Chuyển sinh vào thế giới Ero game, nhưng tôi lại trở thành bạn thuở nhỏ nữ của nhân vật chính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1518

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1143

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 3

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Chuyển sinh vào một trò chơi khiêu dâm - Chương 04

Mùa hè đến rồi.

Và thế là, tôi bị đuổi ra khỏi nhà và bị bảo là phải đi bơi, nên tôi đành miễn cưỡng cùng với Kuroo đi đến hồ bơi công cộng gần nhà.

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy vớt vát được tí là hồ bơi này có bể nước nóng trong nhà.

Nó được kết hợp với cơ sở xử lý rác thải, và họ sử dụng nhiệt từ việc đốt rác để làm ấm nước.

Ngoài ra, còn có cả khu spa nữa cơ.

Tôi không ghét việc bơi lội cho lắm.

Chỉ là tôi không thích nó.

Thực ra là do tôi không giỏi vận động.

Chính xác hơn thì tôi chỉ thích chơi game thôi.

Tôi chỉ muốn ở nhà suốt đời và chơi game. Vì thế, hôm nay tôi cũng đã lén mang theo máy chơi game trong ba lô và dự định sẽ sủi lẹ lẹ để chơi game.

“Ê này, cậu phải đi bơi đúng như được dặn đấy, nhớ không?”

Lâu lắm rồi tôi mới đi bơi cùng Kuroo.

À mà thật ra cơ hội đi bơi chỉ đến vào mùa hè, nên chuyện này xảy ra mỗi năm một lần.

Nhưng tôi cứ cảm giác như đã 10 năm rồi chúng tôi không đi bơi cùng nhau ấy. Có lẽ mỗi lần đi bơi lại là một trải nghiệm lạ lẫm với tôi.

Chắc là do người ta thường hay quên những thứ mà mình không thích. 

A, tôi muốn được chơi game sớm quá...

“Ừ thì, tớ biết là Ayumu không thích bơi lội rồi, nhưng cậu không giỏi bơi à?”

“Không hẳn. Tớ chỉ là kiểu người mà sẽ không thích những việc mình không giỏi thôi. Nếu muốn, tớ hoàn toàn có thể bơi bướm, thậm chí là cả bơi kiểu cổ điển nữa.”

“Bơi kiểu cổ điển là cái gì vậy trời...?”

Khi Kuroo hỏi tôi học được nó ở đâu, khi nào và từ ai, tôi chỉ trả lời qua loa: “Tớ đọc trong phần hướng dẫn ấy.”

Thực ra, tôi chỉ xem chúng qua video trên mạng mà thôi.

Dù sao thì, trước khi chúng tôi kịp nhận ra thì đã đến bể bơi công cộng rồi.

Để tránh cái nóng nực của mùa hè, chúng tôi đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, nhưng thời tiết vẫn khá oi bức.

Đường về nhà sẽ mệt lắm đây....

Mẹ tôi cũng đã đưa cho tôi ít tiền trước khi đi làm và bảo: “Con có thể dùng tiền này để ăn trưa với Kuroo.”

Với số tiền nhận được, chúng tôi có thể trả phí vào hồ bơi và còn thừa 1500 yên, đủ để gọi một phần ăn đắt tiền tại tiệm hamburger gần đó.

Tôi không muốn vội vã làm gì, nên có lẽ tôi sẽ tận hưởng lòng tốt của mẹ và thư giãn một chút hôm nay.

“Thôi, gặp lại sau nhé.”

“Ừ, gặp lại cậu sau…”

Vì vậy, chúng tôi trả tiền vào cửa và sau đó mỗi người đi vào phòng thay đồ riêng. Tôi nhanh chóng thay đồ và đến hồ bơi chờ Kuroo, nhưng có gì đó không ổn. 

Bình thường con trai chỉ cần cởi đồ và mặc đồ bơi vào là xong, chẳng phải có ít thứ để chuẩn bị hơn à? 

Cảm thấy tò mò, tôi quay lại chỗ thay đồ để tìm nhưng không thấy Kuroo đâu cả. Khi tôi quay lại cũng không thấy cậu ấy. ...Ủa?

Khi tôi đang nghiêng đầu tự hỏi bản thân, thì Kuroo xuất hiện. Cậu ấy không mặc đồ bơi theo quy định của trường mà lại mặc quần boxer có hoa văn như kiểu để nguỵ trang trong quân đội.

Và khi nhìn thấy tôi, cậu ấy bỗng tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa thất vọng.

“Này, sao cậu lại mặc đồ bơi của trường vậy?”

“Ể, chẳng phải nó là chuyện bình thường sao. Tớ nghĩ nó sẽ giúp di chuyển dễ dàng hơn.”

“Ý tớ không phải thế...”

Tôi hiểu điều cậu ấy muốn nói. 

Chúng tôi đang đi chơi riêng với nhau mà lại mặc đồ bơi của trường thì có hơi sai sai. 

Nhưng việc mua đồ bơi mới mỗi năm rất là phiền phức và tốn kém. 

Đồ bơi của trường thì rẻ, và là đồ thiết yếu cho các giờ học bơi. 

Tôi nghĩ dùng nó ở đây có vẻ hợp lý mà.

Ngay lúc đó, tôi nhận ra ánh mắt của Kuroo đang huống xuống phía dưới một chút. A, cậu ấy lại...

“‘Đừng để ý đến ý kiến của người khác.’”

Vậy, bây giờ chúng ta đi bơi luôn thôi chứ? 

Dù sao thì, ở đây có hai loại hồ bơi: một hồ bơi kiểu tiêu chuẩn và một dòng sông lười. 

Nếu muốn bơi, chúng ta phải chọn giữa việc thả mình theo dòng nước và tận hưởng hoặc bơi nghiêm túc.

“Nhưng trước khi bơi, tớ muốn hỏi cái này…”

“Hửm?”

Kuroo liếc nhìn về phía hồ bơi. Vì giờ còn sớm nên vẫn chưa có ai khác đến đây.

“Thật ra, tớ muốn biết... cỡ ngực của Ayumu là bao nhiêu?”

“Hả?... H-cup đấy.”

“H-cup á?! Chẳng phải nó quá dâm dục à?!”

Khi cậu ấy lẩm bẩm rằng nó quá lớn, tôi liền nói thêm:

“Gần đây, ngực tớ bắt đầu to ra nhanh chóng, nhất là từ đầu năm nay. Để mà nói thật thì đôi lúc nó khá đau, nên tớ nghĩ có lẽ nó sẽ còn lớn hơn nữa.”

“Nó còn lớn hơn nữa á!?”

'Cậu đùa à'

Cậu ấy thì thầm trong cơn sốc nặng, nhưng đây lại là sự thật. 

Ngực to quá chỉ khiến cho việc tìm mua áo ngực vừa mình trở nên khó khăn hơn, chẳng được lợi gì cả.

Nếu nó nhỏ hơn một chút chắc sẽ tốt hơn.

“Vậy, chúng ta bơi nhé. Cậu muốn bơi ở đâu?”

“...Chơi ở sông lười đi. Ở đó có lẽ Ayumu sẽ thoải mái hơn, đúng không?”

“Thoải mái hơn là sao?”

“Ý tớ là, nếu cậu không thích bơi lội lắm, thì có lẽ thả mình trôi dòng ở đó sẽ thoải mái hơn là cứ bơi lội quá sức còn gì?”

Cũng có lý ha. 

Tôi gật đầu, đội mũ bơi và nắm lấy tay Kuroo.

“Rôi, ta đi thôi chứu?”

“À, ừm...!”

“Cậu có vẻ cứ đờ đẫn kiểu gì ấy nhỉ? Có cần khởi động trước không?”

“Đôi lúc tớ chỉ muốn đấm cho cậu một cái...”

Tôi không hiểu cậu ấy nói gì, nhưng dù sao thì chúng tôi cũng khởi động trước một chút và sau đó cùng đi đến hồ bơi.

Đọc Getsuyōbi no Tawawa để hiểu thêm