"Tôi sẽ lên trước."
Clark, hộ vệ của Callios, tiến lên và tuyên bố.
“Tên này là ai đây nhỉ?”
Krappa và Cloud nheo mắt nhìn anh.
Đó là một biểu hiện nói lên sự bối rối của họ.
Vẻ mặt Clark cứng lại, nhưng anh vẫn hít một hơi thật sâu và giữ bình tĩnh.
“Không có gì phải để tâm cả. Thứ rắc rối chính là—trận đấu với con Orc thủ lĩnh ấy.”
“Anh nói đúng, nhưng… anh chắc chưa? Con Orc đó rất mạnh. Chỉ cần đi sai một li thôi là mất mạng đấy.”
“Haha, mặc dù tôi đã thua Howl, nhưng tôi vẫn là một hiệp sĩ của gia tộc Goldenbern. Cái chết chẳng là gì với tôi cả.”
“...Thế thì hãy cứ thoải mái làm theo ý anh.”
Anh ta đã cố ngăn Clark lại, nhưng anh chàng cố chấp kia có vẻ sẽ chẳng có ý định để lời nào từ anh đi lọt qua lỗ tai mình nữa cả. Cloud bắt tay Clark thể hiện rằng mình sẽ để cho anh ta tự làm theo ý mình. Clark hướng ánh mắt về chủ nhân của mình, Callios.
“Tôi sẽ dâng thủ cấp của con Orc này cho ngài, thưa thiếu chủ.”
"…Ừm, ta tin anh."
Callios gật đầu.
Nhưng nhìn sâu thêm chút nữa, chủ nhân của anh ấy chẳng có vẻ tin tưởng gì vào người hầu của mình cả. Clark nắm chặt tay.
'Thiếu gia, đến cả cậu cũng không tin vào tôi nữa rồi.'
Dĩ nhiên là vậy, đây cũng là lẽ tự nhiên thôi.
Bởi vì chứng kiến cảnh thảm hại hộ vệ của mình bất lực trước tên con người Howl đấy, hẳn sẽ chẳng ai đặt kỳ vọng lên anh ta trước con quái vật đáng sợ đó.
'Nhưng không sao đâu. Niềm tin đã mất cũng có thể lấy lại được.'
Đầu tiên, bảo vệ chủ nhân bằng cách lấy đầu con Orc đó. Tiếp theo, khi đã trong trạng thái tốt nhất, chỉ cần thách đấu Howl và giành phần thắng thôi.
Nếu Clark làm điều đó, anh ta có thể lấy lại niềm tin của chủ nhân một lần nữa.
Sẽ không có sự sa sút về địa vị cho chi tộc anh ấy trong cán cân nhà Goldenbern.
Với quyết tâm đó, Clark đứng trước mặt Lugar.
"Ngươi là người đầu tiên?"
"Đúng. Tên ta là Clark, một hiệp sĩ của gia tộc Goldenbern.”
“Lugar, con trai của Roxar. Bắt đầu trận đấu nào.”
Clark rút kiếm ra. Mặt khác, ngay cả sau khi tín hiệu trận đấu bắt đầu nổi lên, Lugar vẫn không rút thanh đại kiếm treo trên lưng. Clark cau mày.
‘Hắn làm thế để xúc phạm mình ư? Không thành vấn đề. Danh dự phẩm giá có ăn được đâu, ta thà vứt nó đi để chiến đấu vì một mục đích cao cả hơn!'
"Chết đi thằng Orc!!!!"
Clark bước về phía trước và lao tới, anh ta giữ thẳng tư thế cầm kiếm của mình và thực hiện động tác đâm chuẩn như trong sách viết.
Mặt khác, Lugar chẳng có bất kỳ động thái nào. Do đó, Clark không nghi ngờ gì về việc thanh kiếm của mình chắc chắn sẽ đâm thủng trái tim con Orc này.
"...Cái?"
Tuy nhiên, thanh kiếm của Clark đã không thể chạm tới trái tim của Lugar.
Nó thậm chí còn không xuyên nổi qua da của hắn, chứ đừng nói đến việc tiến vào lồng ngực của Lugar.
“Thứ này mà là cơ bắp sao, chết tiệt, phải là đá mới đúng…”
Đó là khi Clark hoang mang trước thực tế phũ phàng.
Lugar nắm lấy chuôi thanh đại kiếm đằng sau.
Chỉ trong chưa đến một cái nháy mắt.
Vút!
Với một tiếng gió rít chói tai, phần thân trên và dưới của Clark bị tách làm đôi ở phần eo.
Thanh kiếm mà Clark đưa ra để đỡ đòn cũng chịu chung số phận.
– Lugar! Guuah! Đại chiến binh quả cảm!
– Đại chiến binh quả cảm! hây!
– Đại chiến binh quả cảm! hây!
– Đại chiến binh quả cảm! hây!
Vui mừng trước chiến thắng của Lugar, lũ Orc bắt đầu reo hò ầm ĩ.
Con người không hiểu ngôn ngữ của loài Orc, nhưng họ hoàn toàn bị áp đảo bởi âm vang chúng phát ra.
Chỉ vài tíc tắc trước Clark vẫn còn nguyên vẹn, giờ thì thân chân mỗi thứ một nơi.
Họ không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
'Cú đâm của hiệp sĩ thậm chí không thể chạm đến cơ bắp của hắn ta. Có phải vì sự khác biệt cấp độ không nhỉ?'
Lúc này, Cloud đang chìm trong suy nghĩ khi nhớ lại những điểm đáng chú ý của trận quyết đấu trước đó.
'Nhìn vào trình độ kỹ năng của hiệp sĩ đó, thật khó để coi anh ta là một hiệp sĩ ưu tú, thế nên chắc hắn chỉ tầm cấp 28 hay 29 là cùng.'
Vì Lugar là thủ lĩnh của tộc Orc, nên hắn sẽ ở khoảng cấp 50. Đó là một sự chênh lệch cấp độ quá lớn. Có thể hiểu đòn tấn công hiệp sĩ của anh ta đã vô tác dụng.
‘Nhưng mình không nghĩ đấy chỉ là do sự khác biệt cấp độ.'
Nhìn hình xăm trên vai Lugar, Cloud gãi cằm. Sau đó, trước tiếng gầm gừ của Lugar để gọi đối thủ tiếp theo, Krappa bị đẩy lên từ sau lưng.
Krappa nghiêng đầu và chỉ tay vào mình.
"Tôi..?"
“Ừ, anh.”
“Không, tại sao lại là tôi chứ?! Anh thấy sức mạnh của hắn rồi đấy. Anh muốn tôi lên nạp mạng sao?!"
“Cậu cũng chẳng chặn đường kiếm của hiệp sĩ đó bằng tay không còn gì. Vì vậy, không phải cậu và con quái vật đó có sức mạnh tương tự nhau sao?
"Anh lý luận cái kiểu gì thế kia?!"
Krappa đã khóc.
Ngay cả với anh, con orc đó là một đối thủ đáng gờm. Điều đó có nghĩa là ngay cả khi anh ta chiến đấu với tất cả khi ở trạng thái bình thường, anh ấy vẫn không thể đảm bảo chiến thắng của mình.
Nhưng bây giờ, anh ấy phải che giấu tất cả sức mạnh ma cà rồng của mình, không có móng vuốt, không răng nanh và thậm chí không thể dùng huyết thuật.
Đấy là tất cả ư? KHÔNG!
Trạng thái cơ thể anh bây giờ rất hỗn loạn vì thực đơn của anh chả có gì ngoài tỏi mấy ngày liên tiếp, và anh đang phải chiến đấu dưới cái điều kiện ánh nắng thiêu đốt này.
Trong tình huống hiện tại, bảo Krappa ra chiến đấu chẳng khác gì nói anh hãy đi và chết đi.
Krappa đang định viện thêm cớ để khỏi đánh nhau, thì Cloud thì thầm.
“Yên lặng đi. Kế hoạch của tôi đi chệch hướng rồi. Tù trưởng Orc mạnh hơn dự tính của tôi. Có lẽ không ai ở đây có thể đánh bại con Orc đó một chọi một.”
Krappa nhìn Cloud với ánh mắt cho thấy anh ta đã biết cậu là một thằng khốn không đáng tin cậy rồi, nhưng anh ta không ngờ nó lại đến mức này.
Hiệu quả của nó không phát huy.
Cloud phớt lờ ánh nhìn đó và tiếp tục.
“Giờ hãy cố làm hắn ta mất tập trung lúc nào đó, ít nhất một lần. Ngay lúc ấy, tôi sẽ nhắm vào mắt vào mắt hắn ta. Mong là hắn không có đôi mắt đột biến như cơ bắp của mình. Tận dụng cơ hội ấy, chúng ta sẽ trốn thoát, lợi dụng sự bất an và hoang mang được tạo ra giữa những con orc khác.”
“Ý anh là phá luật đấu tay đôi à? Nếu vậy thì…"
“Tôi biết cậu nghĩ gì, chết tiệt thật chứ. Toàn thể Orc trên sa mạc này sẽ săn lùng chúng ta. Nhưng còn tốt hơn là bị đóng hòm giữa cái sa mạc chết này. Ây chà, nghĩ đến quan tài ở nơi hoang vu này thì cũng khá là xa xỉ đấy.”
Krappa suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Kế hoạch nghe có vẻ không tệ với anh.
Bởi vì Krappa, dưới sự bảo vệ của một ma cà rồng cấp cao như Haley, không cần phải sợ cơn thịnh nộ của loài Orc.
“…một câu hỏi nữa thôi. Anh định tính sao với bọn họ?"
Krappa hỏi, chỉ vào những người đang run rẩy vì sợ hãi. Cloud lắc đầu với vẻ mặt cay đắng.
“…Chúng ta sẽ phải bỏ cuộc thôi. Tôi không phải là một thằng ngốc, cố chấp ngay cả trong một tình huống như thế này.”
"Hoàn hảo."
Nếu Cloud nói mình sẽ kéo theo lũ tạ đó theo, Krappa sẽ xoã cánh bỏ rơi hắn ta trong giây tiếp theo.
May mắn thay, có vẻ như tên anh hùng này vẫn biết nhận thức đúng về thực tế.
Krappa vừa nói vừa chạm vào thanh kiếm của mình.
"Tôi tin anh."
"Ừm. Tôi cũng tin cậu.”
Cloud nói với giọng nghiêm túc và vỗ vai Krappa.
***
“Aaaagghhh!!! Chết tiệt!! Thằng chó rách lừa đảo!! Đ*t con m* màyyyyyy—!
Tiếng thét từ miệng của con dơi vang giữa không trung.
‘Cái quái…’
Lugar nhìn con dơi với vẻ mặt buồn cười.
Chắc chắn là nãy giờ anh đang đấu với tên con người Howl.
Rõ ràng tên này mạnh hơn tên Clark cùi bắp ở trận trước nhiều, và Lugar đang tận hưởng trận chiến với hắn ta.
Khi trận chiến tiếp diễn, Howl bất ngờ mắc một sai lầm lớn, có lẽ do hắn đã bắt đầu hụt hơi.
‘Chắc chỉ đến đây thôi…’
Bỏ lại sự thất vọng phía sau, Lugar vung thanh đại kiếm để kết thúc trận đấu tay đôi này ngay lập tức.
Thanh kiếm ấy sẽ xé toạc cơ thể nhân loại mỏng manh của hắn ra thành từng mảnh.
Pụp!
Đột nhiên khói phun ra từ người Howl, và một con dơi bay lên trong làn khói.
Chắc chắn chuyện này rất đáng ngạc nhiên, nhưng thứ đáng ngạc nhiên hơn là việc con dơi xuất hiện từ hư không này lại đang chửi thề, nguyền rủa cậu trai tóc đỏ dũng cảm lúc trước.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, dơi có thể nói được sao?”
Trước cảnh tượng mà họ được chứng kiến lần đầu tiên trong đời, Lugar và những người trong tộc Orc khác không tránh khỏi sửng sốt.
“Ta thật ngu ngốc khi tin vào ngươi! Tên nhân loại đ*o có liêm sỉ, đồ cặn bã của thế giới!”
“Ma cà rồng lại đi tin vào con người hả? Nghe ngứa đ*t thế nhờ…”
Mặt khác, cậu thanh niên tóc đỏ kia đang nằm bò ra đất cười trước những lời của con dơi ấy.
Tiếng cười ấy càng nhân cơn giận của con dơi lên tột cùng, dù đã nguyền rủa hắn lên bờ xuống ruộng, tóc đỏ vẫn không ngừng tiếng cười của mình
Một con dơi liên tục chửi rủa, trong khi con người cười không ngớt, nói rằng đây là lần đầu tiên trong đời anh ta nhìn thấy một con ma cà rồng ngu ngốc như vậy.
'Ma cà rồng?'
Ngay cả Lugar cũng đã nghe nói về ma cà rồng.
Chúng trông giống con người, nhưng thực chất là những con quái vật đội lốt người không thể so sánh với loài người yếu ớt.
Khi còn nhỏ, anh đã được cha mình dặn hãy sẵn sàng đón nhận cái chết nếu lỡ đụng độ Ma cà rồng.
'…Chắc chắn lúc ấy cha không có vẻ gì đang đùa cợt cả.'
Lugar một lần nữa nhìn con dơi đang om sòm lên.
“Ta sẽ giết ngươi một ngày nào đó! Sẽ phanh thây mày ra! Không, chết thôi là không đủ! Ta sẽ biến ngươi thành nô lệ và cho ngươi chịu đau khổ đời đời kiếp kiếp! Này, tập trung nghe ta nói chút đi, đồ phàm nhân rác rưởi—!”
'…Hắn ta là nó thật ư?'
Bất kể Lugar nhìn nó như thế nào, anh ta không thể tin được.
“Đừng có xấu hổ nha anh bạn, cứ đi tới mà bẩm báo với chủ nhân của cậu đi. Nếu cô ta dám làm thêm một điều ngu ngốc nữa, tôi sẽ trói cô ta lại và cho cô nàng một phiếu ẩm thực tỏi miễn phí suốt phần đời ma cà rồng còn lại của mình.”
"Sao mày dám..!!!!!"
"Hửm, muốn múc nhau à?"
Cloud nhún vai.
Tay anh ta đã thọc sẵn vào túi tỏi xay. Anh ấy sẽ trét một ít tỏi nghiền thơm ngon lên nhãn cầu của tên ma cà rồng ấy nếu hắn có gan xông vào.
“Ugh..!”
Krappa rơi vào im lặng.
Trong thâm tâm, anh ấy muốn lao vào giật phăng khuôn hàm của tên anh hùng rác rưởi này ngay lập tức, nhưng tình hình không cho phép Krappa làm như vậy.
Anh ấy đã ở trong tình trạng tồi tệ vì tiêu thụ quá nhiều tỏi, thứ còn độc hơn cả độc với ma cà rồng. Hơn nữa, anh ấy đã chịu ánh sáng mặt trời trực tiếp quá lâu rồi.
Trong tình huống như vậy, anh ta thậm chí phải sử dụng các Huyết kĩ của mình để chống lại con Orc trong cuộc đấu tay đôi, điều này khiến toàn bộ máu trong cơ thể anh sôi điên cuồng lên.
Nếu như bây giờ hắn không tìm một chỗ an toàn, ổn định huyết mạch, nhất định sẽ để lại di chứng rất lớn. Thậm chí có thể có những hậu quả sẽ làm suy yếu sức mạnh của anh ta, dẫn đến việc vị thứ trong gia tộc của anh bị hạ thấp.
“Cứ chờ đến khi thân thể ta hồi phục, ta sẽ truy lùng ngươi đến tận cùng trời đất! Cho đến lúc đó, hãy cố giữ cổ mình sạch cho đi!”
Cuối cùng, Krappa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn, để lại vài lời đe dọa.
“Uhm, tốt, tốt lắm, cậu làm tôi sợ rồi đấy.”
Cloud mỉm cười bước tới và đứng trước mặt Lugar.
“Vậy thì, tôi sẽ là người cuối cùng.”
“…Vừa nãy có phải là ma cà rồng không?”
“Hửm? Đúng thế. Đây là lần đầu ông thấy một ma cà rồng ư?
"Ừm. Ta chỉ biết về chúng từ những câu chuyện cha mình. Ông ấy nói rằng ma cà rồng là một sự tồn tại đáng sợ, nhưng theo ta thấy, có thể đó chỉ là sự cường điệu mà cha mình tự vẽ nên.”
“Tôi không nghĩ cha ông đã nói quá lên đâu. Chỉ là lúc đấy hắn ta đã ở trong tình trạng rất rất tệ, nên mới để thua, nếu không phải lúc trước nhất định xảy ra chuyện, tính mạng của ông đã gặp nguy hiểm. Đặc biệt nếu là vào ban đêm, không nghi ngờ gì ông sẽ chết ngay tắp lự.
“…tệ đến thế sao? Lũ Ma cà rồng?"
“Hầu hết, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không bao giờ được coi thường chủng tộc này.”
“Không phải hắn là đồng đội của ngươi sao?”
“Tôi không đưa hắn đi cùng, chỉ là hắn tự ý đi theo. Ok, khi nào trận đấu sẽ bắt đầu? Giải quyết lẹ lẹ nào.”
Sau một hồi im lặng trầm ngâm, Lugar nhìn Cloud một lúc rồi nói.
“Nói thật thì, dù sao thì cậu cũng chỉ là một nhân loại trẻ tuổi, ta sẽ cho cậu một cơ hội cuối. Hãy đưa số tiền đó cho chúng tôi, tôi sẽ đưa các cậu đến biên giới an toàn”.
“Ai cần chứ.”
Cloud rút kiếm ra.
Thanh kiếm của anh phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời và tỏa ra ánh sáng bạc mềm mại.
“…cậu đang trêu đùa với sinh mạng bản thân đấy.”
Lugar thở dài. Chẳng mấy chốc, đôi mắt anh ta trở nên sắc bén.
Vù!
Cùng với tiếng gió rít, thanh đao của anh nhắm tới Cloud nhanh như cắt. Lưỡi kiếm đến từ góc xiên phía trên bên phải. Cloud cũng chém cây kiếm của mình về hướng thanh kiếm sắp đi qua.
'Quyết định ngu ngốc.'
Cậu ta không học được gì từ những trận chiến trước sao?
Một kẻ không biết rút ra kinh nghiệm từ thất bại của những người đi trước thì không xứng được gọi là chiến binh.
Thanh đại kiếm chứa đựng sức mạnh của Lugar đã chạm vào thanh kiếm của Cloud. Ngay khoảnh khắc ấy, Cloud di chuyển. Anh ta lướt đi, vuốt thanh kiếm mình theo chiều thanh đại kiếm, chuyển hướng lực sang chỗ khác.
Ầm!
Thanh đại kiếm đập mạnh xuống sàn. Làm cho cát và bụi bay lên trong không khí.
Cheng-!
Thấy sơ hở, một thanh kiếm được vung theo góc ngược và lướt qua cánh tay của Lugar.
Da anh rách toạc và máu nhỏ xuống.
Không chỉ Lugar mà cả đồng tộc Orc cùng những người đang theo dõi cũng vô cùng ngạc nhiên.
Khoảnh khắc thanh đại kiếm chạm vào kiếm của Cloud, ai cũng nghĩ anh ta sẽ chết thảm như Clark, nhưng bất ngờ thanh anh di chuyển như một dòng nước, không những vừa tránh được thanh đại kiếm mà còn khiến cánh tay của Lugar bị thương.
'Ta những tưởng cậu thanh niên này chẳng có tư chất của một chiến binh... nhưng ta đã lầm, cậu ta là người giống chiến binh nhất từ trước đến giờ...'
Anh ta đã đánh giá khả năng của đối thủ một cách hấp tấp.
Lugar ngẫm nghĩ một lúc và chú ý đến Cloud. Anh ấy không còn tự mãn như trước và sẽ coi trọng đối thủ của mình.
“Dù đã đeo xuất huyết nhẫn cùng nhẫn cường hóa tấn công, nhưng chỉ có thế thôi à…”
Cloud lẩm bẩm điều gì đó mà Lugar không thể hiểu được. Nhìn những chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay, Cloud ngẩng đầu lên và nhìn Lugar chằm chằm.
“Thứ đó trên vai của ông. Là Phù văn, đúng chứ?”
“…làm thế nào mà một con người có thể biết được điều này cơ chứ?”
“Không có cách nào khác để giải thích sự cứng cáp của cơ thể ông.”
Phù văn.
Sức mạnh bí ẩn của loài Orc đến từ quá khứ xa xưa.
Một chiến binh có nó sẽ thừa hưởng nghiệp chướng từ những con quái vật anh ta hạ được và nhận được các khả năng đi kèm theo nó.
Đó cũng là một khả năng mà Anh hùng Gis có được sau này.
"…Ngươi nói đúng. Ta nhận được thứ phù hình này sau khi đánh bại con bọ cạp khổng lồ đã gây ra tai hoạ cho bộ tộc này vài năm trước.”
Khi nghe đến từ bọ cạp khổng lồ, Cloud nghĩ ngay đến lớp vỏ của chúng. Chẳng mấy chốc, anh hiểu tại sao cơ thể của Lugar lại bất khả xâm phạm đến kỳ lạ.
“Tôi hiểu rồi. Vậy giờ làm tiếp đoạn còn giang dở chứ nhỉ.”
Cloud chĩa kiếm vào Lugar. Lugar nhảy lên và bổ thanh đại kiếm của mình về phía Cloud.
Cuộc đấu tay đôi tiếp tục dưới sự cổ vũ quyết liệt từ cả phía Orc và nhân loại.
Sức nóng và sự sống động xung quanh cuộc đấu tay đôi đã sớm biến mất. Không chỉ lũ Orc, mà cả những người đang xem trận đấu cũng không thể nói nên lời.
Bùm! Ầm!
Lần này, thanh đại kiếm của Lugar không chạm tới Cloud. Thanh kiếm của anh đập xuống đất và phát ra âm thanh chói tai. Cùng lúc tiếng động vang lên, một vết cắt đỏ thẫm được vạch ra giữa lưng anh.
“Agghhhhhhhhhhhh!”
Với một tiếng gầm vang dội, Lugar vung thanh đại kiếm của mình một cách điên cuồng. Lực đâm khổng lồ dường như sắp xé xác Cloud ra từng mảnh bất cứ lúc nào.
Nhưng thực tế thì, Cloud vẫn luôn vô sự.
Chỉ duy…
Những vết thương trên cơ thể Lugar nối tiếp nhau dày đặc thêm.
Thế là, cuộc chiến tiếp diễn như vậy trong vài chục phút nữa, rồi Lugar cũng—
—khuỵu gối xuống sàn đấu.
Vô số vết thương được khắc trên cơ thể cuồn cuộn của anh ta.
Vết thương không nặng như mọi người nghĩ, nhưng Lugar đã kiệt sức.
Máu từ người anh ta chảy xuống sàn, tạo thành một vũng đỏ loang lớn.
Thanh kiếm của Cloud kề vào gáy Lugar.
“Haa… Haa… Rốt cuộc thì có hơi quá sức để gánh nó với cái cơ thể này.”
Cloud hít một hơi thật sâu. Tóc anh ướt đẫm mồ hôi và vẻ mặt không còn thoải như trước.
Với cơ thể yếu ớt này, anh ấy phải vật lộn với con Orc khổng lồ không dưới trăm lần, nên điều ấy là không thể tránh khỏi.
“…ta thua rồi.”
Lugar thừa nhận điều đó một cách bình tĩnh đến ngạc nhiên.
Anh ta cũng đã hiểu được từ cuộc chiến vừa rồi.
Khoảng cách giữa Cloud và anh ấy lớn đến nhường nào.
Những tên Orc, sau khi nghe lời tuyên bố thua cuộc của Lugar, đã tỉnh táo lại.
- Đây không phải là một cuộc đấu tay đôi công bằng!
– Hắn ta chắc chắn đã sử dụng mấy thứ mưu hèn kế bẩn. Bảo vệ thủ lĩnh đi anh em! Ora!
Mỗi người họ chộp lấy vũ khí của mình và bước đến chỗ Cloud, nhưng…
- Dừng lại!
Lugar hét to và chặn hành động của họ.
– Các cậu định làm tôi xấu hổ đến mức nào? Tôi đầu hàng trước kết quả của cuộc đấu tay đôi với tư cách là một chiến binh, không phải với tư cách là một thủ lĩnh. nếu mọi người tôn trọng tôi như một chiến binh, thì mọi người, với tư cách là loài Orc đầy kiêu hãnh, hãy chấp nhận kết quả này.
– Thủ lĩnh…
Những con Orc nhìn Lugar với vẻ mặt ảm đạm. Họ cũng biết điều đó. Rằng hành động của họ là sai trái và điều đó sẽ làm tổn hại đến danh dự của Lugar.
Tuy nhiên, họ đã định chiến đấu vì Lugar rất quý giá và quan trọng đối với họ.
Lugar hiểu cảm xúc của mọi người và cười khì, rồi anh ấy ban mệnh lệnh cuối dưới tư cách thủ lĩnh bộ lạc.
– Migatan, người anh em của tôi. Khi tôi chết, cậu sẽ là thủ lĩnh tiếp theo của bộ lạc Lang Nha này. Mong cậu sẽ lãnh đạo bộ lạc một cách khôn ngoan một trái tim ấm áp cùng cái đầu lạnh của mình.
-…Tôi xin thề, thủ lĩnh của tôi.
Thấy Migatan lập lời thề với ý chí kiên định, khuôn mặt Lugar nhẹ nhõm hơn.
“Những người trong bộ lạc của ta đã gây náo loạn. Ta xin lỗi. Đó là thất bại của ta, cậu là người chiến thắng. Cậu có quyền lợi của người thắng cuộc.”
Lugar nâng cổ anh ta lên như thể để Cloud dễ dàng chặt đầu mình hơn.
Nhưng Cloud không chém đầu anh ta mà tra gươm vào vỏ.
"…Cậu đang làm gì thế?"
“Ta không có ý định giết ông.”
Lugar cau mày.
“Cậu cũng định sỉ nhục ta à? Ta đã thua trong cuộc đấu tay đôi với cậu. Đối với một chiến binh, thất bại đồng nghĩa với cái chết. Vì vậy, hãy cứ nâng kiếm giết ta đi.
"Ta từ chối. Người chiến thắng có quyền lấy mạng đối thủ của mình, và người chiến thắng cũng có quyền không lấy nó.”
"Cậu đang nói…"
“Tôi không hài lòng với cuộc chiến ngày hôm nay.”
Lugar ngừng nói, và Cloud tiếp tục.
“Rõ ràng tôi đã đánh bại ông. Nhưng tôi đã không hoàn toàn giành chiến thắng. Bởi thanh kiếm của tôi không thể xuyên qua cơ bắp của ông được. Tôi không thích điều đó. Thế nên tôi sẽ giữ cái mạng của ông lại. Và một ngày nào đó thanh kiếm của tôi có thể xuyên qua cơ bắp của ông, tôi sẽ trở lại mà thách đấu thêm lần nữa. Hiểu chưa? Tôi không cho ông sống vì một số cảm xúc tầm thường như sự cảm thông. Ông còn sống vì tôi có lòng tự trọng của mình. Vì thế…"
Cloud đưa tay về phía Lugar.
“Đừng nhảm nhí về danh dự hay bất cứ điều gì tương tự thế nữa, đứng dậy đi. Bởi vì tôi muốn chiến đấu với ông thêm lần nữa.
Lugar ngẩng đầu lên và nhìn Cloud. Không có cảm xúc nào như lòng trắc ẩn trên khuôn mặt anh.
Lugar quay đầu nhìn những người trong bộ lạc của mình. Họ đang nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.
Anh nhìn bàn tay Cloud về phía mình lần cuối.
Chai sạn và gồ ghề, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Đó là một bàn tay nhỏ so với bàn tay của một chiến binh tộc Orc, nhưng đó là bàn tay của một chiến binh, một chiến binh thực sự.
Lugar thở dài và nắm tay Cloud.
“Rốt cuộc, cũng là từ lòng trắc ẩn đấy thôi?”
“Đó là quyền của người chiến thắng, không phải là lòng trắc ẩn. Muốn ý kiến ý cò gì thì hãy nói khi giành chiến thắng vào lần tới đi.
"Chắc phải thế rồi, haha."
Lugar đứng dậy và mỉm cười. Anh ấy hét lên về phía những người trong bộ tộc trong tiếng cổ vũ của họ.
- Anh em, mở tiệc thôi nào!
Này bên eng bị tách chương nhé, nhưng để đảm bảo trải nghiệm cho ae tôi gộp lại dịch đấy