Chuông cửa bỗng chợt reo vào khoảng giờ chiếu tối. Màn hình gắn trên tường tự động được bật lên.
“Mẹ mới về rồi đây.”
Khu vực xung quanh nhà liên tục được giám sát bởi máy quay an ninh, và nếu như có ai mà bước vào trong đó, thông báo sẽ đến ngay từng phòng bên trong nhà.
“Mẹ đi làm về rồi.”
Người đứng trước cửa chính quả nhiên là mẹ tôi.
Bóng dáng mẹ tôi trông giống hệt tôi từng nhớ, nhưng khuôn mặt mẹ trông trẻ hơn tưởng tượng nhiều.
Chiếc sơ mi màu nhạt cùng áo khoác bên trên… tôi buộc phải công nhận là rất hợp vóc dáng. Người có thể áp dụng được cách phối đồ trên… gu thời trang dám chắc là không tồi chút nào.
Chị tôi là mỹ nhân, và mẹ tôi cũng thuộc hàng sắc vóc nghiêng trời. Sao tôi có thể tin sự thật này cơ chứ?
Tôi mà chưa có sẵn kí ức về thời xưa, thì nếu ai bảo đây là một phim truyền hình, còn mẹ với chị tôi đang vào vai nữ chính… khéo tôi tin sái cổ chứ không đùa được đâu.
““Dạ con chào mẹ ạ.””
Tôi cùng với chị gái ra cửa đón mẹ ngay.
“Ơ kìa Take-kun? Cũng về rồi đấy à? Nhớ ngày mai phải đi dự lễ khai giảng nhé. Đây này, hôm nay mẹ có mua cá hồng về nhà đó. Hai con thử nhìn đi.”
Trong tay mẹ tôi là một thùng xốp khá to, nhìn có vẻ đựng được rất nhiều thứ.
Tôi thử mở nắp thùng, và quả có một con cá hồng nằm chính giữa. Cá hồng biển nguyên con… một món hời đúng nghĩa đang ở ngay trước mặt.
“Khoan đã. Mẹ định tự chế biến có phải không?”
Chị tôi hỏi mẹ tôi, giọng có phần rụt rè. Hẳn cá hồng còn quá xa lạ với chị tôi. Tôi cũng không cho rằng ở tại thế giới cũ… có nhiều thanh thiếu niên tự tin với cá hồng.
“Dĩ nhiên là vậy rồi. Tối nay để xem nào… sashimi cùng với miso cá hồng đi. Tiếp theo thì, cơm với cá hồng băm… chắc sẽ là ổn đấy.”
“Toàn cá hồng thôi nhỉ.”
“Thi thoảng mình cũng nên làm bữa thịnh soạn chứ. Miso nay mẹ dùng loại này bao ngon luôn. Tự thân mẹ cũng thấy tay nghề khá lắm rồi.”
Và thế là mẹ tôi tung tăng lại chỗ bếp.
Từ trước mẹ đã hay đảm đang việc bếp rồi, theo như những kí ức còn lại bên trong tôi. Có điều, kí ức cũng chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua, nên dù có lục tung tâm trí đi chăng nữa, tôi vẫn chẳng hình dung… rằng hương vị đồ ăn mẹ nấu là thế nào.
Mẹ tôi khả năng cao là người giỏi nấu nướng, vậy nên tôi phần nào cũng có chút chờ mong.
Vẫn bê cái thùng cá, tôi theo chân mẹ tôi xem phụ giúp được gì.
“Mà này, Miyano… lại nữa rồi đấy hả?”
“Giờ chắc chưa phải lúc như thường ngày mẹ ơi. Khi nãy con cũng chưa thấy dì ấy về nhà.”
“Đành vậy nhỉ. Để lát mẹ gọi xem… Moe-chan cùng với Saki-chan thì sao?”
“Vừa mới về. Tầm này chắc đang ở trên phòng thôi.”
“Vậy nhớ trước giờ ăn gọi đám nhỏ xuống nhé. Dặn bữa nay cả nhà sẽ mở tiệc chúc mừng Take-kun.”
Mẹ tôi xắn tay áo mà mở điện thoại lên.
Như vừa được nhắc tới, Miyano-san là em gái của mẹ tôi.
Nghe nói dì ấy làm cho văn phòng trung ương, dưới tư cách nhân viên phòng quan hệ công chúng, nhưng cụ thể ra sao… thì tiền kiếp của tôi coi bộ không nhớ tới.
Về phía Moe-chan, cùng với Saki-chan… hai đứa nó đều là con gái của dì tôi, lần lượt học năm 5 và năm 4 kể từ mùa xuân rồi.
Nhà có hai bếp ăn, nên bình thường hai đứa không ăn ở chỗ này, mà sẽ xuống bếp ăn bên kia để dùng bữa.
Mẹ tôi giỏi nữ công gia chánh đến bất ngờ, và chẳng mất bao lâu, đại tiệc cá hồng đã chỉ chờ được phục vụ.
Chị tôi ngoài quanh quẩn bên trong phòng bếp ra, thì cũng chẳng có dịp thó tay làm gì hết.
“Miyano vừa mới nhắn cho mẹ xem rồi. Bảo là hôm nay có việc khẩn chưa kịp xong, nên cứ ăn trước đi khỏi cần đợi.”
“Dì lúc nào cũng trông bận rộn như thế nhỉ?”
“Sinh sống tại đặc khu nó là như vậy đấy.”
Mẹ tôi chỉ thông cảm với hoàn cảnh dì tôi.
Sinh sống tại đặc khu có thể coi như là đặc quyền giới thượng lưu. Không ít người ước ao thèm khát đặc quyền ấy, dù có phải hất cẳng người khác hòng thế chân.
Vốn đã có con nhỏ, thế nhưng vì tương lai đứa con mình nuôi nấng, dì tôi vẫn gắng gượng trụ vững tại đặc khu, vượt qua mọi thử thách tưởng như là không thể.
Thế giới không nhân từ… đến mức nhìn lại những người tụt lại phia sau. Chỉ cần thức dậy thôi, có khi áp lực đã đợi sẵn rồi không chừng.
“Dạ con chào mọi người. Xin phép được làm khách gia đình mình bữa nay.”
“Cảm ơn mọi người đã chiêu đãi chúng con ạ.”
“Chào hai đứa, Moe-chan, Saki-chan. Nào, ngồi đi. Này là tiệc chúc mừng Take-kun nhập học cấp ba đấy.”
“Dạ anh Taketo, xin chúc mừng năm nay anh vào cấp ba ạ.”
“Cảm ơn nhé. Moe-chan vừa mới lên lớp 5 đúng không? Năm sau cũng mở tiệc chúc mừng em nhập học cấp hai nhé.”
“Dạ.”
Moe-chan mỉm cười, coi bộ khá hạnh phúc.
Kiểu nói chuyện xã giao khác với chuyện phiếm này… vốn được coi là lẽ thường tình ở tại đây.
Nhưng nhắc đến sở thích trẻ con tầm tuổi này, trong đầu tôi lại không có ý tưởng gì hết.
Con gái như Moe-chan… thường sẽ hứng thú với những chủ đề nào nhỉ?
“Em cũng xin chúc mừng cho anh Taketo.”
“Cảm ơn, Saki-chan.”
Chẳng thiết trò chuyện nữa, tôi quay sang xoa đầu âu yếm Saki-chan.
Con bé hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng nhoẻn miệng mà cười tươi.
Chị gái tôi nhìn theo cảnh này cũng khẽ cười.
Người đâu mà dễ thương… Để tôi nhắc lại nhé, hai đứa này đúng là dễ thương hết mức luôn.
Môi trường sống tưởng như nằm mơ cũng không có, ấy thế chủ nhân của cơ thể này trước đây… lại chẳng thà chạy trốn còn hơn là ở lại.
Người không cùng hoàn cảnh… quả nhiên lối suy nghĩ cũng không hề giống nhau.
Toàn thế giới này có khoảng 50 triệu người, nhưng nam giới chỉ chiếm có 200 ngàn thôi.
Nói cách khác, tỉ lệ giới bình quân… là 1 nam trên 250 nữ.
Tỉ lệ trên không phải luôn luôn được duy trì, mà trải qua không ít tác động theo thời gian.
Đến thời đại chúng tôi, không hiểu bằng cách nào… mà tỉ lệ vừa nêu còn chênh lệch thêm nữa, khi 1000 nữ mới tương ứng được 1 nam.
Có một số người già từng sống tại thời xưa, thời chênh lệch nam nữ chỉ mới vài chục lần… nhưng quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ thôi.
Hiện tại viễn cảnh ấy… chẳng khác gì giấc mơ được cho là hoang đường.
Với hiện trạng ngày nay, nam giới cùng nữ giới… cuộc sống của cả hai nhìn chung đều khắc nghiệt.
Vì sự mất cân bằng không tưởng về giới tính, những rắc rối đáng lẽ không cần phải trải qua… nay lại đè nặng lên đôi vai của mọi người.
“Ngon chứ, Moe-chan?”
“Dạ vâng, ngon lắm ạ.”
Moe-chan nhã nhặn mỉm cười mà đáp lễ. Có lẽ vì được dạy như vậy từ nhỏ chăng?
Căn cứ vào cử chỉ, Saki-chan nom cũng chẳng khác chị là bao. Con bé trưởng thành quá… đến mức tôi không sao tin nó học tiểu học.
Trẻ em ngay từ nhỏ đều đã được dạy dỗ, rằng bằng mọi giá phải lịch thiệp với nam nhân, không được xúc phạm qua lời nói hoặc hành động.
Tôi rất muốn bắt chuyện nhiều hơn với hai đứa, nhưng những lúc thế này… tôi chẳng thể nào nghĩ ra chủ đề nào hay.
“Cơm cá hồng hôm nay ngon thật đấy.”
Cực chẳng đã, tôi đành chuyển hướng mà trò chuyện với mẹ tôi.
“Thật hả? Vậy thì lại tốt quá. Mẹ không có thời gian nêm gia vị cho chuẩn, nên suốt từ ban nãy cũng có chút lo lo…”
“Vẫn ngon mà mẹ ơi. Được ăn cùng mọi người, nên có khi bữa ăn cũng ngon miệng thêm nữa.”
“Ồ…”
Chỉ với một vài lời, bầu không khí trong bếp đã bớt gượng gạo đi.
Những món ngon mẹ tôi tận tay nấu… tất cả chúng tôi không bỏ sót một miếng nào. Buổi tiệc cũng kết thúc sau đó chừng ít lâu.
Dù không khí có không sôi nổi như dự kiến, hai chị em Moe-chan cùng với Saki-chan… hẳn đã trải qua những phút giây đầy vui vẻ.
Thực sự khá đáng buồn, nhưng tôi biết mình cũng không thể làm gì hơn.
Rồi chúng tôi dần sẽ thấu hiểu được lòng nhau, trò chuyện tự nhiên như anh em cùng một nhà… Chắc chắn vậy đúng không?