“Nè, nè, Souya-kun. Cậu sắp đi công ích lần đầu phải không nhỉ? Nghe đồn cậu chọn đến khu vực ngoài đặc khu…”
Vừa bắt chuyện với tôi bằng chất giọng ngọt ngào… đó là Yahata Akemi-san học cùng lớp.
Một thiếu nữ ưa nhìn, sống trong vùng đặc khu, và xung quanh thường xuyên không ngớt người chuyện trò.
“Thì đúng là vậy nhưng… sao cậu biết được thế?”
Phía đằng sau lưng tôi liền có tiếng thì thào, nội dung đại loại như “Quả nhiên là vậy ư?,” “Ế? Tưởng đùa mà thật à,” “Lại là ngoài đặc khu?,” “Souya-kun không lẽ… thực ra là anh hùng?”
Tôi thậm chí chỉ mới chọn xong vào hôm qua. Tin đồn lan truyền tuy nhanh ngoài sức dự đoán, nhưng thành thực thì không thể nào làm khác được.
Với chuyện đó tính ra cũng chưa phiền toái lắm. Tôi nhìn khắp xung quanh, nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì bất ngờ. Hội cùng nhóm với tôi… tôi không trông thấy bóng một ai cả.
Một sự cố nào đó chưa cho họ về chăng?
Tuy vùng ngoài đặc khu vẫn còn khá lạ lẫm, nhưng quả nhiên vẫn gây tương đối nhiều tò mò.
Hội nữ sinh trong lớp nhìn hết về phía tôi… trừ duy nhất một người, Shino Shiho-san, đang điềm nhiên đọc sách như không màng đến gì.
Nhân tiện thì, cái “công ích” ban nãy Yahata-san có nói kia… tên gọi đầy đủ là “Hoạt động vì công ích cho thanh thiếu niên nam.” Nam sinh thuộc trường này, dĩ nhiên tính cả tôi, sẽ đến các công ty trường học dành cho nữ, khích lệ họ cũng như cùng ăn cùng chuyện trò.
Biết cái cách nhà tù thỉnh thoảng mời nghệ sĩ đến mua vui cho các tù nhân không? Giữa bọn họ và tôi… dám chắc hai bên có khá nhiều điểm tương đồng.
Thế giới này hiện đang mất cân bằng giới tính, và nếu xét tương quan, giới tính nam phải nói là quá sức ít ỏi.
Tất cả họ sinh sống phía bên trong đặc khu… Phải, tất cả những cá nhân sinh ra là nam giới.
Phía bên ngoài đặc khu, nam giới chưa đến mức bị coi là tuyệt chủng… nhưng với người ở đó, chúng tôi chẳng khác gì đến từ xứ thần tiên. Một tạo vật kì bí… và cũng thật tuyệt diệu.
Vậy nên khi biết tôi đến một nơi như thế, Yahata-san cùng những cô bạn xung quanh… bất ngờ cũng có lẽ là điều không phải bàn.
Nhưng các chủ công ty tổ chức ngoài đặc khu, những người vì nhân viên và gửi đề nghị tới, chắc họ phải khát khao từ tận đáy lòng mình, khát khao không thua kém cấp dưới của bản thân… được gặp mặt nam giới, dù cho chỉ một lần.
Đối sách được đưa ra, hòng đáp ứng nguyện vọng thiết tha cháy bỏng ấy… là chế độ “công ích” do chính quyền dựng lên.
Nhìn chung trên thực tế, phần đông sẽ chỉ chọn công ích trong đặc khu, chứ ít ai lại muốn rời xa đặc khu cả.
“Chuyện là ngày hôm qua, trong phòng giáo vụ ấy… có một bạn tình cờ bắt gặp Souya-kun, lúc đấy đang lựa xét một chồng tài liệu dày… M-mình thành thực xin lỗi. K-không biết mình có làm cậu phải khó chịu không… k-khi mà ai cũng muốn nghe tin từ cậu cả…”
Yahata-san khi ấy khuôn mặt bỗng tái xanh, trong lúc tôi còn đang đăm chiêu mà suy nghĩ.
“Không, không hề. Mình không để ý đâu. Mình cũng đâu có ý giấu giếm hay là gì… nhưng nhìn cái chồng đấy chắc cũng tự hiểu thôi. Mình quả thực có chọn công ích ngoài đặc khu, nhưng vì đi lần đầu, với chưa tường tận lắm… nên cũng chỉ dám đi ba nơi chứ không nhiều.”
“Hả? T… Tận ba nơi?!”
Yahata-san trợn tròn mắt nhìn tôi, bằng cặp mắt vốn dĩ đã rất to và tròn… nhưng chuyện đâu có đáng bất ngờ đến vậy đâu?
“Phải. Nhớ không nhầm thì có một công ty vệ sinh, vừa mới nhận bằng khen vinh danh vào tháng này… một công ty vận chuyển, bên công ty mẹ tớ có kí kết làm ăn… với một trường nữ sinh, tại vì bản thân mình có chút tò mò nữa.”
Cạch cạch.
Hội con gái bỗng nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi, không một ai hẹn nhau mà trông đều tăm tắp… Động tác thuộc bài nhảy cổ động nào đó chăng?
“S-Souya-kun… c-chọn đến trường nữ sinh? Đ-đã thế còn… không trong… đặc khu… nữa?”
Như bất giác giật mình trước phản hồi từ tôi, Yahata-san hạ giọng mà thì thào.
“T… Tại sao? B… Bọn mình…”
“Tại mấy trường đặc khu… cảm giác cứ có phần dễ đoán kiểu gì ấy. Không lẽ các cậu thấy… trường bên ngoài đặc khu đáng sợ đến thế à?”
Tôi nhoẻn cười mà nói, còn Yahata-san kinh ngạc đưa mắt nhìn.
Chưa từng đặt một bước đi ra ngoài đặc khu, kể từ lúc bản thân cất tiếng khóc chào đời… đối với người như thế, khéo tôi chẳng khác gì nhà thám hiểm cũng nên. Nhưng công nhận cậu ấy… quả có hơi quá lời.
Phải tới phân nửa lớp từng sống ngoài đặc khu, sau đó mới chuyển vào trong đặc khu sinh sống, nên Yahata-san… mấy chuyện thừa thãi này, thiết nghĩ cậu đừng nói vẫn sẽ là tốt hơn.
Xuyên suốt cuộc đối thoại giữa hai người chúng tôi, Yahata-san nhắc đến “đặc khu” không ít lần, vậy nhưng “Khu định cư đặc biệt cho nam giới”... mới thực sự là tên chính thức và đầy đủ. Cách gọi ấy hiếm khi được người ta dùng tới, ngoại trừ trong một số văn thư và tài liệu.
Ngoài nam giới cùng với gia đình của họ ra, chỉ một số nữ giới, như Yahata-san, mới được quyền thường trú bên trong đặc khu này.
Đặc quyền ấy tuy giúp nâng cao địa vị thêm, nhưng cũng đi kèm với những khoản thuế khổng lồ, chưa kể những tổn hao chi phí lặt vặt khác. Về lâu dài tính ra sẽ rất là vất vả, nếu có ai dự tính sống lâu dài tại đây.
Đây không phải một nơi cứ muốn ở là ở, mà có nhiều tiêu chí ngặt nghèo phải vượt qua… và cho dù vượt qua cũng khó mà duy trì.
Đặc khu là như thế. Ước ao nhưng không thể, và biết là không thể những vẫn cứ ước ao.
Yahata-san bước đi loạng choạng về chỗ ngồi, khuôn mặt vẫn choáng váng bàng hoàng mãi không thôi.
“Phù…”
Tôi vừa mới thở phào, thì bỗng từ bàn bên, Kunou Atsushi nhìn sang, ánh mắt đầy động viên và phần nào thông cảm.
“Vất vả cho cậu rồi.”
“Mình đâu ngại con gái trong lớp chú ý đâu. Khi nào tròn mười sáu, thì cũng sẽ đến lượt Atsushi thôi mà.”
“Ừ nhỉ… Sầu thật chứ. Nhưng chắc mình quanh quẩn bên trong đặc khu thôi. Ai lại muốn ra ngoài, xong gây khủng hoảng cho con gái người ta chứ?”
Tuy là một mỹ nam, nhưng khuôn mặt khổ đau phiền não vào khi ấy… xem ra cũng rất hợp với lại Atsushi.
“Không nhất thiết cậu phải e sợ đến thế đâu… dần dần cậu cũng sẽ làm quen được thôi mà. Trước mắt hãy cứ thử chuyện trò bình thường xem, với nữ sinh theo học bên ngoài đặc khu ấy.”
Tôi chỉ định nói thế để trêu chọc cậu ta, thế nhưng Atsushi lại buồn bã lắc đầu.
“Không, không, không được đâu. Cứ thử nghĩ đến lúc đối mặt với họ xem… bọn họ thở mà đã như trâu cày ruộng rồi.”
Tôi biết là cậu ta đang có hàm ý gì.
Một vài những nữ sinh, do chưa từng hình thành các cơ chế đề kháng, rất dễ bị hoảng loạn khi đối mặt chúng tôi, từ đó mà mắc phải chứng rối loạn hô hấp. Dù cho sự tình không tiến xa đến như thế, thì những biểu hiện như thở hổn hển, chảy máu mũi, đau mắt đỏ,... cũng không phải là những cảnh tượng quá hiếm hoi.
“Có người còn xúc động đến mức òa khóc cơ, cho dù tớ chỉ mới cất giọng lên lần đầu. Trước mắt mình sẽ làm chỗ dựa của cậu cho, nên nếu có chuyện gì… đừng ngại tìm đến đây mà nhờ giúp đỡ nhé.”
“Ừm. Cảm ơn vì tất cả.”
Atsushi mỉm cười không một chút ưu tư, nụ cười mà cậu ta… không bao giờ phô ra trước mặt người khác giới. Khắp xung quanh đột nhiên lộn nhộn những tiếng kiểu “Ui, máu mũi…!”, “Tạ ơn Trời…”, “Ôi ân huệ trời ban…”
“Cậu than thở cách nào… thì cũng không vì thế thế giới thay đổi đâu. Chấp nhận hiện thực đi, rồi ta hãy cùng nhau tận hưởng hết sức nào!”
Tôi vươn tới ôm lấy đôi vai Atsushi, và tức thì xung quanh rồ lên mà “Á hự!” … Khỏi phải nói, không hề có thứ gì vô tình ở đây cả.
Than thở thì thế giới cũng không hề đổi thay… đó thực ra là một lời nói dối. Bởi rốt cuộc tôi chính là hiện thân, hiện thân của thế giới vì tôi mà đảo chiều.
Thế giới tôi sinh ra không mất cân bằng giới… và tôi đến đây theo đề nghị của nữ thần.
“Atsushi. Thật lòng tớ rất vui… khi được đến đây đấy.”
Tôi nhẹ nhàng trìu mến tâm sự với cậu ta. Atsushi thấy thế liền ngạc nhiên hỏi lại.
“Được học trường nam nữ… đối với cậu lại là diễm phúc đến vậy ư?”
Tôi gật đầu mơ hồ, hồi tưởng lại hành trình mà mình đã trải qua.