POV; Chisome
“... Haa, tớ muốn ở bên Nii-san~”
“Tớ cũng thế… Haa”
Mashiro và tôi đều thở dài.
Giờ là tháng 8, và tôi vẫn dành thời gian của mình cùng Nii-san hằng ngày, nhưng hôm nay thì không.
Nii-san đã đi chơi cùng bạn từ sáng, và tôi có nhiều thời gian rảnh nên tôi ra ngoài chơi cùng Mashiro.
“Người đó… Em đang nghĩ đến việc gặp mẹ của mình.”
Khi tôi nói thế với anh ấy, Nii-san bảo tôi hãy cố hết sức.
Đương nhiên, lý do mà anh ấy nói “Anh sẽ ở bên em” và gật đầu chắc là bởi Nii-san lo cho tôi, nhưng tôi nghĩ điều đó rất quý giá, nên tôi đã quyết định mình sẽ làm.
“Chisome, ổn mà.”
“Ừ. Không phải là tớ lo lắng hay gì đâu.”
Bắt đầu với mẹ tôi, thứ sức mạnh mà người khác sợ hãi… Tôi hận thế giới đến mức nào, và tôi muốn đập nát hoàn cảnh của mình đến mức nào.
Nhưng, tôi vẫn rất sợ, nên cuối cùng thì tôi cũng chả làm gì cả.
Vào lúc đó, tôi đã gặp Nii-san và mọi thứ thay đổi.
Mọi thứ bắt đầu đi theo chiều hướng tốt đẹp, và tôi mừng vì đã sinh ra ở thế giới này, và tôi đã tận hưởng những ngày hạnh phúc.
“Nghĩ lại thì, Nii-san đúng là một người tuyệt vời. Tớ không thể tưởng tượng cuộc sống sẽ như thế nào nếu tớ không gặp được Nii-san.”
“Việc đó…”
“Tớ biết, Mashiro. Tớ biết cậu đang nghĩ gì… Ý tớ là, nếu tớ không gặp Nii-san, có lẽ tớ sẽ không thể có được chút niềm vui nào.”
“......”
Tôi luôn nghĩ đến nó, nhưng tồn tại của Nii-san lớn lao đến thế đấy.
Nii-san đã bảo vệ tôi, có tình cảm và yêu tôi, nhưng cả tôi cũng thế, và từ giờ trở đi, dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi Nii-san.
Nè Nii-san, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, được chứ?
“Này Chisome, đó là…”
“Hửm?”
Khi đang nghĩ đến Nii-san, trong ảo tưởng, đang nói “Chắc chắn rồi” và hôn tôi, thì Mashiro chỉ đến cái gì đó.
Khi tôi nhìn theo, người ở đó là Renjou-san.
“... Wooh”
Mặc dù cô ấy ở cùng khối, tôi không có việc gì với Renjou-san cả, nhưng lại có nhiều thứ liên quan, và tên cặn bã đó… *khụ khụ* Tôi cũng nhận ra đầu tóc của cô ấy đang rất rối, hành động của Renjou-san không bình thường, và tất cả những việc đó là do cô ấy đã phát điên vì Souma-senpai, và tôi không nghĩ rằng mình muốn đối phó với cô ấy một mình.
Yuika-senpai nói rằng chị ấy muốn thân hơn với cả Renjou-san, nhưng… Đúng là Yuika-senpai.
“Chisome, cô ấy đang nhìn về hướng này.”
“.........”
Tôi đã định giả vờ không nhận ra~.
Khi tôi nhìn qua bên đó, Renjou-san liền lao đến.
“Chào Rikudou-san. Thật tình cờ khi chúng ta gặp nhau ở đây, đúng không?”
“Tớ nghĩ thế. Cậu đang đi mua sắm à?”
“Ừ. Bởi hôm nay anh ấy muốn ăn cơm trứng♪”
“Anh ấy… ý cậu là Souma-senpai à?”
“Ừ♪”
Renjou-san gật đầu với nụ cười đẹp đẽ.
Không giống tôi, Mashiro có vẻ không hứng thú với cô ấy, và mặc dù không ai có thể thấy cậu ấy, Mashiro vẫn đang kéo mí mắt xuống và lè lưỡi, đùa nghịch với một cậu nhóc học sơ trung đang ở gần đó.
“Cậu đang làm gì vậy, Rikudou-san?”
“Tớ… Tớ chỉ đang nghĩ đến một thứ thôi. Nii-san đang đi chơi cùng bạn anh ấy, và tớ cũng không có kế hoạch nào cả.”
“Tớ hiểu rồi~ À, vậy thì…”
“Tớ xin lỗi, nhưng đi cùng nhau bây giờ không tốt đâu.”
“Tại sao-!?”
Aa, Renjou-san, cậu bất ngờ trông dễ thương thật đấy.
Sự hiện diện đó cũng khá dễ thương nữa, nhưng nói rằng không tốt cũng chỉ là nửa đùa thôi, nên không có nghĩa là tôi không muốn.
“Cậu vừa nói rồi mà. Souma-senpai ý.”
“... Đúng vậy, nhưng tớ đã gặp Rikudou-san ở đây rồi.”
Rồi, rồi, lần sau được chứ.
“À phải rồi, tớ có một câu hỏi, nhưng mà”
“Sao vậy?”
“Cậu thích Souma-senpai đến mức nào vậy, Renjou-san?”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, bầu không khí xung quanh Renjou-san thay đổi.
Mắt cô ấy, thứ vừa nãy sáng lấp lánh, đã mất đi ánh sáng, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy áp lực.
Nếu là người bình thường, họ có thể sợ hãi trước sự khủng khiếp của cô ấy hiện giờ nhưng tôi không cảm thấy gì cả… Không, có lẽ tôi đã nghĩ cô ấy hơi đáng sợ.
“Tớ yêu anh ấy, cậu biết chứ? Tớ yêu anh ấy rất, rất nhiều. Souma-senpai cũng thế. Anh ấy đã trở thành một chàng trai tốt gần đây, cậu biết không? Anh ấy cũng không nói xấu ai cả, anh ấy luôn gọi tớ… Trên hết, có vẻ như tớ luôn xuất hiện, kể cả trong giấc mơ của anh ấy… fufuu♪ Như một người bạn gái, tớ chưa từng hạnh phúc nhiều như này~”
“.........”
“Nè Rikudou-san. Tớ chắc rằng Rikudou-san cũng hiểu mà, phải không? Tớ chắc rằng anh trai cậu cũng mơ về Rikudou-san mà.”
“T-Tớ nghĩ thế”
“Phải không~? A, vậy thì tớ đi đây. Gặp cậu sau, Rikudou-san!!”
“Ừ. Hẹn gặp lại.”
Cô ấy… mạnh quá.
“Xong chưa?”
“Xong rồi.”
Geez, Mashiro, cậu là đồ khốn. Bỏ tớ lại một mình… Nhưng, cậu ấy là thế mà.
Không phải Renjou-san là tồn tại kỳ dị như tôi, nhưng cô ấy có thể trở nên như vậy chỉ bởi một người đàn ông.
Chà, đúng là tôi cũng đã thay đổi sau khi gặp Nii-san, nhưng so với sự thay đổi Renjou-san thì tôi vẫn rất dễ thương, tôi nghĩ vậy.
“Ara, Chisome-san!?”
“E?” Chisome-chan!?”
“Cái gì, Chisome!?”
“Uwaaah” và tôi quay mặt lại phía sau.
Những người ở đó là Misora-senpai, Yuika-senpai, và Akane-senpai, người đã có quan hệ tốt gần đây.
Cả ba đến gần khi thấy tôi, nhưng tôi lại nghĩ về việc chạy ngay lập tức và quay mặt đi… Tuy nhiên, Misora-senpai đã ở đó.
“Vì chúng ta đã gặp nhau rồi nên đừng cố chạy đi như thế.”
“... Misora-senpai, không phải chị gần như đã gia nhập nhóm những sinh vật phi nhân loại rồi à?”
“?? Chị luôn muốn bình thường mà.”
Người này… đang tiến gần hơn đến mức quái vật rồi!
Chà, mặc dù Misora-senpai ngày càng kinh khủng, nhưng những thứ trong mắt là tình cảm thuần khiết dành cho chúng tôi, nên tôi cũng không thể làm gì với chị ấy được. Nói thế thôi chứ tôi không ghét ánh mắt này, nên rốt cuộc tôi lại nắm tay chị ấy.
“Fufu, chị thực sự rất vui vì đã gặp được Chisome vào ngày nghỉ. Đúng là lựa chọn đúng đắn khi chấp nhận lời mời của Misora và Yuika.” (Akane)
“Đúng không~? Chị đã đúng khi tin em, phải không Akane-paisen!” (Yuika)
“Ừ… Nhưng Taiga không có ở đây. Chị muốn thấy hai em ấy tình tứ với nhau cơ.”
Cả Akane-senpai nữa, chị ấy không che giấu gì cả.
So với Misora-senpai, chị ấy mới chỉ tiếp xúc với tôi vài ngày, và người này còn không thèm giấu đi mong muốn của bản thân.
“Chisome-chan đang đi mua sắm à?”
“Vâng. Nii-san đang đi chơi cùng bạn và em đang có nhiều thời gian rảnh nên… a”
Khi tôi nói rằng mình đang có nhiều thời gian rảnh, đôi mắt ba người họ sáng lên.
Yuika-senpai và Akane-senpai đang giữ vị trí ở hai bên tôi, còn Misora-senpai thì đang ôm Mashiro ở đằng sau, người đang nhìn tôi với nụ cười dịu dàng.
“... Nè Chisome, như này thì em ấy không cần thiết phải ẩn đi hiện diện của mình đâu.” (Akane)
“Em nghĩ thế. Thật đấy, sao chị biết vậy?” (Chisome)
“Ufufu~♪ Nếu em có thể nắm rõ chuyển động sóng thì sẽ không có vấn đề gì cả!” (Misora)
Tôi đã thấy mệt chỉ với ý nghĩ kỳ lạ đó rồi.
Sau đó, tôi và Mashiro, người đã hiện hình, như thể đột nhiên tạo ra một nhóm chỉ dành cho con gái, năm người phụ nữ đi cùng nhau.
Gì chứ, kể cả tôi có mệt hay bị sao đó, những cuộc nói chuyện với những người bạn mà mình có thể tin tưởng cũng rất quý giá.
“Đó là mối quan hệ mà Chisome tạo ra, thứ mà Chisome đã kết nối lại với nhau. Tự tin lên.”
Tôi nhớ tới những lời của Nii-san.
Phải rồi, cũng là nhờ có Nii-san, và tôi có thể trau dồi bản thân… cả Mashiro nữa, phải không?
“Un”
“Mashiro-san… Mashiro-saaaAAAAN!!” (Misora)
“Mashiro… aaah dễ thương… dễ thương quá. Em dễ thương đến mức chị muốn cho đi tất cả những gì mà mình có.” (Akane)
“... Đau quá, chị tránh ra đi” (Mashiro)
“Được!”
“Tất nhiên rồi!!”
Bên phía Mashiro, cậu ấy có vẻ vui… đúng không nhỉ?
“Ahaha… xin lỗi nếu bọn họ có hơi ồn ào.”
“Ổn mà; nhưng Yuika-senpai vẫn bình thường, đúng không?”
“Ah~ Chị cũng là một otaku hạng nặng mà, nhưng… chị không thể cư xử như thế được.”
“Phải rồi. Dù sao thì những người đó có hơi khác so với phần còn lại.”
“UnUn”
Giờ thì chắc tôi sẽ đi chơi với những người con gái một chút vậy.