Tôi đã dành nhiều thời gian nhất có thể để chuẩn bị chào đón cha mẹ tôi, và cảm giác như ngày họ tới thăm đến nhanh chỉ trong chớp mắt vậy. Cũng vì khách tới thăm là cha mẹ tôi nên cũng không cần phải chào đón quá cầu kỳ hào nhoáng. Điều quan trọng nhất là khiến cho hai người họ cảm thấy được chào đón trong căn nhà từng là của họ.
Thường thì các quý tộc sau khi truyền lại tước vị cho người kế thừa và về hưu sẽ về những vùng nông thôn hoặc ra nước ngoài để tận hưởng tuổi già... À thì, nói là như thế chứ căn nhà họ đang ở cũng đang ở trong nước, cơ mà tôi không thể để họ cảm thấy căn nhà từng là của họ lại trở nên lạnh lẽo khi không có sự có mặt của hai người họ được.
Việc dọn dẹp lại được làm khá nhanh cũng nhờ vào những hầu cận tài giỏi mà tôi tuyển được dạo gần đây, phần trang trí cũng không gặp phải vấn đề gì cả nhờ có sự chỉ dẫn chi tiết của Công tước phu nhân Sasha, nàng ấy quả thật là rất có mắt thẩm mỹ.
Nếu như Sasha còn khỏe thì có khi tôi sẽ nhờ nàng đón cha mẹ tôi tới thăm, nhưng... bởi vì Sasha vẫn còn khá yếu, nếu làm việc quá sức thì sẽ bị ảnh hưởng tới sức khỏe nên tôi quyết định sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc của mình và ra đón hai người họ.
"Cha ơi? Ông bà nội là người như thế nào ạ?"
Trong khi tôi đang ngồi nhấp ngụm trà trong lúc đợi cha mẹ tôi tới, Laurier sau khi hoàn thành các lớp học của mình, đang ngồi cạnh tôi và hỏi.
Tôi nên nói như thế nào nhỉ... tất cả những gì tôi có thể nói về cha mẹ của tôi chỉ có thể dựa vào ký ức của Callis mà thôi.
"Họ là những người rất hiền lành và đức hạnh."
"Hiền lành sao... Giống như cha ấy ạ?"
Có vẻ như, cô con gái đáng yêu của tôi đã gán cho tôi một từ khóa đó là 'hiền lành' (và tất nhiên nó được đặt trong ngoặc kép). Là một người cha, tôi đã rất hạnh phúc, hạnh phúc tới mức muốn bùng nổ, nhưng vì phải giữ thể diện nên tôi đành phải nhịn lại và cười một cách nhẹ nhàng, đưa tay luồn vào tóc Laurier.
"À thì... ta không biết như vậy có phải là hiền không nữa, ta vốn là một người đàn ông khó coi đặt truyện nhà cửa lên đầu mà."
"Cha cực kỳ hiền luôn!"
"Mm. Cảm ơn con, Laurier."
"Ehehe..." Laurier bật cười khúc khích khi tôi xoa đầu con bé. Quả nhiên... con gái tôi đáng yêu quá! Thật nguy hiểm!
"Callis-sama. Oscar-sama và Lishana-sama đã đến rồi ạ."
Trong khi tôi đang tận hưởng thời gian trò chuyện cùng Laurier, Zeke bước vào lúc thời khắc chẳng ăn hợp chút nào để báo cáo.
Haa... Mặc dù tôi rất muốn có thêm thời gian với con gái, tôi không thể để hai người họ phải đợi được. Quay lại, tôi đưa tay ra với Laurier.
"Giờ thì... Laurier, chúng ta đi chứ?"
"Vâng ạ!"
Laurier vui vẻ nắm lấy tay tôi, trên môi nở một nụ cười tươi. Một người đàn ông trung niên như tôi phải cúi xuống để cầm tay con bé thì xương khớp cũng hơi đau đấy, nhưng mà... đây là cái giá phải trả để đổi lại việc có thêm thời gian cùng Laurier trước khi con bé gặp ông bà nội của mình, vì thế nên tôi chẳng có gì để phàn nàn cả.
"Lâu rồi không gặp hai người. Cha, mẹ."
Tôi ra sảnh tiếp đón hai người họ bằng một nụ cười.
Người đàn ông với dáng vẻ lớn tuổi hơn nhìn tôi bằng vẻ mặt có chút bất ngờ... người đó gần giống như hình ảnh phản chiếu của Callis vậy, nếu như ông ấy trẻ hơn thêm hai mươi tuổi. Quả nhiên người này chính là cha của Callis và là Công tước tiền nhiệm, Oscar Fall.
"Lâu rồi không gặp, Callis... Ta rất mừng khi thấy con vui vẻ như vậy."
Còn người phụ nữ đứng cạnh ông mang vẻ mặt hiền từ ấm áp cùng tông giọng có vẻ như vừa trút được gánh nặng đó là mẹ của Callis và trước đây là Công tước phu nhân, Lishana Fall.
"Vâng. Con rất mừng khi thấy hai người vẫn như xưa. Và... Laurier, chào ông bà đi con?"
"V-Vâng ạ..."
Laurier đang đứng trốn đằng sau tôi, trông có vẻ căng thẳng. Con bé rụt rè bước ra.
"Cháu chào ông bà..."
"Laurier đây sao...? Lâu rồi mới gặp lại cháu, chúng ta gặp cháu lần cuối là sau khi cháu vừa sinh ra... cháu lớn quá nhỉ?"
Mẹ tôi cười dịu dàng với Laurier như thể cả hai đã thân thiết với nhau. Khi mẹ bắt đầu nhẹ nhàng nói chuyện với Laurier, tôi quay sang cha tôi, ông ấy vẫn đang yên lặng và cứng đờ vì ngạc nhiên.
"Cha thế nào rồi?"
"Callis... có thật sự là con không?"
"Vâng... có chuyện gì sao ạ?"
"Không, chỉ là... ta có hơi bất ngờ khi thấy biểu cảm đó của con, nó dịu dàng khác hẳn với lần cuối chúng ta gặp nhau."
À thì, tôi đoán rằng mình cũng không nên bất ngờ khi một tên như Callis có thể thể hiện ra vẻ mặt lạnh lùng với chính cha mẹ mình, nhưng mà... tôi vẫn phải cố gắng trả lời một cách tự nhiên nhất có thể.
"Đàn ông sẽ thay đổi khi có gia đình mà. Chẳng phải cha cũng đã trải qua điều đó rồi sao?"
"Vậy... Vậy sao...?"
Tất nhiên là việc con trai mình đột nhiên thay đổi tính cách khó mà tiêu hóa ngay được, nhưng tôi không nghĩ rằng mình đã trả lời sai điều gì cả, vậy nên chắc chẳng có vấn đề gì đâu.
Và rồi, khi nghe được như vậy, cha tôi đưa tay xoa thái dương với vẻ mặt vẫn còn không thể tin được, trong khi đó mẹ tôi thì đang nói chuyện với Laurier vẫn còn đang căng thẳng. Mặc dù cha mẹ tôi có vẻ đã khá quen rồi nhưng họ vẫn không nhận ra rằng vẫn còn nhiều bất ngờ khác đang chờ đợi họ.
...À thì, thực ra 90% là do lỗi của tôi đấy.