nhà đã sụp đổ trong khoảng thời gian cậu bất tỉnh.
Và quan trọng hơn là – lời xin lỗi đầy trôi chảy ấy.
“Không có gì phải xin lỗi đâu.”
Naoto lắc đầu.
“Dù sao thì, anh cũng rất là kinh ngạc bởi khả năng của em đấy, RyuZU, đến mức phải chảy nước mắt đây này.”
“Thật hoàn hảo. Thế thì, cậu sẽ cho phép em đăng kí cậu là chủ nhân của em và phục vụ bên cạnh cậu chứ, Cậu Chủ Naoto?”
RyuZU chìa tay mình ra tới Naoto.
Xác Nhận Chủ Nhân.
Mối liên kết giữa chủ nhân và nô lệ.
“Hở…?”
Thứ cảm giác đột ngột này khiến cho Naoto phải ngần ngại.
“Không, điều đó, chờ đã…”
RyuZU nghiêng cái đầu nhỏ nhắn của mình sang bên một cách đầy hoài nghi.
“Thế thì, có điều gì đó không tiện sao? Có phải là bởi vì bản thân hoàn hảo, không chút sai sót em đây sẽ làm tổn thương lòng kiêu hãnh tựa lũ ti thể của cậu nếu như em bên cạnh cậu sao, Cậu Chủ Naoto?”
–Giọng điệu mà RyuZU đã nói bằng ngay từ khoảnh khắc cô ấy được khởi động lần đầu.
Những lời nói của cô đầy cay độc, chẳng có chút kiềm chế nào; tuy nhiên vì lý do nào đó, cậu lại không hề cảm thấy phật lòng chút nào.
Naoto lắc đầu, ngăn cho tâm trí cậu không bị lạc khỏi chủ đề trước mắt, và trả lời,
“Không phải thế, RyuZU. Em là một automata rất tuyệt vời đấy chứ?”
“Vâng. Cậu đã hiểu rồi sao?”
“Có quá nhiều bộ phận trong cái cơ thể nhỏ nhắn của em, những hoạt động và phong thái của em thật hoàn mỹ, em là một kiệt tác hoàn hảo.”
“Vâng, em thật nhẽ nhõm khi thấy rằng cậu lại có mắt nhìn cái đẹp bên cạnh việc làm một cái hốc không thôi đấy, Cậu Chủ Naoto.”
“Cho dù những có dòng automata đời mới kiểu gì đi nữa thì chúng chẳng hề quyến rũ như em, RyuZU!”
“Vâng, điều đó nhất định là một điều chắc chắn rồi, em chẳng biết gì về khả năng của những automata thế hệ mới nhất, nhưng nếu loài người có thể chế tạo ra được công cụ gần đạt đến mức độ của mắt cá em, thì những hoạt động cơ của em sẽ không phải bị ngưng trong 206 năm.”
RyuZU ngay lập tức trả lời cùng sự tự tin.
Những lời nói ấy khiến Naoto phải kêu lên kinh ngạc.
“206 sáu năm? Nói đến đây, em được tạo ra từ khi nào thế, RyuZU?”
“Khoảng 1000 năm trước.”
“Một thiên niên kỉ—?”
Xấp xỉ một thiên niên kỉ về trước.
Nói cách khác—cô ấy là một automata được tạo ra trong khoảng thời gian Trái Đất được trang bị những chiếc bánh răng.
...Đây là?
Có phải đây là automata hoàn hảo mà chỉ có thể được miêu tả là ‘tối thượng’?
—Phải rồi, tại sao mình lại không cảm thấy nghi ngờ về chuyện này ngay từ đầu chứ?
Chính xác thì ‘cô ấy’ là gì chứ, ngay cả những automata tiên tiến nhất cũng không thể kết nối với cô nàng automata này.
“RyuZU...chính xác thì em là gì?”
“Như là trong gì ạ?”
“Đó là những gì anh đang băn khoăn đấy! Em rơi từ trên trời xuống! Siêu đáng yêu, và có cái cảm giác ‘ta thuộc những công nghệ tối cao’ quanh em!”
“Thế thì sao ạ?”
“Không, điều đó... mà, anh là một học sinh em biết không?”
“Vậy sao? Vì cậu đã có thể sửa chữa em, Cậu Chủ Naoto, em tin rằng cậu là con người với khả năng kĩ thật suất sắc nhất trên thế giới này, có phải không?”
“Không không không không! Làm sao mà lại có thể chứ? Anh chỉ là một học sinh trung học bình thường, thậm chí còn là một con người thảm hại nữa cơ. Nếu phải nói thì anh đây chẳng được ai ưa thích cả!”
“–Thế thì, tại sao cậu lại kích hoạt em?”
Và thế là, RyuZU hỏi với một vẻ đầy tò mò.
“Chà, đó là…”
Naoto đột nhiên nhận ra,
…Tại sao vậy chứ?
RyuZU nói đúng sao? Cậu muốn làm gì sau khi sửa chữa automata này chứ?
Cậu một lần nữa quay lại để đối mặt với RyuZU.
–Đây là một con búp bê cổ xưa được tạo ra hơn một nghìn năm trước.
Đúng thật là cô ấy có vẻ đáng yêu, xinh đẹp và hoàn hảo không thể nào với tay đến được.
…Nhưng có phải là cô ấy quá vẹn toàn hay không?
Cô ấy cho thấy một vài đặc tính mà hơn cả những automata quân đội ngay sau khi được kích hoạt, đến cả một mức đầy khó hiểu, cho dù là cuộc trò chuyện trước đó, hay thể hiện cảm xúc. Nếu như là thể hiện cảm xúc và trò chuyện hằng ngày thì thế hệ automata hiện tại cũng có thể thực hiện được những điều đó, nhưng sẽ thể hiện rõ ràng ấn tượng của sự giả tạo.
Ngược lại, RyuZU lại tỏa ra dáng dấp của một con người sống.
Cho dù cô có bị bỏ mặc một nghìn năm về trước, thì đẳng cấp của một automata này đây không thể nào là một thứ nhân tạo được. Nếu như đây là một cô búp bê dân dụng được tạo ra bởi một tập đoàn…thì đặc tính này là quá cả.
Nếu như cô ấy được tạo ra bởi ‘quân đội’ thì sao?
Chẳng có vẻ gì là cô ấy được sản xuất hàng loạt cả, có phải cô ấy là nguyên bản của một vũ khí được bí mật tạo sao không?
…Không không, như thế là không thể.
Cho dù cô ấy có là loại automata tiên tiến nhất của quân đội, thì không có lý do gì hay tầm quan trọng gì của việc để cho cô ấy có hình hài của một cô gái trẻ.
Có lẽ khi nói về khía cạnh kĩ thật, thì chuyện còn có thể, nhưng nếu như một cô gái xinh đẹp như thế này là vũ khí thế hệ mới sắp được tung ra, thì chắc chắn là đầu của người phát triển sẽ bị chém bay mất.
Càng nghĩ về chuyện đó thì cậu càng trở nên lúng túng.
Chính xác thì con người nào đã tạo nên một automata như thế này chứ, với ý định nào cơ chứ?
–Chẵng lẽ cô ấy được tạo ra với ý định bất thường hay sao?
–Chẵng lẽ thật ra lại có bí mật kinh hoàng được ẩn giấu bên trong sao?
Khi nghĩ về việc đó, mặc dù cô ấy là một automata hoàn mỹ, siêu đáng yêu…không đời nào cậu lại có thể thực thi hợp đồng một cách đầy đơn giản trong lúc nhất thời được.
“–Vậy, sao…”
Có vẻ như RyuZU cảm nhận được suy nghĩ của Naoto.
Cô ấy liền lặng lẽ rút bàn tay đã chìa ra của mình lại.
Tính cách, sự bình thản, khuôn mặt tươi cười của cô đều thể hiện một thoáng cảm xúc quá ư là chân thật.
Bởi vì điều đó, một sự thay đổi nhỏ rõ ràng hiện lên.
“Em là…một hiện hữu chẳng được cần đến.”
Đó là một lời ca oán, một lời ca của muộn phiền và cảm giác cô độc mà cô chẳng được ai cần đến cả.
Vào ngay khoảnh khắc đó, một cán cân xuất hiện trong đầu Naoto.
Một bên là một automata đầy hoàn hảo và bên kia là những mối nguy không rõ ràng của việc bị tấn công bất kì lúc nào.
Một trong hai bên, bên nào sẽ nặng hơn đây? Có lẽ ý nghĩa là thế đấy?
…Được rồi vậy.
Naoto nở một nụ cười trong tâm mình, và trước hết, cậu đặt RyuZU lên đĩa cân bên trái.
Ngay khoảnh khắc cậu đặt điều đó lên đĩa cân thì cán cân ngay lập tức nghiêng hẳn về phía ấy, thổi tung cái bàn thành từng mảnh và khiến cho cả sàn nhà thành đống gạch vụn, phá hủy toàn bộ lý trí, do dự, lo lắng và những yếu tố đầy quan trọng khác, dẫn đến một sự biến dạng–
“ANH XIN LỖỖỖỖỖỖỖỖỖỖỖI!!!! ANH THẬT SỰ RẤT MUỐN EMMMMMMM–!!”
Naoto quỳ xuống với tốc độ ánh sáng.
Và vào ngay khoảnh khắc đó, cậu đã thể hiện ý định thật sự của mình.
“Anh đang ép buộc bản thân mình quá nhiều rồi! Anh chưa bao giờ có ý định từ bỏ em cả! Cho dù có chuyện gì xảy đến trong tương lai đi nữa thì mong em vẫn tiếp tục chăm sóc cuộc sống dài lâu của anh từ giờ trở đi!!”
Cậu hét lên khi quỳ xuống, đầu úp xuống mặt đất, giơ tay mình cao hết mức có thể.
Phải rồi, đó rõ ràng là những ý nghĩ thật sự trong đầu cậu.
Có bất kì điều gì để nghĩ về chuyên này chứ? Tên ngốc nào lại đê vuột mất ‘báu vật’ này chứ!?
Người tạo nên? Chủ nhân ban đầu? Danh tính thật của RyuZU? Làm như là mình quan tâm về những thứ đó vậy!
Cho dù kẻ chủ mưu có là ‘quân đội’ hay là một tập đoàn nào đó; miễn là mình có được RyuZU thì chẳng còn điều gì quan trọng cả. Chắc chắn là thế!
“—Thế thì, xin hãy cho phép em mượn bàn tay phải của cậu. Ngoài ra, nếu có thể mong cậu hãy đứng dậy?”
Naoto đứng dậy như thể cậu bị bắn vậy, và nhanh chóng đưa tay phải mình ra.
RyuZU nắm lấy bàn tay Naoto.
“Thế thì, xin hãy thứ lỗi cho em—*aum*”
Ngón tay đeo nhẫn bị hút vào trong miệng, từ đầu ngón tay cho đến tận cả ngón tay.
Một cảm giác hốt hoảng chạy dọc sống lưng Naoto, khiến cho cậu vô thức bật ra một tiếng.
Chiếc lưỡi mềm mại, ẩm ướt của RyuZU đang đập từng nhịp bên trong miệng cô, liếm lấy ngón tay đeo nhẫn của Naoto một cách đầy tinh tế tựa như nó đang thăm dò nó, ôm chầm lấy nó, khuấy lấy bên trong. Chất dịch bôi trơn tiết ra từ những chất liệu mềm mại kia đang sủi bọi, tạo nên âm thanh sì sụp.
Mình sẽ tan chảy mất. Naoto nghĩ.
Naoto có một cảm giác rằng cậu đang bị nuốt lấy bởi miệng của RyuZU trong khoảng thời gian dài như vô tận, bắt đầu từ ngón tay. Cô gái xinh đẹp tựa thiên thần kia lại đang thực hiện một hành động tục tĩu của việc đưa ngón tay của cậu vào miệng mình, khiến cho cậu có được cảm giác tội lỗi không thể nào miêu tả được cùng một niềm hân hoan không thể nói nên lời.
Ngay khoảnh khắc Naoto gần như bất tỉnh bởi cảm giác rực lửa đốt cháy tâm trí cậu
—Âm thanh của vô vàn bánh răng đồng loạt xoay bên trong RyuZU vang lên.
“Nn…aaa…”
Có phải đây là kết thúc của việc xác nhận không nhỉ?
Miệng RyuZU chầm chậm rời khỏi ngón tay tay trái của Naoto.
Phớt lờ trạng thái vô thức của tâm trí mình, Naoto chạm vào khuôn mặt của RyuZU với bàn tay còn lại của mình. Khuôn mặt ấy là vô vàn sự ấm áp và mềm mại...
Đôi mắt RyuZU ngấn nước khi cô nghiêng tựa vào bàn tay đó, và cùng ngay khoảnh khắc đó cô thở da một làn hơi ấm,
“–Initial Y series Unit 01–‘Your Slave’ RyuZU nguyện phục tùng và trung thành tuyệt đối với Cậu Chủ Naoto, luôn luôn có mặt bên cạnh người cho đến tận khi những chiếc bánh răng trong cơ thể này hỏng hóc và ngừng hoạt động”
Ngôn từ vượt xa một chứng thực chủ nhân bình thường. Nói đúng hơn, những lời nói đó có thể sánh bằng những lời ta hứa trong một hôn lễ.
●
“Chờ đã, anh...không...thể...”
Khi mặt trời buổi sớm chói chang như đâm xuyên qua bầu trời xanh.
Naoto thì đang phì phò, thở dốc một cách thảm hại ở thành Cầu Kamo.
“K-Không thể...RyuZU. Anh không thể...không thể làm được nữa đâu.”
“Cậu Chủ Naoto, em thật sự vô cùng kinh ngạc rằng cơ thể yếu đuối của cậu lại có thể tồn tại đến ngày hôm nay khi cân nhắc việc cậu thở phì phò chỉ với mức độ tập luyện này đây.”
“...Sau, những gì đã xảy ra ngày hôm qua, hộc, và cân nhắc việc anh chẳng chợp mắt được chút nào, chẳng hề có bữa ăn nào đàng hoàng...Anh thật kinh ngạc rằng em lai, gọi anh là yếu đuối...trong khi anh phải, chạy bộ đến trường...”
“Em rất là vinh hạnh khi nhận được lời khen của cậu.”
Lời châm biến mà cậu đã xoay sở để nói ra được sau khi gom góp bao nhiêu đó dũng khí đã bị gạt đi một cách dễ dàng.
Bọn họ đang trên đoạn đường một giờ đồng hồ đi bộ từ ‘nơi mà ban đầu là’ căn hộ của Naoto, đi dọc theo con đường Kamogawa. Ngôi trường màu trắng nằm ở “Kamogawa Delta”, ở ngã tư giữa Takanogawa và Kamogawa.
Đó là ngôi trường Trung Học Tadasu no Mori mà Naoto theo học ở Kyoto.
Có thể anh trông không phải như thế nhưng anh thật sự không vắng mặt buổi học nào đấy. Lúc cậu nói thế với RyuZU, cậu thực sự bi cô ấy kéo theo chạy bộ cho đến tận đây…
Tuy nhiên, đồng hồ mới chỉ bảy giờ mười hai phút sáng...còn khối thời gian trước khi giờ học bắt đầu.
Khi đối mặt với sự thật đó, Naoto nói với RyuZU cùng nước mắt giàn dụa trong mắt mình,
“Nhắc mới nhớ, anh đây thật sự là người vô gia cư mất rồi...Anh nên lo lắng về những chuyện như có được chỗ nghỉ lại hay bữa tối hơn là lao đến trường để học, đúng không?”
“Xin hãy an tâm. Em sẽ giải quyết tất cả những vấn đề đó trong khi cậu đang học trong trường, Cậu Chủ Naoto. Nếu như sự bất cẩn của em ngăn cậu có được chuỗi đi học không nghỉ ngày nào, cho dù có bằng bất kì lý do nào đi chăng nữa, thì long kiêu hãnh của em sẽ tan biến mất.”
Naoto nhướng mày với RyuZU,
“Thế thì nếu như chủ nhân của em gần chết vì mất ngủ và kiệt sức thì sao?”
“Đó là vì sự vô dụng và yếu đuối của chính cậu, Cậu Chủ Naoto. Em sẽ không chịu trách nhiệm nào cho sự cẩu thả trong việc nuôi dạy trong khoảng thời gian trước khi em đến.”
“Hừm, cho dù có là thế...”
“Thành thật mà nói thì chuyện đó chẳng phải là chuyện của em.”
“Em thẳng thừng quá vậy!”
Naoto, sau khi nghe những lời chua chát đó lại bật cười.
Từng lời RyuZU nói ra đều đúng là nhẫn tâm, nhưng chẳng hề đáng ghét gì cả.
—Nhất định là không phải vì mình có sở thích mới đâu, Naoto tự nhủ.
“...Cậu Chủ Naoto?”
“À, xin lỗi. Nhắc mới nhớ, sau đó em định làm gì? Anh chỉ có đủ tiền trang trải thức ăn cho tháng này thôi”
“Em chưa bao giờ có bất kì kì vọng nào về khả năng của cậu, Cậu Chủ Naoto, vì thế xin cậu hãy an tâm. Một mình em thôi cũng có thể kiếm được tiền cho nhà cửa và sinh sống rồi.”
RyuZU nói thờ ơ.
Và thế là, Naoto có chút bất mãn.
“Em sẽ đi làm việc sao, RyuZU? Chuyện đó...”
“Cậu đúng là nói vài điều lạ lùng đấy, Cậu Chủ Naoto. Xin hãy suy nghĩ bằng thường thức của mình đi. Cậu làm việc chăm chỉ để kiếm tiền như thế nào vậy?”
“...Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cách suy nghĩ đầy kì lạ đến thế đấy.”
“Bên cạnh đó, em là vật sở hữu của cậu, thưa Cậu Chủ Naoto. Cho dù chỉ là vấn đề tạm thời, nhưng về lý thuyết lẫn thực tế thì những người có hoàn cảnh khiêm tốn dùng tiền khi mà họ không biết làm việc là chuyện không thể.”
“–”
...Có phải đây là tsundere không?
Đôi môi Naoto nỏ thành một nụ cười, và cậu nhanh chóng đổi đề tài.
“Thế thì, chính xác là em muốn làm gì nào...?”
“Cậu Chủ Naoto, xin đùng hỏi quá nhiều về những vấn đề nhỏ nhặt. Cho dù cậu có đường cùng thất thế đi nữa thì một nguòi xuất sắc vẫn phải có tinh thần tích cực mọi lúc.”
“Anh không nhớ rằng mình có đáng kinh ngạc đến thế...nhưng quên đi.”
Naoto thờ dài khi nói, và tiếp tục.
“Thật ra thì anh đã mất ba giờ đồng hồ để sữa chữa em ngày hôm qua, RyuZU...cả tâm trí lẫn cơ thể anh đều đã hoàn toàn kiệt sức lúc này rồi. Nếu như em có thể giúp giải quyết những vấn đề rắc rối—nói đến đây, có chuyện gì thế?”
Naoto ngẩng đầu mình lên, và thấy RyuZU đứng yên với đôi mắt mình mở to.
Sau khi đứng yên với tư thế đó trong năm giây,
“...Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng. Em đã cố tình lập lại những lời đó hai mươi triệu lần trong đầu mình để cho mình khỏi phải hiểu nhầm những gì cậu vừa mới nói, Cậu Chủ Naoto.”
“Hở? A-Anh có nói điều gì kì lạ sao?”
“Cậu đã nói rằng cậu đã sữa chửa em trong ba giờ đồng hồ.”
“Ơ, ừ. Anh đã làm thế.”
“...Em có thể hỏi một câu được chứ?”
“Ồ. Được thôi. Có điều gì khiến em bận tâm nào?”
RyuZU đặt tay mình lên ngực một cách đầy tao nhã.
“Cậu có thể nói cho em biết-tổng số lượng bánh răng cấu thành nên em?”
“Ơ…4,207,600,008,643?”
“Xin hãy trả lời em, số lượng rung động thường trong trục xi lanh chính của em là bao nhiêu?”
“Có phải bộ phận lớn nhất trong trục sống không? Nếu anh không lầm thì là 6,254,941,395.”
“...Bao nhiêu bó mạng lưới thần kinh nhân tạo trong bánh răng của em?”
“Có 15,945,549,846 bó kết nối trực tiếp, và nếu như tính luôn những sợi kết nối thiết bị cộng hưởng, thì tổng cộng 62,945,634,574,578 bó.”
“...Xin hãy cho phép em xác nhận cho rõ ràng, Cậu Chủ Naoto. Cậu có từng thấy qua bản thiết kế của em rồi chứ?”
“Không? À mà, thứ đó có tồn tại không thế?”
“Không. Theo lý mà nói thì đúng ra là chẳng có cái nào cả, nên đó mới là lý do tại sao em lại hỏi điều này. Làm sao mà cậu lại biết chi tiết cấu tạo của em?”
“Tại sao chứ?”
“Việc phân tích cấu trúc của em chỉ trong nội ba giờ đồng hồ bằng việc dùng thiết bị mô phỏng cá nhân—không, ngay cả thiết bị chuyên nghiệp cũng thế. Do đó, em chỉ có thể giả định rằng cậu đã thấy bản thiết kế của em trước đây.”
RyuZU vẫn cứ khăng khăng với câu hỏi của mình, và trông Naoto có vẻ rối trí khi cậu nghiêng đầu mình.
“Nhưng em vẫn đang đứng trước mặt anh lúc này đây, em biết không? Cho dù anh không điều tra mọi thứ từng cái một, thì anh chỉ cần nghe qua để hiểu rõ thôi, đúng không nào? Theo lý mà nói.”
RyuZU tiếp tục nhìn chằm chằm vào Naoto một cách đầy hoài nghi.
“Đây là lần điều tiên em nghe thấy thường thức kì lạ đến thế đấy. Âm thanh ạ?”
“Chà, anh đoán điều đó đại loại như là một kĩ năng vậy. Thính giác của anh vẫn luôn nhạy hơn những người khác, vì thế đôi tai của anh có thể nghe được mọi thứ trong một cấu trúc máy móc cho dù anh không có tận mắt nhìn thấy đi nữa.”
“Nói cách khác, ngay cả em sao?”
“Ừ, anh chỉ cần lắng nghe. Dù sao thì cơ thể em cũng đã quá xinh đẹp rồi, RyuZU. Chẳng có lấy một chi tiết dư thừa nào trong em, vì thế anh nhanh chóng biết được vị trí hư hỏng ở nơi nào. Có một tiếng ồn nào đó trong thứ âm thanh tuyệt với ấy, và anh đã nổi giận, vì thế anh bắt đầu sữa chữa. Anh chẳng hề hối tiếc điều đó gì cả.”
“…”
“Hửm? Chuyện gì thế, RyuZU?”
“Cậu Chủ Naoto.”
“Gì thế?”
“Cậu Chủ Naoto là một kẻ biến thái.”
“Đúng...hở? Chuyện đó đâu có liên quan đến cuộc trò chuyện của chúng ta phải không?”
Naoto ngồi dậy với một vẻ đầy ngơ ngác.
“Đến lúc chúng ta phải đi rồi.”
Trong khoảng thời gian họ nghỉ ngơi, số lượng học sinh tiến đến trường lúc một tăng. Họ nhìn chằm chằm vào hai người họ trong khi băng qua cầu, lẩm bẩm điều gì đó trong lúc đi.
RyuZU nhìn chằm chằm vào họ một cách đầy tò mò, và hỏi,
“...Có vẻ như là những cái nhìn đang tập trung về phía chúng ta. Lý do là gì thế nhỉ?”
“À, chà, bởi vì một người như anh lại ở cùng bên em, anh đoán thế.”
Naoto trả lời, và RyuZU gật gù một cách thấu hiểu.
“Cơ thể xinh đẹp tựa thiên thần của em đây, một món quà từ trên trời, được những thường dân khổ, hèn mọn ngưỡng mộ là chuyện bình thường. Xin thứ lỗi cho cậu hỏi ngu ngốc của em.”
“Ơ, điều đó cũng có phần nào đúng, nhưng mà anh cũng có mặt nơi đây.”
“Nói cách khác, sự kinh ngạc của họ được cấp số nhân vì họ chứng kiến viên ngọc trai thần thánh trong em đứng cùng Cậu Chủ Naoto, đỉnh cao của loài người sao?”
“Không, thật ra thì ‘tại sao tên khốn vô dụng kia lại ở cùng một cô gái siêu đáng yêu đến thế’?”
“Cậu Chủ Naoto này, em đúng là thấy vẻ ngoài của cậu là mẫu số chung nhỏ nhất, nhưng chắc chắn là điều đó không có nghĩ rằng cậu lại bị khinh bỉ bởi những con người còn thấp kém ơn cả lũ kiến nhung nhúc trên mặt đấy.”
“Đến cả anh cũng sẽ khóc nếu như em cứ tiếp tục như thế đấy.”
Naoto chuẩn bị ngất đi tại chỗ, nhưng rồi lắc đầu,
“Dù sao thì chuyện đó cũng không quan trọng. Anh đáng bị thế mà, cũng quen rồi.”
Nhưng đáp lại lời của cậu, RyuZU lắc đầu tỏ vẻ không vui.”
“Không, chuyện đó không tốt chút nào cả.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì điều đó là vô lý vào không thể giải thích được. Em không thể nào hiểu được lý do tại sao nhóm con người này lại coi anh là một người kém cỏi cơ chứ?”
Naoto nhướng chân mày với vẻ khó tin.
“Thay vào đó, anh muốn hỏi em điều này, em coi trọng anh đến nhường nào?”
“Cậu Chủ Naoto này, cậu là con người duy nhất có thể khôi phục lại em khỏi tình trạng hư hỏng của em.”
“Nhưng chẳng phải những điều đó chỉ là những gì em thấy thôi sao, RyuZU? Hầu hết mọi người chẳng nghĩ anh như như thế.”
“Chằng phải đó là vì họ là những sinh vật thấp kém, kém cỏi, chẳng thể nào hiểu được—”
“Nhưng họ mới là người lập nên xã hội, RyuZU. Những người không thể nào hiểu được bởi những người khác thì chẳng khác gì không tồn tại; đây là luật lệ của cái xã hội này.”
...Sau một lúc lâu im lặng, RyuZU lên tiếng một cách chẳng mấy vui vẻ vì.
“Em thừa nhận rằng việc bị phản bác bởi cậu thì rất là bực mình, Cậu Chủ Naoto, nhưng em thừa nhận rằng những gì cậu nói đều hợp lý cả.
“Vậy là em đã hiểu. Còn điều gì nữa không?”
“Xin lỗi. Còn có thứ này em có thể hỏi được chứ?”
“Hửm? Chuyện gì thế?.
RyuZU gọi Naoto ngay khi cậu chuẩn bị đi, có vẻ như đang suy ngẫm về điều gì đó và hỏi một cách đầy dò hỏi.
“Có vẻ như sinh vật con người có thói quen kỳ lạ là xem sự hứng thú ở một số lượng lớn không xác định con người khác phái với mình như một biểu tượng của sự siêu việt ạ”
“Anh thật sự muốn biết chính xác em đã nghe câu đó từ đâu, chà, quên đi, em nói đúng. Thì sao nào?”
“Chẳng phải đó là yếu tố ‘điểm xuất sắc’ thường được hiểu đến trong nhóm mà cậu thuộc về sao, Cậu Chủ Naoto?”
“Hửm? Chuyển chủ đề khá là đột ngột đấy...”
Naoto nghiêng đầu mình sang bên trong khi nói,
“Dù sao thì mấy tên nổi tiếng đó thường được đánh giá cao mà. Bọn chúng dù gì thì cũng có người đi bên cạnh mình.”
“—Đã rõ.”
“Anh không chắc là có chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng anh đi nhé?”
“Được rồi. Em sẽ gặp cậu sau, Cậu Chủ Naoto.”
Naoto đi đến trường, nhận thấy một cảm giác không thể nào miêu tả được từ cái nhìn của RyuZU.
Cậu đi qua cổng bên, nơi mà những chiếc tủ đựng giày được bố trí, và đi thẳng đến cổng chính. Đôi giày đi trong nhà của cậu đã bị trộm từ rất lâu rồi, vì thế cậu chỉ đơn giản là mượn đôi giày đi trong nhà dành cho khách.
Cậu nhanh chóng tiến về phòng học khi những tiếng bước chân vang lên.
Có những tiếng ồn ào ngoài hành lang khi cậu tiến đến lớp học của mình, nhưng chẳng ai ra chào đón cậu khi gặp cậu cả. Nếu như có điều gì đó khác biệt so với trước đây thì là thỉnh thoảng có những tiếng cười khúc khích và xì xầm giữa họ.
Cậu bước vào phòng học, đặt chiếc cặp lên cái bàn bị phá hoại không chừa chỗ nào mà cậu đã trở nên yêu quý, và ngồi xuống ghế. Việc giả vờ ngủ cho đến khi chuông báo giờ học vang lên, như là một cách giết thời gian, thì đã là thói quen hằng ngày của Naoto rồi.
Cậu nằm xuống trên bàn, và đột nhiên lại nhớ đến những gì RyuZU đã nói.
“Đánh giá à...?”
Nói thật là cậu chả có hứng thú gì cả.
Một kẻ kì hoặc đầy xuất sắc sẽ được chấp nhận chỉ đơn giản là nói những điều đúng đắn, trong khi những kẻ kì hoặc vô dụng sẽ bị coi như là kẻ lạc loài.
Cậu chẳng hề có ý định giấu giếm gì, cho dù đó có là sự ngu ngốc hay sự bất thường của cậu.
Do đó, đây là thứ mà cậu xứng đáng nhận được. Tuy khá là phiền phức nhưng cậu chẳng thể nào cứu vớt được gì cả.
Cậu nghĩ về những điều đó khi cậu nằm dài lên mặt bàn, và cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
...Chà, có quá nhiều chuyện xảy ra sáng này rồi, vì thế mình đoán là không thể tránh được vậy...
Bình thường thì cậu sẽ tỉnh dậy khi giáo viên chủ nhiệm bước vào, nhưng hôm nay thì cậu sẽ ngủ vậy.
Và thế là, Naoto dần dần chìm vào giấc ngủ vùi.
●
“–Nn..?”
Một sự ồn ào đầy kì lạ trong lớp khiến cho Naoto phải thức giấc.
Đã đến giờ nghỉ trưa rồi sao? Cậu nhìn chằm chằm vào đồng hồ, và thấy rằng chỉ mới 10:46 sáng.
Nói cách khác, tiết thứ ba vừa mới bắt đầy thôi, và cậu chỉ mới ngủ được hai giờ đồng hồ.
Bọn họ đang nhốn nháo vì chuyện gì thế nhỉ? Naoato ngẩng đầu đầy ngờ hoặc.
“À..chuyện này có hơi đột ngột nhưng thầy sẽ giới thiệu một học sinh chuyển trường mới.”
Vị giáo viên cho tiết thứ ba đứng trên bục giảng cùng với một cô gái.
Một cô gái đầy xinh đẹp, chỉ với việc có mặt thôi là cũng đủ để thu hút những cái nhìn của người khác rồi.
Cô có một mái tóc bàng trải dài đầy thanh khiết, làn da trắng ngần, đôi môi hồng mỏng manh, hai gò má ửng hồng, và đôi mắt vàng sáng như một chiếc vương miệng.
Vẻ đẹp không ai trong toàn thể loài người có thể tưởng tượng ra được kia khiến cho mọi người phải sững sờ.
“...Em nàm gì thế?”
Naoto buột miệng nói bằng giọng địa phương của mình.
Cô gái đang đứng trên bục giảng kia có lẽ là đã nghe thấy cậu, vì cô ấy bước về phía trước và vẫy bàn tay nhỏ nhắn của mình với cậu.
Vào lúc đó, cả lớp, những người hoàn toàn bị mê hoặc bỏi vẻ đẹp không ai sánh bằng kia, chuyển vô số cái nhìn của mình vào người bạn học bị cô lập và chẳng có gì đáng kinh ngạc của mình.
“Tên tôi là RyuZU Yourslave. Tôi sẽ trở thành bạn học của mọi người, nhưng tôi chẳng có hứng thú gì trong việc giành chút thời gian nào với những kẻ thường dân hạ đẳng cả, vì thế nếu các người không quan tâm đến tôi thì cũng không sao cả.”
Cô gái tóc bạc chào mọi người với một nụ cười đầy rực rỡ, và Naoto lại một lần nữa gục người lên bàn.
●
“Em cho là chuyện đó sẽ thể hiện rõ ràng cái gọi là ‘khía cạnh đầy vượt trội’ của anh với nhóm của mình.”
“–À...chà, ừ, anh đoán thế. Mà này, em không biết từ quá đà nghĩa là gì sao?”
Naoto nhún vai khi phải đối mặt với những cái nhìn chằm chằm xung quanh mình.
Ghen tị có, căm ghét cũng có, khinh rẻ, tàn ác cũng có...nếu như những cái nhìn đó có thể gây ra thương tổn vật lý thì Naoto có lẽ đã bị xé tan chẳng còn lại gì mất rồi.
“Nếu như người còn lại là một mỹ nhân như cô RyuZU, thì đây là trường hợp của việc ‘tại sao lại là tên đó chứ’?”
“...Đây chỉ là quan điểm thực lòng của em thôi, nhưng em cảm thấy rằng việc dạy bò bước đi bằng hai chân sau thì còn dễ hơn là tìm được sự hợp lý trong con người đấy.”
“Ừ, đúng đấy nhỉ.”
Đối với Naoto, cả ngày hôm này đã trở nên hỗn loạn kể từ tiết thứ ba trở đi.
RyuZU đã dùng vũ lực để chiếm lấy chỗ ngồi ngay bên cạnh Naoto, và đeo dính lấy cậu trong giờ học. Khi đến lúc đi nghỉ trưa ở căn-tin, cô ấy lại ngồi trên đùi cậu và nghiêng người ‘Aa–’, bắt cậu phải đút cho cô ăn bằng một giọng đều đều. Sau đó, họ đi ra mảng cỏ ở sân chơi trong trường, và cô ấy nắm lấy đầu Naoto, buộc cậu phải nằm lên đùi cô...
Mặc dù Naoto không phải là mẫu người có ý định quan tâm đến việc những người khác coi cậu ra sao (nếu như là thế thì cậu không còn có thể tuyên bố rằng mình là một người kì lạ nữa), nhưng cậu lại không mặt đủ dầy để tận hưởng đùi của RyuZU khi những áp lực sắc như dao cạo có thể chẻ tan cậu ra thành từng mảnh đang đè lên mình.
RyuZU cũng thực hiện đủ kiểu hành động mang tính thân mật với cậu mà không có chút kiềm chế nào. Những người bạn học chỉ đơn giản là ngắm nhìn hai người ấy từ đằng xa, giấu đi những câu hỏi thường thấy dành cho những học sinh mới chuyển trường. Chỉ đến tận sau giờ học một vài học sinh đầy can trường mới dám đứng lên.
Tuy nhiên...
“Ơ, ừm, cậu có chút thời gian rảnh chứ?”
“Vâng? Cậu có chuyện gì muốn với tôi nào?”
“À, ừ-ừ. Về việc chuyển trường của cậu, hẳn là phải-”
“Nhưng tôi đây lại không có bất kì lý do cụ thể nào để kiếm tìm câu. Nếu như cậu thứ lỗi.”
“Nếu như có bất kì câu-hở?”
…
“Này! RyuZU thật là xinh đấy!”
“Ừ, tôi biết. Rồi sao?”
“...Ơ, để nghĩ xem nào. RyuZU-“
“Cậu vui lòng đừng gọi tôi trực tiếp bằng tên của tôi với cái não nhỏ xíu kia được chứ? Và xin đừng gọi tôi đầy trìu mến và hãy hiểu vị tr-không, không cần tôi phải lặp lại nữa. Như thế thì chỉ đơn giản là lãng phí thời gian mà thôi.”
…
“À-Tôi là học sinh năm hai...”
“Tôi đoán là anh thật sự rất ghét tôi đấy, cố tình đi đến tận nơi này từ lầu trên và phá hỏng tâm trạng của tôi. Tôi thật xin lỗi rằng những giác quan của tôi không đủ nhạy cảm để lo lắng cho bất kì con kiến nào, vì thế xin anh hãy quay về đi.”
“Ơ, không, nhưng-tôi thì khá là nổi ti---“
“Tôi đã nói là hãy biến cho khuất mắt tôi, hay là---anh có vấn đề về nghe hiểu ngôn ngữ loài người?”
…
“Aa–”
“Nếu như cậu đã nghĩ cho thật kĩ càng và đã biết được mình sẽ nói một điều mà sẽ tiêu tốn khí ô-xy của Trái Đất, vô số sinh linh đã hy sinh một cách đầy cao cả cho nhiệt độ toả ra của cậu và khoảng thời gian không thể nào bù đắp được của tôi–thì xin cậu hãy nói tiếp.”
…
Có thể nói rằng xác chết la liệt khắp nơi.
RyuZU cứ nở một nụ cười thiên thần với Naoto mỗi khi cô nói chuyện với cậu, nhưng lại có vẻ mặt không chút cảm xúc khi nói với những người khác, giọng đều đều mỗi khi nói chuyện, giọng điệu đâm thọt đầy ác độc của cô đâm xuyên thủng những người khác.
Và thế là, có cả nam lẫn nữ, tổng cộng hơn hai mươi người, đã nhận phải thương tổn vô cùng lớn trong khoảnh thời gian từ lúc Naoto và RyuZU rời khỏi phòng học cho đến khi họ đến được cổng trường.
●
Khi họ ra khỏi cổng ngôi trường, Naoto và RyuZU hướng về phía Sông Kamogawa.
Bọn họ hướng về ngã tư nơi Demachiyanagi, đi ngang qua một ông lão lớn tuổi đang chạy bộ một cách tràn đầy năng lượng và những học sinh đại học đang tập nhạc cụ.
RyuZU quay người lại và liếc nhìn Naoto, người đang bước đi những bước đầy nặng nề.
“Trông cậu khá là mệt mỏi đấy, thưa Cậu Chủ Naoto.”
“Ờ, ừ...vì em đấy chứ. Anh đoán cảm giác căng như dây đàn là thế này đây...”
“Cậu đúng là một chú mèo dễ bị doạ khi lại vô cùng bị bận tâm bởi những cái nhìn chẳng có tí trọng lượng kia-mặc dù em đây cũng không ngạc nhiên về chuyện này lắm.”
“Thôi đi. Lúc này thì anh đã thấy bản thân mình ở một thế giới mới rồi đây này.”
Naoto buông thõng vai mình trong sự chán nản, và nói,
“-Nhắc mới nhó, anh có điều này muốn hỏi. Làm sao mà em lại chuyển trường vào được thế?”
RyuZU bình thản trả lời như đó là chuyện hiển nhiên vậy,
“Tất nhiên là em đã nộp một từ đơn yêu cầu chuyển trường rồi.”
“Cho dù em có nói điều đó một cách đầy chú tâm như thế kia, thì việc em gửi đơn yêu cầu chuyển trường vào buổi sáng, và hoàn tất đơn từ trong ngày luôn thì có thể sao?”
“Em chỉ đơn giản là có ‘một cuộc trò chuyện’ với hiệu trưởng mà thôi.”
“...‘Trò chuyện’?”
“Nếu cậu không hiểu thì cũng không sao đâu, Cậu Chủ Naoto.”
“Không chờ đã, tại sao đột nhiên anh lại có linh cảm không hay về chuyện này cơ chứ?”
“Thật sự thì không có gì nhiều đâu. Em chỉ đơn giản là tinh chỉnh một vài phụ kiện trên tóc, và ngay cả khi nghiêm túc thì em cũng chỉ có nói một vài lời mà thôi.”
“Một lời đe doạ!? Đó là đe doạ có phải không!?”
“Không. Em chỉ nói ra một điều ước ‘nho nhỏ’ ngay sau cuọc trò chuyện của bọn em mà thôi.”
“...Anh nói này, RyuZU, em có nói rằng em sẽ giải quyết chuyện nhà ở và tiền bạc. Chẳng lẽ em định thực hiện việc đó băng những cách thức trái với pháp luật sao...?”
“Cậu chủ Naoto.”
RyuZU nói với một nụ cười đầy mê hoặc,
“Nói đến điều đó, có một lẽ thường mà có mặt từ rất lâu rồi–rằng, hành động là phạm pháp chỉ khi hành động đó bị phát hiện ra mà thôi, chẳng phải sao?”
“......Phải rồi, anh sẽ giả vờ rằng anh không nghe thấy gì cả. Nhắc mới nới, em nói rằng em đã tìm ra được một nơi cho chúng ta nghỉ lại rồi. Ở đâu thế?”
“Chúng ta sẽ thấy nơi đó sớm thôi. Đó là khách sạn ở ngay ngã rẽ của toà nhà đó, được goi là ‘À-há’ đấy.”
“……RyuZU?”
Naoto đột ngột dừng chân lại, và hỏi,
“Nếu anh nhớ không lầm thì chẳng phải nơi đó là một khách sạn tình yêu sao?”
Nghe thấy lời ngờ hoặc của Naoto, RyuZU mở to mắt mình ra,
“–Đúng như cậu nói vậy. Nhưng mà việc nghe thấy điều này từ cậu thì khá là ngạc nhiên đấy, Cậu Chủ Naoto. Cậu có vào đó rồi sao?”
“Làm gì có. Chỉ có mấy đứa nổi tiếng trong lớp mới dùng thường xuyên thôi–chờ đã, chuyện đó chẳng quan trọng chút nào! Làm sao mà chúng ta lại có thể nghỉ lại ở một khách sạn tình yêu cơ chứ?”
“Nhưng love hotel ‘À-há’ đó lại là khách sạn có giá cả rẻ nhất trong khu vực mà chúng ta đang sinh sống, Kyoto. Những cơ sở vật chất dành cho khách cư ngụ thì lại là ổn nhất.” (note: mềnh không biết chứ asture ở đây có nghĩa là gì nữa, dựa trên câu nói của RyuZU thì ra là thế này)
“Vấn đề không phải thế! Nếu như anh bị ai đó trông thấy khi bước ra khỏi một khách sạn tình yêu cùng với em thì anh sẽ bị đuổi học ngay tức khắc đấy, RyuZU.”
“...Chuyện đó thì thật sự không thể nào chấp nhận được. Giờ thì, em sẽ lắng nghe lời đề nghị khác đầy cao cả của cậu đây, Cậu Chủ Naoto.”
RyuZU cau mày, trông có vẻ không vui khi cô nói những lời cay độc đó. Tuy nhiên, Naoto lại đang cuống cuồng lục lọi tâm trí mình,
“...D-Dù sao thì, hãy ở lại qua đêm ở một quán manga cafe vậy!”
Naoto nắm tay RyuZU và bước đi.
Bọn họ đã bị trẽ giờ vì chuyến đi vòng qua căn khách sạn tình yêu trước đó, và bởi vì chuyện đó, khu phố mua sắm hai người bước đi đông người lên, những cảnh vật xung quanh dần chìm trong bóng tối.
Đến khi họ cuối cùng cũng tìm được một quán manga cafe phù hợp thì mặt trời đã hoàn toàn lặn mất.
“Tốt đây. Nếu như chúng ta đợi thêm một chút nữa, thì chúng ta có thể chọn gói qua đêm–“
–Naoto nhìn về phía RyuZU, và vẻ mặt cậu tối sầm lại.
Ba tên đã đến gạ gẫm cô ấy mà cậu không hay biết gì.
Tất cả bọn họ đều là những người đàn ông trẻ tuổi, có lẽ là độ tuổi đại học. Có thể nói là ngưu tầm ngưu mã tầm mã đấy vì vẻ ngoài của bọn họ đều khá là lôi thôi, quần áo lượm thượm, và tất cả bọn họ đều đeo đủ loại trang sức màu mè đang phát ra tiếng leng keng.
Một trong số họ, lưu manh A, lại đang cố gắng cưa cẩm RyuZU một cách vô cùng khiếm nhã.
“Này này này! Em gái đây đúng là một mỹ nhân đáng chú ý mà?”
“Vâng? Sao nào?”
“Ahahaha, và em còn nói cả ‘sao nào’ nữa cơ? Hàng xịn nha.”
“Này này–muốn đi chơi với bọn này chứ? Tụi anh sẽ đãi em~”
Naoto ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Những tên lưu manh A, B C đó đang đàn đúm cùng nhau trong một nỗ lực đầy đồi bại để săn con mồi tuyệt hảo nhất, RyuZU.
Bình thường thì cậu chẳng muốn dính líu gì đến với những người như thế. Cậu chẳng màng gì đến cả hai bên, và ngay cả khi cậu có gặp họ, cậu rồi chỉ sẽ cười một cách đầy ngu ngốc và bước đi thôi. Tuy nhiên–
“!!”
Một cảm giác hừng hực bùng lên trong Naoto.
Dùng cơn bốc đồng này, cậu nắm lấy tay RyuZU.
“Đi thôi, RyuZU.”
“Vâng.”
RyuZU cũng gật, chuẩn bị để đi khỏi. Tuy nhiên, ba tên vô lại kia lại chẳng chịu để cho cô đi một cách đầy dễ dàng đến thế.
Hai người trong số chúng bao vây lấy Naoto và RyuZU phía trước họ, chặn đường đi của họ.
“Chờ chút đã chứ, như thế này là quá thô lỗ đấy, phải không nào...nhóc mày đang làm gì thế hả?”
“Em ấy sẽ đi hẹn hò với bọn này đấy, mày biết không hả? Biến, thằng nhãi.”
Lưu manh A và B liếc mắt một cách đầy đểu cáng, bẩn thỉu.
Tên vô lại cuối cùng, C thì lại đang nhìn chằm chằm vào Naoto với đôi mắt đỏ ngầu.
“Mày nghĩ mày là ai thế hả? Bạn trai à?”
“Đùa hay đấy, Taku! Làm quái gì mà là vậy! Nhất định đấy!”
Cả ba người cười ngặt nghẽo, và tên lưu mannh A, kẻ đầu tiên bước đến, đưa tay ra tới RyuZU.
Naoto phát hiện ra hành động của hắn, và ngay lập tức đánh tay hắn ta đi.
“—Ui da...mày bị cái quái gì thế hả!?”
Giọng cười chế nhạo của ba tên kia biến mất, trong mắt chúng tràn đầy sự giận giữ.
Cho dù thế, Naoto rống lên trong khi tràn đầy cảm xúc trong mình,
“Im đi, các người có tự đánh giá bản thân mình một cách đường hoàng không thế, và hãy biết rõ được điều mà lũ các người có thể và không thể có được, lũ tự nhận là người hiện đại kia!? Đồ mặt dày, rác rưởi biết đi!”
-Chính xác thì mình đang nói gì thế này?
Phần bình tĩnh hơn trong tâm trí cậu cảnh báo cậu điều đó.
Mặc dù những kẻ vô lại kia có vẻ ngoài khá là bệnh hoạn, nhưng cả ba người chúng đều là đàn ông trưởng thành, và cậu chỉ là một chàng trai mười sáu tuổi gầy gò, thấp bé.
Nếu như chuyện này trở thành một trận đấu thì cho dù cậu có vật lộn như thế nào đi chăng nữa, thì tương lai duy nhất chờ đón cậu là trở thành cái bị cát mà thôi.
Nếu như cậu cố gắng thực hiện điều này bằng một cách đầy vòng vo thì có lẽ cậu sẽ có thể thoát được một cách đầy yên bình–tuy nhiên cậu chẳng có lấy một chút gì là hối hận cả.
Cho dù một khoảnh khắc như thế này đây lại xảy ra một lần nữa, thì cậu chắc chắn là cũng sẽ hành động như thế–không, có lẽ cậu thậm chí còn đã tên còn lại một lần nữa.
–Đúng vậy, nếu chúng cả gan làm bất kì điều gì với RyuZU, thì mình sẽ làm bất kì điều gì để bảo vệ em ấy–
Khuôn mặt của những tên ấy nhăn lên trong giận dữ, có ý định nắm lấy Naoto.
Và Naoto cắn môi mình trong khi cậu liếc nhìn lại những tên ấy.
Ngay tức khắc đó,
“...Cậu Chủ Naoto, cám ơn cậu rất nhiều.”
Một giọng đầy tươi mới vang lên.
“–Sự thấu hiểu về cậu của em đã nhỉnh hơn một chút rồi đấy.”
“Hở?”
Naoto vô thức hỏi lại.
Và thế là, phần viền của chiếc váy của RyuZU khẽ tung bay một chút.
Đó là tất cả những gì đôi mắt trần của Naoto có thể xác định được.
Tuy nhiên, ngọn gió và âm thanh có vẻ như có ‘thứ gì đó’ bên trong mình khi chúng lao nhanh về phía trước, có vẻ như tấn công ba người đàn ông.
Theo sau hành động đó là một âm thanh đầy kì lạ.
Áo, quần, trang sức, giầy dép, đồ lót của những người đàn ông đó và ngay cả tóc tai của chúng cũng tan biến cứ như thể một trò ảo thuât đầy phức tạp vậy.
“–Tôi thực sự xin lỗi.”
RyuZU vén viền chiếc váy của mình lên khi cô cúi chào ba tên đó, những người mà giờ trần như nhộng và nằm trên mặt đất.
“Tôi đây đã có tâm trạng không vui vì thái độ đối với Cậu Chủ Naoto của những con người ngỗ ngược kia, vì thế tôi không thể không ra tay được. Tuy nhiên tôi chẳng có ý đinh nào về việc hối hận về chuyện này cả.”
“Aa, ơ, aa…”
“Còn về phần thưởng công minh cho các người, các người hay mừng là mình chua bao giờ chạm một ngón tay vào Cậu Chủ Naoto đi. Cho dù Cậu Chủ Naoto có là một kẻ biến thái thế nào đi nữa thì tôi không nghĩ là cậu ấy sẽ vui lòng khi thấy mấy cái đầu bị cắt lìa đâu.”
RyuZU nở một nụ cười khép môi trên mặt mình.
Nhưng vẻ mặt của cô lạnh lùng tuyệt đối, rõ rằng là như đang nhìn chằm chằm vào lũ ruồi trến đống thịt thối vậy.
Cho dù con người đó có đầu óc bã đậu đến đâu thì người đó rõ ràng là cũng hiểu được những gì cô ấy muốn nói.
Bộ ba trần truồng chạy vụt đi như những con chó dại, và sự hỗn loạn càng lúc càng lớn hơn khi những tiếng la ó vang lên, cùng với tiếng kêu đầy đặc trưng của những vị cảnh sát.
“...Đ-Được rồi, nhanh vào quán manga cafe thôi nào. Ra ngoài đường ban đêm thì rất là nguy hiểm đấy, RyuZU!”
Noato vội vàng đẩy lưng RyuZU khi cậu nhanh chóng đi vào cửa hàng.
Cậu là một khách hàng thường xuyên của quán manga cafe này.
Cửa hàng khá rộng và sáng sủa, hoàn toàn sạch sẽ bên trong. Những trang thiết bị cũng được bảo dưỡng kĩ lương, và có một quán giải khát với rất nhiều sự lựa chọn.
RyuZU dừng chân và nhìn quanh.
“...Em đoán là cũng khá là tươm tất đấy.”
Má cô phụng phịu không mấy vui vẻ.
“Nhưng em nghĩ bầu không khí ở căn “À-Há” thì tốt hơn nhiều. Cậu Chủ Naoto này, cậu thích một căn phòng đầy chật hẹp thay vì một nơi rộng rãi thoải mái hơn sao?”
“Hự, đừng nói về chuyện đó nữa. Quên chuyện đó đi, được chứ?”
Hai người tiến đến khu vực lễ tân, và một người nam tiếp tân trẻ tuổi bước ra từ bên trong. Khi anh ta nhìn thấy RyuZU lần đầu tiên, anh tay trở nên sững sờ trong giây lát, nhưng ngay lập tức chào đón cô bằng một nụ cười, cố tình thay đổi bầu không khí.
“C-Chào mừng. Hai người có thẻ thành viên chứ?”
Naoto đưa cho anh ta thẻ thành viên của mình.
“Tôi muốn gói dành cho ban đêm.”
“Nếu như cậu bắt đầu lúc này thì cậu sẽ phải trả khoảng một giờ đồng hồ với tỉ giá bình thường đấy. Như thế không sao chứ?”
“Tất nhiển rồi. Tôi sẽ chọn gói đó vậy.”
“Cám ơn cậu đã đến với của hàng của chúng tôi. Cậu muốn loại phòng nào?”
Trong khoảnh khắc đó, Naoto chẳng hề biết phải trả lời sao cả.
Trông cậu khá là khó xử khi nhìn chằm chằm vào bản đồ nội thất mà người nhân viên đã đưa cho cậu. Có phòng có căn tin này, phòng hộp này, phòng doanh nghiệp này, phòng có ghế dựa này...đủ loại phòng óc, nhưng khi cân nhắc việc hai người phải ở cùng nhau...
Trong khi Naoto vẫn còn loay hoay về chuyện này, RyuZU bước về phía trước từ bên cạnh cậu.
“Xin hãy cho chúng tôi một phòng dành cho cặp đôi.”
“Hở…?”
“Đã hiểu. Vậy thì phòng số bốn vậy.”
RyuZU phớt lờ Naoto trong khi cậu vẫn còn bàng hoàng, chỉ đơn giản là hoàn tất tiến trình một cách đầy nhanh chóng trước khi nhận được thẻ ngân hàng và hoá đơn.
“Chờ đã RyuZU!? Phòng dành cho cặp đôi là sao thế?”
“Chẳng phải đó là thứ mà cậu đang nhắm đến sao Cậu Chủ Naoto? Em có thể nhận thấy được rằng anh có những suy nghĩ đầy biến thái của việc ôm chầm lấy em một cách đầy cuồng nhiệt trong phòng chật hẹp thay vì nằm dài ra trong một căn phòng rộng rãi ấy. Anh chẳng cảm kích sự thấu đáo của em hay sao?”
“Không phải thế! Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả!”
“Dùng những sự cân nhắc như thế em đây đã có thể đưa ra một lời giải thích thích hợp cho việc tại sao anh lại bướng bỉnh từ chối vào khách sạn đến thế.”
“Anh vẫn còn dưới tuổi trưởng thành đấy!”
“Hãy yên tâm, Cậu Chủ Naoto, cho dù những ham muốn độc nhất của anh chẳng bao giờ được xã hội này chấp nhận ra sao, em sẽ luôn chấp nhận tất cả chúng mà không có ngoại lệ nào.”
“Anh nói này–không, quên đi. Nếu nghĩ kĩ hơn thì như thế này an toàn hơn.”
“Vâng. Đúng thật là an ninh ở đây cũng không tốt cho lắm. Mặc dù sẽ chẳng có bất kì vấn đề nào với việc em ở quanh, nhưng việc tránh khỏi nguy hiểm là vô cùng quan trọng.”
“À, đúng...”
Dù sao thì cũng là tránh nguy hiểm cho những người khác, Naoto lầm bầm.
–Nếu như tên ngốc nào đó trêu chọc RyuZU trong cửa hàng thì sẽ có án mạng mất...!
Một khi họ bước vào bên trong căn phòng được chỉ đinh, Naoto ngã phịch xuống chiếc ghế sô pha ngay tức khắc.
“...C-chà, cũng lâu rồi đấy nhỉ...”
Cả cơ thể cậu bơ phờ, cảm giác nặng như chì vậy.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì cậu sẽ ngủ ngay như chết mất. Không thể như thế được. Naoto hít một hơi thật sâu để cung cấp năng lượng cho bản thân mình, và chầm chậm đứng dậy.
“Cậu Chủ Naoto, cậu đi đâu thế?”
“Anh sẽ đi dùng nhà tắm. Đi ngủ khi mà cả người mồ hôi đằm đìa như thế này thì chẳng thoải mái gì cả.”
“Em hiểu rồi. Đã rõ.”
Naoto đi ngang qua RyuZU trong khi cô cúi thấp đầu mình, và đi thẳng đến phòng tắm.
Nhưng ngay sau khi đứng dậy bước đi thì cậu dừng bước và quay người lại.
Và rồi, cậu hỏi RyuZU, người mà đang ngây người ra nhìn cậu.
“Anh nói này, tại sao em lại phải đi theo anh chứ?”
“...? Chẳng phải cậu đã ra lệnh cho em kì lưng cậu sao?”
“Anh chẳng có nói gì như thế cả!”
“Thật sao? Nhưng có vẻ là cậu chẳng chịu thành thật với ham muốn của mình gì cả đấy, Cậu Chủ Naoto. Bởi vì chuyện đó, em đang cố diễn giải ý định thật sự ẩn trong những lời của cậu.”
“Nếu em không cố diễn giải chúng thì cũng không sao đâu!”
“...Thật sao? Được rồi? Chẳng phải cậu mong muốn em cởi bỏ quần áo của cậu trong một không gian chật hẹp và thực hiện một dịch vụ đặc biệt với dung dịch xà bông và bông tắm sao?”
“…”
“Cậu Chủ Naoto?”
“...Được rồi. Không cần đâu. Anh sẽ tắm một mình.”
“Đã rõ. Em sẽ quay về chỗ ngồi của mình và đợi cậu quay lại.”
“...Ừ. Gặp em sau.”
RyuZU cúi chào và quay về chỗ ngồi của mình.
Khi cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, Naoto vô thức ngã khuỵ gối mình xuống.
Cậu lau đi những giọt nước mắt, thầm nhủ với bản thân mình.
“...Mình đang làm gì thế này...?”
●
“Choa!? Cái gì thế này!?”
Sau khi tắm táp xong, Naoto quay về căn phòng đôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, để rồi phát hiện ra đủ loại tạp chí và manga được chất thành chồng bên trong phòng.
RyuZU, ngồi trên ghế sô phai thì lại đang đọc qua những trang sách với tốc độ đáng báo động.
Cô ngưng lật những trang sách lại trong lúc này, và nhìn chằm chằm vào Naoto.
“Chào mừng trở lại, Cậu Chủ Naoto.”
“À, ừ, anh về rồi...em đang làm gì thế?”
“Đây là một phần trong việc thu thập thông tin của em. Hệ thống chức năng cơ của em đã ngưng hoạt động trong 206 năm, vì thế em cảm thấy rằng việc phục hồi thông tin hiện đại nhiều nhất có thể là vô cùng quan trọng đối với em.”
“...Gồm luôn cả những quyển manga này sao?”
“Những phương tiện giải trí phổ biến là những nhân tố quan trọng trong việc tham khảo.”
“V-Vậy sao...Anh mệt quá rồi. Anh sẽ đi ngủ vậy.”
“Nn, chúc ngủ ngon.”
Sau đó, RyuZU ngồi với tư thế Seiza, đối mặt với Naoto.
Naoto ngồi bên cạnh cô, và nói,
“RyuZU...em không cần ngủ vì em là một automata. Thế còn những bánh răng của em thì sao?.
“Xin cậu đừng lo lắng. Chúng được lên dây một cách tự động cả.”
“Ồ, anh hiểu rồi...hở, tự động lên dây sao? Ngay cả với hơn bốn nghìn tỉ bánh răng bên trong sao?”
“Vâng. Và?”
Naoto hít một hơi thật sâu, và gật,
“—Không, chà. Nếu em không thể làm được đến nhiêu đó thì mới kì lạ đấy.”
Ngay cả thế hệ automata mới nhất cũng cần phải được lên dây một tuần một lần...Naoto lại một lần nữa nhận ra những chi tiết kĩ thuật cao cấp RyuZU sỡ hữu. Một chức năng kích hoạt lò xo nhỏ nhoi thì chẳng là gì khi so với khả năng mà cô ấy đã trình diễn cho đến tận lúc này...
Sau khi thuyết phục bản thân mình chuyện đó, Naoto gác tay mình nằm, và nhắm mắt mình lại.
Và rồi, giọng nói chẳng chút cảm xúc của RyuZU vang lên.
“—Cậu phớt lờ em sao?”
“Hở?”
Naoto vô thức mở mắt mình ra.
Cậu thấy vẻ vô cùng phật lòng của RyuZU chỉ cách cậu vài phân, và há hốc.
“Cậu đang phớt lờ gối đùi của em sao?”
Cô vỗ lên đùi mình trong khi lên tiếng.
Naoto mở to mắt mình, và hỏi,
“...Thật sao?”
“Chúng ta đã làm lúc giờ nghỉ trưa ngày hôm nay rồi. Giờ cậu đã là cậu chủ của em rồi, Cậu Chủ Naoto. Có gì bất tiện về chuyện đó hay sao?”
“Không, không có vấn đề gi cả.”
Cậu nhanh chóng trả lời, và nhẹ nhành ngả đầu mình lên đùi cô.
Cảm giác mềm mại ấm áp bên ngoài khiến cậu cảm thấy như cơ thể mình chảy ra từ bên trong vậy, và cậu khẽ thở ra, cuộn có thể nhỏ nhắn mình trên chiếc ghế, và khi cậu nhắm mắt mình lại, cơn buồn ngủ ập đến.
“Cậu Chủ Naoto.”
“Hửm?”
“Em đã quan sát cậu ngày hôm nay.”
“Ừ.”
“Hãy cho em nói thẳng, cậu là một người từ đầu đến cuối vô cùng khó hiểu.”
“Có lẽ. Anh không phủ nhận điều đó.”
“Vâng. Ngoài ra, em nghĩ cậu cũng quá ư là khiêm nhường.”
À, Naoto khịt mũi một cách không vui.
“Xin lỗi...vì em đã gặp một người chủ đầy tệ hại như thế.”
“—Đúng là việc biết khiêm nhường là vô cùng quan trọng...nhưng...”
Naoto đã sẵn sàng lắng nghe một cách đầy chú tâm phần sau.
“...Quên đi. Không gì quan trọng đâu ạ—chúc ngủ ngon.”
“...Ừ.”
Naoto nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vùi.
RyuZU nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu khi cô thì thầm,
“...Thực lòng thì Cậu Chủ Naoto coi em ra sao chứ?”
Không có câu trả lời nào.
RyuZU cũng chẳng mong mỏi một câu trả lời nào cả.
Bằng sự quan sát mà cô đã thực hiện cả ngày này, cô có thể chắc chắn rằng cậu chỉ có hứng thú với người máy mà thôi.
Trong trường hợp đó, những gì cậu mong muốn từ automata vô đố chả cậu chỉ đơn giản là một cỗ máy xuất sắc. Nhưng nếu là thế thì tại sao cậu lại đối xử với cô như một cô gái loài người cơ chứ?
“Chuyện đó, thật khó để có thể hiểu được.”
RyuZU mỉm cười một cách cay đắng, cúi xuống nhìn, và hồi tưởng lại cuộc ẩu đã vừa nãy.
Cô không thể biết được liệ Naoto đang đối xử với cô với việc cô là vật sở hữu của cậu hay là với một cô gái nữa, nhưng cậu ấy nhất định là đã có ý định bảo vệ cô.
...Cậu ấy thật sự trân trọng mình.
Đó là điều duy nhất mà cô đoan chắc, và như thế cũng đã đủ rồi.
RyuZU mỉm cười, nụ cười chẳng có chút ác ý nào, và cô tiếp tục vuốt mái tóc của Naoto.
●
Hai mươi sáu giờ đã trôi qua kể từ khi toàn bộ nhân viên bắt đầu phân tích.
Tiến trình phân tích hiện đang tiến triển một cách đầy thành công.
Bọn họ đã xác nhận được tình trạng của tầng thứ hai trong toà tháp trung tâm hai mươi bảy tầng này.
Xui xẻo thay, họ vẫn chưa tìm ra được vấn đề nằm ở tầng nào. Tuy nhiên, nếu như họ tiển triển với mức độ này thì họ sẽ có thể hoàn tất việc phân tích tất cả các tầng trong khoảng hai tuần.
Mặc dù họ đã thu được kết quả như vậy—Nhưng Marie vẫn không thể trở nên vui vẻ được.
“...Mọi chuyện diễn tiến thật quá trôi chảy.”
Đúng vậy, đây chính là phần kì lạ đây.
Nếu như họ có thể tiếp tục công việc của mình một cách đầy trôi chảy, thì có một cách đầy đơn giản để tóm tắt mọi chuyện là, ‘Không ai cản trở họ cả.’
Những người cản trợ họ nhất định sẽ là ‘quân đội.’
Tất nhiên là vì những điều khoảnh trong thoả thuận. ‘Quân đội’ không thể ngang nhiên đứng ra cản trở được, và nhiều nhất thì cũng chỉ có thể yêu cầu cho phép được ‘hỗ trợ’; ‘Meister Guild’ rồi sẽ bày tỏ lòng cảm ơn về yêu cầu như thế, và rồi từ chối để họ có thể thành công hoàn tât công việc của mình. Tuy nhiên ‘quân đội’ lại có một cái tôi của mình, vì họ đã duy trì những hoạt động thường nhật của thành phố dưới danh nghĩa là những người đảm bảo, và sẽ không quá tốt bụng với những ‘người ngoài’ đang chen ngang vào công việc của mình. Bọn họ phải giữ thể diện của mình với những cư dân trong thành phố nữa.
Cuối cùng thì, ‘quân đội’ sẽ dùng những thông tin tối mật hay trách nhiện như là cái khiên để can thiệp vào công việc của ‘Guild’. ‘Guild’ rồi sẽ hoàn tất công việc của mình trong khi tránh né ‘quân đội.’
Đối với ‘quân đội’ thì ‘Guild’ chỉ đơn giản là những kẻ tham lam hy vọng chiếm lấy nhiệm vụ của họ và đạt được thành tựu mà thôi.
Đối với ‘Guild’ thì ‘quân đội’ chỉ đơn giản là một tổ chức bất tài mở miệng ra chỉ toàn những điều sáo rỗng mà thôi.
Đó đã luôn là tổ chức mà Marie và mọi người đã đối mặt cho đến tận thời điểm này. Tuy nhiên—
“Ta chỉ thấy một vài thành viên của Lực Lượng Kĩ Thuật hôm nay.”
Không phải là bọn họ không màng đến.
Bọn họ cũng đã đưa ra lời ‘yêu cầu’ ngay khoảnh khắc mà nhóm của Marie đặt chân đến, và tại thời điểm này đây, có một thành viên của Lực Lượng Kĩ Thuật đảm nhiệm vai trò giám sát viên, theo dõi họ trong im lặng.
Tuy nhiên, chỉ có thế thôi.
Sau khi cô từ chối yêu cầu được trợ giúp của họ, bọn họ chỉ đơn giản là lùi ra sau. Toà tháp trung tâm này, toạ lạc tại trung tâm của thành phố, thường thì có đến hơn một nghìn thành viên làm việc, thế nhưng họ lại rời đi mà chẳng có thêm câu hỏi nào nữa.
Mặc dù nhóm của Marie biết rằng đó là một chuyện tốt, nhưng cũng có một thứ gì đó đáng sợ về chuyện này.
‘Guild’ chẳng thể nào giải mã được ý định của họ.
Có một sự thay đổi trong trọng lực một cách đầy đột ngột trước khi bình minh lên.
‘Quân đội’ trả lời một cách đầy kì lạ.
Mặc dù có vẻ như chỉ là một sự bất thường duy nhất nhỏ nhặt mà thôi, nhưng ‘viễn cảnh tồi tệ- nhất lại xuất hiện trong đầu Marie một khi cô xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.
“Đây có thể lã...có lẽ vậy.”
“Meister Marie…”
Một thành viên làm việc thì thầm với cô.
Một khi cô hiểu được ý định thể hiện rõ trên mặt của người ấy, cô gật đầu.
“Tôi biết rồi. Đừng lo, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Thế thì, đúng như dự đoán sao...?”
“Chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn được về chuyện này, nhưng tôi đoán là chúng ta có kết quả sớm thôi.”
Vẻ mặt Marie hiện rõ vẻ dao động khi trả lời, và một khi chàng trai phát hiện ra điều đó, cậu ta hắng giọng và quay về vị trí của mình.
“–Được rồi.”
Marie hít một hơi thật sâu, và quay trở lại hầm thang náy với những bước chân đầy vững vàng.
Giám sát viên của Lực Lượng Kĩ Thuật lặng lẽ đi theo.
Có lẽ ông ta là người giám sát của công trình này, và trên bộ ngực rắn rỏi của mình, thứ mà vô cùng phù hợp với một người lính, là huy chương của Gazelle.
Trong khi họ đợi thang máy đến, Marie nói với người đàn ông.
“Tôi định đi hít thở khí trời một chút. Ông không bận tâm đâu, phải không?”
“Cứ tự nhiên.”
Câu trả lời của ông ta vô cùng lạnh lùng.
Tuy nhiên, Marie lại chẳng màng đến chuyện đó, và ngay khoảnh khắc đó, chiếc thang máy xuống đến. Cô bước vào trong, và nhấn nút dẫn lên mặt đất.
Đội của cô hiện đang làm việc ở một vị trí bên dưới khu vực thành phố khoảng 8200m, nói cách khác, tầng thứ ba. Ngay cả khi đi chiếc thang máy chạy với vận tốc gần 1km mỗi giây, thì cũng mất khoảng tám phút để đến được mặt đất.
Trong khoảng thời gian đó, Marie nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đo độ sâu trên cánh cửa. Một chốc sau, có vè như cô cuối cùng cũng không thể chịu nổi sự im lặng này thêm phút nào nữa khi cô quay lại lên tiếng,
“Khẩu súng đó là khẩu BR-19 phải không?”
Cô khơi mào một cuộc trò chuyện với một giọng đầy vui tươi.
Cô đang nhìn chằm chằm vào khẩu súng bên hông người đàn ông, và ông tay chẳng hề trả lời trong khi vẫn đứng yên như tượng. Marie cũng chẳng màng đến câu trả lời của ông ta khi cô tiếp tục.
“Khẩu súng không bắn viên đạn đi bằng chuyển động xoay của những chiếc bánh răng mà lại bằng sự nén và giải phóng không khí di chuyển nhanh. Khẩu súng này có độ nảy cao hơn bất kì loại nào khác trước đây, nhưng tận dụng sự nảy này để làm tăng khả năng nén khí của phát súng tiếp theo dẫn đến việc khẩu súng sỡ hữu khả năng ngăn ngăn chặn tuyệt vời. Thường thì khẩu súng được nạp bảy viên, và còn có một sợi dây dùng để ngăn bất kì kẻ thù nào cướp lấy súng. Hở, chẳng phải là khẩu 0.45 đấy sao? Nếu như hoả lực là ưu tiên chính, thì chẳng phải khẩu súng trường ngắn BR-sp33 mới là chọn lựa đầy tiện lợi hơn sao sao?”
Khi Marie huyên thuyên giải thích thứ vũ khí tiêu chuẩn cho ‘quân đội’ này đây, thì người đàn ông chỉ có thể thể hiện sự kinh ngạc về chuyện này.
“Cô hiểu biết nhiều thật đấy.”
“Vâng. Gia đình tôi chế tạo súng.”
“—Ồ, tôi hiểu rồi. Cô là Công Chúa của Tập Đoàn Breguet.”
“Ông biết sao? Những ai được sinh ra trong gia đình Breguet đều được dạy những chi tiết đặc thù về thiết kế và doanh thu của các sản phẩm. Là một trong Năm Đại Tập Đoàn thì công ty bán mọi thứ từ giường cho trẻ em cho đến những phương tiện vận chuyển khổng lồ. Thật là...”
“Nghe có vẻ khó khăn đấy nhỉ.”
“Ừ. Tôi đây đã phải chịu khổ khá nhiều khi còn nhỏ..
“Nhưng thành thật mà nói thì tôi thực sự không hiểu nổi ý nghĩa đằng sau chuyện đó đấy. Trừ khi cô là một nhận viên thì việc, Công Chúa phải học hết tất cả những chuyện này có thật sự là cần thiết không thế?”
Có một giọng đầy châm chọc ẩn sau những lời đó.
Nhưng Marie lại mỉm cười, trông như thể cô đồng ý với ông ta vậy.
“Ông cũng nghĩ vậy sao?”
“Đúng vậy. Tôi nghĩ như thế là quá nhiều đấy. Nếu như cô có thời gian tại sao ko học những điều đáng giá khác?”
“Đúng vậy. Như thế này phải không?”
“Hở? Ặc—!!?”
Khoảnh khắc người đàn ông lên tiếng thì ông ta đã phải bò càng ra mặt đất rồi.
“Áa, ặc, ummm…!?”
-Ông chẳng biết thứ gì đã tấn công mình cả.
Mặc dù ông ta là một kĩ thuật viên, nhưng ông ta cũng được nhận huấn luyện chiến đấu như là một phần của việc nhập ngũ. Ông không thuộc đôin chiến đấu thật sự nhưng ông cũng đã được học những kĩ thuật chiến đấu cho phép ông đối phó với hai hay ba tên du côn cùng lúc.
Tuy nhiên, ông lại bi khuất phục bởi một đứa con gái mười sáu tuổi đầu, bị tước vũ khí của mình, bị giẫm lên người, và bị chĩa súng vào ngay sau trán mình, tất cả những điều đó xảy ra với việc ông chẳng có cơ hội để chống trả ở ngay khoảnh khắc đó. Chính xác tình hình này là gì cơ chứ?
“Tôi đã nói rồi, có phải không? Tôi đã học nằm lòng đủ loại ‘thông tin chi tiết’ về những sản phẩm của chúng tôi. Bao gồm luôn cả ‘cách sử dụng chúng’, đúng không nào? —Ông ngậm miệng lại một chút có được không thế?”
“C-C-Cô đang làm cái gì thế, đồ-hự!?”
“Này, chẳng phải tôi đã bảo im lặng rồi sao hả, con chó kia?”
Marie nói một cách đầy ngạo nghễ.
Giọng cô nghe vô cùng tự nhiên, cô chẳng hề hứng thú hay lo lắng gì cả.
Những lời đó, cùng cảm giác của khẩu súng chĩa vào phía sau đầu mình, đã thổi bay ý chí kháng cự của người đàn ông.
Chiếc thang máy lên đến mặt đất.
Cánh cửa bật mở cùng với âm thanh của không khí thoát ra ngoài. Đứng ngay trước họ là một người khổng lồ đầy to lớn—Halter.
Ông ta nhìn vào bên trong, và vỗ cái đầu trọc lóc của mình.
Và rồi, ông nói với người đàn ông Marie đang giẫm lên một cách đầy đồng cảm.
“Ông đúng là đang chịu khổ đấy. Chà, cứ xem như là bị chó cắn—”
“Thôi lảm nhảm và nhanh chóng vào bên trong đi.”
“Phải rồi phải rồi. Xin thứ lỗi.”
Khi Halter bước vào trong thang máy, ông nhấn nút đi xuống. Chiếc thang máy một lần nữa lại chìm xuống khỏi mặt đất, sau mười giây hay gì đó, lại bị dừng lại một cách đầy đột ngột.
Trong khi chiếc thang máy trở thành một phòng giam, Halter trói tay chân người đàn ông kia lại.
Người đàn ông đến lúc này vẫn còn tiếp tục vùng vẫy, nhưng một cơ thể người trần mắt thịt thì bất lực trước một cybord như Halter, và ông ta ngã nhào xuống sàn, bị trói gô lại.
Marie giẫm lên đầu người đàn ông.
“Chúng ta làm cho ông ta phải rống lên ở đủ chỗ thì sao nào?”
“–Hự…”
Người đàn ông vẫn còn cố gắng chống cự, nhưng Marie vẫn chẳng hề nhúc nhích chân mình khỏi đầu của của ông ấy.
Cô nhếch mép cười khi ngắm nhìn ông ta trong tình trạng đó.
“Ôi trời chuyện gì nữa đây? Ông vẫn còn ý định chống cự sao? Trông ông có vẻ khá là vui sướng khi vùng vẫy như thế này đấy, đồ biến thái.”
“Trông cô có vẻ đang rất vui đấy, Công Chúa.”
“Khi còn nhỏ tôi đã thích việc huấn luyện chó rồi. Bất kì con chó to lớn và cứng đầu nào rồi cũng trở nên đáng yêu và thút thít mỗi khi tôi tròng dây vào cổ chúng.”
Cứ như thế—Marie nói khi cô nắm lấy cổ áo người đàn ông, và ông ấy chỉ còn có thể rên lên trong khi vùng vẫy với việc đầu mình bị giẫm lên, chiếc cà vạt của ông bị kéo mạnh.
“Nhắc mới nhớ, ông có đem theo đồ chơi chứ, Halter?”
“Hừm, có đây...cô thực sự sẽ dùng thứ đó sao?”
Halter miễn cưỡng lôi ra một ống tiêm màu trắng.
Có một chất lỏng màu bạc không rõ nguồn góc trong ấy.
Khi thấy thứ đó, khuôn mặt người đàn ông nhăn lên cùng nỗi kinh hoàng.
“Cái...c-chờ chút đã! Cái gì thế!? Các người định tiêm tôi thứ gì thế!?”
“Chính xác là gì chứ? Hừm, tất nhiên đây là huyết thanh nói thật rồi-”
“Cái-”
“-Giá như là thật. Bọn này chẳng hề có thứ gì như thế đâu. Nghĩ thử đi, bọn này dù gì thì cũng chỉ là những công dân bình thường mà thôi.”
“Công dân bình thường nào lại hành động như các người cơ chứ!?”
Người đàn ông rú lên.
Ông ta nói điều gì đó mà mọi người đều sẽ đồng ý hết mực trong đau đớn, nhưng Marie chẳng đáp lại đề tài mà ông ta đang nói đến khi cô tiếp tục mỉm cười.
“Thật ra là, thuỷ ngân đấy.”
“Thuỷ-Thuỷ ngân sao!?”
Đôi mắt người đàn ông mở to khi ông ấy há hốc mồm mình.
“Đúng vậy. Là loại mà dùng cho việc bảo trì automata đấy.”
“C-Cô nói thật sao!? Nếu như cô thực sự tiêm thứ đó vào người.”
“Ông sẽ chết, đúng không?”
Marie nở một nụ cười đến tận mang tai.
“Thế thì sao nào? Chẳng có gì đáng ngạc nhiên mà, đúng không?”
“…”
Khuôn mặt người đàn ông không còn chút máu. Đôi môi ông ta mím chặt lại, nước mắt ngấn trong mắt mình. Tứ chi ông bị trói chặt, và mồ hôi tuôn ra như tắm.
“Thế thì, hãy quyết định luật lệ nào, được chứ? Tôi đây là chủ nhân, còn ông là chó. Trả lời với một tiếng gâu cho dù câu hỏi có là gì đi chăng nữa. Sao nào? Đơn giản mà, đúng không?”
“Đ-Đừng có nghĩ là cô có thể thoát khỏi chuyện này-ặc!”
Marie giẫm mạnh lên mặt người đàn ông.
“Này, ông đúng ra phải sủa chứ, phải không? Tại sao ông lại không hiểu được một lời chỉ dẫn đầy đơn giản đến thế cơ chứ? Ông đang cười nhạo tôi sao?”
“C-Con nhãi ranh chết tiệt này...!”
“Có phải ông đang thực sự mong rằng tôi đây lại chà đạp cái bộ óc đáng thương hại của ông sao? Một kẻ ngu ngốc không chút tên tuổi gì lại dám chống đối tôi sao? Biết vị trí của mình đi chứ, đồ chó lai kia.”
“Được rồi nào, Công Chúa ơi, chúng ta đang lạc đề rồi đấy.”
Halter lên tiếng một cách đầy khuyên nhủ.
Ông nói bằng một giọng đầy thân thiên, thương hại với người đàn ông đang giàn giụa nước mắt và mũi đang rỉ máu kia.
“Tôi nói này, ông bạn, nàng Công Chúa kia có thể rất thích chuyện này bây giờ, nhưng tôi thì lại khác. Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện mà thôi. Nếu như ông bạn có thể thành thực nói tôi nghe, thì tôi sẽ thả ông bạn ra ngay tức khắc. Hứa đấy.”
“U…uu..”
“Có hai điều này tôi muốn hỏi vì thế hãy lắng tai nghe được chứ? ‘Chính xác thì hiện tượng bất thường xảy ra nơi đâu’, và ‘‘quân đội’ đã hiểu được tình hình bao nhiêu rồi’. Ông bạn có thể nói tôi nghe chứ?”
“T-Tôi không thể. Không thể nói được.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt Halter, và rụt rè lắc đầu mình.
“Tôi nói này, ông bạn, đừng có làm chồng chất thêm công việc của tôi nữa, được chứ?”
“Nếu tôi nói ra tôi sẽ bị giết mất!”
“Vậy là ông bạn thà để bà Công Chúa kia vờn mình cho đến chết sao?”
Halter hất cằm mình, và Marie sẵn sàng ống tiêm của mình một cách đầy vui vẻ.
“Lời khuyên đây. Công Chúa kia là một bạo dâm hàng thật đấy, ông bạn biết chứ? Mấy cô nàng quý tộc sinh ra ở Pháp thật sự coi đám đàn ông thường dân là chó lai đấy.”
“T-Tôi không thể.”
“Ông bạn à.”
“Nếu như tôi nói ra điều đó thì gia đình đã trốn thoát khỏi thành phố của tôi cũng sẽ bị ‘quân đội’ giết mất!!”
Người đàn ông nức nở rống lên,
“C-Chết tiệt! Cứ giết tôi đi cho rồi! Tôi sẽ không nói gì đâu!”
“Này, bình tĩnh đã nào ông bạn—không, tôi nên gọi ông bạn là anh Ryoji Nijama mới đúng.”
“Gì ch...?”
Người đàn ông trở nên sững sờ khi đột nhiên nghe thấy tên mình.
Làm sao mà anh ta lại biết tên mình chứ-khoảnh khắc người đàn ông hãi hùng, Halter mỉm cười khi đưa cho ông ta thứ gì đó.
Đó là một tấm bảng nhựa màu trắng nho nhỏ
Một tấm thẻ nhân thân.
“!?”
“Ông bạn vừa mới buột miệng ra rằng gia đình ông bạn ‘đã trốn thoát khỏi thành phố’, phải không? Hiện tại thì chỉ có một gia đình Nijima ban đầu ở thành phố này và đã rời đi...bọn này có thể xác nhận điều đó chỉ trong mười lăm phút.”
“Halter này, tên này thì vô dụng rồi. Cứ giải quyết hắn đi và chuyển sang mục tiêu tiếp theo đi. Được rồi. Đừng quên việc khử gia đình hắn ta bằng một tai nạn hay gì đó đấy.”
Marie ra lệnh trong một thái độ đầy ngạo mạn.
Halter nhún vai, và đặt nòng súng vào thái dương của người đàn ông.
“Là như thế đấy-xin lỗi.”
“Ch-Chờ đã! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ khai! Tôi sẽ khai mọi chuyện!”
“Mọi chuyện sao?”
“Xin hãy để tôi nói điều này, làm ơn đấy...”
“Rất tốt.”
Marie nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang khóc ròng với vẻ đầy lạnh lùng, và nói,
“Câu hỏi đầu tiên. Hiện tượng bất thường diễn ra ở đâu?”
“Ở-Ở tầng thứ hai mươi bốn.”
“Tầng thứ hai mươi bốn...khá là sâu đấy. Nếu như tôi nhớ không lầm thì đó là nơi kiểm sát áp suất không khí và trọng lực, phải không?”
“Đ-Đúng vậy...có một lỗi hỏng hóc đầy nghiêm trọng trong lõi kiểm soát áp suất không khí...”
“Rất tốt. Ông trở nên khá là ngoang ngoãn rồi đấy-thế thì, ‘quân đội’ đã biết được bao nhiêu rồi?”
“C-Chuyện đó...”
“Không cần phải hỏi đâu, Công Chúa.”
Halter lên tiếng.
“Bọn họ có lẽ đã hiểu rõ mọi chuyện, và từ bỏ việc sữa chữa trước chuyện này rồi. Mặc dù họ đã biết vị trí của sự bất thường ở đâu, nhưng họ lại chẳng cung cấp bất kì thông tin nào, và thậm chí là còn rút những kĩ thuật viên của mình đi nữa. Cơ bản thì đó là những gì đã xảy ra, phải không?”
Người đàn ông không nói tiếng nào.
Thái độ của ông ta là bằng chứng rõ ràng nhất.
“Ồ...hiểu rồi. Nói cách khác, nhiệm vụ của chúng ta là cứu lấy thành phố với hai mươi triệu mạng người mà ‘quân đội’ đã từ bỏ.”
“Ha–”
Khoảnh khắc Marie gật và nói điều đó, người đàn ông bật cười, và chế nhạo,
“Hahahaha! Cứ thử sữa đi nếu các người có thể.”
“-Ồ, ông đang tỏ ra ngạo mạn đấy sao. Giờ thì ông lại phổng mũi mình một khi tôi đối đãi với ông tốt hơn một chút. Ông không biết học là gì sao? Đồ chó vô dụng.”
“Ha–hahahahaha! Không đời nào các người có thể sữa chữa được!”
“Đừng có gộp chung những kĩ thuật viên suất sắc bọn này với lũ vô dụng các ông, được chứ?”
“Hửm...tôi đây không biết cô là người nổi tiếng ra sao, nhưng không còn thời gian cho việc đó đâu!”
“...Ý ông là gì chứ!?”
“Đúng y những gì tôi nói thôi! Thành phố này sẽ bị ‘thanh trừng’. Sau 42 giờ nữa!”
–‘Thanh trừng’.
Việc đó là cố tình—làm sụp cả thành phố.
Nếu như một thành phố hỏng hóc không thể sữa chữa được thì toàn bộ thành phố sẽ bị bỏ hoang hoàn toàn để ngăn cho lỗi hỏng hóc ảnh hướng đến toàn bộ chức năng của hành tinh. Đây là điều mà họ gọi là ‘Triage’.
“-Đừng có mà nói những điều nhảm nhí nữa! Nếu các người chuẩn bị bỏ mặc thành phố này sau 42 giờ nữa, thì làm sao mà các người vẫn chưa ra lệnh di tản chứ!?”
“Chúng ta đã… lâu rồi với những cá nhân có liên quan đến ‘quận đội’ và chính phủ.”
“!”
Halter nắm lấy cổ áo người đàn ông trong khi ông ấy cười chế nhạo, rống lên,
“Các người sẽ chỉ đứng nhìn hai mươi triệu sinh linh chết cùng thành phố sao!?”
“Hừm...hai người đều biết rõ hơn bất kì ai khác bao nhiêu thành phố bị thanh trừng vì bảo trì thất bại, thế mà các vẫn làm cao thế sao! Những kĩ thuật mà các người đều vô cùng tự hào đó thực chất là được mài giũa qua sự hi sinh của rất nhiều người, chẳng phải thế sao?”
“Ngậm cái họng nhơ bẩn của ngươi lại đi, đồ hạ đẳng.”
Marie liếc nhìn người đàn ông, và gầm gừ,
“Đúng vậy, bọn này không phải là đấng toàn năng. Không phải chỉ có một hay hai thành phố bị bỏ hoang bởi vì bọn này không thể cứu chúng được—nhưng cho dù thế, bọn này vẫn cố gắng hết sức cho đến tận phút chối cùng. Tôi không nghĩ là bọn này có thể bị so sánh với những kẻ chọn việc bảo vệ bản thân mình và bỏ mặc hai mươi triệu con người.”
“Hả! Các người nói rằng bọn này chưa bao giờ cố gắng hết sức sao!? Thế thì hãy trả lời đi, lý do các người mặt dầy xuất hiện nơi đây là gì thế? —Phải rồi, bọn này bỏ mặc thành phố này vì những lý do vớ vẫn đấy, lòng kiêu hãnh của bọn này đấy, vì cả hệ thống là thế đấy! Lý do các người có mặt nơi đây cũng chẳng khác gì cả!”
“!”
“Gì nào? Tôi nói trúng tim đen rồi sao? ‘Meister Guild’? ‘Guild Của Những Kĩ Thuật Viên Không Biên Giới’ sao? Vờ rằng mình có một khuôn mặt đầy thánh thiện sao!? Tất cả những khuôn mặt đó đều đen kịch phía sau tấm màn giả mạo cả! Thừa nhận đi! Có phải lời đồn đó là sự thật không!?”
“...Lời đồn đó?”
“Đừng có giả ngu nữa! Tôi đang nói đến cái lời đồn mà các người cố tính phá huỷ một Toà Tháp Trung Tâm và ra vẻ như mình là chuyên gia vậy! Chính tay các người gây ra tai nạn ở Amsterdam hai năm về trước có phải không!?”
“–”
Marie vung mạnh ống tiêm xuống.
Cây kim khổng lồ đầy sắc nhọn đâm vào ngực người đàn long và ông ta ré lên kinh hoàng khi thấy điều đó.
“AAA! C-Chết tiệt! Cô thực sự tiêm sao!? Đồ nhóc quỷ điên loạn!”
“Có vẻ như ông đã nhầm rồi. Hãy để tôi nói ông nghe.”
Marie nói bằng một cái nhìn từ trên xuống đầy u ám, thứ mà người khác chỉ dùng với một con kiến.
“Ý định của cấp trên của bọn này là gì đi nữa, và những gì bọn này đã thực hiện là gì đi nữa, thì cũng chẳng thay đổi sự thật là các người, ‘quân đội’, lại bỏ mặc hai mươi triệu người. Không có lý do nào để bào chữa cho việc đó cả..
“Im đi, quân sát nhân...!”
“Hơn nữa, đừng có mà nhỏ nhen với những dòng suy nghĩ đầy nhơ bẩn của ông nữa. Bọn này nhất định sẽ cứu lấy thành phố này, thành phố mà ‘quân đội’ đã bỏ mặc này đây!”
“Ha, hahaha! Thôi xảo trá nữa đi! Chỉ còn có 42 tiếng nữa mà thôi!? Không đời nào các người có thể sửa được cho dù thời gian có gấp trăm lần khoảng thời gian đó đi nữa!”
“Đến lúc đó thì tôi đây sẽ chết cùng với thành phố này vậy.”
“Cái...?”
Marie quay mắt khỏi người đàn ông đang hổn hển, và nói với Halter,
“Không còn thời gian nữa rồi—đi thôi.”
“Đã rõ. Chúng ta làm gì với tên này đây?”
“Cứ làm đại gì đi. Ném ông ta xuông tầng sâu nhất và để ông ta mục xương ở đấy thì sao nào?”
“C-Cô! Đó không phải là những gì mà chúng ta đã thoả thuận cả! Đưa tôi thuốc giải ngay!”
“Ông ta chỉ là một con chó vô dụng chúng ta phải đối phó mà thôi. Dù sao thì cũng không cần đến ông ta nữa phả không nào?”
“Á-Áá! Chết tiêt! Cô đã có ý định này ngay từ đầu rồi phải không nào!? Thiên tài kiểu gì chứ, đồ khốn! Đi chết đi con điếm!”
Halter nện một cú thật mạnh vào bụng ông ta.
Người đàn ông co rúm người trong đau đớn, và ngất đi. Marie chỉ đứng nhìn, và lầm bầm,
“...Ông ta là một Gazelle thế mà không thể phân biệt được giữa thuỷ ngân trong máy và dung dịch bảo quản nanogear sao? Tôi không thể nào tin được chuyện một người như vậy lại đảm nhiệm việc bảo dưỡng đấy.”
“Dù sao thì dung dịch đó cũng vô hại với con người, nhưng không có lý do nào dùng cho con người cả, trừ khi người đó được chuyển hoá thành cyborg.”
Halter vác người đàn ông bất tỉnh trên vai mình khi ông ấy đứng dậy. Ông lại một lần nữa kích hoạt chiếc thang máy, và nói với một Marie trông như đang đông cứng người,
“Cô không sao chứ? Trông cô mệt rồi đấy.”
“Không gì đâu. Chuyện này chẳng nhiều nhặn gì đâu.”
Marie cúi đầu trong khi trả lời.
Cô lôi ra một viên kẹo từ túi áo khoác của mình, và bỏ nó vào miệng mình.
“Bỏ việc của tôi qua một bên đi, Halter, hãy đàm phán với Gia Đình Breguet dưới tên tôi để bảo vệ gia đình ông ta.”
“Đã rõ.”
“Ngoài ra, hãy đi kiểm tra xem ý định của ‘Meister Guild’ là gì khi cử chúng ta đến đây, sớm nhất có thể.”
“Tôi sẽ cố. Còn gì nữa không?”
“Ông có thể mua cho tôi một chút chocolate được không? Loại ngọt có caramel bên trong đấy.”
“Này, cô sẽ béo ra đấy có biết không?”
“Thôi càm ràm. Đi mua cho tôi cả hộp luôn để tôi có thể làm đầy cái bụng mình nữa.”
Cô nhai viên kẹo và ngẩng đầu mình lên,
“Không còn thì giờ để ăn uống gì nữa đâu.”
●
Sau khi nhanh chóng tiến đến khu làm việc trên tầng ba, Marie hét lên trong khi chẳng dừng lấy một nhịp để thở.
“Mọi người, hãy dừng lại và nghe tôi nói đây.”
Những nhân viên đang làm việc ngẩng đầu mình lên nhìn về phía Marie, cố gắng để hiểu được tình hình.
Marie nhìn nhanh qua nét mặt của mọi người, và nói,
“Chúng ta đã xác nhận được địa điểm của sự bất thường! Thiết bị giảm áp suất không khí ở tầng thứ hai mươi bốn hiện đang bị hỏng hóc! Mọi người hãy ra ngoài ngay tức khắc! Những ai đến trước hãy nhanh chóng tiến hành quan sát!”
Những nhân viên làm việc mở to mắt mình ra trong cơn kinh ngạc, nhưng rồi cũng sẵn sàng để rời đi. Hành lang thì đang rống lên những tiếng chuông báo động, và những thành viên của Lực Lượng Kĩ Thuật thì đang đứng trong góc với vẻ đầy khó hiểu trên mặt mình.
Trưởng Nhân Viên Kĩ Thuật Conrad xuất hiện bên cạnh Marie mà cô chẳng hề hay biết gì,
“-Thật tuyệt đấy, Meister Marie. Làm sao mà cô biết được điều đó thế?”
“Tôi chỉ đưa ra một lời ‘yêu cầu’ đầy chân thành mà thôi.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Mong cô đừng ép bản thân mình quá nhiều.”
Trưởng Nhân Viên Kĩ Thuật chỉ nhăn nhó một cách đầy quở trách mà thôi, nhưng Marie lại chẳng tiếp tục gì từ chuyện đó cả.
“Đừng nói về việc này nữa. Chúng ta phải nhanh chân lên-chỉ còn bốn mươi hai giờ nữa thôi.”
Những lời đó khiến cho cả đội quan sát phải hét lên,
“Cái gì!? Chúng ta không thể làm được gì trong bốn mươi hai giờ sao!?”
“Cho dù chúng ta có biệt vị trí bất thường đi chăng nữa thì cũng mất ít nhất cả tuần để điều tra chi tiết lỗi và thử nghiệm đủ loại phuong cách sữa chữa nữa!”
“Thế các người muốn bỏ chạy hay sao?”
Những ngọn lửa xanh bừng bừng trong mắt Marie trong khi cô nhìn chằm chămg vào đội nhân viên của mình.
“’Quân đội’ đã từ bỏ việc sữa chưa nơi này, và thành phố này sắp bị thanh trừng. Những công dân chẳng hề hay biết gi thì đã bị bỏ rơi.”
“Gì chứ...!?”
“Không thể nào! Nhất định là có sai lầm gì rồi—”
“Không, chờ đã, những kẻ đó có lẽ sẽ thật sự làm thế đấy! Chúng là ‘quân đội’ đấy!”
Cơn giận của Marie cũng đã lan sang đến tất cả những nhân viên có mặt, và những người thuộc Lực Lượng Kĩ Thuật chạy mất ngay khoảnh khắc họ bị bao vây giữa hàng tá những cái nhìn đầy gay gắt.
Marie vỗ tay vài lần, và hét lên,
“Nếu thật sự phải tính đến cách đó, thì chính tôi sẽ phụ trách việc thông báo làn di tản cuối cùng. Trước hết thì hãy nhanh chân lên đã. Chúng ta không thể chờ đợi một giây phút nào cả từ giờ trở đi!”
Sau đó, tất cả bọn họ đều di chuyển một cách đầy gấp rút.
Chỉ trong vòng năm phút, tất cả những thiết bị và số lượng lớn dữ liệu nằm rải rác đều được lấy đi.
Một khi người nhân viên cuối cùng cũng rời khỏi, Marie một lần nữa nhìn quanh sảnh đường trống rỗng, và rồi thở dài thật sâu.
Cô tựa lưng vào tường, và chầm chầm ngồi xuống sàn, khép hai đầu gối mình vào nhau trong khi gục trán mình lên đó.
Đôi tay cô đang run lên.
Cảm giác của chiếc kim tiêm đang tiêm vào người vẫn còn vương vấn trên tay cô.
Cảm giác của khẩu súng, sự mềm mại của việc giẫm lên một ai đó, những lời đầy hằn học của người đàn ông đó, tất cả mọi thứ. –Mình cứ nghĩ rằng mình có thể làm được mọi thứ.
Miễn là cô ra lệnh, nhiều khả năng Halter sẽ đứng ra lãnh án; đó là nghề nghiệp trước kia của ông ấy. Tuy nhiên, cô lại chẳng làm thế, vì nếu như là người chị của cô thì chị ta sẽ hành động không chút ngần ngại nào miễn là chị ta cảm thấy rằng mình phải làm điều đó. Bởi vì cô phải thực hiện những hành động mà cô cảm thấy rằng mình phải hành động dựa trên lý trí riêng của mình, hay ít nhất là bằng chính đôi tay mình.
Bởi vì cái suy nghĩ đã khiến cô đưa ra ‘câu hỏi’ vừa nãy–
Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là một mớ hỗn loạn mà thôi.
Tiêm cái ống tiêm ấy vào người thì chỉ là phần quá trớn của cô.
Đó chỉ là một hành động đầy vô nghĩa, chỉ đợn giản là để xua đi sự vô vọng. Cô chỉ cư xử một cách đầy bạo lực như thế này dựa trên cảm xúc của của chính mình mà thôi.
Đó là sự căm giận với những người chịu trách nhiệm cứu lấy hai mươi triệu mạng sống, và dành cho những kẻ bỏ mặc trách nhiệm đó.
Và hơn nữa...
“Bốn mươi hai giờ để sửa chữa-? Không thể nào...có biết bao nhiêu ngàn tỷ bộ phận ở trong đó không thế?.
Đó là sự căm giận của cô dành cho chính mình, người mà cũng cùng chịu trách nhiệm với những người đó, và cũng cố gắng bỏ chạy như họ.
Đôi môi cô run lên.
“Ôi Trời...”
Marie chưa bao giờ tin vào chúa trời cả, hay ít nhất thì cô chưa bao giờ tin vào những thực thể thánh thần được dựng nên bởi loài người cũng như gán lấy tên tuổi cho. Cô luôn tin vào sự hợp lý và trí tuệ của loài người
Nhưng cho dù với niềm tin đó bao lâu, đột nhiên cô lại trải nghiệm sự khai sáng này, được thực hiện khi tâm trí cô đang hoạt động với hiệu suất tối đa của mình, một sự tập hợp của những chiếc bánh răng nhỏ bé. Cô tin rằng ở một dải lô-gic và tình thần vô cùng nhạy cảm khác, có một sự hiện diện đầy kinh ngạc mà con người không thể nào xác định được.
Cô chầm chầm ngẩng đầu mình, đứng một cách hiên ngang.
“–Mình phải đi...dù gì thì mình cũng không thể nào lãng phí một giây phút nào lúc này được cả.”
Vì ơn huệ của định mệnh chỉ ban xuống cho những ai cố gắng hết sức mình mà thôi.
Cô lau đi thứ gì đó đang từ từ tuôn trào từ mắt mình ra, và cũng tiến đến tầng thứ hai mươi bốn.