Chuyển sinh vào thế giới mất cân bằng giới tính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Arc 1: Chuyển sinh theo lời mời từ nữ thần - Chương 24: Công viên Đài phun nước (2)

Ba người bạn đồng hành đã luôn bên tôi suốt năm cuối thời cấp hai, nhưng đây là lần đầu nhóm chúng tôi đi chơi cùng nhau như thế này.

Lúc ở trường, họ chính là người đã mua tất cả đồ dùng cần thiết dành cho tôi.

Về sách vở, bút thước, đồ dùng văn phòng phẩm, hay bất cứ thứ gì không nặng tính cá nhân, hầu hết tụi con trai đều suy nghĩ tương đồng.

Mỗi khi tẩy đã mòn, hoặc vở sắp hết trang, các bạn nữ chung nhóm sẽ mua mới giùm tôi, và tôi thường sẽ nhờ bọn họ tiện đường mua một vài đồ khác nữa.

Chính vì thế, chúng tôi chưa bao giờ có dịp cả bốn đứa cùng đi mua đồ chung.

“A, đúng rồi, mấy cậu còn nhớ không? Hình như cứ chung nhóm, là đồ dùng hay gì của tất cả thành viên đều phải đồng nhất nhỉ.”

Không chỉ ở nhóm tôi, mà bất cứ nhóm nào cũng có xu hướng ấy.

Mỗi nhóm có một gu văn phòng phẩm khác nhau, không mang tính cá nhân mà hoàn toàn tập thể.

“N-nhóm mình hình như cũng… g-giống thế mà đúng không?”

“Ừ, đ-đúng đấy… Ha… ha ha…”

Makoto lẫn Yuuko đều bỗng nhiên ấp úng.

Phải chăng trào lưu ấy… thực chất có ý đồ chứ không phải là không?

“Chắc đúng là thế rồi… Nói mới nhớ, nay ở khu sự kiện có tổ chức gì không?”

Cứ sau một thời gian, chương trình tổ chức tại khu sự kiện sẽ khác.

“Hình như giờ đang là Triển lãm mèo toàn cầu.”

“Uây, mèo hả? Kiểu mèo Xiêm hay là mèo Mỹ có đúng không?”

“Mình nghĩ là quy mô có khi lớn hơn chút…”

Makoto đưa mắt nhìn Yuuko.

“Nghe nói trừ những chủng có kích thước lớn ra, không một chủng mèo là không được trưng bày, nhưng cụ thể ra sao thì mình cũng không biết.”

“Chủng có kích thước lớn… à, tức là mấy con như hổ với sư tử nhỉ?”

Trước tôi có xem ảnh mấy loài thú dữ ấy. Bọn chúng nằm cuộn tròn bên trong hộp các tông, nhìn hiền lành dễ thương y như lũ mèo nhà.

Nếu tôi nhớ không nhầm, giống chó ngoài tự nhiên đi săn theo bầy đàn, do đó khó có thể đạt thể hình to lớn, nhưng lũ mèo đi săn theo cá thể đơn lẻ, nên kích thước do đó cũng sẽ to lớn hơn.

“Còn thêm mấy chủng nữa, kiểu báo săn, báo đốm, hay là báo hoa mai. Triễn làm mà có chúng, thì khó có thể nào đảm bảo an toàn được.”

“Nghe nguy hiểm thật đấy. Vậy có còn chủng mèo nào khác không?”

Tôi không biết nên tôi mới bắt buộc phải hỏi.

“Có chứ. Chẳng hạn mèo rừng này… Gì nữa không, Yuuko?”

“Mèo gấm Ocelot chắc cũng có tên đấy… A, đúng rồi. Có cả mèo Bob nữa, vừa mới sinh con xong. Triển lãm có cho xem mèo mẹ chăm con đấy.”

“Uây… Mèo cũng có tên à.”

Theo như tôi tìm hiểu, Tom chính là cái tên được nhiều người Hoa Kỳ đặt cho bọn mèo nhất. Đó cũng là cái tên của một nhân vật chính trong một phim hoạt hình, bộ phim mà có mèo với chuột đuổi bắt nhau.

Còn nhắc đến Nhật Bản, thì Tama với Mike chắc phổ biến tương đương.

Có điều, Tom cũng là cái tên dùng để đặt cho người, thế nên sự nhầm lẫn là rất dễ xảy ra. Để nhấn mạnh rằng Tom là tên dành cho mèo, thường người ta sẽ gọi thay thế bằng “mèo Tom.”

Kết quả là giờ đây, một con mèo tên Tom thì có thể được gọi bằng “mèo Tom” chẳng hạn.

Tôi cứ tưởng mèo Bob cũng giống như mèo Tom mà tôi vừa nhắc tới, nhưng nhìn cách phản ứng đến từ Makoto cùng với cả Yuuko… thì chắc không phải rồi.

“Mèo Bob ở đây là loài mèo kích thước lớn sinh sống ở Mỹ cơ.”

“Chờ đã, Rie!”

“Cậu ấy hiểu như vậy cũng được mà!”

Hai cô bạn còn lại hối hả chặn lời Rie.

Hối hả là bởi vì không muốn Rie lên mặt dạy đời cho tôi chăng? Tôi có cảm giác rằng, họ không muốn khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm.

Vậy xem chừng mèo Bob là tên một chủng mèo có ngoài tự nhiên nhỉ. Thậm chí là một chủng mèo rừng nào đó chăng?

“Ồ, vậy hả? May nhờ có cậu nên tớ mới biết được đấy. Cậu giỏi thật đấy, Rie. Triển lãm mèo lần này coi bộ đáng xem đấy.”

“Hì hì…”

Được xoa đầu động viên, Rie cười tít mắt.

Tự nhiên tôi liên tưởng đến hai đứa em gái, Moe-chan cùng với Saki-chan… Không hiểu sao cả ba lại dễ thương thế nhỉ.

“Ơ!?”

“Hả?”

Đụng chạm thân mật với đường đột như thế này, liệu có phải hành động có phần quá trớn không? Nhưng mà lạ thật đấy, Rie đối với tôi… giống một đứa em gái hơn là bạn cùng tuổi.

Có lẽ vì ngoại hình khiêm tốn nhất nhóm chăng?

Và có lẽ cũng bởi khí chất năng động nữa, khí chất khiến người ta cảm thấy dễ chuyện trò.

Kiểu giống như đàn em chung một võ đường ấy.

Luôn miệng gọi tiền bối, tiền bối rồi tiền bối, mặc kệ diện mạo tôi hung dữ hay khó gần.

Ngoài đời thì có thể ngại ngùng ít giao lưu, thế nhưng riêng với tôi lại rất là thân thiết.

Tất nhiên, như vậy không đồng nghĩa có chuyện tình cảm gì thầm kín giữa đôi bên.

Khoảng một thời gian nữa, sẽ có một đối tượng nam giới phù hợp hơn, đến võ đường đưa đón đàn em tôi hàng ngày, trong khi tôi lặng lẽ đứng nhìn từ phía sau.

“Mèo Bob không khác mấy với mèo bình thường đâu. Đến ngày cả ở Mỹ, người ta còn thường xuyên nhầm mèo Bob với lại mèo hoang nữa cơ mà.”

Yuuko bèn lên tiếng giải thích thêm cho tôi.

Chúng có vẻ như là một nhánh thuộc linh miêu, săn bắt chủ yếu ngoài đồi núi và đồng ruộng.

Đôi khi, để tìm kiếm con mồi, chúng còn đến bờ sông hoặc gần mặt nước nữa. Vậy mà tôi cứ tưởng loài mèo sợ nước cơ.

Theo lời Rie, số lượng chúng tại Mĩ đang vô cùng đông đảo, đến mức còn đe dọa tới cân bằng sinh thái, đặc biệt nguy hiểm cho các loài kích thước nhỏ.

Tôi cũng có lần nghe về mức độ sinh sản kinh hoàng của chuột túi, khiến người Úc dần coi bọn chúng là mối họa.

Cứ tưởng diện tích lớn thì sinh thái cũng phải cân bằng phong phú hơn, nhưng hóa ra ở đâu cũng như nhau hết cả.

Dọc đường qua bãi cỏ, tôi nhận thấy nữ giới cứ chăm chăm nhìn tôi một cách đầy dữ dội.

Bên cạnh tôi, Rie và Yuuko, mỗi người đứng một phía, cùng nhìn lại xung quanh như tỏ ý hăm dọa.

“Cậu cứ việc thoải mái. Có vấn đề thì để chúng mình đối phó cho.”

Giọng nói Makoto vang tới từ phía sau.

“Đây là… bình thường hả?”

Tôi ít có kinh nghiệm tản bộ bên ngoài trời như thế này trước đây, nên mới không nhận ra mình sẽ bị chú ý, nhưng chỉ đi dạo thôi… mà sao lạ thế nhỉ?

“Đây là nơi nữ giới độc thân thường lui tới, mục đích để thưởng ngoạn nam giới cùng gia đình người thân đến tham quan. Cậu cũng thấy phần lớn có tuổi rồi mà nhỉ?”

“Cậu nói mình mới thấy…”

Đúng là khách nữ giới đa số đều nhìn trông trên dưới ba mươi rồi. Ngược lại thì, hầu như chẳng thấy bóng khách nữ tuổi đôi mươi.

“Hôm nay là ngày nghỉ. Muốn vui chơi thăm thú mà nhà có trẻ con, thì đây là một nơi phải nói rất thích hợp. Ngoài ra, nam giới có gia đình thường tương đối hào phóng, và không ngại hiện diện của nữ giới xung quanh. Khá chắc là khách nữ bên ngoài đặc khu rồi.”

Ra là đang phấn khích khi gặp nam giới sao. Nhân đây cũng biết được nữ giới thanh thiếu niên… thường có khuynh hướng chọn những điểm vui chơi khác.

“Thật chứ hồi còn nhỏ, mình cứ tưởng công viên phải yên bình hơn chứ.”

Hóa ra đây lại là nơi nữ giới tụ tập vì lý do nêu trên. Thật không ngờ tới mà.

“Ít nhất vẫn đỡ hơn ngày nghỉ mà lảng vảng quanh khu dành cho nam.”

“Đúng rồi đấy. Hễ cứ lại gần thôi là đã… rồi lắm nhỉ?”

“Phải…”

“...?”

Lại chuyện gì nữa đây?

“Công nhận hễ trong tiệm có khu cho nam giới, thì kiểu gì cũng phải có mấy hội xung quanh rình trộm người ta rồi!”

“Ôi Rie ơi là Rie…”

Một tiếng vỗ nhè nhẹ bỗng chạm đến tai tôi.

Có vẻ các cửa hàng phần lớn đều dành riêng một khu cho nam giới, chẳng hạn như những ghế chỉ nam giới được ngồi.

Chẳng biết lúc thế chân tôi đi mua quần áo, mẹ với chị đã từng ghé mấy chỗ này chưa.

Mà đã nói là khu dành riêng cho nam giới, thì nữ giới chắc gì cũng bị cấm cửa thôi.

Ở tại những nhà hàng hay những tiệm cà phê, khu nam giới chỉ được phục vụ cho nam giới, và bất kể trong tiệm có kín chỗ hay không, vẫn chỉ có nam giới, cùng những người đi chung là được cho phép ngồi.

Dĩ nhiên, đã có nam giới thì cũng phải có nữ giới, mong muốn được ngắm nhìn tận mắt cánh mày râu, tụ tập quanh chỗ nào tiện nghi mà theo dõi, xong rồi quen biết nhau mà thành bạn thành hội.

Mục đích chung hình thành từ những mong muốn riêng, và từ mục đích ấy, hàng loạt hội ra đời phía bên ngoài đặc khu. Sự tồn tại của họ được giấu kín tuyệt đối, thế nhưng dạo gần đây lại bắt đầu lan truyền.

“Đối với lại nữ giới sống bên ngoài đặc khu, được chiêm ngưỡng nam giới đã như liều thuốc rồi… B-bọn mình thì tất nhiên không có tham gia nhé!”

“Dù đã từng vô tình có dính líu trước đây…”

“Rie!”

Makoto lấy tay gõ đầu Rie một cái. Lần này thì tôi nghe được ra một tiếng cộp.

Khuôn mặt Makoto bỗng nhiên đỏ tưng bừng, còn Yuuko lơ đãng nhìn về phía đâu đâu.

Tình cờ thì thôi cũng đành thông cảm cho nhỉ. Ừ, đúng rồi. Tình cờ thì mình cũng thông cảm cho nhau thôi.

Chuyện như vậy cũng có xảy ra ngoài đời mà.