"Được rồi... thế này được chưa nhỉ?"
Sau khi hoàn thành sớm chỗ công việc trong ngày, tôi đã mượn nhà bếp trong dinh thự để làm chút bánh quy. Đây là lần thử nghiệm thứ ba của tôi, bởi vì tôi đang gặp khó khăn do sự thiếu hụt những nguyên liệu chất lượng ở thế giới này... mặc dù kết quả chưa thực sự làm tôi mãn nguyện, nhưng bản thân tôi cũng thấy khá là tự tin khi ít ra một vài chiếc bánh quy của mẻ này ra lò khá là ngon.
Hm? Các bạn tò mò vì sao tôi lại nướng bánh ngọt như này đúng không? Tất nhiên là để cho vợ con tôi ăn một thứ gì đó ngon ngon rồi. Hiển nhiên khi so sánh những chiếc bánh quy này với loại bánh ở thế giới kiếp trước của tôi thì làm sao mà so được, nhưng mà... Dù sao thì, xem xét về mức độ tiến bộ khoa học ở đây thì những thành phần cần thiết để tạo ra những hương vị thơm ngon như ở kiếp trước thậm chí còn không tồn tại nữa là.
Ưu tiên ban đầu của tôi là cố làm chúng trông đáng yêu nhất có thể, nhưng mà... Khi tôi khi nghĩ tới hình ảnh một người cha trông dữ dằn như tôi lại đi làm mấy cái bánh quy dễ thương được trang trí bằng kem mịn bên trên thì, không hiểu sao tim tôi có gì đó nhói lên...Dù vậy, tôi vẫn phải vượt qua nỗi đau này vì những người mình yêu thương, một lần thử cũng chẳng sao hết.
"Ồ... Callis-sama? Chúng xong rồi sao?"
Garrick, bếp trưởng trong dinh thự, tò mò ngó qua vai tôi.
"Đúng vậy, ít nhất là vào thời điểm hiện tại."
"Vậy sao ạ...? Dù sao thì, Callis-sama, người bắt đầu biết nấu nướng từ khi nào thế?"
"Mm... Chắc là không lâu lắm. Ta có thể nhờ ngươi thử vị không?"
"Tất nhiên rồi."
Tôi không thể nói rằng mình biết làm vì có ký ức từ kiếp trước được, nhưng Garrick có vẻ hài lòng với câu trả lời đó, tôi đã nhờ ông ta kiểm tra thành phẩm của mình. Mặc dù có hơi có lỗi khi nói dối ông ta như vậy, nhưng tôi quyết định bỏ qua những ý nghĩ đó. Garrick cắn một miếng... rồi đứng hình, sắc mặt rất nghiêm trọng.
"Garrick?"
"...Callis-sama. Người có thể dạy cho thần công thức mà người đã sử dụng không?"
"Tất nhiên là được, nhưng mà... ngươi có thể nói cho ta biết vị của nó như thế nào trước đã được không?"
Sau khi đắn đo một hồi rằng liệu tôi có nên thẳng thừng từ chối Garrick ở đây không, tôi quay lại hỏi ông ta.
"Chùng, à... chúng thật sự rất ngon. Thành thật mà nói, bí quyết của người để làm được một thứ ngon không tưởng này là gì vậy ạ?"
"À thì... tình yêu chăng, ta nghĩ thế?"
Tôi bắt đầu cảm nhận được những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống lông mày... nhưng ông ta hỏi như vậy cũng chẳng sai.
Gần đây, bầu không khí trong dinh thự nhà Fall đã hoàn toàn thay đổi. Cho tới tận bây giờ, mối quan hệ giữa gia chủ Callis với vợ ông - Công tước phu nhân Sasha và con gái Laurier luôn có vẻ lạnh lùng và xa cách, và bầu không khí nặng nề đó giữa ba người cũng ảnh hưởng tới cả dinh thự... Nhưng giờ tính cách của Callis đã thay đổi sang tính cách của tôi, mối quan hệ của chúng tôi cũng thay đổi và nó khiến cho mọi người trong căn nhà này cảm giác như loại bỏ được gánh nặng trên vai.
À, tất nhiên, lí do thì rất đơn giản, tôi chỉ bắt đầu thực sự đối xử với hai người như người trong gia đình trái ngược với lúc trước, nhưng mà... ngay từ đầu, khỏi phải nói vẻ mặt sửng sốt của đám người hầu khi thấy thái độ của tôi thay đổi buồn cười tới mức nào.
Cuối cùng tôi cũng quen được với nó... Tuy nhiên, dạo gần đây, số lượng hầu cận đi qua mỉm cười với tôi có vẻ có chiều hướng tăng lên.
"Đúng rồi... Ta còn một món nữa muốn thử làm, nhưng... ta có thể nhờ ngươi giúp không?"
"Tất nhiên rồi à! Vậy thì người có thể nói cho thần biết công thức làm bánh quy sau cũng được."
"Được rồi... nhưng hiện tại, ta muốn mời Sasha và Laurier dùng trà, vậy nên ta sẽ quay lại sau."
Nói xong, tôi rời khỏi bếp.
Kết hợp cùng với Garrick sẽ có rất nhiều cơ hội để thử tạo ra những món ẩm thực mà tôi nhớ được từ kiếp trước... Nhưng vào thời điểm hiện tại, đầu tôi chỉ nghĩ đến vợ và con thôi.