Thời gian sống sót của tôi thường tùy theo từng vòng lặp.
Có lúc, tôi như một con thiêu thân, chết chỉ một ngày sau khi hồi quy. Lúc khác, tôi vật lộn đấu tranh suốt 20 năm để rồi chết cóng. Có lần tôi bị đâm bởi một xúc tu ngoài hành tinh vào năm thứ chín, và cũng có lần, vào năm thứ bảy, tôi được trải nghiệm cảm giác làm một chú khủng long khi một khối thiên thạch đâm xuống Trái Đất.
Ngay cả tôi, kẻ được ban tặng năng lực hồi quy, cũng phải chịu những cảnh ấy. Vậy trải nghiệm của người bình thường còn tệ đến mức nào?
Hầu hết Thức tỉnh giả không sống nổi 10, 5, hay thậm chí là 2 năm, đừng nói đến 20 năm. Một số chết vì họ có sức mạnh, số khác lại chết vì họ thiếu sức mạnh. Trong một thế giới đang trên bờ vực của sự hủy diệt, nguyên nhân gây ra cái chết nằm ở khắp mọi nơi, kể cả trong những công việc hàng ngày. Vậy mà, có một người chết nhanh hơn bất kì Thức tỉnh giả nào khác.
Tên anh ta là SG-Man. ‘SG-Man’ tất nhiên không phải tên thật của anh ta. Đó chỉ là rút gọn của ‘Anh Chàng Đ** m*’ , một biệt danh tôi dành riêng cho anh. Tôi biết tên thật của anh vào lần hồi quy thứ 50.
∗ ∗ ∗
Kẻ chết nhanh nhất thế giới.
Đó là ấn tượng trong đầu tôi về SG-Man. Nhưng để giới thiệu câu chuyện của anh, trước tiên tôi phải mô tả quang cảnh mà tôi thấy ngay sau khi hồi quy.
“G-Gì vậy? Đây là đâu?”
“Huh? Ga Busan? Nhưng mới vừa rồi mình còn ở công viên mà…”
“Ông chủ? Ông chủ, ngài đang ở đâu vậy?”
Mỗi lần hồi quy, tôi thức dậy ở sảnh chờ của Ga Busan.
Ngoài tôi, 398 con người khác cũng bị ép triệu hồi tới đây. Quá trình triệu hồi là hoàn toàn ngẫu nhiên, thậm chí một vài người Nhật ở tận Fukuoka cũng bị kéo tới đây. Trong lúc đám đông còn đang hoảng loạn trước sự cố đột ngột, một vật bỗng xuất hiện trên không trung với một tiếng bụp.
“Ah, xin chào tất cả mọi người!”
Một nhân vật thường được gọi là Nàng Tiên Hướng Dẫn, trông như thể vừa nhảy ra từ thế giới 2D vào thế giới thực.
“Oho? Số lượng có vẻ khá ít… Dù sao thì, chắc hẳn các bạn rất bất ngờ khi đột nhiên bị triệu hồi tới đây phải không? Nhưng đừng lo lắng! Tôi là một hướng dẫn viên đáng tin cậy, tới đây để giúp đỡ các bạn ngay từ điểm bắt đầu!”
Tôi thấy hơi tội cho nàng tiên, nhưng tôi không thể không lo lắng được.
Dù sao, nghe cái cách cô ấy nói chuyện thì cô có vẻ hơi ngốc. Lời nói của một người giống như mực đi ra từ chiếc máy in mang tên tính cách. Nếu trên giấy in là một mớ hỗn độn, thì người ta có thể khẳng định rằng có điều gì đó không ổn với chiếc máy in.
Quan trọng hơn là, nàng tiên đang lơ lửng trên không trung.
Nhân loại chưa sẵn sàng để gặp những giống loài hành tinh lơ lửng trên không mà không có bất kì dụng cụ hỗ trợ nào. Lẽ dĩ nhiên, những tiếng hét “Kyaa!” vang lên khắp sảnh chờ.
“Ah! Không sao đâu, không sao đâu mà! Nào, nào. Tôi sẽ giải thích cho mọi người ngay đây! Mọi người đều đã từng đi học rồi đúng không? Cứ nghĩ tôi như là giáo viên chủ nhiệm của lớp sảnh chờ Ga Busan ấy. Nếu mọi người chú ý nghe theo hướng dẫn của tôi, thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với mọi người, vậy nên—”
“Đ** m* con kia!”
Mọi người đều ngừng lại.
Một tiếng hét lớn vang lên. “Cái đ** c** m* gì thế này?!”
Anh ta trông khoảng 20 tuổi.
Người đàn ông với hình xăm trên cánh tay đang chỉ thẳng vào mặt nàng tiên và khoe cơ tam đầu của mình ra.
Đúng vậy.
Anh ta chính là SG-Man, Anh Chàng Đ** m*.
“Haaaa… Vâng?”
“Đ** m* mày! Nếu mày kéo người khác ra mà không thèm hỏi ý kiến người ta, thì ít nhất mày cũng phải xin lỗi trước. Vậy mà mày cứ nói linh tinh cái gì vậy hả?”
SG-Man có một giọng nói khá đáng sợ, làm những người đứng gần anh ta bất giác lùi lại.
Ngay cả nàng tiên cũng hơi lúng túng, “Không phải, haaa. Tôi đâu có triệu hồi mọi người đến đây đâu. Tôi chỉ chịu trách nhiệm—”
“Đ** m* mày!”
Nàng tiên giật nảy mình.
Đến giờ, chắc bạn đã hiểu tại sao tôi lại gọi anh ta là SG-Man.
Anh ta là kiểu người không thể thốt ra một câu mà không thêm từ ‘đ** m*’ vào ở đằng trước. Kiểu biến hóa từ ngữ nghe tự nhiên đến mức chỉ có thể đến từ một bậc thầy với kinh nghiệm lâu năm.
“Nhân tiện thì, mày vừa nói mày chịu trách nhiệm hả? Thế mày có định xin lỗi không?”
“Trời đất… Mình nghe từ các tiền bối là mấy người kiểu này giờ khó kiếm lắm. Nhân loại ngày càng thông minh hơn và không bao giờ bị kích động…”
Nàng tiên có vẻ chán nản.
Đột nhiên, một cuốn sổ xuất hiện trong tay cô.
“Họ bảo mình xử lý những trường hợp này như thế nào nhỉ?” Nàng tiên thì thầm trong khi lật từng trang sổ. “Ah, đây rồi.”
“Đ** m* mày! Mày đang đùa với tao đấy à?”
“Hoi.” Nàng tiên vẫy chiếc đũa phép trên tay (mà cũng có vẻ vừa xuất hiện từ hư không), và đầu của SG-Man nổ bùm một cái. “Giờ thì mọi người ổn rồi chứ? Thôi nào! Mọi người, hãy nghe theo chỉ dẫn của tôi!”
Nàng tiên nở nụ cười rạng rỡ, như thể nghĩ rằng trò đùa vừa rồi của mình đã hiệu quả.
Thứ mà nàng tiên chưa nghĩ đến là cảm giác của mọi người đang đứng ở đó, hay còn được gọi là ‘luân thường đạo lý’.
“Hieeeeeek!”
Chủ nhân của tiếng hét là Sim Ah-ryeon. (Tôi biết tên của tất cả những người sống sót tại Ga Busan.) Không may thay, cô đứng ngay cạnh SG-Man và cả người đã bị phủ đầy máu đỏ.
“C-Có n-người— Có người chết…! Có người—! Hieeeek, anh ta vừa chết!”
Ngay khi bị máu bắn vào, cô liền lao người chạy đi. Máu và nội tạng trên người cô văng ra xung quanh.
Cảnh tượng buồn nôn ấy làm những người khác nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
“Kyaaaaaaah!”
“Giết người! Giết người!”
“Chạy đi!”
Gần bốn trăm con người chạy theo Sim Ah-ryeon để tìm đường thoát thân.
Nàng tiên cố nói những tiếng “ah,” “nào,” “đừng,” “khoan đã,” nhưng mỗi cử chỉ của cô chỉ làm tăng sự hoảng loạn. Trong vòng vài giây, chỉ còn lại mười người trong sảnh chờ, trong đó có tôi.
“...”
“Uh…”
Nàng tiên tỏ vẻ thất vọng. “Mấy cái hướng dẫn ngu ngốc này! Rõ ràng ở đây ghi là, nếu mình giết một người làm gương, thì tất cả những người khác sẽ bình tĩnh lại mà!”
Thi thể không đầu của SG-Man nằm trên sàn sảnh.
Sau đó, đến lượt tôi đi một mình vào trong cửa hàng đồ lưu niệm để lấy món item độc nhất của mình, Chuông Bạc.
Giờ các bạn đã hiểu tại sao tôi không biết tên thật của SG-Man.
‘Kiểu nhân vật phụ tỏ thái độ với nàng tiên hướng dẫn và bị giết’ thường gặp trong những cuốn tiểu thuyết.
Đó chính là vai trò của SG-Man.
∗ ∗ ∗
Thú thật, tôi không có bất kì cảm xúc nào với SG-Man.
Trong mọi vòng lặp, SG-Man đều gây gổ với nàng tiên. Khi số lần hồi quy của tôi tăng lên, các sự kiện trong cuộc đời cũng dần rẽ nhánh sang nhiều hướng khác nhau, nhưng sự kiện ban đầu ‘SG-Man bị nàng tiên giết’ luôn xảy ra.
‘...Nếu mình cứu anh ta thì sao?’
Vậy nên chẳng trách, bỗng một hôm tôi thấy tò mò.
‘Được, hãy cứu anh ta đi.’
Ai biết được?
Nhỡ đâu sau khi được cứu, anh ta lại chính là Thức tỉnh giả với năng lực dịch chuyển tức thời mà Lão Scho vẫn hằng tìm kiếm thì sao?
Để nói trước, tôi là kiểu người dễ bị cuốn theo trí tò mò của mình. Trước đây không như vậy, nhưng việc phải hồi quy liên tục đã làm thay đổi tính cách tôi.
Trong vòng lặp thứ 50, tôi quyết định thỏa mãn trí tò mò ấy.
“Ah, xin chào tất cả mọi người! Oho? Số lượng có vẻ khá ít… Dù sao thì, chắc hẳn các bạn rất bất ngờ khi đột nhiên bị triệu hồi tới đây phải không? Nhưng—”
Nhưng kẻ thực sự bất ngờ chính là nàng tiên.
Lí do rất đơn giản. Tôi vừa bật khỏi mặt đất trong tích tắc , và đang lơ lửng ngay trước mặt nàng tiên.
“Hoh?”
Bóng người tôi phủ lên khuôn mặt ngơ ngác của nàng tiên.
Tôi không thấy tội lỗi chút nào.
Trước khi nàng tiên kịp nhắm mắt lại, lòng bàn tay của tôi đã tóm lấy đầu cô một cách thô bạo. Tôi vận sức ở tay, và với một tiếng bùm nghe vui tai, cái đầu tí hon của nàng tiên nổ tung. Vì lúc nào đầu của người khác cũng phát nổ trong tay nàng tiên, nên kết cục mỉa mai này có lẽ phù hợp với cô ấy.
“Huh?”
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy…?”
Mọi người bắt đầu nhìn về phía tôi và bàn tán xôn xao trong khi tôi hạ cánh trở lại mặt đất chỉ trong tích tắc.
Ở giai đoạn đầu của vòng lặp như hiện tại, rất khó để bất cứ ai theo kịp trận chiến vừa rồi giữa tôi và nàng tiên.
Oh, nhân tiện thì, không chỉ đầu của cô ta nổ đâu. Tôi cũng nghiền nát luôn thân thể của cô rồi. Nên mấy người ở đây cũng sẽ chỉ thấy ‘một thứ gì đó vừa xuất hiện trên không trung rồi đột nhiên biến mất’ thôi.
“Huh?” SG-Man, người đàn ông vừa định hét lên trong phẫn nộ, giờ chỉ đang há hốc miệng và phát ra mấy âm thanh vô nghĩa.
Tôi tiếp cận anh và cất lời chào lịch sự. “Xin chào.”
“Huh? Oh, vâng… Xin chào?”
Lần đầu tiên, tôi nghe được một câu nói khác ngoài “Đ** m* mày” đến từ SG-Man.
Theo cách ấy thì, đây đúng là một khoảnh khắc trọng đại.
∗ ∗ ∗
Quả thật, SG-Man là một người nam tính.
“Gã này là ai vậy?”
Anh gọi tôi là “gã này”. Quyết tâm giữ vững lòng tự tôn và ý chí để không đánh mất tông giọng lịch sự của anh ta thật đáng nể.
Tuy nhiên, sau khi anh ta thấy tôi giết chết một con quái vật ở Ga Busan chỉ bằng một nhát chém, ‘gã này’ đổi thành ‘cậu’, và sau nữa khi số lượng thủ cấp quái vật mà tôi lấy được vượt ngoài 50, nó lại đổi thành ‘...’.
Đến lúc chúng tôi giết hết quái vật từ Cánh Cổng, cách xưng hô của anh ta đã thay đổi đáng kể.
“Um… hyung?”
“Gì vậy?”
SG-Man cẩn thận xem xét nét mặt tôi. “Nhìn cách anh xử lí đám quái vật đó, thì anh có vẻ là một người tài giỏi. Vậy tại sao anh lại đi cứu một kẻ như em…?”
“Có hai câu trả lời. Một cái là nói thật nhưng có thể sẽ khó tin, cái kia là nói dối nhưng sẽ dễ chấp nhận hơn. Cậu muốn nghe cái nào?”
“Huh? Oh… sự thật, tất nhiên rồi.”
“Tôi là một hồi quy giả, hiện đang trong vòng lặp thứ 50. Tất cả những lần trước cậu đều chết ở sảnh chờ này. Tôi tò mò không biết cậu là kiểu người gì, nên lần này tôi quyết định cứu cậu và làm việc với cậu một thời gian.”
“Uh…?”
Khuôn mặt của SG-Man nhăn lại nhìn vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Chắc đây là biểu hiện của câu “Mày vừa sủa cái đ*o gì thế?” bằng cơ mặt.
Tôi thấy hơi thất vọng. Vòng lặp thứ 35, lúc mà tôi gặp Thánh Nữ, có thể coi là bước ngoặt, và kể từ lúc ấy, tôi thi thoảng sẽ thú nhận sự thật mình là hồi quy giả.
Vậy mà, ngoài Thánh Nữ ra, không một ai tin câu chuyện của tôi. Tại sao lại như vậy?
“Thật ra, tôi là thành viên Đội 5 của Cơ quan Tình báo Trung Ương, đã được huấn luyện để đối phó với những tình huống này. Tôi mong cậu sẽ hợp tác.”
“Ah. Em hiểu rồi.”
“Giờ mới giới thiệu thì hơi muộn, nhưng biệt danh của tôi là Người Đưa Tang. Tên cậu là gì?”
“Seo Gyu, hyung. Anh cứ thoải mái gọi em bằng cái tên đó.”
“Vậy à?”
Seo Gyu. Đó là tên thật của SG-Man.
Tôi đã nhận ra rằng những người ‘đồng chí’ quan trọng thế nào trong quá trình ngăn chặn thế giới bị hủy diệt. Vì vậy, tôi đã chủ động tìm kiếm và tập hợp những người có triển vọng tương lai trở thành Thức tỉnh giả hạng A.
Vòng lặp thứ 50 cũng không phải ngoại lệ. Trong thời gian đồng hành cùng với Seo Gyu, tôi tuyển thêm nhiều thành viên vào trong đội của chúng tôi. Làm thế nào để sử dụng năng lực của họ một cách hiệu quả nhất là điều mà tôi đã học được qua vô số vòng lặp, và vì thế, đội của tôi luôn mạnh hơn theo từng ngày.
“...Có vẻ em chẳng có tài năng gì, hyung à.”
Seo Gyu không được hưởng những đặc quyền ấy từ năng lực hồi quy.
Cũng không tránh được. Đây là lần đầu tiên Seo Gyu sống sót qua màn hướng dẫn và lập đội với tôi, và tôi thậm chí không biết năng lực mà cậu ta sẽ thức tỉnh là gì. Tôi không thể hướng dẫn riêng cho cậu ta được.
“Ah. Sao chỉ có mỗi em là không phát triển trong khi tất cả những người khác đều mạnh lên…?”
Từ góc nhìn của Seo Gyu, cậu hẳn đang cảm thấy mình như một đứa kém cỏi vô tích sự so với đồng đội của cậu, những quái vật thiên tài với tiềm năng hạng A.
Nhưng tôi biết chính xác cách để xử lí những tình huống như thế này.
“Thánh Nữ.”
“Vâng?”
“Xin hãy gửi một tin nhắn cho Seo Gyu.”
Thánh Nữ Cứu Quốc.
Đã đến lúc để tôi dùng đến con pokemon huyền thoại của mình.
Thánh Nữ thi thoảng sẽ gửi những tin nhắn đến các thành viên trong đội theo yêu cầu của tôi, đôi lúc là để quở trách, lúc khác lại là để khích lệ.
「Hoàng Đế Xích Thố khẳng định với bạn rằng tài năng của bạn là thật!」
「Kẻ Chinh Phục Dãy Alps xua tan những nghi ngờ trong lòng bạn.」
Tất nhiên, tôi đã thu thập đủ thông tin về tất cả các thành viên trong đội để biết mọi thứ về họ—bối cảnh gia đình, lịch sử giáo dục, ám ảnh tâm lý, và vô số thứ khác.
Tất cả những thông tin này sau đó được cung cấp cho Thánh Nữ. Cô ấy sẽ cho lời khuyên tâm lý dựa trên hồ sơ mật của họ. Về mặt pháp lý, việc này là xâm phạm quyền riêng tư và phải chịu phạt. Nhưng sau khi nền văn minh sụp đổ, sức ảnh hưởng của luật pháp đã bị yếu đi. Mà kể cả trước thảm họa, mấy luật đó cũng không hẳn được thi hành nghiêm túc.
Chỉ riêng năng lực ‘Thấu Thị’ cũng đủ để khiến Thánh Nữ trở thành một Thức tỉnh giả hạng S. Cộng thêm thông tin mà tôi cung cấp, các thành viên trong đội hoàn toàn tin rằng những Chòm Sao là các thực thể siêu việt luôn quan sát từng hành động của họ.
Và nếu các Chòm Sao ấy đang khen ngợi tài năng của một người?
“...Tôi sẽ tập luyện thật chăm chỉ để đánh thức năng lực của mình!”
Seo Gyu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phấn đấu đến cùng.
Chiến lược thế gọng kìm của tôi và Thánh Nữ quá hoàn hảo.
Với những ai đang bảo tôi tẩy não hay thao túng tâm lý, tôi sử dụng quyền im lặng của mình.
Sau tất cả, vào một buổi tối muộn, Seo Gyu đến tìm tôi, với một khuôn mặt nghiêm túc.
“Um, hyung.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Em nghĩ đêm qua mình vừa thức tỉnh.”
Cuối cùng cũng đến.
Cảm giác mong đợi trong tôi dâng lên.
Con tốt thí của bài hướng dẫn. Người đàn ông mà trong suốt năm mươi vòng lặp, luôn là kẻ đăng xuất khỏi màn đầu tiên nhanh hơn bất cứ ai.
Liệu năng lực của cậu ta sẽ là gì?
Một giải độc đắc? Một quả bom xịt? Dù sao đi nữa, tôi tin mình sẽ không thất vọng, bởi trí tò mò của tôi cuối cùng sẽ được thỏa mãn.
Tôi bắt tay với Seo Gyu. “Chúc mừng. Tôi biết cậu làm được mà.”
“C-Cảm ơn. Tất cả là nhờ có anh, hyung.”
“Vậy năng lực của cậu là gì?
“Ah. Nó là… Uh, nói thế nào nhỉ?”
Bàn tay mà tôi đang bắt dần buông lỏng, và biểu cảm của cậu cứng đờ. Dù đã đạt được năng lực thức tỉnh như vẫn hằng mong ước, có vẻ cậu không vui lắm.
‘Cuối cùng vẫn là một quả bom xịt à?’
Nhìn mặt cậu, tôi cũng tự giảm bớt một nấc mong đợi ở trong lòng. Sau cùng, những năng lực cấp cao không hề dễ kiếm.
“Thế nó là gì?” Tôi hỏi. “Đừng ngại, cứ nói đi.”
“Không, không phải vậy, chỉ là hơi khó giải thích bằng lời… Hyung, anh có điện thoại ở đây không? Anh có thể nhìn vào nó không?”
“Điện thoại?”
“Vâng.”
Tôi nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ nhưng vẫn lấy chiếc điện thoại của tôi ra.
Hoàn toàn không có sóng. Nửa năm đã trôi qua kể từ thảm họa Cánh Cổng, và hầu hết các cơ sở hạ tầng liên lạc đã bị hỏng. Sóng điện thoại, Internet, radio, radar—tất cả đều đã bị phá hủy hoàn toàn bởi những hiện tượng lạ.
“Anh có thể bật trình duyệt lên và truy cập vào địa chỉ sau không?”
“Um…?”
Và tôi nhìn thấy một điều vô cùng bất ngờ. Điện thoại của tôi đang kết nối với Internet, vốn không thể truy cập được.
Cảm thấy ngạc nhiên lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, tôi kiểm tra chiếc điện thoại.
Internet đang hiển thị là không thể truy cập, và hầu hết các ứng dụng vẫn không hoạt động. Nhưng vì lí do nào đó, trang web mà Seo Gyu chỉ cho tôi lại hoạt động hoàn toàn bình thường.
“Đây là…?”
Một trang web dưới dạng diễn đàn, thiết kế đơn giản như những ngày đầu của mạng máy tính.
Seo Gyu, mặt đỏ như vừa cho người khác xem bức vẽ hồi trẻ con của mình, nói.
“Đó là, uh, năng lực của em. Quản lý trang web .”
Ssibal Gaesaekki (씨발 개소리), giống Fucking Bullshit trong tiếng Anh. Trong tiếng Hàn, Saiteu Gwanli (사이트 관리) nghĩa là quản lý trang web. Bạn đang thắc mắc tại sao main vẫn còn sạc pin điện thoại à? Hỏi hay đấy.