Khi đối mặt với những tình huống quá sức bất thường, tâm tính con người thường có xu hướng sinh ra hoảng sợ.
Câu trên miêu tả chính xác tình hình của Gis hiện tại.
Giọng hắn đơ ra trong lúc nhìn Cloud một cách đờ đẫn ngốc nghếch.
Một lúc sau, khi tỉnh lại, hắn mới nhận thức được mình vừa bị cà khịa xong.
“Đồ khốn nạn!”
Bốp-!
Cloud, người bị Gis đấm thẳng vào mặt, bị hất văng lên không trung 5 mét.
Cloud bổ xuống sàn rồi lăn quay trên mặt đất.
Gis tức tốc nhảy tới đá thẳng vào bụng cậu ta.
Eo Cloud bị gập lại như một cây cung đang căng ra hết mức.
“Thằng chó chết! Chó chết! Chó chết! Mày nghĩ mày là ai chứ! Mày đang máu chó lên với ai đấy hả?!”
Mỗi lần anh đá và giẫm lên người Cloud đều nghe thấy tiếng răng rắc, gãy nát vang lên.
Mặc dù cơ thể của Cloud đang bị phá hư trong thời gian thực, tâm trí của Gis vẫn không chịu hạ nhiệt.
Kỳ lạ vãi.
Hắn thường đánh người ta để giải tỏa đầu óc, nhưng dù có đánh, đạp lên tên này đi bao nhiêu đi chăng nữa thì cái cảm giác khó chịu chết tiệt này vẫn không biến mất.
'Tại sao chứ?'
Gis đã sớm nhận ra lý do.
Mấy tên hắn đánh sẽ luôn khóc lóc van nài hắn rủ lòng thương cho cái số phận chó gặm của bọn chúng dù hắn chỉ tẩn chúng một trận nhẹ nhàng đi chăng nữa.
Con người vốn là sinh vật dễ bị tổn thương.
Và Gis là kiểu người có thể cảm thấy hài lòng bất cứ khi nào nhìn xuống cái vẻ ngoài khó coi đó.
Tuy nhiên, tên Cloud đang bị hắn giã nát ra này khác với những tên khốn tầm thường đó.
Cho dù Gis có đấm hay đá tên đó mạnh đến mức nào, ngay cả khi những khúc xương trên người Cloud có gãy răng rắc và nội tạng có bị dập nát như thế nào, chẳng có bất kỳ tiếng kêu nhỏ nhất nào phát ra từ miệng tên đó cả.
Tại sao?
Cloud không còn hề tránh né hay làm bất kỳ động tác nào để cản đòn của hắn ta. Nó giống như, như thể một người cha đang cho những đứa trẻ xả cơn giận dễ thương của chúng lên người mình vậy.
Và Gis ghét phải nhớ lại cái bản mặt thương hại chó đ* của hắn ta.
‘Mình nên giết hắn ta không nhỉ?'
Đó là khoảnh khắc Gis, người bỗng nhiên dâng trào động lực giết người, định nhắm cú đá mình vào cổ Cloud.
"Dừng lại đi…!!"
Neria xen vào giữa họ.
Nhờ đó, cú đá nhằm mục đích vặn gãy cổ Cloud đã phải dừng lại. Gis trừng mắt nhìn Neria.
“Mày đang—cố làm cái l*n gì vậy chứ?”
"Tôi mới là người phải hỏi anh đấy!? Đây không phải khác hoàn toàn những gì anh đã hứa sao?”
Neria đối mặt với Gis, che chắn cho tên Cloud sau lưng cô ta.
Trông như đang gắng bảo vệ Cloud ấy.
Gis phì ra một nụ cười nhếch mép .
“Fuhahaha, cô đã phản bội tên khốn này hết mức có thể rồi, thế mà giờ lại giả vờ nhân từ quan tâm hắn ta ư?”
“Đ*o nói được gì ra hồn thì phắn mẹ đi. Để tao kết thúc thằng chó chết này.”
"Xin lỗi, nhưng điều đó sẽ không thể xảy ra đâu."
Lúc đó Gis đã sắp đẩy Neria ra và ra đòn, Lorian lại nắm lấy vai Gis và kéo hắn ta lại—làm đôi mắt hắn ta hừng hực lửa giận thù địch.
"Mày cũng muốn gây chiến với tao luôn sao?"
“Trước khi máu liều dồn lên máu não thì sao không thử nhìn xung quanh trước đã đi anh bạn?”
Lorian hất cằm sang bên trái. Ở đó, giới quý tộc đang tụ tập, thì thầm to nhỏ với nhau, không thể nghe rõ họ đang bàn tán về việc gì, nhưng chắc chắn cái bầu không khí này là không được tốt rồi.
Điều đó là lẽ dĩ nhiên.
Cho dù bây giờ hắn mạnh mẽ đến đâu, ngay cả khi hắn có được tôn trọng hơn tên Cloud yếu đuối đang bò ra sàn kia đi chăng nữa, thì cái xuất thân bần hàn chẳng kém cạnh gì mấy so với Cloud của hắn ta, cũng chẳng thể thay đổi được.
Không, có lẽ trên thực tế, với xuất thân từ khu ổ chuột, thế nên có ai nói hắn ta còn thấp kém hơn Cloud đi chăng nữa thì cũng không sai.
Và một gã như vậy lại còn ngang nhiên đả thương một đồng nghiệp Anh hùng tại Yến tiệc xã giao nổi tiếng nhất lục địa thì sao?
Thêm nữa, thậm chí trong vụ việc này, Cloud thậm chí không đưa ra kháng cự nhỏ nhất trong khi tên khởi xướng vẫn cứ ngang nhiên lấn tới, đứng theo quan điểm của người xem, chắc hẳn bất kỳ ai nấy sẽ đều cảm thấy khinh bỉ.
Việc mấy tên quý tộc này cảm thấy bị xúc phạm bởi hành vi man rợ của hắn ta và xì xầm với nhau là điều tất yếu thôi.
"Tình hình là mọi người xung quanh không có hài lòng với cái hành động hành hung dã man của cậu đâu .
“Hành hung dã man ư? Bọn mày bú cần mù mắt hết rồi sao! Thằng chó đó không những chỉ sỉ nhục tao mà còn đưa cả mẹ tao vào nữa .
Tiếng lao xao từ phía quý tộc ngày càng lớn hơn.
Tuy nhiên, dù có biện hộ thì hướng công kích của dư luận vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn chĩa về Gis.
Bởi vì…
"Sỉ nhục hả? Mà lại còn là Cloud làm? Câu chuyện cười cậu bịa ra nghe có vẻ tếu đấy.”
Cloud là một tên xuất thân từ đáy xã hội đi ra và là ví dụ tiêu biểu cho sự bất tài vô dụng .
Nhưng ngược lại, cậu ấy lại có một tấm lòng lương thiện và nhân hậu, biết quan tâm người khác.
Mặc dù là tên Anh hùng luôn bị quý tộc phớt lờ, nhưng không có nghĩa là họ không nhận thức được bản tính của cậu ta.
Thế nên họ chỉ coi những lời nói của Gis chỉ như lời bao biện đáng khinh bỉ của tên côn đồ đã khơi mào giao tranh.
‘Thằng chó này... Mày chắc chắn đã nghe.'
Dù tiếng thì thầm có nhỏ đến mức nào, Lorian không có khả năng không nghe nó được. Nhưng hắn lại giả ngu không biết xấu hổ, để gán tiếng xấu lên người Gis.
“Dù sao thì cậu đã đạt được mục đích rồi nhỉ? Mong rằng sau này sẽ chẳng có tình trạng tương tự tiếp diễn ở những nơi thế này nữa”.
“Ừ, đúng rồi, tao thỏa mãn rồi đấy, được chưa.”
Gis hất tay Lorian ra với vẻ mặt còn khá cay trong lòng.
Nếu Gis ở đây là vì hắn muốn lấy đi tất cả thành viên trong nhóm của Cloud để phục vụ cho ham muốn vặn vẹo của mình, thì mục đích của Lorian là giữ Cloud lại, không cho cậu đi quá giới hạn.
Ban đầu, cậu ta chỉ muốn nhúng tay vào một chút thôi, nhưng chẳng hiểu sao mọi chuyện lại diễn ra quá êm xuôi tốt đẹp
Thế nên, Lorian không muốn công sức của mình lại bị sụp đổ vì chuyện này nữa.
“Chẳng phải cậu nên trở nên phấn chấn lên sau khi được đánh một trận đã tay chứ, mặt mày bí xị thế anh bạn?”
“Haha. Nếu câu trả lời của tao là “vẫn chưa đủ” thì sao nào?”
“Thế thì tôi đành phải thay Cloud thỏa mãn cơn sát ý của cậu vậy. Dưới hình thức một cuộc đấu tay đôi.”
Lorian rút ra thanh kiếm dành cho nghi lễ của mình, những tiếng reo hò cổ vũ nổ ra từ đám quý tộc.
Giờ này đây, ranh giới thiện ác đã được phân chia rạch ròi.
Gis, kẻ phản diện, đã tạo nên một trận chiến mà dù hắn có thắng hay thua cũng sẽ mất hết thể diện của bản thân.
“…đ*t m* mày thằng khốn khiếp bẩn tưởi.”
Gis tặc lưỡi và bước ra khỏi hội trường với vẻ bất mãn hiện rõ.
Ngay khi hắn vừa rời đi, Ophelia vội vã chạy về phía Cloud.
"Anh hùng! Cậu có ổn không thế?"
Cô ấy hỏi là như vậy, nhưng không đời nào có ai có thể nhận định tình trạng hiện tại của Cloud bằng từ “ổn” cả.
Neria, người đang nhìn họ với đôi mắt trĩu nặng, khẩn khoản thúc giục.
“Ophelia, mau thi triển phép hồi phục, nhanh lên!”
“Được rồi. Tớ sẽ…"
"Chờ chút."
Cloud uể oải nhấc nửa thân trên lên.
Đôi mắt của Neria và Ophelia mở to, nhưng cậu lại không quan tâm mà tập trung vào cơ thể của bản thân mình.
Quả đúng là một bãi hỗn độn.
Cánh tay thì treo lủng lẳng trên vai, còn đầu gối thì bị bẻ cong theo một hướng không phải của con người, và dường trong cơ thể cậu cũng bị xuất huyết trong trầm trọng .
Cloud chỉnh cái vai phải bị trật ra của mình trước. Hắn đặt tay trái lên vai và dồn một lực mạnh để bẻ— và xương bả vai của cậu ta đã trở lại đúng vị trí với một âm thanh răng rắc rõ to.
Rồi cái chân gãy cũng được nắm lấy và quay lại hướng ban đầu.
Cậu ta di chuyển tay khắp cho đến khi những chiếc xương gãy khớp vào đúng vị trí, rồi buông tay ra một cách nhẹ nhàng.
"Xong rồi. Mau niệm phép đi.”
“…D, dạ? À, được thôi…”
Vì lý do nào đó, Ophelia có hơi rùng mình trước cảnh tượng vừa rồi và nhanh chóng niệm một phép chữa lành lên Cloud.
Tổ đội tôi đã bị giải thể rồi, tôi cứ nghĩ thế là đã xong việc. Ít nhất với thế giới cũ tôi ở trước khi bị kéo sang đây là vậy. Nhưng dường như ở đây không phải chỉ cần tuyên bố mấy lời đơn giản như vậy.
“Thế thì tôi sẽ phá vỡ liên kết tổ đội của cậu nhé. Có thể sẽ hơi nhói một chút đấy.”
Một ông già tóc hoa râm đi đến gần tôi và đứng sau lưng tôi.
Ở thế giới này, phải thực hiện một nghi thức khá rườm rà để thành lập cũng như giải tán một tổ đội.
Khi ai đó lập nên một tổ đội, họ phải ấn máu của đồng đội trên bảng trạng thái khắc sau lưng của mình, rồi khi giải tán, bạn sẽ ghi đè máu của bạn lên đó rồi xóa ấn kí đi.
Thủ tục này được sinh ra để giúp các thành viên có thể chia sẻ kinh nghiệm cho nhau từ những con quái vật.
Nhưng, tất nhiên rồi, không đời nào tôi có thể với tay ra sau lưng một cách chuẩn xác được. Vậy nên tôi phải nhờ người khác làm hộ một tay.
Lão già đang chà đi ấn ký đồng đội sau lưng tôi là một trong những quản gia trực thuộc Cung điện Hoàng gia.
Ba nữ anh hùng kia sẽ được những người giúp việc xóa hộ ở một căn phòng khác.
"Bắt đầu thôi."
Tôi có thể cảm thấy một chất lỏng lành lạnh chảy trên lưng mình.
Thay vì cảm thấy ngứa ngáy, tôi lại thấy lưng mình đang bị những cơn đau sắc lẹm và liên hồi phả vào.
Tuy nhiên thế này vẫn chưa đủ đô để làm tôi mở miệng rên rỉ được. Tôi chỉ ngồi đó thư giãn chờ đợi, rồi cuối cùng nghi thức cũng kết thúc.
"Tôi có thể đi chưa?"
“Dạ xin mời ngài thoải mái, việc giải tán tổ đội đã hoàn tất .”
“Vậy hẹn gặp lại sau.”
Tôi nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Người ta nói rằng Hoàng đế luôn xuất hiện trong các Yến tiệc xã giao muộn hơn những vị khách khác một chút.
Nếu bạn muốn rời khỏi bữa tiệc khi có mặt Hoàng đế đang ở đó, lính canh sẽ lập tức chặn bạn lại, thế nên tôi quyết định đi ra khỏi đây trước khi ông ta ló cái bản mặt mình ra.
May mắn thay, nơi tổ chức tiệc nằm ngay tầng một, lại sát lối ra của cung điện nên tôi không mất nhiều thời gian lắm để tìm đường ra.
Khi tôi ra khỏi Hoàng cung, bước xuống cầu thang, một bóng dáng mới đang đi từ phía dưới đi lên.
Nhưng tôi không lạ gì cái khuôn mặt này cả.
Chắc chắn tôi không thể nào không nhớ ra được. Người phụ nữ đang leo lên cầu thang lúc này là Nữ anh hùng duy nhất trong số bốn Anh hùng trong “Tổ đội của Anh hùng”.
Frillite.
Đệ nhất tiểu thư của của một vị Công tước Hoàng gia và cũng đồng thời là người đứng đầu về sức mạnh trong số bốn người chúng tôi.
"Cloud đó ư? Tiệc còn chưa tàn, mà anh bỏ đi đâu thế?”
Vừa leo thang, cô ấy vừa nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
"Tôi mệt. Thế nên hôm nay xin phép cho tôi cáo lui sớm chút nhé.”
Đến cả thức ăn còn không nuốt trôi được thì lí gì tôi phải tiếp tục ở đó chứ?
"…có chuyện gì đã xảy ra?"
"Không có gì lắm, tôi đoán vậy?"
Tôi đi lướt nhanh qua cô ấy và bước xuống cầu thang.
Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào tôi cho đến khi tôi bước hết cầu thang bộ và khuất khỏi tầm mắt cổ.
Điều đáng ngạc nhiên mà tôi phát hiện là có tồn tại khái niệm quán bar ở thế giới này.
Đứng dưới ánh đèn mập mờ và bí ẩn, người pha chế rượu đang đứng trong quầy bar trung tâm và làm động tác lau cốc.
Điều đáng tiếc duy nhất ở đây có lẽ là không có cocktail, chỉ có rượu vang.
‘Mà họ thuê người pha chế ở đây làm cái đ*o gì trong khi chỉ có mỗi rượu là rượu thế?'
Tôi bất chợt nảy ra câu hỏi đó trong đầu nhưng rồi cũng để nó trôi đi.
Vì rượu ở đây ngon vãi lít.
So với thứ bia lạt lẽo vô vị mà tôi đã uống trong cái quán trọ chết tiệt đó, cốc rượu này nó đỉnh vãi lúa!
‘Tạo ra một thứ bia chẳng có bọt biếc gì cả, tôi tự hỏi ác quỷ có phải là tên đã nảy ra cái ý tưởng đáng bị đày xuống địa ngục này không ..?'
Xét cho cùng thì, những thứ như nén khí vẫn chưa xuất hiện trên thế giới này, Haizzz.
Nếu được trở lại Trái Đất thêm lần nữa, tôi sẽ đổ đầy bụng mình với Coca. Tôi vẫn luôn nhớ mãi cái cảm giác khoan khoái giải tỏa sau uống xong một ngụm nước giải khát tràn đầy bọt khí, haaa.
Ước gì ở đây có Coca thì tốt biết mấy…
Sau đó tôi nhấc cốc lên và uống cạn chỗ rượu còn lại. Thành thuỷ tinh trước đây có xám bạc ấy giờ lại phản chiếu một thứ ánh sáng trong suốt trên chỗ nước đọng lại.
Thay vào đó thì ngành công nghiệp thủy tinh trên thế giới này thật phát triển nhỉ.
"Cậu mà cứ uống tiếp mấy cốc nữa là coi chừng lăn đùng ra đấy lúc nào không hay đâu."
Một người phụ nữ bước đến ngồi cạnh tôi rồi nhận xét.
Khi tôi quay đầu sang, bên đó là một mỹ nhân với mái tóc đỏ rực được tết thành đuôi ngựa sau đầu.
Bầu không khí tối tăm u ám của quán bar không thể làm phai đi một chút quyến rũ của nào của cô, mặc dù trên người cô ấy là bộ lễ phục nam giới, phần trên khoác chiếc vest đuôi tôm màu vàng cam, nhưng nó không tài nào che đi nổi những đường nét gợi cảm bốc lửa của phái nữ dù chỉ là phần nhỏ nhất.
"Đỏ hay trắng đây?”
"Màu trắng, cảm ơn."
“Khá là bất ngờ đấy, tôi cứ ngỡ cô sẽ chọn màu đỏ nữa là.”
"Cậu lấy ra suy nghĩ đó từ đâu thế?"
“Thì vì cô là màu đỏ, không phải à, tự nhìn đi?”
Tôi nói, rồi chỉ vào mái tóc nổi bật của cô ta. Thế là cổ bỗng sinh ra một cái nhìn kỳ lạ trên gương mặt.
“Thế chàng màu đỏ nào đang cầm ly rượu vang trắng thế kia?”
“Haizz, đó vốn là hai chuyện khác nhau, cô không cần để tâm.”
Điều này là thật, vì vốn dĩ màu tóc của tôi đâu có đỏ như mào gà thế này.
Không biết điều trong suy nghĩ của tôi, cô ấy mỉm cười.
“Tôi mừng vì anh vẫn còn sức mà đùa giỡn.”
Người phục vụ lấy một ly rượu vang trắng đặt trước mặt Frillite.
“Đây không phải đùa, tôi nói thật từ tận đáy lòng mình. Ngoài ra, cô ở đây làm quái gì chứ? Tôi đoán bữa tiệc xã giao chưa thể đi đến hồi kết sớm như vậy, đúng chứ.”
Frillite de Perdiac.
Là một Anh hùng kiêm luôn người thừa kế của gia tộc hùng mạnh nhất hiện đang nằm sát biên giới Đế quốc, lẽ ra giờ này cô ấy phải đang tỏa sáng như một ngôi sao rực rỡ ở bữa tiệc đó.
Không phải ngồi trong một quán bar dưới đất rồi hớp từng ngụm rượu rẻ tiền cùng một tên loser như Cloud.
Frillite nhấc ly rượu lên và quay nó trên bàn, thứ rượu vang trắng xám dập dìu lên xuống làn sóng nước. Dù vậy, vẫn không giọt rượu nào bị bắn ra khỏi ly.
“Tôi đã nghe họ nói về những chuyện xảy ra hôm nay rồi.”
Cô ngừng xoay ly và đặt nó lên môi.
Chất lỏng trong đó tuôn đổ không ngừng cho đến hết chỉ trong một ngụm rượu.
Mặc dù chỉ đơn giản là uống rượu, nhưng cung cách, phẩm giá cũng thể hiện hết trong mấy hành động nhỏ nhoi đó.
“Cô chẳng phải đã bảo cứ uống rượu kiểu thế sẽ dễ say lắm sao?”
“Đôi khi người ta phải uống như thế này để cảm thấy tốt hơn.”
Cô ta cười.
Sau đó mặt lại trở nên nghiêm nghị.
“Tôi chẳng thể lường trước được đám ngốc đó lại làm thế với cậu, tất cả là lỗi của tôi.”
“Hahaha. Tự nhiên từ lúc nào vụ việc kia lại chuyển thành sơ xuất của cô từ thế?”
“Lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn một chút. Tôi không thể có mặt tại đó trong lúc cậu bị đánh bởi tôi đang bận dẹp loạn một vài con quái vật, xin lỗi, tôi không đang cố dùng những thứ này như một cái cớ cho sự tắc trách của bản thân đâu. Thế nên, đây vẫn là lỗi của tôi.”
"Ừm."
Frillite lại nốc ly rượu mà người phục vụ vừa rót.
Ai không biết sẽ thấy lạ, nhưng tôi rõ lý do cô ấy lại ở đây.
Điều này chẳng liên quan giữa tình bạn hay tình cảm giữa hai cá thể bọn tôi cả.
Hầu như cô ta và Cloud chẳng có một mối liên hệ gì.
Thế nên loại trừ qua chỉ còn duy nhất một lý do để cô ấy để tâm đến Cloud nhiều đến mức này.
Đó là cái mác anh hùng của Anh ấy.
Frillite lo sợ rằng Cloud có thể đánh mất bản ngã của mình vì sự cố này.
Ngày xửa ngày xưa đã từng có một truyền thuyết được lưu truyền trên lục địa này…
Bốn Anh Hùng phải cùng hợp sức mới có thể phong ấn được tên phản diện chính của thế giới này - Quỷ vương xấu xa.
Cô không muốn bất cứ sự kiện tai quái nào đó xảy ra vào thời điểm này làm sụp đổ mọi thứ vào lúc này.
Bạn có thể nghĩ tại sao một truyền thuyết ngẫu nhiên nào đó lại được tôn trọng đến vậy, bài học duy nhất chúng ta rút ra được từ câu chuyện trên chỉ là “chỉ anh hùng mới đẩy lùi được quỷ vương, những nhân loại tầm thường khác không thể thay thế họ” thôi mà. Nếu thế thì, chúc mừng bạn đã sai.
Anh hùng có thể phát triển vô hạn mà không bị cản trở bởi bất kỳ giới hạn tăng trưởng nào. Điều đó có nghĩa là bạn có thể bứt phá ra khỏi giới hạn tối đa mà một con người có thể đạt được.
Hay còn nói cách khác, Anh hùng là những quả bom hạt nhân dưới hình dạng nhân loại.
Tất cả Anh hùng đều được chống lưng bởi mỗi quốc gia trong số bốn quốc gia của con người ngoại trừ Công quốc.
Nhưng nếu vì lý do nào đó, Anh hùng của một quốc gia cụ thể bỗng nhiên bay màu thì sao?
Tất nhiên, hệ quả là sự cân bằng giữa các quốc gia sẽ sụp đổ.
Khoảng cách này sẽ không thể đảo ngược được theo thời gian và đất nước đã mất đi Anh hùng rồi có thể dẫn đến tuyệt diệt.
Frillite lo lắng về viễn cảnh đó sẽ xảy ra.
Nghiêm túc mà nói với bạn rằng- cô ta là một đệ nhất tiểu thư lớn đã lên dưới sự dạy dỗ của một người cha tuy nghiêm khắc nhưng lại chính trực.
“Chia buồn với anh dù tôi không hiểu được cảm giác bị chia cắt khỏi những đồng đội đã cùng bản thân đồng cam cộng khổ qua bao năm tháng. Tôi thực sự chưa từng trải qua cảm giác này.
“À, ừm.”
"Tuy nhiên, tôi hy vọng cậu sẽ không bị hủy hoại, mất đi nhân tính trong mình."
“Không, đương nhiên là không rồi.”
“Tôi rất vui khi nghe cậu nói vậy, cậu quả là một người đàn ông mạnh mẽ so hơn với hình ảnh Cloud trong tiềm thức của tôi. Dù sao thì, cậu sẽ mất khá nhiều thời gian các đồng đội mới. Về mặt này tôi có thể giúp cậu được, có rất nhiều người thích hợp sở hữu tài năng xuất chúng trong Đế Quốc chúng ta—”
“Haha, không cần đâu.”
Frillite, người thường sẽ dễ dàng nói tiếp bất kể tôi nói gì, dừng lại.
Rồi cô ấy nhìn tôi với ánh mắt khích lệ đầy nghiêm túc.
“Tôi biết điều đó thật khó khăn cho anh về mặt tinh thần. Nhưng can đảm và bướng bỉnh là hai thứ hoàn toàn khác nhau.”
“Này, tôi cũng biết điều đó c..?”
“Vậy thì nhận lấy sự giúp đỡ của tôi. Dù cho bọn họ có là gánh nặng đi chăng nữa, tôi làm cũng chỉ vì lợi ích của cậu thôi, nghĩ kỹ đi .”
Mẹ nó chứ, cái sự nghiêm túc dai dẳng này mệt thật đấy.
“Ôi dào ơi. Tại sao lại bắt tôi tìm đồng đội trong khi cô lại điều hành cái tổ đội một thành viên đấy đi du hành cơ chứ?
"Cho tôi gi…"
“Ừ, cô có kỹ năng, cô mạnh, tôi biết điều ấy. Nhưng tôi cũng nói cho cô biết nhá, đừng có bao giờ coi thường tôi. Tôi cũng thích chu du một mình, nên đừng có làm phiền tôi nữa.”
“Cloud, cậu…”
Frillite không nói gì một hồi, rồi cô ấy thở dài thườn thượt.
Cô giật lấy chai rượu từ tay người phục vụ và nốc một hơi cạn sạch.
Nghệ vãi, một ngụm thôi sao.
Tôi mỉm cười và chợt nhớ ra một điều mà mình đã quên bẵng đi mất.
'Nghĩ lại thì, không có cảnh CG về cô ta trong trò chơi.'
Cô ấy là một nhân vật rất quan trọng trong thế giới này, nhưng lại chỉ có một số tin tức mơ hồ về việc cô ta đi xuống underworld rồi mất tích, cũng chẳng có event nào riêng cho cô ta cả.
“Phù…”
Cô tu hết một chai và đặt nó lên bàn.
Tôi liền dành cho cô ấy một tràng pháo tay xứng đáng.
“Đó là một màn trình diễn tuyệt vời đấy quý cô, haha.”
“…tôi có lẽ đã hơi say rồi, ugh. Tôi sẽ tìm anh và nói chuyện thêm một lần nữa, vào lúc tôi đang trong trạng thái tốt nhất.”
Cô thò tay vào giữa hai cánh tay và lôi ra một chiếc ví dày cộp và ném nó vào người pha chế rượu.
“Dùng cái này, thanh toán phần tôi đã uống, phần người đàn ông này đã uống và những gì anh ta sẽ uống. Chắc chắn không thiếu đâu, đúng chứ.”
Người phục vụ khẽ mở chiếc ví và gật đầu háo hức với đôi mắt mở to.
“Hẹn lần sau gặp lại.”
Cô ấy liếc nhìn tôi một cái rồi quay lưng rời khỏi quán bar.
Má nó ơi, đỉnh vãi linh hồn.