Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

3 11

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

2 8

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

85 246

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

14 83

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

216 7257

Tập 01 - Chương 2.6 Câu chuyện tình yêu bất chợt thấp thoáng mùi hương

Dù hôm nay mọi chuyện đã qua mà không để lại hậu quả gì, nhưng có lẽ tôi vẫn nên nghiêm túc nói với Sakura đôi lời mới được.

Tôi đang ở trong phòng riêng, vừa hoàn thành hết bài tập về nhà.

Sakura vẫn chưa về.

Còn khá sớm để bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Tôi bước ra phòng khách, bật TV lên. Chọn đại một tập trong Spy Darling rồi nhấn phát. Dựa người vào sofa, thong thả xem trong lúc chờ Sakura về.

"Tên phản bội thì phải bị trừng phạt... không, phải bị trừng phạt nặng hơn, Anastasia."

Nghe giọng vang lên từ TV, tôi lẩm bẩm…

"À, ra là tập này à."

Trên màn hình, Anastasia đang bị trói hai tay bằng xích, giam trong căn phòng tối tăm chật hẹp. Trước mặt cô là viên tra khảo đang cầm roi, liếm môi một cách đáng sợ.

Đây là tập mà Anastasia, khi đang giả dạng làm thành viên của tổ chức địch, bị lộ thân phận là gián điệp.

Thành thật mà nói, tôi không mấy thích tập này. Tất nhiên, Spy Darling vẫn là một kiệt tác, nhưng dù là anime hay đến đâu thì một mùa phim dài tập cũng phải có một, hai tập khiến người xem muốn tua qua.

Với tôi, đây chính là tập đó.

Tập phim có đủ yếu tố hành động,fan service, cảnh tượng hoành tráng, nhưng lại hơi hời hợt.

Trên màn hình, Jay xuất hiện để cứu Anastasia, nhưng bị quân địch bao vây. Anastasia bị lôi ra trước mặt anh, và tên thủ lĩnh của tổ chức địch nói…

"Anastasia, nếu cô không phải gián điệp, hãy giết tên này đi. Cô làm được chứ?"

Anastasia do dự. Cảm giác nghi ngờ của tổ chức về cô dần biến thành niềm tin rằng cô chính là kẻ phản bội. Nhưng đúng lúc ấy, Jay bất ngờ rút khẩu súng giấu trong người, chĩa về phía Anastasia và bóp cò.

Trước cú phản đòn đến từ người đồng đội từng gắn bó sâu nặng, Anastasia kinh ngạc tột độ, song vẫn tránh được viên đạn trong gang tấc. Ánh mắt Jay khi đó như đang nói với cô: “Chiến đấu đi, nghiêm túc mà chiến đấu đi.”

Hai người lao vào nhau, giao chiến kịch liệt, tung ra những đòn có thể giết chết đối phương… nhưng rồi vẫn không ai hạ sát được ai.

Tới khi Jay giăng màn khói và rút lui, Anastasia được tổ chức công nhận là vô tội. Cô đã thật sự “tấn công” Jay, nên không còn bị nghi ngờ là gián điệp nữa (chính Jay đã cố tình làm vậy để cứu cô).

Vài ngày sau, Anastasia lấy được dữ liệu tuyệt mật của tổ chức và giả chết để trở về quê hương.

Trong đêm cuối cùng ở căn cứ địch, cô lén vào phòng thủ lĩnh, khắc lên ngăn bàn dòng chữ "A&J" bằng dao… như một lời nhắn bí ẩn để lại.

"…Quả nhiên, tập này hơi cẩu thả thật. Dĩ nhiên, chi tiết khắc chữ đó nhằm thể hiện cảm xúc của Anastasia… rằng cô cảm thấy nhiệm vụ này thành công là nhờ hai người cùng nhau. Nhưng dù thế nào, một điệp viên mà lại để lại dấu vết như thế thì thật không hợp lý. Ừ thì, chắc là do cô ấy quá yêu Jay rồi… nhưng chỉ cần ai đó phát hiện thì có thể gây ra khủng hoảng quốc gia đấy."

Cái hành động cuối cùng đó, nói trắng ra, chính là một dạng “nói bóng gió”.

Một kiểu để lộ tín hiệu… hé lộ về mối quan hệ bí mật giữa hai người, nhưng chỉ vừa đủ để khiến người ta nghi ngờ, không đến mức bị bắt quả tang.

Một trò chơi liều lĩnh giữa “được” và “mất”, giữa sợ hãi và khoái cảm.

Một cách tận hưởng cái cảm giác “liệu có ai đó nhận ra mình không?”

Trò “nói bóng gió” này, xét về bản chất, là một hành vi mà kết quả và hành động đi ngược nhau…

Dường như là muốn công khai, nhưng thực chất lại là cách để hai người tự khép mình trong thế giới riêng, coi phần còn lại của nhân gian như vai phụ.

Một trò chơi nguy hiểm.

Và dù không muốn nói vậy, tôi vẫn phải thừa nhận… đó là một việc thật ngu xuẩn.

"Thứ trò chơi lấy người khác làm phông nền cho “thế giới hai người” ấy, tôi chẳng bao giờ hiểu nổi."

Cảm giác đã có từ trước, và khi xem lại, tôi vẫn thấy thế.

Tôi buột miệng nói ra, rồi tắt TV, đứng dậy khỏi sofa.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy có gì đó sai sai.

Tôi đặt tay lên ngực.

"…Chắc chỉ là ảo giác thôi."

Tim tôi đang đập nhanh hơn thường lệ …như thể tôi đang phấn khích.

Một cảm xúc mà tôi linh cảm rằng không nên đào sâu thêm.

Đã đến lúc chuẩn bị bữa tối. Tôi cố dẹp mớ suy nghĩ đó qua một bên, lấy nồi cơm ra, vo gạo, đổ nước theo định lượng rồi nhấn nút nấu.

……Hôm nay, có gì đó không bình thường.

Những thứ lẽ ra chẳng khiến tôi động lòng, giờ lại khiến tôi phản ứng kỳ lạ.

Có lẽ do tôi vẫn còn rối sau cái vụ phải chạy đôn chạy đáo bảo vệ bí mật của Sakura. Nhưng tôi cũng không thấy mình mệt mỏi hay căng thẳng gì…

Nghĩ lại, nếu sáng nay, Sakura thật sự bị Tsunakichi hay Kikutarou phát hiện đôi khuyên tai anime đó, thì họ sẽ nghĩ thế nào?

Có thể trong mắt họ, hành động của Sakura sẽ giống như “nói bóng gió” vậy.

Một cô gái nổi bật trong lớp, thật ra lại là otaku, luôn muốn được hòa vào thế giới của bọn tôi nhưng chẳng dám nói ra. Thế là cô ấy đeo một món đồ anime để gửi tín hiệu ngầm: “Mong ai đó nhận ra mình đi.”

Vừa lấy gói thịt ra khỏi tủ lạnh, tôi bật cười.

Ừ, đúng là kiểu kịch bản mà hai thằng bạn otaku của tôi sẽ tưởng tượng ra.

….Khoan đã.

Tại sao tôi lại nghĩ đến chuyện này?

Loại tưởng tượng gì thế này?

Và tại sao tim tôi lại đập nhanh như vậy?

Một góc trong tim vang lên câu hỏi, nhưng đã muộn rồi.

Tưởng tượng trong đầu tôi cứ thế lan rộng.

Ví dụ thôi nhé, chỉ là ví dụ thôi…

Nếu Sakura thật sự bị lộ việc đeo khuyên anime ở trường,

và tôi cũng mua cùng mẫu khuyên đó… Murder’s Pierce …rồi treo lên túi mang đến trường…

Mọi người sẽ nghĩ gì về chúng tôi nhỉ?

Ngay khoảnh khắc đó, tất cả bánh răng trong đầu tôi liền ăn khớp.

Và như thế, khỏi cần nói, tôi đã chẳng còn đủ bình tĩnh để chuẩn bị bữa tối nữa rồi…