Làng Bills.
Ngôi làng đầu tiên xuất hiện trong cốt truyện với vai trò là nơi diễn ra màn hướng dẫn. Cadel thầm thở dài khi nhìn quanh ngôi làng, cảnh tượng giống hệt như những gì anh từng thấy qua điện thoại.
Những ngôi nhà gỗ tối màu cùng căn nhà tầng thấp, những con đường đất gồ ghề và các quầy hàng trên phố, thậm chí cả những chiếc xe ngựa đang len lỏi qua những con phố hẹp. Đó là một khung cảnh thời Trung cổ không có gì chê được, không hề có bóng dáng của văn hóa Hàn Quốc hiện đại. Tất nhiên, văn hóa của HeoKni được thu thập từ nhiều nơi khác nhau, nên nếu nhìn kỹ sẽ thấy nhiều điểm kỳ lạ.
Chà, nếu là người thích thể loại giả tưởng, thì chắc hẳn bạn đã từng mơ được sống trong một kỷ nguyên như thế này ít nhất một lần. Tuy nhiên, khi rơi vào một trò chơi có bối cảnh thời Trung cổ thì sự ảo tưởng đó giống như băng mỏng chạm phát là nứt tan tành.
‘Thối quãi! Mùi quái thì thối thế? Phân ngựa sao?’
Có mùi tanh của động vật hoặc mùi mốc, thối rữa của trái cây phía dưới các quầy hàng. Cadel cố gắng đi về trước mà không giơ tay bịt mũi lại.
“Chỉ huy, chúng ta đi vậy?”
Van đi theo cạnh anh, hỏi một cách ngây thơ.
Cậu ta đang mang hành lý của Cadel. Van đã nài nỉ được ly điều đó, nên sau một cuộc tranh luận ngắn, Cadel đã giao hành lý cho cậu ta, và trông Van vui mừng như thể nhận được một món quà. Đúng là một phản ứng khó hiểu.
“Quán rượu.”
“Vào ban ngày sao?”
“Vẫn mở cửa mà, đúng không?”
“Vâng.”
Cadel đang tìm quán rượu. Những nhiệm vụ cốt truyện đầu tiên lẫn các nhiệm vụ huấn luyện của [Hero of Knights] đều diễn ra trong quán rượu. Đây là nơi cung cấp thông tin ở làng Bills và cũng là trạm dừng chân cho các lính đánh thuê tìm việc. Vì vậy, nếu cốt chuyện diễn ra như những gì Cadel đã biết thì tìm quán rượu trước là điều đúng đắn.
“Nhưng, thưa Chỉ huy, hình như đây không phải đường đến quán rượu đâu ạ?”
“.... À ờ?”
May mắn thay, Cadel có một cấp dưới đầy trung thành và tỉ mỉ, nên anh đã tìm được “Noon Whale”, quán rượu đại diện của làng Bills, mà không gặp nhiều khó khăn. Dù vẫn còn sớm để dùng bữa trưa, nhưng lúc này bên trong quán đã đầy khách. Họ chỉ ăn món hầm thay vì uống rượu, họ chỉ ăn món hầm thay vì uống rượu, hoặc uống rượu cùng với món hầm trong giữa bữa ăn. Cadel và Van tìm được những chỗ ngồi trống và ngồi xuống.
“Cậu muốn ăn gì?” Cadel hỏi Van một cách tự nhiên. Anh không biết quán rượu này bán khác gì ngoài rượu, nên anh đang cố đoán menu theo cách này. Nhưng Van lại điềm tĩnh lắc đầu.
“Tôi ổn, mình Chỉ huy ăn là được ạ.”
“Nếu lính đánh thuê không no bụng thì sao đủ sức đánh nhau đây? Nói đại gì đó đi nhanh lên.”
“Tôi ổn thưa Chỉ huy.”
‘Ổn gì mà ổn!’
Cadel nuốt lại tiếng kêu đang dâng lên và nghiến chặt miệng. Anh nhìn lướt nhanh qua các bàn khác, thấy mọi người đều đang ăn một món hầm, nhưng anh không biết tên của món hầm đó. Còn người bồi bàn thì đang ở xa và chỉ nhận một yêu cầu một lần.
Cuối cùng, anh đành thở dài và nói với vẻ u sầu: “Tôi sẽ uống gì đó.”
“...Với cái bụng đói? Chỉ huy hãy gọi món gì đi ạ.”
“Cậu không ăn, thì tại sao tôi phải ăn? Lính đánh thuê chúng ta đều có tinh thần đoàn kết. Nếu một người đói thì người khác không thể no.”
Nhưng theo logic đó, thay vì gọi rượu đáng lý anh nên ra ngoài tập thể dục khi bụng đói, nhưng vì Cadel là kẻ không biết xấu hổ nên thôi khỏi cũng được. Sau đó, mặt Van tái mét và cậu ta trông rõ bất an, như một chú chó mất đi món đồ chơi của mình.
Khi Cadel ngạc nhiên trước phản ứng nhạy cảm quá mức của cậu ta, Van do dự một lúc rồi lẩm bẩm với vẻ ảm đạm: “Nếu ngài gọi cả phần của tôi, ngài sẽ hết tiền đấy, thưa Chỉ huy. Tôi không biết khi nào chúng ta mới có nhiệm vụ tiếp theo… Tôi không muốn chỉ vì thỏa mãn cơn đói của mình mà khiến Chỉ huy rỗng sạch túi.”
Ôi trời ơi đất ơi. Cadel cứng họng trước câu trả lời đáng thương mà anh không thể tưởng tượng nổi. Dĩ nhiên, việc thiếu tiền ở giai đoạn đầu của trò chơi là điều bình thường, nhưng anh không ngờ mình lại là một thằng sếp tồi tệ đến mức không thể mua được một bữa ăn tử tế cho thuộc hạ.
“Hơn nữa, dù tôi không ăn, tôi cũng có thể chịu đựng vài ngày. Đừng lo, ngài cứ gọi món đi.”
Trước nụ cười thân thiện của Van, mặt Cadel nhăn nhó lại một cách đầy đau khổ.
Cuối cùng, Van và Cadel đã quyết định gọi một món hầm và chia nhau ăn. Cadel nhìn thấy biểu cảm u ám của Van nhưng quyết định mặc kệ không quan tâm. Có lẽ lý do cho biểu cảm đó là vì món ‘Cừu hầm’ mà anh gọi lại tầm thường một cách bất ngờ.
‘Không có thịt à? Chỉ có một củ khoai tây… và nó còn chưa chín hoàn toàn!’
Sẽ thật đáng buồn nếu Van phải nhịn đói vì không có đủ tiền để gọi món như thế này. Cậu ấy đang ăn món hầm và mỉm cười với Cadel mỗi khi ánh mắt của họ chạm nhau.
Cảm giác muốn thành công của Cadel càng tăng vọt hơn trước cảnh tượng đáng thương này của Van.
Trong trò chơi, anh luôn cố gắng nâng cấp đội hiệp sĩ của mình lên mức tốt nhất. Anh cung cấp cho họ trang bị tốt nhất mỗi mùa, đầu tư vô số vào kỹ năng của họ và nâng tất cả các chỉ số lên mức tối đa.
Vậy thì đây là cái quỷ gì đây? Anh không thể chịu đựng được nổi. Đây chính là vấn đề tự trọng của người chơi top 1 bảng xếp hạng!
‘Mình phải bắt đầu thu thập tiền. Nếu còn tiếp tục sống thế này, mình sẽ phát bệnh trước khi thành lập được hiệp sĩ đoàn mất thôi.’
Trong lúc húp nước lèo món hầm chỉ có vẻn vẹn một củ khoai tây, Cadel nhìn xung quanh. Để tiếp tục cốt truyện, việc ưu tiên cần làm là phải gặp cho được NPC cung cấp nhiệm vụ.
Nhưng cho đến giờ anh vẫn không ai nổi bật. Tất cả chỉ đơn thuần nhìn vào không trung trong khi uống rượu và ăn món hầm nhạt nhẽo, không thì cũng là nói những điều vô nghĩa chả cần thiết.
Chưa đến lúc sao?
Chơi và sở hữu một nhân vật trong trò chơi có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Sẽ có một dòng sự kiện đặc trưng cho nơi này, nhưng có thể anh đã đến đây quá vội vàng.
Ngay lúc đó, khi Cadel buồn bã nhìn xuống bát hầm còn nửa đầy của mình, thì bỗng nhiên hai người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh chợt bắt đầu có một cuộc trò chuyện thú vị.
“Tử tước Straw lại tìm lính đánh thuê nữa sao? Có vẻ những người được gửi lần trước không được giỏi lắm nhỉ.”
“Nói gì thế hả! Theo tôi biết, cả nhóm lính đánh thuê Quạ Đen cũng đã cử người đến. Không phải vấn đề của lính đánh thuê đâu là do đất đai bị nguyền rủa đấy!”
“Tôi nghe nói đoàn lính đánh thuê Quạ Đen chỉ gửi mấy thành viên cấp thấp đến thôi đúng không?”
“Anh nói vậy vì không biết thành viên cấp thấp của họ còn giỏi hơn nhiều so với hầu hết những người khác phải không.”
Họ đang tìm lính đánh thuê sao?
Mặc dù đã skip qua gần như hầu hết các cốt truyện nhưng cái tên ‘Tử tước Straw’ vẫn rất quen thuộc với Cadel. Trừ khi trí nhớ của anh còn tệ hơn cả món hầm trước mặt. Tử tước Straw rõ ràng là nhân vật chính trong nhiệm vụ đầu tiên. Cadel chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người kia.
“Mà anh không định thử sao? Tiền công là 5 đồng vàng đấy.”
“Anh biết nghĩ không vậy? Biết sao tiền công cao như không? Vì đó là cái giá của một cái mạng đấy. Tử tước Straw nên từ bỏ sự tham lam của mình thì hơn. Nghĩ sao mà cứ liên tục cử người đến đó chết chỉ vì để thu thập một mảnh đất chút éc như vậy chứ? Có thể thử, nhưng nếu lại thấy thêm người chết thì tốt nhất nên từ bỏ ý định đó đi là vừa.”
“Được rồi, được rồi. Tôi chỉ hỏi thôi, đừng nổi giận như vậy…”
Người đàn ông kia đã mất cảm giác thèm ăn và đang tựa lưng vào ghế. Còn Cadel lúc này đang cố gắng tìm manh mối cho nhiệm vụ thông qua cuộc trò chuyện của hai người.
“Ngươi dám bình thản như vậy sau khi xúc phạm đến điền trang của gia tộc Straw ư. Ngươi nghĩ mình có bao nhiêu mạng?”
Đột nhiên, cánh cửa quán rượu ầm một phát mở choàng ra. Khi anh quay đầu lại theo phản xạ, anh thấy một thanh niên cùng năm kỵ sĩ hộ vệ vừa bước vào. Nhìn vào cái cằm ngẩng cao, biểu hiện kiêu ngạo cùng chiếc áo choàng lụa xanh lấp lánh với những phụ kiện xa hoa kia thì có lẽ đây là con trai của một quý tộc nào đó.
“Ta nghe nói có những tên lính đánh thuê đồn thổi những tin đồn vô căn cứ để biện minh cho sự bất tài của mình. Ta không ngờ đúng là thật. Những tên lính đánh thuê đó đúng là không có chút lòng tự trọng nào cả.”
Người nói với giọng châm biếm tiếp cận những người ngồi bàn bên cạnh Cadel. Khi anh ta chớp mắt, các hiệp sĩ đứng sau lập tức rút kiếm ra.
‘Mé điên cả rồi! Sao tự nhiên rút kiếm ra hết vậy?’
Những lưỡi kiếm vừa rút ra phát ra tiếng kêu rợn người. Đôi mắt của Cadel trợn lớn, anh vô thức thu nhỏ mình lại cách xa mấy thứ sắc bén kia hết sức có thể.
“Ngươi phải nhớ rằng nếu dám xâm phạm đến đất đai của gia tộc Straw, gia tộc Straw có toàn quyền xét xử ngươi. Bọn dân đen như ngươi không xứng bàn luận về cha ta.”
“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”
“Não của ngươi không tốt . Thế thì nghĩ sao về việc mất một tay để chuộc tội?”
Người đàn ông đó có vẻ là con trai của Tử tước Straw. Dựa vào thái độ và cách nói của anh ta, có vẻ như anh ta là người có tính cách khá là kém. Đầu mũi kiếm của các kỵ sĩ chĩa về phía hai người đang ngồi trên bàn. Ngay khi nghe lệnh từ người đàn ông chắc chắn họ sẽ vung kiếm.
Cadel theo dõi họ với sự quan tâm và lo lắng, như thể đang chứng kiến một ngôi đang cháy bừng bừng. Trong khi đó, Van, người cũng đang theo dõi tình hình, cẩn thận chạm vào cánh tay của Cadel.
Cadel lập tức phản ứng, nhìn về phía cậu ta, Van thì thầm với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi có nên ra ngăn họ lại không, Chỉ huy?”
“Hể…?”
“Có vẻ như đó là Drew Straw. Tôi nghe đồn Nhị Thiếu gia của nhà Tử tước giết người như giết thú. Ngài có thấy phiền nếu lỡ không may máu bắn vào món hầm quý giá của Ngài không ạ?”
Cadel chậm rãi chớp mắt, anh đang bận suy nghĩ về những gì vừa nghe được.
‘Vậy… lý do cậu ta muốn ngăn cuộc đánh nhau là vì món ăn khó có được sẽ bị hỏng và tôi sẽ không thể ăn được nữa á?’
Cadel cảm thấy lòng phức tạp hơn bao giờ hết, anh không biết nên thương xót hay mắng cậu ta nữa. Quá khó xử, anh chỉ có thể mỉm cười cay đắng và lắc nhẹ đầu.
“Không. Không cần phải làm vậy đâu.”
Nghe lời Cadel, Van gật đầu ngoan ngoãn. Hiện tại có những việc quan trọng hơn việc cứu món hầm.
“Tôi rất xin lỗi. Chúng tôi chỉ nghe mấy tin đồn lan truyền thôi… Những người như chúng tôi thì biết cái gì đâu? Những kẻ ngu dốt nói bậy nói bạ mà thôi! Thiếu gia, xin ngài hãy rủ lòng từ bi…”
“Ha! Từ bi. Ngươi muốn ta giả vờ như không nghe thấy sao? Những kẻ bần hèn luôn có đầy những yêu cầu nhỉ.”
Người đàn ông liếc nhìn họ như thể đang nhìn những con côn trùng ghê tởm, rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt và nở một nụ cười nham hiểm.
“Ừm… thôi được rồi. Nếu đã vậy, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Ta sẽ giao cho các ngươi nhiệm vụ giống như trước, hãy đến vùng đất bị nguyền rủa mà các ngươi đã nhắc đến. Nếu các ngươi đi và dọn dẹp hết lũ quái vật ở đó, ta sẽ coi như chưa nghe thấy những lời lăng mạ hôm nay.”
“Gì cơ? Cái đó, đó…”
“Sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Nếu không thích thì các ngươi có thể trả giá ngay tại đây.”
Mặt mày bọn họ tái mét. Họ nghĩ rằng cái chết là không thể thay đổi dù có chọn cách nào, nên mồ hôi toát ra như tắm. Trong mắt họ, đó chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Cadel, người đang quan sát họ, cẩn thận đứng lên. Di chuyển lén lút, lẻn vào giữa Drew và bọn họ.
“Ngươi là ai?”
Người đàn ông nhướng mày trước sự xuất hiện bất ngờ của anh. Các hiệp sĩ nhìn anh với vẻ mặt đáng sợ, nhưng sự cảnh giác của họ không kéo dài lâu.
“Tên tôi là Cadel Laitos.”
“...Laitos? Nghe quen quen nhỉ.”
“Không có ý gì khác đâu. Tôi đang tự hỏi liệu nhóm lính đánh thuê của chúng tôi có thể tham gia vào nhiệm vụ này không.”
Cadel nói với một nụ cười thân thiện.
Phải. Nếu Tử tước Straw là nhân vật chính của nhiệm vụ đầu tiên, thì nhiệm vụ này chắc chắn là nhiệm vụ đầu tiên mà anh phải nhận được. Vùng đất bị nguyền rủa. Những lời này chẳng phải là mùi của cốt truyện chính sao?