“Ra là vậy, thảo nào ta cứ thấy số lượng người hầu tăng lên, lại toàn là những đứa trẻ đáng yêu thế này.”
Mẹ tôi gật đầu khi nghe tôi báo cáo lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay trong bữa tối. Sức khỏe của Sasha đã ngày càng tốt hơn, dạo gần đây nàng ấy đã bắt đầu ăn uống ở nhà ăn, hiện tại nàng ấy đang lặng lẽ ngồi cạnh tôi chậm rãi dùng bữa. À quên chưa nói, Sasha đang ngồi bên phải tôi, còn Laurier thì ngồi bên trái, trước mặt là cha mẹ tôi.
À thì, mẹ tôi chắc sẽ còn lâu mới chịu về vì còn có các cháu nội đáng yêu của mình ở đây, nhưng tôi khá bất ngờ khi thấy cha tôi cũng ở lại đây lâu như vậy đấy.
Dạo gần đây, chúng tôi đã bắt đầu dùng bữa tối cùng nhau như thế này, và phải nói thật rằng nó khiến tôi cảm thấy rất tuyệt, tới mức nó khiến tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở nên thật yên ắng sau khi cha mẹ tôi về nhà.
“Con định sẽ để ba hầu gái học việc mới làm hầu gái thân cận của Laurier, Mint và Basil.”
“Vậy à, vậy là hay để ta đích thân chọn hầu gái cho Basil nhé?”
“Mẹ à, con biết mẹ rất cưng thằng bé nhưng không cần phải làm tới mức như vậy đâu.”
“Ai cần con phải nói… phải không, Laurier.”
Tôi cũng quay sang nhìn Laurier, sau một hồi, Laurier mỉm cười và trả lời.
“Cha thích thế nào cũng được ạ!”
“Vậy sao. Cảm ơn con, Laurier.”
Con bé có vẻ không chú tâm vào lời tôi nói lăm, nhưng dù vậy tôi vẫn thấy vui nên đã đưa tay lên xoa đầu con bé. Lúc đó, tôi nghe tiếng ho nhẹ của Sasha ở bên kia.
“Danna-sama, thiếp đang ăn đấy.”
“Xin lỗi nàng, Sasha. Ta không cố ý ngó lơ nàng như vậy đâu.”
“Ý thiếp không phải như vậy…”
“Rồi, rồi.”
Sasha lại trở nên ngoan ngoãn sau khi tôi đưa tay lên xoa đầu nàng. Ghen với con gái mình nghe có vẻ đáng yêu đấy, nhưng hiện tại số lượng con cái trong gia đình chúng tôi đã tăng lên rồi nên cũng khó mà theo kịp, dù vậy tôi vẫn rất vui.
“Cơ mà, Basil có vẻ thân thiết với cha mẹ đấy nhỉ?”
“Vậy sao? Chắc thằng bé thừa hưởng tính đó từ Sasha đấy. Hình như càng ngày thằng bé càng ngoan lên thì phải.”
“Làm gì có đâu ạ…”
Nhưng nếu thằng bé như vậy thì đáng lẽ ra nó phải giống tôi chứ? Trong lòng có chút thất vọng, tôi ánh nhìn sang phía cha mình.
“Thằng bé cũng có vẻ thích cha nhỉ?”
“Đúng vậy, nó làm ta nhớ đến Callis hồi còn nhỏ.”
“Đúng rồi… hồi đó nó xinh lắm.”
“Thế bây giờ con không xinh sao?”
Khi nghe tôi hỏi vậy, mẹ tôi bật cười và nói.
“Con muốn tự so sánh bản thân với cháu trai của ta hả?”
“Vâng, tất nhiên rồi. Mà, cha đã nhìn thấy con lúc mới sinh ạ?”
“...Ta chỉ nghe nói thế thôi, tại lúc đó ta vừa mới về tới nhà.”
Vậy là… có hay không đây? Có khi là cha tôi không về kịp cũng nên, nhưng mẹ tôi nói với một nụ cười như vậy, có khi chuyện chứng kiến sinh nở cũng quan trọng lắm ấy chứ.
“Ngay khi biết tin ông ấy đã hớt hải về nhà, mặt thì thở phào nhẹ nhõm đó.”
“Rishana, tôi đã nói mình đừng nhắc tới chuyện đó nữa mà…”
“Ồ, vậy thì làm sao được. Mặt mình lúc đó đáng yêu lắm luôn.”
Bị cuốn theo nhịp độ của mẹ, cha tôi đành ngậm ngùi im lặng. Không hiểu sau nhưng cái cách mẹ tôi cưng nựng cha tôi đã làm thay đổi thái độ của tôi dành cho Sasha đôi chút,... Nhưng chắc đó chỉ là tưởng tượng thôi nên tôi vờ như chưa có chuyện gì và tiếp tục dùng bữa tối