“Nhớ lại thì…” (Mashiro)
“Un?” (Chisome)
“Sao vậy?” (Taiga)
Anh trai và em gái ăn tối cùng nhau, đột nhiên Mashiro nói.
“Lâu về trước, có một trận chiến giữa em và Chisome.”
“... Hả?”
Một trận chiến với Chisome á? Là sao?
Tất nhiên là Chisome vẫn đang ở trước Mashiro, nhưng em ấy gật đầu như thể em ấy đã nhớ lại.
“Lâu về trước… rất lâu về trước. Nii-san biết bao nhiêu về quá khứ của em?” (Chisome)
“Những gì anh biết thì anh đã kể cho em hết rồi. Chà, anh cũng đã học được rất nhiều điều từ Chisome.”
Tôi hỏi Chisome về gia đình em ấy và em ấy có Mashiro từ bao giờ, chỉ thế thôi.
Tôi chưa từng nghe đến việc có một cuộc chiến như thế, nên tôi rất bối rối, nhưng tôi cũng rất tò mò.
“Khi em bắt đầu nhận thức về mọi thứ xung quanh bản thân, Mashiro đã ở đó rồi, nhưng khi em thấy cậu ấy lần đầu tiên, em đã rất bất ngờ. Sau đó thì em kiểu ‘ai đây?’ và bắt đầu hoảng loạn.” (Chisome)
“... Chà, mọi thứ diễn ra như thế cũng khá hợp lý.” (Taiga)
“Vâng. Em đã rất khổ cực mới có thể khiến Chisome bình tĩnh lại vào lúc đó.” (Mashiro)
Hai em ấy cười như đang hồi tưởng lại những ngày xưa cũ.
Có lẽ nghĩ ra gì đó, Chisome đứng dậy; Mashiro cũng thế, và cả hai nhìn nhau ở giữa phòng khách.
Và sau đó– cả hai đều tạo ra một cái lưỡi hái lớn khiến ai nhìn vào cũng thấy lo lắng.
“Lúc đó như nào nhỉ?”
Lưỡi hái cả hai cầm giống nhau về hình dáng, và hơn nữa, đó là cái lưỡi hái Chisome đã dùng để dọa tên bám đuôi. (Cho ai không nhớ thì Chisome dọa tên bám đuôi ở chap 14)
Mắt tôi hướng đến cái lưỡi hái, thứ có hình dáng rất ngầu tưởng như chỉ có trong manga hoặc anime.
“Lúc đó em không biết mình có sức mạnh, nên em đã lấy nó ra trong vô thức và cố để chém Mashiro ngay lập tức.” (Chisome)
“Chisome rất thiếu kiên nhẫn vào lúc đó. Nhưng, Chisome cũng đã rất bất ngờ khi cậu ấy sử dụng sức mạnh lần đầu tiên.” (Mashiro)
“... Hou” (Taiga)
Tôi càng nghe thì lại càng thấy câu chuyện thú vị.
Tuy nhiên, nếu em ấy lựa chọn sai lầm, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ, huh… Về những việc sau đó, Chisome đã bình tĩnh lại và hiểu được tình huống, nhưng… tôi mừng là không có gì xảy ra.
“Đừng khiến anh lo lắng về những thứ mà anh không biết đấy, sheesh”
“Wawaa”
“... ♪♪”
Tôi ôm hai cô em gái mạnh mẽ của mình bởi tôi mừng vì không ai bị thương.
Đúng như dự đoán, khi tôi tiếp cận hai em ấy như thế, hai cái lưỡi hái đã biến mất. Nhưng sự sắc bén đúng là tuyệt vời, và trên hết, nếu hai em ấy nói với tôi đó là vũ khí bị nguyền rủa thì tôi cũng chấp nhận luôn… Sẽ có gì xảy ra nếu mình cầm nó nhỉ?
“Onii-sama, anh có muốn cầm thử không?” (Mashiro)
“E? Được không?” (Taiga)
“Ổn mà. Nó không bị nguyền đâu, nên anh cầm nó cũng được.” (Chisome)
Chà chà… Nếu thế, đây là một cơ hội tốt, tôi cầm cái lưỡi hái Mashiro đưa cho.
“... Ooh”
Nó rất nhẹ, và nó có cảm giác tuyệt và lạnh lẽo.
Cầm cái lưỡi hái này khiến tôi cảm thấy như mình đã tái sinh vào một thế giới fantasy, nhưng điều đáng lo ngại là tôi có cảm giác cái lưỡi hái này đã bao bọc tôi vậy.
Tuy nhiên, đó không phải cảm giác xấu; nó giống như tôi đang được bao bọc bởi Chisome hay Mashiro vậy.
“Em đã nói từ trước rồi, nhưng nó rất sắc, nếu có một cái cây to, anh có thể chặt nó chỉ bằng một nhát cắt nhẹ.”
“... Nghe thấy điều đó khiến anh cảm thấy hơi sợ rồi đấy.”
Nếu tôi trượt tay thì có thể sẽ mất một ít nhất một cái tay, tôi cảm thấy ớn lạnh.
Tôi trả lại cho Mashiro, nhưng cái lạnh vẫn còn trên tay tôi, và khi tôi nhìn vào nó, Chisome nắm lấy tay tôi.
“Chắc chắn, việc cầm nó khiến anh cảm thấy kích thích một chút. Nhưng anh cũng không cần phải sợ đâu.”
“Ahaha… Anh không thể không sợ được.”
Đó là sức mạnh vượt quá hiểu biết của loài người, và một món vũ khí có thể dễ dàng tước đi mạng sống của con người, một thứ đáng sợ.
Chẳng hạn như bị kích thích bởi máu chuunibyou, gục ngã trước sự tò mò… đến nỗi tôi không thể nghĩ đến nó nữa, tôi lại cảm thấy sợ cảm giác lạnh lẽo đó.
(... Chà, nhưng sức mạnh của cả hai thì có đến mức đó không nhỉ)
Nếu đó chỉ là một phần sức mạnh của Chisome và Mashiro, nỗi sợ hãi của tôi sẽ dần biến mất.
Chisome buông tay tôi bởi nó đã không còn run rẩy nữa, nhưng Mashiro, người đang nhìn tôi, trông như thể em ấy sẽ khóc bất cứ lúc nào vậy.
“Aah, không sao đâu, Mashiro. Chắc nhìn anh giống như đang sợ em à?”
“... Un”
“HIểu lầm rồi, nên đừng trưng bộ mặt đó nữa. Nhìn này, không sao đâu~”
“Nên là đừng khóc” Tôi xoa đầu Mashiro.
Có lẽ nó đã có tác dụng; mặc dù Mashiro không khóc nhưng em ấy đặt tay trước ngực và tuyên bố.
“Em sẽ không để Onii-sama cầm nó một lần nữa. Em không muốn… nhìn anh như thế.” (Mashiro)
“Ahahaa♪ Cứ thế đi!” (Chisome)
“Em nói đúng.”
Tôi gật đầu.
Tất nhiên, đúng là tôi không muốn hai em ấy có một thứ như thế, nhưng chắc chắn, đó là để bảo vệ cả hai, tôi, cuộc sống này…
“Chắc hẳn hai em ấy sẽ dùng nó vào lúc nào đó nhỉ” Tôi nghĩ thế
(Đợi đã, lo lắng về mấy thứ này có khi hơi muộn rồi…)
Rốt cuộc thì chúng tôi đang ăn tối mà, cả ba tiếp tục ăn, và sau đó cả ba lên giường.
“Nè Nii-san, cả Mashiro nữa. Thứ bảy tuần này, em muốn đi xem phim.”
“Phim à. Anh không phiền đâu.”
“Tớ cũng muốn đi.”
“Vậy thứ bảy nhé.”
Nghĩ lại thì, tôi không có hứng thú gì với những bộ phim, nên tôi không định đi xem phim… Như một buổi hẹn hò thì chắc đi xem phim là cách tiêu chuẩn rồi, và dù có đi đâu đi nữa thì chỉ cần có hai người là vui rồi.
“Đó là một bộ phim về tình yêu, nhưng quảng cáo của nó khiến em tò mò. Một cuộc tình của anh em kế♪”
“Chà chà…”
“Tớ muốn xem!”
Gần đây, Mashiro không chỉ nghiện phim truyền hình mà còn cả những phim được chiếu lại nữa.
Khi tôi hỏi tên bộ phim, tôi cũng kiểm tra những đánh giá trên SNS, nhưng có vẻ cốt truyện khá sâu sắc và có các cảnh tình tứ với nhau… Tôi chuẩn bị đi xem bộ phim này cùng người yê- khụ khụ- em gái tôi… Không biết tại sao mà tôi lại cảm thấy hào hứng.
▼▽
Vài ngày sau, các bạn còn nhớ cái đứa cố để tỏ tình Chisome và bị tụt quần ở cổng trường không? (Đây là POV của nó)
Cậu ta đã yêu Chisome từ cái nhìn đầu tiên vào ngày khai giảng, và cậu ta đã quyết định sẽ thổ lộ vào một ngày nào đó, và cuối cùng ngày đó cũng đến.
“... Rikudou-san”
Vào cuối tuần, trong khi đang đi chơi cùng bạn, cậu cũng nghĩ về Chisome.
Cô ấy chưa bao giờ cười với bất cứ người con trai nào trong lớp, nhưng cô ấy lại có khuôn mặt vui vẻ khi ở cùng với những người bạn cùng giới, và nụ cười đó đã xuyên thủng trái tim cậu.
“Sau đó cậu biết không? Nii-san rất ngầu và tử tế… Tớ yêu anh ấy rất nhiều.”
Cô ấy đang hẹn hò với anh trai khi đến trường và khi về nhè, lời đồn từ trước đã trở thành sự thật.
Nếu là anh em ruột thì mới có vấn đề, nhưng hai người chỉ là anh em kế nên không ai có ý kiến gì cả… tuy nhiên, là anh em không có nghĩ là mọi chuyện sẽ thuận lợi, và kể cả tôi vẫn còn cơ hội; vẫn còn nhiều đứa con trai vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi này.
“.... Vẫn còn, vẫn còn cơ hội. Nếu thổ lộ cảm xúc của mình, chắc chắn thôi… Mình vẫn chưa nói với cậu ấy mà.”
Tự thuyết phục bản thân rằng lời thổ lộ đúng cách có thể chạm tới cô ấy… cậu ta cũng khá nổi tiếng trong đám con gái, nhưng lại đặt niềm hy vọng vào Chisome.
Và hôm nay, con tim của cậu ta đã tan vỡ.
“Đó là… Rikudou-san!?”
Trước mặt cậu ta là Chisome đang mặc đồ thường.
Cho đến giờ, cậu mới chỉ thấy Chisome trong bộ đồng phục, nên cậu bị mê hoặc bởi Chisome trong bộ đồ lộ nhiều da thịt hơn và phù hợp với vẻ hào nhoáng của cô ấy.
“... Được rồi!”
“Đây có lẽ là định mệnh” Cậu ta nghĩ thế, và định tiếp cận Chisome, nhưng… một người khác đến đã tiếp cận cô ấy trước.
Chisome ôm tay của anh ta, thể hiện tình yêu của bản thân.
Người đó là người anh trai kế kiêm người yêu của Chisome, Taiga… Tất nhiên là cậu cũng biết Taiga rồi.
“... Mình đẹp trai hơn mà. Và mình cũng tốt hơn—”
Tự tin là tốt, nhưng cậu ta là loại người coi thường người khác và tự đề cao bản thân.
Mặc dù việc đó khiến ấn tượng của cậu ta trong mắt Chisome xấu đi, nhưng cậu ta không nhận ra đó là bằng chứng cậu chỉ nhìn Chisome.
Tách khỏi đám bạn, cậu ta đi sau hai người họ.
Sau đó, Chisome kéo Taiga và biến mất vào con hẻm phía sau; cậu ta, trong khi cẩn thận, cũng đi vào con hẻm đó… và mở to mắt.
“... Ah… aah…-!”
Đó là thế giới riêng của Chisome và Taiga.
Mặc dù cậu cũng tò mò về Taiga, người đang hơi bối rối, Taiga cũng hôn Chisome, và biểu cảm của Taiga cũng rất tử tế.
Không chỉ hôn bình thường, đó là một nụ hôn kiểu Pháp, và hơn nữa, Chisome nắm chặt tay của Taiga và kéo về bộ ngực đầy đặn và mềm mại.
“...............”
Cậu đã không thể nói gì nữa.
Không chỉ hôn, mà anh ta… Cơ thể của Chisome, thứ mà bọn con trai ở trường luôn nhìn; Với Taiga, người đang nắn bóp bộ ngực đó, đến nỗi mà cậu ta không thể nói được gì, cậu có một cảm giác thua cuộc.
“..........”
Vào ngày đó, cậu đã trải nghiệm việc con tim tan vỡ lần đầu.
Và cậu không nhận ra– nhìn vào bóng lưng cậu ta ngỡ ngàng rời đi, một người phụ nữ cười khinh bỉ và nói “Đáng đời lắm.”