Ở vòng lặp thứ 17, Lão Scho và tôi mở một học viện. Lão là hiệu trưởng, còn tôi làm hiệu phó. Đây đại khái là kế hoạch để chúng tôi dễ dàng thu hút và nuôi dưỡng các Thức tỉnh giả tiềm năng từ nhiều quốc gia khác nhau.
Chúng tôi dồn toàn tâm toàn ý quản lí học viện này một thời gian, thu thập được vô số dữ liệu về các Thức tỉnh giả. Khi nào có dịp tôi sẽ kể chi tiết hơn về học viện này.
“Mau tập hợp tất cả các học sinh và giảng viên của lớp tốt nghiệp!”
“Ta làm thế rồi, thằng nhãi! Chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi!”
Lão Scho nói dối. Hai chúng tôi phải chạy lăng xăng khắp kí túc xá trong bộ đồ ngủ, gọi từng đội tác chiến dậy.
Sau khi các bước chuẩn bị hoàn tất, chúng tôi đi đến điểm hẹn dành cho tình huống khẩn cấp, mà vị trí cụ thể đã được thống nhất từ trước với các bang hội khác.
“Hội trưởng bang Tam Thiên!”
“Ồ, Người Đưa Tang. Kiếm Thánh cũng tới à?”
Trên đường đi, các bang hội khác lần lượt gia nhập cùng chúng tôi.
Tam Thiên Giới, một trong hai bang hội mạnh nhất Hàn Quốc, đã nhanh chóng có mặt cùng với lực lượng tinh nhuệ của họ. Cảnh tượng sáu mươi Thức tỉnh giả đầu đội mũ nhọn và tay cầm cán chổi tuy hơi lố bịch, nhưng khả năng chiến đấu của họ tuyệt đối không phải chuyện đùa.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?”
“Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu nguyên nhân. Các Chòm Sao đã cho một vài gợi ý, nhưng tôi vẫn phải tự xác nhận bằng chính mắt mình. Cái cây khổng lồ đó được phát hiện vào khoảng 2 giờ sáng nay.”
“Tự nhiên nó mọc ra à?”
“Phải. Nó lớn như vậy chỉ trong chưa đầy một giờ, và chỉ sau khi trưởng thành đạt đến giới hạn, cái cây mới bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ. Vậy nên chúng tôi báo cáo lại hơi trễ.”
“...Vụ này có vẻ nghiêm trọng đây.”
“Tôi đồng ý.”
Rồi một thành viên bang Tam Thiên tiến lại gần Dang Seo-rin và thì thầm gì đó vào tai cô.
Tất cả các hội trưởng tập hợp ở điểm hẹn nhìn về phía Dang Seo-rin. Mặc dù Mười Chân đã bị đánh bại, mọi người vẫn dựa vào cô như một chỉ huy. Cô thở dài.
“Nếu vậy, những người khác cũng nên thấy thứ này. Mang nó ra đây.”
“Vâng.”
Các thành viên bang hội kéo ra một vật bị buộc chặt bởi dây thừng. Đó là một người, hay cụ thể hơn, một người mặc trang phục của Phật Tử Mới.
Và chính xác hơn nữa, thì là một người đang gặm cánh tay phải của chính bản thân và lầm bầm không dứt.
“Đ̶̼͌ó̸̥̿i̵̞͒… Đ̵͇̆ó̵̤̏ḭ̸̋… Đ̶̻͐ó̴̞̊i̸̤̍… Đ̴͕̐ó̴̠̾i̸̡̅…”
Dù thân thể đã bị trói, răng của người này không hề ngừng lại. Anh ta cố vặn đầu xa nhất có thể và xoay ngược khuỷu tay để gặm thịt của chính mình.
Vì đêm tối nên tôi không nhìn rõ, nhưng giờ tôi mới nhận ra, cả hai chân và cánh tay trái của kẻ này đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Sắc mặt các hội trưởng trầm xuống.
“...Tên đó đang làm gì thế? Hắn là zombie à?”
“Ít ra cậu ta là một con zombie lịch sự, biết tự ăn thịt của mình thay vì người khác.”
“Quả là một con zombie khiêm tốn.”
“Hắn đang lẩm bẩm gì vậy?”
Cảnh tượng một người trực tiếp cắn xé da thịt của chính mình tuy ghê rợn, nhưng những hội trưởng sống sót đến tận giờ phút này không dễ bị lung lay. Biểu cảm của họ ảm đạm, nhưng cặp mắt sắc sảo của họ vẫn đang tập trung quan sát con zombie.
“Từ những gì chúng ta thấy…”
Khi Dang Seo-rin mở miệng, các hội trưởng im lặng trở lại.
“Tất cả các Phật Tử Mới đều có triệu chứng y hệt.”
“Tất cả!”
Mọi người rì rầm ngạc nhiên.
“Ai cũng bị sao?”
“Phải. À, tôi nói nhầm. Thậm chí không cần là một Phật Tử Mới, bất cứ ai nhiễm virus Phật Mới, dù là người thường hay Thức tỉnh giả, đều bị biến thành dạng này.”
“Ta biết ngay mà.”
Lão Scho càu nhàu.
“Mấy cái giáo phái đấy chẳng có gì tốt đẹp cả. Gì cơ, nếu nhiễm virus thì ta sẽ sống dai hơn á? Làm gì có chuyện may mắn như thế. Ngay từ đầu ta đã ngửi thấy có mùi đáng nghi rồi.”
“...”
Ánh lườm của các hội trưởng hướng về phía tiếng lẩm bẩm của lão già người Đức cứng đầu. Nhân cơ hội ấy, tôi hắng giọng rồi nói.
“Hội trưởng bang Tam Thiên, đây là tất cả những triệu chứng của zombie đúng không? Một người tự cắn nuốt bản thân như một con Tami? Quả là thú vị, nhưng tôi không thấy mối liên hệ giữa mấy con zombie này và Cây Thế Giới.”
“Tami là gì? Mà dù sao thì, hãy theo dõi con zombie thêm một lúc nữa. Một chuyện kì lạ sắp xảy ra.”
Kể cả trong lúc chúng tôi nói chuyện, con zombie vẫn không ngừng gặm thịt bản thân.
“Đ̶̼͌ó̸̥̿i̵̞͒… Đ̵͇̆ó̵̤̏ḭ̸̋… Đ̶̻͐ó̴̞̊i̸̤̍… Đ̴͕̐ó̴̠̾i̸̡̅…”
Chẳng mấy chốc, cánh tay phải còn lại cũng rơi ra nốt, và con zombie đứng thẳng như búp bê Matryoshka.
“...”
Con zombie ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, hướng về phía Cây Thế Giới. Miệng của nó chậm rãi hé mở, và từ bên trong, một bông hoa đỏ mọc ra.
Các hội trưởng đồng loạt nín thở.
“Chúa ơi.”
“Mẹ nó, cái quái…?”
Một ai đó thì thầm, “Oa, hệt như đông trùng hạ thảo…”
Một loài nấm kí sinh lên vật chủ trước khi phát triển thành một cây nấm trưởng thành.
Chỉ là trong trường hợp này thì không phải nấm, mà là một bông hoa đỏ tuyệt đẹp.
Bông hoa đỏ sử dụng cơ thể con zombie làm chậu hoa, và chỉ trong chớp mắt, lớn lên cao bằng một tầng nhà. Cứ như thể dòng chảy thời gian bị trục trặc ở đâu đó. Chúng tôi chỉ biết im lặng mà ngước nhìn bông hoa đỏ khổng lồ.
Bụp, các cánh hoa nổ tung ra như bỏng ngô.
Bông hoa màu đỏ nở ra và chết đi trong mười giây, như thể mỗi giây là một mùa. Nhưng không như những loài cây khác, cánh hoa của nó không rơi xuống dưới đất.
Các hội trường mở miệng.
“N-này. Đó là…?”
“Mấy cánh hoa đang nổi lên?”
Không hạ xuống, mà bay lên.
Nhà của bông hoa đỏ không phải mặt đất mà là bầu trời. Những cánh hoa bay phấp phới, hướng mình lên trên mà không chịu rơi xuống. Như một cơn gió nhẹ, một con đom đóm, một cành anh đào mỏng manh.
Và chuyện ấy không chỉ diễn ra ở đây.
Bầu trời đêm lấp lánh vô số ánh đỏ. Tuy từng ánh đỏ mờ nhạt hơn những ngôi sao, nhưng chúng cũng ở gần hơn. Từ các tòa nhà bỏ hoang và những cánh đồng vắng, những cánh hoa đỏ tung bay nối thành Dải Ngân Hà, trôi về phía bầu trời đêm.
“Đẹp quá…”
Đó, cũng là lời thì thầm của một người.
Cây Thế Giới, sau khi thu thập tất cả sắc đỏ từ Trái Đất, trở nên hùng vĩ hơn bao giờ hết. Ánh sáng đỏ tỏa ra từ cây rực rỡ đến mức ngay cả trăng sao cũng phải cúi đầu.
“Hây dà.”
Lão Scho buông một tiếng thở dài.
Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Lão Scho không phải đang nhìn bầu trời đêm, mà là nhìn con zombie.
Một thân thể hốc hác. Mà, thay vì thân thể, thì nó giống vỏ của một cái cây đã chết khô từ lâu hơn. Xác thịt con người bị rút sạch sắc đỏ, và tất cả những gì còn lại chỉ là tàn dư. Khi Lão Scho chọc kiếm về phía nó, cái chậu hoa zombie vỡ vụn.
“Bác Sĩ.”
“...Sao thế, lão già?”
“Có vẻ chúng ta ăn đủ rồi.”
Tôi gật đầu. Tuy tôi ghét phải thừa nhận, nhưng phân tích của lão là chính xác.
Con quái boss xuất hiện sau Mười Chân.
Hay chính xác hơn, một hiện tượng kì lạ xuất hiện trước Mười Chân, nhưng lại kí sinh vật chủ của mình trong nhiều năm và che giấu sức mạnh, cuối cùng cũng để lộ hình dạng thật.
Cây Thế Giới—là cách gọi ban đầu của thực thể mang tên, ‘Udumbara’.
∗ ∗ ∗
Udumbara.
Một bông hoa kì diệu được người người tôn kính trong Phật giáo. Một cây hoa huyền thoại không tồn tại ngoài đời thực.
Nhưng giờ, bông hoa ấy có thật.
Quả thật, không có một biện pháp nào để đối phó với một huyền thoại đã giáng xuống Trái Đất. Một tồn tại nguy hiểm hơn cả Mười Chân.
Không như Mười Chân, Udumbara rất xảo quyệt. Nó không chỉ kí sinh lên các vật chủ mà còn khiến họ vui vẻ đón chào con kí sinh trùng vào trong cơ thể mình. Bằng cách ấy, Udumbara dễ dàng mở rộng tầm ảnh hưởng trước khi phóng thích toàn bộ sức mạnh cùng một lúc.
“Chúa ơi, chúng ta phải làm sao đây…”
“Ta không biết.”
Lão Scho và tôi chụm đầu vào nhau, chìm sâu trong suy nghĩ.
Nhân tiện thì, giờ đã sang vòng lặp thứ 18. Bạn hỏi là vòng lặp thứ 17 kết thúc thế nào à? Ờ thì… lá cây trổ ra từ râu của Lão Scho, và cỏ dại mọc trên lông mày tôi.
Tới nước ấy, chúng tôi đã nghĩ chỉ còn một giải pháp duy nhất và quyết định dẫn toàn bộ liên minh các bang hội đi cầm rìu chặt cây, nhưng chẳng có tác dụng gì. Vậy nên, Lão Scho và tôi thả thuốc độc vào chén soju của nhau rồi cùng cạn ly.
Thậm chí đến tận sau khi Lão Scho đi nghỉ, chúng tôi vẫn chưa tìm ra biện pháp nào để giải quyết Udumbara một cách triệt để.
Chỉ cần kiềm chế tư tưởng Thức tỉnh giả thượng đẳng và cẩn thận hết sức để không lan truyền mấy giáo phái ngớ ngẩn á?
Kể cả nếu tôi làm thế, thì cũng chỉ giống như đi tiểu dưới chân bản thân để dập lửa. Tuy chúng tôi có thể kiểm soát tình hình trong nước, nhưng còn nước ngoài thì sao? Dù có lên kế hoạch thế nào, thì mùa Udumbara nở cũng chỉ bị trì hoãn trong chốc lát.
Nhưng thời gian trôi qua, và vòng lặp thứ 36 đến.
“Các Chòm Sao không tồn tại.”
“Thành Nữ Cứu Quốc, Kẻ Chinh Phục Dãy Alps—họ đều là những nhân vật do tôi tạo ra.”
——Kể từ khoảnh khắc tôi gặp Thánh Nữ, mọi thứ nhanh chóng thay đổi.
Cuối cùng, một manh mối cũng xuất hiện trong công cuộc chinh phục Cây Thế Giới tưởng như vô vọng.
Tôi bắt tay vào quá trình tiêu diệt Udumbara triệt để sau khi thành lập liên minh với Thánh Nữ. Điểm mấu chốt của chiến dịch này là một yêu cầu của tôi với cô.
“Thánh Nữ, xin hãy dùng [Thấu Thị] để theo dõi tất cả các Thức tỉnh giả trên Đảo Jeju một thời gian.”
“Đảo Jeju?”
Thánh Nữ nghiêng đầu.
“Ngài có lí do cụ thể nào không?”
“Có. Nếu ta để yên, thì một giáo phái mang tên Phật Mới sẽ xuất hiện vào năm thứ ba…”
Tôi giải thích về con virus zombie và sự trỗi dậy của Phật mới, chế độ Thức tỉnh giả thượng đẳng, thái độ ghét bỏ của dân thường, và trên tất cả, là cảnh tượng Cây Thế Giới màu đỏ tỏa sáng rực rỡ.
Thánh Nữ im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối. Rồi cô nhẹ nhàng nói.
“Ra là vậy. Tôi hiểu rồi. Ngài muốn tìm xem ai là bệnh nhân đầu tiên của con virus.”
“Chính xác.”
Bệnh nhân đầu tiên, người đã né tránh mạng lưới thông tin của chúng tôi trong những vòng lặp trước, chính là quân domino đầu tiên gây ra dịch bệnh.
Nếu tôi chỉ có một mình, thì việc tìm ra người đó là bất khả thi. Nhưng bằng năng lực hồi quy của bản thân và [Thấu Thị] của Thánh Nữ, chúng tôi đã biến điều không thể thành có thể.
“Trong vòng lặp này, chúng ta sẽ tập trung vào Đảo Jeju. Kế tiếp là tỉnh Gyeongsangnam, rồi Gyeongsangbuk, Jeollanam, Jeollabuk… Mỗi vòng lặp, chúng ta sẽ tập trung vào một khu vực của Hàn Quốc, di chuyển từ Nam lên Bắc. Bằng cách đó—”
“Chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng ta chứng kiến sự ra đời của bệnh nhân đầu tiên.”
Thánh Nữ gật đầu.
“Tôi hiểu. Tôi chủ yếu sử dụng Thấu Thị để theo dõi những Thức tỉnh giả đáng chú ý như ngài Người Đưa Tang. Nhưng nếu tôi cố gắng hơn một chút… mặc dù vẫn không thể quan sát mọi Thức tỉnh giả ở Hàn Quốc trong thời gian thực, nhưng nếu chỉ từng khu vực thì tôi vẫn làm được.”
“Cô có muốn tôi gọi Yu Ji-won đến để hỗ trợ cô không?”
“Không cần đâu.”
Thánh Nữ chắp hai tay lại và nhắm mắt như thể đang cầu nguyện.
“Chuyện này chỉ cần một mình tôi là đủ.”
Khi ấy, tôi vẫn không biết chính xác phương pháp mà cô sử dụng để quan sát được nhiều Thức tỉnh giả đến vậy. Đó là một trong những ‘bí mật’ mà Thánh Nữ không bao giờ tiết lộ.
Tôi chỉ biết đoán rằng có lẽ cô đang hợp tác với những Thức tỉnh giả làm việc cho chính phủ Hàn Quốc (hay đúng hơn là tàn dư của chính phủ), chẳng hạn như Noh Do-hwa.
Sau khi giao nhiệm vụ cho Thánh Nữ, tôi đi xử lí nhưng kẻ chủ trì thành lập ra giáo phái Phật Mới. Kể cả khi những giáo phái tương tự sẽ mọc lên, loại trừ bọn họ cũng giúp chúng tôi câu giờ được ít nhất một hoặc hai năm.
Và như thế, ở vòng lặp thứ 36.
“Không phải Đảo Jeju.”
Vòng lặp thứ 37.
“Không có dấu hiệu của bệnh nhân đầu tiên ở tỉnh Gyeongsangnam.”
Vòng lặp thứ 38, 39, 40.
Cuối cùng, ở vòng lặp thứ 41.
“...Tôi tìm thấy rồi.”
Thánh Nữ mở mắt.
“Tỉnh Chungcheongnam. Asan. Onyang.”
Chính xác hơn, một quán trọ cũ ở Onyang.
Khu thương mại cũ ở đây đã xuống cấp phần nào sau khi trung tâm thành phố thay đổi. Quán trọ đứng chênh vênh trên những tấm ván vỉa hè không được chăm chút, cỏ dại mọc lên nhiều hơn cả đầu người.
Nhà trọ này dường như đã bị bỏ hoang. Lớp sơn màu be bong ra thành từng mảng.
Ở trong phòng 202, trên tầng hai của tòa nhà trọ cũ, thi thể của hai mẹ con được tìm thấy, bên cạnh họ chẳng còn vật gì đáng để lấy đi.
“...”
Người mẹ và đứa con trai nhỏ trông như thể vừa mới chợp mắt.
Việc tìm ra nơi này gần như một phép màu. Một Thức tỉnh giả làm ở trung tâm cộng đồng địa phương đang đi tuần qua các khu dân cư và cơ sở lưu trú, đảm bảo không còn một người dân nào bị bỏ lại. (Có lẽ Thánh Nữ, trong khi đóng giả làm Chòm Sao, đã đưa ra chỉ dẫn cho anh ta.)
Khi Thức tỉnh giả đi tuần phát hiện ra các thi thể, Thánh Nữ cũng đồng thời chứng kiến cảnh ấy.
Anh ta di chuyển đến điểm tuần tra tiếp theo mà không suy nghĩ nhiều. Trong thời buổi này, việc chăm sóc những người dân còn sống cũng đủ khó khăn rồi. Tuy nhiên, con mắt của Thánh Nữ lưu lại, và dẫn tôi tới đây ngày hôm nay.
Biệt danh ‘Người Đưa Tang’ của tôi là có lí do.
“Hmm.”
Người mẹ dựa vào tường, ôm chặt đứa con của mình trong lòng. Đứa trẻ vẫn còn sơ sinh. Và trên bờ vai của người mẹ, những bông hoa đỏ nhỏ bé, mong manh, tựa như cây dương xỉ con vào mùa xuân, đang nở rộ.
Đứa trẻ đeo một chuỗi hạt cầu nguyện, kích cỡ hơi lớn so với cổ tay bé xíu của nó. Không khó để đoán chuỗi hạt thuộc về ai và ai đã đeo chuỗi hạt lên cổ tay của đứa bé. Tôi thoáng nghĩ về cảm xúc của người mẹ khi bà đeo vòng tay của mình cho đứa trẻ.
Phải chăng bà đã hi vọng rằng, trên đường sang thế giới bên kia, đứa trẻ của mình sẽ không rơi vào địa ngục?
Tôi lặng người nhìn khung cảnh trước mắt, như thể bản thân là một nhà tu hành đứng trước bức tượng Phật.
「Ngài Người Đưa Tang.」
Thánh Nữ nói với tôi bằng Thần Giao Cách Cảm. Không như khi cô giao tiếp với các Thức tỉnh giả khác, cô không sử dụng tin nhắn của các Chòm Sao, mà đang nói trực tiếp bằng giọng của mình.
Tôi gật đầu.
“Tôi hiểu mà. Đừng lo lắng.”
Tôi vung lưỡi kiếm được aura bao phủ. Vài bông hoa đỏ bay lưa thưa quanh thế giới nhỏ bé được gói gọn trong bốn bức tường phòng.
Udumbara là một bông hoa kì diệu.
∗ ∗ ∗
Câu chuyện này không hẳn có một phần kết.
Nhưng kể từ ngày đó, tôi có thêm một việc phải làm vào đầu mỗi vòng lặp.
Giải cứu Seo Gyu và Sim Ah-ryeon ở Ga Busan. Đến Bệnh viện Baekje và uống một tách café au lait cùng với Lão Scho. Thành lập liên minh với Thánh Nữ. Và đến Chungcheong để ngắm những bông hoa đỏ.
Sau này, tôi mới biết, rằng dù có hồi quy bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không thể cứu người mẹ và đứa bé. Hai người họ đã qua đời trước cả khi thảm họa Cánh Cổng giáng xuống Seoul.
Nguyên nhân tử vong: chết đói.
Những nỗi đau của thế giới luôn hợp mùa.
“Phù…”
Thi thoảng, lịch trình bị trễ, và thời điểm tôi tới quán trọ muộn mất vài ngày. Khi ấy, Udumbara, từng bé như cây dương xỉ con, đã trưởng thành đến kích cỡ của một cây anh đào nhỏ.
“Oa, đẹp quá…”
Tôi mang một người bạn đồng hành theo để ngắm hoa vào mỗi vòng lặp. Ở vòng lặp thứ 96, người đi cùng tôi là Sim Ah-ryeon.
“Đây là hiện tượng kì lạ mà anh nói à, Hội Trưởng? Tôi tưởng anh bảo mức độ nguy hiểm của thứ này phải thuộc hàng xuyên lục địa trên SG Net…”
“Đúng là vậy.”
“Quả là một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi muốn cầm cọ lên rồi.”
Trên thực tế, như lời cô nói, Sim Ah-ryeon đã mang một giá vẽ đến đây và bắt đầu dựng nó lên. Trong khi lấy mấy lọ màu vẽ ra, cô kêu lên, “A.”
“Mà, Hội Trưởng, đây là loài hoa gì thế…?”
Một loài hoa đã hủy diệt thế giới vô số lần.
Thay vì nói vậy, tôi gạt những cành cây sang một bên và trả lời.
“Là một loài hoa nở ra vào mỗi mùa tôi chết.”
“Oa.”
Sim Ah-ryeon ấn tượng trước câu nói đầy ẩn ý của tôi.
“Chuunibyou…”
“...”
“Một người trưởng thành với hội chứng chuunibyou…”
Hmm.
Lần tới hai chúng tôi đi cùng nhau, đó sẽ là một chỗ đáng sợ bị ma ám.
== Phật tử. Kết. ==
Hoa ưu đàm.