“...”
“Đúng chứ?”
Tôi không trả lời ngay.
Thú thật, tôi có hơi bất ngờ—nhưng đồng thời, trí tò mò của tôi cũng bị kích thích.
Tuy rằng thỉnh thoảng tôi có tiết lộ mình là một ‘hồi quy giả’, rất hiếm khi có người tự đoán ra danh tính của tôi. Đến giờ, người duy nhất làm được điều ấy là Lão Scho.
“Sao cô lại nghĩ vậy?” Tôi né tránh câu hỏi.
“Tôi đoán rằng nếu anh là một hồi quy giả, không sớm thì muộn anh sẽ đến tìm tôi. Hơn nữa, tốc độ giết quái vật của anh nhanh không tưởng. Nhưng dựa trên câu hỏi vừa rồi, có vẻ đây là vòng lặp đầu tiên chúng ta gặp nhau?”
Tôi nghiêng người về phía trước. Chiếc ghế nhựa màu xanh lá của cửa hàng tiện lợi bị kéo lê trên nền đất, phát ra tiếng cọt kẹt.
Ban đầu, tôi chỉ tò mò về sự tồn tại của các Chòm Sao. Nhưng giờ, sự tò mò của tôi đã chuyển hướng sang người phụ nữ ngồi trước mặt.
“Đúng vậy. Mặc dù tôi đã luôn thắc mắc về danh tính thực sự của các Chòm Sao, đây là vòng lặp đầu tiên tôi điều tra về họ.”
“Nếu anh thật sự là một hồi quy giả, Người Đưa Tang, tôi tin rằng hai ta buộc phải phát triển một mối quan hệ hợp tác.”
“Một mối quan hệ hợp tác?”
“Phải. Nhưng hiện tại, tôi không thể chắc rằng anh có phải là một hồi quy giả hay không. Ít nhất từ những gì tôi quan sát được.”
Người phụ nữ thận trọng nói. Tuy nét mặt cô có vẻ căng thẳng, giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh.
‘Cô ta cũng khá đấy.’
Tôi nheo mắt lại. “Thật thú vị. Tại sao cô lại thấy không chắc tôi có phải là một hồi quy giả không?”
“Bởi vì tình huống này cũng có thể xảy ra nếu anh có năng lực tiên tri hoặc khả năng đọc suy nghĩ. Vậy nên…” Cô cúi đầu. “Tôi xin lỗi vì anh đã phải cất công đến tận Seoul. Tôi chưa thể giải thích cho anh về bản chất của các Chòm Sao, thông tin tôi biết về họ, hay năng lực của tôi là gì.”
“Hmm.”
Cách ăn nói ứng xử lễ phép và thận trọng. Cô gái này có vẻ là một viên ngọc thô đáng để mài giũa.
“Được rồi,” Tôi đồng ý. “Nếu tôi chứng minh được mình là một hồi quy giả, thì lúc ấy cô có thể trả lời các câu hỏi của tôi không?”
“...Có thể.”
“Vậy thì có một cách đơn giản.”
Cô gái ngẩng đầu.
Tôi mở chiếc điện thoại của mình lên. “Chúng ta sẽ đặt một mật khẩu.”
“Một mật khẩu?”
“Hãy cho tôi một cụm từ hoặc câu nói mà chỉ một hồi quy giả mới biết. Kể cả hành động cũng được.”
Đây là phương pháp mà tôi và Lão Scho dùng hồi trước, và đã được kiểm nghiệm ở vòng lặp thứ 7.
“Dù sao thì, cô đưa ra điều kiện, và tôi sẽ thực hiện chúng y như cô bảo ở ‘vòng lặp tiếp theo’.”
Cô gái hiểu ra ngay lập tức. “Ah, đó là một ý hay. Hmm. Vậy thì ở vòng lặp tiếp theo, anh hãy đến đây và trải một chiếc áo phông màu đỏ lên trên bàn. Sau đó anh chỉ cần ngồi im lặng trong vòng 10, không, 15 phút. Cuối cùng, hãy viết cụm từ ‘Luật Đạo Đức’ bằng chữ lớn lên trên chiếc ao phông.”
“Hmm.”
“Nếu anh làm như vậy, tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
Một phương pháp gọn gàng và đơn giản.
“Tôi hiểu rồi, Thánh Nữ Cứu Quốc.”
“Ah… Tôi xin lỗi, nhưng cái biệt danh đó hơi…”
“Biệt danh của mọi Thức tỉnh giả đều trẻ con mà. Tôi không suy nghĩ nhiều và cuối cùng chọn tên gọi ‘Người Đưa Tang’. So với biệt danh của tôi, ‘Thánh Nữ’ nghe trang trọng hơn nhiều.”
“Làm sao mà ‘Người Đưa Tang’...”
Chết. Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn.
Để tôi nói lại, tôi cực kì ghét biệt danh của mình. Lí do mà tôi có biệt danh như vậy sẽ là một câu chuyện để kể vào dịp khác, tốt nhất là ở tương lai xa—mà tốt hơn cả, thì là không bao giờ.
“Tôi đi đây, Thánh Nữ. Hẹn gặp cô vào lần tới.”
“Oh, tất nhiên rồi. Tôi sẽ gặp anh vào lần tới. Rất vui khi được nói chuyện với anh, quý ngài Hồi Quy Giả.”
Cái ‘lần tới’ mà tôi nói và cái ‘lần tới’ mà cô ấy nghĩ có vẻ khác nhau một trời một vực.
Chúng tôi dễ dàng chia tay nhau, tựa như hai dòng nước hết hợp rồi tan. Kể từ ngày đó, tôi không nhận được tin nhắn nào từ các ‘Chòm Sao’ nữa.
Thú thật, tôi có hơi thất vọng. Một người luôn chú ý và phản ứng trước mọi hành động của tôi, giờ đã biến mất. Tôi cảm thấy trống vắng nhiều hơn mình tưởng.
Tất nhiên, mục tiêu của tôi không phải là để được các Chòm Sao ca ngợi, mà là để ngăn chặn thế giới bị hủy diệt. Tôi nhanh chóng xốc lại tinh thần rồi tự quăng mình vào vòng lặp thứ 35.
Và tôi thất bại một cách ngoạn mục.
Nếu tôi thành công, thì đã không cần đến vòng lặp thứ 1183.
‘Cô ấy nói là một cái áo phông màu đỏ phải không nhỉ?’
Thế giới thứ 36, cuộc đời thứ 36 của tôi, bắt đầu.
Tôi ngay lập tức bắt tay vào thực hiện lời hứa của mình từ thế giới trước.
Đầu tiên, tôi nhanh chóng giết hết đám quái vật tràn ra từ Cánh Cổng của Ga Busan.
「Thánh Nữ Cứu Quốc sửng sốt trước chiến công của bạn!」
「Hoàng Đế Xích Thố muốn so tài với bạn.」
「Kẻ Chinh Phục Dãy Alps đã ghi lại những hành động của bạn.」
「Đại Phán Quan Áo Choàng Đỏ cảnh giác trước sức mạnh của bạn.」
Vẫn như trước, hàng loạt tin nhắn từ các Chòm Sao thi nhau xuất hiện.
Dù cảm thấy vui khi lại nhận được tin nhắn, tôi vẫn giả vờ làm ngơ chúng.
Tôi di chuyển thật nhanh theo tuyến đường Lão Scho nghiên cứu ra, thẳng đến phía nam Seoul. Trên đường đi, tôi không quên ghé qua một tiệm quần áo chưa đóng cửa để mua một chiếc áo phông.
「Thánh Nữ Cứu Quốc thắc mắc trước những hành động của bạn.」
Các Chòm Sao tiếp tục nói chuyện với tôi trong lúc tôi di chuyển.
Sau khi đến chỗ cửa hàng tiện lời gần cây cầu Jamsu, tôi ngồi xuống một chiếc bàn ở dưới tán ô, trải chiếc áo phông ra, và viết dòng chữ ‘Luật Đạo Đức’ bằng bút dạ lên trên chiếc áo.
「...」
「...」
Các Chòm Sao mới lúc trước còn đang nhắn tin liên tục, bỗng dưng im bặt.
Tôi ngả lưng trên ghế và uống cà phê của cửa hàng tiện lợi. Nơi này vẫn chưa bị trộm cắp, nên hầu hết các sản phẩm vẫn còn nguyên.
Không lâu sau, bóng một người tiến lại gần cửa hàng.
Một cô gái đeo chiếc ba lô leo núi trên lưng. Nếu tính theo thời gian của vòng lặp, thì tôi đã gặp người này 20 năm trước. Cô ấy là ‘Thánh Nữ Cứu Quốc’.
Niềm vui của cuộc hội ngộ không kéo dài lâu. Nếu một hồi quy giả muốn sống yên ổn, họ phải làm quen với những cuộc chia ly và hội ngộ.
Điểm khác là lần này, tôi mới là người đang đợi cô ấy.
“Xin lỗi, nhưng có phải…”
Cô thận trọng quan sát biểu cảm của tôi.
Tôi gật đầu.
“Phải. Tôi là Hồi Quy Giả, thưa Thánh Nữ Cứu Quốc.”
Thánh Nữ tỏ vẻ kinh ngạc.
Cô đứng yên tại chỗ, nắm chặt tay lại. Tôi không biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì, nhưng một lát sau, Thánh Nữ bắt đầu nói.
“Xin hãy đi theo tôi.”
Cuối cùng, đã đến lúc hé lộ sự thật về các Chòm Sao.
***
Nơi ở của Thánh Nữ nằm ở quận Yongsan.
Sau khi hai quận Yeouido và Gangnam bốc hơi qua đêm, Yongsan chính thức trở thành tiền tuyến phòng vệ trước một Cánh Cổng và là một trong những nơi nguy hiểm nhất Hàn Quốc.
“Xin mời vào.”
Cô sống trong một căn nhà liền kề cũ tại phường Dongbinggo.
Tôi nhìn xung quanh. Không như vẻ ngoài ọp ẹp, nội thất bên trong căn nhà được dọn dẹp ngăn nắp. Mà nói chính xác thì không phải “ngăn nắp”, mà là sạch bong đến rợn người.
Trong bóng tối của phòng khách, bốn chiếc màn hình máy tính phát ra ánh sáng màu xanh lam. Ánh sáng từ màn hình soi sáng hình dáng những thùng bìa các tông nằm rải rác quanh phòng—những chiếc thùng chứa đầy các lon thức ăn đóng hộp và các bình nước. Dưới thứ ánh sáng màu xanh, những đồ vật trong phòng trông như thể đang chìm dưới đáy biển.
Dọc theo bốn bức tường là nhiều giá sách lớn làm bằng kim loại. Tuy nhiên, trên giá chỉ có vài ba cuốn sách, những khoảng trống còn lại được lấp đầy bởi vô số bể cá dung tích từ 15 đến 20 gallon. Hàng chục chiếc bể thủy tinh đựng đầy nước xếp thành hàng dày đặc.
Từng chiếc bể cá một nối đuôi nhau.
Được bao vây bốn phía bởi những bức tường nước, cả căn phòng trông như thể một ngôi đền dưới lòng đại dương.
“Có vẻ cô đã chuẩn bị khá kĩ lưỡng.”
“Vâng.”
Thánh Nữ chỉ tôi ngồi xuống một chiếc ghế sofa, còn bản thân thì tự kéo một chiếc ghế văn phòng ra. “Tôi có nên gọi ngài là ‘Hồi Quy Giả’ không?”
“Cô muốn gọi tôi thế nào tùy cô. Biệt danh của tôi là Người Đưa Tang.”
“Vậy thì, ngài Người Đưa Tang. Chúng ta đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi?”
“Đây là lần thứ hai.”
“Lần thứ hai,” Thánh Nữ thì thầm. “Nếu vậy thì, về cơ bản đây là cuộc gặp mặt đầu tiên rồi. Chắc hẳn tôi đã không giải thích gì ở vòng lặp trước, phải không?”
“Phải.”
“Có vẻ như tôi cần làm rõ nhiều điều. Tôi nên bắt đầu từ đâu?”
“Tôi muốn hỏi về các Chòm Sao trước. Chính xác thì họ là gì? Có thật họ là những thực thể siêu việt không? Cô có phải một đại diện của các Chòm Sao không?”
“...”
Thánh Nữ liếm môi, không phải vì không muốn trả lời, mà dường như là vì cô đang cố lựa lời nói. Sau cùng, cô cũng mở miệng.
“Các Chòm Sao… không tồn tại.”
“Họ không tồn tại?”
“Phải. Thánh Nữ Cứu Quốc, Kẻ Chinh Phục Dãy Alps—họ đều là những nhân vật do tôi tạo ra.”
Đúng là bất ngờ.
Tôi có nghĩ đến giả thuyết rằng các Chòm Sao chỉ là những nhân vật hư cấu. Tuy nhiên, tôi không nghĩ người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi lại một mình dàn dựng nên tất cả. Tôi tưởng ít nhất cũng phải có một đội năm, sáu người làm việc cùng nhau.
“Tại sao cô lại làm vậy?”
“...”
Ánh sáng xanh của màn hình lờ mờ chiếu sáng căn phòng khách. Trong những chiếc bể thủy tinh nhỏ, lũ cá bơi qua lại.
“Tôi thức tỉnh vào khoảng 20 ngày trước. Kể từ lúc ấy, màu tóc tôi thay đổi, và tôi bắt đầu gặp ác mộng về những con quái vật. Những giấc mơ sống động đến mức khó có thể coi là tưởng tượng.”
Tôi gật đầu.
Một hiện tượng thường gặp ở những người thức tỉnh năng lực của mình trước khi thảm họa Cánh Cổng xuất hiện trên thế giới—những giấc mơ tiên tri.
“Không biết tại sao, nhưng khi ấy, tôi tin là các sự kiện trong mơ sẽ xảy ra. Nên tôi đã nghĩ xem mình có thể làm gì—ngoài tích trữ đồ ăn đóng hộp và nước uống. Một việc mà chỉ tôi có thể làm được.”
Thánh Nữ nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ngài Người Đưa Tang, ngài có nghĩ rằng các Thức tỉnh giả sẽ giữ vững được trật tự xã hội sau khi có năng lực không?”
“Gì cơ?”
“Các Thức tỉnh giả sở hữu những năng lực vô cùng đáng kinh ngạc. Ngay cả tôi cũng có hai, không, ba năng lực vượt xa lẽ thường. Liệu những con người với sức mạnh như vậy có thật sự sẽ đoàn kết lại, làm việc tốt, hay ít nhất, biết tự kiềm chế bản thân để không phạm tội không?”
Bóng những con cá bơi qua lại trên nền nhà phòng khách.
Giọng nói của người phụ nữ chìm dần vào bóng tối.
Trong một thoáng, tôi thấy mình giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, vô ý lặn quá lâu dưới bồn tắm, khi tôi nhìn vào ánh mắt như đang hạ thấp cả căn phòng xuống đáy biển của cô.
“Tôi đoán là không.”
“...”
“Nếu một người đủ mạnh xuất hiện để đoàn kết các Thức tỉnh giả lại, thì sẽ là chuyện khác, nhưng như thế đòi hỏi quá nhiều thời gian và công sức. Cho đến lúc ấy, các Thức tỉnh giả sẽ chia bè kết phái, và sẽ chẳng kẻ nào bận tâm nếu dân thường bị giết hại trong những cuộc tranh chấp. Lẽ dĩ nhiên, khi mọi người bị chia rẽ, khả năng xử lí những cánh cổng của họ cũng yếu đi.”
Đó là một giả định hoàn toàn hợp lí.
Thật vậy, hầu hết các quốc gia đều đi theo vết xe đổ ấy và rơi vào hỗn loạn.
Những trường hợp tồn tại lâu dài như Hàn Quốc là rất hiếm.
“Chờ đã.”
Đúng lúc ấy, một suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi.
Tôi nhìn vào trong đôi mắt đen sâu thẳm của Thánh Nữ.
Đôi mắt mà có lẽ sẽ không chớp ngay cả khi bị nhấn chìm trong nước.
“Lẽ nào?”
“...”
Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngài Người Đưa Tang. Trong hoàn cảnh nào thì con người ta sẽ do dự khi làm việc ác? Là khi họ nghĩ ai đó đang theo dõi mình.”
“Các Chòm Sao.”
“Đúng vậy.”
Tôi kinh ngạc.
Thánh Nữ tiếp tục.
“Một người vi phạm pháp luật khi họ nghĩ rằng mình có thể che đậy tội ác ấy đi. Tuy nhiên, nếu một người tin rằng có một thực thể siêu việt luôn quan sát họ, thì kể cả có là Thức tỉnh giả cũng sẽ phải chần chừ trước khi gây ra một tội ác.”
“Chúa ơi.”
“Đó là lí do tôi tạo ra các Chòm Sao.”
Mỗi câu nói của cô lại càng khiến tôi choáng váng.
Chỉ riêng việc Thánh Nữ Cứu Quốc, Chòm Sao đã luôn theo dõi tôi suốt từ đó tới giờ, thực chất là giả cũng đủ ngạc nhiên rồi, nhưng việc mọi chuyện đều do bàn tay của một con người dàn dựng nên còn đáng kinh ngạc hơn.
“Nhưng cô đã tạo ra các Chòm Sao bằng cách nào?”
“Nhờ những năng lực của tôi. Tôi có thể dùng Thấu Thị và Thần Giao Cách Cảm.”
Cô nhanh chóng giải thích về năng lực của mình:
1. Thấu Thị: Quan sát bất cứ Thức tỉnh giả nào trong phạm vi bán kính 1000 cây số. Bao gồm cả lắng nghe giọng nói của họ.
2. Thần Giao Cách Cảm hay truyền tin: Truyền giọng nói của bản thân đến bất kì mục tiêu nào trong tầm nhận thức. Có thể gửi tin nhắn thay vì truyền âm, nhưng chỉ được dưới 140 kí tự.
Cả hai năng lực đều có tiềm năng vô hạn.
Tôi nhìn người phụ nữ ngồi đối diện bằng một con mắt khác.
Nếu điều kiện đủ lí tưởng, cô ấy thậm chí có thể dẫn đầu một bang hội như Tam Thiên hay Bách Hoa, trở thành một trong những nhân vật đứng đầu Hàn Quốc.
“Thật phi thường. Với những năng lực ấy, cô có thể đóng góp nhiều hơn dưới vai trò lãnh đạo các Thức tỉnh giả.”
“Tôi có nghĩ về việc đó… Nhưng tôi thấy bản thân quá vụng về để lãnh đạo người khác trực tiếp.”
“Ah.”
“Tôi tin đây là những gì tốt nhất mình có thể làm. Dù không chắc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì… nhưng tôi sẽ tiếp tục làm việc này lâu nhất có thể, chừng nào tôi còn sống.”
Lời nói của cô làm tôi nhớ lại các vòng lặp trước.
Ngay cả khi thế giới đang trên bờ vực diệt vong, những Chòm Sao vẫn không ngừng gửi tin nhắn đến các Thức tỉnh giả ở Hàn Quốc. Dù có là 4, 7 hay 10 năm đi nữa thì ở bất cứ vòng lặp nào, các Chòm Sao vẫn luôn hoạt động.
Tôi nghĩ về tất cả những khó khăn mà cô gái Thức tỉnh giả trước mặt tôi phải vượt qua để duy trì màn kịch ấy. Chắc hẳn công việc ấy không hề dễ. Thấu Thị và Thần Giao Cách Cảm là những năng lực tuyệt vời, nhưng không có ích nhiều trong chiến đấu. Hơn nữa, quận Yongsan lại là một tiền tuyến phòng vệ trước một Cánh Cổng khổng lồ. Rất nhiều lực lượng sẽ tranh đoạt quyền kiểm soát nơi này trong tương lai.
“Vậy nó thế nào, ngài Hồi Quy Giả?”
Thức tỉnh giả này, người phụ nữ đã vượt qua vô vàn tai họa và sống sót đến tận phút cuối, giờ đang hướng ánh nhìn bất an và lo lắng của mình về phía tôi.
“Tôi có hoàn thành vai trò của mình đến phút cuối không?”
“...”
Tôi bất giác nắm chặt tay lại, vô vàn suy nghĩ lướt qua trong tâm trí tôi.
Sau một thoáng im lặng, tôi trả lời.
“Có. Một cách hoàn hảo. Ngay cả tôi, một hồi quy giả, cũng hoàn toàn bị lừa.”
“...”
“Nhờ có cô, mà tỉ lệ tội phạm Thức tỉnh giả ở đất nước này duy trì ở mức thấp. Các Thức tỉnh giả cũng dễ dàng hợp tác với nhau hơn để chống lại những cánh cổng. Công sức của cô không phải vô ích.”
Mặc dù sau cùng, thế giới vẫn bị diệt vong.
Hồi đó và kể cả bây giờ, tôi chưa từng kể cho Thánh Nữ nghe về hàng trăm cách thức mà thế giới này có thể kết thúc. Ít nhất là khi có Thánh Nữ ở đây, sẽ không tồn tại một tầng lớp thượng đẳng các Thức tỉnh giả, và những giáo phái như Hội Phật Mới và Nhà Thờ Phục Sinh là tương đối hiếm.
Thánh Nữ im lặng trước câu trả lời của tôi. Cuối cùng, cô nói, “Ơn Chúa.” kèm theo một tiếng thở dài nhẹ nhõm, rồi thả lỏng người trên ghế.
Không biết vì sao, nhưng đối với tôi, âm thanh ấy nghe giống như của một con cá vàng dành quá nhiều thời gian lặn dưới đáy sâu, bỗng ngoi lên mặt nước để thở ra từng đợt bong bóng.
Sau đó, chúng tôi thảo luận với nhau về cách thức hợp tác.
Tôi nghĩ từ lúc ấy, mối quan hệ của chúng tôi đã được thiết lập. Từ vòng lặp thứ 36 đến vòng lặp thứ 1183, Thánh Nữ gần như lúc nào cũng là một đồng minh đáng tin cậy, trợ giúp tôi từ phía sau.
“Tôi nên gọi ngài là gì? Nếu tôi gọi ngài là ‘Hồi Quy Giả’, thân phận của ngài sẽ bị lộ mất, ngài Người Đưa Tang.” Thánh Nữ đưa tay lên chống cằm. “Anh Hùng?”
Tôi ngay lập tức xua tay. “Không. Anh Hùng có hơi… Cứ gọi tôi là Người Đưa Tang.”
Biệt danh ‘Anh Hùng’ không chỉ đáng xấu hổ, mà còn gắn liền với một hội chứng tâm lý mà tôi muốn tránh bằng mọi giá. Tôi sẽ kể thêm về căn bệnh tâm lý kì lạ này sau.
“Được thôi, nếu vậy tôi sẽ gọi ngài là Người Đưa Tang.”
“Tốt, tôi mừng là cô thấy ổn. Còn một điều nữa,” Ngay khi chúng tôi chuẩn bị chia tay, tôi hỏi, “Nếu chỉ với Thấu Thị và Thần Giao Cách Cảm, thì chẳng phải việc đóng giả các Chòm Sao là bất khả thi sao? Cô cần quan sát nhiều Thức tỉnh giả cùng lúc và gửi tin nhắn riêng cho từng người một. Cô không còn năng lực nào khác à?”
“Ah, cái đó…”
Thánh Nữ chần chừ một lát, rồi cô mỉm cười.
“Cái đó… là một bí mật. Tôi sẽ kể cho ngài sau.”
Không may, chữ ‘sau’ mà Thánh Nữ nói không phải là trong quãng thời gian còn lại của vòng lặp thứ 36.
Phải qua rất nhiều vòng lặp sau đó nữa, tôi mới biết bí mật cuối cùng của cô.
***
Câu chuyện này có một phần kết.
Kể từ vòng lặp thứ 36, thành lập một liên minh với Thánh Nữ ngay sau khi hồi quy trở thành một dạng chiến lược cơ bản của tôi, giống như nước đi khai cuộc trong cờ vây.
Trừ khoảng thời gian khi vừa hồi quy, gần như không bao giờ tôi nhận được ‘Tin nhắn’ từ các Chòm Sao như hồi trước.
Vào một ngày như thế ở vòng lặp thứ 134, khi tôi đang thấy hơi tiếc về chuyện ấy, một cửa sổ tin nhắn đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi sau một quãng thời gian dài.
[Quản Trị Viên Của Metagame Vô Hạn thông báo về sự xuất hiện của một sự kiện mới.]
Tôi chớp mắt.
Tên của Chòm Sao hoàn toàn xa lạ với tôi.
Metagame vô hạn? Nghĩa là ‘người quản lý tiến trình trò chơi của mọi vật’ sao?
‘Chắc là Thánh Nữ đang cảm thấy buồn chán nên chơi khăm mình thôi.’
Thầm nghĩ rằng thật hiếm khi thấy mấy thứ này xuất hiện, tôi nhanh chóng gạt tin nhắn sang một bên. Sau cùng, tin nhắn ấy cũng chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất.
Vài ngày sau, khi gặp Thánh Nữ, tôi đem chuyện ấy ra kể.
Lúc đó tôi không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đang thử bắt chuyện với cô trong lúc họp bàn chiến lược.
“À, nhân tiện thì, sao cô lại giả vờ làm một Chòm Sao kì lạ vài ngày trước thế?”
“Xin lỗi?”
“Một tuần trước. Cô gửi một tin nhắn dưới tên ‘Quản Trị Viên Của Metagame Vô Hạn’. Có phải cô định gửi tin nhắn ấy cho một Thức tỉnh giả khác không? Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Thánh Nữ cũng có lúc mắc lỗi cơ bản như vậy.”
“...?”
Thánh Nữ nghiêng đầu.
“Tôi đâu có gửi tin nhắn nào như vậy đâu.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Dù cô ấy có biết tôi đang cảm thấy thế nào hay không, nét mặt Thánh Nữ vẫn nghiêm túc. Trông cô không có vẻ là đang nói dối.
Có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng thôi, nhưng hình như nhiệt độ xung quanh vừa hạ xuống.
“Ngài Người Đưa Tang có chắc là mình không đọc nhầm không?”
“...”
Bỗng, tôi cảm thấy như thể đáy đại dương đang mở ra dưới chân mình, và một bóng đen khổng lồ vừa bơi lướt qua.
…Có vẻ thế giới này vẫn còn nhiều bí mật mà tôi chưa thể khám phá.