Có thể bạn đã biết, loài Homo sapiens không có cánh. Trực giác của hầu hết mọi người đều không hình dung được cảm giác bay là thế nào. Trừ phi họ là những phi công hiểu rõ tiếng ồn động cơ máy bay như nhịp tim của chính mình, hay những vận động viên nhảy dù lượn coi chiếc dù như một phần của cánh tay, thì con người ta thường không quá hứng thú với việc bay lượn. Và ở đâu không có trực giác, thì nỗi sợ sẽ được sinh ra.
“Á! Tôi đang bay! Tôi đang bay!”
“Chúng ta phải bay cao đến mức nào thế!”
Bảy trăm Thức tính giả phóng lên không trung chỉ bằng mấy cây chổi rẻ tiền. Những tiếng la hét vang vọng khắp bốn phía.
“Mẹ ơi! Con ghét việc này!”
“Tôi đang rơi! Á!”
“Oaaaa!”
Tất nhiên, trước đó chúng tôi đã tập hợp lại và tổ chức vài buổi tập luyện chung. Những ai mắc chứng sợ độ cao đều đã bị loại khỏi đơn vị chiến đấu. Nhưng dù vậy, những cây chổi rẻ tiền này vẫn còn lâu mới đủ đáng tin để trở thành đôi cánh mới cho nhân loại. Ngay cả mấy con cú đang bay trên bầu trời đêm cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt như thể đang thắc mắc, ‘Gì đây? Một đám tâm thần muốn tìm cách tự sát kiểu mới à?’
「Thánh Nữ Cứu Quốc thông báo.」
「Đội tiên phong hiện đã vượt quá độ cao 300 mét so với mực nước biển.」
Theo nghĩa nào đó, ánh mắt của những con cú kia là chính xác. Đâu còn cách nào khác để gọi một nhóm người đang lao thẳng lên trời bằng mấy đôi cánh tạm bợ để giao chiến với một hiện tượng kì lạ cấp cao ngoài bốn từ ‘biệt đội cảm tử’?
Chỉ có các thành viên của Tam Thiên Giới là thể hiện được kĩ thuật bay lượn tài tình.
「600 mét.」
À, nhân tiện thì, bản thân tôi cũng khá giỏi cưỡi chổi bay đấy. Tin hay không tùy các bạn, nhưng có lần tôi đã đạt hạng hai trong một cuộc thi bay nội bộ của Tam Thiên Giới. Tôi đang cầm đầu đội tiên phong cùng với Dang Seo-rin, quán quân lâu năm của những cuộc thi bay ấy, giữa tiếng la hét của các Thức tỉnh giả.
「1500 mét.」
Xung quanh đã bắt đầu hơi lạnh.
“A——.”
Nhưng không vấn đề gì. Dang Seo-rin lại hát thêm một khúc Chú Ca Vịnh Xướng nữa. Giai điệu thứ tư, cường hóa thân thể. Một ma pháp trọn gói được Dang Seo-rin phát triển thông qua việc kết hợp những câu thần chú có sẵn như ‘điều hòa nhiệt độ’ và ‘hỗ trợ hô hấp’. Ở một mức độ nào đó, phép này có thể giúp con người ta chịu đựng được những môi trường khắc nghiệt, chẳng hạn như đáy biển sâu lạnh giá, sa mạc nóng như thiêu đốt, hay là Hư Không.
Đúng như mong đợi, ngay khi Dang Seo-rin hát xong, một hơi ấm dễ chịu bao bọc lấy toàn bộ cơ thể tôi.
「2200 mét.」
Cao hơn. Cao hơn.
「2900 mét.」
Liếc—
Từ đây nhìn xuống, mặt đất chỉ còn là một hạt bụi bé xíu. Tôi xua đi cảm giác chóng mặt theo bản năng, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời lần nữa. Mưa Thiên Thạch đang lơ lửng ở đó.
Từ dưới mặt đất, những ánh sao trông như thể sẽ sà xuống bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, bất kể chúng tôi bay cao bao nhiêu, các vì sao đều không có vẻ gì to ra. Giống như một ảo ảnh thị giác, hay một sai lầm của thế giới. Càng nhìn chằm chằm vào những ánh sao, tôi càng có cảm giác như nhận thức của não bộ về tỉ lệ giữa khoảng cách và kích thước sự vật đang dần vỡ vụn.
Nhưng đây cũng chỉ là một ảo ảnh bên trong một ảo ảnh khác. Chúng tôi, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đang tiến gần Mưa Thiên Thạch hơn.
「3500 mét.」
Cuối cùng.
「4100 mét. Đang tiếp cận mục tiêu.」
「Đột nhập.」
Ào—
Một tiếng động nghe như sóng vỗ vang vọng. Đây cũng là một âm thanh đáng lẽ không thể nào tồn tại ở độ cao 4100 mét so với mực nước biển. Trong lúc chúng tôi lao mình xuyên qua tiếng động ấy, thì bỗng mọi thứ xung quanh tối om. Một màn đêm đen kịt trùm lên trời đất, đến nỗi thay vì nói nơi đây là ‘trời đêm’ thì ‘đáy biển’ mới là cách mô tả chính xác nhất.
Soạt, soạt—
Theo mỗi Thức tỉnh giả tiến vào sau tôi, bóng đêm cũng gợn từng đợt sóng. Mọi người hạ đầu chổi xuống và lơ lửng trên không trung trong giây lát, rồi tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc trước khung cảnh kì lạ.
“Chúa ơi, đây là…”
“Một Hư Không!”
Trước khi hoang mang kịp lan rộng khắp đội chiến đấu, tôi chộp lấy bộ đàm và hét lớn.
“Chúng ta vừa tiến vào lãnh địa của Mưa Thiên Thạch! Không cần phải tỏ ra ngạc nhiên hay căng thẳng! Đây vẫn chỉ là Hư Không mà chúng ta quen thuộc, có điều giờ nó đang trải rộng trên trời!”
“A.”
“Tiếp tục tiến hành chiến dịch! Ổn định lại đội hình! Mỗi thành viên của đơn vị chiến đấu hãy mau ghép thành đội! Tổ chức lại và tiến công như đã tập luyện! Mọi người có 40 giây!”
“Đội 8, tập hợp! Đội 8, tập hợp!”
“Đội 11! Sao cậu lại đứng ở đằng đó! Ra đây nào, đồ ngốc!”
Đội hình của các Thức tỉnh giả, nhất thời bị quấy rối khi tiến vào Hư Không trên trời đêm, nhanh chóng ổn định lại. Trong khi đó, tôi vẫn cẩn thận theo dõi quỹ đạo di chuyển của Mưa Thiên Thạch. Những ánh sao đều nhìn như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Không, các ánh sao chỉ đang tạo ảo giác như sắp sửa rơi thôi. Nhưng rõ ràng nó vẫn đang ở đó rình rập, quan sát chúng tôi. Bất chấp mọi logic thông thường, bản năng đã được trui rèn qua hàng chục vòng lặp của tôi đang gào thét dữ dội, báo hiệu về ý đồ thù địch của Mưa Thiên Thạch.
Đối lập với bản năng của tôi, xung quanh lại yên tĩnh đến rợn người. Như thể tôi đang chìm trong lòng đại dương tối đen êm ả.
“...Chỗ này kì lạ quá, Người Đưa Tang.”
Dang Seo-rin cưỡi chổi lại gần tôi và thì thầm.
“Không khí thì nặng nề và cũng bắt đầu có chút khó thở rồi. Cảm giác như chúng ta đang ở trong vùng nước nông thay vì bầu trời ấy.”
“Hiện tượng kì lạ này hẳn là hệ nước, và nó đang cố làm mưa rơi. Cô còn mong đợi gì nữa? Dù sao thứ này vẫn là Hư Không.”
“Ừm. Cũng đúng nhỉ.”
“Xin cô hãy cố hết sức với bài hát cuối cùng.”
“Được. Cứ để đó cho tôi… Và cả cậu cũng phải cố gắng nữa. Cậu mà thất bại thì chiến dịch này coi như xong.”
“Tất nhiên rồi.”
Khoảnh khắc ấy, giọng nói nhỏ nhẹ của Thánh Nữ truyền vào tai tôi.
「Xin hãy cẩn thận, ngài Người Đưa Tang. Thiết bị đo độ cao hỏng rồi.」
Hỏng ư?
「Ngay trước khi tiến vào Hư Không thì thiết bị vẫn hiển thị độ cao 4100 mét, nhưng giờ là 7182 mét, -9699 mét, 21337 mét, 0.01 mét, số đo đang nhảy loạn xạ. Trong thời gian thực.」
“...”
「Không chỉ có độ cao đâu. Những thông số khác như áp suất khí quyển cũng đang biến động liên tục. Chúc ngài may mắn.」
Tôi gật đầu. Chính xác 40 giây.
Tôi quay đầu nhìn lại. Bảy trăm thành viên đã xếp thành đội hình bay hoàn hảo sau lưng tôi.
“Tiếp tục chiến dịch! Tấn công! Tấn công!”
“Oaaaa!”
Boss chiến, giai đoạn 2, bắt đầu.
Bảy trăm thành viên bay sau lưng tôi theo đội hình mũi giáo. Dang Seo-rin, cho đến lúc ấy vẫn ở hàng đầu cùng tôi, giờ đã chuyển xuống phía sau theo đúng kế hoạch đã bàn trước. Những ánh sao vẫn không hề có phản ứng gì.
Nói cách khác, đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng tôi.
“A—a—a——.”
Từ phía sau, giọng hát của Dang Seo-rin đánh thức cả bầu trời đêm. Giai điệu thứ năm, ‘Gương Vạn Tượng’. Đây cũng là một ma pháp độ khó cao được phát triển tương đối gần đây, một tuyệt tác của Dang Seo-rin, được tạo nên bằng cách cô đọng ma pháp [Tập trung], [Hấp thụ], [Phản xạ], và [Phóng đại] lại thành một bài hát duy nhất. Một người chỉ cần nhìn qua là thấy rõ hiệu quả.
Vù—
Những tấm gương gần như trong suốt hình thành xung quanh bảy trăm Thức tỉnh giả. Như cách mà các hành tinh xoay quanh mặt trời, những tấm gương cũng đang xoay quanh đội hình của chúng tôi. Tôi ra lệnh không chút chần chừ.
“Tất cả mọi người, hãy dồn toàn bộ sức mạnh của mình vào.”
Chỉ chờ có thế, những Thức tỉnh giả giải phóng aura và mana về phía những chiếc gương. Mặt gương lại phản chiếu chính xác aura của các Thức tỉnh giả về phía những ‘tấm gương khác’.
Choang—
Những tấm gương lập tức vỡ tan sau khi hoàn thành nhiệm vụ phản chiếu của mình. Vô số mảnh gương vỡ phân tán vào không khí như những cánh hoa xuân trắng muốt. Dòng chảy aura được phản chiếu từ đằng sau đội hình, dội lại giữa những tấm gương ngày một lớn và tiến dần về phía trước.
Choang— Choang— Choang—
Mỗi lần như thế, các tấm gương đều vỡ tan, và dòng aura đang chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp lại được truyền sang tấm gương tiếp theo. Những mảnh kính vỡ nhuốm màu aura đổ lên nền trời đêm đen thẫm vô vàn màu sắc sặc sỡ. Âm rè của bộ đàm kêu lên ầm ĩ.
「Đội 12, sạc năng lượng hoàn tất!」
「Đội 11, sạc năng lượng hoàn tất!」
Đúng thế. Vai trò của ‘Gương Vạn Tượng’ trong trận chiến này chính là để tập trung hỏa lực. Tuy có hơi không đồng đều, nhưng về cơ bản đơn vị chiến đấu bảy trăm thành viên được chia thành từng đội khoảng sáu mươi người. Tức là mỗi lần, xấp xỉ sáu mươi Thức tỉnh giả cùng tập trung aura của họ để đánh vào một tấm gương.
「Đội 6, sạc năng lượng! Sạc năng lượng hoàn tất!」
「Tỉ lệ mất mát, khoảng 5%!」
Uỳnh!
Khi các aura với màu sắc và họa tiết đa dạng trộn lẫn vào nhau, những tiếng ì ùng chợt vang lên, nghe như tiếng gầm của một con quái thú khổng lồ. Từ Đội 12 tới Đội 1. Sau khi vận chuyển qua bộ ruột zigzag gồm mười hai cơ quan nội tạng, tiếng gầm của con quái thú mang tên Liên minh Bán đảo Triều Tiên đã dâng đến cổ họng.
「Đội 4, sạc năng lượng thành công——」
「Tỉ lệ mất mát dưới 3%. Vẫn nằm trong tính toán. Đang truyền đi.」
「Đội 3! Đã truyền đi!」
Một cơn bão aura quét qua. Thi thoảng ai đó lại hét lên một tiếng ‘Híc!’. Những Thức tỉnh giả không quen với việc bay lượn dễ bị giật mình trong cơn bão aura. Điều này cũng đã được lường trước. Bởi vậy, tôi đặt những Thức tỉnh giả thiếu kinh nghiệm ở các đội phía sau, còn những chiến binh tinh nhuệ thì đều được xếp lên đầu. Không có vấn đề gì hết. Dang Seo-rin đang kiểm soát mọi thứ từ phía sau, còn tôi thì đang ra lệnh cho tất cả ở đằng trước.
「Đội 2… đã truyền đi! Không biết bằng cách nào, nhưng chúng tôi làm được rồi!」
「Tiến lên! Tiến lên!」
Một vài Thức tỉnh giả há hốc miệng kinh ngạc. Giống như cách người Ai Cập cổ đại thán phục những tòa kim tự tháp do chính tay mình xây ra, bản thân họ cũng không khỏi run rẩy trước dòng aura đang chảy cuồn cuộn.
Và rồi.
「Đội 1! Hoàn tất! Ngài Người Đưa Tang!」
Yu Ji-won, chỉ huy Đội 1, hét lớn. Trong quá khứ, cô từng phục vụ trong vai trò đội phó của tôi hồi tôi còn ở Tam Thiên Giới.
「Lúc này—— Chính là lúc này! Đang truyền đi!」
「Tỉ lệ mất mát dưới 1%! Dưới 1%!」
「Ngài Người Đưa Tang!」
Uỳnh!
Cuối cùng, aura của bảy trăm người đã được truyền đến trước mặt tôi. Tất cả những tấm gương do Dang Seo-rin tạo ra đều đã bị phá hủy. Những tấm gương rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành trăm mảnh.
Ngoại trừ tấm gương to nhất đang ở trước mặt tôi.
Một tấm gương cầu lõm gần như trong suốt, chứa đựng cơn cuồng phong aura đang cuộn tròn.
“Ư…!”
Lông tơ trên người tôi đều dựng đứng lên. Một cảm giác hưng phấn như thể bản thân là đấng toàn năng chạy dọc sống lưng tôi. Trong số những kẻ phàm nhân, ai dám tơ tưởng đến một sức mạnh lớn nhường này, và ai có thể sử dụng nó cho hợp tình hợp lí?
Phải, đây chính là lí do tôi đứng ở hàng đầu. Tôi hòa quyện aura của mình vào dòng chảy aura trông như sắp sửa mất kiểm soát và phát nổ bất cứ lúc nào.
Một màu đen như mực. Đây là màu aura của tôi. Dòng chảy aura đang sục sôi với vô vàn màu sắc chợt bị sắc đen vấy bẩn, tựa như một giọt mực nhỏ vào nước trong vại. Tách, phần da trên bàn tay phải của tôi bong tróc lên tận cánh tay vì không chịu nổi áp lực aura.
“...!”
Tai tôi ù đi. Tôi không nghe thấy âm thanh gì nữa. Chỉ có tiếng sấm vang vọng liên hồi xung quanh, còn tầm nhìn của tôi thì tối sầm lại cho đến khi vạn vật đều trở nên vô hình. Cơn đau từ những mạch máu đang vỡ ra ập đến. Nhưng dù vậy, vẫn không có vấn đề gì.
“Thánh Nữ! Vị trí——”
「Chỉnh sang phải 3 cm.」
Một giọng nói bình tĩnh vang lên trong đầu tôi.
「Giờ thì xuống 11 cm.」
「Thấp quá. Lên 2cm.」
Hồi ở vòng lặp thứ 42 thì tôi chưa biết, nhưng khi ấy, Thánh Nữ đang cẩn thận chỉnh sửa góc lệch dựa vào ‘Ngưng Đọng Thời Gian’. Cô hẳn đã quan sát và tính toán lại vô số lần để xem aura có đánh trúng Mưa Thiên Thạch hay không. Thậm chí có thể cô đã mất nhiều ngày liền. Nhưng quãng thời gian dài của cô lại chỉ như một khoảnh khắc với tôi, và tôi đang chịu đựng toàn bộ nỗi đau chỉ để níu kéo lấy khoảnh khắc ấy.
「Đúng rồi, một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi…」
「Ngay bây giờ.」
Nhẹ nhàng.
「Chính là lúc này, ngài Người Đưa Tang.」
Thời gian của Thánh Nữ và thời gian của tôi giao nhau. Khoảnh khắc ấy, tôi hét lớn và phóng cơn bão aura đang cuộn tròn trước mắt đi. Tôi thậm chí còn chẳng thể nghe thấy tiếng hét của chính mình.
Uỳnh—!
Mà chỉ có tiếng gầm của một con quái thú. Tiếng gầm màu đen, xuyên qua bảy trăm linh hồn và mười hai cơ quan nội tạng, làm rung chuyển cả đất trời.
- G̴̭̋ì̴̺͌ ̵͈̊c̸͓̾ơ̴͈͒?̷̤̇
Mưa Thiên Thạch, vốn vẫn im lặng cho đến lúc ấy, cuối cùng cũng phản ứng lại. Như một thực thể vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu.
Boss chiến, giai đoạn 3, bắt đầu.
- Ǹ̶̥ĝ̸̨ô̴̢͛i̵̦͝ ̷͓͒s̷̺̾a̸̛̰o̷̊ͅ ̵̭͠ṇ̶̍h̶̟́ỏ̵̧̓ ̷̤͐s̶̺͗á̴̟͂n̸̥͐g̵̣͛ ̶̱̈l̵̮̃ấ̶̹́p̵̬͗ ̷̦͗l̸̤̒á̴͉̄n̴̨͘ḩ̵͋.̴̐͜
Mưa Thiên Thạch run rẩy.
- N̸̠͘h̷͔͊ư̸̼͘ ̴̢̓v̷̩͑i̶̘͊ê̸͉͆n̴͚̔ ̷̞̋k̷̮̐ì̷͜m̶̭̍ ̷̤͛c̶̈ͅứ̴͖ơ̷͍̑n̸̩͑g̵͓̽ ̸̓͜t̸̕ͅr̴̥͂ê̷̘̈́n̶̤̽ ̷̡̊ț̵̛r̵͓͋ờ̴̩͝i̷͓͊.̵̝̈́
- T̸̪̓ừ̷͉̾ ̴̤̉t̶̟̊r̶͚̔ờ̴̟̈i̸̙͠ ̴̲̽đ̶̟̔ô̴̥̓ṅ̵͚ģ̶̂ ̷̀͜đ̷̨̿ế̶̼̈́ǹ̶̮ ̸̮͊t̵͔̓r̷̰̈ờ̷͉̔ỉ̷͚ ̸͚̚t̸̫̀ḁ̶̂͗y̴̜͝.̷̢̈́
Một giai điệu quen thuộc. Khúc hát ru đã biến mặt đất thành một bãi hoang tàn từ vòng lặp thứ 23 đến 41 vang vọng trong cơn cuồng phong. Nó muốn ru ngủ chúng tôi lần nữa.
“A—a, a——.”
Chính vào lúc ấy, Dang Seo-rin rút ra một lá bài tẩy cuối cùng. Hai bài hát từ hai thái cực của bầu trời đêm, vang lên và cộng hưởng với nhau. Thế nhưng, khoảnh khắc mà hai âm thanh ấy va vào nhau ở giữa.
- H̸̗̎ả̴̯̌?̶̥̉
——Bài hát đột nhiên ngừng lại.
Giai điệu thứ sáu, phản cộng hưởng. Một ứng dụng của ma pháp [Im lặng] cho phép triệt tiêu mọi tiếng ồn bằng cách phát ra những sóng âm mang tần số trái ngược với đối phương. Tôi phấn khích hét lên.
“Không phải chỉ có mày mới biết tạo ra phép màu bằng bài hát đâu!”
Điểm giao của Hư Không Mưa Thiên Thạch và ma pháp của Dang Seo-rin chính là chỗ tôi đang lơ lửng. Cơn sóng đen của Mưa Thiên Thạch và cơn sóng trắng của Dang Seo-rin va chạm liên tục với nhau. Đen và trắng. Màu sắc đại diện cho khúc ca của nhân loại và màu sắc đại diện cho khúc ca của hiện tượng kì lạ.
Trong lúc chiến trường trên trời đêm bị bao phủ bởi bài hát của nhân loại và Hư Không, một mình tôi vẫn im lặng đứng trên đường ranh giới ở giữa. Vừa nghe theo chỉ dẫn của Thánh Nữ, tôi vừa không ngừng duy trì hướng ngắm của cơn bão aura.
- H̵̻̋ả̴͐͜?̵͕̒ ̸͈͛Ḧ̸͈ả̴̡̾?̴͔͝
Phải chăng là do đòn chí tử của nó không hiệu quả? Một tiếng ồn không xác định vang lên, len lỏi vào trong bài hát của Mưa Thiên Thạch. Nhưng tất cả đã quá muộn. Để chiêu thức này, đòn đánh bất ngờ này, thành công, một đơn vị chiến đấu bảy trăm người và một đơn vị tổng cộng chín trăm người đã tập luyện ngày đêm.
Dang Seo-rin đã phát triển ba ma pháp cấp cao, chuẩn bị đài phát thanh, và niệm ma pháp truyền thông lên chúng.
Thánh Nữ thì làm việc trong bí mật, che giấu sự tồn tại của bản thân để tăng uy tín cho những tin nhắn từ các Chòm Sao.
Khoảng thời gian mà Thánh Nữ bỏ ra trong bảy năm qua để chiêu mộ Thức tỉnh giả vào Liên minh chắc hẳn đã dài như vô hạn. Vài ngày mà cô dùng để điều chỉnh phương hướng cho phát bắn chỉ là chút gia vị cuối cùng tô điểm cho quãng thời gian vô hạn ấy.
Và 150 năm của tôi.
Route tối ưu nhất. Chiến lược hoàn hảo nhất.
- H̵̥̆ả̶͙͝?̸̧̄ ̶͔̋H̶̠͊ả̶̡̓?̷̞͊ ̴̥͌H̴̨̉ả̴̪̐?̵͔́ ̵̼́H̴͙̓ả̵̬̃?̸̟͌ ̸̨͠H̷̨̔ả̴̂͜?̷̧̈
Bởi vậy, đây là đòn đánh đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Khoảnh khắc Mưa Thiên Thạch buông lỏng cảnh giác. Khoảnh khắc mà nó chưa kịp rơi xuống bất cứ vùng đất nào, chưa hủy diệt bất kì quốc gia nào, chưa giết bất kì Thức tỉnh giả nào, và vì thế cũng là lúc mà nó ít kinh nghiệm nhất.
Đây chính là đòn tất sát của hồi quy giả.
- A̵̟͛å̵̲a̶̢̓a̸̛̰ă̷͇ä̶̻á̴͕a̴͓̔a̷̺̿a̴̹̋à̴̞a̴̠̚ǎ̶͚à̴͓a̴͇͆
Mày đâu thể trách tao bất công.
Bởi vì từ đầu đến giờ mày vẫn chiến đấu như vậy.
Mày cũng sẽ phải chết trong lúc ngủ, hiện tượng kì lạ à.
- A̵̟͛å̵̲a̶̢̓a̸̛̰ă̷͇ä̶̻á̴͕a̴͓̔a̷̺̿a̴̹̋à̴̞a̴̠̚ǎ̶͚à̴͓a̴͇͆
Lóe———.
Ngày hôm ấy, những ánh sao vươn lên từ mặt đất đã xuyên thủng những ánh sao giáng xuống từ trên trời.