Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

125 1211

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

86 1484

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 4004

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 315

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 9

Quyển 5: Tinh Linh và Vương Tử - Chương 444: Nàng Tinh Linh Lại Bị Ám Sát

Vụ nổ và ngọn lửa đột nhiên ập đến, sóng xung kích dữ dội lan tỏa ra xung quanh… trong khoảnh khắc thổi bay bàn ghế gần đó, cũng làm vỡ tan tất cả cửa kính trong một tiếng “choang”.

Tiểu thư Nana trốn sau quầy, hai tay ôm đầu co ro sau cột, nhắm chặt mắt lòng đầy sợ hãi. Cô chưa bao giờ mơ rằng… Phòng Buôn Bán ngày thường vốn yên tĩnh và hòa thuận, nhiều nhất cũng chỉ có vài cuộc cãi vã, lại trong phút chốc biến thành chiến trường.

Nghe thấy tiếng nổ dữ dội, rồi nhìn thấy ánh lửa nóng rực, cách mình chưa đầy hai mét… cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết!

Là một thiếu nữ loài người bình thường, đối mặt với thảm họa là vô cùng yếu ớt, không có thân thể cường tráng như lính đánh thuê, cũng không biết sử dụng bất kỳ kỹ năng nhanh nhẹn nào, điều duy nhất có thể làm… chỉ là bản năng co người lại, ôm lấy cái đầu quan trọng nhất, cố gắng dùng cánh tay để giảm bớt tổn thương.

Tuy nhiên, vũ khí mới được trang bị không lâu của Đội quân Ma thuật Gale trong lời đồn… nghe nói uy lực của một quả ném ra, có thể sánh ngang với Phép Cầu Lửa của Pháp sư, sức phá hoại trong phạm vi bốn mét cực mạnh, ngay cả đá cũng có thể dễ dàng cho nổ thành bột mịn——Ma đạn Khối vuông.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả xác chết cũng không thể nguyên vẹn… điều này cô rất rõ.

Xin lỗi! Mẹ yêu dấu! Con gái sắp phải rời xa thế giới này rồi…

Còn cả Sasa… kẹo chị giấu trong tủ quần áo, tất cả đều để lại cho em… nhất định phải tìm thấy nhé! Chị không thể… cùng em lớn lên được nữa…

Thật sự hối hận quá đi… sớm biết vậy đã ngủ nướng… dứt khoát xin nghỉ phép cho rồi… hu hu… lỗ chết mất!

Tiểu thư Nana đã tuyệt vọng, ôm đầu cắn chặt môi lưng tròng, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng giáng xuống…

……Nhưng không lâu sau, cô cảm thấy có chút không ổn.

Từ lúc nghe thấy tiếng nổ cũng đã qua mấy giây, đáng lẽ ngọn lửa đã sớm nuốt chửng cô, sao mình vẫn còn sống sờ sờ thế này?

Công chứng viên của Phòng Buôn Bán——tiểu thư Nana, run rẩy mở một mắt ra.

Phát hiện cơ thể không có dấu hiệu bị đốt cháy, lại vô thức ló đầu qua quầy…

Sau đó, nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khó tin——

Màn lửa vốn đang cháy hừng hực, tựa như bị một đôi tay vô hình níu lại, cứng rắn định hình giữa không trung, tất cả tro tàn của vụ nổ không thể tràn ra ngoài, thậm chí còn không ngừng bị nén vào trong.

Rất nhanh như một cục bông trong tay trẻ con, bị tùy ý vò nát cho đến khi biến mất, cực kỳ nhanh chóng chỉ để lại một ít khói bụi.

Tiểu thư Nana không khỏi trợn to mắt, nhìn về phía cô gái duy nhất đang đứng trong đại sảnh——

Mái tóc bay bay nhìn chằm chằm vào không trung, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khí chất cả người đột nhiên thay đổi.

Cùng lúc đó, một bóng người phá tan khói bụi, đâm ra một thanh kiếm ngắn lóe lên ánh sáng lạnh.

Người đó tốc độ cực nhanh lại nhân lúc tầm nhìn bị che khuất, đợi đến khi nhận ra thì lưỡi dao đã chạm đến cổ họng, mắt thấy sắp cắt đứt chiếc cổ thon thả đó.

Lại vang lên một tiếng “keng” giòn giã của kim loại va chạm, như thể chém vào một tấm chắn vô hình, không thể tiến thêm dù chỉ một tấc.

Từ tiếng nổ điếc tai lúc trước, đến cuộc tấn công chớp nhoáng lúc này, một loạt biến cố bất ngờ này, khiến Rasir đang ngồi trên đất cũng phải ngây người…

Tuy nhiên chưa đợi anh ta hoàn hồn, con dao găm đang cầm trong tay, lại “vút” một tiếng biến mất không thấy đâu… trực tiếp hóa thành một luồng sáng bạc, như thể được ban cho sự sống, lao về phía kẻ tấn công với tốc độ tia chớp.

“Chậc!” Tên Thích khách đeo mặt nạ tấn công thất bại, trở tay dùng vũ khí đỡ con dao găm, ngay sau đó định rút lui khỏi hiện trường.

Kết quả chỉ vì một thoáng chậm trễ này, động tác lùi lại đột nhiên cứng đờ, như một con côn trùng bị mạng nhện bắt được, cơ thể lơ lửng không thể cử động được nữa, vị trí cổ còn có thêm một con dao găm.

Đến lúc này, tất cả lính đánh thuê bị sóng xung kích của vụ nổ hất ngã, cũng như đám đông người xem ngã lộn nhào ngoài cửa, mới vừa từ mặt đất bò dậy.

Nhìn cô gái trẻ với đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh kỳ lạ, đang đứng giữa đại sảnh gần như đã thành đống đổ nát, mọi người há hốc miệng nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Từ đầu đến cuối không hề di chuyển nửa bước, khuôn mặt non nớt không khác gì lúc trước, chiếc váy xếp ly xinh đẹp tao nhã vẫn sạch sẽ, vớ lụa trắng và giày da cũng không dính chút bụi bẩn… rõ ràng trông ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, lại trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, đã gọn gàng bắt sống một tên Thích khách.

——Phải biết rằng uy lực của vụ nổ vừa rồi, đủ để phá hủy toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt, một khi gây ra sụp đổ tòa nhà, phần lớn người có mặt đều toi đời.

Nếu còn gây ra hỏa hoạn dây chuyền, không chừng còn liên lụy cả một con phố, từ đó gây ra hậu quả không thể lường trước… mà một thảm họa đáng sợ như vậy, lại bị cô giải quyết trong chưa đầy năm giây, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy không thật.

“Ngươi… ngươi…”

Rasir cũng không nói nên lời, vô thức nhìn bàn tay trống rỗng, rồi lại nhìn con dao găm đang lơ lửng giữa không trung, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Fran ngồi ngây người bên cạnh cũng mặt đầy kinh ngạc, có chút không dám tin đây là cô gái lúc trước, ngửi chút mùi rượu đã choáng váng——nếu không phải trên mặt cô còn vương lại chút nước đường, Fran chắc chắn sẽ nghi ngờ có phải đã đổi người rồi không.

Mà Chiến sĩ trưởng Ian tim đập thình thịch không ngừng, lúc này tâm trạng càng phức tạp và sợ hãi hơn… hắn đã nhìn thấy những thứ ở tầng sâu hơn.

Con quái vật này quả nhiên như dự đoán… một cuộc tấn công bằng Ma đạn ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả mình cũng chưa chắc có thể bình an vô sự, vậy mà cô lại hoàn toàn không hề hấn gì.

Từ lúc phát hiện tình hình địch đến lúc phòng ngự đối phó, rồi quả quyết phản công và khống chế kẻ địch, toàn bộ quá trình gần như hoàn mỹ không tì vết… có thể gọi là một bài học mẫu mực trôi chảy như nước chảy mây trôi.

Bất kể là lựa chọn chiến lược, hay là kỹ năng thực thi cụ thể, đều áp dụng phương thức tối ưu nhất, không có một bước nào sai sót.

Ian không thể tưởng tượng được con nhóc này, đã trải qua những trận chiến đẫm máu tàn khốc thế nào, mới có được bản năng chiến đấu này.

Nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn… cô sở hữu kinh nghiệm giết chóc phong phú, và tốc độ phản ứng vượt xa loài người.

Khuôn mặt nhỏ bé trông có vẻ yếu ớt này, tuyệt đối còn khó đối phó hơn trong tình báo——trước khi có đủ tự tin, tốt nhất không nên dễ dàng chọc giận cô.

Nhưng may là hiện tại mà nói, cô vẫn xem như là người của mình… ít nhất tạm thời là như vậy.

Ian khẽ thở phào, vịn vào cột đứng dậy.

“Khốn kiếp, là ai phái ngươi đến!?”

Ian cấp bách muốn thẩm vấn tên Thích khách chết tiệt này——Quốc vương Bệ hạ đã tốn bao công sức muốn dỗ dành cô, kết quả con nhóc này vừa rời khỏi Vương cung không lâu, liền bị ám sát ngay trước mắt bao người, chẳng phải có người cố ý chống đối Bệ hạ sao? Rốt cuộc là ai đứng sau giật dây tất cả những chuyện này?

Tuy nhiên, người đeo mặt nạ bị ghìm giữa không trung, trong mắt lại lóe lên một tia quyết tử.

Hoàn toàn không đợi Ian đến gần, liền nghiến chặt răng, sau đó ánh mắt nhanh chóng tan rã, rõ ràng đã ngừng thở.

“…Trong miệng giấu độc dược… là lính cảm tử…”

Vẻ mặt Ian vô cùng nặng nề, tên Thích khách bị giật mặt nạ xuống, chỉ là một khuôn mặt rất bình thường, ít nhất hắn không có chút ấn tượng nào.

…Cô gái nhỏ nhíu mày, ánh sáng xanh trong con ngươi dần tan đi, vẫy tay hạ xác chết đó xuống.

Cô từ đầu đến cuối không nói một lời nào, nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô… cũng bao gồm cả Fran đã do dự hồi lâu.

“Ngươi… không bị thương chứ?”

Fran đến gần có vẻ rất cẩn thận, trái lại khiến cô gái ngạc nhiên nhìn anh ta một cái.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao.

Rất nhiều binh lính mặc giáp bạc tràn vào, dẫn đầu là một Kỵ sĩ cao lớn, ngay lúc bước vào cửa đã quét mắt nhìn xung quanh, sau khi thu hết mọi tình hình vào mắt, liền đến trước mục tiêu của chuyến đi này quỳ một gối hành lễ.

“Kỵ sĩ Vệ binh – Kaelock! Bẩm Điện hạ! Thuộc hạ xin lỗi vì đã đến muộn! Khiến Điện hạ kinh hãi rồi!”

Lòng Kiên Trì Của Jiling (Tác giả: Jiling)

Trong thành Nierstein đầy hy vọng, ánh nắng ban mai rải khắp mọi ngóc ngách, ánh sáng chiếu rọi những người đang chăm chỉ lao động, Hội Mạo Hiểm Giả cũng náo nhiệt như thường lệ.

Lúc này, một thiếu nữ nhỏ bé lại lảo đảo bước vào Hội Mạo Hiểm Giả, cô có mái tóc đen ngắn, và một đôi mắt to màu xanh nhạt, bên trong chứa đầy vẻ hoảng hốt.

“Chào Jiling! Cậu không phải vừa mới đi mạo hiểm sao? Mới ba phút sao đã quay lại rồi?”

Pháp sư Chú Kình ngồi bên cạnh vui vẻ cười lớn, “Đồ ngốc nhà cậu, có phải lại không cẩn thận bị thây ma cào rồi không, tuần này đã mấy lần rồi? Người bất cẩn không thể mạo hiểm lâu được đâu?”

“Làm sao tôi biết được thây ma lại thích ăn nấm to chứ! Lúc hái nấm có một cái vuốt từ dưới đất thò ra thì phải làm sao bây giờ!” Cô khóc lóc kêu la vài tiếng, rồi vội vàng chạy đến khu nghỉ ngơi của Hội Mạo Hiểm Giả.

Trong khu nghỉ ngơi thường có các mục sư vừa giảm sưng mặt vừa chờ đợi ban phát ơn huệ của thần cho các mạo hiểm giả, theo lời họ nói “Đây là gieo rắc ánh sáng của Nữ thần đại nhân!” nhưng họ lại không nói gì về vết thương của mình, nếu hỏi đến chỉ nở một nụ cười kỳ lạ “Hôm nay Nữ thần đã đáp lại lời gọi lên của tôi! Đó thật sự là một sức mạnh vĩ đại và thuần khiết, a~???? Gì cơ? Mặt tôi sao lại sưng lên? Ờ... lúc cầu nguyện kết thúc tôi còn đang đắm chìm trong ánh sáng của Nữ thần không thể thoát ra được..... Giám mục vì để gọi tôi tỉnh lại đã tốn không ít công sức. Mà nói mới nhớ, sức mạnh của vị Giám mục mới sao lại là cấp S chứ???”

Thiếu nữ sau khi né được người phục vụ bưng sáu đĩa, và Nữ bộc trưởng ngực khủng mặc bộ đồ tơ nhện ba mảnh, một cú chân trái vấp chân phải điêu luyện lăn đến bên bàn của các mục sư, mà một mục sư lúc cô chạy đến đã ăn ý đứng dậy cầu nguyện với thần. Trong nháy mắt, một vầng sáng dịu nhẹ rơi xuống người cô, ánh sáng dần tan ra, rồi thấm vào da biến mất không thấy.

“Thật sự cảm ơn chị Limo! Suýt chút nữa em đã trúng độc rồi, thật là cứu mạng mà!” Vừa đứng dậy chưa kịp phủi bụi trên người, cô đã thành thạo lấy từ chiếc túi nhỏ buộc sau eo ra hai đồng bạc sáng bóng đưa cho cô mục sư bên cạnh.

Limo mỉm cười, “Chị mới phải cảm ơn em, gần đây luôn ủng hộ việc kinh doanh của chị, Jiling có phải em có sở thích kỳ lạ gì không?”

“Làm gì có!” Jiling tức giận vung vẩy đôi tay nhỏ. “Em không phải loại người đó!”

Nhưng rồi lại khóc lóc nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Em biết làm sao bây giờ... gần đây bị trộm bị đập mấy ngày rồi, ngay cả Silly nhà em cũng không chịu nổi nữa, nói với em "nếu không được thì cô ấy sẽ nuôi tôi", em là chủ một gia đình đó!! Phải có uy nghiêm của chủ một gia đình! Nó là một cô bé mà nuôi em thì em còn mặt mũi nào ra đường nữa!”

“Cậu còn uy nghiêm? Rõ ràng hôm qua bị Silly cắn đầu chạy khắp phố, la hét cầu cứu cả hội đều biết. Hơn nữa, tại sao cậu lại cố chấp với việc mạo hiểm như vậy? Rõ ràng đã mạo hiểm hai tháng rồi, kết quả ngay cả một bộ đồ lính lác cũng chưa gom đủ.”

“Tại nó đắt quá! Em, em nói cho chị biết, em biết em đen, đen thì sao chứ! Chẳng lẽ đen cả đời à!”

Lúc này Haiqi ngẩng đầu lên, cô là người sở hữu sách kỹ năng «Người Được Chọn», tương truyền cô ở tầng hai hầm mỏ dưới lòng đất đã dùng Thần thuật chiến đấu với thây ma độc kinh khủng mấy hiệp, cuối cùng dùng một cây trượng thánh đập nát đầu đối phương, mới có được sách kỹ năng huyền thoại này.

“Người mới mạo hiểm sau cậu cũng đã có được chiến lợi phẩm không tồi rồi đấy, tận hai món trang bị nhện, có thể bán được cả một đồng vàng Nierstein đấy meo! Người ta đã mua được nhà riêng rồi, hôm nay còn định đi mạo hiểm ở tầng hai hầm mỏ nữa meo.”

“Cái gì?! Tại sao! Rõ ràng là tôi trước mà, đi mạo hiểm cũng vậy, xuống hầm mỏ thám hiểm cũng vậy, đều là tôi đi trước mà, tại sao tôi lại không có chiến lợi phẩm gì hết! Khai hoang không phải sẽ giàu to sao??”

“Vì người đen không xứng mạo hiểm thôi meo, được rồi, tôi phải đi xuống tầng ba hầm mỏ dưới lòng đất nhặt bảo vật đây meo. Mới hai ngày nay chỉ nhặt được sáu mươi bạc, thu hoạch không tốt lắm meo.”

Haiqi vừa nói vừa đứng dậy, một tay cầm sách, một tay khó khăn nhấc cây trượng thánh “Đập-Chết-Ngươi” đầy công lao bên cạnh, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người bước ra khỏi cửa Hội Mạo Hiểm Giả.

Jiling cả người như bị hóa đá đứng tại chỗ, cú đả kích này đối với cô quá lớn. Phải biết rằng, ở sâu trong hầm mỏ chỉ đi dạo một vòng đã nhặt được một khoản tiền lớn, đây là hạnh phúc mà Jiling chưa bao giờ dám tưởng tượng.

“Tôi cũng phải đi mạo hiểm! Silly cậu đợi tôi trong đống cỏ, tôi đi hầm mỏ một lần nữa, tôi phải đánh bại những kẻ thống trị hầm mỏ dưới lòng đất, từ chiến lợi phẩm của chúng thu hoạch kỹ năng huyền thoại yêu dấu của tôi!”

Cô đột nhiên bùng cháy ý chí chiến đấu, cũng không quan tâm đến những vết thương trên người, bắt đầu đi xin các loại trạng thái chiến đấu trong hội.

Những đồng bạc trong chiếc túi nhỏ như nước chảy bị rút cạn, mà trên người thiếu nữ cũng bắt đầu tỏa ra những luồng sáng mờ ảo như mơ. Màu trắng thánh khiết: Phù hộ Thánh Thần, màu xanh lá cây tự nhiên: Bảo vệ Tinh linh, màu vàng nhạt cao quý: Phù hộ May mắn và màu tím quyến rũ của Tăng cường Cảm nhận.

“Lần này, tôi cũng là một cường giả rồi!”

Jiling phổng mũi, cô nhìn ánh sáng trên người mình, nghĩ đến khoảng thời gian tươi đẹp sau khi có được sách kỹ năng huyền thoại, suýt chút nữa đã lạc lối trong ảo tưởng đẹp đẽ.

“Cảm ơn mọi người! Lần này tôi nhất định phải chinh phục hầm mỏ, để Silly có một cuộc sống tốt đẹp!”

Jiling cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức mạnh, cô nhanh chóng tạm biệt từng người, rồi chạy ra khỏi hội. Lúc này bầu trời bên ngoài bắt đầu dần dần tối sầm lại, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy khao khát về một cuộc sống tốt đẹp.

Sau khi tránh được những con vật nhỏ trong rừng và chiến thắng đám Goblin yếu ớt, Jiling cuối cùng cũng đến được gần hang động. Trời đã tối sáu phần, mà bên trong cửa hang lại như bị một đám sương mù bao phủ, âm u rợn người. Jiling không tự chủ được mà khẽ run rẩy, cô cảm thấy phía trước dường như có thứ gì đó đáng sợ, cô không mạnh lắm, rất nhiều quái vật có thể lấy mạng cô, hơn nữa hầm mỏ luôn có những âm thanh kỳ lạ, như những hồn ma của thợ mỏ bị chôn sâu dưới lòng đất đang gào thét thảm thiết, Jiling rất sợ, nhưng nỗi khổ của cuộc sống nghèo khó khiến cô dần dần dũng cảm hơn, cô tự an ủi mình không đi quá sâu sẽ không có nguy hiểm, mấy lần trước đều là vì hoảng loạn né tránh đám Goblin mà đâm đầu vào vòng tay của thây ma, lần này chỉ cần cẩn thận một chút chắc chắn sẽ không sao!

Thiếu nữ lau mồ hôi lạnh, cẩn thận bước vào hầm mỏ, bên trong trống rỗng chỉ có một hai mảnh xương vỡ và những chiếc cuốc sắt gỉ sét rải rác trong góc, nhìn quanh không có quái vật nguy hiểm, cô khẽ thở phào, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng bắt đầu đập trở lại. Nhưng lúc này, lại có một cái vuốt trắng bệch lặng lẽ từ trên cao dần dần thò ra, mò về phía sau eo cô.

Jiling cảm thấy sau eo nhẹ bẫng chưa kịp phản ứng, một con xương khô đột nhiên từ trên đầu nhảy xuống, tay chân cùng lúc chạy đi, tốc độ cực nhanh. “Đừng chạy! Trả tiền lại cho ta, tên trộm chết tiệt!” Cô nhanh chóng niệm chú, để ngọn gió vô hình ban phước cho mình, rồi vội vàng đuổi theo, “Đó là tiền ăn của Silly đó! Có giỏi thì đừng chạy, qua đây đấu tay đôi!”

Nhưng địa hình hầm mỏ phức tạp biết bao, chạy qua góc rẽ này, phía trước liền xuất hiện mấy ngã ba, mà tên trộm thì đã không biết đi đâu.

“Hu hu hu hu, tiền của tôi!?(;′Д`?)”

Cô buồn bã ngồi phịch xuống bên cạnh, trong mắt những giọt lệ lấp lánh rơi xuống thành chuỗi.

“Silly, chị xin lỗi em! Tiền ăn bị trộm mất rồi, hu hu hu hu...”

Vừa khóc, cô vừa cố gắng đứng dậy. Bên cạnh đôi mắt mờ lệ, một vệt sáng trắng rất đột ngột, cô lau nước mắt quay đầu nhìn, phát hiện đó lại là một cây nấm trắng.

“Cái này bán cho ông chú thương nhân có thể kiếm được năm mươi đồng xu đồng đó! Tốt quá rồi!”

Cô vội vàng đứng dậy chạy qua, từ trong ba lô nhỏ lấy ra chiếc xẻng nhỏ Silly cho bắt đầu đào nấm.

“Thật là lời to! Một quả khô mới có bốn mươi đồng xu đồng thôi đó!”

Cô làm theo hướng dẫn trong sổ tay mạo hiểm giả 「Khi đào nấm trắng nhất định phải chú ý không làm hỏng mũ nấm, nếu không sẽ rất nhanh bị thối hỏng.」 cẩn thận bắt đầu đào lớp xỉ than ẩm ướt xung quanh cây nấm. Cô vì thường xuyên tham gia thí nghiệm ma pháp, tay rất vững, rất dễ dàng hái được cả cây nấm xuống, nhưng lúc này trên vách đá bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng đá vụn lạo xạo.

“Không hay rồi!”

Cô bước nhanh một bước quay người, hướng về phía âm thanh phóng ra một tấm khiên băng, sau một thời gian dài luyện tập, pháp thuật cấp ba này đã có thể thi triển ngay lập tức, nhưng trước tấm khiên tỏa ra sương lạnh, lại chỉ có vài mảnh đá vụn nằm trên đất, sau lưng cô thì đột nhiên thò ra một cái vuốt to màu xanh lá cây.

“A a a a a a!”

Con đường mơ ước của thiếu nữ Jiling, vẫn còn rất dài…

Truyện Ngắn Hầu Gái (Tác giả: Blarie)

Trong một tòa nhà gỗ bình thường ở Nierstein, Blarie dừng cây bút lông vũ trong tay, đưa tập tài liệu đã ký cho cô hầu gái đứng bên cạnh.

Tuy mùa hè oi ả đã qua, nhưng cái nóng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Nhưng thân hình nhỏ bé trước bàn làm việc lại không hề để ý đến không khí ngột ngạt, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc vàng dài như thác đổ sau lưng, lấp lánh rực rỡ.

“Càng ngày càng nhiều…”

“Gì cơ?”

Người loài người bên cạnh không để ý đến đôi tai nhọn của đối phương, thuận theo ánh mắt nhìn ra đường phố. Các mạo hiểm giả ăn mặc khác nhau chen chúc trên đường, còn có không ít người nằm ngổn ngang ngủ trên đất.

“Gần đây trong hầm mỏ của khu rừng xuất hiện không ít ma vật, chắc đều là những người muốn đến chia phần, phần thưởng của hội cũng khá cao.” Cô hầu gái suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói. “Hơn nữa bản thân ma vật cũng có không ít vật liệu đáng tiền, nghe nói lõi sự sống của một số ma vật hiếm có thể trực tiếp dùng làm Thần khí.”

“Hừ… nếu có loại ma vật đó thì thành phố này cũng không giữ được, còn cần đến đây sao.”

Blarie hừ lạnh một tiếng, khí thế lạnh lẽo.

Cô hầu gái bên cạnh lộ vẻ cười khổ.

Trước khi hiệp hội được thành lập, hầu gái mới vào nghề ngay cả địa vị xã hội cơ bản cũng không được đảm bảo. Những cô hầu gái không có khả năng chiến đấu không thể mạo hiểm, đi làm cũng thường xuyên bị trừ lương hoặc bị đánh, thậm chí không có cách tự bảo vệ mình. Chính cô đã một tay thành lập Hiệp hội Hầu gái, đoàn kết những cô hầu gái rải rác khắp nơi, lại đi khắp nơi giao thiệp, mới xem như giúp hầu gái có được địa vị bình thường. Dù vậy, chuyện hầu gái bị đánh bị thương vẫn thỉnh thoảng xảy ra.

“Đúng rồi… tuy tài liệu vẫn chưa đến…”

Cô hầu gái đang định mở miệng, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra. Một người mặc đồng phục giống hệt vội vã xông vào.

“Nữ… Nữ bộc trưởng…” Người đến nhíu chặt mày, không màng lễ tiết, vội vàng nói. “Lại có hầu gái bị đánh, bây giờ người đó bị thương nặng được đưa về rồi.”

Trợ lý nghe xong nhìn Blarie, đối phương tuy mặt không biểu cảm, nhưng nắm đấm hơi siết chặt không thoát khỏi ánh mắt cô.

“Tôi biết rồi, cô lui xuống trước đi, mau chóng liên lạc với mục sư.”

“Vâng, cảm ơn Nữ bộc trưởng!” Đối phương gật đầu, nhưng vẫn không rời đi, vẻ mặt khó xử đứng tại chỗ.

“Còn chuyện gì nữa sao?” Trợ lý dịu dàng mở miệng.

“Vâng… tháng này đã có rất nhiều hầu gái bị đánh, mọi người đa số đều là người mới, vốn dĩ không có thu nhập gì, bây giờ rất nhiều người đã sắp không có cơm ăn rồi.”

“Ai…” Blarie thở dài một hơi, vài sợi tóc vàng theo tai trượt xuống. Cô thuận tay vén lại, nhàn nhạt nói. “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách, cô về trước đi.”

Thấy cô hầu gái vẫn không định rời đi, trợ lý vội vàng tiến lên an ủi. “Không sao đâu, Nữ bộc trưởng chắc chắn có thể giúp cô giải quyết, cô mau đi liên lạc với mục sư đi.”

Cho đến khi cánh cửa được đóng lại, hai người mới nhìn nhau.

“Đây là lần thứ mấy rồi?”

“Mười mấy lần rồi thì phải, cứ để mặc như vậy thật sự tốt sao? Tình hình của các hầu gái cấp thấp cô cũng biết…” Trợ lý do dự mở miệng. “Hơn nữa tình hình tài chính của hiệp hội thật sự không lạc quan.”

Là người đích thân giao tài liệu xác nhận cho Blarie, cô dĩ nhiên biết rõ cái gọi là kinh phí hiệp hội, thực ra là do mấy cô hầu gái cấp cao lấy từ thu nhập của mình ra. Căn bản không có bao nhiêu để giúp đỡ những cô hầu gái bị thương này.

“Tôi biết… cô không cần lo chuyện này, tôi có cách giải quyết.” Blarie xua tay, nghiêm túc nói. “So với chuyện này, phía quý tộc phải nghĩ cách mới được.”

“Chuyện này… nói thì nói vậy, nhưng chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là một hiệp hội nghề nghiệp, nếu đắc tội với quý tộc địa phương, e là sẽ rước không ít phiền phức.?”

“Tôi cũng biết, nên mới hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ xem ra, nếu chúng ta không cứng rắn lên, cũng chỉ để hắn được đằng chân lân đằng đầu thôi.” Từ trên ghế đứng dậy, Blarie kéo mũ trùm lên, che đi mái tóc và đôi tai. “Qichai và Xuemo có ở hiệp hội không?”

“Có… họ mới về hôm qua, lúc này chắc đang nghỉ ngơi.” Trợ lý trả lời xong, cúi đầu suy nghĩ một lát. Như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía bóng lưng nhỏ bé đã đứng trước cửa. “Nữ bộc trưởng, người định cứ thế đi thẳng đến đàm phán sao?!”

“Không cần lo lắng, so với thân phận của tôi, một quý tộc quèn như hắn có là gì?” Đôi tai dưới mũ trùm theo giọng nói rung lên hai cái, như để nhấn mạnh lời của Blarie.

“……”

Chuyện Nữ bộc trưởng không phải con người đã là bí mật công khai của cả hiệp hội, chỉ vì cô một lòng vì sự phát triển của hầu gái mà nỗ lực, mọi người được hưởng ơn huệ này đều ăn ý giữ im lặng. Chủ động tiết lộ thân phận cho lãnh chúa thị trấn không nghi ngờ gì là tự đẩy mình vào tâm bão.

Tuy nhiên đối phương không cho cô cơ hội nói thêm, cứ thế rời khỏi phòng.

“Vậy là cậu định trực tiếp xông vào cửa?”

Cô gái mặc áo choàng rộng rãi đặt nông cụ xuống, không thể tin được mà nhìn Blarie.

“Đó là kế hoạch sau khi đàm phán thất bại.” Ra sức đào đất, bóng dáng màu đen không ngẩng đầu trả lời.

“Theo tôi thấy đều như nhau, cậu không thật sự nghĩ quý tộc sẽ nghe lời chứ?” Cô gái hai tay lúc này chắp lại, làm ra vẻ cầu nguyện. Khuôn mặt tinh xảo và mái tóc trắng hơn cả áo choàng, mạnh mẽ thể hiện thân phận không tầm thường của cô. “Nhưng trước đây Giám mục của chúng tôi cũng rất thích đánh người, không ít mục sư đã bị ông ấy một đấm hạ gục. Tôi đến giờ vẫn tò mò tại sao ông ấy không đi làm mạo hiểm giả mà lại chạy đến làm người của thần.”

“Rõ ràng tự xưng là sứ giả của thần, còn bạo lực như vậy?” Giọng điệu Blarie mang theo một tia chế giễu.

Cô gái tóc trắng trước mắt là hội trưởng của Hiệp hội Mục sư, từ sau khi vị Giám mục cũ nghỉ hưu liền tiếp nhận chức vụ. Hai người đã quen biết từ rất lâu, bây giờ cũng thường xuyên làm việc cùng nhau. Nhờ vậy, cảnh tượng kỳ lạ hai cô gái mảnh mai đội nắng trồng trọt, những người nông dân ở đây đã sớm quen không thấy lạ nữa.

Chỉ là hai chiếc áo choàng một đen một trắng đứng trên ruộng, luôn mang theo một cảm giác hài hước khó tả, nhưng bản thân họ hoàn toàn không nhận ra.

“Cậu không phải cũng suốt ngày trà trộn trong xã hội loài người, rõ ràng là một ác quỷ.” Cô gái tóc trắng nói móc.

“Tôi là Huyết tộc, đừng gộp tôi chung với đám ác quỷ cấp thấp đó.” Blarie bĩu môi, lộ vẻ bất mãn. “Không chỉ xã hội loài người, tôi còn suốt ngày trà trộn với hội trưởng mục sư như cậu đây này. Nếu tôi bị bắt đi xét xử dị giáo, thì cậu cũng không thoát được đâu.”

“……”

Thiếu nữ không nói thêm, nhắm mắt lại bắt đầu nhỏ giọng niệm gì đó. Ánh sáng trắng nhàn nhạt dần dần quấn quanh người cô, rồi theo áo choàng chảy vào đất.

Blarie nhíu mày, tuy luồng sức mạnh này không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng sự chán ghét bản năng là không thể kìm nén.

Đợi đến khi kết thúc, cô mở miệng.

“Cái này của cậu, không làm không được sao?”

“Hả?” Hiểu ý đối phương, thiếu nữ do dự. “Cũng không phải không được, chỉ là sau khi cầu nguyện thì mùa màng sẽ tốt hơn. Vì chuyện này không chừng chúng ta còn có thể nhận thêm chút thù lao.”

“Chậc. Dựa vào mấy trò ma quỷ này, cho dù thu hoạch nhiều chắc chắn cũng không ngon.”

“Trò ma quỷ, lời này cũng đến lượt cậu nói sao?”

Bỏ qua những lời châm chọc, Blarie im lặng một lát, nhỏ giọng mở miệng.

“Cảm ơn nhé.”

“Hửm?”

“Chuyện hầu gái nhà tôi, là cậu đích thân đến chữa trị cho cô ấy đúng không, phiền cậu rồi.”

“Không sao, phí chữa trị tôi cũng đã nhận rồi. Nhưng tên quý tộc đó ra tay thật tàn nhẫn, đây đâu phải là trừng phạt, hoàn toàn là dùng hình với phạm nhân…”

Thở dài một hơi thật sâu, Blarie không nói thêm gì nữa, chỉ tăng tốc độ trên tay.

Nhìn dáng vẻ im lặng của bạn mình, cô gái cười bất đắc dĩ.

(Thế giới này, rốt cuộc ai mới là ác quỷ chứ…)

Đứng từ xa nhìn dinh thự không hề ăn nhập với cả thành phố, Blarie một lần nữa xác nhận lại các vấn đề với hai người sau lưng.

Mặc cùng một bộ trang phục hầu gái, hai người gật đầu, rồi rời khỏi chỗ. Blarie chỉnh lại áo choàng đen, đi về phía những người lính đang canh gác.

“Người nào?!”

Hai ngọn giáo dài chéo trước người, một người lính mặc giáp bạc quát.

“Tôi là hội trưởng Hiệp hội Hầu gái, có việc muốn đến yết kiến Bá tước đại nhân.”

Blarie ngẩng đầu, đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào đối phương, không mang theo chút tình cảm nào. Sau đó cô từ trong ngực lấy ra một huy hiệu, đưa cho người lính gác trước mắt.

“Ừm…” Người lính liếc nhìn, ra hiệu cho người kia hạ vũ khí, nói. “Đợi ở đây, tôi đi bẩm báo đại nhân.”

Sau khi người lính đi, đồng đội của anh ta lại trở về tư thế ban đầu. Tuy chủ nhân không ra gì, nhưng là lính của một thành phố biên giới, quân kỷ vẫn khá nghiêm ngặt.

Trời dần tối, mây phía tây đã đỏ rực, dòng người trên phố trở nên đông đúc hơn, có thể thấy không ít người đeo ba lô đi về phía Hội Mạo Hiểm Giả. Trước cửa dinh thự, Blarie cuối cùng cũng gặp được vị “đại nhân” này.

Bụng phệ đúng như dự đoán, những trang sức hoa lệ vô nghĩa và chiếc kính một mắt khiến hắn trông như một tên hề.

“Bá tước đại nhân.” Blarie cúi người hành lễ. “Nghe nói hầu gái hôm nay làm việc ở phủ ngài bị ngược đãi, tại hạ đặc biệt đến đây muốn hỏi rõ nguyên do. Nếu ngài có gì bất mãn có thể cho người truyền đạt cho tôi, cớ gì phải làm khó người dưới như vậy.”

“Hừ.” Người đàn ông hừ mạnh một tiếng, mùi thuốc lá nồng nặc kích thích mũi Blarie. “Cái đám hầu gái gì đó của các ngươi, vụng về tay chân, làm vỡ bình hoa quý của ta. Phải biết thứ đó bán cả hiệp hội của các ngươi cũng không mua nổi đâu.”

“Nhưng tại hạ nghe nói là ngài trước có ý đồ xấu với hầu gái nhà tôi, cô ấy giãy giụa mới không cẩn thận làm rơi bình hoa.”

Bình thản nói ra câu này, Blarie nhìn Bá tước, trong con ngươi dưới ánh hoàng hôn dường như có ngọn lửa đang lặng lẽ cháy.

Những thớ thịt trên mặt người đàn ông co lại, trông có vẻ hơi lúng túng.

“Lớn mật, một kẻ hầu mà dám nói những lời vu khống thân phận của ta!”

“Nếu có mạo phạm, xin ngài lượng thứ.” Giọng Blarie dần dần trầm xuống. “Đúng rồi, nhân cơ hội này. Hầu gái của hiệp hội này hình như trước đây cũng có không ít người làm việc ở phủ ngài bị thương, tại hạ có thể hỏi nguyên do được không?”

“Câm miệng! Tùy tiện phỉ báng quý tộc là tội chết.”

Từ trên trán thưa thớt tóc của đối phương, dần dần rịn ra những giọt mồ hôi nhỏ.

“Bá tước đại nhân có gì bất mãn cứ nói thẳng, nếu là lỗi của hầu gái hiệp hội này, tôi tự sẽ nhận tội. Nhưng nếu không phải....”

Nửa câu sau không nói ra, Bá tước lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, từ thân hình nhỏ bé đó một áp lực vô hình tỏa ra, đè nén khiến hắn không thở nổi.

“Vậy tôi muốn ngài một lời giải thích, chuyện vô cớ bức hại hầu gái, nếu truyền ra ngoài e là mặt mũi của ngài cũng không giữ được đâu.”

Người lính đứng bên cạnh đã nhận ra có điều không ổn, giương vũ khí chĩa vào Blarie.

“Lên đi, bắt nó lại cho ta!”

Không màng hình tượng quý tộc, Bá tước tức giận ra lệnh. Những người lính đã chuẩn bị sẵn như tên rời cung, trong nháy mắt xông đến. Nhưng Blarie không hề nao núng, mắt thấy tay hai người sắp chạm vào vạt áo đen.

Những tiếng động trầm đục gần như vang lên cùng lúc, hai người lính như những con rối đứt dây, ngã xuống trước chân thiếu nữ. Thay vào đó là hai người mặc trang phục hầu gái.

“Cái…”

Chuyện xảy ra gần như trong nháy mắt, người đàn ông kinh ngạc không nói nên lời, chỉ vô ích há miệng.

Những người lính dưới quyền hắn đa số đều là người đã từng ra chiến trường, ngay cả Thú nhân cũng có thể đối đầu, vậy mà bây giờ lại không có sức phản kháng bị hầu gái đánh gục, chuyện trước mắt rõ ràng đã vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn.

“Hít… đúng là trang bị của quân đội, tốt hơn những thứ rác rưởi trong cửa hàng không biết bao nhiêu.”

Một trong hai cô hầu gái vẩy vẩy tay, như thể rất đau. Bên chân cô, trên mũ giáp của người lính có một vết lõm lớn.

“Được rồi chứ, cũng chỉ có Qichai ngốc nghếch như cậu, mới tay không đi đấm vào giáp của người ta. Đập vào sau gáy một cái như vậy, không cẩn thận là đánh chết người đó.”

“Chậc, chỉ có cậu thông minh thôi. Nếu làm theo cách cậu nói chém vào cổ, tôi sợ một tay dao này xuống đầu hắn cũng không giữ được. Thật tốt quá nhỉ, chất lượng trang bị của quân đội.”

“Cậu không thể kiểm soát lực đạo một chút sao? Nữ bộc trưởng dẫn chúng ta đến đàm phán, không phải đến gây sự.”

“A ha ha, vì trước đó Nữ bộc trưởng trông rất nghiêm túc, tôi đã đặc biệt tự cộng thêm sức mạnh của người khổng lồ, thật sự không kiểm soát được lực đạo.”

Bỏ qua người đàn ông đang kinh ngạc, hai cô hầu gái cứ thế tự mình trò chuyện. Thấy hai người sắp diễn tấu hài, Blarie ho một tiếng, ra hiệu im lặng.

“Tóm lại, tôi nghĩ ngài đã hiểu ý tôi rồi. Nếu sau này hầu gái có lỗi gì xin hãy khoan dung, ngài cũng đã thấy rồi, hầu gái có sức mạnh để bảo vệ mình.”

Thiếu nữ quay người, “Đi thôi, Qichai, Xuemo, lời đã nói với Bá tước đại nhân rồi.”

“Được rồi, Nữ bộc trưởng.”

“Biết rồi.”

Bỏ lại người đàn ông đã mất hồn, ba cô hầu gái rời khỏi dinh thự.

“Ai… cuối cùng vẫn biến thành gây sự rồi.”

Đi trên đường, Blarie thở dài bất đắc dĩ.

“Không sao đâu Nữ bộc trưởng, cho dù thật sự tìm đến cửa vẫn còn có chúng tôi. Đến lúc đó xem tôi một đấm đánh nát cái mặt heo béo đó.”

“Câm miệng đi, thật sự đánh nát rồi chúng tôi sẽ giao cậu ra, tội giết quý tộc không ai gánh nổi đâu. Qichai cố ý mưu sát quý tộc địa phương, Hiệp hội Hầu gái hoàn toàn không biết gì. Xem ra phải nhờ Tianya chuẩn bị trước lời nói rồi.”

“Woa, thật không có nghĩa khí. Chúng ta không phải là đồng đội hầu gái chiến đấu sao?!”

“Ai là đồng đội với cậu, mau đi ra, nặng chết đi được. Đừng khoác vai tôi.”

“Cậu mới nặng đó! Suốt ngày đánh nhau với quái vật mệt chết đi được, làm sao có thể lên cân.”

“Cậu vậy mà suốt ngày gặp được quái vật?! Mau nói, có phải cậu đã cướp hết quái vật của tôi rồi không!”

“A a a, Nữ bộc trưởng cứu mạng, Xuemo sắp giết người rồi!”

“Ai…” Blarie lắc đầu, tăng tốc bước đi. Cô thật sự không đối phó nổi mối quan hệ xã giao này, việc nhân sự thường giao cho Tianya, tức trợ lý của cô phụ trách.

(Đây có phải là cái gọi là nhân vô thập toàn không…)

Nghe hai bảo bối rất tài năng cãi nhau, cô thở dài không biết lần thứ mấy.

Không quan tâm hai người, Blarie đi thẳng về hiệp hội, đẩy cửa văn phòng ra, Tianya cung kính đứng trước mắt.

“Chào mừng trở về, Nữ bộc trưởng.”

“Ừm, tôi về rồi. Cô hầu gái bị đánh đó thế nào rồi?”

“Việc chữa trị đã hoàn thành, đang nghỉ ngơi trong hiệp hội, chắc không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt.”

Đi qua cô hầu gái, Blarie đi về phía bàn làm việc. Tiếng kim loại ma sát khô khốc vang lên, cô kéo ngăn kéo bên trái ra, một chiếc mặt nạ bạc dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh.

“Người lại định đi sao….” Nhận ra ý định của đối phương, Tianya có vẻ khó xử nói. “Bây giờ Hội Mạo Hiểm Giả đã liệt bóng đen bí ẩn vào đối tượng truy nã cấp một, càng ngày càng nhiều mạo hiểm giả muốn bắt nó. Theo tôi biết còn có không ít cường giả cũng đã nhận nhiệm vụ này.”

Đeo mặt nạ lên mặt, Blarie bình tĩnh đáp.

“Mạnh đến đâu cuối cùng cũng chỉ là con người, muốn bắt tôi còn sớm một vạn năm nữa.”

“Nghe nói Pháp sư còn đặc biệt phát triển kỹ năng tăng tốc độ rất lớn, tôi lo cho người…”

“Không sao đâu, đừng quên thân phận của tôi. Hơn nữa những mạo hiểm giả đó ban đầu đã coi thường hầu gái, để họ đóng góp chút kinh phí cho Hiệp hội Hầu gái cũng không có gì xấu.”

Nói rồi, thiếu nữ mở cửa sổ, ánh bạc lấp lánh vỡ vụn trên mái tóc vàng của cô, như mơ như ảo, Tianya nhất thời nhìn đến ngẩn người.

“Nữ bộc trưởng!” Ngay lúc thiếu nữ chuẩn bị hành động, Tianya lên tiếng. “Đây có một tập tài liệu do tòa thị chính gửi đến!”

“Để trên bàn đi, tôi về sẽ xem.”

Không cho cô cơ hội đáp lại, Blarie trong nháy mắt nhảy ra ngoài cửa sổ, áo choàng đen hòa vào bóng tối.

“Chuyện này…” Giữ lấy mái tóc bị gió thổi bay, Tianya ngơ ngác nhìn tập tài liệu trong lòng, sắc mặt nặng nề. Trên bìa mấy chữ màu đỏ tươi tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

«Thông điệp Chuẩn bị Chiến tranh Biên giới Vương quốc Cliff»