Drew nhìn vào mặt Cadel rồi xoa cằm đầy nghi ngờ.
“Lính đánh thuê? Trông ngươi quá tầm thường để làm lính đánh thuê. Trông ngươi như thể còn chẳng giết nổi một con thỏ ấy chứ.”
“Là người mà ko nói tiếng người, có vẻ mày thích sủa hơn đúng không.”
Cadel không phải là người nói điều đó. Khi anh cứng đờ quay đầu nhìn lại, Van đột nhiên tiến đến cạnh Cadel, nhìn chằm chằm vào Drew với vẻ mặt vô cảm. Tư thế nghiêm nghị và ánh mắt sắc lạnh của cậu ta nom khá đáng sợ.
“Mày vừa nói gì?”
Đó là một khởi đầu không ngờ cho một cuộc khẩu chiến, nhưng Cadel không có ý định xung đột với Drew. Cadel sợ hãi vội kéo Van đi.
Van đã tháo xuống nụ cười thường đeo, cậu ấy rất tức giận khi nghe kẻ khác dám nói Chỉ huy của mình ‘trông tầm thường’. Nhưng Cadel không hề bị tổn thương, dù chưa nhìn vào gương, nhưng anh chắc chắn rằng cơ thể mình nhỏ hơn Van nhiều.
“Những gì anh thấy không phải là tất cả. Hoàn thành mới được nhận thưởng cơ mà, vậy tại sao không thử giao phó cho chúng tôi? Không mất mát gì cả.”
“Hmm.”
Khi Cadel nhanh chóng cười chuyển chủ đề, Drew tỏ ra hơi suy tư. May mắn thay, điều đó không kéo dài lâu.
Anh ta giơ tay ra lệnh cho các hiệp sĩ thu lại kiếm, rồi nhìn xuống Cadel với ánh mắt kiêu ngạo đặc trưng của mình và nói.
“Được rồi. Ta sẽ giao cho ngươi. Mục tiêu nhiệm vụ nằm trên một cánh đồng cách cổng làng 800 mét, sau khi băng qua khu rừng, nơi đó bị chặn bởi một hàng rào cao. Hai tên này biết đường, nên ngươi sẽ dễ dàng tìm thấy thôi. Được rồi. Đoàn lính đánh thuê của ngươi tên gì?”
“Lính Đánh Thuê Huyết Lân.”
“Huyết Lân? Lần đầu nghe đấy, các ngươi đến từ quốc gia khác sao?”
“Ừ... đúng vậy.”
Cadel cảm thấy xấu hổ về tên của đoàn hiệp sĩ của mình, cái tên mà anh sẽ phải nghe và nhắc đến không biết bao nhiêu lần trong tương lai. Anh cố gắng nở một nụ cười, cố gắng làm dịu đi sức nóng trên mặt.
Đúng lúc đó, một cửa sổ hệ thống chợt hiện ra trước mặt anh với âm thanh thông báo lớn.
[Nhiệm vụ chính ‘Vùng Đất Bị Nguyền Rủa’ đã được chấp nhận!]
[Hoàn thành nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện, phần thưởng sẽ được trao.]
[Nếu thất bại, bạn sẽ mất hiệp sĩ ‘Van Herdos’.]
Cadel khẽ giật mình khi từ từ đọc cửa sổ hệ thống.
‘...Hả? Mình mất cái gì?’
⚔️
Mất một hiệp sĩ như hình phạt nếu nhiệm vụ thất bại. Nếu có một trò chơi kinh khủng như vậy tồn tại trên thế giới thì chắc chắn nó sẽ bị hủy diệt ngay lúc ra mắt! Mà không để lại bất cứ dấu vết gì về sự tồn tại của nó!
Sau một khoảnh khắc oán giận vì hình phạt vô lý, Cadel nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù vụ này điên vờ cờ lờ, nhưng đây không phải là một trò chơi ảo, nó giống như một thế giới khác và có cùng thiết lập như trò chơi.
Do đó, hình phạt này cũng có thể được xem như một loại tiên tri. Nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ gặp phải một tai họa nào đó.
‘Có thể là chết trong trận chiến với quái vật, hoặc có thể là chết do bị tấn công... Không. Có lẽ đó không phải là ý của từ mất đi.’
Có thể là mất Van Herdos như kiểu mất đi một hiệp sĩ. Một người Chỉ huy không thể vượt qua một nhiệm vụ hướng dẫn thì có đáng kỳ vọng chứ? Ngay cả khi Van thất vọng và rời khỏi đoàn lính đánh thuê—dù nó gần giống như một bộ đôi hơn là một đoàn lính đánh thuê vì chỉ có hai người—thì anh cũng không thể nói gì được.
Dù có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải thành công hoàn thành nhiệm vụ này. Nếu tôi mất đi hiệp sĩ duy nhất của mình, tôi sẽ không còn tương lai nữa.
Tôi không biết cách chiêu mộ hiệp sĩ mới. Tôi không thể mong một hiệp sĩ mới có chỉ số tốt hơn Van.
Mục tiêu rõ ràng!
Với ý chí kiên định và bàn tay nắm chặt, Cadel chuyển ánh mắt. Hiện tại, anh đang trên đường đến ‘Vùng Đất Bị Nguyền Rủa’ cùng hai người mà anh gặp ở quán rượu, Ron và Babil.
Theo thông tin nghe được trên đường, điểm đến- Cánh Đồng Sương Mù- là nơi sinh sống của những con quái vật đã làm phiền Tử tước Straw suốt 6 tháng. Vào lúc tin tức các binh lính xuất phát để tiêu diệt quái vật đã bỏ mạng hoặc bỏ chạy, cũng từ đó tiếng xấu của nơi này ngày càng tăng. Gần đây, dù có trả tiền cũng không ai sẵn sàng ra mặt.
“Chúng ta sắp vào rừng rồi. Những lính đánh thuê đến Cánh Đồng Sương Mù đều vui mừng vì phần lớn quái vật ở đây đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn đừng lơ là cảnh giác thì hơn.”
Nói xong, Babil thở dài nặng nề. Dù số lượng đồng đội của anh ta đã tăng lên nhưng anh ta vẫn không thể xua tan tâm trạng u ám của mình.
“Chỉ huy, nếu có quái vật xuất hiện trong rừng, tôi sẽ xử lý. Chỉ huy nên tiết kiệm sức lực của mình.” Van cúi đầu thì thầm bên tai tôi.
Cậu ấy vẫn đang mang theo túi của Cadel, túi của cậu và cả một thanh đại kiếm được bọc vải. Dù nghĩ sao thì Van mới là người nên tiết kiệm sức lực của mình hơn. Khi không thể thuyết phục Van, Cadel chỉ đành cười nhẹ.
‘Nghĩ mới thấy mình phải chiến đấu thế nào đây? Cadel Laitos là một pháp sư, nên không cần phải cầm kiếm. Phép thuật... sử dụng phép thuật kiểu gì nhỉ?’
Vấn đề mới phát sinh này xuất hiện khi tôi phải tự xử lý nhiệm vụ vì hệ thống không chịu hiện ra giải thích. Nó chỉ xuất hiện xác nhận kết quả, mỗi khi Cadel đạt được điều gì đó hoặc hoàn thành điều gì đó theo gợi ý của nó. Thế nên anh phải tự học cách chiến đấu.
Cadel, người đã vào rừng, kiểm tra chỉ số của mình trong khi băng qua những đám cỏ cao.
〈Cadel Laitos〉
Danh hiệu: [Pháp Sư 6 Sao], [Chỉ Huy của Đội Lính Đánh Thuê Huyết Lân]
Thuộc tính Ma Thuật: -
Trang bị: -
Hiệp Sĩ: Van Herdos
Tài nguyên chiêu mộ: 3/10
Tài sản: 3 Bạc
Nhiệm vụ Hiện Tại: ‘Vùng Đất Bị Nguyền Rủa’
Danh tiếng: 2/100
Tổng thể, nhìn gì cũng tệ quãi chưởng và không có gì đáng xem. Anh thất vọng nhìn xuống danh sách và tập trung vào mục ‘Thuộc Tính Ma Thuật’. Sau đó, một cửa sổ mới xuất hiện.
〈Phân Phối Thuộc Tính Ma Thuật〉
Điểm Được Giữ: 10
——————————
Hoả: 0/100
Băng: 0/100
Lôi: 0/100
Phong: 0/100
Thổ: 0/100
Quang: 0/100
Hắc ám: 0/100
‘Ui! Mình có điểm à? Nếu không thấy, thì đúng là thảm họa.’
Việc phân phối thuộc tính ở giai đoạn đầu rất quan trọng. Vì các loại kỹ năng có thể được sử dụng khác nhau tùy vào thuộc tính ma thuật, và sẽ xảy ra thảm họa nếu phân bố chúng một cách ngẫu nhiên.
Cadel, người hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác, đã dồn toàn bộ 10 điểm vào thuộc tính Hoả mà không chút do dự. Phạm vi hoạt động của kỹ năng Hỏa rất rộng, và không có thuộc tính nào có hiệu ứng nổi bật hơn nó.
‘Mình nghĩ những kỹ năng ban đầu của mình là Cầu Lửa, Bùng nổ, và Mũi tên Lửa…’
Cadel Laitos đã sử dụng ma thuật niệm thần chú ngay từ đầu nên không cần phải tụng chú. Đó giống như một tài năng. Vì vậy, chỉ cần anh học được cách điều khiển ma thuật thì không gì có thể ngăn anh sử dụng kỹ năng.
‘Mình sẽ có cơ hội luyện tập, không cần vội.’
Theo Ron, những con quái vật ở Cánh Đồng Sương Mù bắt đầu hoạt động khi mặt trăng lên. Mặt trời vẫn chưa lặn, nên vẫn còn nhiều thời gian.
“À, Van, cậu không ăn uống đầy đủ có sao không? Trong túi của tôi có một ít thịt bò khô do Thiếu gia Drew cho, cậu có muốn ăn không?”
Cadel nói với Van, người đang tạo một con đường bằng cách đẩy cỏ và bụi rậm ra phía trước. Van hơi nghiêng đầu nhìn Cadel và cười nhẹ.
“Tôi đã nói rồi, Chỉ Huy. Tôi sẽ không bị thương vì đói vài ngày đâu. Tôi đã tập luyện rồi.”
“Nhưng mà…”
“Hơn nữa, đó còn là thịt bò khô do tên thiếu gia Drew cho. Tôi thà ăn bùn trên đất còn hơn là ăn đồ từ đống rác đã xúc phạm Chỉ huy.”
Khi có người cười trong khi nói những điều như vậy, tạo cảm giác thật kỳ lạ và lạnh lẽo. Cadel đứng gần sau Van, người lại một lần nữa đẩy cỏ và bụi rậm để dọn đường.
“Tôi không thấy bị xúc phạm gì đâu. So với cậu, đúng là tôi trông không có tí uy hiếp nào.”
Anh ta đã nói Cadel không thể bắt được ngay cả một con thỏ. Nói đúng không cần chỉnh. Cadel cũng thấy việc nhổ lông gà chết khó chứ ko đùa. Tên Drew này rất giỏi đánh giá người khác đấy chứ.
“Chỉ huy không phải không có tính uy hiếp. Pháp sư thường có thể chất yếu, nhưng… Chỉ huy thì khác. Cơ thể của Chỉ huy rất tinh tế và mảnh mai, có thể nói là rất đẹp.”
“…Hả?”
Tôi có nghe nhầm không? Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy cụm từ ‘cơ thể của Chỉ huy tinh tế và mảnh mai’ từ miệng cấp dưới của mình.
Cadel nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, anh nhìn chằm chằm sau đầu Van. Sau đó, một giọng nói chắc chắn, không có ý định sửa sai, tiếp tục.
“Dù sao thì những kẻ quý tộc đó cũng chẳng có gì nổi bật. Bọn chúng chỉ là lũ heo đeo lụa là. Thật ra Chỉ huy không mặc gì còn đẹp hơn bọn chúng."
“À thế à…”
Khi lắng nghe những lời khen ngợi ngày càng trở nên khó hiểu của Van, một tia sáng chợt thoáng qua tâm trí của Cadel như sét đánh.
Đúng rồi. Đây là một trò chơi 'dành cho nữ'!
Trong trò chơi này, dù người chơi là nam hay nữ, không phải tất cả các hiệp sĩ xuất hiện đều có thể xây dựng mối quan hệ sâu sắc với người chơi. Hơn nữa lúc đó, tôi toàn skip cốt truyện chính, nên không thực sự nhận ra điều này.
‘Phải làm sao đây.’
Cadel cảm thấy như mình đã nhìn thấy một phần nhỏ lộ ra của trò chơi dành cho nữ này. Một giọt mồ hôi lạnh chạy qua cơ thể anh, ngay cả khi nhận ra mình đã chuyển sinh cũng chưa bao giờ cảm thấy lạnh người như vậy!
‘Thôi thôi… Bây giờ không phải là lúc để lo lắng về những chuyện vặt vãnh như thế. Dù gì đi nữa, mình chỉ c
ần tự tin đi con đường của mình là được đúng không? Ừ chốt kèo!’
Kéo những mầm mống lo âu đang nảy mầm ra khỏi đầu, Cadel lén lút gia tăng khoảng cách giữa mình và Van.