Chuyển sinh vào thế giới mất cân bằng giới tính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

77 682

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

309 9274

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

8 93

Bạn thuở nhỏ trở thành thần tượng nổi tiếng ~ Những cô gái dễ thương đang ủng hộ tôi ~

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ trở thành thần tượng nổi tiếng ~ Những cô gái dễ thương đang ủng hộ tôi ~

Kuroneko Doragon

Đó là một tuyên bố ký sinh mà họ không nên đồng ý một chút nào. Thế nhưng, hiện tại, 10 năm sau, họ đã trở thành thần tượng nổi tiếng để có thể hỗ trợ cho cuộc đời tôi.

8 423

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

292 12277

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

10 452

Arc 1: Chuyển sinh theo lời mời từ nữ thần - Chương 22: Con phố được nữ giới mến mộ

Toono Ayano-san, cô bạn ngồi trước tôi… suốt buổi học nhìn trông có gì đó hơi lạ.

Thân mình cô bạn khẽ động đậy và đung đưa, trong khi đó hai chân dậm đều nhịp xuống sàn.

… Bất chấp việc bản thân vẫn đang ngồi trên ghế.

Giai điệu nào khuấy động tâm trí cô bạn chăng?

Kiểu gì chắc giáo viên cũng nhắc nhở cảnh cáo, nhưng coi bộ cô bạn vẫn hứng khởi vui tươi.

“Toono-san, cậu có phần khiến mình hơi mất tập trung đấy.”

Vừa đến giờ giải lao, Kikuie-san đã có lời than phiền. Không ai không hiểu ý cô bạn hết đúng không?

“A, xin lỗi. Làm phiền cậu rồi à? Mình có bài hát này muốn học thuộc thật nhanh, với cả tối hôm qua nghe đi nghe lại nữa, nên đến giờ thành ra không tài nào dứt nổi.”

“Dĩ nhiên là có chứ. Từ lúc nhập học thôi, mình đã tưởng đầu óc cậu bị chập cheng rồi. Mình thậm chí còn nghĩ, rằng khi đi thăm bệnh thì mua hoa màu gì tặng cho cậu nữa cơ.”

Lời nhận xét phải nói là tương đối nặng tay, và giọng điệu cô bạn chỉ thêm phần xát muối, bởi Kikuie-san vừa nói thật lòng mình.

Bản thân Toono-san cũng phần nào có lỗi, khi nhún nhảy theo nhạc khi đang trong giờ học.

“Mình cứ tưởng mình không làm phiền đến ai chứ…”

Toono-san đưa tay gãi tóc cười khì khì.

“Mấy nhóm có nam giới vốn đã bị chú ý nhiều hơn bình thường rồi. Lần sau cẩn thận đấy.”

“Cậu nói nghe cũng đúng… Kể từ giờ mình sẽ chú ý hơn.”

“Đừng quên mất vai trò của một thành viên đấy.”

Kikuie-san khẽ liếc về phía tôi.

Hôm đó tôi rời trường ngay sau buổi chia nhóm, còn bốn cô bạn kia có hẹn với giáo viên chủ nhiệm nên nán lại.

Giống như hồi cấp hai, hễ đã là thành viên nhóm nào có nam giới, nữ sinh sẽ được giao một trọng trách đặc biệt.

Sẽ có những bài giảng dành cho các nữ sinh, về cách thức đảm bảo an toàn cho nam giới.

Những điều cần thực thi được giảng giải tỉ mỉ, chẳng hạn như đội hình đội ngũ phải ra sao, nhằm đề phòng nữ sinh có hành động quá đà, hay khi được triệu tập phải ứng xử ra sao.

Với những ai sinh sống phía bên ngoài đặc khu, trải nghiệm này có lẽ mới chỉ là lần đầu.

Nhớ được hết đống đấy, thì e rằng chắc phải khó khăn lắm cũng nên.

“Kikuie-san, không cần phải lo lắng cho tớ đến thế đâu. Cơ mà Toono-san, cậu có vẻ say mê âm nhạc phết đấy nhỉ?”

Tựa không nghĩ bản thân sẽ được tôi nhắc tới, cô bạn hơi ngần ngừ, nhưng chẳng mấy chốc đã mạnh dạn trả lời tôi.

“Mê lắm luôn ấy chứ. Loại nhạc mình đang nghe, tuy bên trong đặc khu vẫn chưa thịnh hành mấy, nhưng nhất định sớm muộn sẽ được biết tới thôi.”

“............?”

Tôi thắc mắc nghiêng đầu. Toono-san thấy vậy bèn giải thích.

Theo lời cô bạn nói, nếu có trào lưu nào gây sốt trong đặc khu, thì thường trào lưu đó sẽ lan rộng ra ngoài.

Trong khi đó, nếu có trào lưu nào phía bên ngoài đặc khu, mà bằng cách nào đó, cũng trở thành trào lưu phía bên trong đặc khu, người ta gọi đó là trào lưu “được cấp phép.”

Khi được “cấp phép” xong, trào lưu đó sẽ lại du nhập về bên ngoài đặc khu một lần nữa.

“Tức bên ngoài đặc khu dù có trào lưu gì, mà nếu trong đặc khu không ai tiếp nhận lấy, thì cũng không thể nào mà gây được tiếng tăm. Giống như một loài hoa nhưng không thể kết trái, chỉ có mỗi người dân nông thôn là ưa chuộng.”

Tưởng những gì hay ho thì sẽ không phân biệt bên trong bên ngoài chứ… Hóa ra là không à.

“Vậy không được lan truyền rộng rãi trong đặc khu, thì không được coi như cái hay cái đẹp à?”

“Phải. Trong tương lai, mình ước được trở thành một nhân vật nổi tiếng, nên dù muốn phát điên với thủ tục lằng nhằng, mình vẫn thường lui tới đặc khu bấy lâu nay.”

“Nói mới nhớ, nếu muốn từ bên ngoài vào thăm quan đặc khu, thì cũng phải trải qua nhiều bước rắc rối nhỉ?”

“May là giờ chỉ cần mỗi thẻ học sinh thôi, chứ hồi học cấp hai, mình phải nộp thêm cả chồng đơn đăng ký nữa, mà đơn đăng kí nào cũng phải đính kèm với bản in thẻ học sinh… Dẹp được đống đấy đi thấy nhẹ hết cả người.”

Có lẽ lòng quyết tâm… mới chính là nhân tố đưa cô bạn vượt qua kì tuyển sinh không chừng.

“Cậu nói mình muốn làm người nổi tiếng, tức là trên phương diện thời trang có đúng không?”

“Đi theo con đường ấy là chắc ăn nhất rồi. Mình muốn được trở thành nhà thiết kế thời trang, có điều giờ thiết kế chủ yếu dùng đồ họa máy tính với 3D, mà mấy cái đó thì mình không sành sỏi mấy…”

Ngày xưa thì người ta vẽ thiết kế trên giấy, nhưng giờ thì chỉ cần một cái nhấn nút thôi, ma nơ canh 3D đã có thể diện lên mọi kiểu quần áo rồi.

Mọi lĩnh vực trải qua công nghệ hóa mạnh mẽ, đó chính là đặc trưng ở tại thế giới này.

“Vậy à… Ủa khoan, đặc khu mà cũng có cửa hàng thời trang à?”

Tưởng chỉ có núi rừng với cây xanh thôi chứ.

“Thời trang kiểu tân tiến hiện đại thì có đấy, chỉ là nam giới thì thường ít lui tới thôi.”

“Kikuie-san trước đây cũng từng biết tới à?”

“Biết chứ. Hình như nằm khá gần với lại ga Chuuou.”

“Ga Chuuou… À ra là chỗ đó. Mẹ với chị của tớ thỉnh thoảng cũng ghé qua mua sắm quanh chỗ này.”

Người ta thường cho rằng, xung quanh ga Chuuou là khu phố vui chơi giải trí cho nữ giới.

Vì lý do an ninh, mà tôi hồi tiểu học được dặn rằng không nên tiếp cận tới chỗ này.

Nếu hai tuyến tàu điện tạo thành biển “Cấm vào,” thì chính giữa đường chéo sẽ là ga Chuuou.

“Ngoại trừ ba doanh nghiệp dẫn đầu ngành thời trang, thì trong đặc khu này, không một đối thủ nào được phép dựng cửa hàng dưới thương hiệu bản thân, nên ba doanh nghiệp này, không cần phải bàn cãi, luôn luôn là khởi nguồn cho tất cả trào lưu.”

Nghe hoành tráng ra phết.

Trong vô vàn cửa hàng, chỉ có cửa hàng thuộc ba doanh nghiệp hàng đầu… mới được lấy tên của doanh nghiệp mẹ thôi sao?

Không thể ngờ tiêu chí gắt gao đến mức này.

“Từ phân khúc cao cấp đến phân khúc bình dân, chất lượng mọi mặt hàng đều không có đối thủ. Mình là cực kì thích sản phẩm của họ luôn.”

“Với những ai sinh sống phía bên ngoài đặc khu, được mua sắm tại đó chẳng khác gì giấc mơ thành hiện thực.”

“Đến cả túi đựng đồ cũng là hàng độc quyền của từng cửa hàng nữa. Dùng hàng ngày hay gì cũng đều ô kê la.”

Kikuie-san, cùng với Toono-san, đều chung một ý kiến, dẫu ngoại hình cả hai là vô cùng khác biệt.

“Nghe chừng thú vị đấy. Mình cũng muốn một lần đi thử xem làm sao.”

Tôi vừa mới dứt lời, cả hai cô bạn liền choáng váng mà nhìn tôi.

“Souya-kun… Phần lớn khách tham quan là những người đến từ bên ngoài đặc khu đấy… M-một mình thì có lẽ… hơi nguy hiểm… đúng không?”

“Mình cũng nghĩ vậy đấy. Thanh thiếu niên nam giới chẳng mấy ai qua lại những nơi như vậy đâu.”

“Thật thế hả?”

Nói mới nhớ, mẹ với chị cũng chưa rủ tôi tới chỗ đó tham quan một lần nào.

Nếu đó đúng là nơi chỉ dành cho phụ nữ, thì thấy thế giới cũ cũng có phố đèn đỏ na ná vậy thôi mà.

“Bọn mình gợi ý cho chỗ nào đó khác nhé…?”

“Mình thấy có gì đâu đáng quan ngại thế nhỉ…”

Thực lòng tôi có hơi lo sợ chút rồi đấy.

Lên tàu điện một chuyến là đến nơi thôi mà. Có gì nguy hiểm đến an ninh tính mạng đâu.

“Vậy hay là chúng mình đi chung với nhau nhé?”

““Hả??””

“Để xem, cuối tuần này… mình có hẹn mất rồi, nên là mình hẹn nhau cuối tuần sau được chứ? Kikuie-san không bận gì đúng không?”

“Ừ-ừm…”

“Toono-san thì sao?”

“Mình cũng không ý kiến…”

“Vậy quyết định thế đi. Mong là chuyến đi chơi sẽ diễn ra tốt đẹp.”

Đúng rồi, làm sao mà tôi không háo hức được cơ chứ?

Không hờ hởi ra mặt giống như tôi, hai cô bạn lén lút mà nhìn nhau, tựa như có gì đó ánh mắt muốn truyền tải.

(thì thào) “Tình huống như này thì ứng biến kiểu gì đây?”

(thì thào) “Trước hết phải kể cho cả nhóm mình biết đã.”