Bởi chúng ta đang nói chuyện về công chức, nên tiện đây tôi muốn chia sẻ một tò mò của mình. Đó là không biết vì sao, tỉ lệ xuất hiện của các công chức nhà nước trong những tác phẩm fantasy hiện đại của Hàn Quốc luôn cao đến bất thường.
“Xin chào—Ồ, ngài muốn tiến vào Cánh Cổng? Tôi có thể xem giấy phép Thợ Săn của ngài không?”
“Ôi trời, giấy phép của ngài đã hết hạn rồi. Thưa ngài, tôi không thể cho phép ngài tiến vào được. Xin hãy đến Cục Quản Lí Thợ Săn để làm mới giấy phép.”
“Sao cơ? Ngài muốn chúng tôi bỏ qua lần này? Hây dà, ngài nghĩ chúng tôi là ai vậy?”
Chẳng hạn như, ‘Công Chức Quản Lí Cánh Cổng’.
Thậm chí, người Đông Á còn thần tượng các công chức nhà nước đến mức áp dụng cả một bộ máy quan liêu cho hệ thống địa ngục mà Diêm Vương cai quản.
Trước một làn sóng quái vật đang tràn tới, thay vì tỏ ra sợ hãi, một người Đông Á đích thực sẽ than thở, “Ôi, những con quái vật man rợ ngu ngốc và bất hạnh, chẳng biết chút gì về văn minh!”. Sau đó, họ sẽ hướng dẫn lũ quái vật thiết lập một bộ máy quan liêu, phân thứ bậc dựa trên một hệ thống, gồm quái vật sếp lớn - quái vật quản lí trung gian - quái vật quản lí cấp thấp.
Kể cả trong một tận thế hỗn loạn, làm sao chúng ta có thể cho phép những luật pháp quốc gia đầy thiêng liêng bị xâm phạm?
Tuy rằng trong thế giới này không có Công Chức Quản Lí Cánh Cổng, nhưng một loại công chức khác vẫn tồn tại.
“Thức tỉnh giả Người Đưa Tang.”
“Vâng?”
“Gần đến tháng sáu rồi. Anh đã điền báo cáo thuế thu nhập toàn diện cho Tổng Cục Thuế chưa?”
“Ồ.”
Lời của Noh Do-hwa kéo tâm trí tôi trở lại hiện thực.
“Cô nói phải. Cũng đến tầm đó rồi. Cảm ơn vì đã nhắc tôi.”
“Cứ trì hoãn như vậy chỉ khiến anh đau đầu hơn trong tương lai thôi. Hãy nhớ, bọn họ sẽ thu thuế bằng mọi giá. Sau khi xong việc của ngày hôm nay, anh nên đến văn phòng thuế đi.”
“Được rồi. Mặc dù tôi cũng chẳng đóng được thuế, nhưng… tôi sẽ xử lí nhanh gọn rồi quay lại.”
Đúng vậy.
Ngay cả trong một thế giới mà ngọn lửa quân sự đã nguôi ngoai, phù hiệu vàng của những chính trị gia bị chôn vùi trong cát, và sinh tồn trở thành một trò đùa tàn nhẫn—
Tổng Cục Thuế vẫn tồn tại.
Hôm nay, hãy nói chuyện về tàn dư cuối cùng của chính phủ Hàn Quốc, một hiện tượng kì lạ nhỏ mang tên ‘Tổng Cục Thuế’.
∗ ∗ ∗
KakaoTalk!
Tôi lần đầu nhận được một thông báo KakaoTalk quen thuộc nhưng cũng kì quặc ở vòng lặp thứ 56, vào một ngày xuân, mùng 4 tháng 5.
“Hmm?”
Đầu tiên, tôi tưởng mình nghe lầm.
Sao khi câu chuyện của nhân loại đột nhiên chuyển sang mô típ ngày tận thế, những từ như ‘điện thoại’, ‘tin nhắn’, và ‘giao tiếp’ dần bị quên lãng khỏi từ điển con người.
‘Vừa rồi thật sự là một thông báo KakaoTalk à?’
Bán tín bán nghi, tôi kiểm tra điện thoại.
Bất ngờ thay, sau gần một năm, một biểu tượng [1] nhỏ bé xuất hiện đầy ngạo nghễ cạnh ứng dụng KakaoTalk.
Như một đứa trẻ mẫu giáo nhận được thông báo KakaoTalk lần đầu, tôi háo hức mở tin nhắn ra.
-----
[Tin nhắn thông báo mới]
“Đại Hàn Dân Quốc Một Lần Nữa Sụp Đổ”
“Một Quốc Gia Nơi Những Công Dân Đang Cùng Nhau Chết Dần”
Hồ sơ điện tử của Tổng Cục Thuế đã được gửi đến.
Xin chào. Đây là Tổng Cục Thuế.
Tháng Năm là thời điểm các công dân điền và đóng thuế thu nhập toàn diện hàng năm.
Tổng Cục Thuế đã tính toán trước thuế thu nhập của bạn. Xin hãy làm theo hướng dẫn. Bạn có thể dễ dàng kê khai và đóng thuế qua đường dây ARS (☎4444-4444).
■ Mọi thắc mắc xin liên hệ: ☎444
-----
“...”
Sau khi đọc xong tin nhắn, vẻ mặt tôi ỉu xìu.
“Tưởng gì. Chỉ là một tin nhắn ma à.”
Sau khi tận thế xảy ra, các hiện tượng kì lạ như vậy sẽ thi thoảng xuất hiện. Đây cũng là lí do những đồ điện tử, bao gồm cả điện thoại, được coi là vật dụng nguy hiểm Cấp 1.
Trong một thời đại cạnh tranh khốc liệt, ngay cả những hiện tượng kì lạ cũng phải chật vật để sinh tồn.
Nhằm tạo dấu ấn riêng cho bản thân, nhiều hiện tượng kì lạ bắt đầu sử dụng những phương pháp tiếp thị khác bên cạnh tin nhắn ma như cuộc gọi ma, trang web ma, radio ma, TV ma, vân vân…
Trên thực tế, mạng lưới giao tiếp an toàn duy nhất trên Bán đảo Triều Tiên là SG Net, nhưng ngay cả SG Net cũng có tiền sử bị ‘Hội Chứng Anh Hùng’ xâm nhập.
Dù sao thì, phương pháp để đối phó với các tin nhắn ma này đơn giản đến bất ngờ.
‘Mặc kệ nó đi.’
Thành ngữ Anh có một câu, ‘Tò mò hại chết con mèo’’. Thời buổi này, sức mạnh của trí tò mò được nâng lên một tầm cao mới, không chỉ săn được mèo mà còn cả con người.
Ngay từ đầu, ở thời điểm ấy, đã không tồn tại một tổ chức chính phủ nào trên Bán đảo Triều Tiên, đừng nói đến Tổng Cục Thuế. Lẽ dĩ nhiên, phớt lờ tin nhắn đòi thuế thu nhập toàn diện này là một hành động đúng đắn.
Nhưng ngay ngày hôm sau.
“À, hyung. Anh có nhận được tin nhắn chưa?”
“Hả? Tin nhắn nào?”
“Cái tin nhắn từ Tổng Cục Thuế yêu cầu công dân nộp thuế ấy. Trên SG Net cũng đang xôn xao về vụ này.”
“...Cậu cũng nhận được à?”
Tình hình khác đi một chút.
“À, cái đó ạ… Tôi cũng nhận được. Lá thư ấy.”
“Gì cơ? Lá thư?”
“V-vâng…”
Sim Ah-ryeon đưa tôi một phong bì đã mở. Sau khi đọc lướt qua, tôi thấy nội dung in trên thư giống hệt với thông báo KakaoTalk mà tôi nhận được.
“...Có vẻ nghiêm trọng đây.”
Một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng tôi. Cứ như thể một bàn tay lạnh lẽo đang chạm vào từng đốt sống một.
“P-phải không? Ban đầu tôi tưởng chỉ là một trò đùa của Hội Trưởng, nhưng Seo Gyu cũng nhận được tin nhắn tương tự…”
“Cô tìm thấy lá thư ở đâu?”
“K-khi tôi ngủ dậy thì thấy nó ở trên giường. Ngay cạnh gối của tôi…”
Dù đã nói từ trước, nhưng… an ninh của trụ sở bang hội chúng tôi vô cùng nghiêm ngặt. Đúng là ở vòng lặp thứ 89, an ninh ấy bị Go Yuri phá tung chỉ trong một nốt nhạc, nhưng lần đó là trường hợp đặc biệt.
Kể cả ông nội của Arsène Lupin có vào đây, thì ông ta cũng không thể vượt qua được tất cả các lớp bảo vệ và để lại một phong thư trong phòng ngủ của Sim Ah-ryeon.
Nhưng đó là trong trường hợp, đối phương là con người.
「Tôi cũng nhận được tin nhắn y hệt.」
Lời khai của Thánh Nữ giáng một đòn cuối.
「Sáng nay, sau khi ngủ dậy và mở cửa trước, tôi thấy một phong thư được nhét vào khe cửa.」
“Vậy còn các Thức tỉnh giả khác?”
「Hiện tượng tương tự cũng xảy ra trên khắp cả nước. Những ai có điện thoại thì nhận được thông báo KakaoTalk, còn những người khác thì nhận được thư.」
Giọng nói vô cảm của Thánh Nữ còn lạnh lẽo hơn thường ngày.
「Ngài Người Đưa Tang. Quan trọng nhất là, không một ai chứng kiến ‘khoảnh khắc lá thư được gửi đến’.」
“Sao cơ?”
「Không ai thấy cảnh người đưa thư đến giao phong bì.」
Thánh Nữ kể lại như sau.
Đây là chuyện xảy ra vào sáng hôm ấy tại một bang hội ở Incheon, được Thánh Nữ theo dõi bằng Thấu Thị.
Bang hội này cũng có một căn cứ được canh gác cẩn thận, dù không bằng trụ sở của chúng tôi. Căn cứ này được xây dưới lòng đất với nhiều lớp cửa thép và vô số lính gác.
Nếu tôi phải minh họa thì sẽ trông như hình bên dưới.
-----
■ ♙ ■ ♙ ■ ♙ ■
Cửa Lính Cửa Lính Cửa Lính Cửa
-----
Các lính gác luân phiên nhau chợp mắt, để đảm bảo rằng luôn có một ‘con mắt không ngủ’.
Vậy mà, sáng hôm nay, mọi thành viên trong bang hội đều tỉnh dậy với một lá thư bên dưới gối của họ.
“...”
「Tin nhắn này được gửi tới cả những người thường, không chỉ mỗi Thức tỉnh giả. Ngài Người Đưa Tang, tôi tin rằng ‘Thư Yêu Cầu Nộp Thuế Thu Nhập Toàn Diện Của Tổng Cục Thuế’ này là…」
“Một hiện tượng kì lạ nguy hiểm.”
「Vâng. Ít nhất thì ta có thể chắc chắn, rằng toàn bộ Bán đảo Triều Tiên đều đang chịu ảnh hưởng của hiện tượng kì lạ này.」
Tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.
…Một thực thể bí ẩn với quyết tâm thu thuế cháy bỏng, dù đã trở thành ma.
∗ ∗ ∗
- Anonymous: Tôi vừa gọi điện cho Tổng Cục Thuế, lol.
Nếu phải chọn ra một phẩm chất quan trọng nhất cần có để sống sót trong tận thế khốc liệt này, thì tôi sẽ trả lời là ‘biết lắc thử một cây cầu treo trước khi bước qua’.
Tuy nhiên, một vài Thức tỉnh giả ưa thích lối sống mạo hiểm. Thường thì kiểu người này sẽ chết sớm, nhưng thi thoảng, vẫn tồn tại những trường hợp hiếm hoi sống sót.
Chủ nhân của bài đăng ngày hôm ấy trên SG Net là một trong những trường hợp cá biệt may mắn này.
- Như tin nhắn KakaoTalk hướng dẫn, tôi quyết định thử gọi số 4444-4444. Mọi người quen đều bảo rằng tôi không nên làm thế, nhưng tôi nghĩ, “Này, gọi thử một chút thì cũng đâu chết ai?”
- Khi tôi bấm nút gọi, hóa ra số máy thật sự kết nối được. Tút, tút, và một vài giây sau, có tiếng ai đó trả lời. Tôi nghĩ là một nhân viên tiếp khách? Hoặc tổng đài viên? Dù sao thì, một giọng nói nghe như robot vang lên.
- Tôi không nhớ chính xác, như đại khái họ nói, “Đây là Tổng Đài ARS Xử Lí Giấy Tờ Của Tổng Cục Thuế. Vui lòng lựa chọn dịch vụ bạn muốn sử dụng.”
- Rồi một cửa sổ thông báo kì lạ nhảy ra trên điện thoại tôi. Nền đỏ chữ trắng. Đây là bức ảnh chụp màn hình…
Một file ảnh được đính kèm vào bài đăng.
-----
Tổng Cục Thuế
Tổng Đài ARS Xử Lí Giấy Tờ Của Tổng Cục Thuế
「1. Báo cáo thuế thu nhập toàn diện」
「2. Báo cáo thuế thi thể phụ」
「3. Trạng thái xưởng nô lệ chưa được báo cáo」
Phí dữ liệu được áp dụng cho môi trường mạng 3G/LTE.
-----
Chất lượng của file ảnh khá kém, với nhiều chấm màu bị nhiễu. Tổ hợp nền đỏ chữ trắng chỉ làm đau mắt người đọc.
Đến nước này, những gì chủ nhân bài đăng đang làm không phải là ‘quên chưa lắc thử cây cầu treo trước khi bước qua’, mà là ‘vừa đi qua cầu treo cũ nát vừa nhảy tap dance’. Nhưng bất ngờ thay, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
- Thú thật, cụm từ “thuế thi thể phụ” và “xưởng nô lệ” có làm tôi lo lắng một chút, haha. Đó là điểm đáng sợ thứ nhất.
- Tôi nhấn vào lựa chọn trông bình thường hơn cả, “Báo cáo thuế thu nhập toàn diện”. Dù sao, đó cũng là nội dung của tin nhắn KakaoTalk.
- Sau khi nhấn vào đấy, tôi nghe thấy một âm thanh nhiễu, và rồi, một giọng nói robot bảo tôi nhập số căn cước công dân. Lâu lắm rồi tôi không dùng đến số căn cước của mình, nên suýt chút nữa thì tôi quên khuấy cái số đó, haha.
- Cứ như thể tôi đang thực sự báo cáo thuế. Cuối cùng, bọn họ nói rằng tôi có thể nộp thuế bằng chuyển khoản ngân hàng. Nhưng trong tình huống ngân hàng nào cũng nghỉ thì làm sao tôi chuyển khoản được?
- Không biết là may mắn hay xui xẻo, nhưng sau đó họ nói, tôi có thể tới nộp thuế trực tiếp tại văn phòng thuế. Họ bảo tôi đến ‘Văn Phòng Thuế Pocheon’.
- Và đây là điểm đáng sợ thứ hai. Tôi thực sự sống ở Pocheon, haha. Làm cách nào mà mấy cái tin nhắn này biết được tôi sống ở đâu?
- Nhưng tôi nhớ văn phòng thuế ở đây đã bị phá hủy từ lâu rồi, nên tôi cũng không hiểu vì sao bọn họ lại bảo tôi đến đó. Tôi sẽ đi kiểm tra và báo cáo lại tình hình sau.
Bài đăng kết thúc ở đó.
Theo lẽ tự nhiên, phần bình luận bùng nổ, với vô số phản hồi tỏ vẻ kinh ngạc.
- Anonymous: Tên điên này, sao lại gọi vào số đó?
- Goryeojang: Lại thêm một đứa tự tìm đường lên thiên đàng.
- Anonymous: Nếu cậu ở Pocheon, thì chẳng phải mọi Thức tỉnh giả đều thuộc cùng một bang hội sao? Nếu tìm hiểu kĩ thì sẽ có người biết được danh tính thật của cậu đấy.
- Cô Gái Văn Chương: Không thể tin được, trên đời này vẫn còn anh hùng…
- dolLHoUse: ngốc
- [Mãn Nguyện] Nữ Hoàng Bếp Núc: Cuộc sống là vô giá. Ham muốn là nhất thời. Chẳng phải có nhiều thứ đáng quý hơn là cố thu hút sự chú ý từ người khác sao?
└ Anonymous: Đúng như mong đợi từ Nữ Hoàng Bếp Núc, cô thật tốt bụng.
- [Bách Hoa] Học Sinh Lớp Sáu: Hoee! (>_<);;
- Anonymous: Cá cả gia tài là gã này chết rồi.
Tôi không đánh giá chủ nhân bài đăng.
Thay vào đó, tôi quyết định tận dụng cơ hội này.
“Seo Gyu, giờ tôi đi Pocheon một lát. Trông nhà cẩn thận trong khi tôi đi vắng.”
“Huh? Pocheon? Sao tự dưng… Khoan, anh định đến đó vì bài đăng trên SG Net à?”
“Ờm. Dù sao đây cũng là một hiện tượng kì lạ mới xuất hiện, và đang gây ảnh hưởng đến cả quốc gia. Ít nhất tôi cần đi kiểm tra.”
“Oa… Hyung à, anh chăm chỉ quá đấy.”
Tôi gói lại một ít đồ đạc và lập tức đi về phía bắc. Cảm giác như thể tôi đang đi tản bộ.
Pocheon không quá xa Seoul, và chỗ này cũng là nơi Sim Ah-ryeon từng hành nghề ‘Thiên Thần Chữa Lành’ hồi ở vòng lặp thứ 50. Tôi khá quen thuộc đường đi ở đây.
Chỉ trong vài giờ, tôi đã đến Pocheon. Trên đường tới văn phòng thuế, tôi không ngờ mình gặp phải một người quen.
“Ồ?”
“Hmm?”
Cơ bắp săn chắc. Tóc cắt ngắn. Ăn mặc quá tươm tất so với một người sống trong thế giới hậu tận thế.
Người đàn ông trẻ tuổi trông như một hiện thân của hình tượng ‘thanh niên trí thức’.
“A, ưm, xin lỗi. Có vẻ anh biết tôi, nhưng tôi không giỏi nhớ mặt người khác lắm. Chúng ta gặp nhau ở đâu vậy?”
Người thanh niên không nhận ra tôi. Thay vào đó, trông anh có vẻ hơi cảnh giác với khuôn mặt xa lạ này.
Nhưng với [Trí Nhớ Hoàn Hảo] của mình, tôi có thể nhận ra hầu hết các Thức tỉnh giả. Và lần này, gương mặt của anh ta đặc biệt quen thuộc.
‘Chẳng phải là Lee Ju-ho sao?’
Hồi ở vòng lặp thứ 50, anh là một nạn nhân của Kẻ phản diện Goryeojang. Cha anh bị Sim Ah-ryeon chế nhạo, nhưng dù vậy, anh vẫn rộng lượng tha thứ cho cô.
Người thanh niên đầy bao dung ấy đang đeo ba lô đứng trên con đường tới Văn Phòng Thuế Pocheon, trên tay anh là một chiếc điện thoại.
Liếc qua màn hình điện thoại của anh, tôi thấy trang chủ quen thuộc của SG Net.
‘Lẽ nào?’
Tôi bỗng nhận ra.
‘...Anh là người viết bài đăng đó?’
Thế giới này quả thực là nhỏ bé.
Một điệu nhảy, trong đó vũ công sử dụng giày có đế cứng bằng kim loại (chủ yếu là sắt) để gõ xuống sàn cứng. Một ứng dụng trò chuyện được sử dụng phổ biến ở Hàn Quốc. Một loại thuế của Hàn.