“S-Sao có thể… Tất cả bọn chúng đều bị bắt sao?!”
“Vâng. Có vẻ như tất cả những người chúng ta phái đi đều bị Công tước bắt lại.”
Khi đến gần hơn vào hang ổ của lũ cướp, chân tôi khựng lại khi nghe thấy cuộc trao đổi kia. Chúng tôi đã gặp nhiều tên canh gác trên đường tới đây và tôi đích thân xử lý bọn chúng. Tôi không đi một mình, theo tôi còn có người làm từ dinh thự để tiện xử lý những tên chạy trốn, nhưng mà… cái hệ thống an ninh lỏng lẻo này mà hạ gục được tôi thì tôi đã nằm yên dưới long đất từ lâu rồi.
Thật sự tôi cũng định nương tay với chúng đấy, tuy nhiên… nếu như mấy tên khốn này có phàn nàn gì thì đi mà phàn nàn với nhà phát triển của trò otome game đó ấy. Nghĩ như vậy, tôi bước lên lộ diện.
“Rất vui được gặp đám cướp các ngươi.”
Tất cả những cái đầu đang ở trong đều quay ra hướng về phía tôi, một gã trông có vẻ là trưởng băng cướp chĩa thanh kiếm của hắn về phía tôi, hỏi một cách dè chừng.
“Ngươi là ai? Chờ đã – sao ngươi tới được đây?”
“Ồ, ta tới đây bằng cửa trước dễ như chơi. Ta cũng đã xử lý mấy tên ở ngoài rồi nên ngươi nên trân quý những người bạn còn lại của ngươi đi.”
“Không- không thể nào! Ngươi nghĩ bọn ta có tất cả bao nhiêu người chứ?!
“À, ta đã hạ được một trăm năm mươi tên rồi, chắc thế? Thành thật mà nói, ta cũng muốn giết hết các ngươi lắm nhưng mà ta không thể dùng bàn tay bị vấy máu bẩn của các ngươi để chạm vào vợ và con gái ta được.”
Tôi không ngại giết người, nhưng… Tưởng tượng đến hình ảnh chạm và người vợ xinh đẹp và con gái yêu quý bằng đôi bàn tay máu me này khiến cho tôi phải cau mày khó chịu. Mặc dù vẫn đang trong cuộc trao đổi, một tên cướp gần đó đã nhân cơ hội hướng một nhát chém về phía tôi. Tôi cử động cơ thể để tránh dưỡi kiếm và sử dụng cán của thanh kiếm của tôi để đỡ đòn của hắn.
“Tên kia!”
“Đồ khốn!”
Sau khi thấy sự việc diễn ra, hai tên khác cũng lao tới, tôi dễ dàng trấn áp chúng vì đơn giản, chúng sao sánh được với tài kiếm thuật của tôi. Tôi đã nghỉ hưu rồi mà còn nói được như vậy… Thật nhảm nhí. Nhưng cũng phải nói là may mắn khi tôi vẫn có sức mạnh để bảo vệ bản thân và gia đình.
“N-Ngươi bị cái quái gì vậy?! Tại sao lại làm vậy với bọn ta?!”
“Hm?”
Tại sao à? Ta tưởng là nó quá rõ ràng rồi chứ. Ta còn cần thêm lý do khác ngoài việc lũ người các ngươi đã có ý định ra tay với người vợ yêu quý của ta sao? Thật ra đầu tôi cũng nóng lên vì phải đánh nhau rồi nhưng việc đó thì cần ai biết chứ.
Ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi biết cả tên vợ ta sao? Không bao giờ. Tên của nàng phát ra từ miệng các ngươi chỉ tổ làm vấy bẩn thôi. Với lại nếu như ai thoát được lần này và mang mối thù thì sau này sẽ rắc rối lắm. Mặc dù tôi đã đưa người từ dinh thự theo, vẫn không thể chắc chắn được.
“Giờ thì, chỉ còn lại ba người các ngươi. Ta muốn hoàn thành việc này càng sớm càng tốt… Các ngươi có muốn đầu hàng không? Tất nhiên việc đó chẳng thay đổi được kết quả là mấy nhưng ít ra các ngươi sẽ ít chịu đau đớn hơn đấy?”
Có lẽ điều tôi nói đã chọc giận chúng nên cả ba tên cướp còn lại đều lao tới tấn công tôi. Tôi sử dụng cán thanh kiếm của mình để tước vũ khí trên tay bọn chúng… Thật phiền phức quá. Cắt tay bọn chúng có khi còn ổn hơn đấy? Nhưng việc nhuốm máu bẩn của bọn này còn ngu ngốc hơn nữa.
“T-Tên này là cái quái gì vậy?”
“Ta chỉ là một ông già có vợ và con gái dễ thương thôi.”
Đó là những lời cuối cùng của tên trưởng băng cướp trước khi hắn ngất đi và bị lôi đi cùng những tên khác. Khi tôi lấy lại hơi thở sau khi hoàn thành công việc, quản gia của tôi, Zeke, không gọi thì lại đột nhiên xuất hiện.
“Ngươi tới rồi sao, Zeke.”
“Thần đã định ngăn Callis-sama không nên quá tay… nhưng có lẽ điều đó không cần thiết nữa rồi.”
Nhìn quanh căn phòng sau vụ việc vừa rồi, tôi không khỏi thở dài.
“Ôi trời… Ta không thể tiếp tục để mấy việc này xem vào thời gian của ta với vạ và con gái được.”
“Thần còn lo rằng Callis-sama sẽ quay trở về như lúc còn là kỵ sĩ đó.”
Tôi đưa tay sờ mặt mình sau khi nghe Zeke nói, khựng lại một lúc. Tôi không thể để Sasha và Laurier thấy được biểu cảm của tôi lúc này nên đã nhanh chóng điều chỉnh và bước lên xe ngựa. Khi tôi đang bận chỉnh đốn bản thân, Zeke nói thêm.
“Phu nhân và tiểu thư đang lo lắng lắm. Ngài nhớ đi xin lỗi đấy.”
“Chắc chắn là vậy. Quả nhiên, ta đã khiến họ lo lắng nhiều rồi.”
Tôi nghĩ là tôi làm có hơi hào nhoáng quá, có nên nói cho họ biết không nhỉ? Hay là tôi cứ nói là có việc đột xuất và cứ thuận theo như vậy thôi.
Quan trọng hơn, như vậy là tôi đã xóa sổ đám cướp cũng như cái chết của Sasha. Việc còn lại là đi phá flag của Laurier thôi. Được rồi, làm thôi!
Cơ mà… Vì sự việc vừa rồi mà người tôi toàn mồ hôi, chắc tôi phải đi tắm trước khi gặp vợ con rồi.
Đại khái là tác giả đã thay đổi nhân vật chinh phục là người em trai từ em nuôi thành em trai cùng cha khác mẹ của Laurier, nhưng sau khi main chuyển sinh vào Callis thì đã ngăn chặn được cái chết của Sasha và không lấy vợ mới nên em trai này cũng không tồn tại luôn. Vậy nên dẫn đến việc thay đổi chương 34, 35, 36 (bản Syosetu) thành chỉ còn 2 chương 34, 35 ở phiên bản mới và chuyển sang chương tiếp theo (là chương 37 theo bản Syosetu)