Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

11 0

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

84 3900

Sono Mono Nochi Ni…

(Đang ra)

Sono Mono Nochi Ni…

NAHAaTO

Wazu, một người thành thị bình thường,vì một vài nguyên nhân anh đã tự bế quan trên "Núi". 2 năm sau anh quyết định xuống núi để gặp con người.

3 0

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

178 1229

WN - Chương 61: Sự chấp thuận của "Nhà Vua"

“Hoàng… Huynh…”

“Refine, xin lỗi vì đã đến muộn. Em có bị thương không?”

Shiguto bước vào nhà thờ bỏ hoang, điều đầu tiên cậu làm là đi đến chỗ Refine.

Refine lập tức lao đến ôm chặt lấy cậu và bật khóc.

“Em, không sao…...Thay vào đó thì Yumie……. Yumie đã……!!”

“...... Vậy à.”

Cậu nhẹ nhàng vỗ về xoa dịu cơ thể đang run lên của Refine.

Nói xong, Shiguto nhìn xuống lại Refine, nhỏ giọng nói.

“Em đã làm tốt lắm rồi. Phần còn lại cứ để anh lo, giờ hãy nghỉ ngơi một chút đi nhé.”

“Ể……?”

Shiguto giơ lòng bàn tay ra, ý thức của Refine dần biến mất rồi cô ngủ thiếp đi.

Cơ thể cô mất hết sức lực ngã xuống nhưng trước đó thì Shiguto đã đỡ lấy và nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

“Bởi từ lúc này trở đi….. Mọi chuyện sẽ trở nên, hơi kích thích với Refine.”

Shiguto nắm chặt thanh kiếm trong tay rồi tiến về phía Alwe, hay chính xác là Yumie đang ở dưới chân ông ta.

“Hoàng tử, có thể người đang hiểu lầm gì không nhưng chúng thần ở đây để giúp đỡ. Nếu ngài có nghi ngờ gì thì có rất nhiều xác những tên cướp ở phía đằng—Ể?”

“Ngươi, im mồm.”

Alwe cứng nhắc nói lại những lời bào chữa mình đã chuẩn bị sẵn nhưng rồi bị ngắt giữa chừng.

Bỗng cánh tay của ông ta bị đứt lìa, thanh kiếm trên tay cũng rơi xuống đất rồi bay ra xa.

“Sau ạ……..Aaaaaaaa!?”

Ông ta ngã gục xuống vì đau đớn và bắt đầu quằn quại, khóc lóc la hét vì đau đớn.

Không thèm liếc nhìn Alwe lấy một lần, Shiguto bế Yumie lên.

“Có sao không…… À chắc chắn là không rồi nhỉ?...... Ta xin lỗi Yumie. Là lỗi của ta.”

Không có gì đáp lại lời xin lỗi được nói ra với một giọng nói đầy hối tiếc và bất lực của cậu từ phía Yumie cả.

Có lẽ cô đã bất tỉnh từ lâu rồi. Nâng niu cơ thể tàn tạ của cô, Shiguto từ từ mang cô đến và đặt cô nằm bên cạnh chỗ của Refine.

“Các hiệp sĩ sẽ sớm đến đây thôi. Ngay khi họ đến ta sắp xếp để có thể chữa trị cho em ngay lập tức nên hãy gắng lên, một chút nữa thôi…”

Nói những lời như thể đang cầu nguyện, Shiguto đứng dậy.

Chỉ một mình, cậu đã đi tìm Refine kể từ lúc tín hiệu ma thuật mà cậu đã đặt vào chiếc trâm cài mà đã tặng cô để phòng ngừa biến mất. Và ngay sau khi xác nhận tín hiệu đã đã được phục hồi thì cậu đã ngap lập tức ra lệnh cho các Hiệp sĩ huy động lực lượng.

Và trước khi khác hiệp sĩ đến nơi, thì cậu muốn tự tay giài quyết vài việc, nếu không thì cậu không thể nào yên lòng được.

Lúc này, Alwe dường như cuối cùng đã bình tĩnh lại và lên tiếng gọi cậu.

“Hoàng, Hoàng tử…!! Tại sao ngài lại làm vậy!? Thần đã nói tất cả chỉ là hiểu lầm rồi mà……!”

“Ngươi ồn quá đấy, Alwe Neidhart. Ngươi đang bảo ta phán đoán sai à?”

Khác hẳn ánh mắt cậu nãy giờ nhìn Yumie và Refine, giờ đôi mắt cậu trông thật nặng nề và lạnh lẽo.

Dù sức mạnh đòn tấn công trước đó đã lầm ông ta sợ đến thấu linh hồn nhưng Alwe vẫn tuyệt vọng cố gắng hét lên rằng mình vô tội.

“Tất, tất nhiên là vậy rồi ạ! Thần là Neidhart…… Chẳng phải thần đã thề sẽ trung thành với vương quốc này từ lâu rồi sao?! Thật sự là quá đáng khi đã phán xét một người như thần mà thậm chí chưa nghe câu chuyện……!!

“Vậy, còn gì nữa không?”

Hả? Alwe và tất cả những quý tộc khác đang sợ hãi phía sau đều tiếp nhận lời của Shiguto trong sự thắc mắc.

Nhưng theo góc nhìn của Shiguto…… điều khó hiểu ở đây lại chính là tại sao những người kia lại không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

“Mấy người các ngươi không phải bình thường cũng nói mấy câu như quyền lực của nhà vua là tuyệt đối, vương quốc phải được thống nhất dưới sự lãnh đạo của hoàng tộc à? Việc phân quyền cũng như trao cho quý tộc nhiều quyền lực hơn trong quốc hội là không được?”

“V-Vâng, đúng là vậy!! Thần ở đây để củng cố ngai vàng của người…!!”

Đúng lúc đó, Shiguto đứng trước mặt Alwe rồi đâm lưỡi kiếm xuống chân ông ta.

TIếng hét vang vọng lên khắp nhà thờ bỏ hoang, Shiguto tiếp tục bình tĩnh nói, nét mặt vẫn không chút thay đổi.

“Vậy tại sao bây giờ các ngươi lại thắc mắc về hành động của ta? Đây chính là thứ mà các ngươi đang kiếm tìm mà phải không?”

“Dạ…..?”

“Đây chính là ý nghĩa của việc trao cho một mình nhà vua quyền lực tuyệt đối và cai trị đó. Dù ngươi âm mưu gì, có bao nhiêu quý tộc đứng sau lưng, phục vụ ta nhiều đến thế nào—Hay kể cả dùng ngoại hình của ta để xóa bỏ chứng cứ thì cũng vô ích thôi. Tuy nhiên, ta đã phán ngươi là ‘có tội’. Còn cần lý do nào khác sao?”

Alwe thở hổn hển, sợ hãi cố gắng lùi lại, thế nhưng lưỡi kiếm đang đâm vào chân ông ta lại không cho phép điều đó.

Ông ta quay đầu lại cầu cứu những người đã theo mình cho đến tận bây giờ—Không, những đồng đội bị “quyền lực” của ông ta khuất phục, không thể nào ra tay với một người có “quyền lực” cao hơn được.

“Hiểu ra chưa? Đây chính là ‘Hoàng quyền’, là ‘Quyền lực’!! Đây chính là bản chất thực sự của của những gì các ngươi mong muốn đấy!!”

Alwe đã quá đánh giá thấp cậu.

Ông ta đã nghĩ rằng Shiguto, một người luôn đối xử tốt với mọi người và tính cách ấm áp, hầu như không bao giờ nổi giận sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ rơi thuộc cấp của mình.

Cho dù có thích hay không thì ông ta vẫn nghĩ rằng sức mạnh của gia tộc Neidhart rất cần thiết để có thể duy trì vương quốc đang trên bờ vực suy tàn vì sự bất tài của nhà vua này…… Vậy nên sẽ được nhắm mắt cho qua trước một vài hành động phạm tội nhỏ.

Nhưng không phải, Shiguto thực sự hung bạo hơn nhiều so với những gì Alwe nghĩ, đằng sau nụ cười trên môi kia ấn chứa một cơn giận dữ đang sôi sục.

Và ngày hôm nay, cơn giận đó mới có lộ ra một cách rõ ràng.

“Tiếng nói của thuộc hạ hay của người dân ra sao không quan trọng!! Chỉ cần nhà vua nói, thì thiện hay ác, đúng hay sai tất cả sẽ được quyết định!! Các ngươi có hiểu được sự nguy hiểm của thứ quyền lực đó không hả?! Nếu nhà vua phát điên, với quyền lực đó chắc chắn sẽ khiến cả vương quốc bị nhấn chìm trong biển lửa!! Vậy thì sao mấy tên các ngươi……!!”

Shiguto nghiến răng.

Người Alwe tin rằng, dù không có gì để minh chứng nhưng chừng nào quyền lực tuyệt đối của chế độ quân chủ vẫn còn thì “họ” vẫn sẽ được hưởng lợi từ đó.

Shiguto không thể nào tha thứ cho những suy nghĩ nông cạn đó.

Cho dù có cư xử kiện ngạo đến thế nào thì họ cũng sẽ đứng núp bóng kẻ có “quyền lực” và từ đó tin là mình sẽ được bỏ qua dù có làm bất cứ điều gì.

Đó chính là sự vô trách nhiệm khi có thể cứ thế sử dụng quyền lực một cách dễ dàng mà không cần chuẩn bị bất cứ thứ gì.

Ví dụ như cha của Shiguto, đức vua Frederick Dia Ortoria—đã không thể chịu nổi thứ áp lực đó và bị bệnh tâm thần.

“Nhưng mà……. Thành thật mà nói thì ta cũng không định đi xa đến thế này nếu các ngươi chỉ đang lạm dụng quyền lực.”

Từ cách cư xử cho đến hành động, cậu không thích bất cứ điều gì ở Alwe, chỉ muốn có thể ngay lập tức bóc trần ông ta nhưng cậu lại vẫn tiếp tục cố gắng chịu đựng, cố gắng giữ nụ cười trên môi cho đến khi có bằng chứng xác đáng.

Chỉ có một lý do duy nhất mới khiến cậu hành động như thế này.

“Ngươi đã làm Yumie…… một người rất quan trọng với ta bị thương. Mấy người các ngươi đã vượt qua ranh giới mà không nên vượt qua. Từ giờ tất cả những sự sợ hãi hay nỗi đau sắp gánh chịu, tất cả đều là vì các ngươi đã làm chuyện không bao giờ nên làm.”

“Chỉ vì vậy thôi sao…….!?”

Với ông ta, Yumie chỉ là một đứa con ngoài giá thú, chả khác nào lũ thường dân vô liêm sỉ tự gọi mình là quý tộc.

Tuy nhiên giờ ông ta mới biết nhận định đó mới chính là sai lầm nghiêm trọng nhất.

Ngay khi thấy câu “Chỉ vì vậy thôi sao?” của Alwe, Shiguto hoàn toàn để lộ ra sự tức giận và nhìn xuống ông ta với ánh mắt tràn ngập cảm xúc căm thù sâu sắc.

“Thôi đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi nói gì nữa đâu…… Với tư cách là nhiếp chính vương, ta—dưới cái tên Shiguto Dia Ortoria, ta đưa ra phán quyết.”

“Xin, xin hãy đợi đã thưa Hoàng tử Shiguto!! Xin ngài…… Xin ngài hãy rủ lòng thương, Hoàng tử Shiguto!!”

Cuối cùng khi mới biết là số phận của mình sắp bị định đoạt, Alwe hoàn toàn vứt bỏ hết tất cả lòng kiêu hãnh cũng như những thứ khác và bắt đầu tuyệt vọng cầu xin tha mạng.

Tuy nhiên, những lời đó hoàn toàn chẳng thể chạm tới trái tim lạnh giá của Shiguto, cậu vẫn đang giơ cao thanh kiếm trên tay.

“Alwe Neidhart. Ngươi, cũng như những gia tộc dưới quyền ngươi tất cả đều sẽ bị xử tử, tài sản cũng như tước hiệu của ngươi sẽ bị tịch thu hoàn toàn…… Đừng nghĩ sẽ được chết dễ dàng, tên rác rưởi.”

Với những lời cuối cùng đó, thanh kiếm vung xuống.

Tiếng thét chói tai của một người đàn ông thậm chí đến cầu xin tha mạng cũng không được phép vang vọng khắp nhà thờ cổ.